Nhìn Trúng Em! Nhị Thiếu Gia Nhà Người Ta!
Chương 6: Có trốn ở đâu cũng sẽ tìm ra
Hôm đó, sau khi nghe mẹ cậu nói xong cứ như mọi sự lo lắng đã hoàn toàn biến mất. Điều muốn làm nhất định không được do dự nữa, người phụ kia chắc chắn tiếp cận ông ấy là có mục đích. Cùng lắm phải điều tra cho thật kĩ trước khi đưa ra kết luận chính xác nhất.
Minh một lần nữa chạy lên tập đoàn, đi thẳng đến phòng tổng giám đốc trong sự kinh ngạc của mọi người. Có lẽ họ đã từng chứng kiến vụ này một lần và cũng biết thân phận của cậu.
Vừa tính mở cửa vào
"Anh à, em không biết đâu con trai anh ngày nào cũng tới làm phiền, đe dọa em làm sao em có thể yên tĩnh dưỡng thai được đây". Cô ta nói chuyện với giọng ỏng a ỏng ẹo rất chướng tai.
Mà khoan đã, 'ngày nào cũng tới' là ý gì. Tôi bỏ đi 4 năm, mặc dù rất muốn tìm người này tính sổ nhưng cũng đâu có làm gì, cũng không có rảnh mà đi tìm cô ta. Có phải bị ảo tưởng quá rồi không. Có chuyện 'mang thai', hừ không ngờ ông lại sắp đón thêm một đứa con.
"Tuyền Tuyền, lần nào em cũng nói Minh tới tìm em, sao lúc đó em không gọi cho anh. Nó đã bỏ đi tận mấy năm nay rồi, đáng lẽ em phải giữ nó lại đợi anh tới".
"Em, em làm sao có thời gian gọi điện thoại cho anh, cậu ta uy hϊếp em. Em rất sợ nên không dám gọi".
"Diễn đủ chưa?" Minh từ bên ngoài nóng nảy đẩy cửa xông vào dằn mặt người phụ nữ kia.
"Minh!" Ba cậu gọi.
"Tôi có đến tìm chị sao? Có uy hϊếp đe dọa chị hả? Có tin tôi kiện chị tội vu khống không?"
Cậu không quan tâm đến ba mình, tập trung vào chất vấn con người kia trong lửa giận. Cô ta chỉ biết đứng đó không nói gì.
"Con về khi nào, sao không về nhà?"
"Đó không còn là nhà tôi lâu rồi". Minh ung dung ngồi xuống sofa nói.
"..." Cả hai người kia cùng im lặng.
"Sao? Thời gian qua có phải hạnh phúc lắm không? Còn có con luôn rồi".
"Con ăn nói cho cẩn thận dù sao ta cũng là ba con".
"Tôi không có ba!"
"Con..."
"Mục đích chị tiếp cận ông ấy là gì? Đừng nói là vì tình yêu gì đó tôi không phải con nít không biết phân biệt thật giả".
"Tôi là thật lòng cậu tin hay không là chuyện của cậu, hơn nữa tôi còn mang thai em trai cậu tốt nhất cậu đừng đụng vào tôi".
"Tôi đã nói không có ba, mẹ tôi lại đâu có mang thai, em trai gì ở đây?
Với loại người đê tiện, hồ ly tinh chuyên quyến rủ đàn ông như chị không có tư cách lên mặt ở đây, trong mắt tôi chị không là gì hết".
"Cậu.."
Cô vừa nói vừa đưa tay định tát cậu nhưng bị cậu giữ lại hất tay ra sau, xém nữa va vào cạnh bàn. May mà ba Minh đỡ kịp.
"Con đừng có quá đáng, cô ấy đang mang thai nếu có chuyện gì ba không tha cho con đâu".
"Vậy ông định làm gì tôi?". Cậu giữ thái độ bình thản nhàn nhạt trả lời, ngoài ra khuyến mãi thêm ánh mắt khinh thường.
"Anh, nếu cậu ta còn như vậy em sợ không chỉ con chúng ta mà em có thể cũng không còn mạng gặp anh. Làm sao đây, em sợ".
"Giỏi diễn trò!" Cậu đáp lời cô ta.
"Được rồi, anh sẽ sắp xếp vệ sĩ xung quanh bảo vệ em, không ai dám làm gì em đâu".
"Hừ...chưa gì đã sợ, kịch hay còn phía sau".
Nói xong cậu bước đi hiên ngang ra khỏi đó, hai người ở lại dường như không chút lo lắng mà xem nhẹ lời nói của cậu. Cứ nghĩ cậu sẽ chẳng làm gì, nhưng nào biết lời cậu đã nói chắc chắn sẽ bất chấp tất cả để thực hiện.
Bước vào hiên ngang, bước ra lo lắng. Minh nghĩ nếu ở lại thành phố khá lâu, rất có thể sẽ bị hắn phát hiện. Vì vậy sau khi xong việc lập tức về lại quê.
*****
Phía bên kia...
"Tụi bây đúng là vô dụng toàn một lũ ăn hại, có chuyện tìm một người mà mấy ngày rồi tìm không ra".
"Cậu chủ, tôi biết cậu ấy ở đâu rồi!" Sau khi hắn trách mắng thuộc hạ xong thì Tần Nguyên lao vào báo tin gấp.
"Ở đâu?"
"Hiện tại đang ở quê ngoại cậu ấy".
"Mau cho người tới đó tìm".
"DẠ!"
Cả đám chạy đến quê ngoại của Minh khẩn trương đi tìm.Suốt thời gian qua vì tìm cậu mà bọn họ quên ăn quên ngủ, sợ nếu lười biến sẽ bị đem ra chém, không chết cũng bị thương tật suốt đời. Họ cũng không hiểu, đây là lần đầu cậu chủ khẩn trương coi trọng người ta đến vậy.
Cũng may là bây giờ cuối cùng cũng có chút tin tức, dù không biết rõ đang ở chính xác là chổ nào. Nhưng cũng biết được địa điểm cố định để tìm.
Từ khi cậu đi hắn lúc nào cũng chìm vào cơn say,cứ thấy lòng ngực nhói nhói rất khó chịu.
Là đau lòng? Là thích? Là nhớ? Hay đã yêu?
*****
"Mẹ, sau này mẹ tính thế nào?"
"Mẹ không muốn về lại đó, mẹ sẽ ở lại đây với ông bà con. Nhưng mà mẹ lại không yên tâm".
"Mẹ lo cho chị hai với út?"
"Ừm".
"Mẹ đừng có lo, con sẽ chăm sóc hai người họ. Mà mẹ có điều này con không biết có nên nói hay không".
"Có phải có tính nói cô ta có thai?"
"Sao mẹ biết?"
"Lúc trước tình cờ mẹ thấy trên bàn ông ta có sách dành cho thai phụ.Khi hỏi ông ta luôn đánh trống lãng sang chuyện khác. Lâu ngày mẹ cũng quên mất. Giờ thì đã rõ".
"Mẹ...con nhất định sẽ đòi lại công bằng cho mẹ. Con sẽ không để mẹ chịu ủy khuất".
"Con trai ngoan, mẹ không sao". Mẹ xoa đầu cậu cười nói.
Sau khi mọi người vào phòng ngủ. Minh lấy điện thoại gọi cho một người:
"Thằng nhóc này, nhớ tới ba rồi sao?"
Thật ra người này là cậu ruột của Minh, ông vốn xuất thân từ quân đội, vì hai vợ chồng cậu mợ không có con nên sau khi tiếp xúc với Minh từ nhỏ, thấy cậu rất có duyên nên họ nhận Minh làm con nuôi. Nhưng họ luôn xem cậu là con ruột, cưng chiều Minh hết mực, đồng thời Minh cũng là người thừa kế duy nhất cho công ty bảo tiêu tiếng tăm lẫy lừng ở nước ngoài của họ.
"Con lúc nào cũng nhớ tới ba, cả mẹ nữa. Ba mẹ vẫn khỏe hả?"
"Ừ ba mẹ vẫn khỏe, mẹ con nhớ con lắm đó. Công việc dạo này khá bận nên không sang thăm con được. Con rảnh thì nhớ sang đây".
"Dạ, con cũng tính một thời gian nữa sẽ qua đó thăm ba mẹ".
"Được vậy thì tốt, mà có phải có chuyện gì không?".
"Dạ chuyện kể ra thì dài lắm, sau khi giải quyết con sẽ sang đó kể rõ. Ba có thể cho con mượn một số bảo tiêu sang giúp con được không?"
"Tất nhiên. Con cần bao nhiêu người?"
"Con cần 3 người".
"Được. Ngày mai ba sẽ lập tức đưa người sang".
"Cảm ơn ba".
Công ty bảo tiêu của ba nuôi Minh là một công ty tầm cỡ, tất cả các bảo tiêu đều được tập huấn theo kiểu lính đặc chủng. Vô cùng khắc nghiệt, chỉ những ai vượt qua kì thử thách ấy mới có thể chính thức trở thành thành viên trong công ty. Bản lĩnh của họ được đánh giá rất cao. Sức chiến đấu một người có thể đối đầu đến cả chục người.
Ngoài những chiêu thức võ thuật và kĩ năng chiến đầu, họ còn được trang bị các kiến thức nâng cao về điều tra. Tác vụ của họ không hề thua cảnh sát mà còn có phần hơn một cách phi thường.
Hầu như công ty luôn giữ vị trí tiên phong bảo vệ cho các nhân vật lớn,có địa vị trong xã hội. Được sự tin tưởng tuyệt đối của đối tác.
Khi họ vừa đến, cậu lập tức nhờ họ điều tra lí lịch và theo dõi nhất cử nhất động của cô ta. Quả nhiên họ làm việc rất có hiệu quả. Chỉ trong vài giờ đã có toàn bộ thông tin của cô gái kia.
Huỳnh Kim tuyền, 28 tuổi. Người thân duy nhất hiện tại là em trai cô Huỳnh Huy, tốt nghiệp đại học 2 năm. Hiện tại đang làm trong tập đoàn YS, giữ chức vụ trưởng phòng tài vụ. Căn bản anh ta không có năng lực để ngồi ở vị trí đó. Chỉ một lí do duy nhất là nhờ quan hệ. Không ai khác đó chính là chị gái anh ta.
Theo thông tin cho thấy, cô rất thương cậu em trai này. Vì cha mẹ mất sớm nên hai chị em nương tựa nhau mà sống.
Ngoài ra họ còn điều tra được, cô ta đã liên kết với một người đàn ông nhằm lên kế hoạch lật đổ tập đoàn. Người đàn ông này là tổng giám đốc của một tập đoàn quy mô không hề thua kém YS, là đối thủ cạnh tranh trên thương trường.
Và quan trọng là cái thai trong bụng cô ta không phải của ba cậu mà là của người đàn ông kia.
Cuối cùng không suy nghĩ nữa Minh cầm sấp tài liệu trên tay cùng với 3 người tiến thẳng lên tập đoàn.
Lần này, ông ta thật sự có chuẩn bị. Vừa tới trước cửa đã bị 4 tên vệ sĩ bên ngoài chặn lại. Ba người đi cùng Minh chủ động tiến lên động thủ mở đường cho cậu.
Xử lí xong Minh cùng họ lên phòng tổng giám đốc. Một lần nữa bị hai tên canh cửa cản lại. Đương nhiên ba người đi theo sẽ không đứng làm ngơ.
Sau khi xử lí xong cậu bước vào phòng trong sự ngỡ ngàng của hai người.
"Có chuẩn bị nhưng quá kém, có thể ngăn được tôi sao".
"Lần này con lại muốn gì?"
"Đến cho ông xem bộ mặt thật nhân tình của ông". Nói rồi Minh đưa sấp tài liệu trong tay đưa cho ông.
"Cậu như vậy là có ý gì? Bộ mặt gì chứ hả?" Cô ta tức giận cãi.
"Đây là thế nào?" Ba Minh cầm sấp tài liệu ném sang chỗ cô.
"Em....đây toàn là do cậu ta bịa ra để hại em".
"Cô có cần tôi gọi người đàn ông kia tới đối chất, còn có đi xét nghiệm ADN".
"Cô cũng giỏi đóng kịch thật,uỗng công tôi yêu thương cô tới mất đi hạnh phúc gia đình vốn có. Cô lập tưc biến ngay cho tôi,còn có em trai cô nữa. Lập tức cút ngay".
Cô ta biết có nói gì cũng vô ích nên tự giác ra khỏi. Ông cảm thấy rất hối hận, cảm thấy rất có lỗi. Liệu có quá trễ để sửa đổi, tìm lại gia đình một lần nữa.
"Mẹ con..."
"Ông sau này nghĩ cũng đừng nghĩ sẽ tái hợp với mẹ tôi".
Minh vứt lại câu nói đó rồi bỏ đi. Việc cũng giải quyết xong, cậu quay sang cảm ơn ba người rồi nói họ nhanh chóng trở lại công ty ba nuôi.
Nhiệm vụ hoàn thành họ cũng nhanh chóng rời khỏi. Còn Minh đi tham quan tập đoàn một lần, rất có thể đây là lần cuối cậu bước chân tới đây.
Vừa bước ra cổng, đột nhiên lại xuất hiện một đám người chắn phía trước như một bức tường thành. Người không muốn gặp cũng bị gặp.
Trước đó, mọi người đã tìm được nhà ngoại của Minh, đúng lúc thấy cậu rời khỏi đó tiến vào tập đoàn. Bọn họ đã bao vây cả tập đoàn chỉ chờ cậu xuất hiện.
Minh chợt nhớ ra bản thân thật quá ngốc, đáng lẽ phải giữ 3 người kia ở lại lâu thêm một chút thì có phải tốt hơn không.
"Sao? Bất ngờ? Cho dù em có trốn ở đâu tôi cũng sẽ tìm ra ".
Đến nước này cậu đành liều mạng tấn công thoát khỏi đám người kia nhưng vô dụng. Cậu bị bắt lên xe , tay chân đều bị trói chặt.
"Thả tôi ra".
"Nên phạt em thế nào đây?"
Minh một lần nữa chạy lên tập đoàn, đi thẳng đến phòng tổng giám đốc trong sự kinh ngạc của mọi người. Có lẽ họ đã từng chứng kiến vụ này một lần và cũng biết thân phận của cậu.
Vừa tính mở cửa vào
"Anh à, em không biết đâu con trai anh ngày nào cũng tới làm phiền, đe dọa em làm sao em có thể yên tĩnh dưỡng thai được đây". Cô ta nói chuyện với giọng ỏng a ỏng ẹo rất chướng tai.
Mà khoan đã, 'ngày nào cũng tới' là ý gì. Tôi bỏ đi 4 năm, mặc dù rất muốn tìm người này tính sổ nhưng cũng đâu có làm gì, cũng không có rảnh mà đi tìm cô ta. Có phải bị ảo tưởng quá rồi không. Có chuyện 'mang thai', hừ không ngờ ông lại sắp đón thêm một đứa con.
"Tuyền Tuyền, lần nào em cũng nói Minh tới tìm em, sao lúc đó em không gọi cho anh. Nó đã bỏ đi tận mấy năm nay rồi, đáng lẽ em phải giữ nó lại đợi anh tới".
"Em, em làm sao có thời gian gọi điện thoại cho anh, cậu ta uy hϊếp em. Em rất sợ nên không dám gọi".
"Diễn đủ chưa?" Minh từ bên ngoài nóng nảy đẩy cửa xông vào dằn mặt người phụ nữ kia.
"Minh!" Ba cậu gọi.
"Tôi có đến tìm chị sao? Có uy hϊếp đe dọa chị hả? Có tin tôi kiện chị tội vu khống không?"
Cậu không quan tâm đến ba mình, tập trung vào chất vấn con người kia trong lửa giận. Cô ta chỉ biết đứng đó không nói gì.
"Con về khi nào, sao không về nhà?"
"Đó không còn là nhà tôi lâu rồi". Minh ung dung ngồi xuống sofa nói.
"..." Cả hai người kia cùng im lặng.
"Sao? Thời gian qua có phải hạnh phúc lắm không? Còn có con luôn rồi".
"Con ăn nói cho cẩn thận dù sao ta cũng là ba con".
"Tôi không có ba!"
"Con..."
"Mục đích chị tiếp cận ông ấy là gì? Đừng nói là vì tình yêu gì đó tôi không phải con nít không biết phân biệt thật giả".
"Tôi là thật lòng cậu tin hay không là chuyện của cậu, hơn nữa tôi còn mang thai em trai cậu tốt nhất cậu đừng đụng vào tôi".
"Tôi đã nói không có ba, mẹ tôi lại đâu có mang thai, em trai gì ở đây?
Với loại người đê tiện, hồ ly tinh chuyên quyến rủ đàn ông như chị không có tư cách lên mặt ở đây, trong mắt tôi chị không là gì hết".
"Cậu.."
Cô vừa nói vừa đưa tay định tát cậu nhưng bị cậu giữ lại hất tay ra sau, xém nữa va vào cạnh bàn. May mà ba Minh đỡ kịp.
"Con đừng có quá đáng, cô ấy đang mang thai nếu có chuyện gì ba không tha cho con đâu".
"Vậy ông định làm gì tôi?". Cậu giữ thái độ bình thản nhàn nhạt trả lời, ngoài ra khuyến mãi thêm ánh mắt khinh thường.
"Anh, nếu cậu ta còn như vậy em sợ không chỉ con chúng ta mà em có thể cũng không còn mạng gặp anh. Làm sao đây, em sợ".
"Giỏi diễn trò!" Cậu đáp lời cô ta.
"Được rồi, anh sẽ sắp xếp vệ sĩ xung quanh bảo vệ em, không ai dám làm gì em đâu".
"Hừ...chưa gì đã sợ, kịch hay còn phía sau".
Nói xong cậu bước đi hiên ngang ra khỏi đó, hai người ở lại dường như không chút lo lắng mà xem nhẹ lời nói của cậu. Cứ nghĩ cậu sẽ chẳng làm gì, nhưng nào biết lời cậu đã nói chắc chắn sẽ bất chấp tất cả để thực hiện.
Bước vào hiên ngang, bước ra lo lắng. Minh nghĩ nếu ở lại thành phố khá lâu, rất có thể sẽ bị hắn phát hiện. Vì vậy sau khi xong việc lập tức về lại quê.
*****
Phía bên kia...
"Tụi bây đúng là vô dụng toàn một lũ ăn hại, có chuyện tìm một người mà mấy ngày rồi tìm không ra".
"Cậu chủ, tôi biết cậu ấy ở đâu rồi!" Sau khi hắn trách mắng thuộc hạ xong thì Tần Nguyên lao vào báo tin gấp.
"Ở đâu?"
"Hiện tại đang ở quê ngoại cậu ấy".
"Mau cho người tới đó tìm".
"DẠ!"
Cả đám chạy đến quê ngoại của Minh khẩn trương đi tìm.Suốt thời gian qua vì tìm cậu mà bọn họ quên ăn quên ngủ, sợ nếu lười biến sẽ bị đem ra chém, không chết cũng bị thương tật suốt đời. Họ cũng không hiểu, đây là lần đầu cậu chủ khẩn trương coi trọng người ta đến vậy.
Cũng may là bây giờ cuối cùng cũng có chút tin tức, dù không biết rõ đang ở chính xác là chổ nào. Nhưng cũng biết được địa điểm cố định để tìm.
Từ khi cậu đi hắn lúc nào cũng chìm vào cơn say,cứ thấy lòng ngực nhói nhói rất khó chịu.
Là đau lòng? Là thích? Là nhớ? Hay đã yêu?
*****
"Mẹ, sau này mẹ tính thế nào?"
"Mẹ không muốn về lại đó, mẹ sẽ ở lại đây với ông bà con. Nhưng mà mẹ lại không yên tâm".
"Mẹ lo cho chị hai với út?"
"Ừm".
"Mẹ đừng có lo, con sẽ chăm sóc hai người họ. Mà mẹ có điều này con không biết có nên nói hay không".
"Có phải có tính nói cô ta có thai?"
"Sao mẹ biết?"
"Lúc trước tình cờ mẹ thấy trên bàn ông ta có sách dành cho thai phụ.Khi hỏi ông ta luôn đánh trống lãng sang chuyện khác. Lâu ngày mẹ cũng quên mất. Giờ thì đã rõ".
"Mẹ...con nhất định sẽ đòi lại công bằng cho mẹ. Con sẽ không để mẹ chịu ủy khuất".
"Con trai ngoan, mẹ không sao". Mẹ xoa đầu cậu cười nói.
Sau khi mọi người vào phòng ngủ. Minh lấy điện thoại gọi cho một người:
"Thằng nhóc này, nhớ tới ba rồi sao?"
Thật ra người này là cậu ruột của Minh, ông vốn xuất thân từ quân đội, vì hai vợ chồng cậu mợ không có con nên sau khi tiếp xúc với Minh từ nhỏ, thấy cậu rất có duyên nên họ nhận Minh làm con nuôi. Nhưng họ luôn xem cậu là con ruột, cưng chiều Minh hết mực, đồng thời Minh cũng là người thừa kế duy nhất cho công ty bảo tiêu tiếng tăm lẫy lừng ở nước ngoài của họ.
"Con lúc nào cũng nhớ tới ba, cả mẹ nữa. Ba mẹ vẫn khỏe hả?"
"Ừ ba mẹ vẫn khỏe, mẹ con nhớ con lắm đó. Công việc dạo này khá bận nên không sang thăm con được. Con rảnh thì nhớ sang đây".
"Dạ, con cũng tính một thời gian nữa sẽ qua đó thăm ba mẹ".
"Được vậy thì tốt, mà có phải có chuyện gì không?".
"Dạ chuyện kể ra thì dài lắm, sau khi giải quyết con sẽ sang đó kể rõ. Ba có thể cho con mượn một số bảo tiêu sang giúp con được không?"
"Tất nhiên. Con cần bao nhiêu người?"
"Con cần 3 người".
"Được. Ngày mai ba sẽ lập tức đưa người sang".
"Cảm ơn ba".
Công ty bảo tiêu của ba nuôi Minh là một công ty tầm cỡ, tất cả các bảo tiêu đều được tập huấn theo kiểu lính đặc chủng. Vô cùng khắc nghiệt, chỉ những ai vượt qua kì thử thách ấy mới có thể chính thức trở thành thành viên trong công ty. Bản lĩnh của họ được đánh giá rất cao. Sức chiến đấu một người có thể đối đầu đến cả chục người.
Ngoài những chiêu thức võ thuật và kĩ năng chiến đầu, họ còn được trang bị các kiến thức nâng cao về điều tra. Tác vụ của họ không hề thua cảnh sát mà còn có phần hơn một cách phi thường.
Hầu như công ty luôn giữ vị trí tiên phong bảo vệ cho các nhân vật lớn,có địa vị trong xã hội. Được sự tin tưởng tuyệt đối của đối tác.
Khi họ vừa đến, cậu lập tức nhờ họ điều tra lí lịch và theo dõi nhất cử nhất động của cô ta. Quả nhiên họ làm việc rất có hiệu quả. Chỉ trong vài giờ đã có toàn bộ thông tin của cô gái kia.
Huỳnh Kim tuyền, 28 tuổi. Người thân duy nhất hiện tại là em trai cô Huỳnh Huy, tốt nghiệp đại học 2 năm. Hiện tại đang làm trong tập đoàn YS, giữ chức vụ trưởng phòng tài vụ. Căn bản anh ta không có năng lực để ngồi ở vị trí đó. Chỉ một lí do duy nhất là nhờ quan hệ. Không ai khác đó chính là chị gái anh ta.
Theo thông tin cho thấy, cô rất thương cậu em trai này. Vì cha mẹ mất sớm nên hai chị em nương tựa nhau mà sống.
Ngoài ra họ còn điều tra được, cô ta đã liên kết với một người đàn ông nhằm lên kế hoạch lật đổ tập đoàn. Người đàn ông này là tổng giám đốc của một tập đoàn quy mô không hề thua kém YS, là đối thủ cạnh tranh trên thương trường.
Và quan trọng là cái thai trong bụng cô ta không phải của ba cậu mà là của người đàn ông kia.
Cuối cùng không suy nghĩ nữa Minh cầm sấp tài liệu trên tay cùng với 3 người tiến thẳng lên tập đoàn.
Lần này, ông ta thật sự có chuẩn bị. Vừa tới trước cửa đã bị 4 tên vệ sĩ bên ngoài chặn lại. Ba người đi cùng Minh chủ động tiến lên động thủ mở đường cho cậu.
Xử lí xong Minh cùng họ lên phòng tổng giám đốc. Một lần nữa bị hai tên canh cửa cản lại. Đương nhiên ba người đi theo sẽ không đứng làm ngơ.
Sau khi xử lí xong cậu bước vào phòng trong sự ngỡ ngàng của hai người.
"Có chuẩn bị nhưng quá kém, có thể ngăn được tôi sao".
"Lần này con lại muốn gì?"
"Đến cho ông xem bộ mặt thật nhân tình của ông". Nói rồi Minh đưa sấp tài liệu trong tay đưa cho ông.
"Cậu như vậy là có ý gì? Bộ mặt gì chứ hả?" Cô ta tức giận cãi.
"Đây là thế nào?" Ba Minh cầm sấp tài liệu ném sang chỗ cô.
"Em....đây toàn là do cậu ta bịa ra để hại em".
"Cô có cần tôi gọi người đàn ông kia tới đối chất, còn có đi xét nghiệm ADN".
"Cô cũng giỏi đóng kịch thật,uỗng công tôi yêu thương cô tới mất đi hạnh phúc gia đình vốn có. Cô lập tưc biến ngay cho tôi,còn có em trai cô nữa. Lập tức cút ngay".
Cô ta biết có nói gì cũng vô ích nên tự giác ra khỏi. Ông cảm thấy rất hối hận, cảm thấy rất có lỗi. Liệu có quá trễ để sửa đổi, tìm lại gia đình một lần nữa.
"Mẹ con..."
"Ông sau này nghĩ cũng đừng nghĩ sẽ tái hợp với mẹ tôi".
Minh vứt lại câu nói đó rồi bỏ đi. Việc cũng giải quyết xong, cậu quay sang cảm ơn ba người rồi nói họ nhanh chóng trở lại công ty ba nuôi.
Nhiệm vụ hoàn thành họ cũng nhanh chóng rời khỏi. Còn Minh đi tham quan tập đoàn một lần, rất có thể đây là lần cuối cậu bước chân tới đây.
Vừa bước ra cổng, đột nhiên lại xuất hiện một đám người chắn phía trước như một bức tường thành. Người không muốn gặp cũng bị gặp.
Trước đó, mọi người đã tìm được nhà ngoại của Minh, đúng lúc thấy cậu rời khỏi đó tiến vào tập đoàn. Bọn họ đã bao vây cả tập đoàn chỉ chờ cậu xuất hiện.
Minh chợt nhớ ra bản thân thật quá ngốc, đáng lẽ phải giữ 3 người kia ở lại lâu thêm một chút thì có phải tốt hơn không.
"Sao? Bất ngờ? Cho dù em có trốn ở đâu tôi cũng sẽ tìm ra ".
Đến nước này cậu đành liều mạng tấn công thoát khỏi đám người kia nhưng vô dụng. Cậu bị bắt lên xe , tay chân đều bị trói chặt.
"Thả tôi ra".
"Nên phạt em thế nào đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất