Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh
Chương 11: Cha con gặp lại
Edit: Vĩnh Nhi - Beta: Tiểu Vũ
Ông ta tới nơi này để làm gì?
Cha con hai người đã nhiều năm không gặp, Từ Từ Niên nhất thời cứng đờ tại chỗ, đầu óc trống rỗng.
Từ nhỏ cho đến lớn, cậu gần như là do ông nội chăm sóc lớn lên, trong ấn tượng có dịu dàng của mẹ, hiền hòa của ông nội, riêng chỉ không có ấn tượng về người cha rất ít khi trở về nhà này, "Cha" một chữ này đối với cậu mà nói nó chỉ mãi dừng lại ở ý nghĩa trên mặt chữ, cũng không có bao nhiêu thân mật.
Nhớ lúc còn rất nhỏ, cậu đã từng gặng hỏi mẹ tại sao cha lại không thích mình, kết quả nhận được chính là nước mắt của mẹ cùng sự im lặng của mọi người, thậm chí còn có vài người nhìn cậu bằng ánh mắt mang theo thương hại cùng vẻ phức tạp khó nói thành lời, giống như trên người cậu cất giấu một bí mật gì đấy không thể nói, một khi nói toạc ra tất cả mọi người sẽ xui xẻo theo, cho nên cha lạnh nhạt với cậu là chuyện đương nhiên, những người khác cũng đã sớm không còn cảm thấy lạ gì nữa.
Từ lúc đó cậu cũng không hỏi vấn đề này nữa, cho rằng mình chưa đủ ưu tú, chỉ cần làm bất cứ chuyện gì cũng đều hoàn mỹ, một ngày nào đó cha sẽ nhìn cậu bằng một ánh mắt khác.
Tiếc là ngày qua ngày, năm lại qua năm, cho đến khi mẹ bị bệnh qua đời, cậu tiếp nhận hơn phân nửa công ty từ chỗ ông nội, thái độ của cha đối với cậu cũng không có một chút xíu chuyển biến tốt đẹp nào, thậm chí còn vì biểu hiện xuất sắc của cậu ở công ty mà trở nên tệ hại hơn, đối với cậu càng thêm chán ghét bài xích.
Mỗi lần cha con gặp nhau, ánh mắt ông ta nhìn cậu giống như đang nhìn một đống phế thải không thể không nén chịu, mỗi lần nhớ đến loại cảm thụ này trái tim cũng nguội lạnh theo, cho dù cách 5 năm mới gặp lại, cậu vẫn không có cách nào khống chế được tâm tình của mình, hận không thể lập tức xông lên truy hỏi ông ta.
Tại sao lại đối với tôi như vậy, tại sao suốt 5 năm không xuất hiện, thậm chí ngay cả một cơ hội giải thích cũng không cho tôi?
May mắn lý trí vẫn còn, Từ Từ Niên từ đầu đến cuối không nhúc nhích, đứng tại chỗ nhìn người cha đã nhiều năm không gặp, chỗ ẩn núp của cậu vô cùng bí mật, lại còn có lớp lớp cây cối và cỏ dại che, cho nên Từ Kiến Quốc cũng không chú ý đến tình hình ở bên này.
"Lão gia, nơi này chính là ngục giam Mông Sơn." Sau lưng quản gia mở một chiếc ô che đỉnh đầu Từ Kiến Quốc, lễ độ cung kính nói.
Từ Kiến Quốc không chút để ý "Ừ" một tiếng, trên mặt còn mang theo vẻ thiếu kiên nhẫn, "Tân Niên đang bận gì thế? Sao còn chưa xuống xe?"
Ông ta rõ ràng già đi nhiều so với 5 năm trước, mặc dù chuyên tâm bảo dưỡng, nhưng là đàn ông đã quá tuổi, trên mặt có thêm rất nhiều nếp nhăn, nhìn thế nào cũng mất đi vẻ phong lưu hào hoa của trước kia.
"Dạ, thiếu gia đang gửi tin nhắn, nói là hẹn trước với thợ làm bánh, chuẩn bị học về nhà tự tay nướng bánh cho ngài ăn."
Sắc mặt Từ Kiến Quốc dịu đi, khóe miệng nhếch lên, tâm tình cũng bởi vì lời nói này mà tốt lên nhiều, "Coi như là nó có lòng, có điều cứ luôn đối nhân xử thế hiền lành thiện lương như vậy cũng không tốt."
Quản gia cười không nói, lúc này cửa xe mở ra, một người thanh niên anh tuấn từ trên xe bước xuống, mặc trên người một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, phối với chiếc quần âu màu nâu vàng, lộ ra vẻ đẹp trai khoan khoái nhẹ nhàng.
Hắn chạy chậm tới, thân mật khoác lấy tay Từ Kiến Quốc, cười mở miệng, "Xin lỗi ba, vừa rồi công ty có chuyện xảy ra làm trễ chút thời gian, khiến người phải đợi lâu, có tin tức của anh chưa ạ?"
Từ Kiến Quốc cực kỳ hưởng thụ dáng vẻ con trai nhỏ này, nâng tay vỗ vỗ mu bàn tay hắn, bộ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, "Ta đã nói rồi, đừng tới nơi này, con lại cố tình không nghe, bây giờ công ty có chuyện con còn không mau trở về, còn có thời gian lo lắng cho người khác? Hiện tại con chịu khó rèn luyện nhiều một chút, ta cũng yên tâm hơn khi giao lại công ty cho con."
Từ Tân Niên bĩu môi, có chút ấm ức nói, "Nhưng là anh con mà, sao có thể nói là người khác chứ? 5 năm nay nhất định anh đã chịu không ít khổ cực, sau khi được ra tù khẳng định là muốn được gặp ba trước tiên."
Từ Kiến Quốc hừ lạnh một tiếng, chân mày không vui nhăn lại, "Con cũng đã lớn như này rồi, sao tính tình vẫn còn trẻ con như vậy chứ?!"
"Năm đó lúc nó hại chết lão gia tử cũng không mềm lòng chút nào, còn hại con thiếu chút nữa mất mạng, con bị ngốc hay là đầu óc chưa lớn, bây giờ còn có thời gian đồng cảm với nó? Nếu như hôm nay không phải con đến cầu xin ta, có nói cái gì ta cũng sẽ không bước vào nơi này nửa bước, tên nghịch tử kia không phải là con trai của Từ Kiến Quốc ta!"
Từ Tân Niên cúi thấp đầu, một lúc sau vành mắt đỏ ửng, nước mắt đảo quanh, đôi mắt to càng tỏ ra thêm ủy khuất, "Ba đừng nói anh như vậy...Mặc dù anh có chút hiểu lầm đối với con, nhưng con vẫn luôn rất hối hận, nếu...nếu như năm đó con giải thích rõ ràng với anh, có lẽ anh sẽ không bị bắt vào ngục giam, ông nội cũng sẽ không chết..."
Lời này vào tai Từ Từ Niên, quả thực khiến cậu giận đến bật cười.
Lời nói của Từ Tân Niên nhìn giống như đang bảo vệ cậu, nhưng mỗi một câu đều mang một dụng ý khác, cố ý nhắc nhở cha, chuyện năm đó là bởi vì mình "ghen tị" em trai ruột cho nên mới lỡ tay "hại chết" ông nội, nhắc lại chuyện xưa, câu nào cũng có gai, thật là vừa khéo lôi kéo mối thù hận.
Quả nhiên Từ Kiến Quốc nghe xong những lời này thì càng trở nên tức giận hơn, sắc mặt xanh mét, ánh mắt lạnh như băng, "Tân Niên đủ rồi! Sau này ta không muốn tiếp tục nghe chuyện về tên nghịch tử kia từ miệng của con nữa, nhớ kỹ, con không có anh trai, hiện tại Từ Kiến Quốc ta cũng chỉ có một mình con là con trai, hơn nữa ta cũng sẽ không tha thứ chuyện mà Từ Từ Niên đã làm, nếu như con còn nói đỡ cho nó nữa, cũng đừng trách ta không khách khí với con!"
Từ Tân Niên bị một câu này dọa sợ im bặt, hắn hít hít nước mũi, kéo lên một nụ cười, "Con hiểu rồi... Ba, là con không tốt, chọc người không vui."
Sắc mặt Từ Kiến Quốc hòa hoãn lại, liếc mắt nhìn cánh cửa ngục giam một cái, cảm thấy mình đúng là váng đầu rồi mới chịu đáp ứng con trai cưng đến cái nơi này, "Được rồi, nếu công ty có chuyện, con hãy về trước đi, lát nữa ta còn hẹn cục trưởng Trương uống trà, xem chừng cũng sắp đến giờ rồi."
"Đừng mà ba, ít nhất người cũng nên thăm dò được tin tức của anh rồi hãy đi có được không? Nếu không dù con có trở về cũng không yên tâm làm việc."
Từ Tân Niên mím chặt môi, vẻ mặt kiên trì.
Hắn rất ít khi không vâng lời Từ Kiến Quốc, hiện giờ làm như vậy thật ra khiến ông ta xem trọng hắn vài phần, mặc dù con trai nhỏ kinh doanh không giỏi bằng con trai lớn, thế nhưng có thể đối xử khoan dung với người thương tổn tới mình, phần bao dung độ lượng này cũng chính là điều mà người thương nhân cần phải có.
Quản gia đứng bên cạnh thấy Từ Tân Niên như vậy, nhất thời cũng rất cảm động, không kiềm được mở miệng nói phụ hoạ theo, "Đúng vậy lão gia, nếu chúng ta đã đến đây rồi, hỏi thăm một chút tin tức cũng không sao, huống chi coi như ngài không muốn nhận Đại thiếu gia là con trai nữa, ít nhất cũng nể mặt mũi của Từ gia, dù sao chuyện này truyền ra ngoài cũng không dễ nghe."
Từ Kiến Quốc trầm mặc.
Nói thật lòng, từ lúc trẻ ông đã hận không thể không sinh người con trai lớn Từ Từ Niên, hiện giờ lại càng không muốn để Từ gia có quan hệ gì với một kẻ sát nhân, ông luôn xem mặt mũi quan trọng hơn cả tính mạng, hiện tại vất vả lắm mới thoát khỏi con quái vật Từ Từ Niên, ông vui mừng còn không kịp, sao có thể nghênh đón sao chổi này về nhà được chứ?
Chẳng qua nhắc đến chuyện này, ông đứng đầu gia tộc, nhất định phải giữ gìn thể diện cho thật tốt, cho dù là làm bộ một chút, ông cũng không thể để người khác ở sau lưng nói ông là người máu lạnh tuyệt tình.
Nghĩ như vậy, ông cũng không tiếp tục kiên trì nữa, vỗ vỗ bả vai Từ Tân Niên thở dài nói, "Được rồi, ba biết con thiện tâm lo lắng cho anh của con, ta đồng ý với con hỏi thăm rõ ràng rồi mới đi là được chứ gì, bây giờ con có thể trở về công ty làm việc chưa?"
Sắc mặt Từ Tân Niên vui vẻ, gật gật đầu, "Cảm ơn ba, nể tình anh giúp người nhiều năm như vậy, nếu anh được ra tù thì đón anh về nhà đi, nhất định con sẽ làm việc thật giỏi, sau này tiếp nhận công ty cũng có thể làm tốt hơn anh, tuyệt đối không để người thất vọng."
Hắn lau lau nước mắt, ngồi lên chiếc xe Lincoln có gia huy Từ gia kia rời khỏi.
Từ Kiến Quốc đứng tại chỗ, sai quản gia đi ngục giam hỏi thăm tin tức xong, vẫn không nhúc nhích đứng yên ở đó, trên mặt không có một chút biểu cảm gì, giống như Từ Từ Niên có sống hay chết cũng không liên quan gì đến ông.
Chỗ Từ Từ Niên đang đứng cách ông không xa, lúc này nhìn thấy bóng lưng của cha gần ngay trước mắt, toàn thân cứng ngắc ngay cả động một cái cũng cảm thấy khó khăn.
Cậu rất kinh ngạc, mình lại có thể bình tĩnh như vậy nhìn Từ Tân Niên diễn xong vở kịch này.
Đầu tiên là sai người đến ám sát mình trước, bảo đảm chắc chắn cậu không còn khả năng sống rời khỏi ngục giam, tiếp đó lại ở trước mặt cha diễn vở kịch anh em cùng nhà này, một mặt rũ bỏ hiềm nghi năm đó về hắn, mặt khác lại còn có thể khiến cha nhìn hắn bằng con mắt khác.
Loại thủ đoạn một công đôi việc này tuy rằng ngoan độc hữu hiệu, nhưng cũng không khiến Từ Từ Niên khó chịu lắm, điều khiến cậu thực sự lạnh thấu xương chính là cha đoạn tuyệt vô tình với cậu.
Hóa ra trên thế giới này thật sự không có cái gì gọi là công bằng cả, có một số người cho dù bản chất có xấu xa thế nào nhưng vẫn được người khác cưng chiều, có một số người trời sinh đã định trước không được hoan nghênh, cho dù có cố gắng nhiều đến mức nào cũng chỉ là một quả rắm mà thôi.
Một tia nhớ mong còn tồn tại đối với cha vào giờ phút này đã tan thành tro bụi, nhưng cậu vẫn không hiểu, máu mủ ruột thịt cho dù có cắt đứt xương còn hợp gân lại, rốt cuộc bởi vì sao cha lại chán ghét cậu như vậy?
Một lúc sau, quản gia cầm một tờ giấy mặt trắng bệch chạy trở về, ghé sát tai Từ Kiến Quốc nói vài câu.
"Anh nói thật? Nó thật sự chết ở bên trong?" Từ Kiến Quốc nhíu mày, trên mặt lộ vẻ xúc động.
Quản gia gật đầu, "Đúng vậy, tôi nhờ người tra xét bản ghi chép ra tù một năm gần đây của khu 2, hoàn toàn không có Đại thiếu gia, hơn nữa khu 3 bên kia vô cùng hỗn loạn, giữa một đám đàn ông với nhau cũng không có cấm kỵ gì... Cho nên ngay cả quản giáo cũng nói có thể là thật sự chết ở bên trong rồi. Có điều chuyện này cũng chưa thể chắc chắn, dù sao chúng ta chưa điều tra tỉ mỉ, nói không chừng có thiếu sót, nếu không tôi lại đi cục Tư pháp bên kia thăm dò tin tức xem sao?"
Từ Kiến Quốc vẫn không nói gì, trong lòng tuôn trào một đoạn tình cảm nói không rõ.
Loại cảm giác này thật phức tạp, giống như từ nhỏ bạn nuôi một con chó mang bệnh truyền nhiễm, vừa không thể nhẫn tâm giết nó, lại vừa không có cách nào đẩy phiền phức này rời khỏi tay, hiện giờ con chó nuôi dưỡng nhiều năm cuối cùng cũng chết, theo thói quen trong lòng vẫn cảm thấy có chút trống vắng, thế nhưng nhiều hơn đó là sự giải thoát giống như mình đã trút được gánh nặng.
"Quên đi, không cần đi tra xét nữa, mặc kệ nó là chết thật hay chết giả, đối với Từ gia mà nói cũng không có gì khác biệt, coi như nó còn sống tôi cũng coi như nó đã chết rồi."
Quản gia không nghĩ đến Từ Kiến Quốc có thể trực tiếp nói ra lời vô tình như vậy, nhất thời sửng sốt, không dám tin mở miệng, "Nhưng... Lão gia, dù sao thiếu gia cũng là con trai của ngài, cho dù có phạm sai lầm phải đuổi thiếu gia ra khỏi cửa chính, đây là chuyện sinh tử sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy được chứ?"
Từ Kiến Quốc lạnh băng liếc nhìn hắn một cái, trong mắt mang theo cảnh cáo, quản gia lập tức ngậm miệng lại.
Ông hừ lạnh một tiếng, hồi lâu mới châm chọc nói, "Ngay cả việc nó là nam hay nữ tôi cũng không phân biệt được, loại quái vật này cũng xứng là con trai của tôi sao? Anh ở Từ gia nhiều năm như vậy, loại chuyện này còn cần tôi phải dạy sao?"
Những lời này giống như một đòn cảnh tỉnh vậy, khiến Từ Từ Niên đang trốn ở trong tối nghe lén lập tức choáng váng, cái gì gọi là... không biết cậu là nam hay nữ?!
Nghĩ đến bí mật năm đó của Từ gia, quản gia cũng có chút xấu hổ, "Lão gia, thân thể Đại thiếu gia, haizz...Mặc dù đúng thật có chút đặc thù, nhưng chỉ cần chúng ta không nói ra, thì sẽ không ai phát hiện được."
Những lời này trực tiếp gợi lên toàn bộ cơn tức giận của Từ Kiến Quốc, ông cười lạnh một tiếng, giọng nói không tự chủ nâng cao vài phần, "Đúng vậy, sẽ không bị ai phát hiện! Thế nhưng một khi bị người khác phát hiện ra con trai lớn Từ gia là một đứa con trai có tử cung, thân thể chẳng khác gì quái vật, còn lên giường với một người đàn ông khác, đồng tính luyến ái, thậm chí còn giết ông nội của nó để rồi vào ngục giam, anh bảo tôi, phải để mặt mũi Từ gia ở chỗ nào!"
"Năm đó nếu không phải lão gia tử ngăn cản, chắc chắn tôi sẽ không để tên quái vật như nó sống sót. Khi còn sống lão gia tử liều chết che chở nó, thậm chí còn đem nửa Từ gia giao vào trong tay nó, những chuyện đó tôi đều có thể mở một mắt nhắm một mắt, thế nhưng hiện tại Tân Niên đã nhận tổ quy tông, thực tế lại là một đứa bé ngoan, biết nghe lời, tôi còn lý do gì để đưa một tên quái vật bất nam bất nữ về nhà chứ?"
Nhắc tới Từ lão gia tử, quản gia cũng lộ vẻ xúc động. Lão gia tử vốn nuông chiều Đại thiếu gia như vậy, thậm chí còn hạ lệnh trên dưới cả nhà, không ai được phép nói cho Từ Từ Niên biết thân thể của cậu có thiếu sót, kết quả lại rơi vào kết cục chết thảm, đúng là nuôi một tên vô ơn.
"Nó chết ở trong tù cũng tốt, tránh việc quan hệ bừa bãi với mấy tên đàn ông khác ở trong ngục, bị nhiễm mấy loại HIV gì đấy làm mất mặt Từ gia, nhớ rõ sau này không được phép nhắc tới nó ở trước mặt tôi, cũng đừng để Tân Niên biết những chuyện linh tinh này, tránh cho nó biết mình có một người anh trai là quái vật, lại khó chịu suy nghĩ lung tung."
Quản gia không dám nhiều lời, ý vị gật đầu, Từ Kiến Quốc giơ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ, thời gian uống trà cùng cục trưởng Trương đã sắp đến, ông không rảnh lãng phí thời gian ở chỗ này.
Tài xế mở cửa xe ra, ông cũng không quay đầu lại chui thẳng vào xe, từ đầu đến cuối không liếc mắt về phía ngục giam lấy một cái, cũng không giữ lại cho con trai lớn một chút mặt mũi.
Xe lăn bánh rời đi, Từ Từ Niên bất động tại chỗ, rất lâu không phát ra được một chút âm thanh nào.
Những hình ảnh thi nhau hiện lên trong đầu giống như bị điện giật vậy, cuối cùng cũng biết lý do cha chán ghét và xem thường mình, nhưng khi chính tai nghe được chân tướng đáng sợ này, cậu vẫn không cách nào tin vào tai của mình.
Cậu sống gần ba mươi năm, giờ khắc này mới biết được mình chính là một trò cười, nếu điều cha nói đều là thật, vậy cậu là... cái gì?
Một tên bất nam bất nữ, quái vật dị dạng, hay là một tên đồng tính luyến ái bất cứ lúc nào cũng có thể nhiễm HIV?
Ha ha, con mẹ nó thật nực cười, đây quả thực là chuyện nực cười nhất đời này cậu từng nghe qua!
Từ Từ Niên ngửa đầu tựa lên cây không thể khống chế được cười thành tiếng, ánh mắt cực kỳ chua xót, cậu dùng tay che mặt lại, cho dù bốn phía không người, nhưng vẫn không muốn để bất luận kẻ nào nhìn thấy biểu tình lúc này của cậu.
Cậu nhớ đến tình yêu thương và lo lắng đầy khó hiểu của ông nội đối với mình, cũng nhớ đến khi còn bé mẹ có dặn đi dặn lại, nhắc nhở cậu tuyệt đối không được tham gia kiểm tra sức khỏe ở trường, còn có lúc lần đầu nghe nói cha còn có một người con riêng, người giúp việc nhìn cậu bằng ánh mắt rất kỳ quái...
Hóa ra tất cả mọi người đều biết chân tướng, nhưng chỉ gạt có một mình cậu.
Vậy rốt cuộc cậu được xem là cái gì?
Nhiều năm như vậy tận tâm tận lực ra sức làm vì Từ gia, không giữ lại cho mình chút nào, cuối cùng bởi vì thứ cha muốn chính là con trai, mà cậu chỉ là một tên quái vật dị dạng, cho nên là có thể quang minh chính đại bị làm vật hi sinh?
Cậu cười không ngừng, cuối cùng thậm chí còn cười ra cả nước mắt.
Trong lòng không khống chế được trào ra hận ý, nếu cha biết Từ Tân Niên không phải con trai của ông ta, chỉ là một cô hồn dã quỷ không biết từ đâu tới, lúc đó sẽ lộ ra biểu tình gì?
Ngẩng đầu, lau sạch nước mắt còn sót lại trên mặt, cậu nắm chặt nắm tay, nếu tất cả mọi người đều muốn cậu chết, vậy cậu càng phải ngoan cường mà sống!
Còn sống để nhìn những kẻ thù kia, cuối cùng sẽ rơi vào kết cục gì!
Vào lúc cậu cần sự giúp đỡ nhất, người thân nhất không chút do dự cho cậu một đao trí mạng, cố tìm đường sống trong chỗ chết, chuyện cho đến bây giờ cậu đã hai bàn tay trắng, cho nên đã sớm không còn gì sợ hãi nữa.
Xoay người, cậu cũng không quay đầu lại đi về phía trước, thời khắc này đáng tưởng niệm, bởi vì Từ Từ Niên đã sống lại.
=================================
Doanh Triệt Thệ Tuyết
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Phù... Thở một hơi dài nhẹ nhõm, khổ bức cầu đoạn cuối cùng cũng đến hồi kết, chương này xem như là giải thích một chút lai lịch của bánh bao nhỏ đi 【 lau nước mắt, rõ ràng chủ đề của chương này là "Ba, vì sao người không thương con" "Em trai, lòng dạ em thật độc ác" "Mẹ kiếp vậy mà ông đây lại có có thể sinh!?" 23333】
Từ chương sau bắt đầu chính thức xoay mình phản công. Ngày tháng tốt đẹp sắp tới rồi, hahaha~!! (≧▽≦)~
P.s: Gặp được bà dì hung tàn quang lâm, hôm nay đau đến chết đi sống lại, nếu sáng mai tôi không cập nhật chương mới đúng hạn chính là quá đau đến mức không đứng dậy được... Có điều nếu ngày mai không thêm chương mới, ngày kia tôi sẽ đăng bổ sung 2 chương luôn ~ cầu xoa xoa cầu vuốt vuốt ┭┮﹏┭┮
Ông ta tới nơi này để làm gì?
Cha con hai người đã nhiều năm không gặp, Từ Từ Niên nhất thời cứng đờ tại chỗ, đầu óc trống rỗng.
Từ nhỏ cho đến lớn, cậu gần như là do ông nội chăm sóc lớn lên, trong ấn tượng có dịu dàng của mẹ, hiền hòa của ông nội, riêng chỉ không có ấn tượng về người cha rất ít khi trở về nhà này, "Cha" một chữ này đối với cậu mà nói nó chỉ mãi dừng lại ở ý nghĩa trên mặt chữ, cũng không có bao nhiêu thân mật.
Nhớ lúc còn rất nhỏ, cậu đã từng gặng hỏi mẹ tại sao cha lại không thích mình, kết quả nhận được chính là nước mắt của mẹ cùng sự im lặng của mọi người, thậm chí còn có vài người nhìn cậu bằng ánh mắt mang theo thương hại cùng vẻ phức tạp khó nói thành lời, giống như trên người cậu cất giấu một bí mật gì đấy không thể nói, một khi nói toạc ra tất cả mọi người sẽ xui xẻo theo, cho nên cha lạnh nhạt với cậu là chuyện đương nhiên, những người khác cũng đã sớm không còn cảm thấy lạ gì nữa.
Từ lúc đó cậu cũng không hỏi vấn đề này nữa, cho rằng mình chưa đủ ưu tú, chỉ cần làm bất cứ chuyện gì cũng đều hoàn mỹ, một ngày nào đó cha sẽ nhìn cậu bằng một ánh mắt khác.
Tiếc là ngày qua ngày, năm lại qua năm, cho đến khi mẹ bị bệnh qua đời, cậu tiếp nhận hơn phân nửa công ty từ chỗ ông nội, thái độ của cha đối với cậu cũng không có một chút xíu chuyển biến tốt đẹp nào, thậm chí còn vì biểu hiện xuất sắc của cậu ở công ty mà trở nên tệ hại hơn, đối với cậu càng thêm chán ghét bài xích.
Mỗi lần cha con gặp nhau, ánh mắt ông ta nhìn cậu giống như đang nhìn một đống phế thải không thể không nén chịu, mỗi lần nhớ đến loại cảm thụ này trái tim cũng nguội lạnh theo, cho dù cách 5 năm mới gặp lại, cậu vẫn không có cách nào khống chế được tâm tình của mình, hận không thể lập tức xông lên truy hỏi ông ta.
Tại sao lại đối với tôi như vậy, tại sao suốt 5 năm không xuất hiện, thậm chí ngay cả một cơ hội giải thích cũng không cho tôi?
May mắn lý trí vẫn còn, Từ Từ Niên từ đầu đến cuối không nhúc nhích, đứng tại chỗ nhìn người cha đã nhiều năm không gặp, chỗ ẩn núp của cậu vô cùng bí mật, lại còn có lớp lớp cây cối và cỏ dại che, cho nên Từ Kiến Quốc cũng không chú ý đến tình hình ở bên này.
"Lão gia, nơi này chính là ngục giam Mông Sơn." Sau lưng quản gia mở một chiếc ô che đỉnh đầu Từ Kiến Quốc, lễ độ cung kính nói.
Từ Kiến Quốc không chút để ý "Ừ" một tiếng, trên mặt còn mang theo vẻ thiếu kiên nhẫn, "Tân Niên đang bận gì thế? Sao còn chưa xuống xe?"
Ông ta rõ ràng già đi nhiều so với 5 năm trước, mặc dù chuyên tâm bảo dưỡng, nhưng là đàn ông đã quá tuổi, trên mặt có thêm rất nhiều nếp nhăn, nhìn thế nào cũng mất đi vẻ phong lưu hào hoa của trước kia.
"Dạ, thiếu gia đang gửi tin nhắn, nói là hẹn trước với thợ làm bánh, chuẩn bị học về nhà tự tay nướng bánh cho ngài ăn."
Sắc mặt Từ Kiến Quốc dịu đi, khóe miệng nhếch lên, tâm tình cũng bởi vì lời nói này mà tốt lên nhiều, "Coi như là nó có lòng, có điều cứ luôn đối nhân xử thế hiền lành thiện lương như vậy cũng không tốt."
Quản gia cười không nói, lúc này cửa xe mở ra, một người thanh niên anh tuấn từ trên xe bước xuống, mặc trên người một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, phối với chiếc quần âu màu nâu vàng, lộ ra vẻ đẹp trai khoan khoái nhẹ nhàng.
Hắn chạy chậm tới, thân mật khoác lấy tay Từ Kiến Quốc, cười mở miệng, "Xin lỗi ba, vừa rồi công ty có chuyện xảy ra làm trễ chút thời gian, khiến người phải đợi lâu, có tin tức của anh chưa ạ?"
Từ Kiến Quốc cực kỳ hưởng thụ dáng vẻ con trai nhỏ này, nâng tay vỗ vỗ mu bàn tay hắn, bộ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, "Ta đã nói rồi, đừng tới nơi này, con lại cố tình không nghe, bây giờ công ty có chuyện con còn không mau trở về, còn có thời gian lo lắng cho người khác? Hiện tại con chịu khó rèn luyện nhiều một chút, ta cũng yên tâm hơn khi giao lại công ty cho con."
Từ Tân Niên bĩu môi, có chút ấm ức nói, "Nhưng là anh con mà, sao có thể nói là người khác chứ? 5 năm nay nhất định anh đã chịu không ít khổ cực, sau khi được ra tù khẳng định là muốn được gặp ba trước tiên."
Từ Kiến Quốc hừ lạnh một tiếng, chân mày không vui nhăn lại, "Con cũng đã lớn như này rồi, sao tính tình vẫn còn trẻ con như vậy chứ?!"
"Năm đó lúc nó hại chết lão gia tử cũng không mềm lòng chút nào, còn hại con thiếu chút nữa mất mạng, con bị ngốc hay là đầu óc chưa lớn, bây giờ còn có thời gian đồng cảm với nó? Nếu như hôm nay không phải con đến cầu xin ta, có nói cái gì ta cũng sẽ không bước vào nơi này nửa bước, tên nghịch tử kia không phải là con trai của Từ Kiến Quốc ta!"
Từ Tân Niên cúi thấp đầu, một lúc sau vành mắt đỏ ửng, nước mắt đảo quanh, đôi mắt to càng tỏ ra thêm ủy khuất, "Ba đừng nói anh như vậy...Mặc dù anh có chút hiểu lầm đối với con, nhưng con vẫn luôn rất hối hận, nếu...nếu như năm đó con giải thích rõ ràng với anh, có lẽ anh sẽ không bị bắt vào ngục giam, ông nội cũng sẽ không chết..."
Lời này vào tai Từ Từ Niên, quả thực khiến cậu giận đến bật cười.
Lời nói của Từ Tân Niên nhìn giống như đang bảo vệ cậu, nhưng mỗi một câu đều mang một dụng ý khác, cố ý nhắc nhở cha, chuyện năm đó là bởi vì mình "ghen tị" em trai ruột cho nên mới lỡ tay "hại chết" ông nội, nhắc lại chuyện xưa, câu nào cũng có gai, thật là vừa khéo lôi kéo mối thù hận.
Quả nhiên Từ Kiến Quốc nghe xong những lời này thì càng trở nên tức giận hơn, sắc mặt xanh mét, ánh mắt lạnh như băng, "Tân Niên đủ rồi! Sau này ta không muốn tiếp tục nghe chuyện về tên nghịch tử kia từ miệng của con nữa, nhớ kỹ, con không có anh trai, hiện tại Từ Kiến Quốc ta cũng chỉ có một mình con là con trai, hơn nữa ta cũng sẽ không tha thứ chuyện mà Từ Từ Niên đã làm, nếu như con còn nói đỡ cho nó nữa, cũng đừng trách ta không khách khí với con!"
Từ Tân Niên bị một câu này dọa sợ im bặt, hắn hít hít nước mũi, kéo lên một nụ cười, "Con hiểu rồi... Ba, là con không tốt, chọc người không vui."
Sắc mặt Từ Kiến Quốc hòa hoãn lại, liếc mắt nhìn cánh cửa ngục giam một cái, cảm thấy mình đúng là váng đầu rồi mới chịu đáp ứng con trai cưng đến cái nơi này, "Được rồi, nếu công ty có chuyện, con hãy về trước đi, lát nữa ta còn hẹn cục trưởng Trương uống trà, xem chừng cũng sắp đến giờ rồi."
"Đừng mà ba, ít nhất người cũng nên thăm dò được tin tức của anh rồi hãy đi có được không? Nếu không dù con có trở về cũng không yên tâm làm việc."
Từ Tân Niên mím chặt môi, vẻ mặt kiên trì.
Hắn rất ít khi không vâng lời Từ Kiến Quốc, hiện giờ làm như vậy thật ra khiến ông ta xem trọng hắn vài phần, mặc dù con trai nhỏ kinh doanh không giỏi bằng con trai lớn, thế nhưng có thể đối xử khoan dung với người thương tổn tới mình, phần bao dung độ lượng này cũng chính là điều mà người thương nhân cần phải có.
Quản gia đứng bên cạnh thấy Từ Tân Niên như vậy, nhất thời cũng rất cảm động, không kiềm được mở miệng nói phụ hoạ theo, "Đúng vậy lão gia, nếu chúng ta đã đến đây rồi, hỏi thăm một chút tin tức cũng không sao, huống chi coi như ngài không muốn nhận Đại thiếu gia là con trai nữa, ít nhất cũng nể mặt mũi của Từ gia, dù sao chuyện này truyền ra ngoài cũng không dễ nghe."
Từ Kiến Quốc trầm mặc.
Nói thật lòng, từ lúc trẻ ông đã hận không thể không sinh người con trai lớn Từ Từ Niên, hiện giờ lại càng không muốn để Từ gia có quan hệ gì với một kẻ sát nhân, ông luôn xem mặt mũi quan trọng hơn cả tính mạng, hiện tại vất vả lắm mới thoát khỏi con quái vật Từ Từ Niên, ông vui mừng còn không kịp, sao có thể nghênh đón sao chổi này về nhà được chứ?
Chẳng qua nhắc đến chuyện này, ông đứng đầu gia tộc, nhất định phải giữ gìn thể diện cho thật tốt, cho dù là làm bộ một chút, ông cũng không thể để người khác ở sau lưng nói ông là người máu lạnh tuyệt tình.
Nghĩ như vậy, ông cũng không tiếp tục kiên trì nữa, vỗ vỗ bả vai Từ Tân Niên thở dài nói, "Được rồi, ba biết con thiện tâm lo lắng cho anh của con, ta đồng ý với con hỏi thăm rõ ràng rồi mới đi là được chứ gì, bây giờ con có thể trở về công ty làm việc chưa?"
Sắc mặt Từ Tân Niên vui vẻ, gật gật đầu, "Cảm ơn ba, nể tình anh giúp người nhiều năm như vậy, nếu anh được ra tù thì đón anh về nhà đi, nhất định con sẽ làm việc thật giỏi, sau này tiếp nhận công ty cũng có thể làm tốt hơn anh, tuyệt đối không để người thất vọng."
Hắn lau lau nước mắt, ngồi lên chiếc xe Lincoln có gia huy Từ gia kia rời khỏi.
Từ Kiến Quốc đứng tại chỗ, sai quản gia đi ngục giam hỏi thăm tin tức xong, vẫn không nhúc nhích đứng yên ở đó, trên mặt không có một chút biểu cảm gì, giống như Từ Từ Niên có sống hay chết cũng không liên quan gì đến ông.
Chỗ Từ Từ Niên đang đứng cách ông không xa, lúc này nhìn thấy bóng lưng của cha gần ngay trước mắt, toàn thân cứng ngắc ngay cả động một cái cũng cảm thấy khó khăn.
Cậu rất kinh ngạc, mình lại có thể bình tĩnh như vậy nhìn Từ Tân Niên diễn xong vở kịch này.
Đầu tiên là sai người đến ám sát mình trước, bảo đảm chắc chắn cậu không còn khả năng sống rời khỏi ngục giam, tiếp đó lại ở trước mặt cha diễn vở kịch anh em cùng nhà này, một mặt rũ bỏ hiềm nghi năm đó về hắn, mặt khác lại còn có thể khiến cha nhìn hắn bằng con mắt khác.
Loại thủ đoạn một công đôi việc này tuy rằng ngoan độc hữu hiệu, nhưng cũng không khiến Từ Từ Niên khó chịu lắm, điều khiến cậu thực sự lạnh thấu xương chính là cha đoạn tuyệt vô tình với cậu.
Hóa ra trên thế giới này thật sự không có cái gì gọi là công bằng cả, có một số người cho dù bản chất có xấu xa thế nào nhưng vẫn được người khác cưng chiều, có một số người trời sinh đã định trước không được hoan nghênh, cho dù có cố gắng nhiều đến mức nào cũng chỉ là một quả rắm mà thôi.
Một tia nhớ mong còn tồn tại đối với cha vào giờ phút này đã tan thành tro bụi, nhưng cậu vẫn không hiểu, máu mủ ruột thịt cho dù có cắt đứt xương còn hợp gân lại, rốt cuộc bởi vì sao cha lại chán ghét cậu như vậy?
Một lúc sau, quản gia cầm một tờ giấy mặt trắng bệch chạy trở về, ghé sát tai Từ Kiến Quốc nói vài câu.
"Anh nói thật? Nó thật sự chết ở bên trong?" Từ Kiến Quốc nhíu mày, trên mặt lộ vẻ xúc động.
Quản gia gật đầu, "Đúng vậy, tôi nhờ người tra xét bản ghi chép ra tù một năm gần đây của khu 2, hoàn toàn không có Đại thiếu gia, hơn nữa khu 3 bên kia vô cùng hỗn loạn, giữa một đám đàn ông với nhau cũng không có cấm kỵ gì... Cho nên ngay cả quản giáo cũng nói có thể là thật sự chết ở bên trong rồi. Có điều chuyện này cũng chưa thể chắc chắn, dù sao chúng ta chưa điều tra tỉ mỉ, nói không chừng có thiếu sót, nếu không tôi lại đi cục Tư pháp bên kia thăm dò tin tức xem sao?"
Từ Kiến Quốc vẫn không nói gì, trong lòng tuôn trào một đoạn tình cảm nói không rõ.
Loại cảm giác này thật phức tạp, giống như từ nhỏ bạn nuôi một con chó mang bệnh truyền nhiễm, vừa không thể nhẫn tâm giết nó, lại vừa không có cách nào đẩy phiền phức này rời khỏi tay, hiện giờ con chó nuôi dưỡng nhiều năm cuối cùng cũng chết, theo thói quen trong lòng vẫn cảm thấy có chút trống vắng, thế nhưng nhiều hơn đó là sự giải thoát giống như mình đã trút được gánh nặng.
"Quên đi, không cần đi tra xét nữa, mặc kệ nó là chết thật hay chết giả, đối với Từ gia mà nói cũng không có gì khác biệt, coi như nó còn sống tôi cũng coi như nó đã chết rồi."
Quản gia không nghĩ đến Từ Kiến Quốc có thể trực tiếp nói ra lời vô tình như vậy, nhất thời sửng sốt, không dám tin mở miệng, "Nhưng... Lão gia, dù sao thiếu gia cũng là con trai của ngài, cho dù có phạm sai lầm phải đuổi thiếu gia ra khỏi cửa chính, đây là chuyện sinh tử sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy được chứ?"
Từ Kiến Quốc lạnh băng liếc nhìn hắn một cái, trong mắt mang theo cảnh cáo, quản gia lập tức ngậm miệng lại.
Ông hừ lạnh một tiếng, hồi lâu mới châm chọc nói, "Ngay cả việc nó là nam hay nữ tôi cũng không phân biệt được, loại quái vật này cũng xứng là con trai của tôi sao? Anh ở Từ gia nhiều năm như vậy, loại chuyện này còn cần tôi phải dạy sao?"
Những lời này giống như một đòn cảnh tỉnh vậy, khiến Từ Từ Niên đang trốn ở trong tối nghe lén lập tức choáng váng, cái gì gọi là... không biết cậu là nam hay nữ?!
Nghĩ đến bí mật năm đó của Từ gia, quản gia cũng có chút xấu hổ, "Lão gia, thân thể Đại thiếu gia, haizz...Mặc dù đúng thật có chút đặc thù, nhưng chỉ cần chúng ta không nói ra, thì sẽ không ai phát hiện được."
Những lời này trực tiếp gợi lên toàn bộ cơn tức giận của Từ Kiến Quốc, ông cười lạnh một tiếng, giọng nói không tự chủ nâng cao vài phần, "Đúng vậy, sẽ không bị ai phát hiện! Thế nhưng một khi bị người khác phát hiện ra con trai lớn Từ gia là một đứa con trai có tử cung, thân thể chẳng khác gì quái vật, còn lên giường với một người đàn ông khác, đồng tính luyến ái, thậm chí còn giết ông nội của nó để rồi vào ngục giam, anh bảo tôi, phải để mặt mũi Từ gia ở chỗ nào!"
"Năm đó nếu không phải lão gia tử ngăn cản, chắc chắn tôi sẽ không để tên quái vật như nó sống sót. Khi còn sống lão gia tử liều chết che chở nó, thậm chí còn đem nửa Từ gia giao vào trong tay nó, những chuyện đó tôi đều có thể mở một mắt nhắm một mắt, thế nhưng hiện tại Tân Niên đã nhận tổ quy tông, thực tế lại là một đứa bé ngoan, biết nghe lời, tôi còn lý do gì để đưa một tên quái vật bất nam bất nữ về nhà chứ?"
Nhắc tới Từ lão gia tử, quản gia cũng lộ vẻ xúc động. Lão gia tử vốn nuông chiều Đại thiếu gia như vậy, thậm chí còn hạ lệnh trên dưới cả nhà, không ai được phép nói cho Từ Từ Niên biết thân thể của cậu có thiếu sót, kết quả lại rơi vào kết cục chết thảm, đúng là nuôi một tên vô ơn.
"Nó chết ở trong tù cũng tốt, tránh việc quan hệ bừa bãi với mấy tên đàn ông khác ở trong ngục, bị nhiễm mấy loại HIV gì đấy làm mất mặt Từ gia, nhớ rõ sau này không được phép nhắc tới nó ở trước mặt tôi, cũng đừng để Tân Niên biết những chuyện linh tinh này, tránh cho nó biết mình có một người anh trai là quái vật, lại khó chịu suy nghĩ lung tung."
Quản gia không dám nhiều lời, ý vị gật đầu, Từ Kiến Quốc giơ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ, thời gian uống trà cùng cục trưởng Trương đã sắp đến, ông không rảnh lãng phí thời gian ở chỗ này.
Tài xế mở cửa xe ra, ông cũng không quay đầu lại chui thẳng vào xe, từ đầu đến cuối không liếc mắt về phía ngục giam lấy một cái, cũng không giữ lại cho con trai lớn một chút mặt mũi.
Xe lăn bánh rời đi, Từ Từ Niên bất động tại chỗ, rất lâu không phát ra được một chút âm thanh nào.
Những hình ảnh thi nhau hiện lên trong đầu giống như bị điện giật vậy, cuối cùng cũng biết lý do cha chán ghét và xem thường mình, nhưng khi chính tai nghe được chân tướng đáng sợ này, cậu vẫn không cách nào tin vào tai của mình.
Cậu sống gần ba mươi năm, giờ khắc này mới biết được mình chính là một trò cười, nếu điều cha nói đều là thật, vậy cậu là... cái gì?
Một tên bất nam bất nữ, quái vật dị dạng, hay là một tên đồng tính luyến ái bất cứ lúc nào cũng có thể nhiễm HIV?
Ha ha, con mẹ nó thật nực cười, đây quả thực là chuyện nực cười nhất đời này cậu từng nghe qua!
Từ Từ Niên ngửa đầu tựa lên cây không thể khống chế được cười thành tiếng, ánh mắt cực kỳ chua xót, cậu dùng tay che mặt lại, cho dù bốn phía không người, nhưng vẫn không muốn để bất luận kẻ nào nhìn thấy biểu tình lúc này của cậu.
Cậu nhớ đến tình yêu thương và lo lắng đầy khó hiểu của ông nội đối với mình, cũng nhớ đến khi còn bé mẹ có dặn đi dặn lại, nhắc nhở cậu tuyệt đối không được tham gia kiểm tra sức khỏe ở trường, còn có lúc lần đầu nghe nói cha còn có một người con riêng, người giúp việc nhìn cậu bằng ánh mắt rất kỳ quái...
Hóa ra tất cả mọi người đều biết chân tướng, nhưng chỉ gạt có một mình cậu.
Vậy rốt cuộc cậu được xem là cái gì?
Nhiều năm như vậy tận tâm tận lực ra sức làm vì Từ gia, không giữ lại cho mình chút nào, cuối cùng bởi vì thứ cha muốn chính là con trai, mà cậu chỉ là một tên quái vật dị dạng, cho nên là có thể quang minh chính đại bị làm vật hi sinh?
Cậu cười không ngừng, cuối cùng thậm chí còn cười ra cả nước mắt.
Trong lòng không khống chế được trào ra hận ý, nếu cha biết Từ Tân Niên không phải con trai của ông ta, chỉ là một cô hồn dã quỷ không biết từ đâu tới, lúc đó sẽ lộ ra biểu tình gì?
Ngẩng đầu, lau sạch nước mắt còn sót lại trên mặt, cậu nắm chặt nắm tay, nếu tất cả mọi người đều muốn cậu chết, vậy cậu càng phải ngoan cường mà sống!
Còn sống để nhìn những kẻ thù kia, cuối cùng sẽ rơi vào kết cục gì!
Vào lúc cậu cần sự giúp đỡ nhất, người thân nhất không chút do dự cho cậu một đao trí mạng, cố tìm đường sống trong chỗ chết, chuyện cho đến bây giờ cậu đã hai bàn tay trắng, cho nên đã sớm không còn gì sợ hãi nữa.
Xoay người, cậu cũng không quay đầu lại đi về phía trước, thời khắc này đáng tưởng niệm, bởi vì Từ Từ Niên đã sống lại.
=================================
Doanh Triệt Thệ Tuyết
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Phù... Thở một hơi dài nhẹ nhõm, khổ bức cầu đoạn cuối cùng cũng đến hồi kết, chương này xem như là giải thích một chút lai lịch của bánh bao nhỏ đi 【 lau nước mắt, rõ ràng chủ đề của chương này là "Ba, vì sao người không thương con" "Em trai, lòng dạ em thật độc ác" "Mẹ kiếp vậy mà ông đây lại có có thể sinh!?" 23333】
Từ chương sau bắt đầu chính thức xoay mình phản công. Ngày tháng tốt đẹp sắp tới rồi, hahaha~!! (≧▽≦)~
P.s: Gặp được bà dì hung tàn quang lâm, hôm nay đau đến chết đi sống lại, nếu sáng mai tôi không cập nhật chương mới đúng hạn chính là quá đau đến mức không đứng dậy được... Có điều nếu ngày mai không thêm chương mới, ngày kia tôi sẽ đăng bổ sung 2 chương luôn ~ cầu xoa xoa cầu vuốt vuốt ┭┮﹏┭┮
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất