Chương 14: Kiếm được năm mươi văn tiền
Ánh mắt đầu tiền nhìn thấy, Yến Bạch Thu cảm thấy người này lớn lên quả thật đúng là không tồi.
Ánh mắt thứ hai, một vết sẹo thật lớn, đáng tiếc, thật là đáng tiếc.
Ánh mắt thứ ba, di, đây không phải là Diêm vương mặt lạnh giết heo, soái ca bán thịt heo sao? Chờ đến khi Yến Bạch Thu lấy lại tinh thần, liền phát hiện đôi mắt tiểu soái ca bán thịt heo nhìn cậu có chút âm lãnh.
Rụt rụt cổ, Yến Bạch Thu lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện, chính mình đây là tự tiện xông vào nhà dân, mạo muội chạy vào nhà người ta, lại lén lút xem người ta mài dao....
"Thực xin lỗi, ta không phải cố ý chạy tới nhà ngươi..... " Giơ tay lên, nhưng trong tay lại cầm theo một cái nồi sắt nhỏ, không biết còn tưởng rằng cậu muốn vung tay lên đánh người.
"Ách..... "
Nam nhân mặc hắc y lại không có nhìn tới Yến Bạch Thu ngây thơ ngốc nghếch tới mức rối tinh rối mù kia, mà đem dao đã mài tốt dơ lên, ngón tay nhẹ nhàng miết vào lưỡi dao, chậm rì rì hỏi:"Là tới mua thịt heo sao?"
Yến Bạch Thu khựng lại, không biết phải trả lời như thế nào, cứ như vậy đứng ngơ ngác, giống như một ngốc tử bụ bẫm, bởi vì chạy quá vội, mặt đỏ như quả cà chua, thẹn thùng muốn chết.
"Ta, ta..... " Không có tiền.....
Không đợi Yến Bạch Thu trả tiền, nam nhân cũng không để ý tới, cúi đầu, lại bắt đầu 'xoèn xoẹt' mài dao.
"Thịt heo hôm nay đã bán xong rồi, những thịt heo này đã có người đặt, nếu như ngươi muốn, ngày mai tới sớm chút." Thanh âm kia quạnh quẽ, giống như người có chút lạnh băng.
Yến Bạch Thu nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, đoán rằng người này là nghĩ cậu tới nhà mua thịt heo, yên lặng nhẹ nhàng thở ra.
"Nga, ta đã biết." Nhưng mà, chờ cậu có tiền, khẳng định là còn phải lâu lắm mới quay trở lại đi.
Xấu hổ được giải trừ, Yến Bạch Thu cũng không còn việc gì, đánh giá khắp cái sân này, cũng không biết như thế nào, chạy một đường không dám ngó đông nhìn tây, thần không biết quỷ không hay chạy tới nơi đây.
Nơi này nằm sâu trong thị trấn, xem như là đoạn đường vô cùng hẻo lánh, muốn đi ra ngoài, còn phải đi qua một cái hẻm nhỏ.
Đánh giá xong rồi, cũng đã nghỉ ngơi tốt, Yến Bạch Thu liền chuẩn bị trở về.
Nam nhân đã mài xong dao lại chuẩn bị đổi sang một con dao khác, phát hiện tầm mắt có chút tối, ngẩng đầu phát hiện đại mập mạp kia đang ngơ ngác, giống như một tảng đá tròn đặt trước mặt y, đôi mắt không chớp lấy một cái, cứ như vậy nhìn thẳng vào bên trong lều đằng sau y.
Nam nhân tùy ý nhìn thoáng qua, nhìn theo ánh mắt của đại mập mạp, rõ ràng kà chỗ để hai đầu heo đã làm sạch.
Tư Trấn Khấu:"...... "
Y lại nhìn thoáng qua Yến Bạch Thu, đối phương vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào hai cái đầu heo đã được làm sạch kia, ánh mắt như biến thành thực thể mà khóa chặt vào.
Tư Trấn Khấu đối với Yến Bạch Thu cũng có chút ấn tượng, người này quá béo, cả cái huyện Thái Hòa này không tìm được ai thứ hai béo như vậy, thứ hai là ở thời điểm y chia thịt heo, nghi ngờ thủ pháp của y.
Mà nay, rõ như ban ngày, không chút nào che giấu ánh mắt.
Thật sự là trần trụi.....
Thấy mập mạp nửa ngày không thu lại tầm mắt, Tư Trấn Khấu lại một lần nữa quan sát trang phục của mập mạp, ăn mặc một thân quần áo từ vải bố thô, màu xám xịt, trên người treo những ống trúc kì quái, xách theo cái nồi nhỏ, còn cầm theo một cái thùng gỗ cũ nát, thoạt nhìn thật keo kiệt.
Liên tưởng đến lần trước, khi cả nhà cậu mua thịt heo, lại nhìn bộ dáng nước dãi muốn chảy dài tận ba thước này của mập mạp. (Xấu hổ quá anh Thu ơi)
Tư Trấn Khấu nghĩ nghĩ, chỉ vào một thùng máu trong góc, nhàn nhạt nói:"Nếu ngươi vội vã muốn lấy, vậy nhặt một ít huyết kia đi, nhiều vạy phỏng chừng cũng không bán hết."
Ánh mắt vô định, Yến Bạch Thu đang nghĩ ngợi linh tinh, lúc này lỗ tai đặc biệt thính, nghe được rành rành, đối mắt phiếm lục quang, nhìn chằm chằm thùng gỗ nam nhân chỉ.
Yến Bạch Thu cảm thấy nam nhân trước mặt thật sự quá tốt, cư nhiên muốn đưa huyết cho cậu.
"Thật, thật sự???" Yến Bạch Thu kinh hỉ, khuôn mặt bụ bẫm nở nụ cười đắc ý, vì quá béo mà không nhìn thấy mắt đâu, nhìn đặc biệt đau mắt, quả thật không dám nhìn thẳng.
Tư Trấn Khấu không nỡ nhìn thẳng, thật nhanh liền cúi đầu, tiếp tục mài dao, cổ họng bắn ra một câu:"Ân, chính ngươi tự lấy đi."
Yến Bạch Thu trong lòng vui vẻ, một chút cũng không nghe ra lời khách sáo từ nam nhân, cảm giác chính mình gặp được người tốt.
Kỳ thật, ngày thường cậu sẽ không nghĩ như vậy, người khác làm ra món gì ngon, mời cậu nếm thử, cậu đều từ chối, nhưng không biết bây giờ đầu óc tại sao lại phạm phải hồ đồ, nam nhân vừa nói, cậu còn thật sự tung ta tung tăng chạy tới, thật sự nhặt lên mấy khối huyết. Nhặt xong còn nói một cậu cảm tạ.
Đại mập mạp một đường nhảy nhót, xách theo thùng gỗ, cầm nồi sắt nhỏ rời đi.
Tư Trấn Khấu yên lặng nhìn mập mạp kia, đất rung núi chuyển rời đi, trong lòng có cảm giác quái dị không nói lên lời.
Nhìn trong thùng gỗ có thêm mấy khối huyết, một đường trở về, tâm tình Yến Bạch Thu đều thật tốt, rất thoải mái, một chút cũng không buồn vì hôm nay bị đuổi theo đòi thu phí.
Hôm nay, trong nhà có nhiều thêm một món đồ ăn.
Bốn khối huyết, nấu canh, điều chế thêm một chút gia vị, có thể cải thiện một chút sinh hoạt, tâm tình Yến Bạch Thu cực kỳ thoải mái.
Một đường đi trở về, bởi vì tâm tình không tồi, cũng không cảm thấy mệt. Khi về tới nhà, Liễu Thanh Mai đã làm xong cơm, bữa trưa là cháo rau dại, còn có chút xương sườn hôm qua còn lại, cả một nhà ngồi trên mặt đất, quanh quần bên nhau, nghe Yến Bạch Thu kể chuyện bày quán buổi sáng, biết đồ đã được bán đi hết, có chút ngoài ý muốn.
Liễu Thanh Mai thấy mấy khối huyết trong thùng tò mò hỏi:"Huyết này là Cầu Cầu mua về?"
Yến Bạch Thu lắc đầu, uống cháo rau dại, xoa bụng nói:"Không phải, đây là người khác cho.''
Liễu Thanh Mai kinh ngạc:"Còn có người tốt như vậy?" Nhi tử từ trước đến nay đều bị người khi dễ, cư nhiên còn có người có lòng tốt như vậy, Liễu Thanh Mai quyết định lần sau đi lễ chùa, sẽ dâng lên thêm chút tiền dầu.
"Đúng vây, người nọ không những cho ta huyết, còn giúp ta nữa." Yến Bạch Thu không nói về chuyện thu phí, ăn xong, liền đem tiền hôm nay kiếm được lấy ra.
Đồng tiền linh tinh vụn vặt, thoạt nhìn không ít, Yến Bạch Thu thực nghiêm túc nhặt đếm từng đồng, người một nhà đều nhìn, trên mặt nở nụ cười vui mừng.
"121, 122 trừ đi tiền phí tổn, kiếm được tầm 40, 50 văn tiền." Đem toàn bộ tiền trong ngực móc ra, tỉ mỉ đếm, Yến Bạch Thu cũng không dám tin tưởng, chỉ một buổi sáng bán đậu hũ, cư nhiên bán được bốn, năm chục văn tiền.
Nơi này bánh bao thông thường bán một văn tiền một cái, ăn đặc biệt ngon, nhân thịt thì ba văn tiền một cái, thịt heo giá ba mươi văn một cân, một cân là mười sáu lạng, bốn năm chục văn tiền, không sai biệt lắm là thu vào được ba bốn mươi văn.
Yến Bạch Thu cầm tiền ở trong tay, trong lòng rất thỏa mãn.
"Cha, nương, các ngươi xem, đây đều là tiền buổi sáng nay kiếm được." Đại mập mạp cười phá lệ vui vẻ.
Ánh mắt thứ hai, một vết sẹo thật lớn, đáng tiếc, thật là đáng tiếc.
Ánh mắt thứ ba, di, đây không phải là Diêm vương mặt lạnh giết heo, soái ca bán thịt heo sao? Chờ đến khi Yến Bạch Thu lấy lại tinh thần, liền phát hiện đôi mắt tiểu soái ca bán thịt heo nhìn cậu có chút âm lãnh.
Rụt rụt cổ, Yến Bạch Thu lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện, chính mình đây là tự tiện xông vào nhà dân, mạo muội chạy vào nhà người ta, lại lén lút xem người ta mài dao....
"Thực xin lỗi, ta không phải cố ý chạy tới nhà ngươi..... " Giơ tay lên, nhưng trong tay lại cầm theo một cái nồi sắt nhỏ, không biết còn tưởng rằng cậu muốn vung tay lên đánh người.
"Ách..... "
Nam nhân mặc hắc y lại không có nhìn tới Yến Bạch Thu ngây thơ ngốc nghếch tới mức rối tinh rối mù kia, mà đem dao đã mài tốt dơ lên, ngón tay nhẹ nhàng miết vào lưỡi dao, chậm rì rì hỏi:"Là tới mua thịt heo sao?"
Yến Bạch Thu khựng lại, không biết phải trả lời như thế nào, cứ như vậy đứng ngơ ngác, giống như một ngốc tử bụ bẫm, bởi vì chạy quá vội, mặt đỏ như quả cà chua, thẹn thùng muốn chết.
"Ta, ta..... " Không có tiền.....
Không đợi Yến Bạch Thu trả tiền, nam nhân cũng không để ý tới, cúi đầu, lại bắt đầu 'xoèn xoẹt' mài dao.
"Thịt heo hôm nay đã bán xong rồi, những thịt heo này đã có người đặt, nếu như ngươi muốn, ngày mai tới sớm chút." Thanh âm kia quạnh quẽ, giống như người có chút lạnh băng.
Yến Bạch Thu nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, đoán rằng người này là nghĩ cậu tới nhà mua thịt heo, yên lặng nhẹ nhàng thở ra.
"Nga, ta đã biết." Nhưng mà, chờ cậu có tiền, khẳng định là còn phải lâu lắm mới quay trở lại đi.
Xấu hổ được giải trừ, Yến Bạch Thu cũng không còn việc gì, đánh giá khắp cái sân này, cũng không biết như thế nào, chạy một đường không dám ngó đông nhìn tây, thần không biết quỷ không hay chạy tới nơi đây.
Nơi này nằm sâu trong thị trấn, xem như là đoạn đường vô cùng hẻo lánh, muốn đi ra ngoài, còn phải đi qua một cái hẻm nhỏ.
Đánh giá xong rồi, cũng đã nghỉ ngơi tốt, Yến Bạch Thu liền chuẩn bị trở về.
Nam nhân đã mài xong dao lại chuẩn bị đổi sang một con dao khác, phát hiện tầm mắt có chút tối, ngẩng đầu phát hiện đại mập mạp kia đang ngơ ngác, giống như một tảng đá tròn đặt trước mặt y, đôi mắt không chớp lấy một cái, cứ như vậy nhìn thẳng vào bên trong lều đằng sau y.
Nam nhân tùy ý nhìn thoáng qua, nhìn theo ánh mắt của đại mập mạp, rõ ràng kà chỗ để hai đầu heo đã làm sạch.
Tư Trấn Khấu:"...... "
Y lại nhìn thoáng qua Yến Bạch Thu, đối phương vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào hai cái đầu heo đã được làm sạch kia, ánh mắt như biến thành thực thể mà khóa chặt vào.
Tư Trấn Khấu đối với Yến Bạch Thu cũng có chút ấn tượng, người này quá béo, cả cái huyện Thái Hòa này không tìm được ai thứ hai béo như vậy, thứ hai là ở thời điểm y chia thịt heo, nghi ngờ thủ pháp của y.
Mà nay, rõ như ban ngày, không chút nào che giấu ánh mắt.
Thật sự là trần trụi.....
Thấy mập mạp nửa ngày không thu lại tầm mắt, Tư Trấn Khấu lại một lần nữa quan sát trang phục của mập mạp, ăn mặc một thân quần áo từ vải bố thô, màu xám xịt, trên người treo những ống trúc kì quái, xách theo cái nồi nhỏ, còn cầm theo một cái thùng gỗ cũ nát, thoạt nhìn thật keo kiệt.
Liên tưởng đến lần trước, khi cả nhà cậu mua thịt heo, lại nhìn bộ dáng nước dãi muốn chảy dài tận ba thước này của mập mạp. (Xấu hổ quá anh Thu ơi)
Tư Trấn Khấu nghĩ nghĩ, chỉ vào một thùng máu trong góc, nhàn nhạt nói:"Nếu ngươi vội vã muốn lấy, vậy nhặt một ít huyết kia đi, nhiều vạy phỏng chừng cũng không bán hết."
Ánh mắt vô định, Yến Bạch Thu đang nghĩ ngợi linh tinh, lúc này lỗ tai đặc biệt thính, nghe được rành rành, đối mắt phiếm lục quang, nhìn chằm chằm thùng gỗ nam nhân chỉ.
Yến Bạch Thu cảm thấy nam nhân trước mặt thật sự quá tốt, cư nhiên muốn đưa huyết cho cậu.
"Thật, thật sự???" Yến Bạch Thu kinh hỉ, khuôn mặt bụ bẫm nở nụ cười đắc ý, vì quá béo mà không nhìn thấy mắt đâu, nhìn đặc biệt đau mắt, quả thật không dám nhìn thẳng.
Tư Trấn Khấu không nỡ nhìn thẳng, thật nhanh liền cúi đầu, tiếp tục mài dao, cổ họng bắn ra một câu:"Ân, chính ngươi tự lấy đi."
Yến Bạch Thu trong lòng vui vẻ, một chút cũng không nghe ra lời khách sáo từ nam nhân, cảm giác chính mình gặp được người tốt.
Kỳ thật, ngày thường cậu sẽ không nghĩ như vậy, người khác làm ra món gì ngon, mời cậu nếm thử, cậu đều từ chối, nhưng không biết bây giờ đầu óc tại sao lại phạm phải hồ đồ, nam nhân vừa nói, cậu còn thật sự tung ta tung tăng chạy tới, thật sự nhặt lên mấy khối huyết. Nhặt xong còn nói một cậu cảm tạ.
Đại mập mạp một đường nhảy nhót, xách theo thùng gỗ, cầm nồi sắt nhỏ rời đi.
Tư Trấn Khấu yên lặng nhìn mập mạp kia, đất rung núi chuyển rời đi, trong lòng có cảm giác quái dị không nói lên lời.
Nhìn trong thùng gỗ có thêm mấy khối huyết, một đường trở về, tâm tình Yến Bạch Thu đều thật tốt, rất thoải mái, một chút cũng không buồn vì hôm nay bị đuổi theo đòi thu phí.
Hôm nay, trong nhà có nhiều thêm một món đồ ăn.
Bốn khối huyết, nấu canh, điều chế thêm một chút gia vị, có thể cải thiện một chút sinh hoạt, tâm tình Yến Bạch Thu cực kỳ thoải mái.
Một đường đi trở về, bởi vì tâm tình không tồi, cũng không cảm thấy mệt. Khi về tới nhà, Liễu Thanh Mai đã làm xong cơm, bữa trưa là cháo rau dại, còn có chút xương sườn hôm qua còn lại, cả một nhà ngồi trên mặt đất, quanh quần bên nhau, nghe Yến Bạch Thu kể chuyện bày quán buổi sáng, biết đồ đã được bán đi hết, có chút ngoài ý muốn.
Liễu Thanh Mai thấy mấy khối huyết trong thùng tò mò hỏi:"Huyết này là Cầu Cầu mua về?"
Yến Bạch Thu lắc đầu, uống cháo rau dại, xoa bụng nói:"Không phải, đây là người khác cho.''
Liễu Thanh Mai kinh ngạc:"Còn có người tốt như vậy?" Nhi tử từ trước đến nay đều bị người khi dễ, cư nhiên còn có người có lòng tốt như vậy, Liễu Thanh Mai quyết định lần sau đi lễ chùa, sẽ dâng lên thêm chút tiền dầu.
"Đúng vây, người nọ không những cho ta huyết, còn giúp ta nữa." Yến Bạch Thu không nói về chuyện thu phí, ăn xong, liền đem tiền hôm nay kiếm được lấy ra.
Đồng tiền linh tinh vụn vặt, thoạt nhìn không ít, Yến Bạch Thu thực nghiêm túc nhặt đếm từng đồng, người một nhà đều nhìn, trên mặt nở nụ cười vui mừng.
"121, 122 trừ đi tiền phí tổn, kiếm được tầm 40, 50 văn tiền." Đem toàn bộ tiền trong ngực móc ra, tỉ mỉ đếm, Yến Bạch Thu cũng không dám tin tưởng, chỉ một buổi sáng bán đậu hũ, cư nhiên bán được bốn, năm chục văn tiền.
Nơi này bánh bao thông thường bán một văn tiền một cái, ăn đặc biệt ngon, nhân thịt thì ba văn tiền một cái, thịt heo giá ba mươi văn một cân, một cân là mười sáu lạng, bốn năm chục văn tiền, không sai biệt lắm là thu vào được ba bốn mươi văn.
Yến Bạch Thu cầm tiền ở trong tay, trong lòng rất thỏa mãn.
"Cha, nương, các ngươi xem, đây đều là tiền buổi sáng nay kiếm được." Đại mập mạp cười phá lệ vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất