Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh
Chương 39: Đừng quản tôi nắm tay vợ mình!
Edit: Hải Đường - Beta: Tiểu Vũ
Ban đầu, ý định của Cù Thành là muốn đưa Từ Từ Niên đi du lịch Tam Á, ngay cả vé máy bay cũng đã chuẩn bị xong rồi, kết quả một trận mưa đá ập đến khiến máy bay không được phép cất cánh, Từ Từ Niên lại nóng lòng muốn đi mua hạt giống nên hai người tính toán mua vé tàu đến thị trấn Y.
Thị trấn Y là một thị trấn nhỏ vùng biên giới, tựa núi kề sông, bốn mùa như mùa xuân, thêm vào đó còn có nhiều dân tộc sống tập trung với nhau, có đủ những bản sắc khác lạ, cho nên mặc dù hai người ngồi xe lửa ròng rã một ngày trời, tới nơi thì sắc trời đã tối, cũng chẳng ảnh hưởng một chút nào đến hứng thú du ngoạn, sau khi tùy ý tìm một ngôi nhà nhỏ của thôn dân ngụ cư, cả hai đã không đợi được mà muốn ra ngoài dạo chơi.
“Quê mẹ tôi ở rất gần đây. Hồi nhỏ lúc tôi sống với mẹ thường hay nghe bà nhắc tới nơi này, bảo rằng ớt và rau dại ở đây ăn rất ngon.”
Từ Từ Niên hiếm khi thả lỏng tâm tình, đút tay vào túi quần lững thững đi về phía trước, vẻ nghiêm túc thường ngày bớt đi rất nhiều.
Cù Thành đi theo không xa không gần, chân đã đổi thành đôi dép lê hắn thích đi nhất khi còn ở trong tù, cả người mang theo một vẻ lười nhác, cười hỏi Từ Từ Niên: “Tôi rất hiếu kỳ vì sao mẹ em biết nhiều như thế, nói thế nào bà ấy cũng là phu nhân của Từ gia, chẳng lẽ còn có tâm tư muốn trải nghiệm cuộc sống?”
“Cái tên lưu manh như anh nhất định là xem phim truyền hình não tàn nhiều quá rồi, cho rằng toàn bộ vợ của những người giàu có đều phải đeo đầy vàng bạc, sau đó biến thành bà mẹ chồng độc ác suốt ngày đay nghiến, soi mói con dâu sao?” Từ Từ Niên nhướn mày nhìn Cù Thành cười.
Cù Thành bật cười nói: “Cái này khó nói, mẹ em mà biết em không tìm cho bà người con dâu, mà lại tìm được một ông chồng, nói không chừng mẹ em sẽ trực tiếp biến thành bà mẹ vợ cực kỳ khó tính cho mà xem.”
“Đm.” Từ Từ Niên đấm Cù Thành một cái, nhướn mày nói: “Hai ta ai trên ai dưới còn chưa biết đâu, anh đừng có chưa chi đã dát vàng lên mặt.”
“Đúng, đúng, đúng, là em ở trên, được chưa? Tôi nhớ hồi còn ở trong nhà giam, lúc ấy, em cưỡi ở trên người tôi, kêu đến xương cốt tôi đều mềm nhũn cả ra.”
Vừa nói Cù Thành vừa bày ra bộ dạng thỏa mãn đến mất hồn, khiến Từ Từ Niên không chịu được kéo tai hắn: “Xem cái miệng vô sỉ của anh, tôi thật muốn cắt xuống để nấu thành món ăn nổi tiếng: rau trộn lưỡi heo.”
“ y dô! Nè! Em còn muốn ăn lưỡi của tôi nữa hả? Còn đặc biệt muốn cắt xuống gặm, khẩu vị thật nặng đó!”
Cù Thành mồm mép nhanh nhẹn không thua gì Từ Từ Niên, nhất là ở phương diện đùa giỡn lưu manh kiểu này quả thực là nhân tài trong giới. Từ Từ Niên bị bộ dạng ra vẻ đứng đắn của Cù Thành chọc cười, đưa tay nhéo lỗ tai hắn.
Tuổi của hai người cộng lại có thể nhận được giấy chứng nhận người cao tuổi, lúc này lại như hai đứa trẻ đấu võ mồm vô cùng vui vẻ, thậm chí Cù Thành còn vui vẻ đến mức cảm nhận tư vị ngọt ngào, đưa tay nắm lấy tay của Từ Từ Niên nhét vào túi áo mình: “Ở đây không ai biết chúng ta là ai, cho tôi nắm tay em một lúc!”
Từ Từ Niên hoảng hốt, theo bản năng rụt tay lại nói: “Buông ra, bỏ tay ra, quanh đây đều là người, anh không cần mặt mũi nhưng mà tôi cần.”
“Đã nói rồi là không có người nào quen biết chúng ta, em sợ cái gì? Bình thường, nếu không phải em tính kế Từ Tân Niên thì cũng là đi đối phó Đổng Phong, không dễ gì mới được nghỉ ngơi thì em lại đi mày mò mấy cái cỏ cây hoa lá gì đó, xem xem em dành bao nhiêu thời gian cho tôi? Cmn tôi sắp thành oán phụ rồi… Khó khăn lắm mới cùng nhau đi hưởng tuần trăng mật, em phải nghe lời tôi!”
“Ai… Ai nói với anh là đi hưởng tuần trăng mật? Tôi đi mua hạt giống.” Tai Từ Từ Niên đỏ bừng lên, nhưng vẻ mặt vẫn rất cứng rắn.
“Được, vậy em đi mua hạt giống của em, tôi đi hưởng tuần trăng mật của tôi. Tôi không xen vào việc em đi mua cái gì, em cũng đừng can thiệp chuyện tôi nắm tay vợ mình.”
Nói xong Cù Thành kiên quyết mạnh mẽ giữ lấy tay Từ Từ Niên, đôi mắt đen nhíu lại, một con đường để thương lượng cũng không có, ngang như cua vậy.
Tên này còn có thể vô lại hơn nữa sao?
Từ Từ Niên trợn trừng mắt, nhưng lần này lại không rút tay về nữa, hất cằm lên nói: “Được, anh muốn nắm thì nắm đi, nhớ lấy khi về phải rửa tay cho tôi đó, rửa hai mặt bàn tay bằng xà phòng, chê tay anh hôi mùi mồ hôi đó, có biết hay không hả?”
Cù Thành hiếm khi thấy chú chim khổng tước tỏ vẻ ngạo kiều như vậy, hoàn toàn không quan tâm xung quanh mọi người đang nhìn, kéo Từ Từ Niên lại, hôn lên trán: “Được thôi, ngay cả kẽ móng tay cũng sẽ rửa sạch cho ngài, nếu vẫn chưa hài lòng tôi sẽ làm vệ sinh sạch sẽ thêm lần nữa cho ngài, được chưa?”
Từ Từ Niên không nói lời nào, khóe miệng nhếch lên: “Thế còn được.”
Hai người hi hi ha ha lang thang đi dạo hơn hai tiếng đồng hồ, Từ Từ Niên dựa theo chỉ dẫn của thôn dân bản địa, cuối cùng ở trên sườn đồi tìm được một hộ dân chuyên trồng rau diếp cá. Bởi vì khí hậu ở thị trấn Y vô cùng thích hợp cho cây rau diếp cá sinh trưởng, cho nên cây con ở đây phát triển tốt hơn ở Thanh Nguyên nhiều, giá cả cũng cực kỳ hời. Từ Từ Niên lựa chọn nửa ngày, cuối cùng quyết định lấy mấy nghìn gốc cây con và mấy trăm cân hạt giống, sau khi thỏa thuận xong giá cả, liền chuẩn bị đi ngân hàng chuyển khoản thanh toán.
Khu vực nuôi trồng cách trung tâm thị trấn rất xa, hơn nữa trời đã nhá nhem tối, Cù Thành bèn tìm một nông hộ thuê một chiếc xe ô tô cũ, chở Từ Từ Niên về theo con đường ban đầu hai người đến đây. Dọc đường đi, tim Cù Thành tự nhiên đập loạn, luôn có một loại dự cảm không tốt, nhưng lại không biết nên nói với Từ Từ Niên thế nào, cho nên đành một mực im lặng, vẻ mặt so với bộ dạng hai người vui đùa cợt nhả lúc lên núi như hai người khác nhau.
Từ Từ Niên cho là Cù Thành mệt mỏi nên cũng không gặng hỏi. Khi đến cửa ngân hàng, Từ Từ Niên nhổm người dậy muốn bước xuống xe: “Anh ở đây chờ tôi một chút, tôi đi chuyển tiền rồi chúng ta về nhà trọ.”
Tim Cù Thành đập càng nhanh, nheo mắt nhìn bốn phía, cả người cảnh giác cao độ.
Hắn lăn lộn trên giang hồ nhiều năm, dự cảm đối với nguy hiểm dường như đã thành một loại bản năng, Cù Thành cẩn thận nhìn chằm chằm những người đi tới đi lui trên đường nhỏ, mím chặt môi.
Không đúng, cảm giác không giống với vừa rồi.
Mặc dù đường phố vẫn đông người qua lại, nhưng chắc chắn vừa rồi cổng ngân hàng không có nhiều người như vậy. Giờ đã là tám giờ tối, ngoại trừ máy ATM vẫn hoạt động thì căn bản sẽ không có quá nhiều người tụ tập ở đây như vậy, sao bọn họ lại xuất hiện ở nơi này?
Tim Cù Thành đột nhiên nảy lên, trong giây phút Từ Từ Niên mở cửa xe, Cù Thành theo bản năng giữ lại, kéo Từ Từ Niên về phía mình: “Đừng đi, chúng ta đổi ngân hàng khác.”
Từ Từ Niên không rõ nguyên do: “Sao vậy? Cả nơi này chỉ có mỗi ngân hàng này, không đi vào đây còn đi đâu được nữa?”
Cù Thành không biết nên giải thích thế nào với Từ Từ Niên, linh cảm của hắn luôn chính xác, phản ứng bản năng cho hắn biết rằng Từ Từ Niên nhất định không thể xuống xe!
"Đừng hỏi nhiều như vậy, chúng ta rời đi trước đã. Nhìn thấy những người đối diện kia không, bọn họ nhìn rất khả nghi, chúng ta phải đi thôi.”
Nói xong hắn hoàn toàn không cho Từ Từ Niên thời gian phản ứng lại, hắn đẩy Từ Từ Niên ngã xuống ghế sau. Tay điều khiển vô-lăng, chân dùng sức nhấn ga. Bánh xe phát ra tiếng ma sát chói tai, chiếc xe như tên rời cung lao đi.
Chính lúc này đây, xen lẫn trong đám đông đột nhiên xuất hiện mười mấy người đuổi theo bọn họ bằng xe máy và cả xe hơi.
Từ Từ Niên lập tức ngơ ngác, nhìn chằm chằm một đám người phía sau đuổi mãi không buông, cau mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?! Bọn họ là ai?”
“Không biết, tóm lại khẳng định là nhắm vào chúng ta. Em nằm sấp xuống, đừng sợ, tôi sẽ cắt đuôi bọn chúng”. Cù Thành đạp ga hết cỡ. Chiếc xe cũ nát lắc lư chạy như điên về phía trước, ban đêm trấn nhỏ không một bóng người, trên đường vắng ngắt, khiến cho bầu không khí càng thêm ngưng trệ.
Từ Từ Niên vẫn chưa hoàn hồn lại, vừa rồi hai người họ còn nói cười, cùng dạo phố mua rau diếp cá, sao tự nhiên lại biến thành cái dạng này?
Từ Từ Niên níu chặt tay nắm trên nóc xe, hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại: “Nhìn ra được lai lịch của đám đó không? Có khi nào là Từ Tân Niên biết tôi còn sống nên lúc này mới xuống tay độc ác?”
Vừa dứt lời, một chiếc xe máy nhanh chóng chạy vụt tới, vung ra một cây gậy sắt đập vào cửa kính xe. Cù Thành bỗng đánh tay lái, chiếc xe đột nhiên quay vòng một trăm tám mươi độ, chui vào hẻm nhỏ lập tức bỏ lại không ít người phía sau.
Khóe miệng Cù Thành hơi mỉm cười, ánh mắt nheo lại như tia sáng lấp lánh trong màn đêm, như là chú báo con đang sôi máu: “Bọn chúng là xã hội đen, nhìn thân thủ là biết không phải như mấy tên vệ sĩ vô dụng của Từ gia nhà em rồi. Em ngồi cho vững, đừng để một hồi nữa bị văng ra khỏi xe, rồi bị người ta bắt về làm vợ.”
“Cmn, anh còn có thời gian nói giỡn nữa hả!”
Từ Từ Niên hét lên, chiếc ô tô phía sau chợt áp sát, Từ Từ Niên không kịp nghĩ ngợi, liền giật lấy chìa khóa xe còn đang cắm trên ổ khóa ném mạnh ra ngoài, ném trúng ngay giữa kính chắn gió của xe đằng sau, chiếc xe mất phương hướng va vào cây cột bên cạnh, mấy chiếc xe máy đằng sau không tránh kịp lập tức bị lật nhào trên đường.
“Ném đẹp lắm!” Cù Thành huýt sáo, nhấn mạnh chân ga, “Mặc kệ chúng là từ chỗ quái quỷ nào, cắt đuôi trước đã rồi nói, làm ảnh hưởng đến tuần trăng mật của tôi, cmn đúng là thiếu đánh mà!”
Cù Thành cho xe vào một đường núi, dẫn đám xe phía sau lên đường đồi, tiếp đó đột nhiên rẽ vào đường nhỏ, dọc theo vách đá đi dần ra đường lớn, trực tiếp bỏ xa đám người đằng sau.
Từ Từ Niên bị xóc nảy, đầu váng mắt hoa, nắm chặt tay nắm ổn định thân thể, “Đm, chuyện này là sao, đi du lịch cũng gặp phải loại chuyện này, cmn đâu phải là đi đóng phim cảnh sát bắt cướp gì đâu!”
“Em quên tôi đang làm “công việc” gì sao? Không chừng bọn chúng là nhằm vào tôi đó.” Cù Thành bị chọc cười, quay đầu khua môi múa mép với Từ Từ Niên.
Lúc này, một chiếc xe hơi bốn chỗ màu đen xuất hiện trước mặt bọn họ, cửa kính sau được kéo xuống, lộ ra một dáng người mà cả đời Từ Từ Niên cũng không quên, "Mặt thẹo! Mặt thẹo ở khu ba!"
Cù Thành quay phắt lại, cũng nhìn thấy cái đầu trọc bóng loáng kia, lúc này mới thật sự khẳng định sự việc này đúng là nhằm vào mình.
Ngày đó Mặt thẹo thiếu chút nữa đã cường bạo khổng tước, nhưng lại bị hắn xuống tay tàn nhẫn phế đi một chân, giờ đây tên què này ra tù, là cố tình chờ ở đây để báo thù cho năm đó?
“Đm, lúc đó tôi nên trực tiếp giết hắn cho rồi!”
Cù Thành mắng một tiếng, trở tay cầm lấy cái xẻng để sau xe chuẩn bị đánh qua, Từ Từ Niên vội ngăn lại: “Đừng động thủ, tụi nó có súng!”
Xe đối diện càng lúc càng gần, khuôn mặt của Mặt thẹo càng lộ rõ, tay lăm le khẩu súng, nhắm ngay xe của Cù Thành mà bắn, ngoài miệng còn hung hăng phách lối gào lên: “Cù Thành, cmn mày cũng có ngày hôm nay! Không phải mày đắc ý lắm sao, ra ngoài không mang theo vệ sĩ cơ à! Tao xem hôm nay mày rơi vào trong tay tao sẽ chết như thế nào!”
Năm đó Cù Thành đánh gãy chân Mặt thẹo, không lâu sau hắn được ra tù, nhưng cả đời sau Mặt thẹo đã biến thành tên què, vất vả lắm mới được ra tù, nhưng thế lực Cù Thành quá mạnh, Mặt thẹo không thể không an phận một xó mà chạy đến cái trấn nhỏ nơi biên giới này đi theo đại ca mới. Hôm nay hắn nhận được tin Cù Thành đi một mình đến đây không mang theo bất cứ anh em nào, việc này đối với Mặt thẹo mà nói quả thật là cơ hội báo thù trời cho!
Đoàng… Đoàng…Vài tiếng nổ lớn vang lên, viên đạn xẹt ngang bánh xe Cù Thành.
Hai người trong xe nghiêng ngả thiếu chút nữa bị hất văng, lúc này sắc mặt Cù Thành mới hoàn toàn trầm xuống, giờ đây hắn không có vũ khí, A Tứ và cả anh em trong bang đều không có ở bên, nếu như là một chọi một, mười tên Mặt thẹo cũng không phải là đối thủ của Cù Thành, thế nhưng hiện tại trước có truy binh sau có lang sói, trong xe còn có Từ Từ Niên, thực là không có lúc nào mà gay go hơn lúc này!
“Cù Thành, Đao Ba nhắm vào anh, chút nữa, tôi lái xe dụ hắn rời đi, còn anh cứ chạy theo hướng rừng cây trên núi, có thể bỏ chạy được bao xa thì chạy.”
Từ Từ Niên cũng ý thức được là hai người bị tính kế, có thể biết chính xác hai người họ rời thành phố S đến nơi này, khẳng định là mưu tính từ trước. Cả hai tay không tấc sắc, hoàn toàn không địch lại bọn chúng, chỉ có thể để Cù Thành rời khỏi chỗ này trước đã rồi nói.
“Từ Niên, em nói linh tinh gì vậy? Tên này năm đó có ý tứ gì với em, con mẹ nó, cũng đâu phải em không biết? Nếu nó biết em có ở đây, nó còn có thể buông tha cho em?” Cù Thành bực bội mắng một câu, trong lòng đã muốn giết kẻ làm lộ tung tích của mình hàng trăm lần.
“Cứ dây dưa như này thì chúng ta chỉ có chờ chết thôi!”
“Nếu tôi để một tên lính quèn giết chết dễ dàng thì sao xứng là người lăn lộn trên giang hồ?” Cù Thành nhếch khóe miệng cười ngạo nghễ, xoay người ấn đầu Từ Từ Niên xuống, chân nhấn ga trực tiếp hướng về chiếc xe của Mặt thẹo mà phóng thẳng tới.
Tài xế bên xe Mặt thẹo sợ hãi trước sự liều mạng của Cù Thành, theo bản năng liền thay đổi phương hướng, Mặt thẹo ngồi đằng sau thì một lòng muốn bắt sống Cù Thành, chưa từng nghĩ tới sẽ phải cùng chết với hắn. Đoàng… Đoàng… Đoàng… Mặt thẹo bắn lung tung vài phát súng, hét vào mặt tài xế: “Mau lùi lại! Tên này là một kẻ liều mạng! Con mẹ nó, mày muốn chết chứ tao chưa muốn chết đâu!”
Mấy viên đạn lướt qua bánh xe và cửa xe, Từ Từ Niên vùng vẫy mấy lần, đều bị Cù Thành đè chặt lại, cậu không nhìn rõ mọi thứ trước mắt, chỉ cảm thấy chiếc xe lao tới phía trước với tốc độ điên cuồng. Trong tiếng la hét của Mặt thẹo, chiếc xe đột ngột chuyển hướng, trực tiếp vọt tới sườn dốc đối diện.
Hồi đó, kỹ năng lái xe của Cù Thành đứng đầu bang Thanh Long, ngay cả Long ca tự xưng là tay chơi xe lão luyện, cũng bị bại dưới tay hắn.
Thừa dịp lúc Mặt thẹo còn đang kinh hồn bạt vía, không ham chiến nữa, Cù Thành trực tiếp phóng xe vào khu rừng cách đó không xa.
“Mẹ nó! Tụi mày còn ngơ ra đó làm cái gì! Đuổi theo cho tao!”
Lúc Mặt thẹo định thần lại, tiếp tục cầm súng lục bắn loạn xạ một trận, nhưng không có một viên nào trúng mục tiêu, trơ mắt nhìn Cù Thành cứ như vậy mà biến mất trong rừng cây rậm rạp, chớp mắt đã không còn bóng dáng.
Hai người hoảng hồn cho xe chạy vào trong rừng cây không quay đầu lại, cũng không dám giảm một chút tốc độ nào, giống như con ruồi không đầu chạy hơn một tiếng đồng hồ, lúc xác định đằng sau không còn ai đuổi theo nữa, Cù Thành mới mạnh mẽ giẫm phanh dừng xe.
Từ Từ Niên thở hổn hển, vẫn chưa hoàn hồn sau những gì mới xảy ra, cho dù là ai cũng sẽ không thể nghĩ đến đang yên đang lành thế này tự nhiên gặp phải xã hội đen tìm tới báo thù đuổi giết. Nếu không phải là chính mình trải qua, nhất định Từ Từ Niên còn tưởng mình đang nằm mơ.
“Cù Thành, chúng ta không thể tiếp tục lái xe nữa, tên Mặt thẹo kia đã nhắm vào anh, nhất định không buông tha anh dễ dàng như vậy đâu, chúng ta mau chạy thôi.”
Cù Thành nhếch môi cười, nâng đầu Từ Từ Niên lên hôn mấy cái: “Em thật đúng là con giun trong bụng tôi, ngay cả tôi đang nghĩ gì em cũng biết, đi thôi. Chuyến đi tuần trăng mật của chúng ta có lẽ phải đổi thành chuyến đi thám hiểm rừng già rồi!”
Lời nói của Cù Thành khiến Từ Từ Niên bật cười, theo thói quen lại nhéo nhéo lỗ tai hắn: “Anh còn mặt mũi nói vậy nữa hả?! Nếu không phải anh đòi đi du lịch cùng nhau, chúng ta sẽ không gặp phải chuyện này!”
Cù Thành nhảy xuống xe, kéo tay Từ Từ Niên chạy lên núi. Vừa chạy vừa hỏi Từ Từ Niên: “Em biết mục tiêu của chúng chính là anh, nhưng mà liên lụy em phải trốn chạy với anh, em không cảm thấy nên giận anh sao? Người có quan hệ với bọn xã hội đen ở thế giới ngầm như tôi, xem ra tương lai sau này sẽ còn thường xuyên gặp phải những chuyện tương tự như vậy.”
“Người của tôi, chỉ tôi có thể đánh. Bọn chúng dám tới lần nữa thử xem.”
Từ Từ Niên không chút do dự thốt lên, thái độ cực kỳ ngạo mạn, khóe miệng thoáng nở một nụ cười tự cao tự đại, không những không tức giận vì bị mối thù của Cù Thành liên lụy, ngược lại còn có ý che chở, bảo vệ.
Cù Thành hết sức vui mừng nói: “Được, trở về sẽ tùy ý cho em đánh, sau này chỉ có mình em được đánh tôi thôi.”
Hai người trải qua một trận kinh tâm động phách, đầu óc vẫn còn đang ong ong, trong rừng lại không rành đường đi, đi vòng vòng giống như con ruồi không đầu, chẳng mấy chốc đã bị lạc đường.
Gay go hơn là trời đã tối nhem, trên núi một mảnh tối đen như mực, cho dù hai người nắm chặt tay nhau nhưng vẫn không thể nhìn thấy mặt đối phương.
Lúc này, trời lại đổ cơn mưa, mới đầu chỉ lất phất vài hạt, đảo mắt một cái đã biến thành mưa to như trút nước, nhất thời cả hai đều có chút ngẩn người, trong cánh rừng mênh mông vậy mà lại không có đường để đi.
Cù Thành thuận tay cởi áo khoác trên người choàng cho Từ Từ Niên, còn chính mình mặc bộ áo sơ mi, trong khổ sở làm trò vui: “Tuần trăng mật này quả thật có ý nghĩa, đồng cam cộng khổ, cùng trải qua hoạn nạn, chuyến du lịch này rất đáng giá nha!”
Từ Từ Niên lạnh run, nhưng vẫn đem áo khoác trả lại cho Cù Thành: “Được rồi, anh yên lặng một chút đi. Tôi thấy phía trước có hang đá, chúng ta vào trong trú mưa trước đã, nếu may mắn có thể qua được đêm nay, thì ngày mai chúng ta an toàn rồi.”
“Đưa cho em khoác thì cứ khoác đi, nói nhiều lời vô nghĩa làm gì!” Cù Thành ngang ngược đè lại vai cậu, ôm người vào lồng ngực ấm áp đi lên phía trước.
Con đường trước mặt là một mảng tối om om, hai người đang rảo bước, rất sợ nhỡ đâu lại đụng phải loài thú hoang nào đó, đúng lúc này, xa xa đột nhiên truyền đến âm thanh sột soạt của vải vóc ma sát.
Ánh mắt Cù Thành lập tức nhíu lại nghiêm túc quan sát, thuận tay nhặt lấy một cành cây, dùng hơn nửa thân mình che chắn cho Từ Từ Niên: “Nếu như là bọn chúng đuổi theo, tôi sẽ dụ bọn chúng đi chỗ khác, còn em hãy chạy thật nhanh theo hướng xuống chân núi, đến lúc đó trực tiếp đi báo cảnh sát, nghe rõ chưa?!”
Từ Từ Niên không nói lời nào, cũng không trả lời, “Ừm" một tiếng xem như đáp lại Cù Thành cho có lệ, kỳ thật cả người đều căng thẳng, gắt gao nhìn chằm chằm đằng xa, tay nắm thành nắm đấm.
Ai dám đến, thì đến thử xem. Tới một người, đánh một người, đến hai người, đánh hai người. Từ Từ Niên nhất định không để Cù Thành một mình chống chọi ở nơi này!
Âm thanh càng lúc càng gần, kèm theo ánh đèn lập lòe, khi mờ khi tỏ, cả hai căng thẳng hết sức, như muốn nín thở.
Tiếng bước chân lớn dần… Một ngọn đèn lóe lên trước mắt, chợt nghe một người kêu “A” một tiếng.
Thời điểm hai người gần như muốn ra tay cùng một lúc, nhưng qua ánh đèn lại thấy gương mặt một ông lão, thì ngưng lại. Ông lão với giọng nói nặng khẩu âm mở lời: “Ôi, hai đứa bây đang làm gì vậy? Muốn hù chết lão già này hả?! Trời mưa to vậy mà sao không lo về nhà?”
Ông lão che một cây dù, dáng người phốp pháp, vẻ mặt hiền từ, vừa nhìn là biết ngay đây là dân bản xứ, trên người ông khoác áo mưa, tay cầm đèn pin cùng một xâu ớt, như là đang trên đường về nhà.
Mặc dù Từ Từ Niên không có dự cảm cũng như bản năng tự vệ mạnh mẽ như Cù Thành, nhưng ánh mắt của Từ Từ Niên rất lợi hại, liếc mắt một cái liền nhận ra ông lão này tuyệt đối không phải là người của bọn Mặt thẹo, lúc này mới thả lỏng người, dùng giọng địa phương giống ông lão để trả lời: “Thưa ông, con với bạn con lên núi chơi, kết quả bị lạc đường, di động cũng bị mất sóng, ông có thể cho tụi con mượn đỡ cây dù được không?”
Ông lão miền cao rất thật thà chất phác, nhìn dáng vẻ tươi cười của Từ Từ Niên, không hề nghi kỵ gì cả, vẻ mặt thương cảm xuýt xoa hai tiếng: “Hai cái đứa ngốc này, với bộ dạng này làm sao chịu nổi qua một đêm! Nếu không ngại thì về nhà lão đi, con trai và con dâu của lão mới đi làm rồi, có gian phòng cho hai đứa con ở tạm.”
Từ Từ Niên thở phào nhẹ nhõm, Cù Thành cũng thả lỏng thân thể, hai người nhìn nhau, đều bắt gặp nụ cười trên gương mặt đối phương.
Đều nói sẽ không một mực xui xẻo, đây không phải là có hy vọng sau?
“Vậy… Ông ơi, tụi con cảm ơn ông!”
=====================================
Lời tác giả Doanh Triệt Thệ Tuyết
Ngày mai có thịt, xong xuôi rồi, khẳng định và chắc chắn luôn, mặt uy tín luôn!!
[Chỉ là trong nhà có một thôn dân chất phác mà lăn giường thì ra dáng đại trượng phu sao, Thành ca?]
Ban đầu, ý định của Cù Thành là muốn đưa Từ Từ Niên đi du lịch Tam Á, ngay cả vé máy bay cũng đã chuẩn bị xong rồi, kết quả một trận mưa đá ập đến khiến máy bay không được phép cất cánh, Từ Từ Niên lại nóng lòng muốn đi mua hạt giống nên hai người tính toán mua vé tàu đến thị trấn Y.
Thị trấn Y là một thị trấn nhỏ vùng biên giới, tựa núi kề sông, bốn mùa như mùa xuân, thêm vào đó còn có nhiều dân tộc sống tập trung với nhau, có đủ những bản sắc khác lạ, cho nên mặc dù hai người ngồi xe lửa ròng rã một ngày trời, tới nơi thì sắc trời đã tối, cũng chẳng ảnh hưởng một chút nào đến hứng thú du ngoạn, sau khi tùy ý tìm một ngôi nhà nhỏ của thôn dân ngụ cư, cả hai đã không đợi được mà muốn ra ngoài dạo chơi.
“Quê mẹ tôi ở rất gần đây. Hồi nhỏ lúc tôi sống với mẹ thường hay nghe bà nhắc tới nơi này, bảo rằng ớt và rau dại ở đây ăn rất ngon.”
Từ Từ Niên hiếm khi thả lỏng tâm tình, đút tay vào túi quần lững thững đi về phía trước, vẻ nghiêm túc thường ngày bớt đi rất nhiều.
Cù Thành đi theo không xa không gần, chân đã đổi thành đôi dép lê hắn thích đi nhất khi còn ở trong tù, cả người mang theo một vẻ lười nhác, cười hỏi Từ Từ Niên: “Tôi rất hiếu kỳ vì sao mẹ em biết nhiều như thế, nói thế nào bà ấy cũng là phu nhân của Từ gia, chẳng lẽ còn có tâm tư muốn trải nghiệm cuộc sống?”
“Cái tên lưu manh như anh nhất định là xem phim truyền hình não tàn nhiều quá rồi, cho rằng toàn bộ vợ của những người giàu có đều phải đeo đầy vàng bạc, sau đó biến thành bà mẹ chồng độc ác suốt ngày đay nghiến, soi mói con dâu sao?” Từ Từ Niên nhướn mày nhìn Cù Thành cười.
Cù Thành bật cười nói: “Cái này khó nói, mẹ em mà biết em không tìm cho bà người con dâu, mà lại tìm được một ông chồng, nói không chừng mẹ em sẽ trực tiếp biến thành bà mẹ vợ cực kỳ khó tính cho mà xem.”
“Đm.” Từ Từ Niên đấm Cù Thành một cái, nhướn mày nói: “Hai ta ai trên ai dưới còn chưa biết đâu, anh đừng có chưa chi đã dát vàng lên mặt.”
“Đúng, đúng, đúng, là em ở trên, được chưa? Tôi nhớ hồi còn ở trong nhà giam, lúc ấy, em cưỡi ở trên người tôi, kêu đến xương cốt tôi đều mềm nhũn cả ra.”
Vừa nói Cù Thành vừa bày ra bộ dạng thỏa mãn đến mất hồn, khiến Từ Từ Niên không chịu được kéo tai hắn: “Xem cái miệng vô sỉ của anh, tôi thật muốn cắt xuống để nấu thành món ăn nổi tiếng: rau trộn lưỡi heo.”
“ y dô! Nè! Em còn muốn ăn lưỡi của tôi nữa hả? Còn đặc biệt muốn cắt xuống gặm, khẩu vị thật nặng đó!”
Cù Thành mồm mép nhanh nhẹn không thua gì Từ Từ Niên, nhất là ở phương diện đùa giỡn lưu manh kiểu này quả thực là nhân tài trong giới. Từ Từ Niên bị bộ dạng ra vẻ đứng đắn của Cù Thành chọc cười, đưa tay nhéo lỗ tai hắn.
Tuổi của hai người cộng lại có thể nhận được giấy chứng nhận người cao tuổi, lúc này lại như hai đứa trẻ đấu võ mồm vô cùng vui vẻ, thậm chí Cù Thành còn vui vẻ đến mức cảm nhận tư vị ngọt ngào, đưa tay nắm lấy tay của Từ Từ Niên nhét vào túi áo mình: “Ở đây không ai biết chúng ta là ai, cho tôi nắm tay em một lúc!”
Từ Từ Niên hoảng hốt, theo bản năng rụt tay lại nói: “Buông ra, bỏ tay ra, quanh đây đều là người, anh không cần mặt mũi nhưng mà tôi cần.”
“Đã nói rồi là không có người nào quen biết chúng ta, em sợ cái gì? Bình thường, nếu không phải em tính kế Từ Tân Niên thì cũng là đi đối phó Đổng Phong, không dễ gì mới được nghỉ ngơi thì em lại đi mày mò mấy cái cỏ cây hoa lá gì đó, xem xem em dành bao nhiêu thời gian cho tôi? Cmn tôi sắp thành oán phụ rồi… Khó khăn lắm mới cùng nhau đi hưởng tuần trăng mật, em phải nghe lời tôi!”
“Ai… Ai nói với anh là đi hưởng tuần trăng mật? Tôi đi mua hạt giống.” Tai Từ Từ Niên đỏ bừng lên, nhưng vẻ mặt vẫn rất cứng rắn.
“Được, vậy em đi mua hạt giống của em, tôi đi hưởng tuần trăng mật của tôi. Tôi không xen vào việc em đi mua cái gì, em cũng đừng can thiệp chuyện tôi nắm tay vợ mình.”
Nói xong Cù Thành kiên quyết mạnh mẽ giữ lấy tay Từ Từ Niên, đôi mắt đen nhíu lại, một con đường để thương lượng cũng không có, ngang như cua vậy.
Tên này còn có thể vô lại hơn nữa sao?
Từ Từ Niên trợn trừng mắt, nhưng lần này lại không rút tay về nữa, hất cằm lên nói: “Được, anh muốn nắm thì nắm đi, nhớ lấy khi về phải rửa tay cho tôi đó, rửa hai mặt bàn tay bằng xà phòng, chê tay anh hôi mùi mồ hôi đó, có biết hay không hả?”
Cù Thành hiếm khi thấy chú chim khổng tước tỏ vẻ ngạo kiều như vậy, hoàn toàn không quan tâm xung quanh mọi người đang nhìn, kéo Từ Từ Niên lại, hôn lên trán: “Được thôi, ngay cả kẽ móng tay cũng sẽ rửa sạch cho ngài, nếu vẫn chưa hài lòng tôi sẽ làm vệ sinh sạch sẽ thêm lần nữa cho ngài, được chưa?”
Từ Từ Niên không nói lời nào, khóe miệng nhếch lên: “Thế còn được.”
Hai người hi hi ha ha lang thang đi dạo hơn hai tiếng đồng hồ, Từ Từ Niên dựa theo chỉ dẫn của thôn dân bản địa, cuối cùng ở trên sườn đồi tìm được một hộ dân chuyên trồng rau diếp cá. Bởi vì khí hậu ở thị trấn Y vô cùng thích hợp cho cây rau diếp cá sinh trưởng, cho nên cây con ở đây phát triển tốt hơn ở Thanh Nguyên nhiều, giá cả cũng cực kỳ hời. Từ Từ Niên lựa chọn nửa ngày, cuối cùng quyết định lấy mấy nghìn gốc cây con và mấy trăm cân hạt giống, sau khi thỏa thuận xong giá cả, liền chuẩn bị đi ngân hàng chuyển khoản thanh toán.
Khu vực nuôi trồng cách trung tâm thị trấn rất xa, hơn nữa trời đã nhá nhem tối, Cù Thành bèn tìm một nông hộ thuê một chiếc xe ô tô cũ, chở Từ Từ Niên về theo con đường ban đầu hai người đến đây. Dọc đường đi, tim Cù Thành tự nhiên đập loạn, luôn có một loại dự cảm không tốt, nhưng lại không biết nên nói với Từ Từ Niên thế nào, cho nên đành một mực im lặng, vẻ mặt so với bộ dạng hai người vui đùa cợt nhả lúc lên núi như hai người khác nhau.
Từ Từ Niên cho là Cù Thành mệt mỏi nên cũng không gặng hỏi. Khi đến cửa ngân hàng, Từ Từ Niên nhổm người dậy muốn bước xuống xe: “Anh ở đây chờ tôi một chút, tôi đi chuyển tiền rồi chúng ta về nhà trọ.”
Tim Cù Thành đập càng nhanh, nheo mắt nhìn bốn phía, cả người cảnh giác cao độ.
Hắn lăn lộn trên giang hồ nhiều năm, dự cảm đối với nguy hiểm dường như đã thành một loại bản năng, Cù Thành cẩn thận nhìn chằm chằm những người đi tới đi lui trên đường nhỏ, mím chặt môi.
Không đúng, cảm giác không giống với vừa rồi.
Mặc dù đường phố vẫn đông người qua lại, nhưng chắc chắn vừa rồi cổng ngân hàng không có nhiều người như vậy. Giờ đã là tám giờ tối, ngoại trừ máy ATM vẫn hoạt động thì căn bản sẽ không có quá nhiều người tụ tập ở đây như vậy, sao bọn họ lại xuất hiện ở nơi này?
Tim Cù Thành đột nhiên nảy lên, trong giây phút Từ Từ Niên mở cửa xe, Cù Thành theo bản năng giữ lại, kéo Từ Từ Niên về phía mình: “Đừng đi, chúng ta đổi ngân hàng khác.”
Từ Từ Niên không rõ nguyên do: “Sao vậy? Cả nơi này chỉ có mỗi ngân hàng này, không đi vào đây còn đi đâu được nữa?”
Cù Thành không biết nên giải thích thế nào với Từ Từ Niên, linh cảm của hắn luôn chính xác, phản ứng bản năng cho hắn biết rằng Từ Từ Niên nhất định không thể xuống xe!
"Đừng hỏi nhiều như vậy, chúng ta rời đi trước đã. Nhìn thấy những người đối diện kia không, bọn họ nhìn rất khả nghi, chúng ta phải đi thôi.”
Nói xong hắn hoàn toàn không cho Từ Từ Niên thời gian phản ứng lại, hắn đẩy Từ Từ Niên ngã xuống ghế sau. Tay điều khiển vô-lăng, chân dùng sức nhấn ga. Bánh xe phát ra tiếng ma sát chói tai, chiếc xe như tên rời cung lao đi.
Chính lúc này đây, xen lẫn trong đám đông đột nhiên xuất hiện mười mấy người đuổi theo bọn họ bằng xe máy và cả xe hơi.
Từ Từ Niên lập tức ngơ ngác, nhìn chằm chằm một đám người phía sau đuổi mãi không buông, cau mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?! Bọn họ là ai?”
“Không biết, tóm lại khẳng định là nhắm vào chúng ta. Em nằm sấp xuống, đừng sợ, tôi sẽ cắt đuôi bọn chúng”. Cù Thành đạp ga hết cỡ. Chiếc xe cũ nát lắc lư chạy như điên về phía trước, ban đêm trấn nhỏ không một bóng người, trên đường vắng ngắt, khiến cho bầu không khí càng thêm ngưng trệ.
Từ Từ Niên vẫn chưa hoàn hồn lại, vừa rồi hai người họ còn nói cười, cùng dạo phố mua rau diếp cá, sao tự nhiên lại biến thành cái dạng này?
Từ Từ Niên níu chặt tay nắm trên nóc xe, hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại: “Nhìn ra được lai lịch của đám đó không? Có khi nào là Từ Tân Niên biết tôi còn sống nên lúc này mới xuống tay độc ác?”
Vừa dứt lời, một chiếc xe máy nhanh chóng chạy vụt tới, vung ra một cây gậy sắt đập vào cửa kính xe. Cù Thành bỗng đánh tay lái, chiếc xe đột nhiên quay vòng một trăm tám mươi độ, chui vào hẻm nhỏ lập tức bỏ lại không ít người phía sau.
Khóe miệng Cù Thành hơi mỉm cười, ánh mắt nheo lại như tia sáng lấp lánh trong màn đêm, như là chú báo con đang sôi máu: “Bọn chúng là xã hội đen, nhìn thân thủ là biết không phải như mấy tên vệ sĩ vô dụng của Từ gia nhà em rồi. Em ngồi cho vững, đừng để một hồi nữa bị văng ra khỏi xe, rồi bị người ta bắt về làm vợ.”
“Cmn, anh còn có thời gian nói giỡn nữa hả!”
Từ Từ Niên hét lên, chiếc ô tô phía sau chợt áp sát, Từ Từ Niên không kịp nghĩ ngợi, liền giật lấy chìa khóa xe còn đang cắm trên ổ khóa ném mạnh ra ngoài, ném trúng ngay giữa kính chắn gió của xe đằng sau, chiếc xe mất phương hướng va vào cây cột bên cạnh, mấy chiếc xe máy đằng sau không tránh kịp lập tức bị lật nhào trên đường.
“Ném đẹp lắm!” Cù Thành huýt sáo, nhấn mạnh chân ga, “Mặc kệ chúng là từ chỗ quái quỷ nào, cắt đuôi trước đã rồi nói, làm ảnh hưởng đến tuần trăng mật của tôi, cmn đúng là thiếu đánh mà!”
Cù Thành cho xe vào một đường núi, dẫn đám xe phía sau lên đường đồi, tiếp đó đột nhiên rẽ vào đường nhỏ, dọc theo vách đá đi dần ra đường lớn, trực tiếp bỏ xa đám người đằng sau.
Từ Từ Niên bị xóc nảy, đầu váng mắt hoa, nắm chặt tay nắm ổn định thân thể, “Đm, chuyện này là sao, đi du lịch cũng gặp phải loại chuyện này, cmn đâu phải là đi đóng phim cảnh sát bắt cướp gì đâu!”
“Em quên tôi đang làm “công việc” gì sao? Không chừng bọn chúng là nhằm vào tôi đó.” Cù Thành bị chọc cười, quay đầu khua môi múa mép với Từ Từ Niên.
Lúc này, một chiếc xe hơi bốn chỗ màu đen xuất hiện trước mặt bọn họ, cửa kính sau được kéo xuống, lộ ra một dáng người mà cả đời Từ Từ Niên cũng không quên, "Mặt thẹo! Mặt thẹo ở khu ba!"
Cù Thành quay phắt lại, cũng nhìn thấy cái đầu trọc bóng loáng kia, lúc này mới thật sự khẳng định sự việc này đúng là nhằm vào mình.
Ngày đó Mặt thẹo thiếu chút nữa đã cường bạo khổng tước, nhưng lại bị hắn xuống tay tàn nhẫn phế đi một chân, giờ đây tên què này ra tù, là cố tình chờ ở đây để báo thù cho năm đó?
“Đm, lúc đó tôi nên trực tiếp giết hắn cho rồi!”
Cù Thành mắng một tiếng, trở tay cầm lấy cái xẻng để sau xe chuẩn bị đánh qua, Từ Từ Niên vội ngăn lại: “Đừng động thủ, tụi nó có súng!”
Xe đối diện càng lúc càng gần, khuôn mặt của Mặt thẹo càng lộ rõ, tay lăm le khẩu súng, nhắm ngay xe của Cù Thành mà bắn, ngoài miệng còn hung hăng phách lối gào lên: “Cù Thành, cmn mày cũng có ngày hôm nay! Không phải mày đắc ý lắm sao, ra ngoài không mang theo vệ sĩ cơ à! Tao xem hôm nay mày rơi vào trong tay tao sẽ chết như thế nào!”
Năm đó Cù Thành đánh gãy chân Mặt thẹo, không lâu sau hắn được ra tù, nhưng cả đời sau Mặt thẹo đã biến thành tên què, vất vả lắm mới được ra tù, nhưng thế lực Cù Thành quá mạnh, Mặt thẹo không thể không an phận một xó mà chạy đến cái trấn nhỏ nơi biên giới này đi theo đại ca mới. Hôm nay hắn nhận được tin Cù Thành đi một mình đến đây không mang theo bất cứ anh em nào, việc này đối với Mặt thẹo mà nói quả thật là cơ hội báo thù trời cho!
Đoàng… Đoàng…Vài tiếng nổ lớn vang lên, viên đạn xẹt ngang bánh xe Cù Thành.
Hai người trong xe nghiêng ngả thiếu chút nữa bị hất văng, lúc này sắc mặt Cù Thành mới hoàn toàn trầm xuống, giờ đây hắn không có vũ khí, A Tứ và cả anh em trong bang đều không có ở bên, nếu như là một chọi một, mười tên Mặt thẹo cũng không phải là đối thủ của Cù Thành, thế nhưng hiện tại trước có truy binh sau có lang sói, trong xe còn có Từ Từ Niên, thực là không có lúc nào mà gay go hơn lúc này!
“Cù Thành, Đao Ba nhắm vào anh, chút nữa, tôi lái xe dụ hắn rời đi, còn anh cứ chạy theo hướng rừng cây trên núi, có thể bỏ chạy được bao xa thì chạy.”
Từ Từ Niên cũng ý thức được là hai người bị tính kế, có thể biết chính xác hai người họ rời thành phố S đến nơi này, khẳng định là mưu tính từ trước. Cả hai tay không tấc sắc, hoàn toàn không địch lại bọn chúng, chỉ có thể để Cù Thành rời khỏi chỗ này trước đã rồi nói.
“Từ Niên, em nói linh tinh gì vậy? Tên này năm đó có ý tứ gì với em, con mẹ nó, cũng đâu phải em không biết? Nếu nó biết em có ở đây, nó còn có thể buông tha cho em?” Cù Thành bực bội mắng một câu, trong lòng đã muốn giết kẻ làm lộ tung tích của mình hàng trăm lần.
“Cứ dây dưa như này thì chúng ta chỉ có chờ chết thôi!”
“Nếu tôi để một tên lính quèn giết chết dễ dàng thì sao xứng là người lăn lộn trên giang hồ?” Cù Thành nhếch khóe miệng cười ngạo nghễ, xoay người ấn đầu Từ Từ Niên xuống, chân nhấn ga trực tiếp hướng về chiếc xe của Mặt thẹo mà phóng thẳng tới.
Tài xế bên xe Mặt thẹo sợ hãi trước sự liều mạng của Cù Thành, theo bản năng liền thay đổi phương hướng, Mặt thẹo ngồi đằng sau thì một lòng muốn bắt sống Cù Thành, chưa từng nghĩ tới sẽ phải cùng chết với hắn. Đoàng… Đoàng… Đoàng… Mặt thẹo bắn lung tung vài phát súng, hét vào mặt tài xế: “Mau lùi lại! Tên này là một kẻ liều mạng! Con mẹ nó, mày muốn chết chứ tao chưa muốn chết đâu!”
Mấy viên đạn lướt qua bánh xe và cửa xe, Từ Từ Niên vùng vẫy mấy lần, đều bị Cù Thành đè chặt lại, cậu không nhìn rõ mọi thứ trước mắt, chỉ cảm thấy chiếc xe lao tới phía trước với tốc độ điên cuồng. Trong tiếng la hét của Mặt thẹo, chiếc xe đột ngột chuyển hướng, trực tiếp vọt tới sườn dốc đối diện.
Hồi đó, kỹ năng lái xe của Cù Thành đứng đầu bang Thanh Long, ngay cả Long ca tự xưng là tay chơi xe lão luyện, cũng bị bại dưới tay hắn.
Thừa dịp lúc Mặt thẹo còn đang kinh hồn bạt vía, không ham chiến nữa, Cù Thành trực tiếp phóng xe vào khu rừng cách đó không xa.
“Mẹ nó! Tụi mày còn ngơ ra đó làm cái gì! Đuổi theo cho tao!”
Lúc Mặt thẹo định thần lại, tiếp tục cầm súng lục bắn loạn xạ một trận, nhưng không có một viên nào trúng mục tiêu, trơ mắt nhìn Cù Thành cứ như vậy mà biến mất trong rừng cây rậm rạp, chớp mắt đã không còn bóng dáng.
Hai người hoảng hồn cho xe chạy vào trong rừng cây không quay đầu lại, cũng không dám giảm một chút tốc độ nào, giống như con ruồi không đầu chạy hơn một tiếng đồng hồ, lúc xác định đằng sau không còn ai đuổi theo nữa, Cù Thành mới mạnh mẽ giẫm phanh dừng xe.
Từ Từ Niên thở hổn hển, vẫn chưa hoàn hồn sau những gì mới xảy ra, cho dù là ai cũng sẽ không thể nghĩ đến đang yên đang lành thế này tự nhiên gặp phải xã hội đen tìm tới báo thù đuổi giết. Nếu không phải là chính mình trải qua, nhất định Từ Từ Niên còn tưởng mình đang nằm mơ.
“Cù Thành, chúng ta không thể tiếp tục lái xe nữa, tên Mặt thẹo kia đã nhắm vào anh, nhất định không buông tha anh dễ dàng như vậy đâu, chúng ta mau chạy thôi.”
Cù Thành nhếch môi cười, nâng đầu Từ Từ Niên lên hôn mấy cái: “Em thật đúng là con giun trong bụng tôi, ngay cả tôi đang nghĩ gì em cũng biết, đi thôi. Chuyến đi tuần trăng mật của chúng ta có lẽ phải đổi thành chuyến đi thám hiểm rừng già rồi!”
Lời nói của Cù Thành khiến Từ Từ Niên bật cười, theo thói quen lại nhéo nhéo lỗ tai hắn: “Anh còn mặt mũi nói vậy nữa hả?! Nếu không phải anh đòi đi du lịch cùng nhau, chúng ta sẽ không gặp phải chuyện này!”
Cù Thành nhảy xuống xe, kéo tay Từ Từ Niên chạy lên núi. Vừa chạy vừa hỏi Từ Từ Niên: “Em biết mục tiêu của chúng chính là anh, nhưng mà liên lụy em phải trốn chạy với anh, em không cảm thấy nên giận anh sao? Người có quan hệ với bọn xã hội đen ở thế giới ngầm như tôi, xem ra tương lai sau này sẽ còn thường xuyên gặp phải những chuyện tương tự như vậy.”
“Người của tôi, chỉ tôi có thể đánh. Bọn chúng dám tới lần nữa thử xem.”
Từ Từ Niên không chút do dự thốt lên, thái độ cực kỳ ngạo mạn, khóe miệng thoáng nở một nụ cười tự cao tự đại, không những không tức giận vì bị mối thù của Cù Thành liên lụy, ngược lại còn có ý che chở, bảo vệ.
Cù Thành hết sức vui mừng nói: “Được, trở về sẽ tùy ý cho em đánh, sau này chỉ có mình em được đánh tôi thôi.”
Hai người trải qua một trận kinh tâm động phách, đầu óc vẫn còn đang ong ong, trong rừng lại không rành đường đi, đi vòng vòng giống như con ruồi không đầu, chẳng mấy chốc đã bị lạc đường.
Gay go hơn là trời đã tối nhem, trên núi một mảnh tối đen như mực, cho dù hai người nắm chặt tay nhau nhưng vẫn không thể nhìn thấy mặt đối phương.
Lúc này, trời lại đổ cơn mưa, mới đầu chỉ lất phất vài hạt, đảo mắt một cái đã biến thành mưa to như trút nước, nhất thời cả hai đều có chút ngẩn người, trong cánh rừng mênh mông vậy mà lại không có đường để đi.
Cù Thành thuận tay cởi áo khoác trên người choàng cho Từ Từ Niên, còn chính mình mặc bộ áo sơ mi, trong khổ sở làm trò vui: “Tuần trăng mật này quả thật có ý nghĩa, đồng cam cộng khổ, cùng trải qua hoạn nạn, chuyến du lịch này rất đáng giá nha!”
Từ Từ Niên lạnh run, nhưng vẫn đem áo khoác trả lại cho Cù Thành: “Được rồi, anh yên lặng một chút đi. Tôi thấy phía trước có hang đá, chúng ta vào trong trú mưa trước đã, nếu may mắn có thể qua được đêm nay, thì ngày mai chúng ta an toàn rồi.”
“Đưa cho em khoác thì cứ khoác đi, nói nhiều lời vô nghĩa làm gì!” Cù Thành ngang ngược đè lại vai cậu, ôm người vào lồng ngực ấm áp đi lên phía trước.
Con đường trước mặt là một mảng tối om om, hai người đang rảo bước, rất sợ nhỡ đâu lại đụng phải loài thú hoang nào đó, đúng lúc này, xa xa đột nhiên truyền đến âm thanh sột soạt của vải vóc ma sát.
Ánh mắt Cù Thành lập tức nhíu lại nghiêm túc quan sát, thuận tay nhặt lấy một cành cây, dùng hơn nửa thân mình che chắn cho Từ Từ Niên: “Nếu như là bọn chúng đuổi theo, tôi sẽ dụ bọn chúng đi chỗ khác, còn em hãy chạy thật nhanh theo hướng xuống chân núi, đến lúc đó trực tiếp đi báo cảnh sát, nghe rõ chưa?!”
Từ Từ Niên không nói lời nào, cũng không trả lời, “Ừm" một tiếng xem như đáp lại Cù Thành cho có lệ, kỳ thật cả người đều căng thẳng, gắt gao nhìn chằm chằm đằng xa, tay nắm thành nắm đấm.
Ai dám đến, thì đến thử xem. Tới một người, đánh một người, đến hai người, đánh hai người. Từ Từ Niên nhất định không để Cù Thành một mình chống chọi ở nơi này!
Âm thanh càng lúc càng gần, kèm theo ánh đèn lập lòe, khi mờ khi tỏ, cả hai căng thẳng hết sức, như muốn nín thở.
Tiếng bước chân lớn dần… Một ngọn đèn lóe lên trước mắt, chợt nghe một người kêu “A” một tiếng.
Thời điểm hai người gần như muốn ra tay cùng một lúc, nhưng qua ánh đèn lại thấy gương mặt một ông lão, thì ngưng lại. Ông lão với giọng nói nặng khẩu âm mở lời: “Ôi, hai đứa bây đang làm gì vậy? Muốn hù chết lão già này hả?! Trời mưa to vậy mà sao không lo về nhà?”
Ông lão che một cây dù, dáng người phốp pháp, vẻ mặt hiền từ, vừa nhìn là biết ngay đây là dân bản xứ, trên người ông khoác áo mưa, tay cầm đèn pin cùng một xâu ớt, như là đang trên đường về nhà.
Mặc dù Từ Từ Niên không có dự cảm cũng như bản năng tự vệ mạnh mẽ như Cù Thành, nhưng ánh mắt của Từ Từ Niên rất lợi hại, liếc mắt một cái liền nhận ra ông lão này tuyệt đối không phải là người của bọn Mặt thẹo, lúc này mới thả lỏng người, dùng giọng địa phương giống ông lão để trả lời: “Thưa ông, con với bạn con lên núi chơi, kết quả bị lạc đường, di động cũng bị mất sóng, ông có thể cho tụi con mượn đỡ cây dù được không?”
Ông lão miền cao rất thật thà chất phác, nhìn dáng vẻ tươi cười của Từ Từ Niên, không hề nghi kỵ gì cả, vẻ mặt thương cảm xuýt xoa hai tiếng: “Hai cái đứa ngốc này, với bộ dạng này làm sao chịu nổi qua một đêm! Nếu không ngại thì về nhà lão đi, con trai và con dâu của lão mới đi làm rồi, có gian phòng cho hai đứa con ở tạm.”
Từ Từ Niên thở phào nhẹ nhõm, Cù Thành cũng thả lỏng thân thể, hai người nhìn nhau, đều bắt gặp nụ cười trên gương mặt đối phương.
Đều nói sẽ không một mực xui xẻo, đây không phải là có hy vọng sau?
“Vậy… Ông ơi, tụi con cảm ơn ông!”
=====================================
Lời tác giả Doanh Triệt Thệ Tuyết
Ngày mai có thịt, xong xuôi rồi, khẳng định và chắc chắn luôn, mặt uy tín luôn!!
[Chỉ là trong nhà có một thôn dân chất phác mà lăn giường thì ra dáng đại trượng phu sao, Thành ca?]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất