[Đường Môn] Tiểu Phu Lang Của Pháo Ca

Chương 12: Lén lút

Trước Sau
Liên Kỳ chỉ biết Đường Vô Dục nhất định là một kẻ giết người rất giỏi, chỉ là không nghĩ tới, công phu làm thịt thỏ, gà rừng của y cũng không kém. Không bao lâu, một con gà rừng cùng thỏ béo này đã được xử lý sạch sẽ.

Liên Anh vô cùng có ánh mắt cầm hai cái chậu tới, đem con mồi đã xử lý xong thả vào.

Chỉ có điều, làm thế nào đây?

Liên Kỳ nhìn Đường Vô Dục, lại nhìn mấy đệ muội nhà mình, trên mặt không hẹn mà cùng lộ ra một nụ cười khổ.

Bọn họ đều không biết làm, nhất là thỏ, xử lý không tốt, sau khi làm ra rất dễ để lại mùi tanh.

Vì thế, tầm mắt Liên Kỳ lại rơi vào trên người Đường Vô Dục, "Anh sẽ làm luôn chứ? "

Mà Đường Vô Dục, vô cùng dứt khoát lắc đầu.

Liên Kỳ không từ bỏ ý định, "Vậy lúc anh làm nhiệm vụ ăn gì? "

"Lương khô, quán rượu."

Liên Kỳ:... Cho nên, lúc ẩn núp thì gặm lương khô. Hoàn thành nhiệm vụ thì đi xuống quán ăn. Cảm giác cuộc sống của thích khách này cũng không tệ.

Ngay lúc mấy người hết đường xoay xở, tiếng gõ cửa vang lên, nghe còn có chút dồn dập.

"Trễ như vậy, là ai?" Liên Kỳ một bên lẩm bẩm, một bên bước nhanh tới mở cửa, "A Quân? "

Minh Quân ngoài cửa vẻ mặt sốt ruột, thấy người mở cửa là Liên Kỳ, vội vàng nắm lấy cánh tay của hắn, "A Kỳ, gần đây ngươi có nghe thấy gì không? "

"Hả?" Liên Kỳ hơi sững sờ, "Nghe thấy cái gì vậy? "

Mấy ngày gần đây hắn ngoại trừ dưỡng thương, còn lại chính là xuống ruộng làm việc, nghe thấy cái gì?

Trong mắt Minh Quân cũng có tự trách, là hắn đem sự tình suy nghĩ có chút đơn giản. Hắn há miệng, muốn nói gì đó, dư quang lại nhìn thấy Đường Vô Dục đứng ở bên cạnh, vì thế lời vốn muốn nói đã bị nghẹn trở về.

Liên Kỳ cho người vào, "A Quân, vào rồi nói. "

Minh Quân nhìn thoáng qua Đường Vô Dục, do dự trong chốc lát, vẫn vào cửa.

Chỉ là vừa mới vào cửa liền phát hiện hai cái chậu kia, "Các ngươi, đây là đang chuẩn bị nấu cơm? "

" Đúng vậy!" Liên Kỳ gật đầu, tiếp theo lại ngượng ngùng gãi gãi đầu mình, "Chính là mấy người bọn ta không biết làm. "

Liên Kỳ nấu cơm không được Minh Quân biết, bằng không lúc trước cũng sẽ không trực tiếp làm xong canh mới đưa tới. Lúc này nhìn thỏ béo cùng gà rừng trong chậu này, không khỏi lo lắng.

"Các ngươi chuẩn bị làm như thế nào?" Minh Quân quyết định tạm gác chuyện đồn đại sang một bên, bằng không nếu bọn họ biết, khẳng định sẽ không có tâm tình ăn cơm.

"Ừmm, nướng ăn?" Liên Kỳ trả lời không chắc chắn lắm, dù sao thì bọn họ thực sự không làm được.

Minh Quân bất đắc dĩ đỡ trán, "Nướng ăn ăn mất rất nhiều thời gian! Ta dạy các ngươi một cách đơn giản, tuy rằng con thỏ này rất béo, nhưng năm người các ngươi ăn khẳng định không đủ, có thể dùng để nấu canh, đem thỏ thái miếng, chuẩn bị gừng thái lát, muối. Đem thịt thỏ cùng gừng thái lát, muối cùng nhau bỏ vào trong nồi hầm, nấu gần nửa canh giờ là được.

Mà con gà rừng này cũng vậy, dứt khoát cũng làm thành canh gà rừng đi. Ngươi uống thêm chút canh, còn có thể bồi bổ thân thể. Bất quá canh gà rừng này dùng phụ liệu tương đối nhiều, muối, gừng thái lát, hành lá, mỡ, nhà ngươi đều có. Vậy ta lại mang tới cho các ngươi chút rau đen(*) cùng cẩu kỷ, đến lúc đó hầm sẽ ngon hơn. "

Có thể là nói đến lĩnh vực quen thuộc của mình, tốc độ nói chuyện của Minh Quân lập tức trở nên rất nhanh, Liên Kỳ thậm chí cũng không có cách nào chen vào vài câu. Chờ nói xong, lại trực tiếp vỗ vỗ bả vai Liên Kỳ, liền vội vàng trở về lấy đồ.

Liên Kỳ nhìn tay mình không thể ngăn cản người kia, ngơ ngác đứng ở đó, hắn đang tự hỏi, có thể giúp Minh Quân cái gì hay không.



***

Mà bên kia, Liên Anh đã chuẩn bị đi hầm canh thỏ, chỉ là chuyện đem thỏ cắt miếng...

Nàng chọc chọc Đường Vô Dục, "Cái kia, Đường đại ca..."

Nàng còn chưa nói hết lời, Đường Vô Dục phi thường tự giác cầm lấy con dao thái bên cạnh.

Đường Vô Dục cho dù là chặt đồ, thần sắc trên mặt cũng là lạnh lùng thờ ơ. Bất quá, đại khái là nghĩ đến lát nữa sẽ xuất hiện mỹ vị, động tác của y không tự giác nhanh hơn vài phần. Nhanh đến mức, chỉ thấy trên thớt như đao quang kiếm ảnh phập phồng, "Xoạt xoạt xoạt", không bao lâu, mấy khối thịt lớn nhỏ đều xuất hiện trước mặt mọi người.

Liên Anh chớp chớp mắt, cảm thấy người có khả năng trở thành anh rể tương lai của mình thật dễ sử dụng... À, không, thực sự có khả năng.

***

Minh Quân đưa đồ tới đã chuẩn bị đi, lại bị Liên Kỳ ôm lấy cánh tay, mở miệng nói: "Không bằng ngươi gọi Thu Lộc tới đây, chúng ta cùng nhau ăn được không? "

"Được rồi." Minh Quân vỗ vỗ bả vai Liên Kỳ, bất đắc dĩ nói: "Ta biết ngươi rất cố chấp, nhưng mà, hai chúng ta chơi từ nhỏ đến lớn, nhìn ngươi sống gian nan, ta còn có thể thật sự mặc kệ ngươi sao? "

Thấy Liên Kỳ không nói lời nào, Minh Quân đổi một cách nói khác, "Vậy nếu tình huống hiện tại của chúng ta hoán đổi cho nhau, ngươi sẽ mặc kệ ta sao? "

"Đương nhiên là không!" Liên Kỳ không chút nghĩ ngợi, thốt ra.

"Vậy không phải là được rồi sao." Minh Quân đặt đồ xuống định đi, lại lần thứ hai bị Liên Kỳ giữ lại, "Làm sao vậy? "

"A Quân, sao nhà của ngươi bây giờ vẫn chưa trồng địa quả?"

"Hả? Ta cùng Thu đại ca đã sớm trồng xong rồi! "

"Cái gì? Nhưng ta thấy đất nhà ngươi vẫn bằng phẳng mà! "Sau khi trồng xong không phải sẽ có từng luống một sao? Chẳng lẽ, nhà bọn hắn cùng với nơi này trồng không giống nhau?

"Cái này không bằng phẳng, còn có thể là cái dạng gì nữa?" Minh Quân cũng có chút không rõ.

"Trồng như vậy cũng không sao, ta muốn nói với ngươi là một chuyện khác. Ruộng nhà các ngươi không phải là khai khẩn trên sườn dốc? Tại sao không biến nó thành một thửa ruộng bậc thang? "

"Ruộng bậc thang?" Minh Quân chưa từng nghe nói qua thứ này. Lúc này trên đầu không khỏi toát ra một chuỗi dấu chấm hỏi.

"Đúng vậy, ruộng bậc thang." Liên Kỳ nặng nề gật đầu, "Cũng giống như bậc thang, từng tầng từng tầng cao lên, nên không lo bị xói mòn đất khi trời mưa. "

" Đất... Xói mòn? " Minh Quân đối với từ này rõ ràng phi thường xa lạ, phát âm có chút gian nan.

"Vâng, chính là không cần lo lắng nước mưa không giữ được, mang theo đất trong ruộng tất cả chảy xuống phía dưới." Liên Kỳ thay đổi một cách nói khác.

"Cái thứ gọi là ruộng bậc thang này, thật sự có tác dụng lớn như vậy?" Minh Quân dường như không dám tin tưởng. Năm trước nhà hắn trồng lương thực, trên cơ bản thu hoạch cũng không tốt lắm, phía trên bị thiếu nước chết, phía dưới bị úng mà chết, chỉ có một khối nhỏ ở giữa còn có thể tốt hơn một chút.

Liên Kỳ nặng nề gật đầu, "Đương nhiên là thật, nên không lo bị xói mòn đất khi trời mưa, chẳng qua là từng bậc lên cao mà thôi. "

Minh Quân trầm ngâm, nếu như thật sự như lời Liên Kỳ nói, Liệu những ngọn đồi cằn cỗi trước đây hoàn toàn không sử dụng được có thể được canh tác theo cách này không?

Sau khi đem lời này nói cho Liên Kỳ nghe, Liên Kỳ lập tức khẳng định suy đoán của Minh Quân.

"Khẳng định khả thi, nhưng núi rừng hay là đừng chặt bừa thì tốt hơn, bằng không sau này cũng có thể một tấc cỏ cũng không mọc được." Liên Kỳ dặn dò, hắn cũng không muốn ở cổ đại liền nháo ra xói mòn đất. Nếu nghĩ về Cao nguyên Hoàng thổ lúc trước và bây giờ, có thể hiểu thảm kịch kinh hoàng do xói mòn đất gây ra.

"Cái này chúng ta đương nhiên biết, " Trên mặt Minh Quân lộ ra một nụ cười kinh hỉ, "Lệnh cấm khai thác còn phải có một đoạn thời gian mới có thể hủy bỏ! "

"Lệnh cấm khai thác?" Liên Kỳ hơi ngẩn ra.



"Đúng vậy, hàng năm từ tháng hai đến tháng bảy, ngươi quên mất?"

"Ách, cái này, đây không phải gần đây ta bận tới hồ đồ sao?" Liên Kỳ gãi gãi đầu, đúng là có chuyện như vậy. Chỉ có điều, lệnh cấm khai thác ở đây chỉ là cấm chặt cây, vào rừng hái thuốc hoặc là đánh một chút thú rừng thì không thành vấn đề.

Dù sao vị trí địa lý của Minh gia thôn ba mặt bao quanh núi, chẳng qua núi phía bắc cao hơn một chút, độ che phủ thảm thực vật cũng cao hơn, mà núi phía nam và phía tây tương đối thấp bé, cũng tương đối trọc. Nhất là tòa phía nam kia, cơ hồ chính là một ngọn núi hoang, ngay cả cỏ dại cũng ít phát triển.

Các ngôi làng được xây dựng gần Núi Bắc, và các cánh đồng nằm rải rác xung quanh ngôi làng.

Bởi vì bản thân thung lũng này cũng không phải rất lớn, ruộng đồng có thể khai hoang cũng không nhiều, cho nên đại bộ phận người thôn Minh gia vẫn phải dựa vào lên núi kiếm ăn, thỉnh thoảng đi lên núi tìm chút rau dại gì đó ăn.

Cho nên, mười lăm mẫu đất đầy cây đào của Liên gia nhìn vào trong mắt người trong thôn rốt cuộc có bao nhiêu chói mắt, cũng không cần nhiều lời đi.

Nhưng mà, nếu như Liên Kỳ nói biện pháp này khả thi, như vậy hai tòa núi hoang ở phía tây và phía nam kia, có thể khai hoang ra bao nhiêu ruộng đất!

Hơn nữa Đại Đường có quy định, đất hoang vừa khai hoang ra, có thể miễn thuế ba năm trước. Dù sao cũng là đất hoang, cỏ dại mọc um tùm, vừa mới khai hoang khẳng định không thích hợp trồng hoa màu, muốn thu hoạch tốt, vậy cũng phải trải qua vài năm tiến hành cải tạo mới được.

Sau khi suy nghĩ rõ mấy điểm này, Minh Quân liền lập tức quyết định trở về cùng Thu Lộc thương lượng một chút, "Chuyện này không phải là ta có thể tự mình làm chủ, ta trở về cùng Thu đại ca thương lượng một chút, chờ ngày mai mới quyết định, thế nào? "

Liên Kỳ gật gật đầu, "Được! "

Minh Quân mím môi cười cười, "Ta xem a, đến lúc đó trong thôn có một số người nhất định là sẽ bị đánh vào mặt, nói cái gì..."

Nói đến một nửa, sắc mặt Minh Quân khẽ biến, không khỏi dừng lời.

"Hả? Đúng vậy, ta còn quên mất, ngươi vừa rồi vội vàng tới tìm ta, hỏi ta có nghe thấy gì không, là có chuyện gì xảy ra? " Bị Minh Quân nhắc nhở, Liên Kỳ cũng nhớ tới.

Minh Quân trong lúc nhất thời có chút khó xử, đều trách hắn vừa rồi nhất thời đắc ý vênh váo, những lời đồn đãi trong thôn, nếu bị Liên Kỳ nghe thấy, khẳng định sẽ bị tức giận đến sặc.

"Có phải trong thôn có người nói xấu ta không?" Liên Kỳ suy đoán.

Minh Quân thần sắc phức tạp nhìn Liên Kỳ, một lúc lâu sau trịnh trọng gật đầu, hắn giữ chặt cánh tay Liên Kỳ. Hướng về phía Đường Vô Dục khẽ gật đầu ra hiệu, kéo Liên Kỳ ra ngoài cửa, "A Kỳ, vị sư huynh này ở nhà ngươi, cùng ngươi, chỉ có quan hệ sư huynh đệ sao? "

"Chắc chắn rồi! Bằng không thì còn có thể có gì nữa?" Liên Kỳ trả lời cực kỳ thống khoái.

"Thế nhưng, có vài người không cho rằng như vậy, bọn họ cảm thấy ngươi là chiêu con rể, còn chưa thành thân đã... Liền..." Minh Quân hạ thấp thanh âm, "Lén lút giao dịch. "

Liên Kỳ phản ứng trong chốc lát, mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Liên Kỳ, nhịn không được trực tiếp nói tục, "FML! "

Người trong thôn não động cũng quá lớn đi, hai nam nhân ở cùng một chỗ cũng có thể ý dâm...

Không, chờ một chút!

Sắc mặt Liên Kỳ có chút cứng ngắc, hắn nhớ tới, trên thế giới này không chỉ có nam nhân, còn có một loại giới tính gọi là ca nhi. Có vẻ như, có thể, đại khái, vẫn là thật sự có thể cùng nam nhân lén lút...

Mà Liên Kỳ, rất bất hạnh, chính là một người rất dễ làm cho người ta hiểu lầm... Ca nhi.

Tác giả có một cái gì đó để nói:

Ruộng bậc thang, kỳ thật thời Tần Hán đã xuất hiện, nơi này tạm thời ủy khuất người Đại Đường một chút, chỉ số thông minh trước tiên hạ thấp một chút_(:з∠)__ۈ)__

Editor:

Khum biết trưa giờ wattpad bị gì không lên đăng truyện được. Toy đành đăng bằng điện thoại luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau