Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh

Chương 47: Thứ tôi thích, người khác không thể đụng vào

Trước Sau
Edit: Hải Đường - Beta: Vĩnh Nhi

Từ Tân Niên ngồi trong xe, cầm điện thoại, không ngừng nhìn màn hình.

Đã hơn một tháng nay hắn không thấy mặt Cù Thành, trước kia còn liên lạc qua điện thoại, bây giờ thì ngay cả điện thoại cũng không gọi được, trước đó hắn cũng có đến Hào Đình tìm Cù Thành, nhưng thư ký lúc nào cũng nói là hắn đang họp, hắn đang ở thành phố khác, hắn đang gặp khách hàng...nói chung lý do rất kỳ quặc, Cù Thành giống như bốc hơi khỏi thế giới, hoàn toàn mất liên lạc với hắn.

Từ Tân Niên không cam lòng, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, thấy mình quá nóng vội, loại chuyện theo đuổi đàn ông này không nên quá vội vàng, nhất định phải làm Cù Thành thèm ăn, rồi làm bộ khiến hắn cảm thấy có thể bị mất phần. Từ Tân Niên hiểu đạo lý này, nên sau khi đến Hào Đình mấy lần liên tiếp mà không gặp được người, hắn cũng dừng lại, chuẩn bị một đoạn thời gian rồi tiếp tục tạo cơ hội để gặp mặt Cù Thành.

Lúc này, xe dừng lại, trợ lý bên cạnh đưa điện thoại qua, "Tiểu thiếu gia, Trương tiểu thư hẹn cậu tối mai cùng nhau ăn cơm, không biết cậu có rảnh không?"

Từ Tân Niên nhíu mày, phiền chán vô cùng, hắn vốn không thích phụ nữ, nhưng để lấy lòng Từ Kiến Quốc, hắn chỉ có thể chịu đựng. Hiện người muốn gặp thì không gặp được, người không muốn gặp thì lại luôn đeo bám mình, nghĩ như vậy, hắn mất hết cả hứng thú.

"Nói với cô ta là, ngày mai tôi sẽ đến đón cô ta, để cô ta quyết định thời gian và địa điểm. Nhân tiện, nhớ đặt cho tôi một bó hoa hồng, giao cho tôi trước tối mai."

Nói xong, Từ Tân Niên cầm hộp đồ ăn, đẩy cửa xe ra, đi thẳng vào bệnh viện, không để tâm chút nào đến chuyện này.

Kể từ khi Từ gia xảy ra vụ bê bối kia, tim Từ Kiến Quốc luôn không được khỏe, nằm viện bốn năm tháng vẫn như cũ, không thấy bất kỳ khởi sắc nào. Thời trẻ, hắn ăn chơi đàng điếm, sớm đã làm cho cơ thể trở nên rỗng tuếch. Giờ vừa tròn sáu mươi tuổi, đủ thứ bệnh liền lộ ra, người cũng già đi nhiều, chỉ có thể sống trong viện dưỡng lão, chi một số tiền lớn để duy trì sinh mệnh.

Thời điểm Từ Tân Niên tìm được Từ Kiến Quốc trong hoa viên bệnh viện, Từ Kiến Quốc đang ngẩn người ngồi trên xe lăn, ánh mắt nhìn chằm chằm một chỗ, không biết đến tột cùng là đang nhìn cái gì.

"Ba!" Từ Tân Niên gọi một tiếng, đi tới kéo chiếc chăn trên người giúp ông ta, "Bên ngoài gió lớn, sao ba không mặc thêm nhiều áo một chút?!"

Hắn vẫn tỏ vẻ thân thiết và vô hại giống như trước, lúc cười lên còn hơi giống trẻ con, Từ Kiến Quốc quay đầu lại nhìn hắn, vô cảm gật đầu.

Từ Tân Niên gây ra vụ bê bối lớn như vậy, mặc dù sau đó đã chứng minh được là bị cưỡng bức, nhưng loại chuyện lên giường với đàn ông này là vết nhơ cả đời, không thể nào xóa đi được, cho nên đối với đứa con trai nhỏ này, ông ta đã mất đi nguồn năng lượng yêu thương từng có trước đây.

Từ Tân Niên nhìn ra được Từ Kiến Quốc đối với mình là thái độ gì, nhưng vẫn treo nụ cười xán lạn ở trên mặt, "Ba, con mang súp vịt đến cho ba, mùa này uống nhiều có lợi cho sức khỏe, giờ vẫn còn nóng, chúng ta về uống một chút đi."

Nói xong hắn duỗi tay muốn giúp Từ Kiến Quốc đẩy xe lăn, lại bị ông ta vươn tay ngăn lại, "Không cần, giờ ba chưa đói bụng, muốn ở chỗ này nghỉ một lát, con để đồ ở đó rồi về đi."

Từ Tân Niên nắm chặt tay, dáng vẻ tổn thương, ngồi xổm xuống đối diện với Từ Kiến Quốc, "Hiện thân thể ba không khỏe, không nên ở bên ngoài quá lâu, không muốn gặp con cũng không sao, nhưng có thể cho con ở lại đây với ba không? Nghe ba nói chuyện cũng được, mấy ngày nay công ty rất bận, con rất nhớ ba, hôm nay mới dành được ít thời gian tới thăm ba, ba cho con ở lại lâu thêm một chút được không?"

Hắn vẫn cười như cũ, nhưng giọng nói lại mang theo tủi thân, rõ ràng cả người mặc âu phục, nhưng ở trước mặt Từ Kiến Quốc vẫn trông như một đứa trẻ ỷ lại người nhà.

Từ Kiến Quốc thở dài, không nói gì, nhưng ý tứ cũng ngầm đồng ý.

Từ Tân Niên mừng rỡ, đứng dậy đi ra đằng sau ông ta, "Ba, con biết gần đây ba hay bị đau vai, nên con đã đặc biệt học một vài thủ thuật xoa bóp từ thầy dạy mát-xa, bây giờ con xoa bóp cho ba để ba đỡ đau, như vậy ba cũng không phải nhìn thấy con nữa."

Vừa nói, hắn vừa đặt hai tay lên vai Từ Kiến Quốc, ngón tay ấn vào huyệt vị không mạnh không nhẹ, kỹ thuật không được thành thạo lắm, nhưng thái độ rất nghiêm túc, cũng coi như là khá bài bản.

Vẻ mặt Từ Kiến Quốc hơi hòa hoãn lại, không vội đuổi Từ Tân Niên đi nữa, ánh mắt lướt qua sân sau, tình cờ nhìn thấy hai cha con đi ngang qua.

Người cha thoạt nhìn cũng hơn ba mươi tuổi, đứa trẻ cũng khoảng tuổi học tiểu học. Cả hai dường như có chút không vui. Người đàn ông bỏ đứa trẻ đi thẳng về phía trước. Đứa nhỏ bị bỏ phía sau đuổi theo từng bước nhỏ, chạy vội, vấp phải một hòn đá, đứa trẻ bất ngờ ngã xuống đất, hai tay lập tức chảy máu, nhưng nó không hề rơi một giọt nước mắt nào.

Lúc này, người đàn ông nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại, sửng sốt khi nhìn thấy vết máu trên tay đứa trẻ, "Con... Con làm sao thế? Bị thương thành như vậy cũng không lên tiếng?"

Đứa bé kia đau đến nỗi mặt nhỏ trắng bệch, nhưng vẫn lắc đầu nguầy nguậy, "Con biết ba giận con, cho nên con không thể khóc, con khóc ba sẽ chán ghét con."

Người đàn ông kia lập tức cảm thấy đau lòng, anh bế con lên, ghé vào tai nó nói gì đó, hai cha con càng đi càng xa cho đến khi họ biến mất trước mắt Từ Kiến Quốc.

"Anh của con, khi còn nhỏ cũng như vậy."

Từ Kiến Quốc đột nhiên nhắc tới Từ Từ Niên mà không có bất kỳ báo hiệu nào, sắc mặt Từ Tân Niên đột nhiên biến đổi, bất động thanh sắc nói: "Dạ... Phải không? Ba, sao tự nhiên ba lại nhắc tới anh vậy?"

"Già rồi.... Thường sẽ nhớ tới những chuyện trước kia." Từ Kiến Quốc thở dài, rơi vào trong hồi tưởng, "Khi còn nhỏ, Từ Từ Niên luôn muốn đến lấy lòng ta, nhưng nó không được thông minh như con, đi theo ba như một khúc gỗ. Đánh nó, mắng nó, nó cũng không khóc, nhìn thấy nó đã thấy ghét rồi, nó vẫn cứ bám chặt theo, giờ nghĩ lại... Chẳng qua lúc đó nó chỉ muốn đến gần ba thôi."

Ánh mắt Từ Tân Niên lập tức lạnh xuống, trên mặt vẫn mang theo nụ cười nói, "Ba nhớ anh hai sao?"

Từ Kiến Quốc không lên tiếng, nhớ tới một nhà vui vẻ hòa thuận lúc trước, nhưng bây giờ người trong nhà ít đi, trong lòng quả thực có chút không thoải mái.

Có lẽ vì tuổi già nên ông càng ngày càng hoài niệm những chuyện trước kia và bắt đầu hối hận vì những gì mình đã làm với Từ Từ Niên, nhưng những điều hối tiếc này chỉ vụt qua. Điều thực sự khiến Từ Kiến Quốc lo lắng là chẳng may ngày nào đó mình chết đi, người dưới gối (chỉ con cháu) không còn ai thì phải làm sao bây giờ?

Trầm mặc hồi lâu, ông ta lại than thở, "Bây giờ sức khỏe của ba càng ngày càng kém, ba biết rõ thực lực của con, kém xa Từ Từ Niên, căn bản không chống đỡ nổi Từ gia, nếu Từ Từ Niên còn ở đây, có lẽ... Thôi, không nói nữa, ba nói này đó làm gì!"

Ông ta thuận miệng nói một câu đã trực tiếp gây ra một cơn sóng to gió lớn trong lòng Từ Tân Niên. Tại sao hắn chăm chỉ làm việc lâu như vậy, liều mạng muốn lập thành tích để chứng tỏ bản thân, nhưng cuối cùng vẫn không có cách nào hoàn toàn thay thế Từ Từ Niên!?

Cảm giác uất nghẹn không cam lòng ban đầu lại dâng lên, khiến Từ Tân Niên không nói nên lời vì căm hận.

Từ Kiến Quốc đưa lưng về phía Từ Tân Niên, nên không nhìn thấy biểu cảm của hắn. Lúc này, vẫn cứ nói lải nhải: "Con đã gây ra những chuyện tệ hại đó, làm mất hết mặt mũi nhà họ Từ, ba không thể trông cậy vào con nữa, ba chỉ mong con có thể sớm tìm được vợ, sinh cho ba một đứa cháu trai, để ba đỡ phải lo lắng chuyện Từ gia hoàn toàn bị hủy trong tay con."

Khuôn mặt của Từ Tân Niên gần như biến dạng sau khi nghe điều này, tay nắm chặt hai tay cầm của xe lăn.

Từ Kiến Quốc quả nhiên là lòng lang dạ sói, hắn tận tâm tận lực hiếu kính ông ta giống như là cung phụng tổ tông, nhưng chỉ vì sự việc tai tiếng vừa rồi, vị trí người thừa kế lại dễ dàng nhanh như trở bàn tay mà không còn nữa, giờ lại trở thành công cụ giúp Từ gia nối dõi tông đường, vậy thì cũng thôi đi, trong lòng Từ Kiến Quốc, hắn lại còn bị xem kém xa cái kẻ đã chết là Từ Từ Niên kia. Chuyện này nói hắn làm sao có thể cam tâm chịu đựng cho được?!

Trong lòng suýt nữa hận ra máu, nếu không phải toàn bộ gia sản nhà họ Từ đều còn nằm trong tay Từ Kiến Quốc, nhất định phải để ông ta gật đầu ký tên thì mới có thể đến tay được, Từ Tân Niên đã không do dự mà bóp chết ông ta rồi!



"Ba, thực xin lỗi... Con đã làm ba thất vọng rồi." Từ Tân Niên đi đến trước mặt Từ Kiến Quốc ngồi xổm xuống, nhìn ông ta từ dưới lên, ánh mắt mang theo hơi nước, "Ba cho con thêm một cơ hội nữa, hiện tại con đang rất cố gắng rồi. Tài sản ròng của Từ gia đã tăng lên mấy triệu so với quý trước. Tuy không thể so sánh với anh hai, nhưng con sẽ rút kinh nghiệm, từ từ học hỏi."

Bây giờ Từ Kiến Quốc chỉ còn một đứa con trai là Từ Tân Niên, cũng không có hy vọng gì khác, nhìn hắn vẫn ngoan ngoãn và hiểu chuyện, trong lòng ông ta cũng coi như là yên tâm thở phào nhẹ nhõm, "Được rồi, không cần phải biểu hiện quyết tâm với ba. Ba muốn con thể hiện bằng hành động thực tế, nếu con muốn ba giao Từ gia cho con một lần nữa thì con phải lập được chút thành tích cho ba xem."

"Đúng rồi, gần đây con và Trương tiểu thư thế nào rồi? Dự định khi nào thì kết hôn?"

Ánh mắt Từ Tân Niên lãnh đạm, trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng, tươi cười nói, "... Còn chưa đến bước đó đâu, ba đừng hỏi con chuyện này nữa mà."

Nhắc đến chuyện hôn nhân của con trai mình, cuối cùng Từ Kiến Quốc cũng nở một nụ cười, "Con còn kén cá chọn canh cái gì? Ba của cô ta tuy là công chức nhỏ, nhưng cũng coi là một gia đình đàng hoàng. Với cái bộ dạng này của con, ba không mong tìm được gia đình môn đăng hộ đối đâu. Cảm thấy nói chuyện được thì mau bàn chuyện kết hôn đi. Ba đang chờ để được bế cháu nội của mình."

Cháu nội, cháu nội, cháu nội! Con mẹ nó, ông ngoài cháu nội ra thì còn biết cái gì nữa?

Sắc mặt Từ Tân Niên cực kỳ khó coi, hắn nắm chặt tay để khống chế tâm tình của mình, cười đấm chân cho Từ Kiến Quốc, "Ba đừng lo, trong lòng con biết rõ, chờ thân thể ba khỏe một chút, con sẽ dẫn con dâu tới cho ba nhìn, đến lúc đó, ba vừa lòng thì con sẽ kết hôn, tất cả đều do ba định đoạt."

Hắn nói lấy lòng Từ Kiến Quốc, thái độ của ông ta đối với hắn cũng thân thiện hơn một chút. Sự đối lập trước sau này càng khiến Từ Tân Niên thêm tức giận, chờ khi dỗ Từ Kiến Quốc mặt mày hớn hở cười ngủ trong phòng, hắn bước ra khỏi bệnh viện, khuôn mặt gần như méo xệch.

Lão già chết tiệt này còn nhớ thương Từ Từ Niên, cả Từ gia sắp chết đến nơi, lão vẫn cứ thà giao công ty cho cháu nội tương lai chứ không nghĩ là để lại cho mình.

Vậy hắn nỗ lực miệt mài để đi đến bước này còn có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ muốn hắn phải thật sự cưới cô Trương xấu xí đó và kiếm một đứa con trai thì mới có thể hoàn toàn chiếm trọn nhà họ Từ?

Từ Tân Niên bước ra khỏi bệnh viện với tâm trạng tồi tệ. Sau khi mở cửa xe, hắn không thấy người trợ lý luôn đi cùng mình, ngẩng đầu hỏi tài xế phía trước, "Tiểu Vương đâu rồi?"

"Dạ, nhà Tiểu Vương có việc gấp, vừa nhận được điện thoại liền vội rời đi, còn để điện thoại di động của anh ở đây, dặn tôi giao lại cho anh."

Nói rồi tài xế quay đầu đưa điện thoại cho hắn, Từ Tân Niên liếc mắt nhìn, cau mày lại, bấm số gọi Tiểu Vương mấy lần, lần nào cũng bận, tức giận đập điện thoại xuống ghế, "Tên ngốc này đang làm gì vậy? Chút chuyện cỏn con cũng làm không xong, không được tôi cho phép mà rời khỏi đây rồi!"

Tài xế im lặng, thận trọng quay đầu lại hỏi, "Tiểu thiếu gia...Chúng ta đi đâu đây?"

"Lái xe của anh đi, nói nhiều lời như vậy làm gì!"

Tài xế không biết làm sao, liên tục nói dạ rồi nhấn ga cho xe chạy mà cũng không biết là đi đâu.

Xe chạy thẳng trên đường, gió từ cửa sổ thổi vào khiến Từ Tân Niên bình tĩnh hơn. Hắn vừa muốn ra hiệu cho cho tài xế mua một lon cà phê ở cửa hàng tiện lợi phía trước, kết quả điện thoại ném ở trên ghế đột nhiên reo lên.

Thấy đó là một dãy số xa lạ, Từ Tân Niên nhíu mày, chỉnh tấm vách ngăn hàng ghế sau để che khuất tầm nhìn của tài xế, nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu mới bắt điện thoại.

"... Alô?"

Giọng người đầu dây bên kia run lên, vâng vâng dạ dạ nói: "Anh ơi... Tôi, tôi là Trần Tam, anh phải cứu tôi."

Từ Tân Niên cười nhạo một tiếng, "Trần Tam? Không quen biết, anh gọi nhầm số rồi."

Khi hắn vừa định cúp máy, Trần Tam ở đầu dây bên kia nóng nảy nói, "Anh không biết tôi, nhưng tôi biết anh! Lúc trước chúng ta đã nói, tôi làm việc cho anh, anh trả tôi năm vạn tệ. Bây giờ, cảnh sát tìm tôi khắp nơi, anh không thể qua cầu rút ván được!"

Từ Tân Niên cười lạnh, "Anh biết tôi? Mấy người từng gọi điện quấy rối đều nói rằng họ biết tôi, tôi không biết anh đang nói cái gì."

Điện thoại di động của Từ Tân Niên được trang bị một bộ phận thay đổi giọng nói, và số không phải số do hắn đứng tên. Nó thường được trợ lý Tiểu Vương mang theo. Cho dù có người lần ra hắn, hắn cũng có thể thoái thác, cơ bản không sợ người khác nghi ngờ hắn.

"Tôi biết anh họ Từ, hơn nữa còn biết anh là tiểu thiếu gia nhà họ Từ, tốt hơn hết là anh nên đưa tiền cho tôi, nếu không, một khi tôi bị cảnh sát bắt được, chúng ta cùng nhau ăn cơm tù đi!"

Trần Tam có vẻ đặc biệt lo lắng, giọng nói gấp gáp, như thể tùy tiện tìm một bốt điện thoại ven đường, vì sợ bị phát hiện.

Sắc mặt Từ Tân Niên liền lập tức thay đổi, tâm trạng vốn dĩ đang không tốt bỗng trở nên tồi tệ hơn. Trần Tam này sao lại biết nhiều như vậy!?

Hắn cảnh giác siết chặt điện thoại, thấp giọng cảnh cáo, "Tôi không biết anh muốn làm gì, nhưng anh đừng hòng uy hiếp tôi, nếu không tôi có trăm loại phương pháp giết chết anh!"

"Anh đang sợ sao?" Trần Tam đột nhiên cảm thấy có chút khích lệ, khà khà hạ giọng cười nói, "Yên tâm đi, dù sao tôi lăn lộn ngoài đời nhiều năm như vậy vẫn rất có uy tín, chắc chắn không làm những việc như bán đứng ông chủ, nhưng nếu không đưa tiền cho tôi, tôi nhất định sẽ kéo anh xuống nước, mạng của anh đáng giá hơn tôi nhiều đấy, Từ thiếu gia?"

Từ Tân Niên giận đến nghiến răng nghiến lợi, hít vào một hơi thật sâu, sau đó mới chậm rãi mở miệng nói, "Gửi số tài khoản cho tôi, bây giờ tôi sẽ chuyển khoản cho anh. Năm mươi ngàn tệ là một số tiền rất lớn đó."

"Anh nghĩ tôi là đồ ngốc hả? Gửi số tài khoản cho anh, chờ cảnh sát đến bắt tôi đi à? Tôi muốn giao dịch trực tiếp, anh mang tiền mặt đến, nếu đúng số tiền thì đường ai nấy đi, không ai nợ ai cả."

Chân mày Từ Tân Niên nhíu chặt lại, không hiểu sao thân phận của mình lại bại lộ, tên Trần Tam này rõ ràng chuyện gì cũng có thể làm, rủi khi có chuyện xảy ra, hắn nhất định sẽ kéo mình cùng chết chung. Huống chi Từ Kiến Quốc đã không tín nhiệm mình, nếu có bất kỳ sai lầm nào ở thời điểm này thì những nỗ lực trước đây của hắn sẽ đổ sông đổ biển hết.

Trầm mặc nửa ngày, Từ Tân Niên hít sâu một hơi, "Thời gian, địa điểm?"

Sau khi cho biết địa điểm, Trần Tam trầm giọng nói: "Đừng nghĩ tới việc báo cảnh sát, nếu không chúng ta sẽ cùng nhau xong đời, anh cũng đừng mang theo vệ sĩ. Anh biết Khôn Bang chúng tôi làm gì rồi đó. Nếu anh không muốn chết chung thì cũng đừng tự mình tìm đường chết."

Điện thoại dập cái phụp một tiếng, Từ Tân Niên tức giận ném điện thoại xuống đất.

Cho dù là Trần Tam không nói, Từ Tân Niên cũng sẽ không mang theo vệ sĩ. Mang theo quá nhiều người của Từ gia chắc chắn sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của Từ Kiến Quốc, phái theo nhiều người thì càng có nhiều người biết, hắn không thể đem chuyện này ra đánh cược được. Hơn nữa, sau khi suy nghĩ lại, hắn hiểu rằng Trần Tam là loại người chỉ muốn kiếm tiền, chỉ cần đưa đủ tiền, tên này chắc chắn sẽ không ngu ngốc liều mạng kéo người khác xuống nước.

Sau khi cân nhắc thiệt hơn, Từ Tân Niên đưa ra quyết định, hắn vươn tay gõ vào vách ngăn nói với tài xế, "Quay lại, tôi muốn đến một nơi."

***



Đây là một nhà máy bỏ hoang nằm ở phía tây thành phố, Từ Tân Niên yêu cầu tài xế đậu xe trên đường chính đằng xa, tự mình đi bộ vào.

Từ xa, hắn đã nhìn thấy Trần Tam, trông hắn ta vô cùng thảm, mình đầy thương tích, còn bị mất hai ngón tay. Từ Tân Niên sợ hết cả hồn, hắn không muốn tự mình ra mặt đàm phán với loại lưu manh này, nhưng tên này gọi đích danh hắn, hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải đơn độc đi gặp hắn ta.

"Tiền ở trong này, anh tự mình đếm đi, đếm xong rồi thì lập tức cầm tiền cút đi."

Từ Tân Niên đeo khẩu trang và đội nón che gần hết khuôn mặt, vươn tay ném chiếc túi xuống đất, vài xấp tiền mặt màu hồng lập tức rơi ra.

Trần Tam khập khiễng chạy tới, mỉm cười ngồi xuống đất đếm từng xấp một. Sau khi đếm xong, sắc mặt Trần Tam liền trầm xuống, "Tại sao chỉ có ba mươi ngàn tệ? Không phải nói là năm mươi ngàn tệ sao?"

Từ Tân Niên cười khinh bỉ, "Anh còn không biết xấu hổ mà nói vậy, tôi chỉ kêu anh đi dạy bảo tên giả gái* đó thôi, anh thì hay rồi, hại tôi suýt chút nữa thành tiêu đề trên mặt báo! Ba mươi ngàn tệ là đã không tệ rồi, ban đầu ý của tôi là một xu cũng không đưa cho anh."

*Gốc là "ladyboy" hoặc "shemale": Đây là những thuật ngữ mang tính xúc phạm. Shemale là một thuật ngữ hầu như chỉ được sử dụng để chỉ phụ nữ chuyển giới trước khi chuyển giới làm công việc bán dâm, trong phim khiêu dâm hoặc như gái mại dâm để mô tả giới tính thứ ba.

"Anh bảo tôi đi dạy bảo hắn, tôi đâm hắn chết luôn không phải tốt hơn sao? Mẹ kiếp! Vì làm việc cho anh mà tôi bị bang Thanh Long nhắm tới. Giờ bọn chúng và cảnh sát đang truy lùng tôi, chi phí tổn hại tinh thần còn hơn thế!"

Trần Tam bất mãn gào lên, vẻ mặt Từ Tân Niên lập tức thay đổi, "Anh giết người? Tại sao chưa thấy báo chí đưa tin gì?"

"Không chết thì cũng tàn phế nửa người, chẳng qua chuyện này được lão đại của bang Thanh Long ém lại, nếu không sao là cảnh sát giao thông bắt tôi? Phải là cảnh sát hình sự mới phải."

"Anh nói Cù... Lão đại bang Thanh Long ém chuyện này xuống?" Chân mày Từ Tân Niên càng nhíu chặt lại.

"Đúng vậy, anh làm người trong lòng của người ta tàn phế, hắn còn có thể tuyên cáo chuyện đó cho cả thế giới biết không? Tôi nói này Từ thiếu gia, hình như anh cũng biết Cù lão đại, có chuyện gì vậy, anh ta đắc tội anh hay là tên tiểu tiện nhân kia chọc tới anh?"

Trần Tam cười khoe mẽ khiến sắc mặt Từ Tân Niên càng thêm tồi tệ.

Sau khi Cù Thành giúp hắn giải quyết Đổng Phong, hắn luôn rất cảm kích, tìm mọi cách kéo gần mối quan hệ với Cù Thành, nhưng hành tung người này luôn bất định, không thể ăn hay đụng vào, lâu dần biến thành chấp niệm của hắn. Hắn không tin những lý do mà thư ký Cù Thành nói, gì mà bận họp, đi công tác, tiếp khách hàng đều là viện cớ. Nếu Cù Thành thật sự muốn gặp mặt hắn, thì chắc hẳn đã không trốn tránh cho tới bây giờ.

Hắn bực bội trong lòng, cho nên sai người đi điều tra những người xung quanh Cù Thành. Hóa ra Cù Thành luôn đến nhà một vũ công tên là La Tiểu Mậu ở Hào Đình, thường đi qua đêm sáng hôm sau mới về.

Hắn cũng điều tra ra bên trong căn nhà đó còn có một người nữa, không biết là do không có hộ khẩu thường trú hay có người cố tình giúp người đó che giấu, căn bản không tra ra người đó tên là gì, chỉ nghe hàng xóm xung quanh nói rằng anh ta là ông bố đơn thân, và nghe nói cũng là người tình của La Tiểu Mậu.

Vừa nghĩ tới Cù Thành thà đi theo cái kẻ không đứng đắn, còn là 'hoa có chủ' rồi, ra vào có đôi, cũng không chịu gặp hắn một lần, Từ Tân Niên không kiềm chế nổi cơn giận nữa, lúc này mới muốn ra tay chỉnh đốn tâm tư của tên lẳng lơ kia.

"Tôi nói này Từ thiếu gia, đừng bảo tôi nói trúng tâm tư của anh rồi đấy nhé? Tôi không quan tâm anh thích người nào, nhưng tiền một xu cũng không thể thiếu, anh đừng nghĩ dùng ba mươi ngàn tệ là đuổi được tôi."

Trần Tam bất mãn hươ hươ tiền trong ta, Từ Tân Niên phục hồi lại tinh thần, trên mặt không còn vẻ căng thẳng vừa rồi, thậm chí khóe miệng còn nở một nụ cười, "Năm mươi ngàn tệ, tôi sẽ trả anh không thiếu một xu, nhưng anh phải trả lời tôi thêm một vấn đề nữa."

Trần Tam cảnh giác nhìn hắn, "Anh lại muốn thế nào?"

"Anh đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn hỏi anh chút chuyện thôi, mấy ngày nay Cù Thành cũng ở chung một chỗ với tên kia phải không?"

"Tôi làm sao biết được? Nhưng trong lúc chạy trốn, tôi nghe mấy anh em trên đường nói, mấy ngày nay anh ta đều ở bệnh viện 24/24h, ngay cả Hào Đình và bang Thanh Long cũng không quản. Tôi nói chứ, rốt cuộc anh hỏi vấn đề này để làm gì? Anh có thù oán gì với Cù lão đại à?"

Sắc mặt Từ Tân Niên càng thêm khó coi, ánh mắt u ám, lúc lâu sau hắn mới thấp giọng cười, "Không sai, đúng là Cù Thành chọc đến tôi, nhưng anh có công khi làm người yêu hắn tàn phế. Tôi có thể bổ sung cho anh hai mươi ngàn tệ còn lại, nhưng anh phải làm một việc giúp tôi, lúc đó tôi sẽ cho anh thêm một trăm ngàn tệ nữa, tổng cộng là một trăm năm mươi ngàn tệ không thiếu một xu."

Trần Tam cảnh giác lùi lại, cầm lấy ba mươi ngàn tệ trong tay, "Anh đừng nghĩ lừa tôi nữa, tôi không chọc nổi Cù lão đại đâu. Anh và hắn bất hòa, đó là chuyện của các người, việc này làm có tiền, nhưng tôi không làm."

"Không phải anh chuyên mua bán chuyện giết người cướp của sao? Nếu năm mươi tệ là tàn phế thì một trăm năm mươi tệ là đủ mua một mạng người, có nhiều cách thức để giết người, không phải người đó tàn phế phải nằm viện sao, anh động tay động chân một chút cho hắn tắt thở là được rồi, đến lúc đó Cù Thành cũng sẽ không tiếp tục nghi ngờ anh nữa, phải không?"

Trần Tam lắc đầu nguầy nguậy, Từ Tân Niên chế nhạo: "Tôi còn tưởng những người như anh có thể làm bất cứ thứ gì vì tiền, không ngờ anh chỉ là một tên hèn nhát. Lúc trước còn dám đuổi người ta vào chỗ chết, giờ cho anh nhiều tiền hơn để giết người ta thì anh lại sợ, lẽ nào danh hiệu kia của anh là giả? Haizz, đúng là mất mặt mà."

"Thôi, anh không muốn thì đừng làm, có nhiều tiền thì tự nhiên có người sẵn sàng làm."

Nói xong, Từ Tân Niên lấy một tờ chi phiếu từ trong áo ra, viết hai mươi ngàn tệ ném xuống đất, "Vừa rồi tôi mời một con chó không biết cắn người, anh nhanh chóng cầm tiền của mình rồi cút đi, có điều anh biết nhiều bí mật của tôi như vậy, cẩn thận một ngày nào đó, tôi tìm người giết anh, anh đừng đến khóc với tôi."

Hắn ném tiền xuống, không chút do dự quay đầu đi, Trần Tam đứng tại chỗ ngập ngừng trong chốc lát, băn khoăn nghiến răng nghiến lợi, "Chờ một chút! Tôi sẽ làm! Nhưng anh phải nói cho tôi biết, rốt cuộc vì sao anh lại muốn giết người ta? Đây là quy tắc của chúng tôi, nếu không, mời anh đi tìm người khác."

Từ Tân Niên mỉm cười, sau một ngày ngột ngạt, cuối cùng cơn tức của hắn cũng được giải tỏa đi rất nhiều. Hắn giả bộ đáng thương trước mặt Từ Kiến Quốc, nhưng hắn không cần thiết phải giả bộ đáng thương trước mắt người khác. Chỉ cần hắn có quyền thế, hắn muốn giết ai thì giết. Trước đó, hắn có thể giết chết Từ lão gia tử và Từ Từ Niên, bây giờ có giết thêm một mạng nữa cũng không thành vấn đề.

"Bởi vì thứ tôi thích, người khác không thể đụng vào."

Hắn cao giọng nói, rồi viết cho Trần Tam một tấm chi phiếu một trăm ngàn tệ khác, phân phó một câu "Chờ tin tốt của anh" xong, liền xoay người rời đi.

Sau khi nhìn chằm chằm Từ Tân Niên hoàn toàn rời đi, Trần Tam đột nhiên ngã quỵ xuống đất, đầu đầy mồ hôi, hai tay sợ hãi run rẩy cởi cúc ống tay áo, lắp bắp nói, "Thành... Anh Thành... Tôi đã làm theo những gì anh nói rồi, bây giờ anh có thể thả vợ con tôi ra được chưa?"

Cù Thành đứng ở trên lầu cao, thu hết mọi thứ vào trong trong mắt, không nói lời nào, vẻ mặt u ám, như sắp có giông tố nổi lên. Hắn làm động tác "thả người" với đàn em bên cạnh, ánh mắt hung ác khiến người xung quanh không rét mà run.

Bây giờ hắn cảm thấy thật là may mắn vì đã xóa hộ khẩu và danh tính của Từ Từ Niên trước khi Từ Tân Niên xuống tay, âm thầm bảo vệ cậu không một kẽ hở. Nếu tên đê tiện Từ Tân Niên kia phát hiện ra cậu vẫn còn sống, đoán chừng ra tay còn tàn nhẫn hơn bây giờ.

Chỉ vì hắn thường xuyên chạy đến nhà Từ Từ Niên, La Tiểu Mậu vô tội đã trở thành lá chắn, vậy lần sau thì sao? Ai có thể đảm bảo rằng Từ Tân Niên không làm chuyện gì đó điên rồ hơn? Tên này chính là một kẻ điên, độc hơn cả bọ cạp và rắn rết, vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy, hắn cũng có thể giết một mạng người, còn có chuyện gì đáng sợ hơn mà hắn không làm được nữa?

Lúc này Cù Thành vô cùng hối hận, trước kia lại tha cho Từ Tân Niên một mạng, dù hắn có bị dính dáng đến chuyện ma túy kia, cũng không muốn lấy mạng sống của Từ Từ Niên và Oa Oa ra đánh cuộc.

Vào giờ khắc này, hắn chưa bao giờ muốn giết một người nhiều như thế, sự hận thù trong lòng đã lên cao đến mức không thể kiểm soát được, hắn hít sâu một hơi, phất tay ra hiệu cho A Tứ, "Bảo các anh em hành động, làm theo những gì tôi đã nói từ trước. Lần này, không cần giữ mạng sống cho Từ Tân Niên nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau