Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 39: Uy lực thần kỳ, Ma thần thoái lui

Trước Sau
Mà người ngăn ở trước cửa vừa thấy tượng đá đi ra cả đoàn người sôi nổi xoay người đồng loạt lui về phía sau, phút chốc chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Chỉ chừa lại tượng đá bảo vệ cổng chính, mà tượng đá kia cũng không di động, duỗi các đốt ngón tay, sáu cánh tay bày ra chắn đường chặn lối.

Khanh Ngũ bảo Tiểu Thất: “Xem ra đó là cơ quan thuật cao siêu giúp tượng đá kia hoạt động, muốn đột phá vòng vây để vào Hồng miếu nhất định phải giải quyết cái tượng đá kia, phần lớn hiệp khách đã xác nhận dẫn dắt nó chuyển động chính là cơ quan thuật quỷ dị bên dưới.”

“Bây giờ phải giải quyết nó để vào sao?” Tiểu Thất áp chế nỗi hoảng sợ trong lòng mới vừa rồi với tượng đá, trong lòng ý chí sục sôi bắt đầu nóng lòng muốn thử.

“Có thể thăm dò một chút.” Khanh Ngũ bốc một tảng đá trên mặt đất lên, ném qua chỗ Ma thần, tảng đá kia vung tay đánh vào mặt tượng đá, tức thì nó bỗng chốc ‘cạch cạch’ chuyển hướng về phía Khanh Ngũ bọn họ, sáu cánh tay nhanh vô cùng bắt đầu vung lên, hợp với các đốt ngón tay phát ra tạp âm liên miên không ngừng, lưỡi dao sắc bén đem cửa đá hai bên chém ra vô số dấu vết, chiếu theo này tốc độ chừng này thì xem ra cho dù tốc độ của con người có mau hơn nữa, cũng tuyệt đối không khả năng vượt qua tượng đá mà bước vào trong!

Cái trán Tiểu Thất toát ra mồ hôi lạnh, bản thân hắn cũng không có thể cam đoan có thể ở trong tấm lưới đao kiếm dày đặc như thế mà lọt qua —— dù sao đó cũng chỉ là tượng đá, không giống người thường sẽ có khi hết lực mỏi mệt à nha, cái này rất phiền toái.

Nhưng vào lúc này, trên mặt tháp đá bóng loáng, bỗng nhiên hòn đá di động, lại lộ ra mấy đạo khe hở, tên mưa dày như tấm lưới từ phía trên đồng loạt bắn về phương hướng hòn đá mới vừa rồi bay tới—— cũng may Khanh Ngũ khôn khéo, thời điểm ném hòn đá đã lượng chừng thời cơ cho nên khiến cho hòn đá đổi đường ray, cho nên những tên mưa kia tất cả đều bắn lên trời, dừng lại cách nơi bọn họ dừng chân không xa.

Tiểu Thất thầm kêu nguy hiểm thật.

Khanh Ngũ thấp giọng nói: Phòng bị chặt chẽ như vậy, đủ để nói rõ bên trong rỗng tếch. Nếu như Hồng miếu này thật sự thực lực mạnh mẽ, thì mấy năm gần đây đã sớm hô mưa gọi gió trên giang hồ rồi, cũng chẳng còn trụ ở trong căn nhà nhỏ bé thế này, ta phỏng đoán Hồng miếu bày ra mấy cơ quan xuất sắc lì lợm thế này, tốc độ nhanh nhạy như Ma thần. Vậy đêm nay ta sẽ thay mặt chính đạo đi trước mở đường, nhổ cái tượng đá kia.”

“Vậy phải làm sao?” Tiểu Thất nói, hiện giờ tượng đá thần chặn đường, phía trên lại có trận vây, một khi ló đầu sẽ bị bắn thành con nhím, tới gần cửa lại càng bị băm thành thịt vụn, rất phiền toái a!

“Thay ta thu hút sự chú ý của những cung thủ, cái này ngươi có thể làm được sao? Tượng đá tuy rằng khéo léo, nhưng sẽ không bước ra cửa, chỉ cần không tới gần cửa đá, cũng sẽ không đối mặt với nó.” Khanh Ngũ nói.

“Vậy còn ngươi? Ngươi… Ngươi làm như thế nào?” Tiểu Thất vốn là muốn nói ngươi hai chân không tiện làm sao đi qua đối phó tượng đá, nhưng vẫn là đem những lời này nuốt trở vào.

“Ngươi chỉ cần dẫn dắt sự chú ý của nhóm cung thủ là được rồi, ta muốn nhân lúc bọn họ lơi lỏng nhảy ra, một kích thành công!” Khanh Ngũ vô cùng vững tin.

“Được.” Tiểu Thất lên tiếng trả lời, hắn cởi bỏ dây lưng trói chặt Khanh Ngũ với mình, đang muốn đứng lên, Khanh Ngũ vươn tay bắt được tay hắn, nhìn hắn dặn: “Cẩn thận, an toàn của mình quan trọng nhất.”

Tiểu Thất mỉm cười, ý bảo hắn yên tâm, nói: “Ngươi mới là người cần phải cẩn thận hơn.”

Vì thế bốn mắt nhìn nhau, hàng vạn hàng nghìn tình cảm không nói thành lời.



Tiểu Thất chăm chú nhìn một lát, dứt khoát xoay người đi nhanh, thân hình hắn như điện, lại cố ý nện tảng đá, phát ra tiếng vang tận trời cao, nhất thời làm kinh động những người giương cung bên trên, tất cả đều đem lực chú ý đặt ở trên người cái bóng đen đột nhiên nhảy ra, tuy rằng kẻ xâm nhập đã hiện hình, bất đắc dĩ người nọ quá nhanh, rất khó có thể nhắm trúng, trong một lúc giương cung lên nhưng lại bắn vào khoảng không —— Tiểu Thất chỉ nghe vèo vèo phá không vang sát tới bên tai, tuy lúc mới lên chiến trường mang theo vài phần thấp thỏm lo âu, nhưng chiến ý dâng trào càng lúc càng tăng lên!

Chỉ thấy dưới chân hắn nện bước càng lúc càng nhanh, cứ theo đà xong xuôi lại xoay quanh, làm như muốn tới cửa —— mà Ma thần kia quả nhiên bất động, chỉ là vẫn một mực canh giữ cánh cửa.

Hai bên giằng co trong chốc lát, Khanh Ngũ đột nhiên vỗ mặt đất dưới thân, mặt đất đột ngột từ dưới dựng lên, chắn ngang thành đoạn vách tường xuyên qua chỗ hổng chỗ thân mình lao bắn đi ra!

Thoáng chốc, trong lòng Tiểu Thất căng thẳng, khóe mắt đột nhiên thoáng nhìn vài mũi nhọn bắn về phía Khanh Ngũ, vì thế Vũ Nguyệt Nhận bên hông nháy mắt ra khỏi vỏ —— bay nhanh lao tới, vô cùng chính xác đỡ mấy mũi tên độc, chặn ngang mũi tên bốn phía, Vũ Nguyệt Nhận nghiêng mình cắm sâu vào đất, Khanh Ngũ thì bình yên bay lên —— chính là trong khoảnh khắc chần chờ này, có độc tiễn tới gần trước mắt, Tiểu Thất hoàn toàn dựa vào bản năng phản ứng thân thể lui liền mấy bước ra đằng sau, vì thế —— hai mũi tên độc dán chóp mũi của hắn vút ra sau lưng—— thật quá nguy hiểm! Nếu là dời về trước hay là lui về sau thêm chút xíu xiu, hắn không thoát khỏi cái chết!

“Không cần phân tâm!” Khanh Ngũ quát, hắn dĩ nhiên nhảy tới một nửa khoảng cách, lần thứ hai đánh về phía mặt đất mượn lực nhảy lên cao, ruy băng trong tay thành hình xoắn ốc, mang theo lực đạo cương liệt bảo vệ quanh thân, đem mấy mũi tên đâm từ sau lưng đánh văng ra, Tiểu Thất thấy thế cảm thấy hổ thẹn không thôi —— Thì ra Khanh Ngũ đã tính toán mọi bề, hành động lúc nãy của mình thật sự là thừa!

Chỉ khoảng nửa khắc, Khanh Ngũ đã tới gần tượng thần ——tượng thần kia hình như có cảm ứng, đầu nghiêng một cái giống như chăm chú nhìn Khanh Ngũ ——ngũ quan của nó ấy vậy mà cũng có thể hoạt động, ruy băng trong tay Khanh Ngũ một khi bò lên cánh tay nó, biểu tình của tượng thần quỷ dị “cười” vặn vẹo —— miệng kéo căng, bên trong cái mồm tối đen như mực thế nhưng bắn ra vô số độc châm tinh mịn, bay thẳng tới khuôn mặt Khanh Ngũ!

Khanh Ngũ đang ở giữa không trung, hai chân không thể dịch chuyển như người thường, thùng rỗng kêu to. Thời khắc nguy cơ, hắn lại hé miệng, thổi mạnh một hơi túa ra hàn khí dày đặc, độc châm gặp khí lạnh, nhất thời kết băng, rớt la liệt!

Đồng thời ruy băng quấn chặt cánh tay Ma thần, chạm vào cơ quan trên người Ma thần, khiến cho sáu cánh tay của nó rung động, đang muốn vung ra nhưng lúc này bởi vì ruy băng vòng ngang quấn dọc nối tiếp nhau, xoắn chặt các đốt ngón tay của Ma thần chỉ nghe tạp âm không ngừng, nhưng không cách nào nhúc nhích. Thân mình Khanh Ngũ đã rơi xuống đất —— chân không thể gắng sức, đang ngã ngồi trên mặt đất, ngồi ở bên chân Ma thần.

Cánh tay Ma thần bị bó buộc, chân đã có động tác, nâng lên cao cao, lực tựa ngàn quân giẫm đạp giày xéo tới Khanh Ngũ không thể hành động!

Nhân cơ hội trong khoảnh khắc khi Ma thần bị quản chế, Khanh Ngũ lần nữa thần uy hiện hình! Hứng lấy một quyền chỗ lòng bàn chân Ma thần ——tiếng vang rung trời ‘ầm ầm’ dựng lên, rung trời chuyển đất bụi đất trên cửa đá lan tràn rơi vãi khắp nơi, mà Ma thần cao lớn uy vũ thế nhưng chịu phải lực đạo một quyền trầm trọng đến cực điểm ngửa mặt ngã lộn!! Tiếng vang nặng trịch, chấn động một vùng!!

“Vỡ.” Khanh Ngũ khẽ quát một tiếng, Ma thần giống như xuất hiện dị tượng —— thuận theo tiếng gọi bốn phía nứt toác, chỉ nghe ‘bùm bùm’ một tiếng, tượng thần lên tiếng trả lời, đá từng hòn văng tóe khắp nơi. Mà Khanh Ngũ một mình ngồi ở giữa cửa đá, sát khí mãnh liệt dâng trào, trạng thái này lại giống hệt như Ma thần đến trái đất!

Lần này thế tiến công long trời lở đất —— Khanh Ngũ đánh bại Ma thần, Tiểu Thất từ đằng sau như ảo ảnh lao tới, một tay nâng cánh tay Khanh Ngũ, đem hắn nhanh chóng tránh đi, thuận thế nhổ yêu đao Vũ Nguyệt Nhận từ trên mặt đất ———— lần này đôi chủ tớ ra đi thế nhưng ung dung tiêu sái trở ra, dẫn tới người trong Hồng Miếu hô to không thôi, đợi mọi người đuổi theo ra cửa thì thân hình hai người sớm đã chôn vùi ở bên trong bóng đêm!

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ”

Bên trên cánh đồng bát ngát, mặt trời mới mọc từ phương Đông, hai con tuấn mã nâng móng bay nhanh, thiếu niên giục ngựa rong ruổi, vui sướng thoải mái cười to —— bình sinh trong đời trận chiến ác liệt lần đầu, đúng là sảng khoải như thế!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau