Con Mọe Nó Kiếm Tiền Nhờ Luyện Đan

Chương 43: Có thể chịu đựng được nó, thần hồn phải cực kỳ mạnh

Trước Sau
Ăn sáng xong, trở về phòng, não Đường Tô Mộc cực kỳ hỗn loạn.

Rất kỳ lạ...

Lúc nãy khi ở trên bàn cơm, tại sao y lại để ý chuyện của đại ca như vậy?

Y là Đường Tô Mộc, là Đường Tô Mộc tới từ thế giới hiện đại, thật ra người kia đã chết, chết vì bệnh nặng sau khi sốt cao, mà y lại chiếm thân thể của nguyên chủ, cho nên mới có được toàn bộ trí nhớ của nguyên chủ.

Đường Tô Mộc lắc đầu một cái.

Nhưng mà nếu thật sự chỉ là như thế, vậy tại sao y lại cảm động lây đối với trí nhớ lúc trước của nguyên chủ như vậy? Cứ như những chuyện đó đều do y đã từng đích thân trải qua, mỗi một chi tiết y đều nhớ, mỗi một cảm giác y đều có thể nhớ lại rõ ràng.

Lúc nghe đại ca Đường Đạc nhã nhặn nói chuyện.

Khi bị Thái tử điện hạ khiển trách.

Còn nữa, thời điểm vì lấy lòng Thái tử mà dốc hết thủ đoạn chạy đi hãm hại Nhị hoàng tử.

Đường Tô Mộc càng nghĩ càng rối, đỡ lấy cái trán đang choáng váng, lảo đảo đi về phía trước một bước.

Cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên biến ảo.

Giường lớn cổ kính và bình phong không thấy đâu, từng thứ một hiện lên từ góc tường.

Một người trung niên đeo mắt kính đẩy cửa phòng ra, ánh mắt hơi có vẻ trách cứ liếc nhìn Đường Tô Mộc.

"Tiểu Đường à, tối hôm qua cậu là người cuối cùng tan làm, kết quả đèn phòng làm việc sáng nguyên một đêm, tới sáng sớm tôi đến mới tắt đi."

"Cậu cũng biết dạo gần đây công ty của chúng ta làm ăn không tốt lắm, ngân hàng bên kia đã thúc giục tiền nợ mấy ngày rồi, mặc dù đèn này không tốn bao nhiêu điện, nhưng có thể tiết kiệm thì vẫn nên một chút, cậu nói có đúng hay không?"

"Xin lỗi." Đường Tô Mộc mở miệng theo bản năng, sau đó liền chú ý tới cảnh vật xung quanh có chút không đúng.

Bàn làm việc sắp xếp ngau ngắn, máy điều hòa cũ nát, các đồng nghiệp đang cúi đầu bận rộn làm việc, máy in và máy uống nước ở góc, trên bảng đen nhỏ viết một hàng chữ lớn – cách ngày hết hạn chỉ còn có sáu ngày.

...?

"Ngây ra đó làm gì." Thấy y đứng ngây ra tại chỗ, người trung niên nhất thời bất mãn: "Chuyện hôm qua giao cho cậu đã làm xong chưa? Nắm bắt thời gian đó, ông Từ bên kia không muốn chờ đâu."

"Vâng." Đường Tô Mộc ngồi về vị trí của mình, cảm giác càng hỗn loạn hơn.

Là mơ ư?

Bởi vì tăng ca quá mệt mỏi cho nên mới có một giấc mơ kỳ lạ vô căn cứ?

Tỉnh mộng rồi chẳng còn gì nữa, Đường Tô Mộc bỗng nhiên cực kỳ vô lực, thậm chí ngay cả sức lực mở máy tính cũng không có.

Đúng rồi, bé con.

Đường Tô Mộc lập tức đứng dậy, không chút nghĩ ngợi liền đi ra bên ngoài phòng làm việc.

"Cậu muốn đi đâu?" Người trung niên sửng sốt một chút, vội vàng đuổi theo.

"Tôi phải về nhà." Đường Tô Mộc nói.

"Về nhà cái gì chứ, cậu điên rồi, bây giờ đang là giờ làm việc!" Người trung niên giận dữ không thôi, vươn tay ra muốn bắt lấy y.

Đường Tô Mộc quay đầu lại, chợt thấy trên người người trung niên ánh lên luồng ánh sáng trắng, ánh sáng trắng kia tuần hoàn theo kinh mạch.

Không, không chỉ là trên người người trung niên.

Tất cả những vật sống tồn tại xung quanh, cho dù là bé hamster nuôi ở bàn làm việc bên cạnh, hay là chậu hoa được sắp xếp chỉnh tề ở trên bệ cửa sổ, phía trên cũng nổi lên ánh sáng trắng nhàn nhạt, cứ như dòng nước suối không ngừng qua lại, cứ liên tục một hồi, cuối cùng lại quay về hư vô.

Một tiếng rầm vang.



Cứ như âm thanh thứ gì đó tan vỡ.

Đường Tô Mộc mở mắt ra lần nữa, cuối cùng cũng trở lại trong phòng ngủ ban đầu của mình.

"Ting ting, đột phá ảo cảnh tâm ma. Chúc mừng chủ nhân đã hoàn toàn nắm giữ kỹ năng: "Tứ chẩn: Vọng", kỹ năng hiện tại đang ở cấp ba, chủ nhân hãy không ngừng cố gắng, tiếp tục cố gắng."

Đường Tô Mộc liếc nhìn lòng bàn tay của mình, còn có chút chưa tỉnh táo lại.

"Những thứ lúc nãy là gì vậy?' Đường Tô Mộc lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu hỏi.

"Căn cứ theo quy tắc, chủ nhân đã thành công đột phá kỹ năng, cũng vượt qua tâm ma trong vòng thời gian ngắn, thoải mãn điều kiện thừa kế bước đầu đỉnh Vô Uyên... Bởi vì trước mắt người thoải mãn điều kiện chỉ có một người là ngài, dựa theo nguyên tắc ưu tiên năng lực, hiện chủ nhân đã trở thành lệnh chủ của đỉnh Vô Uyên."

"Thuyết minh có liên quan tới đỉnh Vô Uyên đã chuẩn bị xong, xin hỏi bây giờ có muốn tiến hành truyền không, có hoặc không?"

Đợi đã.

Đường Tô Mộc ôm đầu, cảm giác lượng tin tức này hình như hơi lớn.

Vốn dĩ y chỉ phiền não chuyện mình rốt cuộc có phải là cùng một người với nguyên chủ hay không, kết quả bỗng nhiên xuất hiện ảo giác, cho rằng mình đã trở về thế giới trước đó, sau đấy còn chưa kịp phản ứng, lại trở về một lần nữa.

Còn cả vượt qua tâm ma là thứ gì?

Cho nên những ảo giác y thấy trước đó, thật ra đều là tâm ma của y hay sao?

Thật sự không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Đường Tô Mộc dứt khoát dịch chuyển vào nông trại, để đối phương bắt đầu truyền thuyết minh có liên quan tới đỉnh Vô Uyên.

Vô số hình ảnh thoáng hiện lên trong đầu, Đường Tô Mộc tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, chải chuốt lại một chút phần ký ức nhiều hơn trong đầu.

Đỉnh Vô Uyên, pháp khí tu chân duy nhất được tiên khí luyện đến cấp thần khí, sinh ra ở thế giới Huyền Diễm.

Môn phái nổi danh nhất ở thế giới đó là Vô Uyên tông, đệ tử môn hạ phần lớn chuyên tâm với đạo đan tu, tông chủ chưởng môn lại là đại sư đan tu nổi danh khắp thế gian.

Bởi vì người tu hành phần lớn sùng luyện đan, lại lấy tu tâm là chính, cho nên cho dù đang trong lúc tranh đoạt tài nguyên, tông môn khác nhau cũng cực kỳ ít xảy ra tranh chấp lớn, nhưng khi tất cả đang yên bình thì thiên kiếp chợt tới.

Vì tránh thoát thiên kiếp, chưởng môn quyết đoán kịp thời, tập hợp lực lượng trong thời gian ngắn nhất, đưa vào vô số tài nguyên, lại đưa hết tất cả những vật có trong môn vào đó, cuối cùng đưa đỉnh Vô Uyên vốn chỉ là tiên khí rèn thành thần khí, chỉ chờ khi thiên kiếp chân chính hạ xuống, để tất cả đệ tử tông môn trốn vào trong đỉnh né tránh tai họa.

Mà giờ phút này lại dính tới một vấn đề cực kỳ quan trọng – đỉnh Vô Uyên cần một lệnh chủ thích hợp, bởi vì dưới tình huống nó không nhận chủ, tuyệt đối không để cho bất kỳ ai bước vào trong đó.

Thời gian cấp bách, cũng vì lý do công bằng, chưởng môn chỉ có thể ra quy tắc, để tất cả đệ tử muốn thừa kế đỉnh Vô Uyên phải tiến hành tỷ thí.

Nội dung tỷ thí cũng không phức tạp.

Đầu tiên là phải học được công pháp đan tu bên trong đỉnh Vô Uyên, quan trọng nhất là sau khi vượt qua tu tập công pháp thì sẽ sinh ra ảo cảnh tâm ma, cuối cùng chính là hoàn toàn hợp thành một thể với đỉnh Vô Uyên.

Đỉnh Vô Uyên là thần khí, có thể chịu đựng được nó thì thần hồn phải cực kỳ mạnh.

Đáng tiếc tất cả đã quá muộn, thiên kiếp nhoáng cái đã tới, đỉnh Vô Uyên thậm chí còn chưa kịp nhận chủ đã bị thiên kiếp cuốn đi, lưu lạc tới một thế giới khác.

Một thế giới người phàm thiếu thốn linh khí đến cùng cực, thậm chí ngay cả tu sĩ chân chính cũng không có.

Là một món thần khí, đỉnh Vô Uyên thật sự đúng là có số mệnh ngang trái.

Mới sinh ra không bao lâu, môn phái chỗ mình ở đã bị tiên kiếp hủy diệt, khó khăn lắm mới chạy tới thế giới khác, lại đụng phải thế giới ngay cả một tu sĩ cũng không có.

Không có tu sĩ cũng chẳng có cách nào nhận chủ, không có cách nhận chủ cũng chẳng có cách nào lấy được linh khí chống đỡ bản thân, ngay khi Khí linh bên trong đỉnh Vô Uyên gần như sắp tuyệt vọng, nó gặp... Đường Tô Mộc.

"Trạng thái của chủ nhân lúc đó rất kỳ quái, cứ như thần hồn hai đời bỗng nhiên chồng chung một chỗ, mặc dù linh khí của bản thân không hề mạnh, nhưng bởi vì cường độ của thần hồn đã vượt qua đỉnh Vô Uyên lúc đó cần, cho nên ta không dám do dự nữa, trực tiếp ghé vào người của ngài."

Linh khí có thể tu luyện dần dần, nhưng cường độ thần hồn là do bẩm sinh, chỉ có thể gặp mà không thể cầu.

Đường Tô Mộc sửng sốt một chút, vội vàng cắt ngang nó, nói: "Thần hồn hai đời, ý ngươi là..."

"Đúng vậy, đó vốn là kiếp trước của chủ nhân, chỉ là dựa theo tình huống bình thường, vốn không nên xuất hiện tình trạng kỳ dị như thế mới đúng. Nhưng mà cũng may là bởi vì chủ nhân xuất hiện, mới khiến ta không phải hoàn toàn tiêu tan ở cái thế giới này vì bị khô kiệt linh khí."



"Nhân tiện, ta còn biến thành một trò chơi trong trí nhớ của chủ nhân, biến không gian bên trong đỉnh Vô Uyên thành hình dáng tương tự với trò chơi nông trại tu chân, để chủ nhân có thể thuận lợi tiếp nhận sự tồn tại của ta hơn."

"Cảm ơn trời đất, hiện giờ cuối cùng chủ nhân cũng đã bước đầu nắm giữ được kỹ năng, có thể bắt đầu tiến hành nhiệm vụ tiếp theo!"

Tâm trạng Khí linh vui sướng, không nhịn được mà âm lượng cũng tăng lên gấp hai lần.

Đường Tô Mộc không nghe những gì đối phương nói, đầy đầu chỉ còn lại một chuyện.

Cho nên nói.

Tất cả những chuyện trước kia nguyên chủ làm ra, đến cuối cùng vẫn là chính y làm ra có đúng không?

Toi đời.

Đường Tô Mộc đã không dám nhìn thẳng vào ký ức của mình, những chuyện hư hỏng trước kia là do người khác làm ra, y còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận, kết quả bây giờ đều đổ hết lên đầu y...

"Chủ nhân?'

Thấy Đường Tô Mộc ngồi yên tại chỗ, hồi lâu không lên tiếng, Khí linh nghi ngờ hỏi một câu.

"Không sao đâu." Đường Tô Mộc lau mặt.

Xong rồi, y cũng không biết sau này phải đối mặt với Nhị hoàng tử như thế nào nữa.

"Hừm, quay lại chuyện ban nãy, mời chủ nhân xem liên quan tới nhiệm vụ kế tiếp."

Một màn ảnh hiện lên trước mắt Đường Tô Mộc, phía trên vẽ một thứ trông như cái phễu, bên trong mơ hồ có điểm sáng màu vàng chuyển động, chỉ là theo thời gian trôi qua, điểm sáng bên trong cái phễu càng ngày càng ít, mắt thấy sắp tiêu tan gần như không còn."

"Đây là cái gì?" Đường Tô Mộc nhíu mày một cái, cuối cùng lấy lại tinh thần.

"Đây là linh khí còn thừa lại trong cơ thể của chủ nhân hiện tại. Mặc dù cường độ thần hồn của chủ nhân đủ, nhưng bởi vì tu vi quá thấp, nếu như không thể mau mau tiến hành bước kế tiếp của nhiệm vụ, nhiều nhất là trong nửa năm, linh khí bên trong cơ thể của chủ nhân sẽ tiêu hao không còn một mống, lại quay về trống rỗng."

"Sau khi tiêu hao hết thì sao?" Đường Tô Mộc hỏi.

"Hồn phi phách tán."

Quả nhiên, cho tới bây giờ trên đời này chẳng có bữa trưa nào là miễn phí, y có bàn tay vàng là nông trại tu chân, nhưng đối phương chịu nhận y làm chủ, hiển nhiên cũng không phải là không cầu gì khác.

"Ngươi muốn ta phải làm gì?"

"Hoàn thành nhiệm vụ, góp nhặt công đức đổi lấy linh khí ở thế giới này."

"Ting ting, nhiệm vụ cưỡng chế: Giải trừ nguy cơ bên trong kinh thành."

"Mô tả nhiệm vụ: "Bởi vì có người trúng cổ Phệ tâm, hiện giờ người trong kinh thành đang nguy hiểm, nếu không nhanh chóng giải quyết, người trúng cổ rất có thể sẽ ảnh hưởng tới tính mạng, thậm chí nổi điên bộc phát tổn thương người khác."

"Yêu cầu của nhiệm vụ: Trong vòng 72 tiếng, tìm được người trúng cổ Phệ tâm trong bách tính kinh thành, giải trừ cổ Phệ tâm trên người bọn họ. Chú ý, số người chết vượt qua 3, hoặc số người bị thương vượt qua 10 sẽ ngầm thừa nhận nhiệm vụ thất bại."

"Khen thưởng: Mỗi người được cứu chữa thành công có thể nhận được số công đức, (0/46)."

Đường Tô Mộc không nói gì, đây đúng là đáng tin hơn nhiều so với bắt y gia tăng tu vi và linh khí trong cơ thể trong thời gian ngắn.

Dù sao thì thời gian cũng không đủ, đợi sau khi y tăng tu vi lên, chắc là đã nguội lạnh từ lâu.

Không đúng.

Đường Tô Mộc bỗng nhiên phản ứng lại: "Đoạn sau ngươi viết 46, ý là tổng cộng chỉ có bốn mươi sáu người à?"

Trong ba ngày, tìm ra bốn mươi sáu người trúng cổ Phệ tâm, đây đúng là mò kim đáy biển mà.

"Không sai." Khí linh nói, cuối cùng quyết định vẫn khích lệ y một chút.

"Chủ nhân cố lên!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau