Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh
Chương 46: Thừa nhận
Edit: Vĩnh Nhi - Beta: Tiểu Vũ
Cù Thành thấy Từ Từ Niên mở mắt ra, rất lâu không dám động, giữ nguyên tư thế đè nửa người lên cậu, ngón tay vẫn còn cắm ở bên trong, đi vào không được mà rút ra cũng không xong.
Đang ngủ say thì bị đánh thức, Từ Từ Niên còn hơi mơ màng, nhăn mày mở lớn mắt, nhìn chằm chằm bóng đen ở trước mặt, mãi không phản ứng kịp là chuyện gì đang xảy ra.
Trước đó cậu đang nằm mơ, mơ thấy mình đưa Oa Oa đi sở thú chơi, kết quả lúc đi ngang qua chuồng gấu đen, đột nhiên bị một con gấu bổ nhào lên, đè cậu xuống hết liếm rồi lại gặm, cơ thể nó to lớn đè lên khiến cậu không thể thở nổi, trong lúc hoảng loạn cậu liền tỉnh lại, không nghĩ tới vừa mở mắt ra thì thấy một cái bóng đen lớn đang mặt đối mặt với cậu.
Cù Thành sợ Oa Oa phát hiện ra nên đã phủ một chiếc chăn lên, bao chùm mình và Từ Từ Niên ở bên trong, lúc này khom người, chăn phủ ở trên vai, trong màn đêm tối đen như mực, nhìn không rõ là người hay quỷ.
Từ Từ Niên nhìn hắn một cái, trong lòng lập tức run lên, theo bản năng lùi người về sau, kéo giãn dây thần kinh giữa hai đùi, lập tức cảm nhận được dị vật trong cơ thể.
"!" Cậu bỗng chốc mở lớn mắt.
Đầu Cù Thành đổ đầy mồ hôi, cảm thấy tình huống hiện tại có hơi mất mặt, vội vàng che mắt cậu lại, nhẹ dỗ dành nói, "Đừng sợ, em đang nằm mơ thôi, nhắm mắt lại ngủ tiếp đi, lát nữa là ổn."
"..."
Từ Từ Niên hung hăng trợn mặt nhìn, sau khi nghe được âm thanh quen thuộc đầu óc lập tức thanh tỉnh, tiếp đó không chút do dự nâng tay lên...
"Bốp!" Một cái tát dứt khoát nhanh nhẹn.
Cù Thành tránh vội, chỉ bị sượt qua một chút, nhưng độ mạnh cái tát này vẫn khiến nửa bên mặt hắn đỏ ửng.
"Đã nói là đang nằm mơ rồi, em đừng kích động....nhất định đừng kích động."
"Cù Thành, cmn, anh lừa quỷ chắc!" Lúc này Từ Từ Niên đã hoàn toàn tỉnh ngủ, không chút do dự đá vào giữa hai chân Cù Thành.
Cù Thành biết mình đuối lý, che thân dưới khó khăn né tránh, Từ Từ Niên lại tiếp tục đá tới, hắn lập tức ngã xuống giường, suýt chút nữa thì lăn xuống dưới, ván giường phát ra một tiếng kêu "cọt kẹt" chói tai, Oa Oa bị tiếng ồn làm cho nhíu mày, không vui dẩu miệng lên.
"Xuỵt!" Cù Thành bật dậy, trở mình đè Từ Từ Niên lại, "Em muốn đánh thức thằng nhóc dậy à?"
Từ Từ Niên hung hăng đạp hắn, chân bị ấn chặt không làm được gì, bèn dùng tay đánh về phía mặt hắn, "Anh cũng biết sợ Oa Oa bị đánh thức? Vừa rồi làm chuyện kia sao không chịu nghĩ đến hả? Cù Thành, anh đúng là có bản lĩnh mà, ngay cả loại chuyện không biết xấu hổ này cũng làm ra được!"
Cậu thấp giọng chửi mắng một trận, Cù Thành bị liên tục mấy bạt tay, giơ tay túm lấy cổ tay cậu, ho nhẹ một cái, cây ngay không sợ chết đứng nói, "Không phải anh đang giúp em kiểm tra cơ thể sao, em không chịu đi bệnh viện kiểm tra, anh đành phải tự mình kiểm tra vậy."
"Mẹ nó, anh đừng có ở đó mà kiếm cớ!" Từ Từ Niên bị hắn đè ngược lại xuống giường, tức giận đến nghiến chặt răng, "Nếu anh thật sự có khả năng này thì cần đến bệnh viện làm gì nữa? Em chưa từng nghe nói, kiểm tra cơ thể mà phải đâm vào bên trong thế đâu."
Cù Thành bị bắt tại trận, lúc này cũng không lo lắng, bất chấp tất cả giở trò lưu manh, "Tại sao lại không? Mới vừa rồi anh còn kiểm tra tuyến tiền liệt giúp em còn gì, em chưa từng nghe nói có rất nhiều cụ già sau khi gặp phải tai nạn xe thì bị bóng ma tâm lý à, thường xuyên đi tiểu nhiều lần, tiểu đau, tiểu mãi không ngừng, anh kiểm tra giúp em cũng là vì muốn tốt cho em, một cơ thể khỏe mạnh chính là bí quyết của sự hấp dẫn, chúng ta nên chia sẻ với người yêu của mình."
Hắn đạo đức giả ngụy biện, nâng trình độ đùa bỡn lưu manh của mình lên một tầm cao mới, lập tức chọc cười Từ Từ Niên, "Được thôi, vậy anh cũng nằm xuống để em đâm một cái, kiểm tra xem anh có tiểu rắt, tiểu đau, tiểu mãi không ngừng không nhé."
Nói xong cậu đột nhiên ra tay, kẹp tay phải Cù Thành, dùng sức bả vai một cái, vật ngã hắn xuống giường, chồm người lên đè gối lên bụng hắn, bắt đầu kéo quần Cù Thành.
Cù Thành bị cậu tập kích bất ngờ, nằm thẳng xuống giường, vòng chân qua sau lưng cậu, ung dung cười nói, "Tuyến tiền liệt anh có vấn đề gì hay không, không phải em là người biết rõ nhất à, nếu không làm sao có Oa Oa được?"
Ngón tay Từ Từ Niên cứng đờ, nâng tay ấn trán hắn, chế nhạo nói, "Anh chính là ngựa giống, trẻ con khắp thế giới này đều là con của anh, được chưa? Da mặt dày như vậy, cũng không sợ đau lưỡi."
Cậu không muốn để lộ bí mật về Oa Oa, cho nên không cho Cù Thành bất kỳ cơ hội nào để phản bác lại, lấy từ đầu giường ra hai sợi dây trói, quấn chặt hai tay Cù Thành lại.
Cù Thành hoảng sợ, nhất thời quên cả đánh trả, nhìn chằm chằm sợi dây trói trên tay, trợn trừng mắt, "Em lấy đâu ra thứ đồ chơi này vậy?"
"Anh mới ở trong bệnh viện được mấy ngày? Đương nhiên không biết ở trên giường bệnh có dấu thứ đồ tốt gì rồi."
Từ Từ Niên nhếch miệng, nâng tay vỗ vỗ mặt hắn, trút hết cơn gắt ngủ khi bị hắn đánh thức, "Biết thứ này dùng để làm gì không? Bệnh viện chuyên dùng dây này để trói người nổi điên giữa đêm, bệnh thần kinh mò lên giường người khác, bắt được rồi sẽ trói thành cái bánh chưng, sau đó tiêm cho một mũi thuốc an thần, bịt kín miệng lại, khiến anh có muốn nổi điên cũng không được."
Nói xong cậu kéo quần Cù Thành xuống, cười lạnh đánh giá thứ nặng trịch kia, nhìn cũng không thèm nhìn lập tức xông tới, duỗi tay sờ về phía cửa sau của hắn.
Mặt Cù Thành lập tức xanh lại, "Khổng tước, cmn, em đừng tự mình tìm đường chết!"
"Yên tâm, em chỉ muốn chia sẻ bí quyết của sự quyến rũ với anh thôi mà, để anh đỡ mắc phải phì đại tuyến tiền liệt, đến lúc già rồi lại đi tiểu không tự chủ được."
Từ Từ Niên cười đầy quan tâm, đưa tay bắt đầu cởi quần mình ra, "Chỉ là 'tiêm một mũi' thôi mà, anh đừng căng thẳng, chỉ cần tiêm mũi thôi là đảm bảo bệnh thần kinh của anh khỏi hẳn."
"Mẹ nó, anh nói cho em biết, nếu mà em dám làm liều, xem sau này anh có làm chết em không!"
Cù Thành có nỗi khổ không thể nói ra được*, lúc đầu muốn trộm nhìn cấu tạo cơ thể của Từ Từ Niên một chút, ai ngờ biến khéo thành vụng, kéo cả mình vào.
*Nguyên văn là "Người câm ăn hoàng liên": Mọi người thường nói người câm ăn hoàng liên, có nỗi khổ(đắng) không biết nói ra bằng cách nào. Điều này đủ nói lên hoàng liên thực sự rất đắng.
Từ Từ Niên năm lần bảy lượt bị Cù Thành chèn ép, trước đó ở thành phố Y, tên vô lại này mượn cớ mình bị bệnh liều mạng giày vò cậu ở trong ngăn tủ, hơn nửa đêm hôm nay còn dám táy máy tay chân với cậu, còn không chỉnh đốn nữa, người này sẽ coi trời bằng vung mất!
Cậu nhìn Oa Oa đang ngủ ngáy khò khò bên cạnh, cười càng thêm dịu dàng, cầm quần lót gà con của Oa Oa lên, hướng về phía miệng Cù Thành, "Lần đầu tiên mà, chắc sẽ hơi đau, em biết anh không sợ mấy thứ lặt nhặt này, nhưng ngộ nhỡ kêu thành tiếng, đánh thức Oa Oa dậy thì không hay lắm, đúng không? Cho anh ngậm cái này, anh phải ngoan một chút."
Nói xong cậu nắm lấy cằm Cù Thành, muốn nhét quần lót nhỏ vào trong miệng hắn, hai tay Cù Thành bị trói, không dám ra sức phản kháng sợ làm cậu bị thương, lúc này lập tức bị chọc cười, "Khổng tước, em đừng có hối hận, em mà dám nhét vào, sau này anh cho em ăn đủ, anh nói được làm được!"
Từ Từ Niên nhíu mày, lộ vẻ mặt "ai sợ anh", không chút do dự nhét quần lót Oa Oa vào trong mồm Cù Thành....
Cmn---! Cù Thành tức giận đến suýt nữa hộc máu ra.
Từ Từ Niên, em chờ đó cho anh, lần sau không chịch chết em, anh không phải họ Cù!
Từ Từ Niên nhét quần lót vào mồm hắn xong, sau đó lại cầm quần áo lên che mắt hắn lại, nhìn Cù Thành bị trói hai tay nằm ở trên giường không thể nhúc nhích, cuối cùng trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn, cảm giác bị người khác đâm mông vừa rồi cũng tiêu tán đi không ít.
Cậu rút bàn ăn trên giường ra, dựng ở cuối giường, xác nhận Oa Oa không tỉnh lại xong mới tách hai chân Cù Thành ra gác lên bàn, nhịn cười nói, "Anh đừng căng thẳng quá, chỉ hơi đau một chút thôi, rất nhanh là qua."
"!!" Cù Thành vừa không nhìn thấy vừa không nhúc nhích được, lại còn không thể nói chuyện, chỉ có thể gắng sức đập bình bịch mấy cái lên giường, bắp thịt toàn thân cũng kéo căng lên.
"Con người ai mà không phải chết, em vào thật nhé!"
Từ Từ Niên nhìn thấy dáng vẻ toàn thân phòng bị nhưng không động đậy được kia của Cù Thành, nhịn cười thành tiếng, lén lút chạy vào nhà vệ sinh bên cạnh.
Thực ra cậu chỉ muốn dọa Cù Thành, cũng không hứng thú gì với cửa sau của hắn, giờ đã trút hết được bực tức, cảm thấy sảng khoái cả người, sau khi tỉnh ngủ lại buồn đi tiểu, thuận tay kéo quần xuống, chuẩn bị tiểu.
Lúc này Cù Thành vốn đang phải "động một cái cũng không động được" nằm ở trên giường, cánh tay dùng sức một cái, lập tức thoát khỏi dây trói, kéo quần áo che mắt xuống, nheo mắt nhìn chằm chằm hướng nhà vệ sinh.
Thời gian qua hắn luôn nuông chiều Từ Từ Niên, dù cho cậu có gây rối, bản thân cũng sẵn lòng phối hợp, biết rõ sợi dây trói này không làm khó được mình, vừa rồi cũng không thật sự phản kháng lại, thế nhưng con khổng tước chết tiệt này lại dám giẫm lên mặt mũi hắn, không chỉ nhét quần lót của thằng nhóc Oa Oa vào miệng hắn, mà còn có ý đồ với cửa sau của hắn, đúng là muốn tự mình tìm đường chết mà!
Ban đầu hắn chỉ muốn trộm kiểm tra cơ thể Từ Từ Niên, chưa từng nghĩ muốn làm gì, nếu bây giờ con khổng tước này đã cưỡi lên đầu hắn, vậy hắn cũng không cần phải khách khí nữa.
Từ Từ Niên đang đi tiểu giữa chừng, cửa nhà vệ sinh sau lưng đột ngột mở ra.
Cậu thoáng hoảng hốt, còn chưa kịp quay đầu lại nhìn, đột nhiên có một người áp sát lại gần, chặn kín lối đi của cậu, đũng quần kéo căng, bàn tay to trực tiếp nắm chặt cậu nhỏ đang lộ ra của cậu.
Đi tiểu giữa chừng đột nhiên bị chặn lại, cảm giác này đúng là khó chịu, da đầu Từ Từ Niên tê rần, hai chân không khống chế được run lên bần bật, cậu quay phắt đầu lại thấy Cù Thành không biết chạy đến sau lưng mình từ lúc nào.
"Anh....mẹ nó, anh vào đây bằng cách nào hả!?"
Dây trói kia được đan bằng mấy trăm sợi ni lông, rất chắc chắn, ngay cả dao cũng khó cắt ra được, tên này là dã thú chắc, bị trói thành cái bánh chưng mà cũng thoát ra được!?
Cù Thành nở nụ cười nghiền ngẫm, gác cằm lên bả vai Từ Từ Niên, giọng trầm ổn có lực, "Khổng tước, lần sau trói người khác, nhớ đừng để lại nút tháo, lúc anh năm tuổi đã có thể trốn ra khỏi hòm đóng kín, huống chi là mánh khóe nhỏ này của em?"
Hắn nâng tay vân vê cằm cậu, cười càng thêm nguy hiểm, tay phía dưới dùng lực một cái, nắm chặt vật kia của Từ Từ Niên khiến nó trướng căng lên, "Vừa rồi không phải anh đã nói 'em đừng để mình rơi vào tay anh' rồi sao, nếu không anh sẽ làm chết em, có phải bây giờ chúng ta nên tính nợ rồi không?"
"...Mẹ kiếp, đừng có bóp! Để em đi tiểu xong đã!"
Da đầu Từ Từ Niên gần như nổ tung, nhịn đến mặt đỏ bừng, ngàn tính vạn tính lại không nghĩ đến Cù Thành chính là một quái vật, không thể dùng thủ đoạn đối phó người bình thường để đối phó hắn, đến cả dây trói người điên cũng không buộc được hắn, cmn, không hổ là gấu đen mà!
"Đừng động, không phải nãy em trêu chọc anh rất vui vẻ sao, bây giờ chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, anh đỡ giúp em, em cứ đi tiểu đi, để anh kiểm tra xem tuyến tiền liệt của em có vấn đề gì hay không."
"Không cần! Anh cút ra ngoài cho em!"
Thằng nhỏ bị người khác nắm ở trong tay, mới vừa rồi Từ Từ Niên còn huênh hoang đến giờ này thì gọi trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay. Nhà vệ sinh nhỏ hẹp, miễng cưỡng có thể nhét được hai người, cậu hơi động một chút, tay Cù Thành dùng sức, phía trước là bồn cầu, phía sau là lồng ngực cứng như đá của Cù Thành, tiến không được mà lùi cũng không xong!
Trong cơn nóng giận, Từ Từ Niên cầm cuộn giấy vệ sinh trên bệ bồn cầu lên dí về phía mặt Cù Thành.
Cù Thành nghiêng đầu, tay khẽ dùng sức, Từ Từ Niên không chịu nổi rên "ưm" một tiếng, vật phía trước không khống chế được chảy ra ít nước nhầy.
"Em đừng có lộn xộn, tay anh không biết phân biệt nặng nhẹ đâu, ngộ nhỡ vặn gãy bảo bối này của em, thì em thật sự chỉ có thể dùng phía sau thôi đấy."
"Fuck...rốt cuộc anh muốn thế nào hả? Có chuyện gì không để em tiểu xong rồi hẵng nói được à?"
Từ Từ Niên không thở đều nổi nữa rồi, phía dưới dựng đứng lên, đỏ rực, tinh lực tràn đầy, bây giờ lại đang mắc tiểu
"Em cứ tự nhiên, anh nhìn em tiểu." Cù Thành rất nhiệt tình, miệng còn tấm tắc khen, "Nói nè, cái của em cũng không nhỏ nha, chắc phải 17, 18cm ý nhỉ? Ừm, đúng là một người đàn ông đích thực."
Lời này trực tiếp chọc Từ Từ Niên tức hộc máu, cái gì mà "người đàn ông đích thực"? Vậy chẳng lẽ trước kia ở trong lòng Cù Thành cậu là một cô gái sao!?
"Cút mau! Em không còn gì để nói với anh, anh mau buông tay ra cho em!"
"Anh nói rồi, hôm nay chúng ta phải tính toán nợ nần cho rõ ràng. Anh hiểu cái tính bướng bỉnh này của em, nếu không tóm được điểm yếu một câu em cũng không chịu nói thật, chỉ biết bắt nạt anh, hôm nay em nhất định phải nói rõ ràng cho anh, bằng không hai chúng ta cứ dây dưa như vậy mãi."
Cù Thành lộ ra dáng vẻ "Anh là người đàng hoàng", thế nhưng tay lại hơi siết chặt thêm, còn xấu xa huýt huýt sáo.
Rốt cuộc là ai mới là người bắt nạt ai chứ?
Từ Từ Niên khóc không ra nước mắt, hối hận đến xanh cả ruột, cậu mắc tiểu không nhịn được nữa rồi, hung dữ quay người lại đạp hắn, "Cmn, sao anh nhỏ mọn thế hả? Không phải chỉ trói anh có một lúc thôi sao, cùng lắm thì để ông đây tiểu xong cho anh trói lại là được chứ gì, anh vừa lòng chưa! Có thể buông tay ra được không?"
Cậu không dám nói lớn tiếng, sợ đánh thức Oa Oa đang ngủ say ở bên ngoài, chỉ có thể gằn giọng, nghẹn đến mặt đỏ bừng, đầu toàn là mồ hôi, thấm ướt cả áo trên người, ở dưới ánh đèn mờ nhạt càng lộ vẻ xinh đẹp diễm lệ.
Cù Thành thích nhất dáng vẻ quật cường nhưng lại không thể không khuất phục này của cậu, nét mặt cũng dịu đi mấy phần, tay nâng bảo bối của Từ Từ Niên, bịt kín phía trước, dùng ngón tay nắn bóp xoa nhẹ.
"Cái anh muốn không phải thứ này, anh muốn em nói mấy câu thật lòng, việc này không khó chứ?"
Hiện giờ toàn bộ sự chú ý của Từ Từ Niên đều nằm ở bồn cầu trước mặt, khó chịu đến ruột gan cồn cào, hai chân mềm nhũn, đứng cũng đứng không vững phải tựa vào người Cù Thành, gấp đến nỗi không để ý đến hắn nói gì, thở hổn hển nói, "....Anh...nhanh đi, đừng nói lời vô ích nữa, muốn hỏi gì thì cứ hỏi!"
Cù Thành chỉ đợi mỗi câu này, thực ra hắn cũng không muốn làm khó Từ Từ Niên như vậy, nhưng suy nghĩ trong lòng lại đối nghịch nhau*, cảm thấy khổng tước rất dụ người, khao khát muốn nhìn thêm một chút nữa, xong lại cảm thấy hơi đau lòng, không muốn dùng thủ đoạn này trên người cậu.
*Nguyên văn là "Băng hỏa lưỡng trọng thiên": nghĩa là trong một thời gian rất ngắn hoặc là cùng trong một lúc mà lại diễn ra hai sự việc trái ngược nhau.
Có điều....dựa vào tính khí bướng bỉnh này của Từ Từ Niên, muốn nghe được lời nói thật từ trong miệng cậu, ngoài thủ đoạn này ra hắn còn lựa chọn nào khác sao?
Cù Thành cười khổ trong lòng, hơi buông lỏng tay ra, lại gần dùng thanh âm cực thấp hỏi, "Từ Niên, em nói thật cho anh biết, rốt cuộc Oa Oa có phải là con của em và anh không, em gật đầu anh sẽ bỏ qua cho em."
Lời này vừa dứt, Từ Từ Niên đột nhiên mở to mắt, lạnh cả người, giống như dùng đá lạnh đổ vào trong cổ áo, vật phía dưới bị kích thích nhảy dựng lên, trướng căng thành màu đỏ tím, xem chừng đã nhịn đến cực điểm.
Từ Từ Niên bị dọa sợ không nói ra được câu nào, nhưng lại không chịu được cảm giác bị ngăn cấm, tê dại cả người, đưa tay túm lấy tay Cù Thành, cào tay hắn rướm máu.
"Buông tay ra....mau buông tay ra!"
Cậu há mồm thở dốc, hoảng sợ đến mức khóe mắt đỏ bừng, cơ thể không kìm nổi phát run, vật phía dưới kia nảy càng kịch liệt, động ở trong tay Cù Thành giống như một vật còn sống vậy.
Lúc này Cù Thành cũng cảm thấy mình hơi quá đáng, nhưng nếu buông tha ở giai đoạn mấu chốt này thì mọi chuyện sẽ đổ sông đổ bể hết, nên hắn không thả tay ra, mà chỉ dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ lên phía trên.
Đang ở trạng thái nhạy cảm vô cùng, vốn dĩ nơi đó không chịu nổi một tí kích thích nào nữa, từ nhỏ cho đến lớn Từ Từ Niên chưa từng phải chật vật như vậy, nức nở một tiếng, bấu chặt ngón tay Cù Thành, gật gật đầu, "Đúng...đúng vậy! Buông tay! Mau buông tay ra!"
Mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng Cù Thành vẫn nghe thấy.
Nháy mắt hắn buông tay ra, Từ Từ Niên run lẩy bẩy, thảm hại phát ra một tiếng kêu đau, tiếp theo nghe được tiếng nước chảy tí tách trong bồn cầu....
"Giỏi lắm, không sao cả, không hề mất mặt."
Cù Thành thở phào nhẹ nhõm, nâng mặt cậu lên hôn liên tiếp xuống.
Rất lâu sau Từ Từ Niên mới lấy lại được tinh thần, khuôn mặt đỏ ửng, mãi không dịu xuống, trực tiếp ra tay tát mạnh hắn một cái.
"Bốp!" Một tiếng vang lớn, mạnh đến mức khiến mặt Cù Thành nghiêng sang một bên.
Cậu gần như dồn hết sức lực vào bạt tai này, mặt hắn bắt đầu nóng ran cả lên, da tê rần, ngay sau đó hằn lên năm dấu tay đỏ chót.
"Cù Thành, mẹ nó, anh không phải là người!"
Cậu cắn răng chửi rủa một câu, mặt hết trắng lại đỏ, bởi vì xấu hổ, bí mật bị vạch trần mà hai bờ vai không tự chủ được run lên.
Cù Thành để đầu lưỡi ở gò mà bị thương, chỉ cười nói, "Ừ, đánh hay lắm, nhưng có thể bắt em nói ra sự thật, anh không hối hận chút nào."
Từ Từ Niên vẫn còn hơi hốt hoảng, sắc mặt hết trắng lại đỏ nhìn chằm chằm người đàn ông cao lớn trước mặt, nghẹn một bụng lời, cuối cùng mới bật được một câu, "Anh...biết từ khi nào? Em là đàn ông, anh lại đi hỏi vấn đề này, không cảm thấy mình điên rồi sao?"
Cù Thành thấy cậu cũng không mất bình tĩnh như tưởng tượng, hơi thả lỏng nói, "Mới biết từ lúc tai nạn xe, nói thật ra cũng rất kinh ngạc, bây giờ vẫn cảm thấy có chút không thể tin nổi."
Sắc mặt Từ Từ Niên lập tức trắng bệch, căng thẳng nắm chặt tay, nhếch môi cười tự giễu, "Cho nên hôm nay anh mới cố ý giày vò em, muốn làm em xấu mặt đúng không?"
Cù Thành thấy vẻ mặt này của cậu, biết cậu lại hiểu lầm rồi, vội vàng giải thích, "Anh muốn em tự mình nói thật với anh, chỉ đơn giản vậy thôi, anh biết là một chuyện, em có muốn thừa nhận hay không lại là một chuyện khác, nếu như anh không đợi được lời này của em, thì cả đời này anh chỉ là người ngoài với em và Oa Oa, anh không muốn cả đời đều như thế, cho nên mới đánh liều làm như vậy."
"Anh biết em nhất định sẽ trách anh, nhưng em cũng biết Cù Thành anh là người thế nào, thứ mà anh muốn có thì dù có chết cũng phải nắm được ở trong tay, em là vậy, Oa Oa cũng vậy, em tính giấu anh cả đời, thì chẳng khác nào cắt đứt mọi quan hệ giữa anh và Oa Oa, việc này không công bằng với anh, cho nên anh có quyền đến tìm em đòi lại."
Từ Từ Niên đau đầu vô cùng, cảm thấy huyệt thái dương giật giật, gần như nổi điên, "Vậy thì sao? Anh biết rồi thì muốn làm gì? Bây giờ em mới là người giám hộ hợp pháp của Oa Oa, dù anh có đoán được thì đã sao? Cù Thành, em nói cho anh biết, nếu anh cảm thấy em là một quái vật thì tùy anh, em không quan tâm, nhưng nếu anh muốn cướp Oa Oa khỏi tay em, vậy thì tuyệt đối không thể nào!"
Cù Thành không nghĩ Từ Từ Niên lại dứt khoát gạt bỏ thân phận của hắn như vậy, nhất thời cũng có hơi nóng giận, "Trong tay anh có giám định DNA của bệnh viện, tòa án chắc chắn sẽ thừa nhận anh là cha của Oa Oa, cmn anh không sợ người khác nói đàn ông biết sinh con, con là của anh, người khác thích nói gì thì mặc kệ, em giấu anh nhiều năm như vậy, nếu còn không cho anh một lời giải thích, chúng ta sẽ làm loạn đến cùng, Cù Thành anh không sợ mất mặt! Nếu có kẻ nào dám nói xấu sau lưng em, mẹ nó, anh đánh gãy chân kẻ đó!"
Từ Từ Niên ngây ngẩn cả người, không nghĩ Cù Thành sẽ phản ứng như vậy, cậu tưởng hắn phải chán ghét, giống như Từ Kiến Quốc chán ghét cậu vậy, cho rằng cậu là quái vật, hận không thể tránh càng xa càng tốt.
Cậu im lặng, rất lâu sau mới nặn ra được một câu, "Anh không cảm thấy...một người đàn ông có thể sinh con rất...rất kinh tởm sao?"
Cù Thành thoáng ngừng lại, tiếp đó không nhịn được bật cười, "Cmn, anh tìm em mất hai năm, vất vả lắm mới theo đuổi được em, bây giờ lại đột nhiên bảo anh có thêm một đứa con trai mập mạp, nháy mắt được làm cha, mẹ nó, hai ngày hôm nay anh ngủ còn phải cười tỉnh, kinh tởm cái rắm à?"
"Trên thế giới này kỳ tích nào cũng có hết, đàn ông sinh con thì sao, cá ngựa cũng là do con đực sinh, con người bậc cao hơn chúng nhiều, có thể sinh con thì có gì hiếm lạ, chúng ta không ăn trộm, không ăn cướp, không gạt bán, làm phiền ai? Anh đã định trước là mình cong, cả đời không có con, kết quả em lại sinh cho anh một cục cưng, anh vui mừng còn không kịp nữa là."
Từ Từ Niên bị lời này của hắn chọc cho buồn cười, vừa giận vừa đánh hắn một cái, "Đầu anh bị cửa kẹp à, sao có thể so sánh người với cá ngựa được?"
"Haiza, anh không giỏi sinh vật học, kém xa Từ đại công tử em, không biết em sinh Oa Oa như thế nào, đừng nói sờ một cái là nó tự chui ra đấy nhé." Cù Thành càng nói càng vui, quên mất chuyện xấu xa mình vừa làm, ôm Từ Từ Niên giở trò.
Từ Từ Niên lo lắng nhiều năm như vậy, vốn định giữ bí mật này vào trong quan tài, thế nhưng chuyện cậu lo lắng lại đột nhiên được Cù Thành hóa giải, nói đơn giản giống như ngày mai ăn gì vậy, khiến cậu hơi luống cuống, đầu óc trống rỗng.
Để giữ bí mật này, cậu đã mất không biết bao công sức, bây giờ lại giải quyết một cách nhẹ nhàng như vậy, vậy tất cả việc cậu làm trước đây có ý nghĩa gì?
Nghĩ đến Cù Thành là một người thích trẻ con như vậy, bởi vì suy nghĩ vớ vẩn của cậu mà phải chia cách Oa Oa nhiều năm như thế, thậm chí có khả năng cho đến khi chết cũng nghĩ là mình không có con cái, không được nghe Oa Oa gọi hắn một tiếng ba, đột nhiên Từ Từ Niên cảm thấy rất áy náy.
"Hừm...Anh thật sự muốn biết sao?" Từ Từ Niên hỏi hắn.
Cù Thành hơi sửng sốt, chuyện hắn suy nghĩ nhiều ngày cuối cùng cũng có lời giải, ánh mắt lập tức sáng lên, "Nói thừa, chỉ cần em đừng nói với anh thật ra em là phụ nữ là được, còn câu trả lời nào anh cũng chịu nổi hết."
"À...đương nhiên, là phụ nữ cũng không sao cả, dù sao anh cũng đổ con khổng tước em rồi, người xưa thường hay nói, trai hay gái đều giống nhau cả, sinh được thằng con trai vô học thì thà nuôi lợn còn hơn."
"Cút, nói linh tinh gì thế hả."
Từ Từ Niên bị hắn làm cho phát bực, duỗi chân đá hắn một cái, do dự hồi lâu mới quyết định nói thật, kết quả vừa muốn mở miệng, Cù Thành lại đột nhiên cắt ngang lời cậu, "Chờ một chút, em không cần phải nói cho anh đâu, bí mật phải tự mình tìm hiểu thì mới thú vị, anh thấy hay là chúng ta kết hợp lý thuyết với thực hành luôn đi, thử nghiên cứu trước xem có sinh được đứa thứ hai hay không rồi hãy nói."
Nói xong, hắn áp Từ Từ Niên lại gần mình, hạ bộ cứng rắn chạm vào bụng cậu, dùng tay kéo quần lót cậu ra chui vào, nâng cặp mông lên, lần đầu ngón tay đến lối vào, ý tứ cực kỳ rõ ràng.
Từ Từ Niên lại bắt đầu tức giận, không nói lời nào trực tiếp ra tay đánh, Cù Thành ôm cậu né tránh khắp nơi, nhà vệ sinh nhỏ hẹp chật chội vô cùng, hai người quấn vào nhau, va chạm phải vách tường, kéo mãi người kia cũng không chịu tách ra, trái lại càng khiến bầu không khí trở nên mập mờ.
Lúc nghiêng mình né tránh quả đấm của Từ Từ Niên, Cù Thành nhanh tay kéo quần cậu xuống, tiểu Từ Niên nảy ra ngoài, hắn lại gần hôn lên một cái, Từ Từ Niên hoảng sợ, da đầu tê dại, không kiềm chế được "ưm" lên một tiếng.
Cù Thành khẽ cười, há miệng định ngậm vào, đúng lúc này thì bên ngoài nhà vệ sinh truyền tới một tiếng khóc thất thanh.
"Ba ba! Thành Thành! Oa oa oa....hai người đâu rồi? Oa oa oa..."
Hai người lớn đang dính lấy nhau lúc này mới đưa mắt nhìn nhau, cùng lúc kéo cửa cửa nhà vệ sinh ra, chạy nhanh ra ngoài.
Lúc này, trong lòng Từ Từ Niên thở phào một hơi: Má ơi, xem như được cứu rồi.
Còn Cù Thành thì lặng lẽ vùi đầu xuống đầu gối, gào thét trong lòng: Thằng nhóc con, con đúng là con trai của ta mà!
==================================
Tác giả có lời muốn nói: Không ngờ tôi lại viết được phân đoạn khẩu vị nặng như vậy... X cấm gì đó, lặng lẽ che mặt, tiết tháo như thịt bò khô bị ăn sạch rồi _(:з" ∠)_
Chỗ này giải thích cho Thành ca một chút đi, tính cách khổng tước quá khó đối phó, nếu không dùng loại thủ đoạn không biết xấu hổ này với cậu, với tính khí kia có khi cả đời cậu cũng sẽ không nói thật với Thành ca, cho nên... Haizz, Thành ca tôi chỉ có thể giúp anh tới đây, những chuyện còn lại anh tự mình làm nốt đi.
Cù Thành thấy Từ Từ Niên mở mắt ra, rất lâu không dám động, giữ nguyên tư thế đè nửa người lên cậu, ngón tay vẫn còn cắm ở bên trong, đi vào không được mà rút ra cũng không xong.
Đang ngủ say thì bị đánh thức, Từ Từ Niên còn hơi mơ màng, nhăn mày mở lớn mắt, nhìn chằm chằm bóng đen ở trước mặt, mãi không phản ứng kịp là chuyện gì đang xảy ra.
Trước đó cậu đang nằm mơ, mơ thấy mình đưa Oa Oa đi sở thú chơi, kết quả lúc đi ngang qua chuồng gấu đen, đột nhiên bị một con gấu bổ nhào lên, đè cậu xuống hết liếm rồi lại gặm, cơ thể nó to lớn đè lên khiến cậu không thể thở nổi, trong lúc hoảng loạn cậu liền tỉnh lại, không nghĩ tới vừa mở mắt ra thì thấy một cái bóng đen lớn đang mặt đối mặt với cậu.
Cù Thành sợ Oa Oa phát hiện ra nên đã phủ một chiếc chăn lên, bao chùm mình và Từ Từ Niên ở bên trong, lúc này khom người, chăn phủ ở trên vai, trong màn đêm tối đen như mực, nhìn không rõ là người hay quỷ.
Từ Từ Niên nhìn hắn một cái, trong lòng lập tức run lên, theo bản năng lùi người về sau, kéo giãn dây thần kinh giữa hai đùi, lập tức cảm nhận được dị vật trong cơ thể.
"!" Cậu bỗng chốc mở lớn mắt.
Đầu Cù Thành đổ đầy mồ hôi, cảm thấy tình huống hiện tại có hơi mất mặt, vội vàng che mắt cậu lại, nhẹ dỗ dành nói, "Đừng sợ, em đang nằm mơ thôi, nhắm mắt lại ngủ tiếp đi, lát nữa là ổn."
"..."
Từ Từ Niên hung hăng trợn mặt nhìn, sau khi nghe được âm thanh quen thuộc đầu óc lập tức thanh tỉnh, tiếp đó không chút do dự nâng tay lên...
"Bốp!" Một cái tát dứt khoát nhanh nhẹn.
Cù Thành tránh vội, chỉ bị sượt qua một chút, nhưng độ mạnh cái tát này vẫn khiến nửa bên mặt hắn đỏ ửng.
"Đã nói là đang nằm mơ rồi, em đừng kích động....nhất định đừng kích động."
"Cù Thành, cmn, anh lừa quỷ chắc!" Lúc này Từ Từ Niên đã hoàn toàn tỉnh ngủ, không chút do dự đá vào giữa hai chân Cù Thành.
Cù Thành biết mình đuối lý, che thân dưới khó khăn né tránh, Từ Từ Niên lại tiếp tục đá tới, hắn lập tức ngã xuống giường, suýt chút nữa thì lăn xuống dưới, ván giường phát ra một tiếng kêu "cọt kẹt" chói tai, Oa Oa bị tiếng ồn làm cho nhíu mày, không vui dẩu miệng lên.
"Xuỵt!" Cù Thành bật dậy, trở mình đè Từ Từ Niên lại, "Em muốn đánh thức thằng nhóc dậy à?"
Từ Từ Niên hung hăng đạp hắn, chân bị ấn chặt không làm được gì, bèn dùng tay đánh về phía mặt hắn, "Anh cũng biết sợ Oa Oa bị đánh thức? Vừa rồi làm chuyện kia sao không chịu nghĩ đến hả? Cù Thành, anh đúng là có bản lĩnh mà, ngay cả loại chuyện không biết xấu hổ này cũng làm ra được!"
Cậu thấp giọng chửi mắng một trận, Cù Thành bị liên tục mấy bạt tay, giơ tay túm lấy cổ tay cậu, ho nhẹ một cái, cây ngay không sợ chết đứng nói, "Không phải anh đang giúp em kiểm tra cơ thể sao, em không chịu đi bệnh viện kiểm tra, anh đành phải tự mình kiểm tra vậy."
"Mẹ nó, anh đừng có ở đó mà kiếm cớ!" Từ Từ Niên bị hắn đè ngược lại xuống giường, tức giận đến nghiến chặt răng, "Nếu anh thật sự có khả năng này thì cần đến bệnh viện làm gì nữa? Em chưa từng nghe nói, kiểm tra cơ thể mà phải đâm vào bên trong thế đâu."
Cù Thành bị bắt tại trận, lúc này cũng không lo lắng, bất chấp tất cả giở trò lưu manh, "Tại sao lại không? Mới vừa rồi anh còn kiểm tra tuyến tiền liệt giúp em còn gì, em chưa từng nghe nói có rất nhiều cụ già sau khi gặp phải tai nạn xe thì bị bóng ma tâm lý à, thường xuyên đi tiểu nhiều lần, tiểu đau, tiểu mãi không ngừng, anh kiểm tra giúp em cũng là vì muốn tốt cho em, một cơ thể khỏe mạnh chính là bí quyết của sự hấp dẫn, chúng ta nên chia sẻ với người yêu của mình."
Hắn đạo đức giả ngụy biện, nâng trình độ đùa bỡn lưu manh của mình lên một tầm cao mới, lập tức chọc cười Từ Từ Niên, "Được thôi, vậy anh cũng nằm xuống để em đâm một cái, kiểm tra xem anh có tiểu rắt, tiểu đau, tiểu mãi không ngừng không nhé."
Nói xong cậu đột nhiên ra tay, kẹp tay phải Cù Thành, dùng sức bả vai một cái, vật ngã hắn xuống giường, chồm người lên đè gối lên bụng hắn, bắt đầu kéo quần Cù Thành.
Cù Thành bị cậu tập kích bất ngờ, nằm thẳng xuống giường, vòng chân qua sau lưng cậu, ung dung cười nói, "Tuyến tiền liệt anh có vấn đề gì hay không, không phải em là người biết rõ nhất à, nếu không làm sao có Oa Oa được?"
Ngón tay Từ Từ Niên cứng đờ, nâng tay ấn trán hắn, chế nhạo nói, "Anh chính là ngựa giống, trẻ con khắp thế giới này đều là con của anh, được chưa? Da mặt dày như vậy, cũng không sợ đau lưỡi."
Cậu không muốn để lộ bí mật về Oa Oa, cho nên không cho Cù Thành bất kỳ cơ hội nào để phản bác lại, lấy từ đầu giường ra hai sợi dây trói, quấn chặt hai tay Cù Thành lại.
Cù Thành hoảng sợ, nhất thời quên cả đánh trả, nhìn chằm chằm sợi dây trói trên tay, trợn trừng mắt, "Em lấy đâu ra thứ đồ chơi này vậy?"
"Anh mới ở trong bệnh viện được mấy ngày? Đương nhiên không biết ở trên giường bệnh có dấu thứ đồ tốt gì rồi."
Từ Từ Niên nhếch miệng, nâng tay vỗ vỗ mặt hắn, trút hết cơn gắt ngủ khi bị hắn đánh thức, "Biết thứ này dùng để làm gì không? Bệnh viện chuyên dùng dây này để trói người nổi điên giữa đêm, bệnh thần kinh mò lên giường người khác, bắt được rồi sẽ trói thành cái bánh chưng, sau đó tiêm cho một mũi thuốc an thần, bịt kín miệng lại, khiến anh có muốn nổi điên cũng không được."
Nói xong cậu kéo quần Cù Thành xuống, cười lạnh đánh giá thứ nặng trịch kia, nhìn cũng không thèm nhìn lập tức xông tới, duỗi tay sờ về phía cửa sau của hắn.
Mặt Cù Thành lập tức xanh lại, "Khổng tước, cmn, em đừng tự mình tìm đường chết!"
"Yên tâm, em chỉ muốn chia sẻ bí quyết của sự quyến rũ với anh thôi mà, để anh đỡ mắc phải phì đại tuyến tiền liệt, đến lúc già rồi lại đi tiểu không tự chủ được."
Từ Từ Niên cười đầy quan tâm, đưa tay bắt đầu cởi quần mình ra, "Chỉ là 'tiêm một mũi' thôi mà, anh đừng căng thẳng, chỉ cần tiêm mũi thôi là đảm bảo bệnh thần kinh của anh khỏi hẳn."
"Mẹ nó, anh nói cho em biết, nếu mà em dám làm liều, xem sau này anh có làm chết em không!"
Cù Thành có nỗi khổ không thể nói ra được*, lúc đầu muốn trộm nhìn cấu tạo cơ thể của Từ Từ Niên một chút, ai ngờ biến khéo thành vụng, kéo cả mình vào.
*Nguyên văn là "Người câm ăn hoàng liên": Mọi người thường nói người câm ăn hoàng liên, có nỗi khổ(đắng) không biết nói ra bằng cách nào. Điều này đủ nói lên hoàng liên thực sự rất đắng.
Từ Từ Niên năm lần bảy lượt bị Cù Thành chèn ép, trước đó ở thành phố Y, tên vô lại này mượn cớ mình bị bệnh liều mạng giày vò cậu ở trong ngăn tủ, hơn nửa đêm hôm nay còn dám táy máy tay chân với cậu, còn không chỉnh đốn nữa, người này sẽ coi trời bằng vung mất!
Cậu nhìn Oa Oa đang ngủ ngáy khò khò bên cạnh, cười càng thêm dịu dàng, cầm quần lót gà con của Oa Oa lên, hướng về phía miệng Cù Thành, "Lần đầu tiên mà, chắc sẽ hơi đau, em biết anh không sợ mấy thứ lặt nhặt này, nhưng ngộ nhỡ kêu thành tiếng, đánh thức Oa Oa dậy thì không hay lắm, đúng không? Cho anh ngậm cái này, anh phải ngoan một chút."
Nói xong cậu nắm lấy cằm Cù Thành, muốn nhét quần lót nhỏ vào trong miệng hắn, hai tay Cù Thành bị trói, không dám ra sức phản kháng sợ làm cậu bị thương, lúc này lập tức bị chọc cười, "Khổng tước, em đừng có hối hận, em mà dám nhét vào, sau này anh cho em ăn đủ, anh nói được làm được!"
Từ Từ Niên nhíu mày, lộ vẻ mặt "ai sợ anh", không chút do dự nhét quần lót Oa Oa vào trong mồm Cù Thành....
Cmn---! Cù Thành tức giận đến suýt nữa hộc máu ra.
Từ Từ Niên, em chờ đó cho anh, lần sau không chịch chết em, anh không phải họ Cù!
Từ Từ Niên nhét quần lót vào mồm hắn xong, sau đó lại cầm quần áo lên che mắt hắn lại, nhìn Cù Thành bị trói hai tay nằm ở trên giường không thể nhúc nhích, cuối cùng trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn, cảm giác bị người khác đâm mông vừa rồi cũng tiêu tán đi không ít.
Cậu rút bàn ăn trên giường ra, dựng ở cuối giường, xác nhận Oa Oa không tỉnh lại xong mới tách hai chân Cù Thành ra gác lên bàn, nhịn cười nói, "Anh đừng căng thẳng quá, chỉ hơi đau một chút thôi, rất nhanh là qua."
"!!" Cù Thành vừa không nhìn thấy vừa không nhúc nhích được, lại còn không thể nói chuyện, chỉ có thể gắng sức đập bình bịch mấy cái lên giường, bắp thịt toàn thân cũng kéo căng lên.
"Con người ai mà không phải chết, em vào thật nhé!"
Từ Từ Niên nhìn thấy dáng vẻ toàn thân phòng bị nhưng không động đậy được kia của Cù Thành, nhịn cười thành tiếng, lén lút chạy vào nhà vệ sinh bên cạnh.
Thực ra cậu chỉ muốn dọa Cù Thành, cũng không hứng thú gì với cửa sau của hắn, giờ đã trút hết được bực tức, cảm thấy sảng khoái cả người, sau khi tỉnh ngủ lại buồn đi tiểu, thuận tay kéo quần xuống, chuẩn bị tiểu.
Lúc này Cù Thành vốn đang phải "động một cái cũng không động được" nằm ở trên giường, cánh tay dùng sức một cái, lập tức thoát khỏi dây trói, kéo quần áo che mắt xuống, nheo mắt nhìn chằm chằm hướng nhà vệ sinh.
Thời gian qua hắn luôn nuông chiều Từ Từ Niên, dù cho cậu có gây rối, bản thân cũng sẵn lòng phối hợp, biết rõ sợi dây trói này không làm khó được mình, vừa rồi cũng không thật sự phản kháng lại, thế nhưng con khổng tước chết tiệt này lại dám giẫm lên mặt mũi hắn, không chỉ nhét quần lót của thằng nhóc Oa Oa vào miệng hắn, mà còn có ý đồ với cửa sau của hắn, đúng là muốn tự mình tìm đường chết mà!
Ban đầu hắn chỉ muốn trộm kiểm tra cơ thể Từ Từ Niên, chưa từng nghĩ muốn làm gì, nếu bây giờ con khổng tước này đã cưỡi lên đầu hắn, vậy hắn cũng không cần phải khách khí nữa.
Từ Từ Niên đang đi tiểu giữa chừng, cửa nhà vệ sinh sau lưng đột ngột mở ra.
Cậu thoáng hoảng hốt, còn chưa kịp quay đầu lại nhìn, đột nhiên có một người áp sát lại gần, chặn kín lối đi của cậu, đũng quần kéo căng, bàn tay to trực tiếp nắm chặt cậu nhỏ đang lộ ra của cậu.
Đi tiểu giữa chừng đột nhiên bị chặn lại, cảm giác này đúng là khó chịu, da đầu Từ Từ Niên tê rần, hai chân không khống chế được run lên bần bật, cậu quay phắt đầu lại thấy Cù Thành không biết chạy đến sau lưng mình từ lúc nào.
"Anh....mẹ nó, anh vào đây bằng cách nào hả!?"
Dây trói kia được đan bằng mấy trăm sợi ni lông, rất chắc chắn, ngay cả dao cũng khó cắt ra được, tên này là dã thú chắc, bị trói thành cái bánh chưng mà cũng thoát ra được!?
Cù Thành nở nụ cười nghiền ngẫm, gác cằm lên bả vai Từ Từ Niên, giọng trầm ổn có lực, "Khổng tước, lần sau trói người khác, nhớ đừng để lại nút tháo, lúc anh năm tuổi đã có thể trốn ra khỏi hòm đóng kín, huống chi là mánh khóe nhỏ này của em?"
Hắn nâng tay vân vê cằm cậu, cười càng thêm nguy hiểm, tay phía dưới dùng lực một cái, nắm chặt vật kia của Từ Từ Niên khiến nó trướng căng lên, "Vừa rồi không phải anh đã nói 'em đừng để mình rơi vào tay anh' rồi sao, nếu không anh sẽ làm chết em, có phải bây giờ chúng ta nên tính nợ rồi không?"
"...Mẹ kiếp, đừng có bóp! Để em đi tiểu xong đã!"
Da đầu Từ Từ Niên gần như nổ tung, nhịn đến mặt đỏ bừng, ngàn tính vạn tính lại không nghĩ đến Cù Thành chính là một quái vật, không thể dùng thủ đoạn đối phó người bình thường để đối phó hắn, đến cả dây trói người điên cũng không buộc được hắn, cmn, không hổ là gấu đen mà!
"Đừng động, không phải nãy em trêu chọc anh rất vui vẻ sao, bây giờ chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, anh đỡ giúp em, em cứ đi tiểu đi, để anh kiểm tra xem tuyến tiền liệt của em có vấn đề gì hay không."
"Không cần! Anh cút ra ngoài cho em!"
Thằng nhỏ bị người khác nắm ở trong tay, mới vừa rồi Từ Từ Niên còn huênh hoang đến giờ này thì gọi trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay. Nhà vệ sinh nhỏ hẹp, miễng cưỡng có thể nhét được hai người, cậu hơi động một chút, tay Cù Thành dùng sức, phía trước là bồn cầu, phía sau là lồng ngực cứng như đá của Cù Thành, tiến không được mà lùi cũng không xong!
Trong cơn nóng giận, Từ Từ Niên cầm cuộn giấy vệ sinh trên bệ bồn cầu lên dí về phía mặt Cù Thành.
Cù Thành nghiêng đầu, tay khẽ dùng sức, Từ Từ Niên không chịu nổi rên "ưm" một tiếng, vật phía trước không khống chế được chảy ra ít nước nhầy.
"Em đừng có lộn xộn, tay anh không biết phân biệt nặng nhẹ đâu, ngộ nhỡ vặn gãy bảo bối này của em, thì em thật sự chỉ có thể dùng phía sau thôi đấy."
"Fuck...rốt cuộc anh muốn thế nào hả? Có chuyện gì không để em tiểu xong rồi hẵng nói được à?"
Từ Từ Niên không thở đều nổi nữa rồi, phía dưới dựng đứng lên, đỏ rực, tinh lực tràn đầy, bây giờ lại đang mắc tiểu
"Em cứ tự nhiên, anh nhìn em tiểu." Cù Thành rất nhiệt tình, miệng còn tấm tắc khen, "Nói nè, cái của em cũng không nhỏ nha, chắc phải 17, 18cm ý nhỉ? Ừm, đúng là một người đàn ông đích thực."
Lời này trực tiếp chọc Từ Từ Niên tức hộc máu, cái gì mà "người đàn ông đích thực"? Vậy chẳng lẽ trước kia ở trong lòng Cù Thành cậu là một cô gái sao!?
"Cút mau! Em không còn gì để nói với anh, anh mau buông tay ra cho em!"
"Anh nói rồi, hôm nay chúng ta phải tính toán nợ nần cho rõ ràng. Anh hiểu cái tính bướng bỉnh này của em, nếu không tóm được điểm yếu một câu em cũng không chịu nói thật, chỉ biết bắt nạt anh, hôm nay em nhất định phải nói rõ ràng cho anh, bằng không hai chúng ta cứ dây dưa như vậy mãi."
Cù Thành lộ ra dáng vẻ "Anh là người đàng hoàng", thế nhưng tay lại hơi siết chặt thêm, còn xấu xa huýt huýt sáo.
Rốt cuộc là ai mới là người bắt nạt ai chứ?
Từ Từ Niên khóc không ra nước mắt, hối hận đến xanh cả ruột, cậu mắc tiểu không nhịn được nữa rồi, hung dữ quay người lại đạp hắn, "Cmn, sao anh nhỏ mọn thế hả? Không phải chỉ trói anh có một lúc thôi sao, cùng lắm thì để ông đây tiểu xong cho anh trói lại là được chứ gì, anh vừa lòng chưa! Có thể buông tay ra được không?"
Cậu không dám nói lớn tiếng, sợ đánh thức Oa Oa đang ngủ say ở bên ngoài, chỉ có thể gằn giọng, nghẹn đến mặt đỏ bừng, đầu toàn là mồ hôi, thấm ướt cả áo trên người, ở dưới ánh đèn mờ nhạt càng lộ vẻ xinh đẹp diễm lệ.
Cù Thành thích nhất dáng vẻ quật cường nhưng lại không thể không khuất phục này của cậu, nét mặt cũng dịu đi mấy phần, tay nâng bảo bối của Từ Từ Niên, bịt kín phía trước, dùng ngón tay nắn bóp xoa nhẹ.
"Cái anh muốn không phải thứ này, anh muốn em nói mấy câu thật lòng, việc này không khó chứ?"
Hiện giờ toàn bộ sự chú ý của Từ Từ Niên đều nằm ở bồn cầu trước mặt, khó chịu đến ruột gan cồn cào, hai chân mềm nhũn, đứng cũng đứng không vững phải tựa vào người Cù Thành, gấp đến nỗi không để ý đến hắn nói gì, thở hổn hển nói, "....Anh...nhanh đi, đừng nói lời vô ích nữa, muốn hỏi gì thì cứ hỏi!"
Cù Thành chỉ đợi mỗi câu này, thực ra hắn cũng không muốn làm khó Từ Từ Niên như vậy, nhưng suy nghĩ trong lòng lại đối nghịch nhau*, cảm thấy khổng tước rất dụ người, khao khát muốn nhìn thêm một chút nữa, xong lại cảm thấy hơi đau lòng, không muốn dùng thủ đoạn này trên người cậu.
*Nguyên văn là "Băng hỏa lưỡng trọng thiên": nghĩa là trong một thời gian rất ngắn hoặc là cùng trong một lúc mà lại diễn ra hai sự việc trái ngược nhau.
Có điều....dựa vào tính khí bướng bỉnh này của Từ Từ Niên, muốn nghe được lời nói thật từ trong miệng cậu, ngoài thủ đoạn này ra hắn còn lựa chọn nào khác sao?
Cù Thành cười khổ trong lòng, hơi buông lỏng tay ra, lại gần dùng thanh âm cực thấp hỏi, "Từ Niên, em nói thật cho anh biết, rốt cuộc Oa Oa có phải là con của em và anh không, em gật đầu anh sẽ bỏ qua cho em."
Lời này vừa dứt, Từ Từ Niên đột nhiên mở to mắt, lạnh cả người, giống như dùng đá lạnh đổ vào trong cổ áo, vật phía dưới bị kích thích nhảy dựng lên, trướng căng thành màu đỏ tím, xem chừng đã nhịn đến cực điểm.
Từ Từ Niên bị dọa sợ không nói ra được câu nào, nhưng lại không chịu được cảm giác bị ngăn cấm, tê dại cả người, đưa tay túm lấy tay Cù Thành, cào tay hắn rướm máu.
"Buông tay ra....mau buông tay ra!"
Cậu há mồm thở dốc, hoảng sợ đến mức khóe mắt đỏ bừng, cơ thể không kìm nổi phát run, vật phía dưới kia nảy càng kịch liệt, động ở trong tay Cù Thành giống như một vật còn sống vậy.
Lúc này Cù Thành cũng cảm thấy mình hơi quá đáng, nhưng nếu buông tha ở giai đoạn mấu chốt này thì mọi chuyện sẽ đổ sông đổ bể hết, nên hắn không thả tay ra, mà chỉ dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ lên phía trên.
Đang ở trạng thái nhạy cảm vô cùng, vốn dĩ nơi đó không chịu nổi một tí kích thích nào nữa, từ nhỏ cho đến lớn Từ Từ Niên chưa từng phải chật vật như vậy, nức nở một tiếng, bấu chặt ngón tay Cù Thành, gật gật đầu, "Đúng...đúng vậy! Buông tay! Mau buông tay ra!"
Mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng Cù Thành vẫn nghe thấy.
Nháy mắt hắn buông tay ra, Từ Từ Niên run lẩy bẩy, thảm hại phát ra một tiếng kêu đau, tiếp theo nghe được tiếng nước chảy tí tách trong bồn cầu....
"Giỏi lắm, không sao cả, không hề mất mặt."
Cù Thành thở phào nhẹ nhõm, nâng mặt cậu lên hôn liên tiếp xuống.
Rất lâu sau Từ Từ Niên mới lấy lại được tinh thần, khuôn mặt đỏ ửng, mãi không dịu xuống, trực tiếp ra tay tát mạnh hắn một cái.
"Bốp!" Một tiếng vang lớn, mạnh đến mức khiến mặt Cù Thành nghiêng sang một bên.
Cậu gần như dồn hết sức lực vào bạt tai này, mặt hắn bắt đầu nóng ran cả lên, da tê rần, ngay sau đó hằn lên năm dấu tay đỏ chót.
"Cù Thành, mẹ nó, anh không phải là người!"
Cậu cắn răng chửi rủa một câu, mặt hết trắng lại đỏ, bởi vì xấu hổ, bí mật bị vạch trần mà hai bờ vai không tự chủ được run lên.
Cù Thành để đầu lưỡi ở gò mà bị thương, chỉ cười nói, "Ừ, đánh hay lắm, nhưng có thể bắt em nói ra sự thật, anh không hối hận chút nào."
Từ Từ Niên vẫn còn hơi hốt hoảng, sắc mặt hết trắng lại đỏ nhìn chằm chằm người đàn ông cao lớn trước mặt, nghẹn một bụng lời, cuối cùng mới bật được một câu, "Anh...biết từ khi nào? Em là đàn ông, anh lại đi hỏi vấn đề này, không cảm thấy mình điên rồi sao?"
Cù Thành thấy cậu cũng không mất bình tĩnh như tưởng tượng, hơi thả lỏng nói, "Mới biết từ lúc tai nạn xe, nói thật ra cũng rất kinh ngạc, bây giờ vẫn cảm thấy có chút không thể tin nổi."
Sắc mặt Từ Từ Niên lập tức trắng bệch, căng thẳng nắm chặt tay, nhếch môi cười tự giễu, "Cho nên hôm nay anh mới cố ý giày vò em, muốn làm em xấu mặt đúng không?"
Cù Thành thấy vẻ mặt này của cậu, biết cậu lại hiểu lầm rồi, vội vàng giải thích, "Anh muốn em tự mình nói thật với anh, chỉ đơn giản vậy thôi, anh biết là một chuyện, em có muốn thừa nhận hay không lại là một chuyện khác, nếu như anh không đợi được lời này của em, thì cả đời này anh chỉ là người ngoài với em và Oa Oa, anh không muốn cả đời đều như thế, cho nên mới đánh liều làm như vậy."
"Anh biết em nhất định sẽ trách anh, nhưng em cũng biết Cù Thành anh là người thế nào, thứ mà anh muốn có thì dù có chết cũng phải nắm được ở trong tay, em là vậy, Oa Oa cũng vậy, em tính giấu anh cả đời, thì chẳng khác nào cắt đứt mọi quan hệ giữa anh và Oa Oa, việc này không công bằng với anh, cho nên anh có quyền đến tìm em đòi lại."
Từ Từ Niên đau đầu vô cùng, cảm thấy huyệt thái dương giật giật, gần như nổi điên, "Vậy thì sao? Anh biết rồi thì muốn làm gì? Bây giờ em mới là người giám hộ hợp pháp của Oa Oa, dù anh có đoán được thì đã sao? Cù Thành, em nói cho anh biết, nếu anh cảm thấy em là một quái vật thì tùy anh, em không quan tâm, nhưng nếu anh muốn cướp Oa Oa khỏi tay em, vậy thì tuyệt đối không thể nào!"
Cù Thành không nghĩ Từ Từ Niên lại dứt khoát gạt bỏ thân phận của hắn như vậy, nhất thời cũng có hơi nóng giận, "Trong tay anh có giám định DNA của bệnh viện, tòa án chắc chắn sẽ thừa nhận anh là cha của Oa Oa, cmn anh không sợ người khác nói đàn ông biết sinh con, con là của anh, người khác thích nói gì thì mặc kệ, em giấu anh nhiều năm như vậy, nếu còn không cho anh một lời giải thích, chúng ta sẽ làm loạn đến cùng, Cù Thành anh không sợ mất mặt! Nếu có kẻ nào dám nói xấu sau lưng em, mẹ nó, anh đánh gãy chân kẻ đó!"
Từ Từ Niên ngây ngẩn cả người, không nghĩ Cù Thành sẽ phản ứng như vậy, cậu tưởng hắn phải chán ghét, giống như Từ Kiến Quốc chán ghét cậu vậy, cho rằng cậu là quái vật, hận không thể tránh càng xa càng tốt.
Cậu im lặng, rất lâu sau mới nặn ra được một câu, "Anh không cảm thấy...một người đàn ông có thể sinh con rất...rất kinh tởm sao?"
Cù Thành thoáng ngừng lại, tiếp đó không nhịn được bật cười, "Cmn, anh tìm em mất hai năm, vất vả lắm mới theo đuổi được em, bây giờ lại đột nhiên bảo anh có thêm một đứa con trai mập mạp, nháy mắt được làm cha, mẹ nó, hai ngày hôm nay anh ngủ còn phải cười tỉnh, kinh tởm cái rắm à?"
"Trên thế giới này kỳ tích nào cũng có hết, đàn ông sinh con thì sao, cá ngựa cũng là do con đực sinh, con người bậc cao hơn chúng nhiều, có thể sinh con thì có gì hiếm lạ, chúng ta không ăn trộm, không ăn cướp, không gạt bán, làm phiền ai? Anh đã định trước là mình cong, cả đời không có con, kết quả em lại sinh cho anh một cục cưng, anh vui mừng còn không kịp nữa là."
Từ Từ Niên bị lời này của hắn chọc cho buồn cười, vừa giận vừa đánh hắn một cái, "Đầu anh bị cửa kẹp à, sao có thể so sánh người với cá ngựa được?"
"Haiza, anh không giỏi sinh vật học, kém xa Từ đại công tử em, không biết em sinh Oa Oa như thế nào, đừng nói sờ một cái là nó tự chui ra đấy nhé." Cù Thành càng nói càng vui, quên mất chuyện xấu xa mình vừa làm, ôm Từ Từ Niên giở trò.
Từ Từ Niên lo lắng nhiều năm như vậy, vốn định giữ bí mật này vào trong quan tài, thế nhưng chuyện cậu lo lắng lại đột nhiên được Cù Thành hóa giải, nói đơn giản giống như ngày mai ăn gì vậy, khiến cậu hơi luống cuống, đầu óc trống rỗng.
Để giữ bí mật này, cậu đã mất không biết bao công sức, bây giờ lại giải quyết một cách nhẹ nhàng như vậy, vậy tất cả việc cậu làm trước đây có ý nghĩa gì?
Nghĩ đến Cù Thành là một người thích trẻ con như vậy, bởi vì suy nghĩ vớ vẩn của cậu mà phải chia cách Oa Oa nhiều năm như thế, thậm chí có khả năng cho đến khi chết cũng nghĩ là mình không có con cái, không được nghe Oa Oa gọi hắn một tiếng ba, đột nhiên Từ Từ Niên cảm thấy rất áy náy.
"Hừm...Anh thật sự muốn biết sao?" Từ Từ Niên hỏi hắn.
Cù Thành hơi sửng sốt, chuyện hắn suy nghĩ nhiều ngày cuối cùng cũng có lời giải, ánh mắt lập tức sáng lên, "Nói thừa, chỉ cần em đừng nói với anh thật ra em là phụ nữ là được, còn câu trả lời nào anh cũng chịu nổi hết."
"À...đương nhiên, là phụ nữ cũng không sao cả, dù sao anh cũng đổ con khổng tước em rồi, người xưa thường hay nói, trai hay gái đều giống nhau cả, sinh được thằng con trai vô học thì thà nuôi lợn còn hơn."
"Cút, nói linh tinh gì thế hả."
Từ Từ Niên bị hắn làm cho phát bực, duỗi chân đá hắn một cái, do dự hồi lâu mới quyết định nói thật, kết quả vừa muốn mở miệng, Cù Thành lại đột nhiên cắt ngang lời cậu, "Chờ một chút, em không cần phải nói cho anh đâu, bí mật phải tự mình tìm hiểu thì mới thú vị, anh thấy hay là chúng ta kết hợp lý thuyết với thực hành luôn đi, thử nghiên cứu trước xem có sinh được đứa thứ hai hay không rồi hãy nói."
Nói xong, hắn áp Từ Từ Niên lại gần mình, hạ bộ cứng rắn chạm vào bụng cậu, dùng tay kéo quần lót cậu ra chui vào, nâng cặp mông lên, lần đầu ngón tay đến lối vào, ý tứ cực kỳ rõ ràng.
Từ Từ Niên lại bắt đầu tức giận, không nói lời nào trực tiếp ra tay đánh, Cù Thành ôm cậu né tránh khắp nơi, nhà vệ sinh nhỏ hẹp chật chội vô cùng, hai người quấn vào nhau, va chạm phải vách tường, kéo mãi người kia cũng không chịu tách ra, trái lại càng khiến bầu không khí trở nên mập mờ.
Lúc nghiêng mình né tránh quả đấm của Từ Từ Niên, Cù Thành nhanh tay kéo quần cậu xuống, tiểu Từ Niên nảy ra ngoài, hắn lại gần hôn lên một cái, Từ Từ Niên hoảng sợ, da đầu tê dại, không kiềm chế được "ưm" lên một tiếng.
Cù Thành khẽ cười, há miệng định ngậm vào, đúng lúc này thì bên ngoài nhà vệ sinh truyền tới một tiếng khóc thất thanh.
"Ba ba! Thành Thành! Oa oa oa....hai người đâu rồi? Oa oa oa..."
Hai người lớn đang dính lấy nhau lúc này mới đưa mắt nhìn nhau, cùng lúc kéo cửa cửa nhà vệ sinh ra, chạy nhanh ra ngoài.
Lúc này, trong lòng Từ Từ Niên thở phào một hơi: Má ơi, xem như được cứu rồi.
Còn Cù Thành thì lặng lẽ vùi đầu xuống đầu gối, gào thét trong lòng: Thằng nhóc con, con đúng là con trai của ta mà!
==================================
Tác giả có lời muốn nói: Không ngờ tôi lại viết được phân đoạn khẩu vị nặng như vậy... X cấm gì đó, lặng lẽ che mặt, tiết tháo như thịt bò khô bị ăn sạch rồi _(:з" ∠)_
Chỗ này giải thích cho Thành ca một chút đi, tính cách khổng tước quá khó đối phó, nếu không dùng loại thủ đoạn không biết xấu hổ này với cậu, với tính khí kia có khi cả đời cậu cũng sẽ không nói thật với Thành ca, cho nên... Haizz, Thành ca tôi chỉ có thể giúp anh tới đây, những chuyện còn lại anh tự mình làm nốt đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất