Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 69: Võ lâm công thẩm, Khanh Ngũ xưng tôn

Trước Sau
Sáng sớm tinh mơ hạt tuyết phất bay, xung quanh trắng xóa một màu, cả một đêm này nhành cây khoác thêm tầng áo trắng tinh thuần. Màn trời tối um khiến người cảm thấy trời còn chưa sáng tỏ. Khanh Ngũ tối hôm qua trên bàn tiệc bị người mời rượu, uống hai chén thì thân thể thấm đượm, sau lại mơ mơ màng màng cũng không biết làm thế nào leo lên giường, buổi sáng khi tỉnh lại, người mệt nhòa ủ ê, ăn qua bữa cơm sớm mà Tiểu Thất bưng lên cho hắn.

“Tiểu Thất, tối hôm qua tình hình thế nào?” Khanh Ngũ còn buồn ngủ hỏi.

“Không có gì, chỉ là ngũ thiếu uống một ít thì mệt nhọc, bảo chủ tự mình đem ngươi đưa lên giường. Ấy…” Tiểu Thất muốn nói lại thôi.

“Làm sao vậy?” Khanh Ngũ hỏi.

“Ngươi uống say lôi kéo bảo chủ tay nói ‘Cha thân, chúng ta lần sau cùng nấu lẩu được chứ? Cũng gọi mấy anh em kết nghĩa tới, cha từ trước còn cho tới bây giờ chưa cùng chúng ta ăn một bữa cơm đoàn viên, gọi Thương Minh Thư Vân, mọi người sum vầy, cha yên tâm, con sẽ giúp con tìm được hắn’. Sau đó ngươi dựa vào trên người hắn.” Tiểu Thất kể chi tiết.

“A a a!” Khanh Ngũ vẻ mặt suy sụp.

Cơn buồn ngủ đeo đẳng lúc sáng sớm tức thì bay biến.

“Cha ta nói thế nào!?” Khanh Ngũ sắc mặt khó coi hỏi.

Tiểu Thất khóe miệng run rẩy một chút, nói: “Hắn cái gì cũng chưa nói, đem ngươi ôm lên giường, đắp chăn, không nói một tiếng nào đã đi rồi.”

“A a a! Về sau ta uống rượu mà còn nói lung tung thì ngươi phải điểm á huyệt của ta!” Khanh Ngũ giọng điệu ác liệt mà hạ lệnh.

Tiểu Thất ╮(╯╰)╭

“Mau mặc quần áo cho ta, ta muốn trước tiên đi gặp cha ta!” Khanh Ngũ lập tức (╰╯)#

“Ngươi không cần tìm hắn, sáng sáng hắn đã đi ra ngoài, cưỡi ngựa, nói là muốn đi ra ngoài giải sầu, không biết mấy ngày mới về.” Tiểu Thất nói.

Khanh Ngũ hít sâu một hơi, thần sắc trên mặt vô cùng siêu cấp xấu hổ, rốt cục mở miệng: “Thôi cứ chuẩn bị tới đại hội võ lâm đi.”



Vì thế Khanh Ngũ ăn qua loa mấy cái bánh bao, uống một chén sữa đậu nành, ăn một quả trứng gà. Sau đó được Tiểu Thất hầu hạ hạ rửa mặt chỉnh trang, Triệu Đại Bảo cũng tới hỗ trợ thay quần áo cho hắn. Thu xếp xong xuôi, Khanh Ngũ đầu đội kim quan, trên người khoác áo lông hồ cừu trắng tuyền, hai tay đeo bao tay da cừu, trên đùi phủ tấm thảm hàng thêu đặc chế của tiệm thêu Tô Thành đứng đầu thiên hạ, một cây với quần áo trên người, trên chân mang đôi hài khảm trân châu đường văn gấm, bàn đạp xe lăn còn cố ý đặt đệm gấm hoa văn hình kỳ lân. Trên xe lăn Khanh Ngũ đặc biệt mời vị điêu khắc nổi danh làm ra, khắc hoa điêu văn, chỗ tựa lưng làm bằng da, nếu nói là long ỷ cũng không đủ.

Mọi thứ đã được bài trì và sắp đặt rất thỏa đáng, Triệu Đại Bảo nhìn vào thiệt là muốn trực tiếp đẩy Khanh Ngũ lên tiên cung làm thần tiên luôn cho rồi, cảm thấy hết sức hài lòng.

Tiểu Thất thì vì buổi luận võ, trên người khoác áo choàng đỏ chót, thắt lưng giắt bảo đao, tóc buộc cao nhổng bằng dây đỏ, anh khí bừng bừng phấn chấn, cùng Khanh Ngũ an tĩnh hình thành hai phe đối lập. Khanh Ngũ tuy khoác trên người bộ áo choàng lông hồ cừu, nhưng Tiểu Thất còn sợ Khanh Ngũ đông lạnh, ở bên ngoài lại choàng thêm một cái áo gấm có mũ choàng, còn kéo mũ kín kẽ cho Khanh Ngũ.

Cứ như thế, Tiểu Thất đẩy Khanh Ngũ, mang theo thần y Triệu Đại Bảo, đến tiền thính triệu tập với mọi người trong phân đường, lên đường đến đại hội võ lâm.

Kỳ thật, bọn họ đã trễ rồi.

Hội trường đại hội võ lâm là thần điện phượng hoàng mà hoàng triều trăm năm trước đặc biệt cho phép kiến tạo, tế thờ phượng hoàng, ba lượt trước ba vái sau rồi vào trong đền, khí thế khôi hoành, đủ để chứa mấy nghìn người. Sáng sớm hôm nay, vô số võ lâm hào kiệt lục tục nối đuôi nhau tới, mà các vị chưởng môn của các đại môn phái thì tập hợp ở trong điện Phượng Minh to lớn nhất, do võ lâm Bắc Đẩu cùng tiền nhiệm minh chủ võ lâm đồng chủ trì.

Đường chủ phân đường Khanh Gia bảo cũng khôn khéo, buổi sáng thấy Khanh Ngũ chưa đến thì đầu tiên khai lý do với mọi người đại hội võ lâm, nói Khanh Ngũ công tử thân thể khó chịu, sẽ đến chậm một tí —— Khanh Ngũ thân tàn cần phải mượn xe lăn thay vì đi bộ, sớm đã là việc rõ ràng mọi người khắp giang hồ đều biết, hắn “thân thể yếu ớt nhiều bệnh” cũng là điều mà mọi người dự kiến bên trong, lúc này đây khi nhìn Khanh Ngũ tới trễ cũng không làm mọi người có bất mãn gì cả.

Trái lại Khanh Ngũ bị Tiểu Thất đẩy mạnh vào bên trong đại điện, lập tức dẫn theo một trận kinh diễm, đại điện nãy giờ yên lặng nhất thời ồn ào huyên náo cả lên, làm Khanh Ngũ có vài phần ngượng ngùng, đợi Triệu Đại Bảo đem áo choàng Khanh Ngũ cởi xuống cầm ở trong tay, Tiểu Thất chợt nghe thấy trong đại điện dội lên tràng tán than, trong lòng có chút đắc ý.

Khanh Ngũ sắc mặt hơi hồng, cúi người tạ lỗi với mọi người, phong thái say lòng người. Khi Tiểu Thất đẩy Khanh Ngũ vào chỗ ngồi, lúc này mới phát hiện ở đây cũng có không ít nữ lưu, các nàng nhìn chòng chọc Khanh Ngũ, thậm chí các ni cô kia phái Nga Mi cũng nhìn Khanh Ngũ không chuyển mắt. Tiểu Thất trong lòng không vui, cố ý đứng ở bên cạnh Khanh Ngũ, ngăn cản tầm mắt của mọi người, khiến cho hắn trở thành hòn đá ngáng chân trong mắt của vô số người.

Sau khi Khanh Ngũ ngồi vào chỗ của mình, minh chủ bắt đầu tuyên bố đại hội bắt đầu, trước tiên thảo luận vài sự vụ quan trọng trong võ lâm, sau đó mới là luận võ. Lúc thảo luận đại sự võ lâm, Khanh Ngũ cũng không có lên tiếng, ngược lại có mấy môn phái đấu qua đấu lại đến mặt đỏ tai hồng. Mà Khanh Ngũ thì buông mắt lắng nghe, rất là tao nhã, cho dù chỉ ngồi lẳng lặng đó, cũng không biết mê chết bao nhiêu người, chỉ có một mình Tiểu Thất đứng ở chỗ gần đây với hắn, khiến bao người vô cùng ghen tị.

Tiểu Thất thì nhân cơ hội quan sát đánh giá võ lâm nhân sĩ quanh mình một chút, quả thật là muôn hình muôn vẻ nhân vật nào cũng có, có lão giả râu bạc trắng phơ phơ, cũng có thanh niên huyết khí phương cương, còn có những vị nữ hiệp khăn trùm không kém bậc mày râu, đủ các loại hình cao thấp béo gầy, người có tướng mạo đặc biệt. Có điều tất cả mọi người ở đây, không có ai ăn mặc đẹp như Khanh Ngũ, tay nghề may vá của Triệu Đại Bảo thật sự là rất siêu.

tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai

Ngay trong lúc Tiểu Thất vẫn còn âm thầm hưng phấn, thì nhóm võ lâm Bắc đẩu Bắc đẩu rốt cục cũng đã đề cập tới công việc cuối cùng trong sự vụ võ lâm, từ trong miệng bọn hắn nghe ra, chuyện vừa mới xảy ra mấy tháng trước, đại đệ tử Lăng Vân siêu quần của kiếm tông đột nhiên làm ra việc khi sư diệt tổ, hành vi đại nghịch bất đạo, bởi vậy lần này đưa việc này xét xử công khai trước võ lâm đồng đạo, tuân theo quy định của môn phái phế bỏ võ công, chiêu cáo cho toàn thiên hạ, đuổi khỏi sư môn.

Nói tới vụ việc của người tên Lăng Vân này, mấy năm trước cũng là một vị thiếu hiệp nổi danh khắp chốn võ lâm, một người ở trong phe chính đạo, cương trực công chính, kiếm pháp xuất thần nhập hóa. Hắn vốn xuất thân từ kiếm tông cũng là đại biểu cho kiếm pháp tối cao trăm năm qua của các đại môn phái trong thiên hạ, mà đỉnh điểm của kiếm pháp trong kiếm tông có thể nói là độc bộ (kiệt xuất), danh tiếng lan xa được người tôn xưng làm ” kiếm tông kỳ tú “, ở trên giang hồ hành hiệp trượng nghĩa, tiếng thơm truyền xa. Chỉ có điều, người kia chỉ là có một thời từng huy hoàng.

Vào nửa năm trước, nghe nói Lăng Vân vì cướp lấy chức chưởng môn, mưu sát sư tổ, hãm hại sư đệ, làm nhục tiểu thư khuê các nhà người ta, cấu kết với ma giáo phản lại chính đạo, gây ra vô số tội…song song, một đêm nọ tạo thành tội ác tày trời biến thành tên ma đầu. May mắn có một vị sư đệ không sợ uy hiếp và hãm hại của hắn, bao phen bôn ba, rốt cục cũng đứng ra công khai tố giác bộ mặt thật của tên ngụy quân tử này, hợp sức với mấy đại môn phái vây bắt hắn, vì để công khai tội ác của người này trong võ lâm, cố ý đem hắn áp giải đến đại hội võ lâm này để xử quyết.



Tiểu Thất cũng đã nghe sự tích của người này, đối với vị đại hiệp ngày xưa thiên hạ chính nghĩa tiếng tăm lừng lẫy nay trở nên sa đọa thế này, xác thực cũng có chút thổn thức.

Chỉ chốc lát sau, chỉ nghe bên ngoài ồn ào huyên náo, xiềng xích đinh đang tới gần, mấy người áp giải một người nam tử trên người đeo gông xiềng xích sắt, tóc tai bù xù tiến vào đại điện. Nam tử kia tựa hồ đã từng phải chịu hình, y phục trên người dính dấp vết máu loang lổ, thân hình tuy thon dài, nhưng tấm lưng đã gù, bước chân lảo đảo. Người này chính là danh hiệp kiếm tông —— Lăng Vân!

Dựa theo quy củ của võ lâm liên minh, tai buổi xét xử tội danh được quyết định bởi năm đại võ lâm. Nếu như có một bên phản đối, buổi thẩm tra sẽ bị gác lại. Thân là trụ cột của võ lâm Khanh Gia bảo, tự nhiên cũng là một trong năm đại biểu bên trong.

Lúc này Khanh Ngũ rút tay khỏi bao da, đặt ở trên bàn trà, khỏi cần phải nói cũng biết bàn tay hắn thon dài tinh tế như ngọc khiết, ngón cái của hắn có đeo ban chỉ khắc giao long bằng ngọc, đó là tín vật do Khanh Vân Tung tự mình giao chod, đây chính là vật chứng gia truyền của bảo chủ nhiều đời qua của Khanh Gia bảo. Giờ phút này, Khanh Ngũ là đại diện toàn quyền Khanh Gia bảo!

Hành động của hắn cũng kéo theo tràng kinh ngạc của mọi người——Thiệt là không ngờ tới, Khanh Vân Tung thế mà lại ngầm đồng ý vị Ngũ công tử hành động bất tiện này là người thừa kế dòng chính, xem ra cuộc tranh quyền đoạt lợi nhiều năm bên trong Khanh Gia bảo đã có kết quả!

Tiểu Thất thấy Khanh Ngũ để lộ ra ban chỉ, đã biết rõ Khanh Ngũ muốn ở trong tràng thẩm tra của ngũ tôn võ lâm này phát uy, cực kì kích động nắm chặt quyền đầu.

Lúc này, Lăng Vân bị người đè xuống mặt đất, sắp sửa mặt chấm đất, nhìn hắn ngày xưa quang vinh chói lói, hiện giờ rơi vào tình cảnh tù đầy, qủa thực làm cho người có vài phần thổn thức. Đại chưởng môn kiếm tông đứng lên, hướng mọi người tuyên bố đủ loại tội trạng của Lăng Vân, khẩn cầu ngũ tôn võ lâm liên minh quyết định.

Nói là quyết định, kì thực tội danh sớm đã được chứng thực. Lần này sau khi tuyên xong tội án, chả cần phải trải qua bất cứ thảo luận gì, ngũ tôn từng người đứng lên phát biểu ý kiến, bốn người đều phán định tội trạng của Lăng Vân phải nhận hình. Khanh Ngũ vẫn luôn không nói, minh chủ võ lâm thế mà tính bỏ qua hắn, trực tiếp muốn tuyên án.

Mà Lăng Vân bị đè sát trên mặt đất, vẫn luôn không nhúc nhích, hình như sớm đã dự đoán được kết cục này, một chữ cũng không nói, chỉ là trong lúc minh chủ tuyên án, hắn đột nhiên ngẩng đầu, hoảng loạn phát hiện đằng sau có một đôi con ngươi sắc bén, gắt gao mà nhìn sư đệ chằm chằm ngày xưa của mình —— hiện giờ là chưởng môn kiếm tông. Một cỗ sát khí lãnh liệt, thế mà lại từ quanh người hắn tản phát ra ngoài, tuy hắn từ sớm bị ngân châm che toàn bộ gân mạch nhưng khí thế vẫn như trước không cho phép kháng cự!

Lúc này, Khanh Ngũ cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói lạnh lùng trong lạnh băng mang theo chút vị ngọt làm ngay lập tức thanh âm lượn lờ trong đại điện, tất cả mọi người đều không khỏi đem ánh mắt lần thứ hai tập trung đến trên người vị công tử xa hoa này.

” Minh chủ đừng quá sốt ruột, Khanh Gia bảo còn chưa lên tiếng, xin nghe một lời của Khanh Ngũ.” Khanh Ngũ nhìn về phía minh chủ, đôi mắt đẹp khiến người rùng mình, từ dáng vẻ tự nhiên toát ra cổ uy nghiêm, làm minh chủ không khỏi ngẩn người, sau đó mới kịp phản ứng, vội vàng nói: “Là tại hạ sơ sót, xin Ngũ công tử thứ tội, Ngũ công tử mời nói.”

Lăng Vân cũng nhịn không được đem ánh mắt chuyển tới Khanh Ngũ bên này, có chút mờ mịt mà nhìn vị công tử tuyệt mỹ xuất trần cao quý mà xa lạ này.

Chỉ nghe Khanh Ngũ chậm rãi nói: “Lần này hành hình, ta cho rằng không ổn —— không chỉ có như thế, ta muốn đại biểu Khanh Gia bảo bảo đảm cho Lăng Vân. Nếu như Lăng Vân lại tiếp tục làm điều ác, Khanh Ngũ bằng lòng chịu tội trước mặt toàn bộ thiên hạ.”

Lời này vừa thốt ra, toàn trường ồ lên!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau