Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh

Chương 35

Trước Sau
Edit: Vĩnh Nhi - Beta: Tiểu Vũ

Gần tới đại hàn (tiết khí lạnh nhất trong năm), hiếm thấy khi thành phố S nổi trời mưa to như vậy..

Cù Thành nhìn mưa đêm bên ngoài cửa sổ, cầm trong tay một tấm hình cẩn thận nhìn, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng.

Trong hình là hai người hắn và Oa Oa, nhóc con ngồi ở trên vai hắn, phồng mặt bánh bao, cười cong mắt, trong tay cầm một xâu hồ lô đỏ rực, giơ đến bên miệng hắn, còn bi bô cái mồm "Chỉ được phép ăn một cái, còn lại để dành cho ba ba."

Nhớ đến một màn khi đó, Cù Thành bật cười, vươn ngón tay gõ gõ Oa Oa trong tấm hình, giống như đã chạm được gương mặt vừa mềm lại vừa có tính đàn hồi của nhóc con.

Lúc này A Tứ đẩy cửa vào, thấy Cù Thành hiếm khi nở nụ cười dịu dàng như vậy, nhịn không được ló người lên nhìn tấm hình kia, miệng chậc chậc hai tiếng, "Anh Thành, cậu nhóc mập mạp này với anh trông rất giống hai cha con."

Cù Thành cười nhẹ, "Thằng nhóc thối nhà cậu càng ngày càng biết nịnh hót rồi đấy."

"Oan quá anh Thành, em không phải nịnh hót, thật sự cảm thấy dáng vẻ hai người rất giống nhau, nếu không phải dáng vẻ trưởng thành của bây giờ luôn là bộ mặt hung thần ác sát, khẳng định khi còn bé cũng là một cậu bé rất dễ thương"

Cù Thành nâng tay gõ đầu hắn một cái, A Tứ ai ui một tiếng, "Lẽ nào anh không cảm thấy thế sao? Dáng dấp đôi mắt của hai người giống như cùng một khuôn đúc ra vậy, nếu chỉ nhìn qua ảnh ai cũng sẽ không tin đứa nhỏ này không có chút quan hệ máu mủ nào với anh."

Lời này khiến cho Cù Thành ngây ngẩn, nhìn chằm chằm dáng vẻ đang cười của Oa Oa thật lâu mới mở miệng, "Nhóc con này thật sự giống tôi đến vậy sao?"

Hắn thường không có ấn tượng gì đối với ngũ quan của người khác, trừ Từ Niên cùng mấy người anh em có quan hệ gần ra, người khác tướng mạo ra sao hắn cũng không nhớ nổi, ngày thường soi gương cũng không chú ý đến tướng mạo của mình, cho nên cũng chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

"Ừm...Cũng không phải là giống nhau như đúc, nhưng mà có nét. A Tứ sờ cằm, làm như thật nói, "Anh Thành, anh không biết đâu, lần đầu tiên em nhìn thấy nhóc con này còn tưởng nó là con riêng của anh, lúc ấy còn nghĩ thầm trong lòng, anh Từ đúng là mệnh khổ, nhận nuôi một đứa bé, còn là con riêng của anh cùng phụ nữ khác sinh ra, ai da anh đừng đánh em! Đau quá đi..."

"Cmn, tôi hoàn toàn không có hứng thú gì với phụ nữ, sao có thể có con được chứ!"

Cù Thành thu nắm đấm, cau mày suy nghĩ hồi lâu mới chậm rãi mở miệng nói, "Thật ra tôi cũng không phải chưa từng nghi ngờ thân phận của Oa Oa, suy cho cùng tài liệu ghi chép việc nhận nuôi nó rất mơ hồ, khiến tôi muốn không nghi ngờ cũng không được, nhưng với tính cách của Từ Niên, nếu em ấy không muốn nói ra, thì không ai ép được em ấy cả, tôi cũng không muốn để em ấy hiểu lầm tôi để ý đến thân phận của Oa Oa."

"Quên đi, tôi nói chuyện này với cậu để làm gì chứ."

Cù Thành thở dài phất phất tay, cất ảnh trở lại ngăn kéo, đổi đề tài.

"Máy ghi hình với cục cảnh sát bên kia thu xếp xong cả chưa?"

A Tứ thu lại biểu tình trêu đùa, nghiêm túc gật gật đầu, "Ngày mai chỉ cần Từ Tân Niên mắc câu, phía bên cảnh sát kia sẽ lập tức phái người đến, tới lúc đó cả hắn và Đổng Phong, một tên cũng trốn không thoát."

Cù Thành "Ừ" một cái, mặt lạnh không lên tiếng.

A Tứ do dự liếc mắt nhìn hắn một cái, hồi lâu mới chần chừ mở miệng nói, "Anh Thành, em vẫn cảm thấy chuyện này có hơi mạo hiểm, lỡ như thứ bột trắng kia bị điều tra ra chúng ta..."

Lời hắn còn chưa nói xong, đã bị tiếng đập cửa kịch liệt bên ngoài cắt ngang.

Cù Thành nhíu mày, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 3h sáng, bên ngoài còn đổ mưa to, ai lại đến đây vào giờ này chứ?

"Cộc cộc cộc"

Tiếng đập cửa càng ngày càng vang, ngay cả cánh cửa cũng lay động theo.

Cù Thành đưa mắt ra hiệu, A Tứ đi mở cửa phòng, liếc mắt một cái liền thấy Từ Từ Niên cả người ướt đẫm đứng ngoài cửa.

"Cù Thành đâu?"

Từ Từ Niên ướt sũng xông tới, nhìn khắp bốn phía, không nói lấy một câu vô nghĩa.

Cù Thành nghe thấy động tĩnh bước từ trong thư phòng ra, vừa nhìn hắn kinh ngạc nâng mày, "Từ Niên, sao em lại đến đây vào giờ này?"

"Bốp!"

Một cái cái tát không chút do dự đánh xuống mặt hắn, Cù Thành không phòng bị, bị đánh nghiêng cả mặt, A Tứ há hốc mồm đứng hình tại chỗ, ngay cả động cũng không dám động



Hốc mắt Từ Từ Niên đỏ lên, cắn chặt môi, nhìn chằm chằm Cù Thành, không giải thích lấy một câu, nhưng ngón tay đánh người lại đang hơi phát run.

Cù Thành đẩy đầu lưỡi để ở gò má bị thương, ánh mắt âm u, phất phất tay với A Tứ ở phía sau, "Ở đây không còn chuyện của cậu nữa, cậu về trước đi."

"Vâng... anh Thành em..." A Tứ còn muốn nói thêm gì đó, nhưng thấy đôi mắt Cù Thành gần như phát hỏa, vội cụp đuôi chạy ra khỏi phòng, cuối cùng còn không quên khóa chặt cửa phòng lại.

Cù Thành nhìn chằm chằm Từ Từ Niên, biểu cảm trên mặt khó coi vô cùng, qua nhiều năm như vậy, không một ai dám đánh vào mặt của hắn, nếu người đứng trước mắt không phải là Từ Từ Niên, hắn nhất định sẽ khiến người này chết vô cùng khó nhìn.

Hắn hít sâu vào một hơi, cố gắng kiềm chế cảm xúc, không hỏi bất luận nguyên nhân là gì, trực tiếp nắm lấy tay cậu nói, "Người em ướt hết cả rồi, vào trong đã rồi nói sau."

Hiển nhiên Từ Từ Niên đã giận đến cực điểm, nâng tay lên hất tay hắn ra, thấy Cù Thành làm ra vẻ mặt điềm nhiên như không, giọng đầy lo lắng nói, "Cù Thành, có phải anh điên rồi không? Làm ra chuyện lớn như vậy lại không nói cho tôi biết, có phải anh muốn chờ tới khi bị cảnh sát tra ra rồi mới tính cho tôi biết không?"

Cù Thành nhíu mày, mặt không biểu cảm nói, "Em biết hết rồi sao? A Tứ nói cho em biết?"

Từ Từ Niên lau nước mưa trên mặt, hốc mắt toàn là tơ máu, "Nếu như không phải cậu ta sợ anh xảy ra chuyện gọi điện thoại nói cho tôi biết, có phải ngày mai anh định tự mình đi chịu chết không? Cù Thành, anh đừng như vậy, thù oán giữa tôi và Đổng Phong với Từ Tân Niên, tôi sẽ tự mình giải quyết, anh chen vào như vậy có ý nghĩa gì?"

Cả người Từ Từ Niên toàn là nước mưa, chỉ mặc trên người một bộ đồ ngủ, chân còn mang dép lê, đứng ở cửa chưa đến mấy phút, dưới chân đã đọng thành một vũng nước lớn, giá lạnh làm môi thâm tím, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào mắt Cù Thành.

Cù Thành nhìn không nổi, cởi áo trên người mình ra khoác lên người cậu, lại bị đẩy ra.

"Anh đừng tưởng mình là xã hội đen thì giỏi lắm, vật như ma túy ai dính vào người đó chết! Anh có từng nghĩ qua nếu hãm hại Từ Tân Niên không thành, ngược lại bị hắn nắm được điểm yếu, giao anh cho cục cảnh sát thì sao? Anh là người đã từng vào tù, còn vào tù thêm lần nữa là muốn ăn đạn sao, mẹ nó, rốt cuộc anh có hiểu không hả!"

Từ đầu đến cuối Cù Thành không đối mặt với Từ Từ Niên, thái dương căng thẳng, cuối cùng một chút kiên nhẫn còn sót lại cũng hao hết, dùng sức ném áo xuống mặt đất gầm nhẹ "Tôi biết! Nhưng vừa nghĩ đến chuyện hai người bọn họ đã làm với em, mẹ nó, tôi không thể nào nhịn nổi! Nếu Đổng Phong và Từ Tân Niên đã tự dâng mình vào tay tôi, cmn, nếu tôi còn không thay em báo thù, thì không phải là đàn ông nữa!"

Hắn vung tay nện lên tường, khung cửa cũng bị hắn làm cho loảng xoảng một tiếng vang thật lớn.

Từ Từ Niên dán mắt nhìn hắn thật lâu, một dòng chua xót nghẹn ở xoang mũi, khiến cậu một câu cũng không nói nên lời.

Cù Thành kéo cậu vào trong phòng, cửa phòng "ầm" một tiếng đóng sầm lại, trong phòng một mảnh tĩnh mịch, cả hai người đều không lên tiếng.

"Cù Thành, anh là đồ ngốc, cần gì phải làm vậy chứ?" Qua hồi lâu Từ Từ Niên mới cười khổ một tiếng, thanh âm khàn khàn nghe không rõ.

"Anh đưa ma túy cho Đổng Phong lại còn hẹn gặp Từ Tân Niên, là định để hắn ta vu oan cho Đổng Phong, sau đó lén nhét ma túy kia cho hắn, rồi để cảnh sát đến, bắt được cả tang chứng vật chứng đúng không?"

Yết hầu Cù Thành khẽ động, không nói gì, xem như là ngầm thừa nhận.

Từ Từ Niên hít hít nước mũi, như hạ quyết tâm, đi lên nắm chặt cánh tay hắn, "Cù Thành, nghe lời tôi, chuyện này không thể làm. Anh mau hủy gói bột trắng kia đi, chuyện này càng ít người biết càng tốt."

Cù Thành đứng im không nhúc nhích, "Tôi hẹn Từ Tân Niên rồi, cũng đã gọi cảnh sát qua, không thể nói hủy là hủy được."

Từ Từ Niên dùng sức xoa mặt, mắt đỏ giống như thỏ, dùng sức bóp vai hắn, gần như bóp ra máu, "Coi như tôi xin anh, anh đừng như vậy nữa được không? Vốn dĩ chuyện này không liên quan gì đến anh, tôi thà rằng để hai người bọn họ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, cũng không thể để anh bỏ mạng được, mẹ nó, anh rốt cuộc có hiểu không! Nếu chẳng may anh xảy ra chuyện gì, anh bảo tôi phải sống sao đây!?"

"Mẹ kiếp, anh không thể thế được...!"

Nói xong lời cuối cùng cậu gần như nghẹn ngào, gương mặt trắng bệch, không còn chút huyết sắc nào, hối hận đến xanh cả ruột, sớm biết Cù Thành có thể vì cậu mà làm đến mức này, trước đó không nên nói tất cả mọi chuyện cho hắn biết, lại càng không nên nói thật với hắn!

Cù Thành dùng sức quay đầu cậu lại, nâng mặt cậu, thấp giọng nói, "Chuyện này không giống như em nghĩ, em nghe tôi giải thích có được không?"

"Đưa cho tôi, đưa thứ đó cho tôi! Ai muốn chết thì chết, dù sao anh cũng không thể chết được!" Từ Từ Niên gần như mất hết lý trí, không muốn nghe hắn mượn cớ thêm nữa, đẩy hắn ra chạy vào trong phòng lục tung, muốn tìm ra thứ đồ có thể dồn Cù Thành vào chỗ chết kia.

Cù Thành từ phía sau giữ chặt lấy cậu, không để ý cậu giãy dụa, lập tức đè cậu lên tường, "Từ Niên, em bình tĩnh lại đi! Tôi hoàn toàn không đụng đến bột trắng, em có tìm nữa cũng vô dụng!"

Từ Từ Niên đột nhiên quay đầu lại, lúc này mới cảm thấy cả người lạnh run cả lên, "A Tứ đã nói hết cho tôi biết rồi, anh còn muốn lừa tôi đến khi nào nữa!?"

"Bởi vì tôi cũng không nói thật với A Tứ!"

Cù Thành không kiềm chế nổi nữa gầm lên giận dữ, Từ Từ Niên tạm ngừng lại, cả phòng khách hỗn loạn, giờ lại yên lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của nhau.

"Từ lúc tôi quyết định rời khỏi ngục giam Mông Sơn đi tìm em, thì không tính trở về nữa. Tôi vất vả lắm mới có được em, làm sao nỡ vào tù lần nữa chứ?" Cù Thành cười khổ một tiếng, thân thể cao lớn chôn ở đầu vai Từ Từ Niên, hơi thở nóng rực phả vào tai cậu.



"Thế nhưng bây giờ anh đang làm chuyện có thể sẽ khiến anh phải vào tù."

Cù Thành cười khẽ một tiếng, giữ chặt hai tay cậu, "Thứ tôi đưa cho Đổng Phong không phải là ma túy, chỉ là một loại gây ra ảo giác, cho dù cảnh sát có đến bắt tôi, tôi cũng không sợ."

Từ Từ Niên ngẩn ra, quay đầu lại mở lớn hai mắt, "Gây ra ảo giác... Là thứ gì?"

Cù Thành hiếm khi thấy dáng vẻ mơ hồ như vậy của cậu, tựa như trấn an hôn lên vành tai cậu, "Thứ này có hiệu quả giống như ma túy vậy, sẽ sinh ra ảo giác mãnh liệt, làm cho người ta mơ mơ màng màng, giống như cắn qua thuốc, thế nhưng sẽ không bị lệ thuộc vào nó, nó vốn dĩ không phải ma túy, cho dù cảnh sát có dùng máy để kiểm tra cũng không phân biệt được đâu là thật đâu là giả."

"Vậy tại sao anh lại có thứ này? A Tứ luôn đi theo anh, sao lại không biết thứ đồ chơi này không phải là ma túy chứ?"

Cù Thành thở dài một tiếng, đấu tranh hồi lâu mới chậm rãi mở miệng nói, "A Tứ mới theo tôi được hai năm, vốn dĩ không biết tin tức nội bộ trước kia của bang phái, tôi cũng không muốn để cho cậu ấy nhúng tay vào. Lúc trước, khi anh Long còn sống, vì để bang phái tiếp tục tồn tại, không thể không dựa vào mấy con ông cháu cha trong thành phố. Lúc đó mấy người này đều chơi thuốc, để mau lấy được tiền, đã cho người nghiên cứu ra loại thuốc gây ảo giác này, nhờ bang Thanh Long chuyển giao bán cho lão nghiện, kiếm được tiền bọn họ đi mua ma túy thật."

"Về sau chuyển giao chính quyền, mấy tên công tử kia cũng rơi đài, anh Long vì để bảo vệ tính mạng, đã lập tức cho hủy hết thuốc gây ảo giác kia đi, chỉ giữ lại một túi nhỏ cất ở chỗ tôi, cho đến ngày hôm nay người đi trà lạnh, trừ tôi ra cả bang phái không một ai biết thứ này."

Từ Từ Niên nghe xong trầm mặc, dựa đầu lên tường, sống lưng cong lại, như đã trải qua một cơn ác mộng lúc sau rốt cuộc cũng tỉnh lại.

"... Tại sao anh không nói sớm?"

"Tôi không nói, là do không muốn kéo em vào chuyện hỗn loạn trong bang phái, kết quả bị em vô duyên vô cớ cho một cái tát, còn u mê nói thật hết cho em biết, sau này có biến thành quỷ cũng không tha cho em."

Cù Thành chôn đầu ở cổ cậu cười khẽ, thanh âm trầm thấp mang theo trấn an, ngón tay nhẹ nhàng vuốt tai Từ Từ Niên, giống như một tòa núi lớn nguy nga không đổ, đứng ở sau lưng cậu, thay cậu che mưa chắn gió.

Từ Từ Niên thở một hơi nhẹ nhõm, dựa lưng vào vách tường xoay người lại, hốc mắt vẫn còn nổi tơ máu, lộ ra vẻ cực kỳ chật vật.

Cậu nâng tay sờ sờ chỗ gò má bị thương của Cù Thành, không nói lời nào.

Cù Thành chống tay phải lên tường, cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt mang theo dung túng, "Tin tưởng tôi một lần, giao chuyện đối phó Đổng Phong và Từ Tân Niên cho tôi."

Hồi lâu sau, Từ Từ Niên lắc lắc đầu, ngẩng đầu hôn khóe miệng cùng gò má bị thương của hắn, "Xin lỗi, thế nhưng tôi không hối hận chút nào cả, loại chuyện này anh phải bàn bạc với tôi trước, tiền trảm hậu tấu vốn nên đánh."

Cù Thành bật cười, nghiêng mặt bên kia qua, "Đúng, nên đánh, bên này cũng để cho em đánh, nhớ đánh cân đối một chút, ngày mai tôi còn phải gặp người nữa."

Từ Từ Niên dở khóc dở cười lườm hắn một cái, há mồm cắn chóp mũi hắn.

"Biết sai rồi, thì phải nghe lời của tôi."

"Tuân mệnh, bà xã."

Từ Từ Niên nâng chân đá lên bụng người nào đó, Cù Thành giả bộ kêu to vài tiếng, thật ra vốn dĩ không đau, hận không thể tiếp tục bị đánh thêm mấy cái nữa.

"Ngày mai tha cho Từ Tân Niên, Đổng Phong chết sống ra sao tôi mặc kệ, nhưng mạng của hắn anh phải giữ lại cho tôi."

Cù Thành nhíu mày, khó hiểu nhìn cậu, "Em bảo tôi tha cho cậu ta? Một khi Đổng Phong rơi đài, cậu ta rất có khả năng trở mình lại, chúng ta bỏ qua cơ hội lần này, tiếp theo không biết phải đợi đến khi nào nữa?"

Từ Từ Niên nheo mắt lại, khóe miệng mang theo nghiền ngẫm, "Trèo càng cao ngã càng đau, giết cậu ta ngay thì sau này lấy gì để chơi nữa?"

Cù Thành nhíu mày, nhìn chăm chú dáng vẻ thông minh lanh lợi của Từ Từ Niên, không khỏi nâng lên khóe miệng, "Vậy tiếp theo em muốn làm thế nào?"

"Đương nhiên là lạt mềm buộc chặt." Từ Từ Niên mỉm cười, ánh mắt hẹp dài nâng lên, ẩn giấu ý cười, tiến lại gần nhỏ giọng nói, "Ngày mai anh cứ làm như vậy..."

Cù Thành nghe xong nhịn không được bật cười, "Khổng tước, không hổ là em."

==========================================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Chờ mong hai cha con nhận ra nhau, có ai sốt ruột không, nhận nhau là cần phải có thời cơ, trong mấy chương này ha ~~(づ ̄ 3 ̄)づ

P.s: Tôi rất muốn viết thịt a a a a!! hu hu... Anh Thành bày tỏ sắp nghẹn đến điên luôn rồi....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau