Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh
Chương 73: Tính khí bướng bỉnh giống hệt cậu
Từ Từ Niên mơ một giấc mơ dài.
Trong giấc mơ, cậu trở lại lúc nhỏ. Ánh nắng trong vườn hoa rất đẹp, mẹ cậu mặc một chiếc đầm màu trắng, vén tóc chơi bóng cùng cậu, cậu rất nhỏ, chỉ cao ngang đầu gối của mẹ. Mỗi lần ném bóng ra, đôi tay đeo chuỗi ngọc của mẹ sẽ bắt lấy nó ngay lập tức, sau đó mỉm cười ném lại, "Niên Niên, bắt lấy nó."
“Con biết rồi mẹ.” Cậu cười theo, đưa tay đón lấy quả bóng nhỏ bay qua.
Nhưng quả bóng đột nhiên xẹt qua đầu ngón tay của cậu, bay đi rất xa, cậu vội vàng xoay người đuổi theo, quả bóng lăn càng lúc càng nhanh, mỗi khi cậu sắp đuổi kịp, nó lại đột nhiên tăng tốc.
“Đừng lăn nữa.” Cậu chạy mệt quá, hai chân giống như đeo chì, trơ mắt nhìn quả bóng lăn đến mép hồ bơi.
Cậu lập tức nhào tới, giữ quả bóng đang chuẩn bị lăn xuống nước lại, vừa định thở phào nhẹ nhõm, từ phía sau đột nhiên có một đôi bàn tay duỗi ra, tàn nhẫn đẩy cậu xuống hồ bơi.
Mẹ ơi! Cứu con với! Ông ơi!
Cậu ra sức kêu gào, nhưng không ai để ý đến cậu cả, lúc này dưới nước, một bàn tay không biết từ đâu vươn ra giật lấy quả bóng nhỏ trong lòng cậu.
Đừng lấy nó đi! Nó là của tôi!
Cậu dùng hết sức ôm chặt lấy quả bóng, đầu ngón tay bấu chặt, nói gì cũng không chịu buông ra, nhưng làn nước vẫn tiếp tục nhấn chìm cậu, càng ngày càng có nhiều bàn tay vươn ra từ mọi hướng, ra sức cướp đồ của cậu, đẩy cậu xuống vùng nước tối đen.
Đau đớn đến nghẹt thở ập vào mặt, cậu ra sức giãy dụa, một bàn tay ở trên mặt nước nắm chặt quả bóng, tay còn lại ở phía dưới nắm lấy cổ chân của cậu, như muốn xé cậu ra làm đôi, giật lấy quả bóng mà cậu dùng hết sức để bảo vệ.
Cơn đau thấu tim truyền đến, giống như bị cưỡng ép lôi một bộ phận trên cơ thể mình ra, quả bóng tuột khỏi tay, nước hồ bơi nháy mắt chuyển sang màu đỏ như máu, cậu bị kéo mạnh xuống đáy hồ, trơ mắt nhìn quả bóng rời ngày càng xa.
Đừng...đừng! Đừng cướp nó đi!
Từ Từ Niên đột nhiên mở mắt ra, lồng ngực phập phồng dữ dội, ánh nắng chói mắt vô cùng, giống như ở trong mơ, xung quanh trắng xóa, còn có mùi thuốc khử trùng, cậu vươn tay che mắt lại thở hổn hển, nhất thời không biết mình đang ở đâu.
"Từ Niên, em tỉnh rồi?"
Một đôi bàn tay to ấm áp đột nhiên nắm lấy cậu, Từ Từ Niên thoáng giật mình, mở mắt ra lần nữa đã nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng ở bên cạnh giường.
Hắn đứng ngược sáng, Từ Từ Niên không nhìn thấy rõ mặt hắn, nhưng giọng nói mang theo trấn an, khiến cậu bình tĩnh lại, "...Cù Thành."
Giọng cậu có chút khàn khàn, Cù Thành hôn lên mu bàn tay cậu, "Ừ, là anh, gặp ác mộng hả?"
Từ Từ Niên thở dài một hơi, lúc này mới cảm thấy ga trải giường thấm đẫm mồ hôi của mình, vô thức đưa tay sờ lên bụng, "Em nằm trong bệnh viện bao lâu rồi?"
"Một ngày một đêm, giờ em cảm thấy thế nào? Có thấy khá hơn không? Muốn ăn gì không? Anh bảo A Tứ mang tới." Cù Thành vươn tay đắp chăn cho cậu. Khi hắn cúi đầu, Từ Từ Niên nhận ra sắc mặt của hắn có vẻ không ổn, dưới hốc mắt vẫn còn quầng thâm, thậm chí còn có cả sợi râu mọc ra nữa.
"Sao sắc mặt anh lại khó coi như vậy? Yên tâm đi, em không sao, Tiểu Đậu Đinh bây giờ thế nào rồi?"
Cậu vô thức xốc chăn ngồi dậy, nhưng lại bị Cù Thành ngăn lại, "Nằm xuống đừng động, trước tiên em đừng để ý đến chuyện này, khỏe rồi nói tiếp."
Thấy hắn ngậm miệng không nói về đứa nhỏ, Từ Từ Niên căng thẳng, nắm lấy cổ tay hắn, "Tiểu Đậu Đinh xảy ra chuyện gì sao?"
“Đậu Đinh nó...” Cù Thành do dự một chút, vẻ mặt rất phức tạp, giống như không biết nên mở miệng như thế nào.
Từ Từ Niên thấy vẻ mặt này của hắn, sắc mặt lập tức tái mét, lẽ nào ác mộng đã thực sự trở thành sự thật?
Đầu óc cậu nháy mắt trống rỗng, ngồi bật dậy không kịp nghĩ ngợi gì vén chăn nhảy ra khỏi giường, không để ý trên mu bàn tay vẫn còn cắm kim truyền nước, kéo đầu kim ra một nửa, máu lập tức chảy ra.
Đúng lúc này cửa phòng mở ra, Triệu Duệ nhìn thấy cảnh này, sợ tới mức chạy vội vào nói: "Từ Từ Niên, mẹ kiếp, cậu muốn tìm chỗ chết à, vừa tỉnh lại đã muốn rút kim ra, nằm xuống mau, không muốn sống nữa hả!"
Vừa rồi động tác của Từ Từ Niên quá nhanh, Cù Thành còn chưa kịp phản ứng, cậu đã nhảy ra khỏi giường, lúc này mới giật mình, vội vàng giữ cậu lại, "Khổng Tước, em bình tĩnh lại đã, nghe anh nói."
"Triệu Duệ, có phải Đậu Đinh xảy ra chuyện gì rồi không? Đừng có giấu tôi, nói thật đi! Có phải không giữ được nữa không?!" Lúc này, Từ Từ Niên hoảng thật sự rồi, không để ý đến tay mình còn chảy máu, nắm lấy Triệu Duệ, coi anh ta như là cọng rơm cứu mạng.
Triệu Duệ nhíu mày, liếc nhìn Cù Thành, sau đó quay đầu lại nói: "Ai nói với cậu là không giữ được? Cục thịt nhỏ đó hiện tại vẫn đang nằm trong bụng của cậu, không tin tôi dẫn cậu đi kiểm tra."
Từ Từ Niên sững sờ một lúc, nhìn Cù Thành, "Nhưng ... dáng vẻ vừa rồi của anh ấy..."
Lúc này Cù Thành quả là oan uổng quá, vội vàng ấn vợ lên giường, dở khóc dở cười, "Anh nói chứ Khổng Tước, em nói lý một chút được không, anh chưa nói gì, em đã tự mình đoán mò. Con trai chúng ta vẫn ổn, nếu ai dám nói không, anh tính sổ với người đó."
"Vậy thì sao vừa nãy anh làm dáng vẻ trông như sắp khóc vậy?"
Cù Thành không nhịn được cười thành tiếng, ho khan vài cái nói: "Không phải anh ngạc nhiên sao, Triệu Duệ nói Đậu Đinh nhà chúng ta là một cậu nhóc tuyệt vời, đừng nhìn thiếu dinh dưỡng, nhưng rất khỏe, mặt dày mày dạn không chịu đi."
“Đúng vậy, tôi chưa từng thấy đứa nhỏ nào như đứa nhỏ nhà cậu cả.” Triệu Duệ cười, rút báo cáo kiểm tra ra đặt trước mặt Từ Từ Niên, “Người ta nói rằng đứa trẻ ba tháng dễ bị sảy thai nhất, chỉ cần cực khổ một chút là không giữ được rồi. Con trai nhà cậu ngược lại lợi hại, theo cậu nhảy lên nhảy xuống, còn bị ô tô tông, vẫn bám ở trong bụng, trượt đến miệng rồi còn quay trở lại chỗ cũ, cái tính khí bướng bỉnh này giống y hệt cậu."
Trên trời dưới đất một lúc, trái tim cũng lên xuống theo, Từ Từ Niên thở phào một hơi nhẹ nhõm, lúc này mới cảm thấy chân mình hơi run, ngoan ngoãn nằm lại trên giường, tóm lấy mu bàn tay Cù Thành, dùng sức cắn, sau đó cảm thấy vẫn chưa hả giận, thực sự muốn đá hắn bằng cả hai chân, nhưng nghĩ lại hay là thôi.
"A... Ai ui, đừng cắn Khổng Tước, em cầm tinh con cẩu à."
"Sắc mặt ch* má đó của anh là sao hả, biết con trai của chúng ta còn sống, còn giả bộ đau lòng?"
Năm chữ “con trai của chúng ta”, Cù Thành nghe xong, lông mày cũng giương lên, tim phổi vô cùng thoải mái, khóe miệng không giấu được ý cười, “Em phải hiểu một người đàn ông vừa lên chức làm ba, sẽ khó tránh khỏi lo lắng sợ hãi. Anh chỉ vừa nghĩ tới sau này có thêm một con khổng tước nhỏ tính khí vừa cục xúc vừa cứng cỏi, lại còn khỏe vô cùng, mặt dày mày dạn nữa chứ, đau cả bụng. Nuôi một con thôi đã đủ đau đầu rồi, thêm một đứa.......ăn vặt nhiều như Oa Oa, anh cảm thấy áp lực quá."
“Thôi đi, Oa Oa cũng lớn rồi, bớt làm bộ làm tịch.” Từ Từ Niên tiếp tục cắn cánh tay hắn, để lại một chuỗi dấu răng trên cánh tay cường tráng, giống như một xiên kẹo hồ lô.
Cù Thành để mặc cho cậu cắn, cúi người ôm Từ Từ Niên vào trong lòng, chóp mũi hai người đụng nhau, hắn khẽ nói: "Chuyện này sao có thể giống nhau được, anh chưa từng thấy dáng vẻ hồi nhỏ của Oa Oa, lần này nói gì cũng phải chăm sóc Tiểu Đậu Đinh thật tốt mới được."
Hắn vừa nói vừa đưa tay sờ bụng Từ Từ Niên, mặc dù không cảm thấy động tĩnh gì nhưng hắn vẫn nghiêm túc nói: "Đậu Đinh, chuẩn bị sẵn sàng, đón nhận sự chăm sóc của ba con nha, sau này sinh ra không thể để gầy hơn anh trai con được. Đúng rồi, anh trai con là một tên mập nhỏ háu ăn, con phải học tập anh ấy, cùng ba ngoéo tay."
“Lộn xộn cái gì.” Từ Từ Niên cười ngả người ra sau, giữ bàn tay đang làm loạn trên bụng mình lại.
Cù Thành cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm mang theo sự dịu dàng, hai người nhìn nhau, mỉm cười rồi trao nhau một nụ hôn.
Cửa phòng bệnh lặng lẽ đóng lại, Triệu Duệ cầm hồ sơ bệnh án cho vào trong túi đi về phía trước, ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, ai... Người cô đơn, hâm mộ ghen tị quá đi!
*****
Cù Thành nói nhất định phải chăm sóc Tiểu Đậu Đinh thật tốt, hắn thực sự không nuốt lời, một ngày chạy đến bệnh viện ba bốn lần, nghiên cứu sách dạy nấu ăn, đưa cơm đưa canh, gần như coi Từ Từ Niên là loài động vật được bảo vệ trọng điểm quốc gia, ngay cả đi vệ sinh cũng phải đỡ, sợ cậu té ngã, khiến Từ Từ Niên cảm thấy bất lực vô cùng, cậu cũng là đàn ông kia mà, đâu phải miếng đậu hũ, đụng một cái là vỡ?
Cậu liên tục nhấn mạnh với người nào đó nhiều lần, người nào đó lại chỉ cười qua loa một tiếng, múc một thìa canh đưa lên miệng cậu, dỗ dành nói, “Em yêu, uống thêm một thìa nữa nào”.
"..." Từ Từ Niên cạn lời, bỗng nổi hết cả da gà.
Cậu ở trong một phòng bệnh VIP cao cấp, trong phòng to như vậy chỉ có một cái giường bệnh của cậu, bồn cầu, nhà tắm, bình nước nóng cái gì cũng có. Từ Từ Niên không biết Cù Thành dùng biện pháp gì, lại có thể ở trong bệnh viện công vô cùng chật chội tìm được căn phòng tốt như thế này, thậm chí cả việc ngoại trừ Triệu Duệ, từ đầu đến cuối không có bất cứ bác sĩ nào khác đến kiểm tra cơ thể của cậu, hoàn toàn bảo vệ được bí mật về Tiểu Đậu Đinh.
Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, Từ Từ Niên nói với bên ngoài rằng bản thân gặp tai nạn xe, cần tĩnh dưỡng ở bệnh viện, chú Chung, Tiểu Mậu còn có nông trại, tất cả nhân viên Hào Đình đều đến thăm cậu, mỗi ngày đều khiến phòng bệnh chật kín người.
Những huynh đệ bang Thanh Long vừa nghe cậu bị bệnh, bọn họ khiêng chân giò heo, đầu heo đến, một đám người cao lớn thô kệch, dáng vẻ mặt mũi hung tợn, còn phải giả bộ trẻ trung, bóp vai cho cậu, kể chuyện cười, đồng thanh hát "Tôi thật sự vẫn muốn sống thêm 500 năm nữa", khiến cho Từ Từ Niên dở khóc dở cười, cuống cùng tất cả bị Cù Thành đuổi ra ngoài, cảm thấy cái mặt già lại bị đám nhóc này vứt hết rồi.
Tối hôm đó, A Tứ đến báo cáo tình hình thời gian gần đây của cha con Từ gia với cậu, Từ Từ Niên ngồi trên giường ăn sủi cảo trong cặp lồng giữ nhiệt.
"Gần đây Từ Kiến Quốc hoàn toàn yên tĩnh rồi, bây giờ mỗi ngày ở trong viện điều dưỡng ăn chay niệm Phật, cơ thể hình như vẫn chưa có gì khởi sắc, cần nằm trên giường nghỉ ngơi, nhưng đã có thể ngồi xe lăn đi ra ngoài hoạt động một chút, người của chúng ta trông chừng lão rất chặt chẽ, bây giờ bên cạnh lão cũng chỉ còn lại bác Trương, không làm được bất cứ trò quỷ nào nữa.”
Từ Từ Niên nuốt sủi cảo trong miệng xuống, cười hỏi ngược lại một câu, "Ăn chay niệm Phật? Hừ, ngược lại đã nghĩ thoáng ra rồi, nếu như thật sự có tấm lòng Bồ Tát cũng sẽ không đến tình trạng này. Từ Tân Niên như thế nào?"
A Tứ cười giễu một tiếng, nháy mắt với Từ Từ Niên, "Anh Từ, anh cảm thấy hắn còn có thể thế nào? Một chiêu kia của anh đã trị cho hắn phải ngoan ngoãn, bây giờ mỗi ngày hắn đều phải dập đầu với lão gia tử, hơn nữa vừa quỳ một cái là quỳ cả ngày, lúc bắt đầu hắn vẫn khóc sướt mướt giở tính thiếu gia, căn bản quỳ không đủ 24 tiếng, bây giờ ngược lại vô cùng nghiêm túc, bị bảo vệ đánh cũng không lên tiếng, có lẽ là biết sợ rồi."
Nhắc tới Từ Tân Niên, biểu tình trên mặt Từ Từ Niên lập tức lạnh xuống, im lặng phút chốc xong hỏi, "Cậu nói bây giờ hắn nghiêm túc rồi?"
A Tứ gật đầu, "Cực kỳ nghiêm túc, bộ dạng kia không khác gì cái xác di động."
Cậu híp mắt suy nghĩ một chút, lại nuốt miếng sủi cảo trong miệng xuống, "Mặc kệ hắn giở thủ đoạn gì cũng đừng để ý đến hắn, tiếp tục bắt hắn quỳ, miễn không ch*t là được, các cậu nhất định phải coi chừng hắn, tuyệt đối không thể lơ là, hiểu không?"
A Tứ gật đầu, "Anh Từ, anh cứ yên tâm dưỡng bệnh, mọi việc em sẽ an bài."
"Cậu mà làm thì tôi yên tâm rồi." Từ Từ Niên cười cười, ăn say sưa ngon lành cặp lồng sủi cảo, vỗ vỗ bụng cảm thấy vẫn chưa no, cầm đũa tiếp tục gắp vào miệng.
Buổi tối A Tứ chưa được ăn cơm, nhìn cậu ăn ngon như vậy, trong nháy mắt liền đói bụng, "Anh Từ.... cái gì kia, sủi cảo này thật sự ăn ngon vậy sao?"
Từ Từ Niên nháy mắt với hắn, cầm đũa gắp một miếng lên nói, "Cậu muốn thử chút không?"
A Tứ nhìn sủi cảo trắng ú, bụng sôi lên òng ọc, cảm thấy đói lắm rồi, nhìn quanh bốn phía phát hiện không có người, có chút ngại ngùng gãi gãi đầu, "Vậy... Em ăn thật đó."
Từ Từ Niên hào phóng đưa cặp lồng giữ nhiệt đến trước mặt hắn, khuôn mặt mong đời nhìn hắn.
A Tứ bụng đói cồn cào, nhón một miếng bỏ vào miệng, nhai nhai hai cái, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, nhìn gương mặt Từ Từ Niên mang theo ý cười lại không tiện phun ra, cố nén khổ sở nuốt xuống, nửa ngày mới thốt ra một câu, "Đây là sủi cảo gì... sao lại có mùi mỡ heo, hơn nữa gừng cũng là cả miếng, vốn không băm nhỏ."
Từ Từ Niên nhịn cười, "Không ngon?"
A Tứ thấy cũng không có người ngoài, ra sức lắc lắc đầu, vô cùng hoài nghi vị giác của Từ Từ Niên, "Không phải không ngon, là quá khó ăn mới đúng. Anh Từ, anh... anh bị bệnh ăn cái này thật sự không có vấn đề gì sao? Sẽ không tiêu chảy chứ? Đây là sủi cảo của quán nào bán, lần sau em nhất định sẽ tránh."
"Thằng nhóc thối, chú nói cái gì đấy?"
Giọng Cù Thành đột nhiên vang lên từ phía sau, A Tứ giật mình một cái, lập tức quay đầu, "Anh... anh Thành?"
Từ Từ Niên cười lớn hahaha, khoanh chân, lại nhét một miếng sủi cảo nữa vào miệng, "Thứ này là anh Thành của cậu làm đấy, có phải rất khó ăn không, tôi cũng cảm thấy như vậy."
Khó ăn mà anh còn ăn cả một cặp lồng!?
A Tứ bội phục liếc Từ Từ Niên một cái, lại liếc Cù Thành một cái, chỉ sợ lão đại bắt hắn tập luyện, vội vã tìm một lý do ôm đầu chạy trốn.
Từ Từ Niên dán mắt nhìn bóng lưng của hắn, ngửa đầu nằm trên giường cười càng kịch liệt.
"Có nghe thấy không, đàn em của anh đều nói đồ anh làm khó ăn, anh nhìn sủi cảo này xem, vỏ bánh xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như sắp rơi xuống đất, còn nhân bánh này, đều là cái thứ đồ chơi gì đây, gừng già như vậy, em ăn một miếng cay đến nỗi uống cả một bình nước."
"Chê khó ăn mà em vẫn ăn cả một cặp lồng, đưa cho anh đi, anh mang đổ hết." Cù Thành cười bất đắc dĩ, vươn tay lấy cặp lồng giữ nhiệt trong tay cậu.
"Ấy ấy, này lại không được." Từ Từ Niên ôm cặp lồng né cánh tay hắn, "Đây là của người nào đó tự tay gói cho em, thứ đã đưa ra ngoài nào có đạo lý lấy trở về được."
Nói xong cậu cho nốt miếng sủi cảo cuối cùng trong cặp lồng giữ nhiệt vào miệng, há há miệng ra hiệu đều đã ăn hết rồi, xem anh đòi lại thế nào.
Cù Thành bật cười, không có chút báo hiệu nào đột nhiên kéo cổ áo Từ Từ Niên, nâng đầu cậu hôn lên.
Từ Từ Niên sửng sốt một chút, sau đó bật cười, ra sức nuốt sủi cảo trong miệng xuống, Cù Thành lại không để cậu như ý, câu lấy đầu lưỡi kéo vào trong miệng mình, lập tức cướp sủi cảo đi.
Mùi vị kỳ quái của nhân bánh sủi cảo, xen lẫn với miếng gừng lớn pha trộn trong miệng hai người, khiến Từ Từ Niên cười không ngừng, đợi đến khi miếng sủi cảo cuối cùng không biết nuốt vào bụng ai, trong miệng hai người đều là vị mỡ heo.
Cù Thành liếm liếm môi, chậc chậc hai tiếng, "Quả nhiên rất khó ăn."
Từ Từ Niên bật cười, xoay mình nằm bò lên người Cù Thành, vừa định trêu chọc hắn một chút, kết quả dưới ánh đèn chiếu rọi mới đột nhiên nhìn rõ sắc mặt Cù Thành trắng bệch, trán còn đang đổ mồ hôi lạnh.
Nụ cười trên mặt thoáng chốc biến mất, Từ Từ Niên bỗng ngồi dậy, "Cù Thành, anh sao rồi? Sao sắc mặt khó coi như vậy."
"Có thể là tối qua ngủ không ngon, đừng suy nghĩ lung tung." Cù Thành không nhìn thẳng mặt cậu, đứng dậy ngồi sang bên cạnh, tìm một bản vẽ thiết kế phòng trẻ sơ sinh xem.
Khoảnh khắc hắn đứng dậy, vị mỡ heo trong miệng hai người đã tiêu tán đi rất nhiều, trong không khí tỏa ra mùi nước khử trùng nhàn nhạt, còn có một mùi... máu tanh không dễ phát hiện ra?!
Sắc mặt Từ Từ Niên nháy mắt thay đổi, lập tức đứng lên, vươn tay túm lấy quần áo Cù Thành.
"Khổng Tước đừng nghịch, em nằm xuống, đừng dùng sức, nghe không, đừng kéo nữa."
Cù Thành né tránh tiếp xúc của Từ Từ Niên, lại không dám dùng lực, sợ không cẩn thận một cái đẩy ngã người ta.
"Không được phép nói chuyện, đứng yên cấm nhúc nhích." Từ Từ Niên lườm hắn một cái, thái độ cứng rắn, không nhượng bộ chút nào, vươn tay vén áo Cù Thành lên.
"Từ Niên." Cù Thành không biết làm sao đè tay cậu lại, cười hư một tiếng, "Ở đây là bệnh viện, em muốn giở trò lưu manh cũng đừng quang minh chính đại như vậy chứ, nói một tiếng anh tự cởi hết ra cho em sờ."
"Bớt nói nhảm, không được phép luyên thuyên." Từ Từ Niên nôn nóng, đưa tay sờ vào sơ mi của Cù Thành, lập tức sờ được một miếng băng gạc trên vai hắn, trên mặt vải còn hơi ẩm ẩm dinh dính.
Ngón tay dừng một chút, rút tay ra khỏi quần áo hắn, trên ngón tay quả nhiên dính vết máu.
Cù Thành nhìn lướt qua, từ tủ đầu giường rút ra một tờ khăn giấy lau tay giúp cậu, Từ Từ Niên lập tức né ra, giọng nói trong miệng có chút bất ổn, "Chuyện gì xảy ra thế này...?"
"Vết thương nhỏ mà thôi, không nghiêm trọng. À đúng rồi, tối qua anh đã xem được một bản mẫu vẽ phòng trẻ sơ sinh, cảm thấy rất thích hợp với Oa Oa và Tiểu Đậu Đinh, anh lấy cho em xem."
Cù Thành làm như không có chuyện gì, ném khăn giấy vào thùng rác, xoay người muốn lấy bản vẽ, lại bị Từ Từ Niên lập tức ngăn lại, cứng rắn xoay người lại.
"Có phải là bang Khôn không? Vết thương này có phải là bọn chúng làm ra không?" Yết hầu Từ Từ Niên nhấp nhô mấy cái, giọng nói đã không ổn rồi.
Cù Thành rất lâu vẫn không lên tiếng, hai người nhất thời rơi vào im lặng.
Từ sau khi Từ Từ Niên gặp nguy hiểm thiếu chút nữa mất cả Tiểu Đậu Đinh, hai người ai cũng không đề cập đến chuyện đêm hôm đó, lúc ấy bụng Từ Từ Niên đau đến mơ mơ hồ hồ, chỉ nghe thấy tiếng của xe cảnh sát và xe cứu thương, cụ thể người của bang Khôn từ bỏ truy sát thế nào, sau đó Cù Thành làm gì, hiện tại Nhạc Chiếu sống hay chết, cậu hoàn toàn không biết, cũng không hỏi thêm câu nào.
Cậu biết Cù Thành nhất định sẽ vì chuyện này mà tự trách, cho nên cứ xem như chưa có gì phát sinh, yên tâm nằm ở trong bệnh viện, nhưng hôm nay người của cậu đã bị thương rồi, cậu nói sao thì nói cũng phải hỏi cho rõ ràng.
"Nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Anh để em xem vết thương của anh một chút."
Từ Từ Niên vươn tay ra định cởϊ áσ Cù Thành, lập tức bị hắn ngăn lại, "Đừng nhìn, dọa đến con bây giờ, chỉ là bị trầy da một chút thôi."
Từ Từ Niên không để ý tới Cù Thành, tiếp tục cởϊ áσ hắn ra. Cù Thành không dám để Từ Từ Niên dùng sức. Hắn đành để cậu tùy ý kéo áo mình xuống.
Áo khoác bị ném sang một bên, lộ ra chiếc sơ mi trắng lấm tấm vết máu. Bụng Từ Từ Niên liền nhói lên hai cái, cẩn thận tháo cúc cởϊ áσ giúp Cù Thành, màu trắng chói mắt của băng gạc hiện ra, khẽ chạm vào một cái liền chảy ra vết máu.
“Cái này mà gọi là trầy da một chút sao?” Từ Từ Niên lo lắng, lấy khăn sạch giúp hắn cầm máu, “Anh đợi ở đây, em đi gọi bác sĩ băng bó lại cho anh.”
Cù Thành kéo cậu lại, ôm cậu vào lòng, hai người ngã trên chăn bông mềm mại, "Em không cần phải đi, cứ để anh ôm em một lát, anh không quan tâm đến vết thương nhỏ này."
“Nhưng anh đang chảy máu!” Từ Từ Niên liền muốn ngồi dậy, ván giường nhúc nhích làm động đến vết thương ở vai của Cù Thành.
"Này... Khổng Tước, em đây là mưu sát gϊếŧ chồng em nha, em vừa động đậy cái là anh sẽ bị đau chết mất.”
Từ Từ Niên biết rằng Cù Thành lại cố ý làm nũng như trẻ con, cậu thực sự không cử động nữa, nằm thẳng ở trên giường, cẩn thận dịch chuyển người Cù Thành ghé trên người mình, thổi vào miệng vết thương của hắn, “Có đau không? Em thổi cho anh, một lát nữa sẽ ổn thôi, anh nhắm mắt lại đừng nói chuyện."
"Em dỗ anh như dỗ Oa Oa hả? Yên tâm đi, những người đó chỉ có chút năng lực vậy thôi." Cù Thành mỉm cười nhìn lên trần nhà, nhưng con ngươi lại mang theo màu đen nồng đậm.
Từ Từ Niên vuốt tóc hắn, một lúc lâu sau mới ngập ngừng hỏi một câu: "Đêm đó... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Cù Thành nửa ngày không nói gì, đưa tay sờ bụng Từ Từ Niên, như thể đang che lỗ tai Tiểu Đậu Đinh rồi khàn giọng nén ra từng chữ từ kẽ răng, "A Cường, người bảo vệ Nhạc Chiếu tối đêm hôm đó, cậu ta…chết rồi."
Từ Từ Niên sửng sốt đến ngây ngẩn cả người, nghĩ đến người đàn ông đã chiến đấu hết mình trong đêm đen, lời nói cuối cùng trong đời vẫn là muốn thúc giục cậu cùng Nhạc Chiếu rời đi, một sinh mệnh còn sống sờ sờ, nói đi là đi luôn.
Cổ họng khô khốc, giọng nói nghẹn ngào, hốc mắt có chút đau nhức, "Xin lỗi... Em không thể cứu cậu ta."
"Khờ quá, chuyện này không liên quan gì đến em. Thành thật mà nói, nếu có thể, anh thà rằng em không cần cứu ai hết, chỉ cần em được bình an là tốt rồi."
Cù Thành nắm chặt tay cậu, hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ tự trách bản thân, "Có phải anh làm đại ca rất tệ không? Anh đã không bảo vệ được em, cả đàn em mình cũng không cứu được. Anh… Tối đó, khi anh tìm được A Cường, xác cậu ta đã lạnh rồi, cậu ta chết không nhắm mắt…"
"Anh đã mất ba ngày để tìm ra băng nhóm gây án, anh đã không mang theo bất kỳ đàn em nào. Trước khi cảnh sát can thiệp, anh đã tự mình đơn thương độc mã xử lý bọn chúng, nhưng anh vẫn không vừa lòng. Bọn chúng chỉ là mấy tên đàn em nghe theo mệnh lệnh thôi, dù có chết cũng không có gì giá trị, nếu vẫn chưa tìm được bàn tay đen sau lưng, loại chuyện như vậy sẽ tiếp tục xảy ra. Đcm anh rất không cam lòng!"
Cù Thành hung hăng đá vào cái ghế đẩu, vết thương trên vai lại thấm ra vết máu, Tiểu Đậu Đinh trong bụng hơi động đậy, như muốn thầm an ủi hắn.
Từ Từ Niên nhìn bộ dạng cáu kỉnh của Cù Thành, trong lòng cũng không vui, không phải là do cậu chưa biết được sức mạnh của những người đã đuổi gϊếŧ cậu như thế nào, rõ ràng là Cù Thành tức giận đến cực hạn rồi mới có thể một mình đi thanh toán bọn chúng.
Có một loại hận không cần cùng người khác chia sẻ, bang Thanh Long đã mất đi một người anh em, Cù Thành thà bị thương còn hơn để bất cứ ai tham gia, nhưng dù bây giờ có trút giận được rồi, kẻ chủ mưu vẫn không xuất hiện. Cảm giác bất lực này như một nắm đấm vào bông hoa, thật sự rất là tồi tệ.
"Lần sau đừng làm như vậy, tuy rằng em hiểu cảm giác của anh, nhưng cũng đừng mạo hiểm nữa. Nếu có chuyện gì xảy ra với anh, em, Oa Oa và Đậu Đinh phải làm sao bây giờ?"
Từ Từ Niên đưa tay vuốt ve mái tóc của Cù Thành, giống như nhẹ nhàng an ủi một con sư tử bị thương.
Cù Thành "hừ" một tiếng, cúi đầu hôn lên trán cậu.
Từ Từ Niên cười cười, ngồi dậy vỗ vỗ mặt hắn, "Vết thương còn đau hay không?"
Cù Thành cười lắc lắc đầu, "Không đau."
Từ Từ Niên chớp chớp mắt, "Ồ, ý anh là không muốn em hôn?"
Cù Thành sửng sốt một chút, nhìn đôi mắt sáng ngời dịu dàng của Từ Từ Niên, trái tim đều ấm cả lên, vừa che miệng vết thương lại vừa rêи ɾỉ, "... Đau quá, mau hun anh đi mà."
“Ngớ ngẩn.” Từ Từ Niên gõ đầu Cù Thành, vòng chân ôm eo hắn, vòng tay qua ngực hắn, ôm lấy người đàn ông thường ngày rắn rỏi, mạnh mẽ như núi này, nhưng chỉ lộ ra một mặt mềm yếu trước mặt cậu, kéo hắn vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng nới lỏng băng gạc, cậu thấy một vết đâm sắc trên da thịt.
Đồng tử không khống chế được mà không ngừng co rút nhanh một chút, Cù Thành một tay vuốt gáy, tay kia che bụng Từ Từ Niên, cười lớn, "Đậu Đinh không nên nhìn, ba ba che mắt con lại."
Từ Từ Niên buồn cười, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm vết thương của hắn, đầu lưỡi thô ráp cọ xát vào dây thần kinh nhạy cảm mỏng manh nhất, cảm giác đau đau tê buốt truyền đến rõ ràng, như xuyên thấu vào tận xương cốt, sắc mặt Cù Thành không thay đổi, nhắm mắt lại và tận hưởng sự đau đớn kíƈɦ ŧɦíƈɦ kéo dài này.
Nghe nói nước bọt có tác dụng khử trùng, nơi đầu lưỡi mềm mại liếʍ ɭáρ nhiều lần cũng đỡ đau hơn, Cù Thành cười nói, "Lần này vết thương quá nhẹ, nếu sớm biết cách chữa trị này, anh đã nên bị gãy tay, gãy chân trở về. Đến lúc đó, em sẽ thực hiện dịch vụ chăm sóc toàn thân chứ?"
Từ Từ Niên bị chọc tức nở nụ cười, "Lần sau anh có bị chặt đứt người, em nhất định sẽ liếm giúp anh."
Cù Thành ha hả cười phá lên, cười động đến vết thương mà kêu “shhh” một tiếng.
Từ Từ Niên mắng "đáng đời", sau đó vòng tay qua cổ hắn, tiếp tục giúp hắn liếm vết thương đang chảy máu.
Trong đêm khuya thanh vắng, Từ Từ Niên ngủ thiếp đi, Tiểu Đậu Đinh trong bụng ngâm mình trong nước ấm áp, dùng tư thế thoải mái lăn lộn một cái, rồi khẽ ngáy đều.
Cù Thành vòng tay ôm hai cha con, không lên tiếng, bất động nhìn chằm chằm vào màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ.
Lúc này, điện thoại di động của hắn lặng lẽ sáng lên, trên đó chỉ có mấy chữ ngắn ngủi [Anh Thành, Nhạc Chiếu tỉnh rồi, cậu ấy đang tìm anh.]
Sau khi xem một lượt, Cù Thành lặng lẽ nâng đầu Từ Từ Niên, rút cánh tay mình ra, giúp Từ Từ Niên đắp lại chăn bông, hôn Tiểu Đậu Đinh một lần nữa, rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Xuyên qua các tầng lầu cao cao, trong bóng tối, chỉ có đèn khẩn cấp vẫn còn sáng xanh, Cù Thành vội vã bước đi cùng với một vài đàn em của mình.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, năm sáu anh em bang Thanh Long đồng loạt đứng lên đồng thanh gọi "Anh Thành".
Nhạc Chiếu mấy ngày nay nửa mê nửa tỉnh, mỗi lần tỉnh lại trong khoảng thời gian ngắn đều không thấy Cù Thành, vừa thấy hắn bước vào, y như rằng đã nhìn thấy người thân của mình, hốc mắt lập tức đỏ bừng gọi, "Anh Thành."
Cù Thành gật gật đầu, nháy mắt với tất cả các anh em, bảo họ ra ngoài chờ hắn.
Nhạc Chiếu nắm chặt ga trải giường, nhắm mắt lại, hít một hơi, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, "Anh Thành, có kẻ phản bội trong bang Thanh Long!"
Trong giấc mơ, cậu trở lại lúc nhỏ. Ánh nắng trong vườn hoa rất đẹp, mẹ cậu mặc một chiếc đầm màu trắng, vén tóc chơi bóng cùng cậu, cậu rất nhỏ, chỉ cao ngang đầu gối của mẹ. Mỗi lần ném bóng ra, đôi tay đeo chuỗi ngọc của mẹ sẽ bắt lấy nó ngay lập tức, sau đó mỉm cười ném lại, "Niên Niên, bắt lấy nó."
“Con biết rồi mẹ.” Cậu cười theo, đưa tay đón lấy quả bóng nhỏ bay qua.
Nhưng quả bóng đột nhiên xẹt qua đầu ngón tay của cậu, bay đi rất xa, cậu vội vàng xoay người đuổi theo, quả bóng lăn càng lúc càng nhanh, mỗi khi cậu sắp đuổi kịp, nó lại đột nhiên tăng tốc.
“Đừng lăn nữa.” Cậu chạy mệt quá, hai chân giống như đeo chì, trơ mắt nhìn quả bóng lăn đến mép hồ bơi.
Cậu lập tức nhào tới, giữ quả bóng đang chuẩn bị lăn xuống nước lại, vừa định thở phào nhẹ nhõm, từ phía sau đột nhiên có một đôi bàn tay duỗi ra, tàn nhẫn đẩy cậu xuống hồ bơi.
Mẹ ơi! Cứu con với! Ông ơi!
Cậu ra sức kêu gào, nhưng không ai để ý đến cậu cả, lúc này dưới nước, một bàn tay không biết từ đâu vươn ra giật lấy quả bóng nhỏ trong lòng cậu.
Đừng lấy nó đi! Nó là của tôi!
Cậu dùng hết sức ôm chặt lấy quả bóng, đầu ngón tay bấu chặt, nói gì cũng không chịu buông ra, nhưng làn nước vẫn tiếp tục nhấn chìm cậu, càng ngày càng có nhiều bàn tay vươn ra từ mọi hướng, ra sức cướp đồ của cậu, đẩy cậu xuống vùng nước tối đen.
Đau đớn đến nghẹt thở ập vào mặt, cậu ra sức giãy dụa, một bàn tay ở trên mặt nước nắm chặt quả bóng, tay còn lại ở phía dưới nắm lấy cổ chân của cậu, như muốn xé cậu ra làm đôi, giật lấy quả bóng mà cậu dùng hết sức để bảo vệ.
Cơn đau thấu tim truyền đến, giống như bị cưỡng ép lôi một bộ phận trên cơ thể mình ra, quả bóng tuột khỏi tay, nước hồ bơi nháy mắt chuyển sang màu đỏ như máu, cậu bị kéo mạnh xuống đáy hồ, trơ mắt nhìn quả bóng rời ngày càng xa.
Đừng...đừng! Đừng cướp nó đi!
Từ Từ Niên đột nhiên mở mắt ra, lồng ngực phập phồng dữ dội, ánh nắng chói mắt vô cùng, giống như ở trong mơ, xung quanh trắng xóa, còn có mùi thuốc khử trùng, cậu vươn tay che mắt lại thở hổn hển, nhất thời không biết mình đang ở đâu.
"Từ Niên, em tỉnh rồi?"
Một đôi bàn tay to ấm áp đột nhiên nắm lấy cậu, Từ Từ Niên thoáng giật mình, mở mắt ra lần nữa đã nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng ở bên cạnh giường.
Hắn đứng ngược sáng, Từ Từ Niên không nhìn thấy rõ mặt hắn, nhưng giọng nói mang theo trấn an, khiến cậu bình tĩnh lại, "...Cù Thành."
Giọng cậu có chút khàn khàn, Cù Thành hôn lên mu bàn tay cậu, "Ừ, là anh, gặp ác mộng hả?"
Từ Từ Niên thở dài một hơi, lúc này mới cảm thấy ga trải giường thấm đẫm mồ hôi của mình, vô thức đưa tay sờ lên bụng, "Em nằm trong bệnh viện bao lâu rồi?"
"Một ngày một đêm, giờ em cảm thấy thế nào? Có thấy khá hơn không? Muốn ăn gì không? Anh bảo A Tứ mang tới." Cù Thành vươn tay đắp chăn cho cậu. Khi hắn cúi đầu, Từ Từ Niên nhận ra sắc mặt của hắn có vẻ không ổn, dưới hốc mắt vẫn còn quầng thâm, thậm chí còn có cả sợi râu mọc ra nữa.
"Sao sắc mặt anh lại khó coi như vậy? Yên tâm đi, em không sao, Tiểu Đậu Đinh bây giờ thế nào rồi?"
Cậu vô thức xốc chăn ngồi dậy, nhưng lại bị Cù Thành ngăn lại, "Nằm xuống đừng động, trước tiên em đừng để ý đến chuyện này, khỏe rồi nói tiếp."
Thấy hắn ngậm miệng không nói về đứa nhỏ, Từ Từ Niên căng thẳng, nắm lấy cổ tay hắn, "Tiểu Đậu Đinh xảy ra chuyện gì sao?"
“Đậu Đinh nó...” Cù Thành do dự một chút, vẻ mặt rất phức tạp, giống như không biết nên mở miệng như thế nào.
Từ Từ Niên thấy vẻ mặt này của hắn, sắc mặt lập tức tái mét, lẽ nào ác mộng đã thực sự trở thành sự thật?
Đầu óc cậu nháy mắt trống rỗng, ngồi bật dậy không kịp nghĩ ngợi gì vén chăn nhảy ra khỏi giường, không để ý trên mu bàn tay vẫn còn cắm kim truyền nước, kéo đầu kim ra một nửa, máu lập tức chảy ra.
Đúng lúc này cửa phòng mở ra, Triệu Duệ nhìn thấy cảnh này, sợ tới mức chạy vội vào nói: "Từ Từ Niên, mẹ kiếp, cậu muốn tìm chỗ chết à, vừa tỉnh lại đã muốn rút kim ra, nằm xuống mau, không muốn sống nữa hả!"
Vừa rồi động tác của Từ Từ Niên quá nhanh, Cù Thành còn chưa kịp phản ứng, cậu đã nhảy ra khỏi giường, lúc này mới giật mình, vội vàng giữ cậu lại, "Khổng Tước, em bình tĩnh lại đã, nghe anh nói."
"Triệu Duệ, có phải Đậu Đinh xảy ra chuyện gì rồi không? Đừng có giấu tôi, nói thật đi! Có phải không giữ được nữa không?!" Lúc này, Từ Từ Niên hoảng thật sự rồi, không để ý đến tay mình còn chảy máu, nắm lấy Triệu Duệ, coi anh ta như là cọng rơm cứu mạng.
Triệu Duệ nhíu mày, liếc nhìn Cù Thành, sau đó quay đầu lại nói: "Ai nói với cậu là không giữ được? Cục thịt nhỏ đó hiện tại vẫn đang nằm trong bụng của cậu, không tin tôi dẫn cậu đi kiểm tra."
Từ Từ Niên sững sờ một lúc, nhìn Cù Thành, "Nhưng ... dáng vẻ vừa rồi của anh ấy..."
Lúc này Cù Thành quả là oan uổng quá, vội vàng ấn vợ lên giường, dở khóc dở cười, "Anh nói chứ Khổng Tước, em nói lý một chút được không, anh chưa nói gì, em đã tự mình đoán mò. Con trai chúng ta vẫn ổn, nếu ai dám nói không, anh tính sổ với người đó."
"Vậy thì sao vừa nãy anh làm dáng vẻ trông như sắp khóc vậy?"
Cù Thành không nhịn được cười thành tiếng, ho khan vài cái nói: "Không phải anh ngạc nhiên sao, Triệu Duệ nói Đậu Đinh nhà chúng ta là một cậu nhóc tuyệt vời, đừng nhìn thiếu dinh dưỡng, nhưng rất khỏe, mặt dày mày dạn không chịu đi."
“Đúng vậy, tôi chưa từng thấy đứa nhỏ nào như đứa nhỏ nhà cậu cả.” Triệu Duệ cười, rút báo cáo kiểm tra ra đặt trước mặt Từ Từ Niên, “Người ta nói rằng đứa trẻ ba tháng dễ bị sảy thai nhất, chỉ cần cực khổ một chút là không giữ được rồi. Con trai nhà cậu ngược lại lợi hại, theo cậu nhảy lên nhảy xuống, còn bị ô tô tông, vẫn bám ở trong bụng, trượt đến miệng rồi còn quay trở lại chỗ cũ, cái tính khí bướng bỉnh này giống y hệt cậu."
Trên trời dưới đất một lúc, trái tim cũng lên xuống theo, Từ Từ Niên thở phào một hơi nhẹ nhõm, lúc này mới cảm thấy chân mình hơi run, ngoan ngoãn nằm lại trên giường, tóm lấy mu bàn tay Cù Thành, dùng sức cắn, sau đó cảm thấy vẫn chưa hả giận, thực sự muốn đá hắn bằng cả hai chân, nhưng nghĩ lại hay là thôi.
"A... Ai ui, đừng cắn Khổng Tước, em cầm tinh con cẩu à."
"Sắc mặt ch* má đó của anh là sao hả, biết con trai của chúng ta còn sống, còn giả bộ đau lòng?"
Năm chữ “con trai của chúng ta”, Cù Thành nghe xong, lông mày cũng giương lên, tim phổi vô cùng thoải mái, khóe miệng không giấu được ý cười, “Em phải hiểu một người đàn ông vừa lên chức làm ba, sẽ khó tránh khỏi lo lắng sợ hãi. Anh chỉ vừa nghĩ tới sau này có thêm một con khổng tước nhỏ tính khí vừa cục xúc vừa cứng cỏi, lại còn khỏe vô cùng, mặt dày mày dạn nữa chứ, đau cả bụng. Nuôi một con thôi đã đủ đau đầu rồi, thêm một đứa.......ăn vặt nhiều như Oa Oa, anh cảm thấy áp lực quá."
“Thôi đi, Oa Oa cũng lớn rồi, bớt làm bộ làm tịch.” Từ Từ Niên tiếp tục cắn cánh tay hắn, để lại một chuỗi dấu răng trên cánh tay cường tráng, giống như một xiên kẹo hồ lô.
Cù Thành để mặc cho cậu cắn, cúi người ôm Từ Từ Niên vào trong lòng, chóp mũi hai người đụng nhau, hắn khẽ nói: "Chuyện này sao có thể giống nhau được, anh chưa từng thấy dáng vẻ hồi nhỏ của Oa Oa, lần này nói gì cũng phải chăm sóc Tiểu Đậu Đinh thật tốt mới được."
Hắn vừa nói vừa đưa tay sờ bụng Từ Từ Niên, mặc dù không cảm thấy động tĩnh gì nhưng hắn vẫn nghiêm túc nói: "Đậu Đinh, chuẩn bị sẵn sàng, đón nhận sự chăm sóc của ba con nha, sau này sinh ra không thể để gầy hơn anh trai con được. Đúng rồi, anh trai con là một tên mập nhỏ háu ăn, con phải học tập anh ấy, cùng ba ngoéo tay."
“Lộn xộn cái gì.” Từ Từ Niên cười ngả người ra sau, giữ bàn tay đang làm loạn trên bụng mình lại.
Cù Thành cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm mang theo sự dịu dàng, hai người nhìn nhau, mỉm cười rồi trao nhau một nụ hôn.
Cửa phòng bệnh lặng lẽ đóng lại, Triệu Duệ cầm hồ sơ bệnh án cho vào trong túi đi về phía trước, ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, ai... Người cô đơn, hâm mộ ghen tị quá đi!
*****
Cù Thành nói nhất định phải chăm sóc Tiểu Đậu Đinh thật tốt, hắn thực sự không nuốt lời, một ngày chạy đến bệnh viện ba bốn lần, nghiên cứu sách dạy nấu ăn, đưa cơm đưa canh, gần như coi Từ Từ Niên là loài động vật được bảo vệ trọng điểm quốc gia, ngay cả đi vệ sinh cũng phải đỡ, sợ cậu té ngã, khiến Từ Từ Niên cảm thấy bất lực vô cùng, cậu cũng là đàn ông kia mà, đâu phải miếng đậu hũ, đụng một cái là vỡ?
Cậu liên tục nhấn mạnh với người nào đó nhiều lần, người nào đó lại chỉ cười qua loa một tiếng, múc một thìa canh đưa lên miệng cậu, dỗ dành nói, “Em yêu, uống thêm một thìa nữa nào”.
"..." Từ Từ Niên cạn lời, bỗng nổi hết cả da gà.
Cậu ở trong một phòng bệnh VIP cao cấp, trong phòng to như vậy chỉ có một cái giường bệnh của cậu, bồn cầu, nhà tắm, bình nước nóng cái gì cũng có. Từ Từ Niên không biết Cù Thành dùng biện pháp gì, lại có thể ở trong bệnh viện công vô cùng chật chội tìm được căn phòng tốt như thế này, thậm chí cả việc ngoại trừ Triệu Duệ, từ đầu đến cuối không có bất cứ bác sĩ nào khác đến kiểm tra cơ thể của cậu, hoàn toàn bảo vệ được bí mật về Tiểu Đậu Đinh.
Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, Từ Từ Niên nói với bên ngoài rằng bản thân gặp tai nạn xe, cần tĩnh dưỡng ở bệnh viện, chú Chung, Tiểu Mậu còn có nông trại, tất cả nhân viên Hào Đình đều đến thăm cậu, mỗi ngày đều khiến phòng bệnh chật kín người.
Những huynh đệ bang Thanh Long vừa nghe cậu bị bệnh, bọn họ khiêng chân giò heo, đầu heo đến, một đám người cao lớn thô kệch, dáng vẻ mặt mũi hung tợn, còn phải giả bộ trẻ trung, bóp vai cho cậu, kể chuyện cười, đồng thanh hát "Tôi thật sự vẫn muốn sống thêm 500 năm nữa", khiến cho Từ Từ Niên dở khóc dở cười, cuống cùng tất cả bị Cù Thành đuổi ra ngoài, cảm thấy cái mặt già lại bị đám nhóc này vứt hết rồi.
Tối hôm đó, A Tứ đến báo cáo tình hình thời gian gần đây của cha con Từ gia với cậu, Từ Từ Niên ngồi trên giường ăn sủi cảo trong cặp lồng giữ nhiệt.
"Gần đây Từ Kiến Quốc hoàn toàn yên tĩnh rồi, bây giờ mỗi ngày ở trong viện điều dưỡng ăn chay niệm Phật, cơ thể hình như vẫn chưa có gì khởi sắc, cần nằm trên giường nghỉ ngơi, nhưng đã có thể ngồi xe lăn đi ra ngoài hoạt động một chút, người của chúng ta trông chừng lão rất chặt chẽ, bây giờ bên cạnh lão cũng chỉ còn lại bác Trương, không làm được bất cứ trò quỷ nào nữa.”
Từ Từ Niên nuốt sủi cảo trong miệng xuống, cười hỏi ngược lại một câu, "Ăn chay niệm Phật? Hừ, ngược lại đã nghĩ thoáng ra rồi, nếu như thật sự có tấm lòng Bồ Tát cũng sẽ không đến tình trạng này. Từ Tân Niên như thế nào?"
A Tứ cười giễu một tiếng, nháy mắt với Từ Từ Niên, "Anh Từ, anh cảm thấy hắn còn có thể thế nào? Một chiêu kia của anh đã trị cho hắn phải ngoan ngoãn, bây giờ mỗi ngày hắn đều phải dập đầu với lão gia tử, hơn nữa vừa quỳ một cái là quỳ cả ngày, lúc bắt đầu hắn vẫn khóc sướt mướt giở tính thiếu gia, căn bản quỳ không đủ 24 tiếng, bây giờ ngược lại vô cùng nghiêm túc, bị bảo vệ đánh cũng không lên tiếng, có lẽ là biết sợ rồi."
Nhắc tới Từ Tân Niên, biểu tình trên mặt Từ Từ Niên lập tức lạnh xuống, im lặng phút chốc xong hỏi, "Cậu nói bây giờ hắn nghiêm túc rồi?"
A Tứ gật đầu, "Cực kỳ nghiêm túc, bộ dạng kia không khác gì cái xác di động."
Cậu híp mắt suy nghĩ một chút, lại nuốt miếng sủi cảo trong miệng xuống, "Mặc kệ hắn giở thủ đoạn gì cũng đừng để ý đến hắn, tiếp tục bắt hắn quỳ, miễn không ch*t là được, các cậu nhất định phải coi chừng hắn, tuyệt đối không thể lơ là, hiểu không?"
A Tứ gật đầu, "Anh Từ, anh cứ yên tâm dưỡng bệnh, mọi việc em sẽ an bài."
"Cậu mà làm thì tôi yên tâm rồi." Từ Từ Niên cười cười, ăn say sưa ngon lành cặp lồng sủi cảo, vỗ vỗ bụng cảm thấy vẫn chưa no, cầm đũa tiếp tục gắp vào miệng.
Buổi tối A Tứ chưa được ăn cơm, nhìn cậu ăn ngon như vậy, trong nháy mắt liền đói bụng, "Anh Từ.... cái gì kia, sủi cảo này thật sự ăn ngon vậy sao?"
Từ Từ Niên nháy mắt với hắn, cầm đũa gắp một miếng lên nói, "Cậu muốn thử chút không?"
A Tứ nhìn sủi cảo trắng ú, bụng sôi lên òng ọc, cảm thấy đói lắm rồi, nhìn quanh bốn phía phát hiện không có người, có chút ngại ngùng gãi gãi đầu, "Vậy... Em ăn thật đó."
Từ Từ Niên hào phóng đưa cặp lồng giữ nhiệt đến trước mặt hắn, khuôn mặt mong đời nhìn hắn.
A Tứ bụng đói cồn cào, nhón một miếng bỏ vào miệng, nhai nhai hai cái, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, nhìn gương mặt Từ Từ Niên mang theo ý cười lại không tiện phun ra, cố nén khổ sở nuốt xuống, nửa ngày mới thốt ra một câu, "Đây là sủi cảo gì... sao lại có mùi mỡ heo, hơn nữa gừng cũng là cả miếng, vốn không băm nhỏ."
Từ Từ Niên nhịn cười, "Không ngon?"
A Tứ thấy cũng không có người ngoài, ra sức lắc lắc đầu, vô cùng hoài nghi vị giác của Từ Từ Niên, "Không phải không ngon, là quá khó ăn mới đúng. Anh Từ, anh... anh bị bệnh ăn cái này thật sự không có vấn đề gì sao? Sẽ không tiêu chảy chứ? Đây là sủi cảo của quán nào bán, lần sau em nhất định sẽ tránh."
"Thằng nhóc thối, chú nói cái gì đấy?"
Giọng Cù Thành đột nhiên vang lên từ phía sau, A Tứ giật mình một cái, lập tức quay đầu, "Anh... anh Thành?"
Từ Từ Niên cười lớn hahaha, khoanh chân, lại nhét một miếng sủi cảo nữa vào miệng, "Thứ này là anh Thành của cậu làm đấy, có phải rất khó ăn không, tôi cũng cảm thấy như vậy."
Khó ăn mà anh còn ăn cả một cặp lồng!?
A Tứ bội phục liếc Từ Từ Niên một cái, lại liếc Cù Thành một cái, chỉ sợ lão đại bắt hắn tập luyện, vội vã tìm một lý do ôm đầu chạy trốn.
Từ Từ Niên dán mắt nhìn bóng lưng của hắn, ngửa đầu nằm trên giường cười càng kịch liệt.
"Có nghe thấy không, đàn em của anh đều nói đồ anh làm khó ăn, anh nhìn sủi cảo này xem, vỏ bánh xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như sắp rơi xuống đất, còn nhân bánh này, đều là cái thứ đồ chơi gì đây, gừng già như vậy, em ăn một miếng cay đến nỗi uống cả một bình nước."
"Chê khó ăn mà em vẫn ăn cả một cặp lồng, đưa cho anh đi, anh mang đổ hết." Cù Thành cười bất đắc dĩ, vươn tay lấy cặp lồng giữ nhiệt trong tay cậu.
"Ấy ấy, này lại không được." Từ Từ Niên ôm cặp lồng né cánh tay hắn, "Đây là của người nào đó tự tay gói cho em, thứ đã đưa ra ngoài nào có đạo lý lấy trở về được."
Nói xong cậu cho nốt miếng sủi cảo cuối cùng trong cặp lồng giữ nhiệt vào miệng, há há miệng ra hiệu đều đã ăn hết rồi, xem anh đòi lại thế nào.
Cù Thành bật cười, không có chút báo hiệu nào đột nhiên kéo cổ áo Từ Từ Niên, nâng đầu cậu hôn lên.
Từ Từ Niên sửng sốt một chút, sau đó bật cười, ra sức nuốt sủi cảo trong miệng xuống, Cù Thành lại không để cậu như ý, câu lấy đầu lưỡi kéo vào trong miệng mình, lập tức cướp sủi cảo đi.
Mùi vị kỳ quái của nhân bánh sủi cảo, xen lẫn với miếng gừng lớn pha trộn trong miệng hai người, khiến Từ Từ Niên cười không ngừng, đợi đến khi miếng sủi cảo cuối cùng không biết nuốt vào bụng ai, trong miệng hai người đều là vị mỡ heo.
Cù Thành liếm liếm môi, chậc chậc hai tiếng, "Quả nhiên rất khó ăn."
Từ Từ Niên bật cười, xoay mình nằm bò lên người Cù Thành, vừa định trêu chọc hắn một chút, kết quả dưới ánh đèn chiếu rọi mới đột nhiên nhìn rõ sắc mặt Cù Thành trắng bệch, trán còn đang đổ mồ hôi lạnh.
Nụ cười trên mặt thoáng chốc biến mất, Từ Từ Niên bỗng ngồi dậy, "Cù Thành, anh sao rồi? Sao sắc mặt khó coi như vậy."
"Có thể là tối qua ngủ không ngon, đừng suy nghĩ lung tung." Cù Thành không nhìn thẳng mặt cậu, đứng dậy ngồi sang bên cạnh, tìm một bản vẽ thiết kế phòng trẻ sơ sinh xem.
Khoảnh khắc hắn đứng dậy, vị mỡ heo trong miệng hai người đã tiêu tán đi rất nhiều, trong không khí tỏa ra mùi nước khử trùng nhàn nhạt, còn có một mùi... máu tanh không dễ phát hiện ra?!
Sắc mặt Từ Từ Niên nháy mắt thay đổi, lập tức đứng lên, vươn tay túm lấy quần áo Cù Thành.
"Khổng Tước đừng nghịch, em nằm xuống, đừng dùng sức, nghe không, đừng kéo nữa."
Cù Thành né tránh tiếp xúc của Từ Từ Niên, lại không dám dùng lực, sợ không cẩn thận một cái đẩy ngã người ta.
"Không được phép nói chuyện, đứng yên cấm nhúc nhích." Từ Từ Niên lườm hắn một cái, thái độ cứng rắn, không nhượng bộ chút nào, vươn tay vén áo Cù Thành lên.
"Từ Niên." Cù Thành không biết làm sao đè tay cậu lại, cười hư một tiếng, "Ở đây là bệnh viện, em muốn giở trò lưu manh cũng đừng quang minh chính đại như vậy chứ, nói một tiếng anh tự cởi hết ra cho em sờ."
"Bớt nói nhảm, không được phép luyên thuyên." Từ Từ Niên nôn nóng, đưa tay sờ vào sơ mi của Cù Thành, lập tức sờ được một miếng băng gạc trên vai hắn, trên mặt vải còn hơi ẩm ẩm dinh dính.
Ngón tay dừng một chút, rút tay ra khỏi quần áo hắn, trên ngón tay quả nhiên dính vết máu.
Cù Thành nhìn lướt qua, từ tủ đầu giường rút ra một tờ khăn giấy lau tay giúp cậu, Từ Từ Niên lập tức né ra, giọng nói trong miệng có chút bất ổn, "Chuyện gì xảy ra thế này...?"
"Vết thương nhỏ mà thôi, không nghiêm trọng. À đúng rồi, tối qua anh đã xem được một bản mẫu vẽ phòng trẻ sơ sinh, cảm thấy rất thích hợp với Oa Oa và Tiểu Đậu Đinh, anh lấy cho em xem."
Cù Thành làm như không có chuyện gì, ném khăn giấy vào thùng rác, xoay người muốn lấy bản vẽ, lại bị Từ Từ Niên lập tức ngăn lại, cứng rắn xoay người lại.
"Có phải là bang Khôn không? Vết thương này có phải là bọn chúng làm ra không?" Yết hầu Từ Từ Niên nhấp nhô mấy cái, giọng nói đã không ổn rồi.
Cù Thành rất lâu vẫn không lên tiếng, hai người nhất thời rơi vào im lặng.
Từ sau khi Từ Từ Niên gặp nguy hiểm thiếu chút nữa mất cả Tiểu Đậu Đinh, hai người ai cũng không đề cập đến chuyện đêm hôm đó, lúc ấy bụng Từ Từ Niên đau đến mơ mơ hồ hồ, chỉ nghe thấy tiếng của xe cảnh sát và xe cứu thương, cụ thể người của bang Khôn từ bỏ truy sát thế nào, sau đó Cù Thành làm gì, hiện tại Nhạc Chiếu sống hay chết, cậu hoàn toàn không biết, cũng không hỏi thêm câu nào.
Cậu biết Cù Thành nhất định sẽ vì chuyện này mà tự trách, cho nên cứ xem như chưa có gì phát sinh, yên tâm nằm ở trong bệnh viện, nhưng hôm nay người của cậu đã bị thương rồi, cậu nói sao thì nói cũng phải hỏi cho rõ ràng.
"Nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Anh để em xem vết thương của anh một chút."
Từ Từ Niên vươn tay ra định cởϊ áσ Cù Thành, lập tức bị hắn ngăn lại, "Đừng nhìn, dọa đến con bây giờ, chỉ là bị trầy da một chút thôi."
Từ Từ Niên không để ý tới Cù Thành, tiếp tục cởϊ áσ hắn ra. Cù Thành không dám để Từ Từ Niên dùng sức. Hắn đành để cậu tùy ý kéo áo mình xuống.
Áo khoác bị ném sang một bên, lộ ra chiếc sơ mi trắng lấm tấm vết máu. Bụng Từ Từ Niên liền nhói lên hai cái, cẩn thận tháo cúc cởϊ áσ giúp Cù Thành, màu trắng chói mắt của băng gạc hiện ra, khẽ chạm vào một cái liền chảy ra vết máu.
“Cái này mà gọi là trầy da một chút sao?” Từ Từ Niên lo lắng, lấy khăn sạch giúp hắn cầm máu, “Anh đợi ở đây, em đi gọi bác sĩ băng bó lại cho anh.”
Cù Thành kéo cậu lại, ôm cậu vào lòng, hai người ngã trên chăn bông mềm mại, "Em không cần phải đi, cứ để anh ôm em một lát, anh không quan tâm đến vết thương nhỏ này."
“Nhưng anh đang chảy máu!” Từ Từ Niên liền muốn ngồi dậy, ván giường nhúc nhích làm động đến vết thương ở vai của Cù Thành.
"Này... Khổng Tước, em đây là mưu sát gϊếŧ chồng em nha, em vừa động đậy cái là anh sẽ bị đau chết mất.”
Từ Từ Niên biết rằng Cù Thành lại cố ý làm nũng như trẻ con, cậu thực sự không cử động nữa, nằm thẳng ở trên giường, cẩn thận dịch chuyển người Cù Thành ghé trên người mình, thổi vào miệng vết thương của hắn, “Có đau không? Em thổi cho anh, một lát nữa sẽ ổn thôi, anh nhắm mắt lại đừng nói chuyện."
"Em dỗ anh như dỗ Oa Oa hả? Yên tâm đi, những người đó chỉ có chút năng lực vậy thôi." Cù Thành mỉm cười nhìn lên trần nhà, nhưng con ngươi lại mang theo màu đen nồng đậm.
Từ Từ Niên vuốt tóc hắn, một lúc lâu sau mới ngập ngừng hỏi một câu: "Đêm đó... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Cù Thành nửa ngày không nói gì, đưa tay sờ bụng Từ Từ Niên, như thể đang che lỗ tai Tiểu Đậu Đinh rồi khàn giọng nén ra từng chữ từ kẽ răng, "A Cường, người bảo vệ Nhạc Chiếu tối đêm hôm đó, cậu ta…chết rồi."
Từ Từ Niên sửng sốt đến ngây ngẩn cả người, nghĩ đến người đàn ông đã chiến đấu hết mình trong đêm đen, lời nói cuối cùng trong đời vẫn là muốn thúc giục cậu cùng Nhạc Chiếu rời đi, một sinh mệnh còn sống sờ sờ, nói đi là đi luôn.
Cổ họng khô khốc, giọng nói nghẹn ngào, hốc mắt có chút đau nhức, "Xin lỗi... Em không thể cứu cậu ta."
"Khờ quá, chuyện này không liên quan gì đến em. Thành thật mà nói, nếu có thể, anh thà rằng em không cần cứu ai hết, chỉ cần em được bình an là tốt rồi."
Cù Thành nắm chặt tay cậu, hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ tự trách bản thân, "Có phải anh làm đại ca rất tệ không? Anh đã không bảo vệ được em, cả đàn em mình cũng không cứu được. Anh… Tối đó, khi anh tìm được A Cường, xác cậu ta đã lạnh rồi, cậu ta chết không nhắm mắt…"
"Anh đã mất ba ngày để tìm ra băng nhóm gây án, anh đã không mang theo bất kỳ đàn em nào. Trước khi cảnh sát can thiệp, anh đã tự mình đơn thương độc mã xử lý bọn chúng, nhưng anh vẫn không vừa lòng. Bọn chúng chỉ là mấy tên đàn em nghe theo mệnh lệnh thôi, dù có chết cũng không có gì giá trị, nếu vẫn chưa tìm được bàn tay đen sau lưng, loại chuyện như vậy sẽ tiếp tục xảy ra. Đcm anh rất không cam lòng!"
Cù Thành hung hăng đá vào cái ghế đẩu, vết thương trên vai lại thấm ra vết máu, Tiểu Đậu Đinh trong bụng hơi động đậy, như muốn thầm an ủi hắn.
Từ Từ Niên nhìn bộ dạng cáu kỉnh của Cù Thành, trong lòng cũng không vui, không phải là do cậu chưa biết được sức mạnh của những người đã đuổi gϊếŧ cậu như thế nào, rõ ràng là Cù Thành tức giận đến cực hạn rồi mới có thể một mình đi thanh toán bọn chúng.
Có một loại hận không cần cùng người khác chia sẻ, bang Thanh Long đã mất đi một người anh em, Cù Thành thà bị thương còn hơn để bất cứ ai tham gia, nhưng dù bây giờ có trút giận được rồi, kẻ chủ mưu vẫn không xuất hiện. Cảm giác bất lực này như một nắm đấm vào bông hoa, thật sự rất là tồi tệ.
"Lần sau đừng làm như vậy, tuy rằng em hiểu cảm giác của anh, nhưng cũng đừng mạo hiểm nữa. Nếu có chuyện gì xảy ra với anh, em, Oa Oa và Đậu Đinh phải làm sao bây giờ?"
Từ Từ Niên đưa tay vuốt ve mái tóc của Cù Thành, giống như nhẹ nhàng an ủi một con sư tử bị thương.
Cù Thành "hừ" một tiếng, cúi đầu hôn lên trán cậu.
Từ Từ Niên cười cười, ngồi dậy vỗ vỗ mặt hắn, "Vết thương còn đau hay không?"
Cù Thành cười lắc lắc đầu, "Không đau."
Từ Từ Niên chớp chớp mắt, "Ồ, ý anh là không muốn em hôn?"
Cù Thành sửng sốt một chút, nhìn đôi mắt sáng ngời dịu dàng của Từ Từ Niên, trái tim đều ấm cả lên, vừa che miệng vết thương lại vừa rêи ɾỉ, "... Đau quá, mau hun anh đi mà."
“Ngớ ngẩn.” Từ Từ Niên gõ đầu Cù Thành, vòng chân ôm eo hắn, vòng tay qua ngực hắn, ôm lấy người đàn ông thường ngày rắn rỏi, mạnh mẽ như núi này, nhưng chỉ lộ ra một mặt mềm yếu trước mặt cậu, kéo hắn vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng nới lỏng băng gạc, cậu thấy một vết đâm sắc trên da thịt.
Đồng tử không khống chế được mà không ngừng co rút nhanh một chút, Cù Thành một tay vuốt gáy, tay kia che bụng Từ Từ Niên, cười lớn, "Đậu Đinh không nên nhìn, ba ba che mắt con lại."
Từ Từ Niên buồn cười, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm vết thương của hắn, đầu lưỡi thô ráp cọ xát vào dây thần kinh nhạy cảm mỏng manh nhất, cảm giác đau đau tê buốt truyền đến rõ ràng, như xuyên thấu vào tận xương cốt, sắc mặt Cù Thành không thay đổi, nhắm mắt lại và tận hưởng sự đau đớn kíƈɦ ŧɦíƈɦ kéo dài này.
Nghe nói nước bọt có tác dụng khử trùng, nơi đầu lưỡi mềm mại liếʍ ɭáρ nhiều lần cũng đỡ đau hơn, Cù Thành cười nói, "Lần này vết thương quá nhẹ, nếu sớm biết cách chữa trị này, anh đã nên bị gãy tay, gãy chân trở về. Đến lúc đó, em sẽ thực hiện dịch vụ chăm sóc toàn thân chứ?"
Từ Từ Niên bị chọc tức nở nụ cười, "Lần sau anh có bị chặt đứt người, em nhất định sẽ liếm giúp anh."
Cù Thành ha hả cười phá lên, cười động đến vết thương mà kêu “shhh” một tiếng.
Từ Từ Niên mắng "đáng đời", sau đó vòng tay qua cổ hắn, tiếp tục giúp hắn liếm vết thương đang chảy máu.
Trong đêm khuya thanh vắng, Từ Từ Niên ngủ thiếp đi, Tiểu Đậu Đinh trong bụng ngâm mình trong nước ấm áp, dùng tư thế thoải mái lăn lộn một cái, rồi khẽ ngáy đều.
Cù Thành vòng tay ôm hai cha con, không lên tiếng, bất động nhìn chằm chằm vào màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ.
Lúc này, điện thoại di động của hắn lặng lẽ sáng lên, trên đó chỉ có mấy chữ ngắn ngủi [Anh Thành, Nhạc Chiếu tỉnh rồi, cậu ấy đang tìm anh.]
Sau khi xem một lượt, Cù Thành lặng lẽ nâng đầu Từ Từ Niên, rút cánh tay mình ra, giúp Từ Từ Niên đắp lại chăn bông, hôn Tiểu Đậu Đinh một lần nữa, rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Xuyên qua các tầng lầu cao cao, trong bóng tối, chỉ có đèn khẩn cấp vẫn còn sáng xanh, Cù Thành vội vã bước đi cùng với một vài đàn em của mình.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, năm sáu anh em bang Thanh Long đồng loạt đứng lên đồng thanh gọi "Anh Thành".
Nhạc Chiếu mấy ngày nay nửa mê nửa tỉnh, mỗi lần tỉnh lại trong khoảng thời gian ngắn đều không thấy Cù Thành, vừa thấy hắn bước vào, y như rằng đã nhìn thấy người thân của mình, hốc mắt lập tức đỏ bừng gọi, "Anh Thành."
Cù Thành gật gật đầu, nháy mắt với tất cả các anh em, bảo họ ra ngoài chờ hắn.
Nhạc Chiếu nắm chặt ga trải giường, nhắm mắt lại, hít một hơi, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, "Anh Thành, có kẻ phản bội trong bang Thanh Long!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất