[Đường Môn] Tiểu Phu Lang Của Pháo Ca
Chương 18: Nữ nhi hồng? Ca nhi hồng?
Edit by Hà Rockin
Quay đầu lại xem, Liên Kỳ không khỏi bị hắc tuyến bao phủ.
Chỉ thấy một con báo nhỏ cả người hoa văn đốm đốm, đang duỗi đầu lưỡi nhỏ màu đỏ, ghé vào trên bình vừa rồi uống rượu!
Cũng không biết có phải uống quá nhiều hay không, Tiểu Báo Tử đã không còn cảnh giác, Liên Kỳ đi tới trước mặt nó, nó còn chưa ngẩng đầu, chỉ lo liếm rượu uống.
Lúc bị xách gáy nâng lên, Tiểu Nặc bất mãn phát ra thanh âm "ngao ngao", bốn cái chân ngắn còn đang không ngừng đạp loạn, đầu đang cố gắng tiến về phía miệng bình.
Nhìn tư thế này, tám phần là đã say rồi.
Đem tiểu gia hỏa đang đạp loạn ôm vào trong ngực, lại đem vò rượu kia xách lên, Liên Kỳ trực tiếp ra cửa tìm chủ nhân của nó.
Nhìn thấy dưới cây lựu trong sân có người, Liên Kỳ đặt vò rượu lên bàn đá, đặt mông ngồi xuống ghế đá bên cạnh, "Tiểu Nặc uống trộm không ít rượu, có thể xảy ra vấn đề hay không? "Trong giọng nói tràn đầy lo lắng.
Mấy ngày nay, Tiểu Nặc vẫn luôn đi quanh trước mắt mấy người trong nhà, cũng sắp trở thành một thành viên của gia đình.
Đuôi lông mày Đường Vô Dục nhướng lên, đưa tay sờ sờ đầu con báo con trong ngực Liên Kỳ, "Không có việc gì, bình thường nó đã thích trộm rượu uống. "
Nói xong y lại cầm lấy bình rượu bên cạnh, nhẹ nhàng ngửi ngửi mùi vị, trên mặt cũng lộ ra hơi kinh ngạc, "Rượu ngon! "Sau khi nói xong, trực tiếp nâng bình lên uống một ngụm.
Liên Kỳ nhìn khóe miệng giật giật, "Đây chính là cái Tiểu Nặc vừa liếm qua! "
"Không sao." Đường Vô Dục lắc đầu, lại đem bình đẩy về phía Liên Kỳ, "Nếm thử? "
"Cám ơn, ta đã sớm nếm qua rồi." Liên Kỳ vội vàng xua tay.
Tiểu Nặc nghe lời nhu thuận, nhưng rốt cuộc cũng là một con báo, ngẫu nhiên cũng sẽ tự mình ra ngoài săn thú, sau đó ăn sống.
Vừa nghĩ đến đã từng vô tình nhìn thấy Tiểu Nặc ăn gà rừng, miệng đầy máu, vò rượu trước mặt này, Liên Kỳ cũng uống không nổi.
Nói hắn giả tạo cũng tốt, hay là cái gì khác cũng tốt, dù sao hắn cũng uống không nổi!
Đường Vô Dục thấy Liên Kỳ thật sự không muốn uống, cũng không miễn cưỡng.
Cũng không biết y làm thế nào, trong tay đột nhiên xuất hiện hai ống trúc, một ống trúc rót đầy rượu đặt ở bên miệng Tiểu Nặc, mặc cho nó liếm láp, sau đó cầm một ống trúc khác tự rót tự uống.
Liên Kỳ:...
"Đại ca ngươi còn mua rượu?" Đại khái là mùi rượu quá nồng nặc, ngay cả Liên Thụy vốn đang đọc sách trong phòng cũng theo mùi đi ra. Chẳng qua, lúc nhìn thấy cái vò rượu kia, sắc mặt của cậu nhất thời trở nên có chút khó nói.
"Đại ca," Thanh âm Liên Thụy có chút gian nan, "Bình rượu này ngươi lấy từ đâu ra? "
Liên Kỳ chỉ chỉ phòng bếp, "Tìm được ở chỗ bình thường để đồ đạc. "
Liên Thụy nhìn Đường Vô Dục đang tự rót tự uống, một lúc lâu sau mới có chút gian nan mở miệng, "Đại ca, phụ thân từng nói qua, vò rượu này là phụ thân tự tay ủ khi ngươi sinh ra. "
"Ừ?" Trong lòng Liên Kỳ đột nhiên dâng lên một cỗ dự cảm không tốt lắm.
Quả nhiên, Liên Thụy nói tiếp: "Vốn là chuẩn bị lúc ngươi thành thân coi như của hồi môn cùng đưa ra ngoài. "
Đường Vô Dục cầm ống trúc dừng lại, đột nhiên y không biết rượu này có nên cho vào miệng hay không.
Liên Duy trầm mặc trong chốc lát, sau khi kiến thiết nội tâm cho mình một lát, mới khoát tay áo, nhìn như không thèm để ý nói: "Rượu ủ ra không phải là cho người ta uống sao? Không sao đâu, uống đi! " Câu sau lại nói với Đường Vô Dục.
Tuy rằng đối với thiết lập mình có thể sinh con vẫn có chút khó tiếp nhận, nhưng nếu như bỏ qua điểm này mà nói, thế giới này thật sự rất thích hợp cho Liên Kỳ. Dù sao, ở chỗ này làm gay là hợp lý hợp pháp nha! Không cần lo lắng người nhà không hiểu, cũng không cần lo lắng người khác phân biệt đối xử. Điều duy nhất Liên Kỳ cần làm, là tìm một người đàn ông mình thích.
Tuy nói hắn là một ca nhi, nhưng mà linh kiện nên có không thiếu một cái, Liên Kỳ cũng rất thỏa mãn, chỉ là có một vấn đề...
Liên Kỳ bây giờ mười sáu tuổi, tuổi dậy thì mà, sẽ luôn có một số phản ứng làm cho người ta xấu hổ. Đồ lót, ga trải giường ướt đi cũng là chuyện thường, chỉ là, Liên Kỳ lật qua lật lại ký ức nguyên chủ, cũng không có bất kỳ thứ nào liên quan. Không một cái!
Điều này... Điều này...
Hắn bắt đầu có chút lo lắng, ca nhi nơi này, không phải là bất lực đi?
Bởi vì nguyên chủ cũng chưa từng lập gia đình, cũng chưa từng thấy qua cái gọi là Xuân. Cung. Đồ, cho nên chân chính làm chuyện đó, ca nhi rốt cuộc cứng hay không cứng, Liên Kỳ thật đúng là không biết.
Ngay khi tư duy của Liên Kỳ chệch hướng, Đường Vô Dục nhìn chằm chằm ống trúc trong tay mình hồi lâu, cuối cùng vẫn nâng nó lên môi, chậm rãi uống xuống.
Liên Thụy nhìn động tác của Đường Vô Dục, thần sắc trong mắt ý vị không rõ.
Cuối cùng vò rượu kia ngoại trừ một ly ban đầu chia cho Tiểu Nặc ra, còn lại tất cả đều rơi vào trong bụng Đường Vô Dục, Liên Kỳ nhìn y hết một ly lại một ly uống thả cửa, không hiểu sao cảm thấy có chút run sợ, lại có không biết mình rốt cuộc đang run sợ cái gì.
***
Lại qua mấy ngày, Liên gia có một vị khách tới thăm, là Minh Thành Minh tam thúc, cũng là phụ thân của Minh Quân.
"Minh tam thúc, trong nhà đơn sơ, mong ngài thông cảm." Đem một chén nước trắng đặt bên tay Minh Thành, Liên Kỳ áy náy nói.
Minh Thành hiển nhiên cũng không phải người quan tâm nhiều đến những thứ này. Ông bưng chén nước lên uống một ngụm nước, sau đó trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: "Lần này ta tới đây, chủ yếu là vì chuyện ruộng bậc thang, chuyện của ngươi đã báo lên, phỏng chừng không đến mấy ngày, ban thưởng trong huyện sẽ phát xuống. "
Ánh mắt Liên Kỳ nhất thời sáng lên, "Sẽ ban thưởng cái gì? "
Minh Thành trừng mắt, "Mặc kệ ban thưởng cái gì ngươi thu là được, còn chọn? "
"Không phải, ta đây không phải là kích động sao!" Liên Qi vội vàng giải thích.
"Kích động trước mặt ta là được rồi, cũng đừng ở bên ngoài nói như vậy." Ngữ khí Minh Thành thoáng hòa hoãn.
Liên Kỳ lập tức gật đầu như gà con, bất quá, hắn vẫn cảm thấy có chút khó tin, hắn đưa ra ý tưởng ruộng bậc thang này hình như chưa bao lâu? Sao lại ban thưởng xuống nhanh như vậy?
Minh Thành lại uống một chén nước, "Chuyện này chúng ta đều không giấu diếm, động tác của chúng ta nhanh nhất. Nam Sơn gần như đã được khai hoang, mấy thôn phụ cận cũng có học theo, động tĩnh quá lớn, tự nhiên đã bị chú ý. Nếu không, chúng ta báo là báo lên rồi, khi nào được đặt lên bàn tri huyện đại nhân, hắc, cái thì chỉ có thể xem vận khí. "
Liên Kỳ gật gật đầu, tỏ vẻ mình hiểu.
"Chẳng qua, ruộng bậc thang này không thể so sánh bằng đất bằng phẳng, sau này tưới nước sẽ phải chịu tội." Minh Thành thở dài một tiếng. Ông chỉ là càu nhàu, cũng không trông cậy vào Liên Kỳ nói gì, đứng lên liền chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy Liên Kỳ bên cạnh nghi hoặc mở miệng: "Dùng guồng nước không phải là được rồi sao? "
Quay đầu lại xem, Liên Kỳ không khỏi bị hắc tuyến bao phủ.
Chỉ thấy một con báo nhỏ cả người hoa văn đốm đốm, đang duỗi đầu lưỡi nhỏ màu đỏ, ghé vào trên bình vừa rồi uống rượu!
Cũng không biết có phải uống quá nhiều hay không, Tiểu Báo Tử đã không còn cảnh giác, Liên Kỳ đi tới trước mặt nó, nó còn chưa ngẩng đầu, chỉ lo liếm rượu uống.
Lúc bị xách gáy nâng lên, Tiểu Nặc bất mãn phát ra thanh âm "ngao ngao", bốn cái chân ngắn còn đang không ngừng đạp loạn, đầu đang cố gắng tiến về phía miệng bình.
Nhìn tư thế này, tám phần là đã say rồi.
Đem tiểu gia hỏa đang đạp loạn ôm vào trong ngực, lại đem vò rượu kia xách lên, Liên Kỳ trực tiếp ra cửa tìm chủ nhân của nó.
Nhìn thấy dưới cây lựu trong sân có người, Liên Kỳ đặt vò rượu lên bàn đá, đặt mông ngồi xuống ghế đá bên cạnh, "Tiểu Nặc uống trộm không ít rượu, có thể xảy ra vấn đề hay không? "Trong giọng nói tràn đầy lo lắng.
Mấy ngày nay, Tiểu Nặc vẫn luôn đi quanh trước mắt mấy người trong nhà, cũng sắp trở thành một thành viên của gia đình.
Đuôi lông mày Đường Vô Dục nhướng lên, đưa tay sờ sờ đầu con báo con trong ngực Liên Kỳ, "Không có việc gì, bình thường nó đã thích trộm rượu uống. "
Nói xong y lại cầm lấy bình rượu bên cạnh, nhẹ nhàng ngửi ngửi mùi vị, trên mặt cũng lộ ra hơi kinh ngạc, "Rượu ngon! "Sau khi nói xong, trực tiếp nâng bình lên uống một ngụm.
Liên Kỳ nhìn khóe miệng giật giật, "Đây chính là cái Tiểu Nặc vừa liếm qua! "
"Không sao." Đường Vô Dục lắc đầu, lại đem bình đẩy về phía Liên Kỳ, "Nếm thử? "
"Cám ơn, ta đã sớm nếm qua rồi." Liên Kỳ vội vàng xua tay.
Tiểu Nặc nghe lời nhu thuận, nhưng rốt cuộc cũng là một con báo, ngẫu nhiên cũng sẽ tự mình ra ngoài săn thú, sau đó ăn sống.
Vừa nghĩ đến đã từng vô tình nhìn thấy Tiểu Nặc ăn gà rừng, miệng đầy máu, vò rượu trước mặt này, Liên Kỳ cũng uống không nổi.
Nói hắn giả tạo cũng tốt, hay là cái gì khác cũng tốt, dù sao hắn cũng uống không nổi!
Đường Vô Dục thấy Liên Kỳ thật sự không muốn uống, cũng không miễn cưỡng.
Cũng không biết y làm thế nào, trong tay đột nhiên xuất hiện hai ống trúc, một ống trúc rót đầy rượu đặt ở bên miệng Tiểu Nặc, mặc cho nó liếm láp, sau đó cầm một ống trúc khác tự rót tự uống.
Liên Kỳ:...
"Đại ca ngươi còn mua rượu?" Đại khái là mùi rượu quá nồng nặc, ngay cả Liên Thụy vốn đang đọc sách trong phòng cũng theo mùi đi ra. Chẳng qua, lúc nhìn thấy cái vò rượu kia, sắc mặt của cậu nhất thời trở nên có chút khó nói.
"Đại ca," Thanh âm Liên Thụy có chút gian nan, "Bình rượu này ngươi lấy từ đâu ra? "
Liên Kỳ chỉ chỉ phòng bếp, "Tìm được ở chỗ bình thường để đồ đạc. "
Liên Thụy nhìn Đường Vô Dục đang tự rót tự uống, một lúc lâu sau mới có chút gian nan mở miệng, "Đại ca, phụ thân từng nói qua, vò rượu này là phụ thân tự tay ủ khi ngươi sinh ra. "
"Ừ?" Trong lòng Liên Kỳ đột nhiên dâng lên một cỗ dự cảm không tốt lắm.
Quả nhiên, Liên Thụy nói tiếp: "Vốn là chuẩn bị lúc ngươi thành thân coi như của hồi môn cùng đưa ra ngoài. "
Đường Vô Dục cầm ống trúc dừng lại, đột nhiên y không biết rượu này có nên cho vào miệng hay không.
Liên Duy trầm mặc trong chốc lát, sau khi kiến thiết nội tâm cho mình một lát, mới khoát tay áo, nhìn như không thèm để ý nói: "Rượu ủ ra không phải là cho người ta uống sao? Không sao đâu, uống đi! " Câu sau lại nói với Đường Vô Dục.
Tuy rằng đối với thiết lập mình có thể sinh con vẫn có chút khó tiếp nhận, nhưng nếu như bỏ qua điểm này mà nói, thế giới này thật sự rất thích hợp cho Liên Kỳ. Dù sao, ở chỗ này làm gay là hợp lý hợp pháp nha! Không cần lo lắng người nhà không hiểu, cũng không cần lo lắng người khác phân biệt đối xử. Điều duy nhất Liên Kỳ cần làm, là tìm một người đàn ông mình thích.
Tuy nói hắn là một ca nhi, nhưng mà linh kiện nên có không thiếu một cái, Liên Kỳ cũng rất thỏa mãn, chỉ là có một vấn đề...
Liên Kỳ bây giờ mười sáu tuổi, tuổi dậy thì mà, sẽ luôn có một số phản ứng làm cho người ta xấu hổ. Đồ lót, ga trải giường ướt đi cũng là chuyện thường, chỉ là, Liên Kỳ lật qua lật lại ký ức nguyên chủ, cũng không có bất kỳ thứ nào liên quan. Không một cái!
Điều này... Điều này...
Hắn bắt đầu có chút lo lắng, ca nhi nơi này, không phải là bất lực đi?
Bởi vì nguyên chủ cũng chưa từng lập gia đình, cũng chưa từng thấy qua cái gọi là Xuân. Cung. Đồ, cho nên chân chính làm chuyện đó, ca nhi rốt cuộc cứng hay không cứng, Liên Kỳ thật đúng là không biết.
Ngay khi tư duy của Liên Kỳ chệch hướng, Đường Vô Dục nhìn chằm chằm ống trúc trong tay mình hồi lâu, cuối cùng vẫn nâng nó lên môi, chậm rãi uống xuống.
Liên Thụy nhìn động tác của Đường Vô Dục, thần sắc trong mắt ý vị không rõ.
Cuối cùng vò rượu kia ngoại trừ một ly ban đầu chia cho Tiểu Nặc ra, còn lại tất cả đều rơi vào trong bụng Đường Vô Dục, Liên Kỳ nhìn y hết một ly lại một ly uống thả cửa, không hiểu sao cảm thấy có chút run sợ, lại có không biết mình rốt cuộc đang run sợ cái gì.
***
Lại qua mấy ngày, Liên gia có một vị khách tới thăm, là Minh Thành Minh tam thúc, cũng là phụ thân của Minh Quân.
"Minh tam thúc, trong nhà đơn sơ, mong ngài thông cảm." Đem một chén nước trắng đặt bên tay Minh Thành, Liên Kỳ áy náy nói.
Minh Thành hiển nhiên cũng không phải người quan tâm nhiều đến những thứ này. Ông bưng chén nước lên uống một ngụm nước, sau đó trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: "Lần này ta tới đây, chủ yếu là vì chuyện ruộng bậc thang, chuyện của ngươi đã báo lên, phỏng chừng không đến mấy ngày, ban thưởng trong huyện sẽ phát xuống. "
Ánh mắt Liên Kỳ nhất thời sáng lên, "Sẽ ban thưởng cái gì? "
Minh Thành trừng mắt, "Mặc kệ ban thưởng cái gì ngươi thu là được, còn chọn? "
"Không phải, ta đây không phải là kích động sao!" Liên Qi vội vàng giải thích.
"Kích động trước mặt ta là được rồi, cũng đừng ở bên ngoài nói như vậy." Ngữ khí Minh Thành thoáng hòa hoãn.
Liên Kỳ lập tức gật đầu như gà con, bất quá, hắn vẫn cảm thấy có chút khó tin, hắn đưa ra ý tưởng ruộng bậc thang này hình như chưa bao lâu? Sao lại ban thưởng xuống nhanh như vậy?
Minh Thành lại uống một chén nước, "Chuyện này chúng ta đều không giấu diếm, động tác của chúng ta nhanh nhất. Nam Sơn gần như đã được khai hoang, mấy thôn phụ cận cũng có học theo, động tĩnh quá lớn, tự nhiên đã bị chú ý. Nếu không, chúng ta báo là báo lên rồi, khi nào được đặt lên bàn tri huyện đại nhân, hắc, cái thì chỉ có thể xem vận khí. "
Liên Kỳ gật gật đầu, tỏ vẻ mình hiểu.
"Chẳng qua, ruộng bậc thang này không thể so sánh bằng đất bằng phẳng, sau này tưới nước sẽ phải chịu tội." Minh Thành thở dài một tiếng. Ông chỉ là càu nhàu, cũng không trông cậy vào Liên Kỳ nói gì, đứng lên liền chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy Liên Kỳ bên cạnh nghi hoặc mở miệng: "Dùng guồng nước không phải là được rồi sao? "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất