Cá Của Tôi Trải Rộng Toàn Tinh Tế

Chương 33: Chạy ngay đi

Trước Sau
Không có tiếp tục tưới tiêu cội nguồn sinh mệnh, Đường Ẩn đã lấy lại được chút sức lực, cậu dùng sức mạnh bóng tối phá đám dây leo xanh biếc này, sau đó muốn tìm bóng dáng của dây leo xanh thẫm.

Đường Ẩn không cần đi tìm, quả bóng làm bằng nhóm dây leo lớn quấn quanh trên cành có màu xanh đậm và nó dường như đang quấn lấy thứ gì đó.

Nhìn xuống chút nữa, mọi người đều ở đó nhưng Lục Tước đã không còn ở đó, hiển nhiên kẻ xui xẻo bị quấn lấy chính là Lục Tước.

"Đường, Lục Tước đã xúc phạm mẫu thụ và mẫu thụ đang trừng phạt nhẹ cậu ta." Ishilia đứng dưới tán cây nói.

Mặc dù vừa rồi Đường Ẩn không có nhiều cảm giác về thế giới bên ngoài nhưng cậu có thể cảm giác được một mũi tên xuyên qua dây leo chết tiệt kia, không để cậu xấu mặt.

Mặc dù không biết dây leo xanh thẫm có liên quan gì đến Lục Tước hay không, chỉ riêng hành động bắn tên của Lục Tước đã thực sự giải vây cho Đường Ẩn, với lòng kiêu hãnh của Đường Ẩn, cậu không thể chịu nổi bị làm nhục trước mặt mọi người như thế.

"Lục Tước là người của tôi, cũng không cần phiền mẫu thụ ra tay, tôi sẽ dẫn anh ấy về dạy dỗ nghiêm khắc." Sức mạnh trong tay Đường Ẩn hội tụ thành một chiếc liềm, lẽ ra sức mạnh của bóng tối đã suy yếu vào ban ngày nhưng hôm nay Đường Ẩn nhận được tưới tiêu của cội nguồn sinh mệnh, sức mạnh lưỡi hái trong tay cậu còn mạnh hơn bình thường trong bóng tối.

Đường Ẩn giơ liềm lên chạm vào dây leo, dưới ánh mắt không thể tin được của các tinh linh, những dây leo xanh thẫm kia nhanh chóng biến thành màu đen và phóng to như sắp khô héo rồi trực tiếp hóa thành bột rơi xuống đất.

Đường Ẩn cũng khẽ mở mắt, ý định ban đầu của cậu là dùng sức mạnh bóng tối để mở một cái lỗ kéo Lục Tước ra ngoài là được nhưng không ngờ khi sức mạnh bóng tối chạm vào những dây leo này, bọn chúng sẽ héo tàn như đồ sứ.

Không có người chú ý tới có những đường màu xanh lá cây đậm xuất hiện trên cơ thể của Lục Tước.

||||| Truyện đề cử: Rung Động Vô Thời Hạn |||||

Đường Ẩn ôm Lục Tước đang bất tỉnh có hơi lúng túng nhìn các tinh linh đang trợn mắt nhìn cậu.

Lục Tước chỉ dùng một mũi tên bắn vào dây leo, các tinh linh đã tức giận đến mức không thể chờ đợi muốn xé nát Lục Tước thành tám mảnh mà bây giờ hành vi của Đường Ẩn còn quá đáng hơn gấp trăm lần so với Lục Tước.

Cho dù là huyết tộc này vô cùng xinh đẹp, cho dù đối phương là khách quý của tinh linh vương, các tinh linh tức giận vẫn giương cung dài nhắm mũi tên về phía Đường Ẩn.

"Bắn tên!!!"

Thậm chí chưa hỏi tinh linh vương thì mưa tên đã bay về phía Đường Ẩn.

Ishilia muốn ngăn lại nhưng đã quá muộn, đôi mắt xanh biếc của hắn lo lắng nhìn Đường Ẩn, bỗng nhiên, hắn dường như đã nhận ra điều gì đó và nhìn về phía bầu trời.

Chỉ thấy thân rồng đen kịt che khuất bầu trời lướt qua mây mù, hơi thở rồng làm xào xạc cả khu rừng, những mũi tên dài bắn ra bị thổi bay đến xiêu vẹo rồi rơi lung tung trên mặt đất.

"Tinh linh, mấy người đang làm gì với bạn của tôi?" Một giọng nói trầm và mạnh mẽ vang lên như sấm.

Với âm thanh chói tai này, thân rồng lao ra khỏi tầng mây, móng rồng to lớn đè lên vùng đất của khu rừng tinh linh, giẫm ra dấu ấn sâu đậm trên mặt đất, những vảy rồng đen xếp gọn gàng trên thân như những dãy núi, dưới ánh ban mai càng toát lên vẻ rực rỡ.

Chiếc cổ thon dài rủ xuống duyên dáng, giữa những đám mây và sương mù, một con mắt rồng thậm chí còn chói lọi hơn so với mặt trời đang nhìn xuống các tinh linh trên mặt đất.

Trước những sinh vật có sức mạnh khó tin như thời gian và không gian và con rồng vĩnh cửu, các yêu tinh trong cơn thịnh nộ đã nguôi ngoai, họ từ từ rút lui với cung tên của mình, bảo vệ vua yêu tinh phía sau họ.

Trước những sinh vật có sức mạnh khó tin như rồng thời không và vĩnh hằng, các tinh linh trong cơn thịnh nộ đã bình tĩnh lại, họ giơ cung từ từ rút lui về phía sau, bảo vệ tinh linh vương ở phía sau họ.

"Kerr, là hiểu lầm!" Đường Ẩn ôm Lục Tước từ trên cây nhảy xuống, cậu ngẩng đầu nhìn về cự long đang sánh vai với mặt trời, cảm thấy cổ mình đều sắp gãy mất: "Anh có thể biến thành người trước được không?"

Cự long nhìn thoáng qua Đường Ẩn, hắn im lặng một hồi, ánh sáng màu đen bao phủ lấy hắn, thân rồng to lớn đến mức khiến người ta cảm thấy ngột ngạt đã biến thành một cơ thể người cao gầy trong chốc lát.

Kerr đội mũ trùm đầu màu đen, vành mũ che khuất nửa trên khuôn mặt nhưng từ đôi môi mím chặt có thể được con rồng lúc này đang có tâm trạng rất tồi tệ, hắn đứng trước mặt Đường Ẩn trong tư thế bảo vệ, lạnh lùng nói với các tinh linh đang căng thẳng tột độ: "Tôi cần một lời giải thích hợp lý."



Ishilia bước ra, hành lễ với Kerr: "Thưa ngài Claykerrstie tôn quý, Lục Tước đã làm tổn thương mẫu thụ tinh linh và bị mẫu thụ trừng phạt, để giải cứu Lục Tước mà Đường Ẩn đã làm tổn thương mẫu thụ, chiến sĩ của tộc tôi trong lúc xúc động đã nhắm mũi tên ngay bạn của ngài nhưng thật ra những gì họ làm chỉ vì tín ngưỡng với mẫu thụ."

Kerr nhìn Đường Ẩn, hắn không quan tâm Ishilia nói cái gì, hắn chỉ quan tâm thái độ của Đường Ẩn mà thôi.

Đương nhiên, hắn còn rất để ý có một con người được ôm trong lòng Đường Ẩn, điều này thật khó chịu đến nỗi Kerr không thể thể bỏ qua nếu muốn lờ đi.

"Chuyện xảy ra có lẽ đúng như lời Ishilia nói, nhưng tôi không chủ quan nghĩ đến việc phá hư hết những dây leo này, tôi chỉ muốn đẩy những dây leo này ra nhưng không biết vì sao chúng lại bỗng nhiên khô héo." Đường Ẩn có hơi oan ức, hàng loạt chuyện mà cậu trải qua khiến trong lòng cậu cảm thấy rất khó chịu nhưng cậu không thể nói mẫu thụ tinh linh đã làm sai điều gì, dù sao thì cây này đúng thật đã mang lại cho cậu rất nhiều quà.

Giọng điệu của Đường Ẩn cũng lộ ra một chút oan ức khi nói, cậu lúc thường luôn kiêu ngạo lạnh lùng nhưng lúc này lại lộ ra một chút mềm mại giống như một con trai đã mở lớp vỏ cứng của nó để lộ ra một chút thịt mềm màu hồng bên trong.

Kerr nói không chút do dự: "Đó hẳn là vấn đề của mẫu thụ tinh linh."

Các tinh linh: "..."

Các tinh linh: "Mẫu thụ thì có vấn đề gì chứ?"

Kerr lạnh lùng nói: "Nếu không có vấn đề gì thì cần tôi làm gì nữa?"

Các tinh linh: "..."

Đúng ha, con rồng đến với ý không tốt này là họ xin ông nội nói với bà nội tìm tới.

An toàn của mẫu thụ là quan trọng nhất, cộng thêm rồng thời không và vĩnh thật đúng là quá mạnh mẽ, các tinh linh giận mà không dám nói gì, trơ mắt nhìn Kerr đi về phía mẫu thụ tinh linh.

Kerr đặt tay lên mẫu thụ tinh linh, hắn nhắm mắt lại, ý thức chìm vào trong mẫu thụ tinh linh, Kerr không có mối liên hệ mật thiết với mẫu thụ tinh linh như tinh linh vương, tinh thần lực của hắn đã đủ mạnh để thiết lập một mối liên hệ từ không khí, nếu hắn mạnh hơn thì hắn thậm chí có thể đảo khách thành chủ, ảnh hưởng đến hành vi của mẫu thụ.

Theo thời gian trôi qua, lông mày của Kerr ngày càng nhăn chặt hơn, hắn có thể cảm nhận được bây giờ mẫu thụ tinh linh thiếu năng lượng và cội nguồn sinh mệnh ra thì cũng không phải vấn đề gì lớn.

Chắc có nơi nào đó không ổn, hắn cảm nhận được một dấu vết quen thuộc từ bên trong mẫu thụ tinh linh.

Loại năng lượng này vẫn có chút giống như hơi thở của rồng thời không và vĩnh hằng nhưng trong một thời gian và không gian sẽ chỉ tồn tại một con rồng thời không và vĩnh hằng duy nhất, Kerr chưa bao giờ đến khu cấm của tinh linh, theo lý tới nói hắn không thể nào tìm thấy hơi thở của chính mình từ mẫu thụ.

Chẳng lẽ tương lai hắn để lại thứ gì đó ở trong mẫu thụ tinh linh?

Kerr cẩn thận kiểm tra lại, ngoại trừ hơi thở của chính mình, Kerr không phát hiện bất thường nào khác.

"Ngài Claykerrstie, tình huống bây giờ của mẫu thụ thế nào rồi?" Ishilia hỏi.

"Không sao, chỉ cần đổ thêm chút sinh mệnh tinh hoa là được." Ker thu tay lại và thản nhiên nói.

Ishilia thiết lập lại liên lạc với mẫu thụ và phát hiện ra năng lượng đen khủng khiếp kia đã thực sự biến mất, tình trạng lá rụng liên tục của mẫu thụ cũng đã giảm bớt, dù không biết Kerr đã làm gì, nhưng mối nguy của mẫu thụ đã thực sự được giải quyết, Ishilia bày tỏ lòng biết ơn với Kerr.

Kerr: "Tôi chẳng làm gì cả."

Ishilia lại cảm ơn.

Kerr: "..."

So với kiêu ngạo của tinh linh, tính cách của cự long chính là ngạo mạn, họ khinh thường giao tiếp quá nhiều với những sinh vật phiền phức, Kerr không giải thích điều đó, thay vào đó nhìn về phía người mà hắn quan tâm nhất.



Hắn nhìn thấy Đường Ẩn đang ôm Lục Tước trong lòng, cau mày không ngừng quan sát Lục Tước đang hôn mê bất tỉnh, thỉnh thoảng đưa tay vỗ vào gương mặt Lục Tước, ngài thân vương ra ta không nặng không nhẹ làm cho tay cậu vỗ đến đỏ bừng lên.

Mắt vàng lạnh lẽo.

Khi ánh mắt rơi vào hình xăm hoa hồng trên người Lục Tước, con ngươi đang không ngừng co rút, trong nháy mắt dựng thành một đường thẳng, Kerr kéo mũ trùm đầu ra, lớp vảy đen bao phủ nửa khuôn mặt cho thấy cự long đang trong giai đoạn tìm bạn đời mà nóng nảy không yên.

"Cậu ký kết huyết khế với anh ta?"

Kerr gằn từng chữ, từng chữ của hắn đều lộ ra hơi thở đáng sợ khiến người ta kinh hãi.

Đường Ẩn: "?"

Đường Ẩn bình tĩnh nói: "Ừ, thì sao? Anh muốn làm gì?"

Kerr sải chân đi tới trước mặt Đường Ẩn, nắm lấy cổ tay Đường Ẩn: "Tôi muốn cùng cậu tránh né tai nạn."

Từ trước đến nay Kerr vẫn luôn bình tĩnh, lúc này có hơi mất khống chế, hắn nhìn chằm chằm Đường Ẩn còn sống, nói thật nhanh: "Tôi đã chuẩn bị cho cậu một hang ổ mà cậu nhất định sẽ thích, đó là bản sao có một không hai của cung điện vương triều Đồ An, có vô số di tích văn hoá Đồ An chất đống ở đó, bao gồm cả vương trượng và vương miện của vua Đồ An mà cậu luôn muốn sưu tầm, ngay cả những bộ quần áo mỏng manh làm bằng giao tiêu (*) mà tôi vẫn bảo quản..."

(*) Giao tiêu là loại lụa được dệt bởi giao nhân. Đây là một quần áo đặc biệt với đặc điểm là "Giao tiêu từ Biển Đông, không ngâm nước." Còn dùng để chỉ lụa mỏng, nó cũng dùng để chỉ quần áo của các mỹ nhân trong cung khi họ khiêu vũ.

Cự long sẽ cẩn thận trang trí hang ổ của chúng, nghe nói ở thời cổ đại, những cự long có khả năng xây dựng nhà cửa càng tốt thì càng có thể tìm được giống cái yêu thích của chúng.

Kerr càng mô tả hang ổ càng chi tiết và càng nhiều thì lại càng có thể từ trong câu chữ nghe ra được hắn cuối cùng đã bỏ ra bao nhiều tâm huyết như thế nào vào đó.

Có lẽ đổi một người khác thì tâm sẽ động nhưng người này đó nhất định sẽ không phải là Đường Ẩn.

"Tôi phải đi mới được hả?" Đường Ẩn nhíu mày hỏi ngược lại.

Kerr gật đầu.

Đường Ẩn nhìn tư thế không cho cậu có cơ hội từ chối thì ngẫm lại liền hỏi: "Nếu như tôi đi vào ổ của anh đã chuẩn bị cho tôi thì tôi có thể nhìn thấy những hoa hồng tôi đã tặng cho anh ở đó không? Anh biết đó, tôi rất thích hoa hồng."

"Đường nhiên, tôi đã áp dụng phép đóng băng thời gian lên chúng." Kerr nghe thấy Đường Ẩn có vẻ như động tâm, hắn nói thêm: "Cậu có thể chuyển vườn hồng mà cậu đã nuôi dưỡng trong lâu đài cổ về cái ổ mà tôi đã chuẩn bị cho cậu."

Đường Ẩn nghe vậy thì cười.

Nụ cười của cậu thật mê hoặc đến nỗi ngay cả Kerr cũng phải ngẩn ngơ không đúng lúc.

Nhưng mà một giây sau, Đường Ẩn đã sải cảnh ôm lấy Lục Tước rồi bỏ chạy!

Tốc độ bay của thân vương huyết tộc rất nhanh lại thêm Đường Ẩn cũng đã có kinh nghiệm chạy nhiều năm thành thạo, cho dù là mang theo người cũng không ảnh hưởng đến tốc độ.

Kerr thấy thế cũng không bối rối giống như người già đang nhìn một đứa trẻ lanh chanh, hắn vươn tay ra, thi triển phép thuật ngưng đọng thời gian lên Đường Ẩn.

Phép thuật giống như bug này có thể khiến đối phương đứng yên trong mười giây rơi vào Đường Ẩn, sau đó...

Đường Ẩn vẫn chạy nhanh chóng như cũ.

Cười chết đi được, thời hạn trao đổi phép thuật vẫn còn, bây giờ cậu đang trong thời kỳ bảo vệ người mới chỉ cần Kerr không quá hủy đám hoa hồng kia thì hắn sẽ không làm được gì cậu.

Đường Ẩn vừa chạy vừa khen ngợi bản thân thông minh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau