Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh

Chương 49: Vậy, con gọi chú là ma ma có được không?

Trước Sau
Edit: Tiểu Vũ - Beta: Vĩnh Nhi

Rạng sáng ngày thứ hai, các kênh tin tức lớn đều đồng loạt đưa tin: "Phú nhị đại say rượu điều khiển xe ô tô gây ra tai nạn."

Ống kính chuyển đến hiện trường tai nạn xe, chiếc Mercedes Benz đen bị rơi xuống hố sâu, đội cứu hộ đang cứu viện, chiếc xe bị kẹt cứng trong mười mấy lớp ống sắt, vị trí ghế lái đã hoàn toàn biến dạng, Từ Tân Niên bị kẹt đến không thể nhúc nhích, tình hình cứu viện nhất thời lâm vào bế tắc.

Nơi chiếc Mercedes Benz rơi xuống là khu mới khai phá ở phía Bắc thành phố, bởi vì đất rộng người thưa, chính phủ đã đầu tư một khoản tiền lớn để xây dựng, cho nên ở khu vực này khắp nơi đều là móng nhà đang đào lên, bình thường ngoại trừ công nhân ở công trường làm việc, cơ bản sẽ chẳng có mấy người tới đây, chưa kể lúc xảy ra tai nạn xe là rạng sáng, càng không có người chú ý.

Từ Tân Niên bị mắc kẹt trong xe hơn 3 tiếng đồng hồ mới được người ta phát hiện ra mà báo cảnh sát, đợi đến khi được cứu ra, hắn đã hoàn toàn hôn mê, gương mặt máu thịt lẫn lộn, từ trán xuống cằm bị thủy tinh rạch thành một vết thương thấy cả xương, trên một bên đùi còn cắm một cây sắt, gần như không còn hô hấp, ngay cả nhân viên cứu hộ thường thấy những cảnh như này cũng bị tình trạng trước mắt dọa đến mất hồn.

Tin tức về cảnh tượng Từ Tân Niên được cứu ra lan truyền không ngừng, gương mặt hắn vốn trắng trẻo mềm mại giờ đã không thể nhìn rõ ngũ quan, đôi mắt luôn làm ra vẻ điềm đạm đáng yêu kia đã nhắm chặt, cánh tay rũ xuống một bên, giống như một con rối gỗ bị gãy, cũng không còn dáng vẻ hung hăng phách lối thường ngày nữa.

"...Tính đến lúc phóng viên gửi bản thảo, về cơ bản đã xác nhận được danh tính người bị thương là người thừa kế công ty niêm yết chuỗi nhà hàng họ Từ ở thành phố này, nhưng người nhà nạn nhân một mực không lộ diện, bệnh viện vẫn đang toàn lực cấp cứu, không tiết lộ thêm tình huống cụ thể, bác sĩ phụ trách mổ chính bày tỏ, tình hình nạn nhân không được lạc quan lắm, bởi vì tình trạng vết thương nghiêm trọng lại mất máu quá nhiều, rất có thể phải đối mặt với nguy cơ cắt cụt chi thậm chí là tử vong."

"Tai nạn giao thông lần này cảnh sát đã gia nhập điều tra, sau khi tiến hành hóa nghiệm phát hiện ra nồng độ cồn trong máu người bị thương là 178mg/100ml, đã cao gấp đôi tiêu chuẩn cho việc lái xe khi say rượu, bước đầu phán đoán sự việc lần này là do nạn nhân say rượu lái xe gây nên, nhưng tình hình cụ thể vẫn đang từng bước điều tra, đài chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi và đưa tin tới quý vị..."

Từ Từ Niên đang ăn sáng vừa xem bản tin này, bánh bao trong miệng liền rơi xuống, cậu nhìn chằm chằm TV rất lâu, đến tận lúc cái tin tức này trôi qua lâu lắm rồi vẫn chưa phục hồi tinh thần được.

Cái người vừa được cứu ra kia... là Từ Tân Niên sao? Gương mặt đó dù là hóa thành tro cậu vẫn nhớ, nhưng loại người này sao có thể chết dễ dàng như vậy, có phải cậu bị hoa mắt rồi không?

Bé cưng Oa Oa ngồi ở ghế bên cạnh thấy bánh bao bị rơi xuống bàn, vểnh mông với tay lấy, "Ba ba ngốc quá, con ăn cái gì cũng sẽ không bị rơi đâu, xấu hổ ghê."

Nhóc con cố hết sức mình, nhưng tay bé thật sự quá ngắn rồi, làm thế nào cũng không với tới bánh bao trước mặt Từ Từ Niên, kết quả suýt lao đầu cắm mặt xuống đất, may mà Từ Từ Niên phục hồi lại, vội vàng tới gần đỡ lấy bé.

"Nhóc con, con lại muốn làm gì thế? Lần sau không được phép nhích tới nhích lui lúc cúi đầu xuống có biết chưa?"

Oa Oa không rơi xuống đất, giống như bạch tuộc bám lên người Từ Từ Niên, cười tít mắt nói, "Con không sợ, có ba ba đỡ lấy Oa Oa rồi, lần sau ba ba không được làm rơi bánh bao nhân thịt nữa, để lại cho con, con thích ăn."

Nhóc con càu nhàu nói một tràng, cái gì mà bánh bao nhân thịt rất ngon, bánh bao chay cũng rất ngon, ôiii cuối cùng cái nào ngon cũng không phân rõ được, kết quả Từ Từ Niên còn chẳng chú ý đến cậu bé, vẫn nhìn chằm chằm màn hình mãi không thôi, Oa Oa dẩu môi, bám vào cánh tay Từ Từ Niên bò lên vai, chọc vào tai ba ba, "Ba ba, ba đang nhìn cái gì vậy, sao không để ý đến con..."

"...Chẳng lẽ là gặp báo ứng rồi? Sẽ không linh nghiệm như vậy chứ." Từ Từ Niên tóm lấy ngón tay đang làm loạn của Oa Oa, nhìn chằm chằm TV tự lẩm bẩm.

Lúc này Cù Thành lại bưng một đĩa to bánh bao mới hấp đi ra, liếc mắt thấy hai cha con trong phòng khách, Từ Từ Niên vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn TV, trong tay cầm bánh bao, Oa Oa ngửa đầu mặt nghi hoặc nhìn ba ba, trong tay cũng cầm bánh bao, động tác và biểu cảm của hai cha con không sai một li, kết hợp với bộ quần áo ngủ gà con vàng mặc trên người, trong nháy mắt chỉ số dễ thương bùng nổ.

"Này, mới sáng sớm hai người bán manh cái gì, mau qua đây ăn đi, để lúc nữa bánh bao lại nguội bây giờ." Cù Thành đặt đĩa bánh xuống, huơ huơ tay trước mặt Từ Từ Niên.

"Anh đừng nghịch, em đang xem ti vi đấy." Từ Từ Niên gạt tay hắn ra, rướn cổ tiếp tục xem.

"Tivi có gì hay, soái ca trong đó còn không có dáng dấp đẹp bằng anh đâu, há miệng ăn bánh bao nào."

Cù Thành đi tới đứng cạnh tivi, sừng sững như một ngọn núi lớn, che kín màn hình, ngay cả ánh sáng cũng không lộ ra một tí nào, cầm một cái bánh bao lên đưa đến bên miệng Từ Từ Niên.

Từ Từ Niên thuận theo động tác của hắn há miệng cắn theo bản năng, kết quả Cù Thành cố ý giấu bánh bao vào lòng bàn tay, Từ Từ Niên lập tức cắn phải đầu ngón tay hắn.

Cù Thành thừa cơ ăn chút đậu hủ, dùng đầu ngón tay cọ một chút lên hàm trên, cảm nhận được xúc cảm ướt át, cười khẽ nói, "Khổng tước, em cũng đói quá rồi đấy, muốn mlem anh thì cứ nói thẳng, đang ở trước mặt Oa Oa thì nên tự trọng một chút nha."

"Phi phi phi." Từ Từ Niên vội vàng phun mấy cái, ngẩng đầu trừng hắn, "Anh đừng có cản trở em xem ti vi, sang một bên chơi cùng Oa Oa đi."

"Tin tức buổi sáng có cái gì hay, đừng xem nữa, hôm nay anh cố ý dậy thật sớm đến Lỗ Vị Trai xếp hàng mua bánh bao túi rơm*, em phải ăn bằng hết."

*Lỗ Vị Trai: là một cửa hàng bán chuyên kinh doanh đồ ăn chín, địa chỉ ở số 132 đường Kinh Tam khu trung tâm thành phố Tế Nam.

*bánh bao túi rơm: là món ăn truyền thống nổi tiếng của thành phố Tế Nam tỉnh Sơn Đông. Nó được đặt tên theo người sáng chế ra là ông Trương Văn Hán-một người thật thà chất phác có biệt danh túi rơm.





Cù Thành có ý ngăn cản tầm mắt Từ Từ Niên, mắt điếc tai ngơ với tin tức tai nạn xe được lặp đi lặp lại N lần.

"Từ Tân Niên gây tai nạn xe, bây giờ còn đang sống dở chết dở cấp cứu trong bệnh viện, loại chuyện này em có thể không xem sao." Từ Từ Niên mắt nhìn thẳng, đưa tay đẩy đầu hắn ra, mặt đầy kinh ngạc lẩm bẩm, "Anh nói xem nó sẽ không chết như vậy chứ?"

Cù Thành cười nhạo một tiếng, "Chết không tốt hơn à, bớt đi được một kẻ gây họa, thế nào, em còn thánh mẫu đồng cảm với hắn à?"

"Sao có thể chứ." Từ Từ Niên lườm hắn một cái, nhai bánh bao theo bản năng, "Không phải người ta hay nói kẻ gieo họa sống ngàn năm sao, trước kia nó chết rồi còn có thể sống lại lần nữa, chẳng lẽ lần này ông trời đã chịu mở mắt thu nhận nó?"

"Chắc vậy." Cù Thành nhịn cười nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu, một bên đút cho Oa Oa ăn ngon lành, một bên giả vờ vô tình mở miệng, "Loại người như hắn 80% là làm chuyện xấu quá nhiều, bị trời phạt."

Từ Từ Niên như có điều suy nghĩ, quay đầu nhìn chằm chằm Cù Thành nửa ngày, lúc lâu sau mới mở miệng, "Em nói này, tối qua anh trở về muộn như vậy, sẽ không liên quan gì đến sự việc này chứ?"

Cù Thành đột nhiên sặc một cái, vỏ bánh bao nghẹn trong cổ họng mãi không nuốt xuống được.

Não của khổng tước này là cái gì vậy... sự việc không có một tí dính líu nào cũng có thể liên hệ thành cùng một chỗ, hơn nữa còn đoán chuẩn như vậy, như một vị thần.

Hắn ho khan nửa ngày, bê nước lên uống vào bụng, Oa Oa bên cạnh vội vàng lấy bàn tay nhỏ đầy thịt vỗ vỗ cho hắn.

"Em không nghe trên tivi nói hắn say rượu lái xe tự mình rơi xuống hố sao, liên quan gì đến anh? Thế mà em cũng nghĩ ra được."

"Thật sự không phải anh?" Từ Từ Niên nhếch mày nhìn hắn.

"Đương nhiên không phải." mới là lạ.

Cù Thành lặng lẽ bổ sung nửa câu còn lại ở trong lòng, mặt thản nhiên tiếp tục ăn bánh bao, vẻ mặt bình tĩnh kia như người không có chuyện gì, hoàn toàn không thể nhìn ra trong lòng hắn đang nghĩ cái gì.

"Được rồi, không phải anh là tốt nhất." Từ Từ Niên thở một hơi nhẹ nhõm, "Nếu như là anh làm, em còn định hôn anh một cái khen ngợi, có điều bây giờ không cần nữa rồi."

Ấy... Không phải vậy chứ!?

Cù Thành nghẹn một búng máu ở họng, suýt không thở được, giờ nói thật đòi hôn còn tính nữa không!

"Thành Thành chú ngốc ghê...Cháu ăn cơm sẽ không bị sặc đâu." Oa Oa bất lực dùng tay nhỏ tiếp tục vỗ sau lưng Cù Thành, nghiêng đầu làm mặt nghiêm túc, học theo mười phần dáng vẻ của Từ Từ Niên lúc xem thường người khác.

"..." Cù Thành ực mạnh mấy ngụm nước, tâm tình uất ức cực độ, bàn tay to nắm đầu Oa Oa, xoa xoa chỏm tóc ngố* trên đầu cậu bé, "Nhóc mập, con dám mắng ba à? Đồ ăn vặt tháng này không muốn nữa hả?"

*tóc ngố: cái chỏm tóc hoặc nhúm tóc bị dựng lên mà trong anime mọi người hay thấy cái cọng cong cong ấy. Chỉ là ở ngoài không cong được như trong phim thôi =))))

"Con là tia chớp BIUBIUBIU! Không phải là nhóc mập!" Oa Oa ra sức ngọ nguậy, còn không quên nắm chặt bánh bao thịt trong tay bé.

"Con chính là nhóc mập!"

"Không phải!"

"Phải!"

Một lớn một nhỏ lại bắt đầu cuộc đối thoại không có chút IQ nào, Cù Thành ở trước mặt con trai hoàn toàn quên mất hình tượng là gì, Từ Từ Niên đỡ trán, đập bàn một cái, "Hai người xong chưa? Cù Thành anh mấy tuổi rồi, còn tranh cãi với Oa Oa?"

Oa Oa được ba ba về cùng một phe trong nháy mắt khí thế tăng vọt, cầm bánh bao thịt bày ra tư thế siêu nhân điện quang, trong miệng tiếp tục "BIUBIUBIUB..... Thành Thành thua rồi! Ha ha!"



"Còn con nữa nhóc mập kia! Đừng có mà học theo La Tiểu Mậu mấy trò quậy phá đó, ngoan ngoãn ăn sáng cho ba, một lúc nữa còn phải mang con đến bệnh viện kiểm tra lại, nếu con không ngoan không nghe lời, ba sẽ bảo bác sĩ chích vào mông con."

Từ Từ Niên bế nhóc con lên đặt vào ghế trẻ em một lần nữa, nhặt da bánh bao bị Oa Oa ném lên bàn bỏ vào bát nhỏ của bé, ánh mắt không có một chút thương lượng nào.

" QAQ..." Oa Oa mếu máo, lập tức quay đầu tìm Cù Thành giả vờ đáng thương, tiếc là Cù Thành cũng bị vợ mắng một trận, lúc này đang cố gắng áp chế khóe miệng có xu hướng nhếch lên, im lặng cúi đầu gặm bánh bao, bày ra dáng vẻ "thương mà không giúp được gì."

Da bánh bao ăn không ngon gì hết! Ba ba là đồ xấu, Thành Thành cũng là đồ xấu!

Oa Oa phồng miệng, há to cắn một miếng da bánh, mắt to chớp liên tục làm bộ đáng thương, bĩu môi nhỏ giọng lẩm bẩm, "Ba ba... con sẽ ngoan mà, đừng chích..."

Cù Thành bị dáng vẻ tủi thân của bé chọc cười phun cả đồ ăn ra, Từ Từ Niên cũng không nhịn được cười lắc đầu một cái, nhóc quỷ này giờ đã tinh quái thành như vậy rồi, sau này phải làm thế nào đây.

Một nhà ba người sau khi ăn một bữa bánh bao no nê, Từ Từ Niên mặc quần áo cho Oa Oa, quàng khăn gấu nhỏ màu hồng, còn không quên đội cho bé mũ chỏm có đính một cục lông xù, bao bọc cậu bé thành một cục tròn vo, giống như gạo nếp viên bọc trong giấy gói.

Lúc này Oa Oa cùng không nghịch nữa, trong tay cầm kẹo que, vừa liếm kẹo vừa nắm tay ba ba, còn không quên quay đầu lại nói với Cù Thành, "Thành Thành, lúc chị y tá tiêm cho con nhất định chú phải nhớ đến cứu con."

Cù Thành dở khóc dở cười, còn lừa cậu bé, "Được, đến lúc đó con phải hô to một tiếng ba Thành Thành đẹp trai nhất, sau đó chú sẽ lập tức xuất hiện."

"Cù Thành, anh đủ rồi đó, không được phép nói linh tinh trước mặt Oa Oa." Từ Từ Niên không nhịn được trừng hắn một cái, kiên quyết muốn bảo vệ địa vị "ba ba" độc nhất vô nhị trước mặt Oa Oa.

Cù Thành nhếch miệng cười khẽ, nháy nháy mắt, "Em đừng xấu hổ, không tin hỏi Oa Oa xem, rốt cuộc anh là ai."

Oa Oa biết chút nữa còn phải trông cậy Cù Thành bảo vệ mông mình khỏi kim tiêm, cho nên híp mắt cười nịnh nọt, "Thành Thành là bạn gái của ba ba, đẹp trai nhất!"

"Này... Không phải câu đấy, nhóc con chú dạy con bao nhiêu lần rồi, gọi chú là ba ba!"

"Nhưng... cái này không phải ngực to sao? Hơn nữa, ba ba không cho con gọi người khác là ba ba trước mặt ba ba đâu." Oa Oa nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, lặng lẽ trốn ra sau bắp đùi Từ Từ Niên.

Bé liên tục nói một chuỗi "ba ba", tự mình cũng thấy có chút loạn, nhìn sắc mặt Cù Thành càng lúc càng sụp đổ, bé lại ló đầu ra từ phía sau, dè dặt gọi một tiếng, "Umm... hay là ma ma...? Như vậy được không?"

"Phuuuu...." Từ Từ Niên không kìm được bật cười, ôm lấy cậu nhóc hôn một cái, "Con trai ngoan, làm tốt lắm, chúng ta đi bệnh viện tái khám, lần này chắc chắn không tiêm, ba ba bảo vệ con."

Nói xong cậu để lại Cù Thành với trái tim thủy tinh đang âm thầm rơi vỡ đầy đất, đưa tay đẩy cửa ra.

"Này, khổng tước! Em đừng đi vội, ít nhất cũng phải cho một cái hôn tạm biệt chứ!"

Cù Thành đeo tạp dề ra đuổi theo, Từ Từ Niên quay đầu lại tới gần bên tai Oa Oa nói cái gì đó, xoay người đi tới cười nói, "Mẹ đứa nhỏ, không cần tiễn đâu."

Hai cha con một lớn một nhỏ tiêu sái đi ra cửa tiểu khu, Cù Thành than ngắn thở dài đi vào trong nhà, điện thoại di động để ở trên bàn lại vang lên, mới sáng ra đã kêu mười mấy lần, hắn không muốn để cho Từ Từ Niên thấy, cho nên dứt khoát tắt tiếng, nhưng giờ khổng tước kia đã đi rồi, sự việc cần giải quyết hậu quả vẫn nên làm sớm cho xong.

Cầm điện thoại lên, không phải số điện thoại của A Tứ, mà là Từ Từ Niên gửi tin nhắn thoại, nội dung rất đơn giản chỉ có bảy chữ,【tối hôm qua cảm ơn anh】

Một câu này không để lộ ra quá nhiều, nhưng Cù Thành lập tức ngây ngẩn, qua nửa ngày mới nở nụ cười bất đắc dĩ, "Cưới một chàng dâu thông minh thật là nhức đầu nha, muốn trổ tài lén giúp cậu cũng không gạt được, đúng là thất bại..."

Hắn xoa ấn đường thở dài, trở về phòng bếp đảm nhiệm rửa chén, lúc này điện thoại lại reo, nhìn số điện thoại quả nhiên lại là A Tứ.

Cù Thành dừng một chút, thu hồi nụ cười trên mặt tiếp điện thoại, "Thăm dò được tin tức bên phía bệnh viện rồi?"

A Tứ hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng, "Vâng anh Thành, vừa rồi người của chúng ta đã nghe được tin, Từ Tân Niên hắn... chưa chết."

"Ừ, sau đó thì sao?" Cù Thành nheo mắt nhếch lông mày.

"Nhưng... gương mặt hắn bị hủy rồi, khâu tổng cộng 16 mũi, thêm nữa là, chân phải hắn không giữ được, vừa nãy đã làm phẫu thuật cắt chi, đời này có lẽ tàn phế rồi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau