Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh

Chương 14: Gặp lại người xưa

Trước Sau
Edit: Linh Nhi - Beta: Tiểu Vũ

Đổng Phong nghẹn ngào, nửa ngày không nói nên lời, tật xấu cứ thấy Từ Từ Niên liền e sợ lại tái phát, xúc động muốn mở miệng nhận sai ngay lập tức, nhưng nghĩ một chút lại thấy thật nực cười.

Hiện tại hắn là người có thân phận, có địa vị, đã có chỗ dựa vững chắc, cho dù đã từng làm chuyện có lỗi với Từ Từ Niên thì cũng chẳng cần phải sợ hãi.

Nghĩ đến đây, hắn tiến lên vài bước, vòng đến chắn trước mặt Từ Từ Niên, "Từ Niên, anh biết nhiều năm qua trong lòng em vẫn còn hận anh, nhưng chúng ta là chỗ quen biết, chẳng lẽ không thể ngồi xuống nói chuyện được sao? Thật ra, nhiều năm qua anh vẫn rất nhớ em."

Vừa nói ra những lời này, Từ Từ Niên trực tiếp bị chọc cười.

Nếu không phải e ngại thân phận cùng tình thế hiện tại, cậu thật muốn chọc chọc ngực Đổng Phong hỏi hắn: Ai cho anh bộ mặt dày như vậy, tự mình đa tình đến mức này?

Nhiều năm qua tôi còn hận anh, anh vẫn nhớ mong tôi? Thế tại sao lúc trước còn làm chuyện ghê tởm như vậy làm gì, tôi ngồi trong tù năm năm không thấy mặt trời, anh ở đâu?

Bây giờ lại không biết xấu hổ nói ra những lời này, cũng không sợ cắn trúng lưỡi.

Cậu cười lạnh trong lòng, trên mặt vẫn cứ một mảnh mờ mịt, tránh khỏi cái nắm tay của Đổng Phong, "Tiên sinh, tôi không hiểu anh đang nói gì, tôi nghĩ anh nhận nhầm người rồi."

Đổng Phong cong cong khóe miệng, khuôn mặt anh tuấn lộ ra chút dung túng, "Đừng gạt anh, em trông như thế nào chẳng lẽ anh còn không nhớ sao? Năm đó chưa tốt nghiệp, chúng ta tham gia vũ hội hóa trang, em đeo mặt nạ lẫn trong đám đông, anh chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra em."

Nói tới đây hắn dừng một chút, nhớ tới bộ dáng khí phách hăng hái trước kia của Từ Từ Niên, trong lòng không khỏi có chút thổn thức, thì ra Từ đại công tử cao cao tại thượng, hiện giờ nghèo túng thành thế này, nếu đổi lại là mình thì đã sớm không còn mặt mũi gặp người khác rồi, bây giờ em ấy không muốn nhận mình, xét về tình vẫn có thể tha thứ.

Vươn tay gắt gao nắm lấy cổ tay Từ Từ Niên, giọng hắn càng thêm nhẹ nhàng kiên nhẫn, "Em không cần lo lắng, anh không quan tâm chuyện năm đó em phải ngồi tù, cũng sẽ không nói cho Tân Niên biết em còn sống, vậy chúng ta có thể nói chuyện rõ ràng không?"

Từ Từ Niên nhìn hắn, người đàn ông trước mặt vẫn anh tuấn dịu dàng như ngày nào, năm đó gặp nhau ở trường đại học hắn vẫn là một tên nghèo nàn, mặc chiếc sơ mi trắng cũ kỹ, lúc trời còn chưa sáng đã đạp xe hơn một giờ để mua bữa sáng cho cậu.

Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, hồi tưởng lại quá khứ, Từ Từ Niên cảm thấy mắt mình đúng là bị mù, chỉ sợ lúc ấy người đàn ông này đối xử tốt với cậu, chẳng qua là vì cậu có tiền, giờ đây hắn khí phách hăng hái, áo vest giày da,

không còn phải khom lưng cúi đầu lấy lòng mình nữa, liền tự cho rằng có thể nói điều kiện với mình.

Cậu dùng ánh mắt như nhìn kẻ thần kinh liếc Đổng Phong, hất tay hắn ra, ôm Oa Oa đến trước quầy bán hoành thánh, Đổng Phong vẫn bám riết không tha, "Từ Niên, đừng nóng, lên xe với anh."

Lần này Từ Từ Niên thật sự mất hết kiên nhẫn, lập tức quay đầu, ánh mắt không mấy thân thiện nói, "Tiên sinh, vừa rồi anh suýt chút nữa đâm con tôi bị thương, bây giờ lại cứ bám riết không tha? Không lẽ anh còn muốn đánh người?"

Nói đến câu này, cậu cố tình cao giọng, vốn họ đang nói chuyện rất nhỏ, người xung quanh vốn dĩ không biết giữa hai người có khúc mắc gì, bây giờ nghe thấy lời này lại liên tưởng đến bộ dạng Đổng Phong bám chặt không buông, đụng vào người ta lại còn lôi lôi kéo kéo, tức khắc lòng đầy căm phẫn.

"Loại người gì vậy chứ! Suýt đụng trúng người ta đã không chịu xin lỗi thì thôi, còn ở đây dây dưa làm cái gì?"

"Đúng đấy, nhìn cái đức hạnh bám bám dính dính kia của hắn, không chừng là có ý đồ với anh hoành thánh, người ta nói bọn nhà giàu đều có sở thích biến thái, xem ra thật đúng là có chuyện như vậy."

Đổng Phong là người cực kì sĩ diện, vừa nghe người xung quanh nói như vậy, hận không thể mau chóng rời đi, nhưng nhìn thái độ Từ Từ Niên đối với mình, hắn lại có chút không phục, tiến lên tóm lấy cánh tay nhỏ bé của Oa Oa hỏi, "Em nói đây là con trai em? Em kết hôn khi nào? Ngay cả chuyện này mà em cũng giấu anh?"

Sức lực hắn quá lớn, lập tức nắm đau tay Oa Oa, nhóc con trực tiếp gào ầm lên, vừa khóc vừa nhào vào ngực ba, "Ba.....Ba....Đau! Oa oa oa....."

Oa Oa khóc thành như vậy, trực tiếp chọc giận Từ Từ Niên và những người xung quanh.

Từ Từ Niên ôm chặt con trai, đứng trước mặt Đổng Phong tuyệt không lùi bước, chỉ vào ngực hắn nói, "Tiên sinh anh có phát điên thì cũng đừng nhận nhầm người chứ! Thậm chí tôi còn chẳng quen biết Từ Từ Niên mà anh nói! Anh cứ dây dưa mãi ảnh hưởng đến việc buôn bán của tôi cũng thôi đi, giờ còn động thủ đánh người là có ý gì?! Cho dù tôi có nghèo, chỉ bày một quầy hàng cũng không có cái kiểu ức hiếp người khác như anh!"

Lúc này Đổng Phong cũng cau mày, bắt đầu hoài nghi có phải mình thật sự nhận nhầm người rồi hay không, nhưng hắn đã ôm Từ Từ Niên ngủ suốt bốn năm, làm sao có thể nhận lầm người?

Lúc này hắn cũng mặc kệ người xung quanh nhìn, đầu nóng lên, duỗi tay muốn kéo quần áo Từ Từ Niên, "Trên hông Từ Niên có một nốt ruồi, em không lừa được anh đâu."

Ngay giữa đường, xung quanh đều là người xem náo nhiệt, chiếc BMW màu đỏ chặn kín lối đi, xung quanh loạn thành một nồi cháo.

Từ Từ Niên không thể nhịn được nữa, hốc mắt đỏ hoe, giơ tay tát hắn một cái thật mạnh.

"Bốp!"



Lại vang lên một tiếng, thậm chí cách một con phố cũng có thể nghe thấy.

Người xung quanh sửng sốt một hồi, liền không chịu nổi nữa.

Tên biến thái ỷ vào mình có tiền, ngày nào cũng lái cái xe rách này tới đây khoe khoang, lại còn ấn còi inh ỏi, những điều này đã đủ khiến cho nhiều người phẫn nộ rồi, bây giờ không chỉ lái xe đâm người, thậm chí còn giở trò lưu manh với một người đàn ông đã có con, đúng là vô sỉ tới cực điểm!

Sự tức giận của dân chúng lên tới cực điểm, tấn công tập thể.

Từ người bán hàng rong đến người qua đường, từ thực khách đến chủ quán, nói chung tất cả những ai nhìn thấy cảnh này đều xông lên, cầm trứng gà lá cải, sốt cà chua, nước bẩn với đồ ăn thừa linh tinh liền ném hết về phía Đổng Phong, chiếc BMW màu đỏ của hắn còn thê thảm hơn, trực tiếp bị người ta đập thủng mấy lỗ, bị hắt cho đầy màu sắc.

Từ trước đến nay Đổng Phong áo mũ chỉnh tề, chưa gặp phải trận chiến lớn như vậy bao giờ, sững sờ một lúc, muốn bắt lấy tay Từ Từ Niên lôi ra ngoài.

Từ Từ Niên trong lòng nhịn cười đến nội thương, nhưng trên mặt vẫn phải ra vẻ phẫn nộ, "Anh buông ra! Đừng làm đau con trai tôi!"

Để diễn cho tốt màn kịch này, cậu hoàn toàn không dùng sức, mặc cho Đổng Phong kéo đi, lúc bị kéo đi thì phối hợp mà "ngã" xuống đất, cả người dính đầy bùn.

Cậu vốn là người học võ, khi giả vờ ngã xuống liền ôm chặt lấy Oa Oa, khéo léo lăn một vòng, nhóc con ngồi vững vàng trong vòng tay cậu, đừng nói là ngã xuống, một chút xóc nảy

cũng không có, chẳng qua Oa Oa thấy baba bị kẻ xấu đẩy ngã, nắm đấm nhỏ quơ quơ muốn đánh Đổng Phong, vừa đánh vừa không ngừng khóc, tiếng khóc kia vang động trời, lại thêm tiếng kêu thất thanh vừa rồi của Từ Từ Niên, tất cả mọi người đều cho rằng Đổng Phong đánh Oa Oa.

Giờ đây dân chúng càng thêm phẫn nộ, bác gái mập lúc trước ôm Oa Oa không rời tay, vừa nghe nhóc con bị đánh là giận sôi máu, cầm chổi quẹt thẳng vào đầu Đổng Phong.

Đổng Phong luôn luôn hào hoa phong nhã, thân thủ cũng chẳng khá hơn là bao, hoảng loạn giơ tay đẩy, đúng lúc chạm vào mông bác gái.

"Thằng lưu manh! Có biết xấu hổ không hả!" Bác gái gào lên giận dữ, chẳng cần nghĩ ngợi liền cầm cái nồi bên cạnh hắt qua.

Nồi này được Từ Từ Niên nấu từ trước, tuy đã ngừng đun từ lâu nhưng vẫn còn nóng, bị cả nồi như vậy dội lên người, Đổng Phong bị bỏng la lên một tiếng, nguyên bộ tây trang cũng hỏng luôn, chật vật chẳng ra cái dạng gì.

Nước canh chảy tới bên miệng, bị hắn vô tình liếm phải.

Hương vị này quá quen thuộc, nhớ rõ năm đó Từ Từ Niên và hắn mới bên nhau, cậu nói muốn trổ tài cho hắn xem, chính là nấu món canh hoành thánh, cùng mùi vị lúc này giống y như đúc!

Trong đầu Đổng Phong chỉ còn một mảnh trống rỗng, một thân chật vật thậm chí không kịp phản ứng, trong lòng đã ngầm tin tưởng chủ quán hoành thánh ở trước mặt chính là Từ Từ Niên.

Chuyện cũ từng màn tái hiện lại, hắn đột nhiên nhớ tới bốn năm hai người chung sống, nhớ tới không phải mình không yêu Từ Từ Niên, chỉ là....

Trong lòng nháy mắt cảm thấy trống rỗng, dù cho đã qua bảy năm, đột nhiên gặp chuyện liên quan đến Từ Từ Niên thế nhưng hắn vẫn không thể buông tay!?

"Từ Niên, Từ Từ Niên!"

Hắn lau mặt đứng lên, hoảng loạn tìm kiếm bóng lưng quen thuộc, lúc này không biết là ai hô một tiếng: "Cảnh sát tới!"

Mọi người sôi nổi dừng tay, cảnh sát chen vào giữa đám người liền thấy bãi chiến trường trước mặt, không nói hai lời trực tiếp túm Đổng Phong lên đồn công an, mà lúc này xung quanh một mảnh ồn ào, Từ Từ Niên với bé con kia không biết đã đi đâu, chỉ có tấm ván gỗ dùng để dựng sạp là dựng trơ trọi ở đó.

***

"Ha ha ha ha......cậu nói thật à?" La Tiểu Mậu cười nghiêng ngả, hoàn toàn không màng tới bản thân là "thục nữ" váy ngắn tóc dài, trực tiếp dựa vào ngực Từ Từ Niên mà cười.

"Ai da, không thể cười nữa......Còn cười nữa chắc lông mi giả của tôi bay luôn mất! Ha ha ha......"

Lúc này Từ Từ Niên cũng buồn cười, vừa vỗ lưng anh ta vừa mở miệng cười, "Cậu đủ rồi đấy, nghe nói Đổng Phong bị đánh hội đồng thôi mà, buồn cười đến vậy sao, chú ý hình tượng chút, bây giờ cậu là 'con gái' đấy."

La Tiểu Mậu một tay chống nạnh, một tay vén tóc, ra vẻ "bà đây chả quan tâm", cười tủm tỉm ôm lấy bả vai Từ Từ Niên,

"Tôi còn đang lo quán hoành thánh của cậu không câu được tên khốn Đổng Phong đó, ai ngờ vừa ra tay cậu đã chơi lớn như vậy, không chỉ làm hắn chú ý tới cậu, còn kích động dân chúng làm hắn phải ngậm đắng nuốt cay, cơ mà chiêu này cũng đủ sát thương đấy, may mà cậu nghĩ ra được."



Từ Từ Niên nhéo nhéo mặt nhỏ mũm mĩm của Oa Oa, cúi đầu cười cười, "Tôi ở trong tù năm năm, lại đi theo 'lão yêu nghiệt' cậu lăn lộn hai năm, còn loại người gì chưa gặp qua? Đối phó loại người nào thì dùng thủ đoạn đó, Đổng Phong vẫn chưa làm tôi phải suy nghĩ quá nhiều, chiêu này hợp với hắn."

Thấy Từ Từ Niên cười nhẹ, La Tiểu Mậu bội phục từ tận đáy lòng, trải qua nhiều chuyện như vậy vẫn kiên cường bất khuất, bình tĩnh trầm ổn đối mặt với kẻ thù, thận trọng từng bước, chính là người có biệt tài trời sinh xoay chuyển lòng người.

"Tuy hôm nay cậu chơi Đổng Phong một vố lớn, nhưng cũng lộ thân phận, cậu không sợ hắn lỡ miệng trước mặt Từ Tân Niên à?"

Từ Từ Niên nhướn nhướn mày, đôi mắt hẹp dài mang theo ý cười, "Hắn dám sao?"

"Từ nhỏ hắn đã nghèo còn thích sĩ diện, lại cực kỳ gia trưởng, Từ Tân Niên cứ ở trước mặt hắn giả làm tiểu bạch thỏ cần người che chở, thế nên chắc chắn trong lòng Đổng Phong vô cùng đắc ý, hôm nay bị người yêu cũ làm bẽ mặt, vì thể diện với lòng tự trọng của đàn ông, làm sao hắn có thể nói với Từ Tân Niên tôi còn sống?"

La Tiểu Mậu ý vị thâm trường liếc nhìn cậu, ra vẻ thẹn thùng đánh cậu một cái, "Đáng ghét, cậu thông minh vậy làm tôi

không nhịn được muốn lấy thân báo đáp, tôi không ngại làm ba dượng của Oa Oa đâu~"

Từ Từ Niên trợn mắt trắng, "Nữ sĩ La Tiểu Mậu, hôm nay tôi đồng ý đi đón cậu đúng là một sai lầm, gặp nhau trên đường cũng đừng nói cậu quen tôi."

Nói xong cậu ôm lấy Oa Oa đang say giấc trong vòng tay mình, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng, bỏ lại La Tiểu Mậu ở câu lạc bộ Hào Đình còn đang giương mắt nhìn, "Tôi cảm thấy xung quanh đang có người nhìn tôi chằm chằm, chắc chắn là biến thái! Tôi không tìm cậu thì phải tìm ai!"

Cậu ta ồn ào vài câu, thấy Từ Từ Niên thật sự không quay đầu lại phản ứng mình, hừ một tiếng giẫm lên giày cao gót, xiêu xiêu vẹo vẹo đuổi theo, "Ê ê, cậu đừng chạy! Nhỡ tôi gặp biến thái thì sao!"

Sau khi hai người rời đi, cách đó không xa, cửa kính của một chiếc Mercedes màu đen hạ xuống, một người đàn ông anh tuấn uy vũ ngồi bên trong, khuôn mặt tuấn tú dưới ánh đèn đường đặc biệt mê người.

Hắn nhìn chằm chằm bóng lưng hai lớn một nhỏ ba người đã đi xa, biểu tình trên mặt vô cùng phức tạp.

Lúc này không biết La Tiểu Mậu nói cái gì, Từ Từ Niên quay đầu cười cười, lộ ra khuôn mặt đẹp trai sáng sủa, đôi mắt hẹp dài cong lên, khóe mắt cong cong, trông vừa kiêu ngạo vừa nghịch ngợm.

Người đàn ông trong xe hô hấp đột nhiên cứng lại, không hề nghĩ ngợi liền mở cửa xe muốn đuổi theo, nhưng bóng dáng ba người đã biến mất ở góc phố.

"Trần Quân......"

Hắn thầm gọi một cái tên, trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt hiếm thấy, là em ấy sao?

Hai năm rồi, không biết hắn đã tốn bao nhiêu nhân lực đi tìm, thế nhưng người này cứ như đá chìm đáy biển, không có bất kỳ tin tức nào, vậy mà hôm nay lại tình cờ gặp lại sao?

Cù Thành đứng trong gió đêm, vạt áo đen bị gió thổi tung, trợ lý ở phía sau chưa từng thấy hắn như vậy, nhất thời trong lòng cũng hơi thấp thỏm, yên lặng đi qua thấp giọng nói, "Anh Thành, câu lạc bộ bên kia đã thúc giục rồi, nói Từ tiên sinh đã đợi anh rất lâu."

"Từ tiên sinh nào?" Cù Thành phục hồi tinh thần, khuôn mặt góc cạnh trở lại vẻ điềm tĩnh lão luyện thường thấy.

"Từ Tân Niên của chuỗi nhà hàng quốc tế Từ thị, quản lý Từ."

Cù Thành nhếch miệng cười, "À, là cậu ta."

"Bảo cậu ta chờ một lát, tôi sẽ vào ngay."

Cù Thành lấy trong túi ra một chiếc nhẫn, mặt trên là một con khổng tước được chạm khắc bằng ngọc lam, sinh động y như thật, hắn đưa tay sờ lên đầu khổng tước, rồi lại cười đem nhẫn cất vào ví, xoay người bước vào câu lạc bộ Hào Đình.

Trợ lý theo sát phía sau hắn, trong lòng có chút nghi hoặc, anh đã theo Cù Thành hai năm, mỗi ngày đều thấy hắn lấy chiếc nhẫn này ra ngắm nghía mấy lần, cứ luôn sờ sờ đầu khổng tước rồi cười như không cười.

Vấn đề là sờ đầu con khổng tước này vui lắm hả?

_____________

Doanh Triệt Thệ Tuyết

Tác giả có lời: Tứ đại nhân vật chính tề tụ một chương, có phải là thế trận chưa từng có đúng không!o<(*≧▽≦)> ツ

Thành Ca đừng khóc, đứng lên đi, chương sau đều là cảnh của anh và khổng tước, anh đã hài lòng chưa~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau