Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh
Chương 76: Thoát nạn
Vừa qua nửa đêm, Từ Từ Niên cầm một vali tiền đến đầu hẻm Tây Tứ.
Đây là khu chợ đêm nổi tiếng của thành phố S, dù đã nửa đêm nhưng vẫn rực rỡ ánh đèn, vô cùng sôi động, khắp nơi có đủ loại quầy hàng, dòng người tấp nập, là một nơi có địa thế rất phức tạp.
Dựa theo địa chỉ trên e-mail, Từ Từ Niên tìm được một quán nước ven đường ngồi xuống, gọi chút gì đó rồi thản nhiên nhìn xung quanh, cười khẩy trong lòng.
Chọn nơi như thế này để giao dịch, rất dễ lẩn trốn, dù cậu có dẫn cảnh sát đến đi chăng nữa thì đám người đó cũng không thể bất chấp an nguy của dân thường tùy tiện đánh gϊếŧ người, điều đó có nghĩa tăng thêm cơ hội trốn thoát cho Từ Tân Niên.
Ha, để bảo vệ tính mạng của mình hắn cũng nhọc lòng ghê nhỉ.
Từ Từ Niên ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, đợi hơn một tiếng đồng hồ cũng không thấy bóng dáng Từ Tân Niên đâu, cậu giơ tay nhìn đồng hồ, đã ba giờ sáng.
Cầm vali tiền đứng dậy, đặt tiền trà, cậu xoay người rời đi, lúc này một đôi tay sau lưng đột nhiên ấn cậu xuống, sau đó ngón cái liền hướng lên trên cổ của cậu, bên trong ẩn giấu một mảnh dao sắc bén.
Tới rồi.
Từ Từ Niên không chuyển động nữa, người phía sau cảnh giác nhìn xung quanh, "Từ Từ Niên đúng không? Chỉ có một mình anh?"
Là một giọng nói xa lạ, nghe ồm ồm chói tai, thậm chí giọng điệu còn có chút lo sợ.
Từ Từ Niên cười nhạt trong lòng, xem ra tên khốn kia còn thuê người giúp.
"Đúng vậy, chỉ có một mình tôi, tôi mang tiền đến rồi, đưa tôi đi gặp con trai." Cậu cố tỏ ra sợ hãi, nắm chặt vali tiền, giọng nói run run không dám quay đầu lại.
Bộ dáng của cậu hiển nhiên khiến người phía sau thở phào nhẹ nhõm, đá đá ghế cậu nói: "Đi cùng tôi, đừng có mà giở trò, nếu không tôi lập tức gϊếŧ anh."
Lưỡi dao trên cổ cậu đã được thu lại, đặt ở phía sau lưng, điện thoại Từ Từ Niên lại reo lên, cầm lên nhìn thấy một email nặc danh khác, [Ngoan ngoãn đi theo hắn, nếu không anh đừng nghĩ gặp lại con trai mình.]
Đính kèm trong email là bức ảnh chụp đôi tất bông màu trắng bị dính máu mà Từ Từ Niên mới mua cho Oa Oa hôm trước.
Từ Từ Niên bình tĩnh cất điện thoại, đi theo người đàn ông đó, lòng vòng một hồi không biết đi qua bao nhiêu con hẻm, rất nhanh khiến cậu mất phương hướng.
Đang đi về phía trước, khi đi ngang qua một con hẻm tối không có ai, người đàn ông sau lưng bất ngờ túm cổ, mở một chiếc taxi đang đậu bên cạnh, lôi cậu vào rồi đóng sầm cửa lại, không hề thu hút sự chú ý của bất kỳ ai trong khu chợ đêm náo nhiệt.
Từ Từ Niên cầm vali ngã xuống ghế ngồi trên xe, lưỡi dao lại kề lên cổ cậu, sau đó chiếc vali bị giật mất, người đàn ông hào hứng mở ra, một lớp tiền giấy màu hồng tràn ra.
Hắn lập tức nhìn thẳng, bấm một dãy số, "Tôi bắt được người rồi, anh ta mang theo rất nhiều tiền, ít nhất cũng mấy triệu! Cậu chắc chắn cho tôi hết chứ?"
Giọng Từ Tân Niên từ trong điện thoại truyền đến, "Mang anh ta đến đây, tôi đưa thêm cho anh hai triệu còn lại, lập tức làm theo lời tôi nói."
Nghe vậy, người đàn ông lộ vẻ tham lam, lấy sợi dây trên xe ra bắt đầu trói Từ Từ Niên lại.
"Anh tính làm gì! Không phải nói đưa tiền rồi sẽ thả người sao? Từ Tân Niên đâu !?"
"Mẹ nó, câm miệng! Ngoan ngoãn cho tao!" Có tiền kíƈɦ ŧɦíƈɦ, động tác người đàn ông nhanh hơn, lấy một mảnh vải nhét vào miệng Từ Từ Niên, sau đó giữ chặt cơ thể đang giãy giụa của cậu tiếp tục trói lại.
Từ Từ Niên "Ưm ưm" phối hợp giãy giụa mấy cái, bị hắn trói lại. Thấy người đàn ông này, bắt đầu chỉ biết dùng vũ lực, biết ngay là không có luyện tập, bàn về thân thủ, cậu chớp mắt là có thể hạ người này, nhưng mục đích hiện tại của cậu là dẫn dụ Từ Tân Niên, không muốn lãng phí thể lực của mình trên người loại lâu la như vậy, nên tượng trưng giãy giụa một chút cũng được.
Trói người xong, người đàn ông bắt đầu xé quần áo của cậu, vứt bỏ đồng hồ, vòng cổ và các phụ kiện khác trên người, miễn cưỡng kiểm tra quần và giày của cậu, khi mở áo sơ mi ra, người đàn ông nhìn thấy một miếng băng dán trên vai.
"Đây là cái gì?"
Người đàn ông hung hăng trừng mắt nhìn cậu, Từ Từ Niên bị bịt miệng "gắng sức" vùng vẫy, nhưng không tránh được bàn tay hắn, miếng băng lập tức bị xé toạc ra, cậu đau đến mức rên "ư" lên một tiếng.
Dưới băng keo là một vết thương đẫm máu, dáng vẻ nhìn như vừa mới bị thương không lâu, mất cả một mảng thịt to bằng móng tay.
Người đàn ông hừ một tiếng, không để ý đến nữa, lấy một bộ quần áo bẩn ra cho Từ Từ Niên thay, vứt hết quần áo và giày ban đầu cậu, sau đó cầm điện thoại của Từ Từ Niên nhìn lướt qua, tháo pin rồi đập nát tan tành.
Làm xong những việc này, Từ Từ Niên "yếu ớt" nằm trên ghế, người đàn ông khinh thường mắng "đồ nhát gan, tiểu bạch thỏ", dùng miếng vải đen bịt mắt cậu, rồi nhấn ga khởi động xe.
Lúc này Từ Từ Niên mới thở phào nhẹ nhõm, tính toán thời gian, nghiêng người bắt đầu nghỉ ngơi dưỡng sức.
Đi gần hai tiếng đồng hồ xe dừng lại, cửa xe bật mở, Từ Từ Niên bị ném xuống, khi tiếp đất, cậu dùng vai đệm che lấy bụng.
Tiếng bước chân truyền đến, dừng ở trước mặt cậu, người đàn ông phía sau nịnh hót tiến lại gần, "Tôi mang người tới rồi, bây giờ đưa tiền được chưa? Lần này là tôi liều cả cái mạng đấy, cậu không thể bạc đãi tôi được."
Một giọng nói mà cả đời này Từ Từ Niên không bao giờ quên được vang lên, như cũ mang theo chút ý cười, "Làm tốt lắm, chi phiếu đây, nhớ ngậm miệng lại, dám nhiều lời nói ra một chữ, hai chúng ta đều xong đời, anh cũng không muốn mọi người biết tài xế taxi như anh đang kiếm thêm thu nhập bằng cách cướp của gϊếŧ người, đúng không?"
"Vâng, vâng, tôi biết, tôi hiểu quy tắc này mà." Người đàn ông tham lam cười đắc ý, nhận lấy chi phiếu vui vẻ xoay người rời đi.
"Này, anh còn chưa cầm vali, tôi đã nói cho anh hết kia mà."
Từ Tân Niên gọi anh ta lại, người đàn ông nháy mắt phản ứng, cười khà khà cúi đầu đi lấy chiếc vali bên cạnh Từ Từ Niên, lúc này "đoàng" một tiếng, có thứ chất lỏng gì đó ấm áp bắn lên mặt Từ Từ Niên, mùi tanh nồng nặc.
"Chao ôi, thứ này đúng là dễ sử dụng. Nếu như không phải thiếu ống giảm thanh, bắn trong thành phố sẽ rất bất tiện, tao nên sử dụng nó trên nhóm tay sai của Cù Thành."
Từ Tân Niên nở nụ cười thích thú, tháo chiếc khăn bịt mắt trên đầu Từ Từ Niên ra, đột nhiên ánh sáng đập vào mắt, Từ Từ Niên nheo mắt một lúc mới nhìn rõ tình hình xung quanh.
Đây là một nhà kho bỏ hoang, người tài xế taxi vừa uy hiếp cậu lúc nãy đã chết, máu vẫn chảy trên đất. Từ Tân Niên đang cầm một khẩu súng trên tay, Từ Từ Niên nhìn thoáng qua đã nhận ra, đó là khẩu súng lục mà Từ Kiến Quốc giấu trong két sắt, không ngờ cũng bị Từ Tân Niên trộm ra ngoài.
Từ Từ Niên không chút sợ hãi, liếc mắt nói: "Đồ tao mang đến rồi, con trai tao ở đâu?"
"Anh, anh đừng có vội, anh chăm sóc em nhiều ngày như vậy, em còn chưa 'cảm ơn' anh đâu." Từ Tân Niên khuôn mặt giống hệt cậu nở nụ cười, vặn vẹo không còn chút nhân tính nào.
Hắn kề súng trượt quanh cổ cậu, "Từ Từ Niên, cuối cùng mày cũng rơi vào tay tao, cảm giác bị người khác vân vê trong lòng bàn tay như thế nào hả?"
Hắn nâng tay định tát cậu, Từ Từ Niên nghiêng đầu, chế nhạo, "Nếu như tao là mày, gϊếŧ nhiều người như vậy, tuyệt đối sẽ không dại dột lãng phí thời gian ở chỗ này. Hai người vệ sĩ ở trường mẫu giáo bị mày gϊếŧ, được phát hiện rồi, cảnh sát đang tham gia điều tra, giờ mày còn không mau mang theo tiền bỏ trốn, còn có thời gian khua môi múa mép với tao sao? Từ Tân Niên, mày bao nhiêu tuổi rồi, sao còn ngu xuẩn quá vậy?"
Câu nói khơi dậy cơn tức giận của Từ Tân Niên, hắn không chút do dự kéo tóc Từ Từ Niên, "Mẹ kiếp, mày nói cái gì! Có tin tao lập tức gϊếŧ mày và đứa con ngốc của mày không?"
Hai tay Từ Từ Niên bị trói không cánh nào cử động được, bị hắn kéo về phía trước vài mét, nhìn thoáng qua liền thấy Oa Oa nằm bất tỉnh ở bên cạnh, sắc mặt bé con tái nhợt, co lại thành quả bóng, Từ Tân Niên chĩa súng về phía Oa Oa, quơ quơ tay, không chú ý một chút là có thể làm bé bị thương!
"Oa Oa!"
Nhìn thấy con trai, Từ Từ Niên không kìm chế được kêu lên một tiếng, bật dậy muốn chạy về phía trước nhưng lại bị Từ Tân Niên kéo lại, "Ở đây nhìn, cấm đi qua! Từ Từ Niên, tao nói cho mày biết, tao cho mày một tiếng, gom tất cả tiền bạc, sau đó chuẩn bị một chiếc ca-nô, nếu không tao sẽ lập tức gϊếŧ tên nhóc này, mày cũng đừng nghĩ sống sót ra ngoài!"
"Gϊếŧ một người là gϊếŧ, gϊếŧ một trăm người cũng là gϊếŧ, tao không ngại để mày nếm đạn đâu!"
Hắn cầm súng chọc thẳng vào tim Từ Từ Niên, họng súng đen vừa nãy mới gϊếŧ một người, lúc này tản ra nhiệt độ lạnh toát, khiến sắc mặt Từ Từ Niên ngày càng trở nên khó nhìn.
"Mày nghĩ cũng đẹp thật đấy, con trai tao còn sống hay chết tao còn không biết, mày đã muốn tao đưa tiền cho mày, tao coi như có đưa tiền, cũng không sống rời khỏi đây được, mày tưởng tao không biết chắc?"
Một câu nói khiến Từ Tân Tiên cười lớn, "Anh trai à, có lúc mày thông minh khiến tao rất ghét, làm người ngốc một chút sẽ tốt hơn, tao còn muốn nhìn thấy mày quỳ xuống van xin tao nữa kia mà, giờ mày chơi trò như vậy, sao còn thưởng thức được nữa?"
"Để cho mày nhìn con trai mình một lát cũng được, dù sao cũng sắp chết đến nơi rồi. Nếu như mày ngoan ngoãn nghe lời, đưa tiền cho tao, tao có thể giữ lại cho con trai mày một mạng chó."
Hắn kéo Từ Từ Niên đến gần Oa Oa, cơ thể cọ xát với mặt đất, tình trạng lộn xộn khiến bụng Từ Từ Niên bị đau, cậu cắn răng, trong lòng không ngừng mặc niệm, Đậu Đinh, con an phận một chút, lần này nói gì con cũng phải giúp ba.
Lúc này Oa Oa đang nằm trên đống rơm rạ, Từ Từ Niên cúi người gần hơn, sờ khuôn mặt của bé con, mặt bé lạnh buốt, trên mặt còn có nước mắt, trông đáng thương vô cùng, nếu không phải lồng ngực còn phập phồng, Từ Từ Niên còn cho rằng bảo bối không còn hơi thở nữa rồi.
Trái tim cậu như bị xé toạc, Từ Từ Niên cắn chặt hàm răng, không để mình phát ra chút xíu âm thanh nào, cậu đang đợi thời cơ, nhưng không phải bây giờ.
"Mày đã làm gì Oa Oa rồi?"
"Chẳng qua chỉ là chút thuốc ngủ mà thôi, mày đừng khẩn trương." Từ Tân Niên đứng trước mặt cười nói, "Anh trai à, dù sao nó cũng là cây rụng tiền của tao, vẫn chưa lấy được tiền từ chỗ mày, sao tao nỡ gϊếŧ cục cưng bảo bối này được, phải không?"
Nói xong hắn đột nhiên đạp về phía Oa Oa mà không có dấu hiệu báo trước nào, Từ Từ Niên bỗng nhào tới bảo vệ nhóc con, bị đạp lên vết thương trên vai, lập tức đau đớn rên lên một tiếng.
Mặt Từ Tân Niên u ám, đưa chân tiếp tục đạp vai cậu, càng đạp càng hưng phấn, cảm giác này giống như được giẫm Từ Từ Niên ở dưới chân lần nữa, khiến hắn sảng khoái vô cùng.
"Mau giao tiền ra đây! Tao biết mày có tiền, nhanh đưa tiền cho tao!"
Từ Từ Niên dựa lên đống cỏ ra sức cởi dây trói trên cổ tay, gắng gượng chống đỡ mấy cú đá, bụng đau như kim châm, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, cậu tuyệt đối không thể để cho Từ Tân Niên phát hiện ra bí mật trong bụng cậu!
"Tiền... khụ khụ, tao chỉ có từng này, đều ở trong va li, bây giờ mày có thể lấy đi."
Từ Tân Niên híp mắt, mở va li ra nhìn một cái, gương mặt lập tức vặn vẹo, "Trên tay mày có Hào Đình và Từ thị, gộp lại hơn trăm triệu tài sản, mày tưởng dùng vỏn vẹn mấy triệu là đã đuổi được tao đi chắc? Từ Từ Niên, tao thấy mày thật sự không muốn sống nữa rồi!"
Chỉ một chút nữa... Dây trói có thể cởi ra.
Trên trán Từ Từ Niên thấm ra một tầng mồ hôi, hoàn toàn xem thường khẩu súng trước mắt, mặt không đổi sắc mở miệng, "Tiền mặt tao chỉ có từng này, xử lý thủ tục chuyển nhượng cổ phần Hào Đình và Từ thị cần thời gian, tao có thể viết văn bản thỏa thuận cho mày, chỉ cần mày thả con tao."
Từ Tân Niên ngửa mặt lên trời cười to, ánh mắt vặn vẹo, "Mày định chơi tao à? Tao lấy cổ phần của mày làm gì, ngu dốt trở về làm cổ đông để bị cảnh sát bắt sao?"
Súng lục lên nòng, hắn lập tức dí vào huyệt thái dương của Từ Từ Niên, "Lấy danh nghĩa của mày đổi tất cả số cổ phần thành vàng và kim cương đưa cho tao, trước khi trời sáng để trong ca nô của tao. Đừng nghĩ trông cậy Cù Thành, mày và con trai mày hai người sống sờ sờ đang nằm trong tay tao, xem tốc độ hắn tìm được mày nhanh, hay súng của tao nhanh!"
Dây thừng bền chắc không đứt, một giọt mồ hôi trên mặt Từ Từ Niên rơi xuống, mò được trong đống rơm rạ mảnh thủy tinh, cũng không quản bị đứt tay, không ngừng cắt đứt dây trói, cố gắng kéo dài thời gian hết mức.
Không có bất kỳ dấu hiệu nào, cậu đột nhiên nở nụ cười trầm thấp, "Từ Tân Niên, trong lòng mày sợ là đã sớm hận chết tao rồi, luôn miệng nói muốn gϊếŧ tao, sao đến bây giờ vẫn không ra tay?"
"Có biết khi đó bắt mày về Từ gia, vì sao tao không trực tiếp gϊếŧ mày không? Bởi vì tao có chồng có con, cái gì cũng có hết, mà mày lại đáng thương như một con chó, sống chết không ai đoái hoài đến, cũng không một ai vì mày mà rơi một giọt nước mắt, tự tay gϊếŧ đứa con hoang là mày, sẽ chỉ làm mất đi những ngày tháng yên bình an nhàn hiện tại của tao, theo mày cùng xuống địa ngục, mày nói tao sẽ cam lòng sao? Từ nhỏ mày đã đố kị với tao, hận không thể cướp đi tất cả mọi thứ của tao, nhưng mày làm được không? Người đàn ông mày thích là của tao, tài sản mày mưu tính cả một đời cũng là của tao, à, đúng rồi, ngay cả thân thể cũng không phải là của bản thân mày, so sánh với tao mày chính là con sâu bọ đáng thương, khi thấy mày bị giày vò đau khổ nhìn tao hưởng phúc, tao cảm thấy vui vẻ nhất, cho nên đã không gϊếŧ mày."
"Mày --!"
Câu nói này giống như lưỡi lê tàn nhẫn đâm thẳng vào nơi đau nhất của Từ Tân Niên, du͙ƈ vọиɠ bất kham và đố kị nhất trong lòng bị đào ra máu chảy đầm đìa, khiến hắn lập tức thẹn quá hóa giận, ra tay tát Từ Từ Niên một cái bạt tai, khóe miệng cậu tức thì chảy máu, "Từ Từ Niên, bây giờ mạng của mày đang ở trong tay tao, mày có tư cách gì sĩ diện với tao! Bây giờ tao chỉ cần khẽ động tay, não của mày tức khắc sẽ bắn ra ngoài!"
Từ Từ Niên dùng lưỡi đẩy đến vị trí vết thương trong khoang miệng, cười giễu, "Được thôi, vậy mày nổ súng đi, dùng sức bóp cò súng vào huyệt thái dương, tao tuyệt đối không tránh, bắn đi, sao không ra tay?"
Ngón tay nhanh chóng cắt sợi dây, sợi dây lần lượt đứt từng sợi, gần như muốn rơi ra...
Từ Tân Niên tức giận cả gương mặt đều biến sắc, họng súng chĩa vào thái dương Từ Từ Niên đã làm rách một tầng da, nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn chưa nổ súng.
Nhìn bộ dạng này của hắn, Từ Từ Niên khinh thường nhếch miệng. "Không dám nổ súng đúng không? Chỉ cần tao không ký tên, cổ phần của Hào Đình và Từ thị bất kỳ ai cũng không cầm đi được, mày gϊếŧ tao rồi thì đừng hòng lấy thêm được một đồng nào. Mày có thể gϊếŧ tao và con trai tao, sau đó cầm lấy mấy triệu tao mang tới cao bay xa chạy, nhưng mày nghĩ đi đâu được?"
"Không có tao chuẩn bị ca nô cho mày, mày có thể trốn đi đâu? Bây giờ cảnh sát đã bắt đầu phát lệnh truy nã hung thủ gϊếŧ người trên toàn thành phố, nhà trẻ cung cấp manh mối ngày hôm đó, sớm muộn gì cũng sẽ tra ra được mày, chỉ cần mày dám ngồi bất cứ loại phương tiện giao thông nào, đảm bảo sẽ lập tức bị bắt. À đúng rồi, tao quên chưa nói, mày gϊếŧ tao rồi, Cù Thành cũng sẽ không tha cho mày, bang Thanh Long cũng không lịch sự như cảnh sát, ngộ nhỡ bị hắn phát hiện, có lẽ mày sẽ trực tiếp bị băm thành từng miếng thịt ném cho cá ăn."
Từ Từ Niên nhàn nhã không nói câu nào nữa, sắc mặt Từ Tân Niên u ám một phần, sau cùng dứt khoát biến thành xanh tím.
Hắn nổ "đoàng đoàng" hai phát súng về phía đầu Từ Từ Niên, viên đạn sượt qua tóc cậu xuyên vào đống cỏ, "Từ Từ Niên, mày không cần khua môi múa mép với tao! Cho dù nhất thời chưa gϊếŧ được mày, tao cũng có thể khiến mày sống không bằng chết! Mày cũng nói rồi, tao phải giữ cho mày hơi thở cuối, vậy thì tứ chi không cần để lại!"
Nói xong hắn bắn một phát về phía chân của Từ Từ Niên, Từ Từ Niên miễn cưỡng tránh thoát, sau đó lại bắn về phía Oa Oa một phát súng, Từ Từ Niên mạnh mẽ nhào tới cản lại phát đó, viên đạn đâm xuyên qua da thịt trên đùi cậu, máu lập tức chảy ra, bụng giống như bị hoảng sợ càng co rút kịch liệt.
Cơn đau dữ dội ập đến, sắc mặt Từ Từ Niên trắng bệch, gắng gượng không kêu lên.
Lúc Từ Tân Niên lại muốn bắn thêm phát thứ hai, cậu đột nhiên mở miệng, "Đủ rồi! Tha cho con trai tao, giờ tao lập tức chuẩn bị ca nô cho mày!"
Từ Tân Niên hạ súng xuống, trên mặt lộ ra nụ cười điên cuồng, "Biết sợ rồi? Tao thấy mày lại hung hăng phách lối với tao! Lập tức gọi điện thoại, chừng nào chưa gom vàng và kim cương đủ một trăm triệu tao lập tức gϊếŧ con trai mày!"
Câu nói vừa dứt, bên ngoài nhà kho đột nhiên truyền đến tiếng chim hót, lúc này có một luồng sáng xẹt qua con ngươi Từ Từ Niên, ánh sáng trong nhà kho quá mờ, biến mất trong nháy mắt, không gây ra bất kỳ nghi ngờ nào.
Nghe được động tĩnh, mặt Từ Tân Niên biến sắc, sải bước lẻn đến cửa sổ, kết quả lại không phát hiện người nghe lén, mà là một đám chim hải âu bay lên, ngoài cửa sổ không xa sóng lớn trên mặt biển cuồn cuộn, không nhìn được bất cứ bóng người nào.
Từ Tân Niên không yên tâm lại nhìn một vòng nữa, cũng không phát hiện ra bất kỳ manh mối, quay đầu nhìn Từ Từ Niên ngồi dưới đất, đạp cậu một cước, "Nếu tao biết mày dẫn theo những người khác đến, dù đồng quy vu tận cũng phải cho mày chết trước!"
"Mau gọi điện thoại! Chuẩn bị tốt những thứ tao cần!" Từ Tân Niên lấy điện thoại của mình ra, vẻ mặt đã cực kỳ mất kiên nhẫn.
Đúng lúc này cuối cùng dây thừng cũng đã bị cắt đứt, trong lòng Từ Từ Niên vui mừng, vẫn giữ nguyên tư thế bất động như cũ.
"Lấy điện thoại của mày cũng vô dụng, trời rạng sáng, quản lý tài sản của Hào Đình và Từ thị, ngoài tao ra, sẽ không nhận điện thoại của bất kỳ người nào, hơn nữa điện thoại của tao đã bị tài xế taxi kia làm hỏng ném đi rồi, mày cho tao gọi, chẳng lẽ mày chuẩn bị để tao báo cảnh sát và Cù Thành?"
"Nói nhảm cmm!" Từ Tân Niên phẫn nộ mắng một câu, lại lấy súng lục ra, "Nếu mày tiếp tục không nghiêm chỉnh, tao nhất định sẽ khiến mày và con trai mày tàn phế chân tay, không tin mày cứ thử xem!"
"Nếu không thì gửi email đi, máy tính của họ hoạt động 24h, email nhắc nhở sẽ nhìn thấy ngay lập tức, mày đừng làm bị thương con trai tao, bất kỳ chuyện gì cũng đều có thể thương lượng."
Từ Tân Niên nhìn dáng vẻ tái nhợt nôn nóng của cậu, tâm tình sảng khoái cười giễu một tiếng, xem như đồng ý với đề nghị của Từ Từ Niên.
Dù sao người trên tay hắn, nơi này hoang vu như vậy, trong chốc lát cũng không có ai đến, chỉ cần cầm được tiền, hắn lập tức chạy trốn từ vùng biển bên ngoài cửa sổ, đến lúc trời cao biển rộng, cũng không ai có thể ngăn hắn lại được.
Đăng nhập hộp thư của Từ Từ Niên, hắn soạn xong một email, đang chuẩn bị gửi đi, điện thoại đột nhiên rung lên, một thư điện tử hiện ra. Từ Tân Niên vô thức mở ra, thình lình phát hiện bên trong có một tấm hình, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, trắng bệch như giấy.
Bởi vì trên tấm hình không phải thứ gì khác, mà chính là chiếc điện thoại của Từ lão gia tử ba năm trước hắn đã thiêu hủy trong bệnh viện, vết nứt phía trên hắn đều nhớ rõ.
Hoảng loạn nhìn tên người gửi, phần tên chỉ có ba chữ "Từ Vượng Sinh"...
Lảo đảo mấy bước, cơn ác mộng khủng bố dày vò hắn đằng đẵng 8 năm lại trở lại rồi, hắn gắt gao cắn chặt môi, quay đầu nhìn thấy Từ Từ Niên cười ung dung với hắn.
"Em trai tốt, phần quà này còn thích không?"
"Mày... mày cố ý cho tao xem!? Từ Từ Niên mày lấy được món đồ này từ đâu, không thể nào... Cái này rõ ràng chúng tao đã tiêu hủy rồi, sao lại trong tay mày! Có phải mày cố ý mua cái khác giống y hệt không? Mày cmn lại muốn giở trò gì!"
Súng lục lại lên đạn lần nữa, lập tức dí vào động mạch chủ của Từ Từ Niên.
Cổ bị ép ngửa lên, Từ Từ Niên vẫn mặt không đổi sắc như cũ, cười giễu một tiếng, "Từ Tân Niên, lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt, năm đó chính tay mày gϊếŧ ông nội tao, vu oan lên đầu tao, khiến tao ngồi tù thay mày 5 năm, sau khi ra tù lại phái người ám sát tao, bây giờ mày cũng không ngờ phần chứng cứ mày đã sớm tiêu hủy sẽ rơi vào trong tay tao nhỉ?"
Tất cả kế hoạch của Từ Tân Niên đều vì biến cố này mà rối loạn, nhìn thấy chiếc điện thoại này, cả người hắn đều hoảng loạn.
Giờ đây hắn gϊếŧ nhiều người như vậy, lại không giữ lại bất cứ chứng cứ trực tiếp nào có thể chứng minh hắn chính là hung thủ gϊếŧ người, hắn vẫn luôn cho rằng bản thân đã làm vô cùng gọn gàng sạch sẽ, lần này chỉ cần lấy được tiền từ trong tay Từ Từ Niên, hắn cũng sẽ không chút do dự gϊếŧ chết cha con họ, đến lúc đó cho dù cảnh sát tra đến hắn, bản thân cũng đã sớm mang tiền cao chạy xa bay, ai còn sợ ai chứ?
Thế nhưng bây giờ chiếc điện thoại này đột nhiên xuất hiện, bên trong ghi lại rõ ràng toàn bộ quá trình của vụ án gϊếŧ người 8 năm trước, nhắm thẳng vào hắn chính là hung thủ gϊếŧ người, một khi bại lộ, hắn sẽ hoàn toàn vạn kiếp bất phục!
Hít sâu một hơi, hắn cưỡng ép chính mình tỉnh táo lại, cười gằn dữ tợn, "Từ Từ Niên, đây lại là chiêu mới mày vừa nghĩ ra để lừa tao chứ gì? Tao biết mày thông minh, thủ đoạn nham hiểm không biết xấu hổ gì cũng đều nghĩ ra, nhưng cũng chỉ là một tấm hình mà thôi, mày có thể làm gì tao? Cho dù nó thật sự là di vật của Từ lão gia tử thì thế nào, mày nói miệng không bằng chứng ai sẽ tin?"
"Huống chi, tao đã tự tay phá hủy món đồ này, nó đã sớm bị đốt thành tro bụi rồi, mày lấy tấm ảnh này ra dọa ai chứ, Từ Từ Niên tao nói cho mày biết, mày cmn đừng hòng nghĩ tao vì món đồ này mà tha cho mày!"
Từ Từ Niên cười thấp, "Xem ra mày vẫn cảm thấy bản thân xử lý rất sạch sẽ hả? Năm đó mày quyến rũ Đổng Phong, dỗ dành lừa gạt hắn ta vây quanh mày, có từng nghĩ tới thật ra cái điện thoại này đã rơi vào trong tay hắn không? Lúc mày vu cáo hãm hại hắn hít "mai thúy" phải vào ngục giam, có từng nghĩ tới hắn tự tay đưa cái điện thoại này cho tao không?"
"Không... không có khả năng! Mày không cần cố làm ra vẻ!" Từ Tân Niên lạnh mặt, tiến lên bóp cổ Từ Từ Niên, "Cho dù tao tự tay gϊếŧ chết lão bất tử Từ Vượng Sinh kia thì thế nào! Mày cmn bớt lấy chứng cứ giả đánh lừa tao, năm đó tao có thể khiến mày vào tù, bây giờ tao cũng có thể cho mày xuống địa ngục!"
Từ Từ Niên bị hắn bóp gần như tắt thở, ho kịch liệt cười lớn, "Không tin mày nghe thử xem! Khụ... khụ khụ! Tao đã tìm... chuyên gia sửa chữa, mày ngàn tính vạn tính... khụ... không ngờ đến nó vẫn có thể dùng, chuyện dơ bẩn mày làm toàn bộ đều... ghi lại rồi!"
Con ngươi Từ Tân Niên đột nhiên co rút, mở lại email nhìn kỹ lần nữa, bên dưới tấm ảnh quả nhiên có một file âm thanh kèm theo, run rẩy ấn mở, nghe thấy giọng nói phát ra trong nháy mắt hắn choáng váng.
"Nói thật cho ông biết, tôi thật sự không phải thằng Từ Tân Niên nhút nhát kia. Nếu nó không chết trong vụ tai nạn xe hơi, nó còn ở lề đường xin ăn vì bề ngoài nhát gan đó! Tôi chỉ là có lòng tốt giúp nó chăm sóc thân xác này, nhân tiện nhận lấy những thứ tôi xứng đáng, ông không có bằng chứng, dựa vào cái gì nói tôi không phải là Từ Tân Niên, ông muốn xét nghiệm ADN sao? Ha ha, vậy ông đi xét nghiệm đi!"
"Mày đuổi hết người hầu đi bắt tao viết di chúc giao hết tài sản cho mày, không sợ Từ Niên biết được sẽ đối phó với mày sao?"
"Ông, lão già này, không phải không nhận tôi sao, không phải ông nói tôi là yêu nghiệt sao, không phải là cháu trai trưởng quý báu của ông sao, tôi càng muốn giành hết mọi thứ của Từ Từ Niên!"
Từng lời thoại như được tái hiện, vụ án đẫm máu 8 năm trước hiện rõ trước mắt. Giọng nói già nua và yếu ớt của ông cụ Từ thông qua ống nghe truyền tới, Từ Tân Niên sợ đến mức ngón tay run rẩy, kêu lên thất thanh giống như bị phỏng.
Nhưng đoạn ghi âm vẫn chưa kết thúc, một lúc sau, giọng của Từ Từ Niên truyền đến, ông cụ Từ hơi thở mong manh dúi vào tay cậu chiếc điện thoại di động dặn dò: "Báo... báo cảnh sát... nói cho ba con, nó... nó... không thể... "
Từ Tân Niên nhớ rõ rằng hắn đã lấy chiếc bình đập vào mặt ông cụ Từ. Kí ức trùng lặp với thực tế, tiếng động lớn của cú ngã lầu và tiếng thét chói tai truyền ra, thân thể đập xuống đất phát ra âm thanh nặng nề, tiếng máu tuôn ra dường như cũng được ghi lại một cách trung thực.
Từ Tân Niên nghe thấy chính mình cầm điện thoại lên, nhắm mắt nhớ lại cảnh tượng đó, hắn nói: "Anh Phong! Mau cứu ông nội em... Anh của em, anh ấy... Anh ấy đẩy ông nội từ lầu 3 xuống... Em phải làm sao đây, em phải làm sao... Nhiều máu quá... Rất nhiều máu! "
Vụ án gϊếŧ người và vu oan giá họa cho kẻ khác 8 năm trước bị xé mở trần trụi, giống như miệng vết thương chảy ra máu đen đặc sệt tanh hôi. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu đoạn ghi âm này được gửi đến đồn cảnh sát, Từ Tân Niên quả thực không dám tưởng tượng.
Từ Từ Niên nắm chặt tay và cười mỉa mai, "Tao đã ấn định thời gian cho đoạn ghi âm này, ngay rạng sáng hôm sau nó sẽ được gửi tới đồn cảnh sát và tất cả các mạng truyền thông. Nếu mày dám làm tổn thương con trai tao, thì đến lúc đó mày cứ chờ bị bủa vây khắp nơi đi,Từ Tân Niên, mày gϊếŧ tao lấy tiền rồi thì mày cũng phải xuống địa ngục trả mạng cho tao!"
Khuôn mặt của Từ Tân Niên hoàn toàn biến dạng, cúi đầu xuống một lúc, đột nhiên cười man rợ, khi ngẩng lên lần nữa, ánh mắt hung dữ như ma quỷ, lao thẳng về phía Từ Từ Niên mà không hề báo trước.
Viên đạn bay ra khỏi nòng, "đoàng" một phát súng thật lớn, Từ Từ Niên bất ngờ bật dậy lao vào giữ Từ Tân Niên lại, đấm lên một quyền tàn nhẫn.
Bụng đau quặn thắt, nhưng Tiểu Đậu Đinh vẫn yên phận đoàn kết cậu, mặc dù đau đớn dữ dội nhưng vẫn cố gắng hết sức để giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân.
Thân thể không khỏe khiến động tác của Từ Từ Niên chậm hơn bình thường rất nhiều, nhưng đối phó với Từ Tân Niên như vậy là quá đủ rồi, vừa đấm lại hắn ta một cái, Từ Tân Niên lập tức nôn ra máu, giơ tay súng chuẩn bị nhắm bắn Oa Oa ở phía xa.
Từ Từ Niên trở tay giữ chặt Từ Tân Niên, họng súng bị lệch, viên đạn ghim vào tường. cậu chớp lấy cơ hội ngay lập tức bẻ gãy cổ tay Từ Tân Niên, "A-!" hắn kêu lên đau đớn, khẩu súng lục rơi xuống đất, được Từ Từ Niên cầm lên, dùng sức đập mạnh vào đầu hắn.
Một hồi đánh nhau ác liệt, ai thua thì chính là chết, cho dù Từ Tân Niên không đánh lại Từ Từ Niên, lúc này hắn cũng không không muốn sống nữa, nâng đầu gối phải lên hắn húc vào bụng Từ Từ Niên một cái.
Từ Từ Niên tai mắt nhanh lẹ, khó khăn lắm mới né được, nhưng cũng khó tránh khỏi bị ngã lăn sang một bên. Từ Tân Niên bò dậy, lấy ra một mảnh vỡ bằng thủy tinh, lao về phía Oa Oa. Từ Từ Niên biết rõ ý định của hắn, nhìn thấy Từ Tân Niên đưa lưng về phía mình, Từ Từ Niên đã nổ súng không chút do dự, nhưng tại thời điểm quan trọng này khẩu súng lục lại bị hết đạn!
Chết tiệt!
Từ Từ Niên không thể không dùng cả người mình nhào đến, ôm lấy Oa Oa đang ngất xỉu lăn một vòng trên đất. Động tác kịch liệt khiến bụng Từ Từ Niên đau đến mức không thể gượng dậy được, cậu nằm sấp ra đất, bảo vệ Oa Oa chặt chẽ trong vòng tay của mình.
Mặc dù cổ tay phải của Từ Tân Niên bị gãy, nhưng nhìn thấy bụng của Từ Từ Niên là điểm yếu, hắn ta cười hả hê đắc chí, xông lên giơ chân đạp vào bụng dưới của Từ Từ Niên.
Từ Từ Niên nghiến răng nghiến lợi ôm lấy Oa Oa tránh được một cú đá, nhưng khẩu súng đã tuột khỏi lòng bàn tay, Từ Tân Niên nhân cơ hội chộp lấy khẩu súng giơ lên, lập tức chĩa vào trán Từ Từ Niên.
"Rầm!"
Một tiếng vang lớn, cửa đột nhiên bị phá mở, "Tất cả không được nhúc nhích!"
Hàng loạt cảnh sát ập vào, theo sau là Từ Kiến Quốc ngồi trên xe lăn và Cù Thành với khuôn mặt lạnh lùng.
"Từ Tân Niên, chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến vụ sát hại gia đình nhà họ Từ cách đây 8 năm và một số vụ gϊếŧ người gần đây. Anh bị tình nghi là cố ý gϊếŧ người và bắt cóc. Mời anh đi cùng chúng tôi một chuyến."
Vô số cảnh sát xông tới, Từ Tân Niên giật mình, trợn to hai mắt đột nhiên biết mình đã hoàn toàn xong đời, hắn ta lao lên khống chế cổ Từ Từ Niên, dí súng vào thái dương của cậu, "Tất cả không được nhúc nhích! Nếu không tôi sẽ bắn anh ta ngay lập tức!"
Từ Kiến Quốc vừa chính tai nghe được chân tướng của vụ án gϊếŧ người 8 năm trước với một nhóm cảnh sát ngoài cửa, vẫn chưa lấy lại tinh thần, cả người nằm liệt trên ghế.
Trong nhiều năm qua, mặc dù luôn nghi ngờ nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của ông cụ Từ, nhưng Từ Kiến Quốc vẫn tự lừa dối bản thân và những người khác để thuyết phục mình rằng là do con trai lớn của mình ra tay, hiện bản ghi âm được tiết lộ ra, ngay cả đứa con trai út trước mặt cũng không phải của mình, ông tức giận đến nôn ra máu, "Mày không bằng cầm thú! Mày mới là người hại chết nhà họ Từ đến mức này! Mày! Đồ súc sinh cặn bã! "
Từ Kiến Quốc ân hận ban đầu đã làm sai, nếu như ông có thể đối xử một phần chân thành với con trai cả của mình thì đã không khiến bản thân đi đến nông nỗi gia đình tan nát như bây giờ, nhưng toàn bộ đã không quay lại được, kể từ mười mấy năm trước chính tay ông mang tai họa này về nhà, nó đã được định sẵn kết cục thê lương ảm đạm này.
Đả kích quá lớn, ông run rẩy hai cái, tinh thần bỗng nhiên thất thường, trở nên điên điên dại dại, cảnh sát đứng phía sau tưởng rằng do ông không chịu được cảnh cốt nhục tương tàn, vội vàng đưa ông lên xe cấp cứu.
Từ Kiến Quốc nằm trên cáng cứu thương, nhìn đứa con trai lớn từ xa bị Từ Tân Niên uy hiếp, ông khó nhọc giơ tay lên, muốn thử cứu vãn chút tình thân cuối cùng, cũng như muốn nói một câu xin lỗi, nhưng tay của ông giơ lên ở giữa không trung chỉ bắt không khí lại chán nản thả tay xuống, cuối cùng cũng không giữ lại được đứa con trai duy nhất.
Giờ phút này, cuộc giằng co vẫn còn tiếp tục.
Biểu cảm của Từ Từ Niên lạnh lẽo, cậu ôm chặt Oa Oa trong vòng tay, tiếp tục lùi lại theo động tác của Từ Tân Niên.
Cù Thành nhìn chằm chằm hắn, không nói lời nào, cũng không suy sụp đến mức không nhịn được khóc lớn như tất cả người nhà con tin, chỉ nhìn chằm chặp Từ Từ Niên, như đang đợi điều gì đó.
"Bỏ súng trong tay xuống! Từ Tân Niên, bây giờ anh đã bị bao vây rồi, đừng có dựa vào nơi hiểm yếu mà ngoan cố chống lại nữa!"
"Các người lui lại hết đi! Dám tiến lên một bước nữa, tôi lập tức bắn chết hắn!"
Hắn bóp chặt cổ Từ Từ Niên, súng ngắn chọc vào thái dương làm chảy máu, lùi từng bước từng bước ra phía cửa sổ, giống như muốn thoát ra từ chỗ đó.
"Cảnh cáo lần nữa! Bỏ súng trong tay xuống! Nếu không chúng tôi sẽ nổ súng!"
Xe cảnh sát ở nhà kho đang kêu inh ỏi, tiếng còi cảnh báo xuyên thủng đêm tối, cảnh sát dẫn đầu bắn một phát lên trời, khói thuốc súng mịt mờ, mười mấy cảnh sát đã giơ súng ngắm bắn hắn.
Từ Tân Niên biết bản thân chết đến nơi rồi, ngửa đầu cười lớn ha ha, "Cho dù chết, tao cũng phải khiến cho thằng khốn Từ Từ Niên này chết theo tao!"
Trong nháy mắt khi câu nói vừa dứt, Cù Thành nhìn thấy Từ Từ Niên nhắm mắt, khóe miệng lập tức nhếch lên nụ cười thâm hiểm.
Bóp cò súng, Từ Tân Niên cười như bị tâm thần, "Xuống địa ngục đi Từ Từ Niên!"
"Đoàng!"
Một tiếng vang lớn, máu tươi nồng đậm tanh hôi phun ra ngoài, Từ Tân Niên mở lớn hai mắt, giọt máu bắn lên lông mi, cậu nhìn Từ Tân Niên trợn to mắt không dám tin, giống như nắm lấy cơ hội sống cuối cùng, lưu luyến nhìn thế giới này, sau đó ngã thẳng xuống, trên đầu đã xuất hiện một lỗ lớn.
"Ai cmn nổ súng! Là ai!?" Đội trưởng cục cảnh sát gào thét một tiếng, hiện trường rối loạn.
Máu tươi của Từ Tân Niên nhanh chóng tràn ra, nhiễm đỏ mặt đất, cho đến khi chết, hắn cũng không nhắm được mắt.
Từ Từ Niên ngã xuống đất, Cù Thành xông lên ôm chặt cậu và Oa Oa vào lòng, ánh mắt hai người giao nhau, giống như có hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói, nhưng cũng chỉ nở nụ cười sống sót sau tai nạn.
Đây là khu chợ đêm nổi tiếng của thành phố S, dù đã nửa đêm nhưng vẫn rực rỡ ánh đèn, vô cùng sôi động, khắp nơi có đủ loại quầy hàng, dòng người tấp nập, là một nơi có địa thế rất phức tạp.
Dựa theo địa chỉ trên e-mail, Từ Từ Niên tìm được một quán nước ven đường ngồi xuống, gọi chút gì đó rồi thản nhiên nhìn xung quanh, cười khẩy trong lòng.
Chọn nơi như thế này để giao dịch, rất dễ lẩn trốn, dù cậu có dẫn cảnh sát đến đi chăng nữa thì đám người đó cũng không thể bất chấp an nguy của dân thường tùy tiện đánh gϊếŧ người, điều đó có nghĩa tăng thêm cơ hội trốn thoát cho Từ Tân Niên.
Ha, để bảo vệ tính mạng của mình hắn cũng nhọc lòng ghê nhỉ.
Từ Từ Niên ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, đợi hơn một tiếng đồng hồ cũng không thấy bóng dáng Từ Tân Niên đâu, cậu giơ tay nhìn đồng hồ, đã ba giờ sáng.
Cầm vali tiền đứng dậy, đặt tiền trà, cậu xoay người rời đi, lúc này một đôi tay sau lưng đột nhiên ấn cậu xuống, sau đó ngón cái liền hướng lên trên cổ của cậu, bên trong ẩn giấu một mảnh dao sắc bén.
Tới rồi.
Từ Từ Niên không chuyển động nữa, người phía sau cảnh giác nhìn xung quanh, "Từ Từ Niên đúng không? Chỉ có một mình anh?"
Là một giọng nói xa lạ, nghe ồm ồm chói tai, thậm chí giọng điệu còn có chút lo sợ.
Từ Từ Niên cười nhạt trong lòng, xem ra tên khốn kia còn thuê người giúp.
"Đúng vậy, chỉ có một mình tôi, tôi mang tiền đến rồi, đưa tôi đi gặp con trai." Cậu cố tỏ ra sợ hãi, nắm chặt vali tiền, giọng nói run run không dám quay đầu lại.
Bộ dáng của cậu hiển nhiên khiến người phía sau thở phào nhẹ nhõm, đá đá ghế cậu nói: "Đi cùng tôi, đừng có mà giở trò, nếu không tôi lập tức gϊếŧ anh."
Lưỡi dao trên cổ cậu đã được thu lại, đặt ở phía sau lưng, điện thoại Từ Từ Niên lại reo lên, cầm lên nhìn thấy một email nặc danh khác, [Ngoan ngoãn đi theo hắn, nếu không anh đừng nghĩ gặp lại con trai mình.]
Đính kèm trong email là bức ảnh chụp đôi tất bông màu trắng bị dính máu mà Từ Từ Niên mới mua cho Oa Oa hôm trước.
Từ Từ Niên bình tĩnh cất điện thoại, đi theo người đàn ông đó, lòng vòng một hồi không biết đi qua bao nhiêu con hẻm, rất nhanh khiến cậu mất phương hướng.
Đang đi về phía trước, khi đi ngang qua một con hẻm tối không có ai, người đàn ông sau lưng bất ngờ túm cổ, mở một chiếc taxi đang đậu bên cạnh, lôi cậu vào rồi đóng sầm cửa lại, không hề thu hút sự chú ý của bất kỳ ai trong khu chợ đêm náo nhiệt.
Từ Từ Niên cầm vali ngã xuống ghế ngồi trên xe, lưỡi dao lại kề lên cổ cậu, sau đó chiếc vali bị giật mất, người đàn ông hào hứng mở ra, một lớp tiền giấy màu hồng tràn ra.
Hắn lập tức nhìn thẳng, bấm một dãy số, "Tôi bắt được người rồi, anh ta mang theo rất nhiều tiền, ít nhất cũng mấy triệu! Cậu chắc chắn cho tôi hết chứ?"
Giọng Từ Tân Niên từ trong điện thoại truyền đến, "Mang anh ta đến đây, tôi đưa thêm cho anh hai triệu còn lại, lập tức làm theo lời tôi nói."
Nghe vậy, người đàn ông lộ vẻ tham lam, lấy sợi dây trên xe ra bắt đầu trói Từ Từ Niên lại.
"Anh tính làm gì! Không phải nói đưa tiền rồi sẽ thả người sao? Từ Tân Niên đâu !?"
"Mẹ nó, câm miệng! Ngoan ngoãn cho tao!" Có tiền kíƈɦ ŧɦíƈɦ, động tác người đàn ông nhanh hơn, lấy một mảnh vải nhét vào miệng Từ Từ Niên, sau đó giữ chặt cơ thể đang giãy giụa của cậu tiếp tục trói lại.
Từ Từ Niên "Ưm ưm" phối hợp giãy giụa mấy cái, bị hắn trói lại. Thấy người đàn ông này, bắt đầu chỉ biết dùng vũ lực, biết ngay là không có luyện tập, bàn về thân thủ, cậu chớp mắt là có thể hạ người này, nhưng mục đích hiện tại của cậu là dẫn dụ Từ Tân Niên, không muốn lãng phí thể lực của mình trên người loại lâu la như vậy, nên tượng trưng giãy giụa một chút cũng được.
Trói người xong, người đàn ông bắt đầu xé quần áo của cậu, vứt bỏ đồng hồ, vòng cổ và các phụ kiện khác trên người, miễn cưỡng kiểm tra quần và giày của cậu, khi mở áo sơ mi ra, người đàn ông nhìn thấy một miếng băng dán trên vai.
"Đây là cái gì?"
Người đàn ông hung hăng trừng mắt nhìn cậu, Từ Từ Niên bị bịt miệng "gắng sức" vùng vẫy, nhưng không tránh được bàn tay hắn, miếng băng lập tức bị xé toạc ra, cậu đau đến mức rên "ư" lên một tiếng.
Dưới băng keo là một vết thương đẫm máu, dáng vẻ nhìn như vừa mới bị thương không lâu, mất cả một mảng thịt to bằng móng tay.
Người đàn ông hừ một tiếng, không để ý đến nữa, lấy một bộ quần áo bẩn ra cho Từ Từ Niên thay, vứt hết quần áo và giày ban đầu cậu, sau đó cầm điện thoại của Từ Từ Niên nhìn lướt qua, tháo pin rồi đập nát tan tành.
Làm xong những việc này, Từ Từ Niên "yếu ớt" nằm trên ghế, người đàn ông khinh thường mắng "đồ nhát gan, tiểu bạch thỏ", dùng miếng vải đen bịt mắt cậu, rồi nhấn ga khởi động xe.
Lúc này Từ Từ Niên mới thở phào nhẹ nhõm, tính toán thời gian, nghiêng người bắt đầu nghỉ ngơi dưỡng sức.
Đi gần hai tiếng đồng hồ xe dừng lại, cửa xe bật mở, Từ Từ Niên bị ném xuống, khi tiếp đất, cậu dùng vai đệm che lấy bụng.
Tiếng bước chân truyền đến, dừng ở trước mặt cậu, người đàn ông phía sau nịnh hót tiến lại gần, "Tôi mang người tới rồi, bây giờ đưa tiền được chưa? Lần này là tôi liều cả cái mạng đấy, cậu không thể bạc đãi tôi được."
Một giọng nói mà cả đời này Từ Từ Niên không bao giờ quên được vang lên, như cũ mang theo chút ý cười, "Làm tốt lắm, chi phiếu đây, nhớ ngậm miệng lại, dám nhiều lời nói ra một chữ, hai chúng ta đều xong đời, anh cũng không muốn mọi người biết tài xế taxi như anh đang kiếm thêm thu nhập bằng cách cướp của gϊếŧ người, đúng không?"
"Vâng, vâng, tôi biết, tôi hiểu quy tắc này mà." Người đàn ông tham lam cười đắc ý, nhận lấy chi phiếu vui vẻ xoay người rời đi.
"Này, anh còn chưa cầm vali, tôi đã nói cho anh hết kia mà."
Từ Tân Niên gọi anh ta lại, người đàn ông nháy mắt phản ứng, cười khà khà cúi đầu đi lấy chiếc vali bên cạnh Từ Từ Niên, lúc này "đoàng" một tiếng, có thứ chất lỏng gì đó ấm áp bắn lên mặt Từ Từ Niên, mùi tanh nồng nặc.
"Chao ôi, thứ này đúng là dễ sử dụng. Nếu như không phải thiếu ống giảm thanh, bắn trong thành phố sẽ rất bất tiện, tao nên sử dụng nó trên nhóm tay sai của Cù Thành."
Từ Tân Niên nở nụ cười thích thú, tháo chiếc khăn bịt mắt trên đầu Từ Từ Niên ra, đột nhiên ánh sáng đập vào mắt, Từ Từ Niên nheo mắt một lúc mới nhìn rõ tình hình xung quanh.
Đây là một nhà kho bỏ hoang, người tài xế taxi vừa uy hiếp cậu lúc nãy đã chết, máu vẫn chảy trên đất. Từ Tân Niên đang cầm một khẩu súng trên tay, Từ Từ Niên nhìn thoáng qua đã nhận ra, đó là khẩu súng lục mà Từ Kiến Quốc giấu trong két sắt, không ngờ cũng bị Từ Tân Niên trộm ra ngoài.
Từ Từ Niên không chút sợ hãi, liếc mắt nói: "Đồ tao mang đến rồi, con trai tao ở đâu?"
"Anh, anh đừng có vội, anh chăm sóc em nhiều ngày như vậy, em còn chưa 'cảm ơn' anh đâu." Từ Tân Niên khuôn mặt giống hệt cậu nở nụ cười, vặn vẹo không còn chút nhân tính nào.
Hắn kề súng trượt quanh cổ cậu, "Từ Từ Niên, cuối cùng mày cũng rơi vào tay tao, cảm giác bị người khác vân vê trong lòng bàn tay như thế nào hả?"
Hắn nâng tay định tát cậu, Từ Từ Niên nghiêng đầu, chế nhạo, "Nếu như tao là mày, gϊếŧ nhiều người như vậy, tuyệt đối sẽ không dại dột lãng phí thời gian ở chỗ này. Hai người vệ sĩ ở trường mẫu giáo bị mày gϊếŧ, được phát hiện rồi, cảnh sát đang tham gia điều tra, giờ mày còn không mau mang theo tiền bỏ trốn, còn có thời gian khua môi múa mép với tao sao? Từ Tân Niên, mày bao nhiêu tuổi rồi, sao còn ngu xuẩn quá vậy?"
Câu nói khơi dậy cơn tức giận của Từ Tân Niên, hắn không chút do dự kéo tóc Từ Từ Niên, "Mẹ kiếp, mày nói cái gì! Có tin tao lập tức gϊếŧ mày và đứa con ngốc của mày không?"
Hai tay Từ Từ Niên bị trói không cánh nào cử động được, bị hắn kéo về phía trước vài mét, nhìn thoáng qua liền thấy Oa Oa nằm bất tỉnh ở bên cạnh, sắc mặt bé con tái nhợt, co lại thành quả bóng, Từ Tân Niên chĩa súng về phía Oa Oa, quơ quơ tay, không chú ý một chút là có thể làm bé bị thương!
"Oa Oa!"
Nhìn thấy con trai, Từ Từ Niên không kìm chế được kêu lên một tiếng, bật dậy muốn chạy về phía trước nhưng lại bị Từ Tân Niên kéo lại, "Ở đây nhìn, cấm đi qua! Từ Từ Niên, tao nói cho mày biết, tao cho mày một tiếng, gom tất cả tiền bạc, sau đó chuẩn bị một chiếc ca-nô, nếu không tao sẽ lập tức gϊếŧ tên nhóc này, mày cũng đừng nghĩ sống sót ra ngoài!"
"Gϊếŧ một người là gϊếŧ, gϊếŧ một trăm người cũng là gϊếŧ, tao không ngại để mày nếm đạn đâu!"
Hắn cầm súng chọc thẳng vào tim Từ Từ Niên, họng súng đen vừa nãy mới gϊếŧ một người, lúc này tản ra nhiệt độ lạnh toát, khiến sắc mặt Từ Từ Niên ngày càng trở nên khó nhìn.
"Mày nghĩ cũng đẹp thật đấy, con trai tao còn sống hay chết tao còn không biết, mày đã muốn tao đưa tiền cho mày, tao coi như có đưa tiền, cũng không sống rời khỏi đây được, mày tưởng tao không biết chắc?"
Một câu nói khiến Từ Tân Tiên cười lớn, "Anh trai à, có lúc mày thông minh khiến tao rất ghét, làm người ngốc một chút sẽ tốt hơn, tao còn muốn nhìn thấy mày quỳ xuống van xin tao nữa kia mà, giờ mày chơi trò như vậy, sao còn thưởng thức được nữa?"
"Để cho mày nhìn con trai mình một lát cũng được, dù sao cũng sắp chết đến nơi rồi. Nếu như mày ngoan ngoãn nghe lời, đưa tiền cho tao, tao có thể giữ lại cho con trai mày một mạng chó."
Hắn kéo Từ Từ Niên đến gần Oa Oa, cơ thể cọ xát với mặt đất, tình trạng lộn xộn khiến bụng Từ Từ Niên bị đau, cậu cắn răng, trong lòng không ngừng mặc niệm, Đậu Đinh, con an phận một chút, lần này nói gì con cũng phải giúp ba.
Lúc này Oa Oa đang nằm trên đống rơm rạ, Từ Từ Niên cúi người gần hơn, sờ khuôn mặt của bé con, mặt bé lạnh buốt, trên mặt còn có nước mắt, trông đáng thương vô cùng, nếu không phải lồng ngực còn phập phồng, Từ Từ Niên còn cho rằng bảo bối không còn hơi thở nữa rồi.
Trái tim cậu như bị xé toạc, Từ Từ Niên cắn chặt hàm răng, không để mình phát ra chút xíu âm thanh nào, cậu đang đợi thời cơ, nhưng không phải bây giờ.
"Mày đã làm gì Oa Oa rồi?"
"Chẳng qua chỉ là chút thuốc ngủ mà thôi, mày đừng khẩn trương." Từ Tân Niên đứng trước mặt cười nói, "Anh trai à, dù sao nó cũng là cây rụng tiền của tao, vẫn chưa lấy được tiền từ chỗ mày, sao tao nỡ gϊếŧ cục cưng bảo bối này được, phải không?"
Nói xong hắn đột nhiên đạp về phía Oa Oa mà không có dấu hiệu báo trước nào, Từ Từ Niên bỗng nhào tới bảo vệ nhóc con, bị đạp lên vết thương trên vai, lập tức đau đớn rên lên một tiếng.
Mặt Từ Tân Niên u ám, đưa chân tiếp tục đạp vai cậu, càng đạp càng hưng phấn, cảm giác này giống như được giẫm Từ Từ Niên ở dưới chân lần nữa, khiến hắn sảng khoái vô cùng.
"Mau giao tiền ra đây! Tao biết mày có tiền, nhanh đưa tiền cho tao!"
Từ Từ Niên dựa lên đống cỏ ra sức cởi dây trói trên cổ tay, gắng gượng chống đỡ mấy cú đá, bụng đau như kim châm, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, cậu tuyệt đối không thể để cho Từ Tân Niên phát hiện ra bí mật trong bụng cậu!
"Tiền... khụ khụ, tao chỉ có từng này, đều ở trong va li, bây giờ mày có thể lấy đi."
Từ Tân Niên híp mắt, mở va li ra nhìn một cái, gương mặt lập tức vặn vẹo, "Trên tay mày có Hào Đình và Từ thị, gộp lại hơn trăm triệu tài sản, mày tưởng dùng vỏn vẹn mấy triệu là đã đuổi được tao đi chắc? Từ Từ Niên, tao thấy mày thật sự không muốn sống nữa rồi!"
Chỉ một chút nữa... Dây trói có thể cởi ra.
Trên trán Từ Từ Niên thấm ra một tầng mồ hôi, hoàn toàn xem thường khẩu súng trước mắt, mặt không đổi sắc mở miệng, "Tiền mặt tao chỉ có từng này, xử lý thủ tục chuyển nhượng cổ phần Hào Đình và Từ thị cần thời gian, tao có thể viết văn bản thỏa thuận cho mày, chỉ cần mày thả con tao."
Từ Tân Niên ngửa mặt lên trời cười to, ánh mắt vặn vẹo, "Mày định chơi tao à? Tao lấy cổ phần của mày làm gì, ngu dốt trở về làm cổ đông để bị cảnh sát bắt sao?"
Súng lục lên nòng, hắn lập tức dí vào huyệt thái dương của Từ Từ Niên, "Lấy danh nghĩa của mày đổi tất cả số cổ phần thành vàng và kim cương đưa cho tao, trước khi trời sáng để trong ca nô của tao. Đừng nghĩ trông cậy Cù Thành, mày và con trai mày hai người sống sờ sờ đang nằm trong tay tao, xem tốc độ hắn tìm được mày nhanh, hay súng của tao nhanh!"
Dây thừng bền chắc không đứt, một giọt mồ hôi trên mặt Từ Từ Niên rơi xuống, mò được trong đống rơm rạ mảnh thủy tinh, cũng không quản bị đứt tay, không ngừng cắt đứt dây trói, cố gắng kéo dài thời gian hết mức.
Không có bất kỳ dấu hiệu nào, cậu đột nhiên nở nụ cười trầm thấp, "Từ Tân Niên, trong lòng mày sợ là đã sớm hận chết tao rồi, luôn miệng nói muốn gϊếŧ tao, sao đến bây giờ vẫn không ra tay?"
"Có biết khi đó bắt mày về Từ gia, vì sao tao không trực tiếp gϊếŧ mày không? Bởi vì tao có chồng có con, cái gì cũng có hết, mà mày lại đáng thương như một con chó, sống chết không ai đoái hoài đến, cũng không một ai vì mày mà rơi một giọt nước mắt, tự tay gϊếŧ đứa con hoang là mày, sẽ chỉ làm mất đi những ngày tháng yên bình an nhàn hiện tại của tao, theo mày cùng xuống địa ngục, mày nói tao sẽ cam lòng sao? Từ nhỏ mày đã đố kị với tao, hận không thể cướp đi tất cả mọi thứ của tao, nhưng mày làm được không? Người đàn ông mày thích là của tao, tài sản mày mưu tính cả một đời cũng là của tao, à, đúng rồi, ngay cả thân thể cũng không phải là của bản thân mày, so sánh với tao mày chính là con sâu bọ đáng thương, khi thấy mày bị giày vò đau khổ nhìn tao hưởng phúc, tao cảm thấy vui vẻ nhất, cho nên đã không gϊếŧ mày."
"Mày --!"
Câu nói này giống như lưỡi lê tàn nhẫn đâm thẳng vào nơi đau nhất của Từ Tân Niên, du͙ƈ vọиɠ bất kham và đố kị nhất trong lòng bị đào ra máu chảy đầm đìa, khiến hắn lập tức thẹn quá hóa giận, ra tay tát Từ Từ Niên một cái bạt tai, khóe miệng cậu tức thì chảy máu, "Từ Từ Niên, bây giờ mạng của mày đang ở trong tay tao, mày có tư cách gì sĩ diện với tao! Bây giờ tao chỉ cần khẽ động tay, não của mày tức khắc sẽ bắn ra ngoài!"
Từ Từ Niên dùng lưỡi đẩy đến vị trí vết thương trong khoang miệng, cười giễu, "Được thôi, vậy mày nổ súng đi, dùng sức bóp cò súng vào huyệt thái dương, tao tuyệt đối không tránh, bắn đi, sao không ra tay?"
Ngón tay nhanh chóng cắt sợi dây, sợi dây lần lượt đứt từng sợi, gần như muốn rơi ra...
Từ Tân Niên tức giận cả gương mặt đều biến sắc, họng súng chĩa vào thái dương Từ Từ Niên đã làm rách một tầng da, nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn chưa nổ súng.
Nhìn bộ dạng này của hắn, Từ Từ Niên khinh thường nhếch miệng. "Không dám nổ súng đúng không? Chỉ cần tao không ký tên, cổ phần của Hào Đình và Từ thị bất kỳ ai cũng không cầm đi được, mày gϊếŧ tao rồi thì đừng hòng lấy thêm được một đồng nào. Mày có thể gϊếŧ tao và con trai tao, sau đó cầm lấy mấy triệu tao mang tới cao bay xa chạy, nhưng mày nghĩ đi đâu được?"
"Không có tao chuẩn bị ca nô cho mày, mày có thể trốn đi đâu? Bây giờ cảnh sát đã bắt đầu phát lệnh truy nã hung thủ gϊếŧ người trên toàn thành phố, nhà trẻ cung cấp manh mối ngày hôm đó, sớm muộn gì cũng sẽ tra ra được mày, chỉ cần mày dám ngồi bất cứ loại phương tiện giao thông nào, đảm bảo sẽ lập tức bị bắt. À đúng rồi, tao quên chưa nói, mày gϊếŧ tao rồi, Cù Thành cũng sẽ không tha cho mày, bang Thanh Long cũng không lịch sự như cảnh sát, ngộ nhỡ bị hắn phát hiện, có lẽ mày sẽ trực tiếp bị băm thành từng miếng thịt ném cho cá ăn."
Từ Từ Niên nhàn nhã không nói câu nào nữa, sắc mặt Từ Tân Niên u ám một phần, sau cùng dứt khoát biến thành xanh tím.
Hắn nổ "đoàng đoàng" hai phát súng về phía đầu Từ Từ Niên, viên đạn sượt qua tóc cậu xuyên vào đống cỏ, "Từ Từ Niên, mày không cần khua môi múa mép với tao! Cho dù nhất thời chưa gϊếŧ được mày, tao cũng có thể khiến mày sống không bằng chết! Mày cũng nói rồi, tao phải giữ cho mày hơi thở cuối, vậy thì tứ chi không cần để lại!"
Nói xong hắn bắn một phát về phía chân của Từ Từ Niên, Từ Từ Niên miễn cưỡng tránh thoát, sau đó lại bắn về phía Oa Oa một phát súng, Từ Từ Niên mạnh mẽ nhào tới cản lại phát đó, viên đạn đâm xuyên qua da thịt trên đùi cậu, máu lập tức chảy ra, bụng giống như bị hoảng sợ càng co rút kịch liệt.
Cơn đau dữ dội ập đến, sắc mặt Từ Từ Niên trắng bệch, gắng gượng không kêu lên.
Lúc Từ Tân Niên lại muốn bắn thêm phát thứ hai, cậu đột nhiên mở miệng, "Đủ rồi! Tha cho con trai tao, giờ tao lập tức chuẩn bị ca nô cho mày!"
Từ Tân Niên hạ súng xuống, trên mặt lộ ra nụ cười điên cuồng, "Biết sợ rồi? Tao thấy mày lại hung hăng phách lối với tao! Lập tức gọi điện thoại, chừng nào chưa gom vàng và kim cương đủ một trăm triệu tao lập tức gϊếŧ con trai mày!"
Câu nói vừa dứt, bên ngoài nhà kho đột nhiên truyền đến tiếng chim hót, lúc này có một luồng sáng xẹt qua con ngươi Từ Từ Niên, ánh sáng trong nhà kho quá mờ, biến mất trong nháy mắt, không gây ra bất kỳ nghi ngờ nào.
Nghe được động tĩnh, mặt Từ Tân Niên biến sắc, sải bước lẻn đến cửa sổ, kết quả lại không phát hiện người nghe lén, mà là một đám chim hải âu bay lên, ngoài cửa sổ không xa sóng lớn trên mặt biển cuồn cuộn, không nhìn được bất cứ bóng người nào.
Từ Tân Niên không yên tâm lại nhìn một vòng nữa, cũng không phát hiện ra bất kỳ manh mối, quay đầu nhìn Từ Từ Niên ngồi dưới đất, đạp cậu một cước, "Nếu tao biết mày dẫn theo những người khác đến, dù đồng quy vu tận cũng phải cho mày chết trước!"
"Mau gọi điện thoại! Chuẩn bị tốt những thứ tao cần!" Từ Tân Niên lấy điện thoại của mình ra, vẻ mặt đã cực kỳ mất kiên nhẫn.
Đúng lúc này cuối cùng dây thừng cũng đã bị cắt đứt, trong lòng Từ Từ Niên vui mừng, vẫn giữ nguyên tư thế bất động như cũ.
"Lấy điện thoại của mày cũng vô dụng, trời rạng sáng, quản lý tài sản của Hào Đình và Từ thị, ngoài tao ra, sẽ không nhận điện thoại của bất kỳ người nào, hơn nữa điện thoại của tao đã bị tài xế taxi kia làm hỏng ném đi rồi, mày cho tao gọi, chẳng lẽ mày chuẩn bị để tao báo cảnh sát và Cù Thành?"
"Nói nhảm cmm!" Từ Tân Niên phẫn nộ mắng một câu, lại lấy súng lục ra, "Nếu mày tiếp tục không nghiêm chỉnh, tao nhất định sẽ khiến mày và con trai mày tàn phế chân tay, không tin mày cứ thử xem!"
"Nếu không thì gửi email đi, máy tính của họ hoạt động 24h, email nhắc nhở sẽ nhìn thấy ngay lập tức, mày đừng làm bị thương con trai tao, bất kỳ chuyện gì cũng đều có thể thương lượng."
Từ Tân Niên nhìn dáng vẻ tái nhợt nôn nóng của cậu, tâm tình sảng khoái cười giễu một tiếng, xem như đồng ý với đề nghị của Từ Từ Niên.
Dù sao người trên tay hắn, nơi này hoang vu như vậy, trong chốc lát cũng không có ai đến, chỉ cần cầm được tiền, hắn lập tức chạy trốn từ vùng biển bên ngoài cửa sổ, đến lúc trời cao biển rộng, cũng không ai có thể ngăn hắn lại được.
Đăng nhập hộp thư của Từ Từ Niên, hắn soạn xong một email, đang chuẩn bị gửi đi, điện thoại đột nhiên rung lên, một thư điện tử hiện ra. Từ Tân Niên vô thức mở ra, thình lình phát hiện bên trong có một tấm hình, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, trắng bệch như giấy.
Bởi vì trên tấm hình không phải thứ gì khác, mà chính là chiếc điện thoại của Từ lão gia tử ba năm trước hắn đã thiêu hủy trong bệnh viện, vết nứt phía trên hắn đều nhớ rõ.
Hoảng loạn nhìn tên người gửi, phần tên chỉ có ba chữ "Từ Vượng Sinh"...
Lảo đảo mấy bước, cơn ác mộng khủng bố dày vò hắn đằng đẵng 8 năm lại trở lại rồi, hắn gắt gao cắn chặt môi, quay đầu nhìn thấy Từ Từ Niên cười ung dung với hắn.
"Em trai tốt, phần quà này còn thích không?"
"Mày... mày cố ý cho tao xem!? Từ Từ Niên mày lấy được món đồ này từ đâu, không thể nào... Cái này rõ ràng chúng tao đã tiêu hủy rồi, sao lại trong tay mày! Có phải mày cố ý mua cái khác giống y hệt không? Mày cmn lại muốn giở trò gì!"
Súng lục lại lên đạn lần nữa, lập tức dí vào động mạch chủ của Từ Từ Niên.
Cổ bị ép ngửa lên, Từ Từ Niên vẫn mặt không đổi sắc như cũ, cười giễu một tiếng, "Từ Tân Niên, lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt, năm đó chính tay mày gϊếŧ ông nội tao, vu oan lên đầu tao, khiến tao ngồi tù thay mày 5 năm, sau khi ra tù lại phái người ám sát tao, bây giờ mày cũng không ngờ phần chứng cứ mày đã sớm tiêu hủy sẽ rơi vào trong tay tao nhỉ?"
Tất cả kế hoạch của Từ Tân Niên đều vì biến cố này mà rối loạn, nhìn thấy chiếc điện thoại này, cả người hắn đều hoảng loạn.
Giờ đây hắn gϊếŧ nhiều người như vậy, lại không giữ lại bất cứ chứng cứ trực tiếp nào có thể chứng minh hắn chính là hung thủ gϊếŧ người, hắn vẫn luôn cho rằng bản thân đã làm vô cùng gọn gàng sạch sẽ, lần này chỉ cần lấy được tiền từ trong tay Từ Từ Niên, hắn cũng sẽ không chút do dự gϊếŧ chết cha con họ, đến lúc đó cho dù cảnh sát tra đến hắn, bản thân cũng đã sớm mang tiền cao chạy xa bay, ai còn sợ ai chứ?
Thế nhưng bây giờ chiếc điện thoại này đột nhiên xuất hiện, bên trong ghi lại rõ ràng toàn bộ quá trình của vụ án gϊếŧ người 8 năm trước, nhắm thẳng vào hắn chính là hung thủ gϊếŧ người, một khi bại lộ, hắn sẽ hoàn toàn vạn kiếp bất phục!
Hít sâu một hơi, hắn cưỡng ép chính mình tỉnh táo lại, cười gằn dữ tợn, "Từ Từ Niên, đây lại là chiêu mới mày vừa nghĩ ra để lừa tao chứ gì? Tao biết mày thông minh, thủ đoạn nham hiểm không biết xấu hổ gì cũng đều nghĩ ra, nhưng cũng chỉ là một tấm hình mà thôi, mày có thể làm gì tao? Cho dù nó thật sự là di vật của Từ lão gia tử thì thế nào, mày nói miệng không bằng chứng ai sẽ tin?"
"Huống chi, tao đã tự tay phá hủy món đồ này, nó đã sớm bị đốt thành tro bụi rồi, mày lấy tấm ảnh này ra dọa ai chứ, Từ Từ Niên tao nói cho mày biết, mày cmn đừng hòng nghĩ tao vì món đồ này mà tha cho mày!"
Từ Từ Niên cười thấp, "Xem ra mày vẫn cảm thấy bản thân xử lý rất sạch sẽ hả? Năm đó mày quyến rũ Đổng Phong, dỗ dành lừa gạt hắn ta vây quanh mày, có từng nghĩ tới thật ra cái điện thoại này đã rơi vào trong tay hắn không? Lúc mày vu cáo hãm hại hắn hít "mai thúy" phải vào ngục giam, có từng nghĩ tới hắn tự tay đưa cái điện thoại này cho tao không?"
"Không... không có khả năng! Mày không cần cố làm ra vẻ!" Từ Tân Niên lạnh mặt, tiến lên bóp cổ Từ Từ Niên, "Cho dù tao tự tay gϊếŧ chết lão bất tử Từ Vượng Sinh kia thì thế nào! Mày cmn bớt lấy chứng cứ giả đánh lừa tao, năm đó tao có thể khiến mày vào tù, bây giờ tao cũng có thể cho mày xuống địa ngục!"
Từ Từ Niên bị hắn bóp gần như tắt thở, ho kịch liệt cười lớn, "Không tin mày nghe thử xem! Khụ... khụ khụ! Tao đã tìm... chuyên gia sửa chữa, mày ngàn tính vạn tính... khụ... không ngờ đến nó vẫn có thể dùng, chuyện dơ bẩn mày làm toàn bộ đều... ghi lại rồi!"
Con ngươi Từ Tân Niên đột nhiên co rút, mở lại email nhìn kỹ lần nữa, bên dưới tấm ảnh quả nhiên có một file âm thanh kèm theo, run rẩy ấn mở, nghe thấy giọng nói phát ra trong nháy mắt hắn choáng váng.
"Nói thật cho ông biết, tôi thật sự không phải thằng Từ Tân Niên nhút nhát kia. Nếu nó không chết trong vụ tai nạn xe hơi, nó còn ở lề đường xin ăn vì bề ngoài nhát gan đó! Tôi chỉ là có lòng tốt giúp nó chăm sóc thân xác này, nhân tiện nhận lấy những thứ tôi xứng đáng, ông không có bằng chứng, dựa vào cái gì nói tôi không phải là Từ Tân Niên, ông muốn xét nghiệm ADN sao? Ha ha, vậy ông đi xét nghiệm đi!"
"Mày đuổi hết người hầu đi bắt tao viết di chúc giao hết tài sản cho mày, không sợ Từ Niên biết được sẽ đối phó với mày sao?"
"Ông, lão già này, không phải không nhận tôi sao, không phải ông nói tôi là yêu nghiệt sao, không phải là cháu trai trưởng quý báu của ông sao, tôi càng muốn giành hết mọi thứ của Từ Từ Niên!"
Từng lời thoại như được tái hiện, vụ án đẫm máu 8 năm trước hiện rõ trước mắt. Giọng nói già nua và yếu ớt của ông cụ Từ thông qua ống nghe truyền tới, Từ Tân Niên sợ đến mức ngón tay run rẩy, kêu lên thất thanh giống như bị phỏng.
Nhưng đoạn ghi âm vẫn chưa kết thúc, một lúc sau, giọng của Từ Từ Niên truyền đến, ông cụ Từ hơi thở mong manh dúi vào tay cậu chiếc điện thoại di động dặn dò: "Báo... báo cảnh sát... nói cho ba con, nó... nó... không thể... "
Từ Tân Niên nhớ rõ rằng hắn đã lấy chiếc bình đập vào mặt ông cụ Từ. Kí ức trùng lặp với thực tế, tiếng động lớn của cú ngã lầu và tiếng thét chói tai truyền ra, thân thể đập xuống đất phát ra âm thanh nặng nề, tiếng máu tuôn ra dường như cũng được ghi lại một cách trung thực.
Từ Tân Niên nghe thấy chính mình cầm điện thoại lên, nhắm mắt nhớ lại cảnh tượng đó, hắn nói: "Anh Phong! Mau cứu ông nội em... Anh của em, anh ấy... Anh ấy đẩy ông nội từ lầu 3 xuống... Em phải làm sao đây, em phải làm sao... Nhiều máu quá... Rất nhiều máu! "
Vụ án gϊếŧ người và vu oan giá họa cho kẻ khác 8 năm trước bị xé mở trần trụi, giống như miệng vết thương chảy ra máu đen đặc sệt tanh hôi. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu đoạn ghi âm này được gửi đến đồn cảnh sát, Từ Tân Niên quả thực không dám tưởng tượng.
Từ Từ Niên nắm chặt tay và cười mỉa mai, "Tao đã ấn định thời gian cho đoạn ghi âm này, ngay rạng sáng hôm sau nó sẽ được gửi tới đồn cảnh sát và tất cả các mạng truyền thông. Nếu mày dám làm tổn thương con trai tao, thì đến lúc đó mày cứ chờ bị bủa vây khắp nơi đi,Từ Tân Niên, mày gϊếŧ tao lấy tiền rồi thì mày cũng phải xuống địa ngục trả mạng cho tao!"
Khuôn mặt của Từ Tân Niên hoàn toàn biến dạng, cúi đầu xuống một lúc, đột nhiên cười man rợ, khi ngẩng lên lần nữa, ánh mắt hung dữ như ma quỷ, lao thẳng về phía Từ Từ Niên mà không hề báo trước.
Viên đạn bay ra khỏi nòng, "đoàng" một phát súng thật lớn, Từ Từ Niên bất ngờ bật dậy lao vào giữ Từ Tân Niên lại, đấm lên một quyền tàn nhẫn.
Bụng đau quặn thắt, nhưng Tiểu Đậu Đinh vẫn yên phận đoàn kết cậu, mặc dù đau đớn dữ dội nhưng vẫn cố gắng hết sức để giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân.
Thân thể không khỏe khiến động tác của Từ Từ Niên chậm hơn bình thường rất nhiều, nhưng đối phó với Từ Tân Niên như vậy là quá đủ rồi, vừa đấm lại hắn ta một cái, Từ Tân Niên lập tức nôn ra máu, giơ tay súng chuẩn bị nhắm bắn Oa Oa ở phía xa.
Từ Từ Niên trở tay giữ chặt Từ Tân Niên, họng súng bị lệch, viên đạn ghim vào tường. cậu chớp lấy cơ hội ngay lập tức bẻ gãy cổ tay Từ Tân Niên, "A-!" hắn kêu lên đau đớn, khẩu súng lục rơi xuống đất, được Từ Từ Niên cầm lên, dùng sức đập mạnh vào đầu hắn.
Một hồi đánh nhau ác liệt, ai thua thì chính là chết, cho dù Từ Tân Niên không đánh lại Từ Từ Niên, lúc này hắn cũng không không muốn sống nữa, nâng đầu gối phải lên hắn húc vào bụng Từ Từ Niên một cái.
Từ Từ Niên tai mắt nhanh lẹ, khó khăn lắm mới né được, nhưng cũng khó tránh khỏi bị ngã lăn sang một bên. Từ Tân Niên bò dậy, lấy ra một mảnh vỡ bằng thủy tinh, lao về phía Oa Oa. Từ Từ Niên biết rõ ý định của hắn, nhìn thấy Từ Tân Niên đưa lưng về phía mình, Từ Từ Niên đã nổ súng không chút do dự, nhưng tại thời điểm quan trọng này khẩu súng lục lại bị hết đạn!
Chết tiệt!
Từ Từ Niên không thể không dùng cả người mình nhào đến, ôm lấy Oa Oa đang ngất xỉu lăn một vòng trên đất. Động tác kịch liệt khiến bụng Từ Từ Niên đau đến mức không thể gượng dậy được, cậu nằm sấp ra đất, bảo vệ Oa Oa chặt chẽ trong vòng tay của mình.
Mặc dù cổ tay phải của Từ Tân Niên bị gãy, nhưng nhìn thấy bụng của Từ Từ Niên là điểm yếu, hắn ta cười hả hê đắc chí, xông lên giơ chân đạp vào bụng dưới của Từ Từ Niên.
Từ Từ Niên nghiến răng nghiến lợi ôm lấy Oa Oa tránh được một cú đá, nhưng khẩu súng đã tuột khỏi lòng bàn tay, Từ Tân Niên nhân cơ hội chộp lấy khẩu súng giơ lên, lập tức chĩa vào trán Từ Từ Niên.
"Rầm!"
Một tiếng vang lớn, cửa đột nhiên bị phá mở, "Tất cả không được nhúc nhích!"
Hàng loạt cảnh sát ập vào, theo sau là Từ Kiến Quốc ngồi trên xe lăn và Cù Thành với khuôn mặt lạnh lùng.
"Từ Tân Niên, chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến vụ sát hại gia đình nhà họ Từ cách đây 8 năm và một số vụ gϊếŧ người gần đây. Anh bị tình nghi là cố ý gϊếŧ người và bắt cóc. Mời anh đi cùng chúng tôi một chuyến."
Vô số cảnh sát xông tới, Từ Tân Niên giật mình, trợn to hai mắt đột nhiên biết mình đã hoàn toàn xong đời, hắn ta lao lên khống chế cổ Từ Từ Niên, dí súng vào thái dương của cậu, "Tất cả không được nhúc nhích! Nếu không tôi sẽ bắn anh ta ngay lập tức!"
Từ Kiến Quốc vừa chính tai nghe được chân tướng của vụ án gϊếŧ người 8 năm trước với một nhóm cảnh sát ngoài cửa, vẫn chưa lấy lại tinh thần, cả người nằm liệt trên ghế.
Trong nhiều năm qua, mặc dù luôn nghi ngờ nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của ông cụ Từ, nhưng Từ Kiến Quốc vẫn tự lừa dối bản thân và những người khác để thuyết phục mình rằng là do con trai lớn của mình ra tay, hiện bản ghi âm được tiết lộ ra, ngay cả đứa con trai út trước mặt cũng không phải của mình, ông tức giận đến nôn ra máu, "Mày không bằng cầm thú! Mày mới là người hại chết nhà họ Từ đến mức này! Mày! Đồ súc sinh cặn bã! "
Từ Kiến Quốc ân hận ban đầu đã làm sai, nếu như ông có thể đối xử một phần chân thành với con trai cả của mình thì đã không khiến bản thân đi đến nông nỗi gia đình tan nát như bây giờ, nhưng toàn bộ đã không quay lại được, kể từ mười mấy năm trước chính tay ông mang tai họa này về nhà, nó đã được định sẵn kết cục thê lương ảm đạm này.
Đả kích quá lớn, ông run rẩy hai cái, tinh thần bỗng nhiên thất thường, trở nên điên điên dại dại, cảnh sát đứng phía sau tưởng rằng do ông không chịu được cảnh cốt nhục tương tàn, vội vàng đưa ông lên xe cấp cứu.
Từ Kiến Quốc nằm trên cáng cứu thương, nhìn đứa con trai lớn từ xa bị Từ Tân Niên uy hiếp, ông khó nhọc giơ tay lên, muốn thử cứu vãn chút tình thân cuối cùng, cũng như muốn nói một câu xin lỗi, nhưng tay của ông giơ lên ở giữa không trung chỉ bắt không khí lại chán nản thả tay xuống, cuối cùng cũng không giữ lại được đứa con trai duy nhất.
Giờ phút này, cuộc giằng co vẫn còn tiếp tục.
Biểu cảm của Từ Từ Niên lạnh lẽo, cậu ôm chặt Oa Oa trong vòng tay, tiếp tục lùi lại theo động tác của Từ Tân Niên.
Cù Thành nhìn chằm chằm hắn, không nói lời nào, cũng không suy sụp đến mức không nhịn được khóc lớn như tất cả người nhà con tin, chỉ nhìn chằm chặp Từ Từ Niên, như đang đợi điều gì đó.
"Bỏ súng trong tay xuống! Từ Tân Niên, bây giờ anh đã bị bao vây rồi, đừng có dựa vào nơi hiểm yếu mà ngoan cố chống lại nữa!"
"Các người lui lại hết đi! Dám tiến lên một bước nữa, tôi lập tức bắn chết hắn!"
Hắn bóp chặt cổ Từ Từ Niên, súng ngắn chọc vào thái dương làm chảy máu, lùi từng bước từng bước ra phía cửa sổ, giống như muốn thoát ra từ chỗ đó.
"Cảnh cáo lần nữa! Bỏ súng trong tay xuống! Nếu không chúng tôi sẽ nổ súng!"
Xe cảnh sát ở nhà kho đang kêu inh ỏi, tiếng còi cảnh báo xuyên thủng đêm tối, cảnh sát dẫn đầu bắn một phát lên trời, khói thuốc súng mịt mờ, mười mấy cảnh sát đã giơ súng ngắm bắn hắn.
Từ Tân Niên biết bản thân chết đến nơi rồi, ngửa đầu cười lớn ha ha, "Cho dù chết, tao cũng phải khiến cho thằng khốn Từ Từ Niên này chết theo tao!"
Trong nháy mắt khi câu nói vừa dứt, Cù Thành nhìn thấy Từ Từ Niên nhắm mắt, khóe miệng lập tức nhếch lên nụ cười thâm hiểm.
Bóp cò súng, Từ Tân Niên cười như bị tâm thần, "Xuống địa ngục đi Từ Từ Niên!"
"Đoàng!"
Một tiếng vang lớn, máu tươi nồng đậm tanh hôi phun ra ngoài, Từ Tân Niên mở lớn hai mắt, giọt máu bắn lên lông mi, cậu nhìn Từ Tân Niên trợn to mắt không dám tin, giống như nắm lấy cơ hội sống cuối cùng, lưu luyến nhìn thế giới này, sau đó ngã thẳng xuống, trên đầu đã xuất hiện một lỗ lớn.
"Ai cmn nổ súng! Là ai!?" Đội trưởng cục cảnh sát gào thét một tiếng, hiện trường rối loạn.
Máu tươi của Từ Tân Niên nhanh chóng tràn ra, nhiễm đỏ mặt đất, cho đến khi chết, hắn cũng không nhắm được mắt.
Từ Từ Niên ngã xuống đất, Cù Thành xông lên ôm chặt cậu và Oa Oa vào lòng, ánh mắt hai người giao nhau, giống như có hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói, nhưng cũng chỉ nở nụ cười sống sót sau tai nạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất