Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 13: Tiểu Thất được đến bảo đao

Trước Sau
【Mở đầu phiên ngoại nhỏ:

Tiểu Thất hỏi Ngũ công tử tại sao gia nhập vào bên người Khanh lão Đại?

Khanh Ngũ:

“Ờ… Ta tại sao muốn đi theo Khanh lão Đại à, là bởi vì lúc trước Khanh Tứ đã lôi kéo lão Nhị rồi, lão Đại mượn sức lão Tam. Nếu như ta đầu nhập vào Khanh Tứ, thì chẳng phải là Nhị, Tứ, Ngũ sao. Như vậy, cuộc tranh đấu bên trong Khanh Gia bảo nếu bị người khác nghị luận thì sẽ cảm thấy mấy con số này không phân rõ trận doanh.

Vì thế ta gia nhập vào phái Khanh lão Đại kia, cũng nghĩ cách chọc giận lão Lục, để cho lão Lục vào phe của Khanh Tứ.

Như vậy là biến thành Nhị, Tứ, Lục một phe Nhất, Tam, Ngũ một phái, về sau bất kì ai bàn tán cuộc chiến trong nội bộ Khanh Gia bảo cũng khó lẫn lộn.”

Tiểu Thất: “… … Hết thảy cũng không phải bởi vì tranh đấu giành quyền lực mà là vì cân bằng con số sao… Khanh Ngũ trong đầu của ngươi nghĩ cái gì vậy?”

Cỗ kiệu Khanh Tứ ầm ầm từ trên trời giáng xuống, từ bên trong kiệu truyền ra tiếng nói tức giận rung trời: “Đây là lý do chó má mà lúc trước ngươi cự tuyệt ý tốt của ta sao!! Khanh Ngũ ngươi đi chết đi!!!!!!!!!!”

Tiểu Thất xẹt một cái nhảy ra: “Bảo hộ chủ nhân!!” (xếp thành pose chiến đội khủng long)

Buổi thăm dò chấm dứt. 】

Mạc Tiểu Thất thả người nhảy xuống vực sâu ước chừng một nén nhang. Khanh Ngũ cực kỳ bình tĩnh, lẳng lặng ngồi trên xe lăn đợi chờ.



Quả nhiên, bên dưới vực sâu yên tĩnh rốt cục truyền đến một trận tiếng vang tìm kiếm ‘tất tác’, chỉ thấy bên dưới cột đá gần bãi đá Tiểu Thất dùng cả tay lẫn chân, linh hoạt leo lên trên cột đá cắm các loại binh khí, dựng người bay vút lên.

Thì ra vừa rồi Tiểu Thất từ trên cao nhảy xuống, kì thực càng rơi xuống bên dưới thì càng tới gần cột đá, khi tới gần sát cột đá thì hắn đã nhanh tay cởi đai lưng của mình vung ra quàng lấy món binh khí trên cột đá, mượn lực quấn mình cột trên cột đá, vận dụng nguyên lý đường pa-ra-bôn môn toán học của chúng ta ấy.

Khanh Ngũ không khỏi sờ cằm, nếu đổi là ảnh vệ bình thường tới nơi này, như thế nào cũng phải dùng đến dây thừng trước cuốn lấy mặt trên thạch nhũ, hoặc là lợi dụng công phu lướt qua nham thạch để đi qua vách đá. Trên thực tế, nham thạch bên cạnh vách đá cũng có mấy lỗ thủng, nhưng giống như Tiểu Thất trực tiếp nhảy qua thì là trường hợp đầu tiên.

Không biết nên khen hắn thông minh hay là kẻ ngốc nữa.

Tiểu Thất bò lên trên một cây cột, nhưng xung quanh vô số cột đá, trên đó treo binh khí đầy như sao trên trời, biết chạy đi đâu mà tìm cái kia thanh Vũ Nguyệt Nhận mà sư phụ dặn chứ?

Cái này cũng không làm khó được Tiểu Thất, sư phụ từng nói qua, lên tới cây cột đầu tiên thì nhìn lên trên, có một khối thạch nhũ trong suốt rất đẹp, quay mặt vào nhìn cột đá đối diện với nó, từ trên đi xuống đếm bảo đao thứ ba mươi ba đó chính là Vũ Nguyệt Nhận.

Khanh Ngũ thấy Tiểu Thất như dự liệu trước dưới tới giữa cột đá là đã biết ngay Tào sư phụ đã từng dặn dò hắn. Tiểu Thất lọt qua, hai tay mài ra vô số lỗ hổng, rốt cục tìm được thanh bả đao ba mươi ba cắm thật sâu ở trên cột đá, chuôi đao kia điêu khắc thành hình phi điểu, được khảm trang sức hình lưỡi liềm cực kỳ tinh xảo.

Tiểu Thất trong lòng mừng như điên, cầm thật chặt chuôi đao, dồn lực ở chân, rút thân đao cắm trên cột đá, mắt thấy sắp cầm vào tay lúc này bất ngờ hắn hét lớn một tiếng, dồn sức nhổ mạnh một cái, thần đao rời khỏi trụ!

Ngoài dự liệu của Tiểu Thất, cái chuôi Vũ Nguyệt Nhận này tất nhiên là một thanh đao cực kỳ xinh xắn, thân đao không phải rất dài, cũng không tính là ngắn ngược lại vừa lúc tương xứng với vóc người Tiểu Thất, lưỡi dao không rộng cả người trong suốt, trong bóng đêm phát ra thản nhiên lân quang ngũ sắc, quả thật là một bảo vật!

Tiểu Thất nhổ một cọng tóc trên đầu của mình thổi tới lưỡi dao, sợi tóc tan tành —— thật sự sắc bén quá a! Tiểu Thất càng vui vẻ, bảo: “Vũ Nguyệt, Vũ Nguyệt, sau này ngươi sẽ theo ta chinh chiến tắm máu!” Dứt lời cũng không giả bộ rụt rè trước mặt Khanh Ngũ nữa, ‘ha ha’ cười rộ lên.

Khanh Ngũ thở dài, bảo hắn: “Tiểu Thất, ngươi không nghĩ xem, ngươi làm sao trở về?”



Giọng Hắn không lớn, nhưng Tiểu Thất nghe được rõ ràng, nhất thời sắc mặt trắng nhợt —— vừa rồi nhảy lên trên cột đá, thật sự không có suy xét làm sao trở về —— phía dưới bãi đá thạch bích bóng loáng như đao tước, quả quyết leo lên không khó lắm nhưng lúc về ngược lại chính là vấn đề.

Khanh Ngũ giờ phút này lăn xe lăn, quay lại lối vào, tay đặt trên một hòn đá cợm lên ở vách tường đè xuống, chỉ nghe tiếng động cơ quan trong động không dứt bên tai, mấy đạo khóa sắt từ bên trên treo xuống, vừa vặn tạo thành lối đi.

Tiểu Thất bĩu môi, thầm nghĩ: “Đã có cơ quan tốt như vậy, vừa rồi vì cái gì không cho ta dùng! Hừ! Khanh Ngũ ngươi cái tên quỷ hẹp hòi này!”

Mạc Tiểu Thất chiếm được Vũ Nguyệt Nhận, cơ hồ lúc ngủ cũng phải ôm đao yêu của mình vào giấc nồng, Khanh Ngũ bảo với hắn: “Vũ Nguyệt Nhận chính là bảo vật trân quý hiếm có trên đời, ngươi cất kỹ chứ để cho người khác biết được sẽ rất phiền toái.”

Mạc Tiểu Thất chỉ đành phải giấu cây bảo đao của mình dưới giường, Khanh Ngũ còn tặng cho hắn một cái vỏ đao, cũng bảo hắn dùng thừng bằng sợi bông bao lên trên bả đao trải qua một phen ngụy trang, Vũ Nguyệt Nhận ngược lại vẻ ngoài y hệt bả đao bình thường không hơn, khiến cho Tiểu Thất vì đao yêu của mình mà đau lòng một phen.

Triệu Đại Bảo ghé qua chỗ Sơ Phong Các bọn họ, bất quá không giống như thường ngày, Triệu Đại Bảo mang đến bao lớn bao nhỏ dược liệu, tiến vào liền dặn Tiểu Thất đi vào đốt bếp lò chuẩn bị sắc thuốc, Tiểu Thất nghi hoặc hỏi: “Thuốc này dùng làm gì?”

Triệu Đại Bảo đáp: “Cho chủ tử ngươi uống, ngươi không biết sao? Hắn mấy ngày nay cũng sắp ‘sinh bệnh’.”

“Ta không thấy hắn xuất hiện cái dấu hiệu gì không thoải mái… …” Tiểu Thất đáp.

Triệu Đại Bảo nhìn nhìn phòng trong, trả lời Tiểu Thất: “Mấy ngày nữa, Đại lão gia bảo chủ xuất quan, cuối mỗi năm, hắn đều sẽ xuất quan một lần, kiểm tra sổ sách các vị công tử, còn đưa ra đề mục kiểm tra, thậm chí tuyên bố sự thay đổi một ít nhân sự. Bình thường phải giày vò gây sức ép nửa tháng, mỗi khi đến lúc này, Khanh Ngũ đều phải ‘sinh bệnh’, né phiền toái.”

“Thì ra là thế.” Tiểu Thất giật mình, “Hắn cũng lười thế à.”

“Thiết, kỳ thật trong nửa tháng này mỗi một vị thiếu gia đều muốn tránh đi, hàng năm y hệt như bị lột một tầng da rất khó chịu, ngươi không biết chứ Đại lão gia làm người nghiêm khắc như thế nào đâu! Ai nha, ta chỉ vừa nghĩ tới đều cảm thấy thật đáng sợ! Không nói nhiều nữa, nhanh đi sắc thuốc đi!” Triệu Đại Bảo thúc giục.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau