Tiểu Địa Chủ

Chương 54: Đại mua sắm

Trước Sau
"Cầu Cầu, ngươi nói là vịt kho này thật mau sẽ bị người khác bắt chước?" Liễu Thanh Mai một lúc liền thông, tức khắc minh bạch, mặt có chút trắng bệch.

"Kia, vậy phải làm sao cho phải?" Yến Bạch Sinh cũng không có biện pháp.

Vịt kho này chính là một sinh ý to a, so trước mắt mà nói, một ngày bán mấy chục con, kiếm vậy cũng là đủ.

"Cha không có việc gì, loại sự tình này chúng ta hẳn cũng đã rõ ràng. Khả năng chúng ta vừa mới buôn bán nên không hiểu nhiều, kỳ thật ở tiệm cơm hay tửu lâu ở phương diện này cũng quá nhiều (ý là học lỏm ấy ạ, kiểu như xã hội hiện đại mk ấy, thi nhau mở cùng một nghề, nhà nào ngon nhà đó có khách, nôm na là "lộc nhà ai nhà đó hưởng"), chúng ta ăn một lần mệt liền nhớ kĩ giáo huấn này. Sinh ý vịt kho này, nghiên cứu chút phối phương độc đáo, sáng tạo ra khẩu vị khác người, như vậy dù người ta có bắt chước cũng không thể thập toàn thập mỹ như chúng ta làm ra được. Cũng giống như vịt nướng Từ gia hay vịt lá sen của Túy Liên Lâu." Hành động bắt chước này, Yến Bạch Thu cũng thường thấy a.

(*Thập toàn thập mỹ: mười phân vẹn mười, không có khuyết điểm)

Liễu Thanh Mai cũng bất đắc dĩ, nhìn bộ dáng Yến Bạch Thu kiên định, cũng không nói thêm gì nữa.

"Cũng chỉ có thể như vậy a."

Yến Bạch Thu cười cười:" Chỉ cần làm ra đồ ăn ngon, khách nhân khẳng định có." Dừng một chút, Yến Bạch Thu nhớ đến thời gian này trong nhà cũng coi như có chút tiền, có chút thong thả không quá vất vả như trước nên cũng nói ra vấn đề cư trú.

"Cha, nương hai người xem, chúng ta gần đây cũng kiếm được chút tiền, ta nghĩ chúng ta có nên dọn lên thị trấn ở không a." Yến Bạch Thu nhìn về phía phu thê Yến gia.

Một bên Yến Bạch Tuyết không hé răng, im lặng lắng nghe.

Tiểu cô nương cũng tán đồng ý kiến của ca ca, trong thị trấn muốn làm gì cũng tiện, muốn mua đồ vật gì cũng rất gần. Nhưng nàng cảm thấy chính mình rất vô dụng không có quyền nói chuyện, liền nghe ý kiến đại nhân trong nhà.(chỗ này mọi người cũng hiểu, thời phong kiến ng phụ nữ thường không có tiếng nói, phụ thuộc và chỉ có thể nghe lời đàn ông trong nhà).

Đối với đề nghị này, Yến Bạch Sinh cũng có chút động tâm.

Liễu Thanh Mai hồi tưởng nhà, rồi lại nghĩ đến số tiền dư, đầu óc chuyển chuyển, ước chừng đánh giá rồi cau cau mày.

"Dọn tới trong thị trấn cũng tốt, bên này nhiều người (hàng xóm), buổi tối có mõ gõ cầm canh (canh giờ), nhưng tiền dư trong nhà không đủ để mua nhà trên thị trấn a." Liễu Thanh Mai ưu sầu.

"Ta tính như này, gần nhất tiền chúng ta kiếm được cũng gần trăm lượng bạc, trong thị trấn mua nhà ít nhất cũng tốn vài trăm lượng bạc, phòng tốt không chừng giá còn cao hơn." Hơn nữa lúc này mới bắt đầu khởi bước, Liễu Thanh Mai không thể nào tán đồng.

Điều này Yến Bạch Thu đã sớm nghĩ tới, cho nên khi nhìn thấy song thân lo lắng cũng không hoảng hốt, chậm rãi tiếp lời:" Không có việc gì, trước tiên chúng ta có thuê trước ở tạm, sau có tiền sẽ tính đến chuyện mua nhà."

Yến Bạch Sinh vỗ đầu:" Ai nha, vẫn là ta hiểu sai, cũng đúng, trước cứ thuê, chờ ngày sau lại quyết định tiếp."

"Việc này cứ định như vậy đi, chốc lát ta và cha sẽ ra ngoài trấn dò hỏi xem chỗ nào cho thuê, nhà ta đã quá cũ, hơn nữa bốn phía không có người, nhà ta ở trong trấn kiếm lời, nếu như bị người ganh ghét đỏ mắt nhìn chằm chằm, sẽ có thể gặp tai ương." Yến Bạch Thu có chút nghĩ mà sợ nói.

Yến gia nghe vậy cũng soạt soạt cảnh giác.



Xác thật, người nhà họ Yến gần đây trong trấn rất nổi bật, nguyên bản thanh danh không tốt, khó bảo toàn sẽ không có người bỏ đá xuống giếng.

Liễu Thanh Mai là nữ nhân trong nhà, cẩn thận tưởng tượng liền cảm thấy một trận hãi hùng khiếp vía, lúc này mọi người cũng ăn xong rồi, rảnh rỗi không có việc gì, nàng liền thúc giục trượng phu cùng nhi tử mau chút đi tìm nhà thê ở.

"Mau đem phòng ở tìm hảo, chúng ta cũng sớm dọn đến thị trấn chút." Liễu Thanh Mai hiển nhiên là có chút nóng nảy.

Dò hỏi nhi tử buổi chiều cần mua những nguyên liệu nấu ăn gì, liền cũng Yến Bạch Tuyết đi vào trong thị trấn mua thức ăn, coi như là phân chia công việc rõ ràng.

Việc đi thuê nhà rất dễ, đi quanh thị trấn dò hỏi, liền biết không ít chỗ cho thuê, phụ tử hai người dò la cả buổi chiều liền đem việc này giải quyết.

Phòng ở bên trong thị trấn, không quá hẻo lánh, nhưng cũng không phồn hoa (kiểu như trong và ngoài thành ấy), khoảng cách từ tiệm đến đây đi qua khoảng bảy tám con đường (chỗ này mị nghĩ là ngõ nhỏ mk đi cong cong vẹo vẹo ấy). Toà nhà này có phòng khách riêng, có đại sảnh, bên trong sân có một tiểu đình (đình hóng mát), có mấy gian sương phòng rộng rãi, cũng đủ cho người nhà họ Yến ở. Sân rộng khoảng chừng trăm mét vuông, tiền thuê cũng không đắt. Yến Bạch Thu tương đối hài lòng, thanh toán tiền thuê, ký khế ước liền cùng cha Yến trở về.

Những đồ ăn lăt vặt Liễu Thanh Mai đều mua đủ, chỉ là cá cùng vịt số lượng yêu cầu quá nhiều, Yến Bạch Thu cũng không có để Liễu Thanh Mai đi mua mà là tự mình đi.

Vịt cũng muốn mua nhiều, lại còn cá làm ngư hoàn, hai thứ này đầu ra nhiều, lẩu cay vẫn tiếp tục bán. Yến Bạch Thu nghĩ nghĩ, mua nhiều như vậy, chính mình đi lấy về cũng không tiện, không bằng trực tiếp đàm phán cùng chủ quán bán vịt và cá kia mang đến nhà rồi trả tiền.

Kỳ thực những khách hàng như Yến Bạch Thu các chủ quán thật thích, vừa mua nhiều lại trả phí vận chuyển tất nhiên là nguyện ý đưa rồi. Hơn nữa thời điểm mua hàng, tiểu mập mạp còn cười tủm tỉm, miệng phá lệ ngọt:" Vịt/cá này ta mỗi ngày đều lại đây mua." Lời này thật dễ nghe làm sao a~.

Thật là một đứa trẻ dễ thương.

Vì thế hôm nay Yến gia đóng cửa rất sớm, thu thập đồ đạc, trước tiên trở về, cùng mang về cá và vịt người ta đưa qua.

Mấy đại ca khuân vác mang cá và vịt về thấy Yến Bạch Thu ở địa phương này cũng không cảm thấy kì quái, lấy được tiền, một đám cảm tạ rồi rời đi.

"Các đại ca, ngày mai đều nhớ rõ đến đây a~." Yến Bạch Thu dặn dò hô.

Mấy vị khuân vác đều là nông dân nghèo khổ, việc làm này cũng là do cướp được. Yến Bạch Thu đều làm cá, vịt vào buổi tối, ngày mai số lượng phải mang vào trong thị trấn cũng khá nhiều, đơn giản bảo mấy đại ca khuân vác sáng mai lại tới đây một chuyến. Mấy người này vừa nghe đến sớm như vậy liền do dự, bọn họ cũng không phải người trong trấn, là người từ thôn khác chạy đến trong thị trấn, đường khá xa xôi, nghe Yến Bạch Thu trả giá gấp đôi lúc này mới đáp ứng.

"Hảo a, ngày mai chúng ta sẽ đến đúng giờ."

Khi về đến nhà, thái dương (mặt trời) còn chưa xuống núi, nhưng hôm nay chính là rất bận a.

Hôm nay Yến Bạch Thu mua sáu mươi con, cá mè hai trăm cân. Cá này Yến Bạch Thu tính mua nhiều hơn, nhưng suy nghĩ sau lại thôi. Mua rồi vận chuyển về đến đây rất phiền toái, mới một chuyến đã mệt muốn chết, nghĩ ngày mai dọn lên thị trấn thì lại mua nhiều một chút là được.

Giết vịt, cả nhà đều động thủ, như vậy cũng không quá sức. Vịt như cũ là nấu nước, nhổ lông, nội tạng cũng được rửa sạch sẽ, còn nội tạng cá lần này lại vứt bỏ vì quá nhiều, lại tanh, chỉ là đầu cá lại một đống, đơn giản không cần tính.

Bởi vì việc quá nhiều, lao lực như việc làm bò viên liền không có làm, đi nhổ lông vịt, rửa sạch, để vào trong nồi cùng các loại gia vị vào tiến hành nấu. Việc này đơn giản vì thế liền giao cho Yến Bạch Tuyết. Tiểu Tuyết, cô nương này thông minh, chỉ đạo vài câu nàng liền hiểu.

Hôm qua lần đầu làm vịt kho, khuyết điểm của nước kho Yến Bạch Thu đã nhớ rõ, tuy rằng hôm nay vội, nhưng cậu cũng không có quên việc này, thời điểm buổi chiều ở tiệm thuốc và tiệm tạp hoá, cậu có mua sắm các loại gia vị, cậu tin tưởng lỗ áp lần này sẽ càng thêm mỹ vị.



Kho vịt có muội muội nhìn, Yến Bạch Thu liền cùng cha mẹ yên tâm làm ngư hoàn.

Trong nhà chỉ có một cái nồi to, lâm thời đành phải đem nồi làm lẩu cay loãng, lấy một ít cục đá trên giá, đơn giản dựng một cái lều lộ thiên, trực tiếp đem cái nồi kia đặt lên trên.

Giết cá, lọc thịt cá, phu phụ Yến phụ trách băm cá, Yến Bạch Thu phụ trách làm ngư hoàn, thường thường tăng thêm chút củi lửa, thời gian bất tri bất giác trôi qua.

Yến Bạch Thu làm xong nhóm ngư hoàn đầu tiên, liền để xuống qua xem vịt, lỗ áp kia cũng vừa tới, Yến Bạch Thu nếm hương vị, có cải tiến, hương vị so với hôm qua xác thực tốt hơn rất nhiều.

Vội nửa ngày, người nhà họ Yến ăn cơm trước, cơm nước xong nghỉ ngơi một lát lại bắt đầu lao động, bởi vì trong sân có hai cái bếp, ngọn lửa rất to, cũng không cần trâm đèn dầu vẫn có thể thấy rõ ràng, vẫn luôn bận rộn, thật mau đến Hợi (9-11h đêm), người nhà họ Yến lúc này mới vội xong.

Lần này chính là đem người nhà họ Yến mệt thở không được, mỗi người đều mệt đến lười động đậy, tùy tiện nấu chút nước rửa ráy rồi đi ngủ.

Yến Bạch Thu cũng mệt, làm xong đợt ngư hoàn cuối cùng, cậu mệt tới rút gân, cả người không còn chút sức lực, chỉ bằng ý chí chống đỡ, lúc này rốt cuộc đem ngư hoàn đều làm tốt, vớt ra để vào nước lạnh, người nhà họ Yến đều nằm nghỉ.

Cậu nằm im trên giường không động thầm nghĩ, thời điểm cậu nằm xuống hệ thống liên tục cảnh báo trong đầu cậu không hoàn thành nhiệm vụ nhưng cậu đã không còn chút sức lực nào, trực tiếp đi gặp chu công.

Một đêm này người nhà họ Yến ngủ phá lệ ngon, rất mau trời đã sáng cũng không có tỉnh lại. Vẫn là Liễu Thanh Mai tương đối cảnh giác, nàng nguyên bản cũng mệt mỏi cả đêm, ngủ vô mộng, nhưng nàng từ trước đến nay giấc ngủ nông, nghe được bên ngoài có tiếng nói chuyện liền lập tức tỉnh ngủ.

Nằm bò nhìn qua khe hở cửa sổ, Liễu Thanh Mai lúc này mới nhìn thấy, là mấy vị khuân vác chiều hôm qua đang hướng tới nhà nàng.

Liễu Thanh Mai hồi tưởng lời nhi tử nói ban ngày, lại nhìn vài vị khuân vác, một trận hãi hùng khiếp vía.

Còn tốt, nhờ có cuộc nói chuyện của mấy vị khuân vác, nếu mấy người kia có ý xấu, chỗ ở của bọn họ lại hẻo lánh, nếu thật sự phát sinh cái gì, chính là chết cũng không có người biết.

Liễu Thanh Mai đẩy đẩy cái chăn bên cạnh mình, hôm qua quá mệt, đẩy một đám cũng không tỉnh, vẫn là phải "bạch, bach" vả mặt, lúc này mới mơ màng tỉnh lại.

"Nương, làm sao vậy?" Yến Bạch Thu ngáp, ánh mắt mơ hồ.

"Có người tới, các ngươi mau lên chút, ta đi mở cửa." Liễu Thanh Mai sớm đã mặc tốt quần áo, tóc đã chải gọn, tùy tiện thu thập, quay qua vẫn thấy Yến Bạch Thu vẫn chưa tỉnh, hung hẳng véo má một phen.

"Ngao, ngao."

___________

11:23' ngày 5/5/2021

Nay có ai săn siêu hội shoppe hơm ????????

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau