Mài Giũa

Chương 57

Trước Sau
Trần Trác không nghĩ đây là một quyết định đúng đắn với Tống Lãng Huy.

Đến cả Chương Nhân Ỷ biết được tin này cũng lập tức gọi cho con trai:

– Lãng Lãng à, mẹ nghe chú Hứa của con bảo con đã nhận phim mới rồi, là vai diễn con tự chọn à?

Tống Lãng Huy không nói mẹ biết ban đầu đoàn phim gửi lời mời tới anh không mong anh đóng vai phản diện, anh nói những lời mình đã nói với Trần Trác cho Chương Nhân Ỷ nghe lần nữa:

– Mẹ yên tâm, con biết mình đang làm gì.

Nỗi lo của Trần Trác và Chương Nhân Ỷ không phải không có nguyên do. Tin chọn vai vừa rộ lên, “Tống Lãng Huy đóng con nghiện” đã phóng cái phóc lên bảng xếp hạng tìm kiếm. Thậm chí có tờ báo kia không sợ to chuyện còn sửa tiêu đề bài viết thành “Phim phòng chống ma túy và Tống Lãng Huy diễn con nghiện theo ‘bản sắc’”.

Người hâm mộ chia thành hai phe, một phe vô cùng tức giận bởi tính buông thả của Tống Lãng Huy, cho rằng anh chả khác nào đang nhắc nhở công chúng về lịch sử đen tối của mình, thậm chí còn có một số fan nổi tiếng trong fandom đăng Weibo chính thức thoát fan, “Tôi thua, mỗi ngày tôi đều thôi miên mình bị mất trí nhớ, thế mà thái tử nhà tôi lại tự thò mặt ra, thua thật rồi. Hình tượng nghiện ma túy sừng sững một phương, tôi đành phải chuồn đi thôi”, chắc là tức lắm nên sau đó lại viết tiếp, “Bây giờ nhớ lại ngày xưa vì để dìm bớt tin đồn xấu của anh ta mà tôi còn mua một đống tài khoản ảo để bôi nhọ Trần Trác, ở đây tôi dập đầu xin lỗi Trần Trác.”

Đa số người hâm mộ sau khi bị đả kích đợt đầu còn có thể bình tĩnh, bảo trong phim và ngoài đời là hai chuyện khác nhau, huống hồ anh còn dám nhận vai diễn này bất chấp lời ong tiếng ve, chứng tỏ Tống Lãng Huy không thẹn với lòng, dám đối mặt với sai lầm trong quá khứ.

Trần Trác còn đang bị Hứa Minh Kiến “nhốt” trong nhà xưởng trải nghiệm cuộc sống, còn anh mỗi ngày nấu mì gói nhập khẩu lướt Weibo xem tin tức, ngả ngớn hỏi Trần Trác:

– Đau lòng lắm chứ gì? Đó giờ Tống Lãng Huy sống xuôi chèo mát mái quá, giờ bị sao Thái Tuế chiếu rồi.

Trần Trác biết Hứa Minh Kiến không có ác ý gì, nhưng Tống Cảnh đã chọn không công khai sự góp mặt của Trang Phi Dư trong chuyện này, bản thân Tống Lãng Huy cũng không hó hé gì về kinh nghiệm cai nghiện trong các phỏng vấn, Trần Trác lại càng không thể giải thích với Hứa Minh Kiến rằng Tống Lãng Huy đã gặp hạn từ rất lâu rồi. Đa số mọi người không biết toàn bộ sự việc giống như Hứa Minh Kiến, chỉ cho rằng những bài viết trên mặt báo và bình luận của người hâm mộ là cái hố duy nhất trong cuộc đời Tống Lãng Huy.

Quả nhiên ngay sau đó Hứa Minh Kiến mủi lòng, xì xụp mấy gắp mì xong thì hỏi Trần Trác đàng hoàng:

– Anh nói thật, anh có đám bạn làm trong công ty seeding, nắm trong tay cả loạt tài khoản, cần anh giúp thì cứ nói.

Tống Lãng Huy lại một lần nữa rơi vào vòng xoáy dư luận nhưng lần này anh lại là người ung dung nhất, trên đường từ phim trường đến sân bay mặt tươi phơi phới. Sau khi biết Trần Trác đang bị “nhốt” trong công xưởng ở ngoại ô, anh về thẳng nhà bố mẹ ăn tối.

Tuy Tống Cảnh và Chương Nhân Ỷ không theo dõi động thái trên mạng nhưng độ hot của tin tức mấy ngày nay quá cao khiến bọn họ cũng nghe thấy. Giờ ăn cơm Chương Nhân Ỷ vẫn không được vui cho lắm, thở dài rầy Tống Lãng Huy cứ kiếm chuyện. Tống Lãng Huy vẫn chưa kịp cười khuyên nhủ thì Tống Cảnh đã giành phần trước:

– Em đấy, hồ đồ quá rồi. Phim với thực tế là hai chuyện khác nhau, anh cũng từng đóng nhân vật phản diện, hồi chúng mình hẹn hò anh còn đang quay bộ phim đại ca xã hội đen, trong phim giết bao nhiêu là người, em cũng bằng lòng gả cho anh đấy thôi.

Cuối cùng ông chuyển sang dặn dò Tống Lãng Huy, bộ phim này toàn diễn viên đình đám, từ đạo diễn cho tới diễn viên gạo cội đều là những thầy cô đáng để học hỏi.

Buổi tối gọi điện thoại cho Trần Trác, hai người cũng nói về chuyện này. Mỗi khi nói về phim mới giọng Tống Lãng Huy lúc nào cũng trịnh trọng cả:

– A Trác, anh thật sự rất muốn hoàn thành thật xuất sắc vai diễn này. Vai phản diện cũng là một con người có máu có thịt, vả lại, những chuyện lúc trước của anh… Anh đã đọc kịch bản rồi, anh cứ cảm thấy anh có thể hiểu được sự đấu tranh của nhân vật.

Nỗi lo ban đầu của Trần Trác không phải vì ưu khuyết điểm của vai diễn, mà vì tính nhạy cảm của chủ đề này và ảnh hưởng của dư luận. Cậu đã ở trong xưởng thép non nửa tháng, nhân vật mà cậu thủ vai cũng không thể nói là tính cách tốt hay xấu, nhưng cậu có thể hiểu được những gì Tống Lãng Huy muốn nói, anh muốn dấn thân vào một cuộc đời khác, sống cuộc sống ảm đạm của phận con giun cái dế.

Tống Lãng Huy trước năm hai mươi hai tuổi thích hợp đóng thái tử đông cung trong phim cổ trang, công tử lắm tiền trong phim hiện đại, dù là trong bộ phim điện ảnh đồng tính kén người xem, anh cũng là một nhân vật căng tràn nhiệt huyết. Nhưng Trần Trác tin Tống Lãng Huy bây giờ có thể diễn được một cuộc sống chân thực và sự đấu tranh chân thực, có thể đóng được một kẻ xoàng xĩnh, thất bại, u ám.

Vì thế Trần Trác không nói về những mối lo khác của mình, chỉ bảo:

– Em biết mà, anh cố gắng lên nhé.

Ngoại ô không có đèn đường sáng như trong nội thành, nên có thể ngắm được rõ trăng sao. Trần Trác ngẩng đầu nhìn ánh trăng tối nay, mặt trăng tròn vành vạnh trên núi cậu từng ngắm cùng Tống Lãng Huy cố nhiên là đẹp hơn rồi, nhưng trăng khuyết đêm nay cũng là một phong cảnh huyền diệu.

Trăng sáng cũng có lúc tròn cũng khuyết, Trần Trác không nghĩ cuộc đời của Tống Lãng Huy sẽ mãi mãi bình yên vô sự. Huống hồ, dù có khó khăn trắc trở đến mấy, chỉ cần hai người đồng tâm đồng hành thì sẽ không còn nhọc nhằn như trước nữa.

Khoảng nửa tháng sau, hai người mới gặp nhau ở cùng một thành phố. Tống Lãng Huy đang giảm cân để đóng phim, má hóp đi nhiều, khi ôm Trần Trác có thể cảm nhận rõ sự teo tóp thể trọng của anh. Trần Trác có ủng hộ nghiệp diễn của anh đến thế nào thì cũng không coi trọng bằng sức khỏe. Nghĩ đến sức khỏe hiện nay của anh không bằng lúc trước, lo lắng hỏi:

– Giờ anh đang ăn kiêng hay là tập thể dục? Cơ thể anh chịu nổi không?

Tống Lãng Huy có huấn luyện viên chuyên môn, mỗi bữa ăn chẳng qua là chỉ giảm bớt carbohydrate. Thân thể tóc tai là nhờ cha mẹ, sau lần đó anh không còn lấy sức khỏe của mình ra đùa nữa, huống hồ bây giờ còn có Trần Trác lo lắng cho anh.

Một tuần không gặp anh nhớ Trần Trác đến phát cuồng, đầu tiên anh đặt một nụ hôn lên hàng mày đang cau có của cậu, rồi hôn dọc theo sống mũi, mãi đến khi cắn được môi Trần Trác mới ngừng. Cơ thể hai người dán sát rạt vào nhau, “con xà tinh” của anh ngóc đầu dậy cấn giữa hai người. Tống Lãng Huy biết Trần Trác cảm nhận được, trả lời câu hỏi của cậu:

– Giờ anh đang hừng hực khí huyết, không cần phải cai sắc dục.

Một tên học hành chểnh mảng ba mươi điểm vật lý vậy mà còn trích dẫn Khổng Tử trong lúc giường chiếu. Tống Lãng Huy lúc nào cũng có một sự liều lĩnh và ngây thơ mà chính anh cũng không biết. Khi anh hoàn toàn đưa một phần cơ thể mình vào trong Trần Trác, cậu mới hối hận về những lời quan tâm hỏi han lúc nãy. Một người giảm năm ký mà thể lực còn mạnh hơn trước nữa, nơi cần được ngắn lại thì không mảy may bị ảnh hưởng gì. Tống Lãng Huy vẫn còn nhớ lời Trần Trác, mỗi lần chuyển động là anh lại kề sát tai cậu hỏi:



– Cơ thể em chịu nổi không?

Mỗi bữa Tống Lãng Huy ăn một mình thì chỉ có salad và đồ luộc, nhưng chỉ cần tự tay anh nấu đồ ăn thì lúc nào Trần Trác cũng có canh hầm để húp. Mùa đông, máy sưởi trong phòng mở đã đủ ấm, trút hết bát canh nóng vào bụng Trần Trác đổ mồ hôi phơn phớt. Trần Trác húp canh mà như uống rượu vậy, chỉ thấy niềm hạnh phúc và thư thái dâng ngập lòng.

Khi Trần Trác về lại đoàn phim Hứa Minh Kiến lôi cậu lại than trách:

– Sao chưa gì đã phát tướng thế? Vai của em là công nhân nghèo mất việc, mặt hơn hớn thế kia sao được!

Hứa Minh Kiến không nhắc thì Trần Trác cũng suýt quên mất sự khác biệt giữa phim và đời sống thật. Ngay cả lúc bước vào xưởng cậu vẫn còn thảng thốt. Bảo phát tướng thì hơi quá, nhưng khuôn mặt cậu hơi tròn thật rồi. Mấy ngày về nhà với Tống Lãng Huy ngoài những lúc ở trên giường ra thì hầu như không có vận động gì khác. Bây giờ về đoàn phim không có canh Tống Lãng Huy nấu nên cậu kiên trì uống cà phê đen mấy ngày liền cho mặt bớt phì, hai ba ngày sau là có thể trở về nguyên trạng.

Tống Lãng Huy cũng vào đoàn, tuy cuối cùng phim mới của anh được đặt tên “Nam của Tây Nam”, nhưng cảnh quay của anh thì không cần phải chạy tới Tây Nam để quay, cuộc giằng co giữa cảnh sát nằm vùng và trùm buôn thuốc phiện ở rừng mưa nhiệt đới không can hệ gì đến anh. Địa điểm quay phim cách nhà Trần Trác khá gần, nên anh đường đường chính chính sử dụng chìa khóa nhà cậu. Khu chung cư của Trần Trác có nhiều nghệ sĩ ở nên tính bảo mật tốt, không cần lo bị phanh phui.

Dù là nhà của Trần Trác hay nhà Tống Lãng Huy thì cũng như nhau, chỉ có Tống Lãng Huy thui thủi một mình, nhưng ở trong nhà Trần Trác thì anh đỡ cảm thấy lạnh lẽo. Ví dụ như anh cố ý không đem quần áo ngủ của mình, tắm xong lấy một bộ trong tủ của Trần Trác, mặc thế là ngon giấc.

Thỉnh thoảng anh và Trần Trác cần phải ở lại đoàn phim, hai người toàn về nhà trái giờ. Có hôm ba giờ sáng Trần Trác về thì bảy giờ Tống Lãng Huy phải đến đoàn phim. Những lúc không đụng mặt hai người chỉ để lại tờ giấy nhắn, hoặc là Trần Trác về nhà mở tủ lạnh lấy nước thì lại “thu hoạch” được một nồi sườn hầm củ sen.

Tình tiết khi mới bắt đầu quay thì vẫn bình thường, có là con nghiện thì cũng sống như bao người khác. Sau khi kết thúc cảnh quay có lúc ở lại đoàn, có hôm anh về nhà, nếu Trần Trác ở đoàn phim thì anh sẽ gọi điện thoại cho cậu, kể về cảnh quay hôm nay. Khi qua nửa tuần thứ ba, đạo diễn muốn quay trước cảnh quan trọng nhất của vai anh đóng. Nói là quan trọng nhất, chứ đối với một con nghiện thì chẳng qua cũng chỉ là lúc lên cơn thôi.

So với Trần Trác đặt nặng lý thuyết thì về diễn xuất quả thật Tống Lãng Huy vẫn tin vào trải nghiệm thực tế hơn. Ít khi anh ép mình nhớ lại những ngày cai nghiện ấy, lần anh thổ lộ với Trần Trác là ngoại lệ. Còn bây giờ, đôi lần anh phải hồi tưởng, nếu như lên cơn thì phải biểu cảm thế nào, giữa đau đớn và ham muốn thuốc thì cái nào nên nhiều hơn.

Tống Lãng Huy tưởng mình đã kiềm chế cảm xúc tốt lắm rồi, đủ để tách bạch quá khứ với hiện tại, trong phim và ngoài đời. Nhưng mấy đêm liền anh đều mơ thấy ác mộng, tần suất gọi điện thoại cho Trần Trác cũng giảm dần. Trong điện thoại Trần Trác luôn hỏi có phải áp lực quay phim nặng quá không.

Đêm trước ngày chính thức quay anh không ngủ được, nhưng sắc mặt tái xanh lại càng hợp với cảnh quay hôm sau. Đến nay anh đã giảm được bảy ký rưỡi rồi, hai má tóp lại, thợ trang điểm họa cho da anh thêm vàng, bình thường anh hay hàn huyên với thợ trang điểm nhưng hôm nay thì im re.

Phân đoạn hôm nay của Tống Lãng Huy về sau được chia sẻ trên mạng nhiều kinh khủng. Các nhà phê bình phim cứ nhắc tới Tống Lãng Huy là phải nhắc tới màn diễn này, cũng là ấn tượng sâu sắc nhất đối với đa số khán giả, lấn át cả màn đối đầu quyết liệt trong rừng mưa nhiệt đới của cảnh sát và tội phạm.

Thật ra cảnh này không có nhiều lời thoại, phần lớn là những tiếng gào thét vô nghĩa hoặc những tiếng “Tôi cầu xin anh” vụn vặt. Cảnh này anh cũng không diễn chung với diễn viên nào, tất cả đều là sự tranh đấu của một con thú lẻ loi bị vây nhốt là bản thân anh. Ba phút anh đóng cảnh lên cơn, đớn đau suy sụp cuồng loạn và thản nhiên đan xen vào nhau trong ba phút này. Trong căn phòng trống huơ trống hoác chỉ có một mình anh, một chiếc giường, một cái tủ thấp, một đống vết thương trầy xước trên cánh tay và thái dương. Màn ảnh đóng khung anh nằm nghiêng trên giường, run rẩy với gương mặt đầy nước mắt không cảm xúc.

Khi Tống Lãng Huy nhận bộ này đã đoán được mình chắc chắn có thể đóng tốt vai diễn, nhưng không ngờ cái giá của đóng tốt là anh bị kéo về lại những khổ đau anh đã từng vùng thoát ra được. Khi đạo diễn gọi, anh vẫn nằm bất động trên giường, nhân viên trong đoàn đều biết anh cần thời gian làm dịu cảm xúc nên không ai quấy rầy.

Tống Lãng Huy tưởng mình không còn sợ hãi nữa, anh đủ phớt tỉnh và bình thản kể cho Trần Trác nghe, thậm chí còn có thể an ủi ngược lại cậu, cũng có thể đối mặt với truyền thông, nhận từng bài phỏng vấn, xin lỗi công chúng. Nhưng so với tường thuật cho mọi người, hay đôi lần tự mình nhớ lại, dường như việc sắm vai nhân vật này lại thật sự tái diễn quá khứ. Mọi tuyệt vọng, điên cuồng, khinh bỉ, đau lòng, suy sụp mà cần được thể hiện, bản thân Tống Lãng Huy đều đã trải qua cả rồi.

Nhất thời anh không rõ những giọt nước mắt vẫn mải miết lăn dài sau khi tắt máy quay là vì nhân vật hư cấu, hay là vì bản thân mình.

Hôm đó Tống Lãng Huy không kể chuyện này cho Trần Trác nghe, kể ra cũng chỉ khiến cả hai cùng khổ sở. Trong điện thoại Trần Trác bảo lần sau về nhà chắc là Giáng sinh rồi, Tống Lãng Huy nghĩ chắc tới lúc đó mình đã bình thường trở lại. Không ngờ đến cuối tuần đạo diễn phải đi nhận giải, đoàn phim được nghỉ một ngày. Trần Trác gặp được Tống Lãng Huy, vừa nhìn là thấy ngay vết thương trên trán anh. Vết thương không sâu, đã kết vảy rồi, nhưng vẫn hiện lộ liễu trên làn da trắng ngời của anh.

Tống Lãng Huy giải thích là bị thương trong lúc quay phim, Trần Trác nương theo chủ đề này bắt đầu kể về chuyện trong đoàn phim dạo gần đây. Ví dụ như Hứa Minh Kiến ăn hết mì gói nhập khẩu rồi, giờ mua cả lô bún ốc đình đám trên mạng, ngày ngày bị đạo diễn rầy. Trần Trác cố ý chọn những chuyện buồn cười để kể, nhưng phát hiện sắc mặt Tống Lãng Huy xanh xao hơn mọi lần. Cậu tốp lại chuyện cười của Hứa Minh Kiến, chạm lên vết thương của Tống Lãng Huy:

– Lãng Lãng, cho dù có bất cứ chuyện gì anh cũng có thể kể em nghe mà.

Khoảng thời gian trước đây, tính cả lần Trần Trác bị ốm, đều là Tống Lãng Huy chăm sóc cậu. Hôm nay đổi ngược lại, có vẻ như thế này mới phù hợp với phương thức chung sống của hai người hơn.

Thế là gương mặt Tống Lãng Huy lại điểm thêm nét ủ rũ mới. Anh thở dài, giọng như mấy đứa trẻ con:

– Lúc trước anh còn nghĩ, từ giờ về sau anh sẽ chăm sóc em, không ngờ anh vẫn làm em bận tâm đến thế. – Anh ngắt một lúc, dời tia nhìn lên mặt đất mới nói tiếp – Anh không gặp chuyện gì lớn đâu, chỉ là bộ phim anh quay gần đây hơi chân thực quá, khiến anh nằm mơ thấy những chuyện lúc trước.

Có lẽ là ngữ điệu và sắc mặt anh lúc này giống con nít quá, làm Trần Trác quay trở về tuổi mười tám, Tống Lãng Huy nhăn mày nũng nịu là cậu đã đồng ý giúp anh vẽ lại đường phụ. Trần Trác mặc kệ hết đạo đức nghề nghiệp diễn viên và ranh giới cuộc sống, nói:

– Lãng Lãng, nếu anh khó chịu quá thì chúng ta không đóng nữa nhé.

Cậu từng thấy Tống Lãng Huy ở trước mặt cậu, trước mặt ký giả bình tĩnh tường thuật câu chuyện, nhưng cậu không ngây thơ đến mức tưởng rằng chuyện đó đã lãng trôi thật rồi. Nhiều khi di chứng còn đáng sợ hơn bản thân căn bệnh. Đứng trước tất cả quy tắc và tiêu chuẩn, thứ Trần Trác quan tâm nhất vẫn là sức khỏe của Tống Lãng Huy, cả thể xác lẫn tinh thần.

Đương nhiên là Tống Lãng Huy không đồng ý, anh không muốn nói dối Trần Trác, nhưng nhưng nói ra lại cảm thấy giống như mình đang làm nũng vậy. Đây là cái hố sâu mà anh phải tự băng qua, nếu như bây giờ anh không đóng nữa, sau này cũng không đóng nữa, thì nó sẽ trở thành chốn lao tù mà cả đời anh không thể thoát khỏi. Phải phá đi thì mới có thể xây lại từ đầu, đây cũng là lời giải thích anh dành cho tương lai của mình và Trần Trác.

Dù muốn gỡ chuông thì phải tìm người buộc chuông, nhưng Tống Lãng Huy vẫn nhận được nhiều ủi an từ Trần Trác. Chí ít bây giờ người này đang ở bên anh, không cần phải nhiều lời cũng đủ để anh tạm thời bứt mình khỏi quá khứ và nỗi lo vô căn vô cứ.

Dịp giáng sinh cả hai đoàn phim đều được nghỉ, khi Trần Trác về nhà thì Tống Lãng Huy đang treo người bánh gừng lên cây thông không biết từ đâu ra. Dạo vừa qua cả hai vẫn liên lạc với nhau qua điện thoại mỗi ngày, trong điện thoại không nghe ra được Tống Lãng Huy có gì bất thường, hôm nay gặp lại coi bộ cũng không còn buồn bã âm u như lần trước nữa.

Không biết Tống Lãng Huy tìm đâu ra mấy tấm thiệp xanh xanh đỏ đỏ, nằng nặc bắt Trần Trác phải viết điều ước cùng mình. Đợi Trần Trác viết xong anh tò mò hỏi, Trần Trác che thiệp lại:

– Nói ra mất linh.



– Thầy Trần à em mê tín quá đấy! – Tống Lãng Huy như đã quên mất ai mới là cái người đề ra chủ ý mê tín này – Em hỏi anh đi, anh không sợ mất linh đâu.

Thế là Trần Trác cuộn tay lại thành chiếc micro, hỏi:

– Vậy xin hỏi điều ước của anh Tống Lãng Huy là gì thế ạ?

Tống Lãng Huy nương theo thủ thế của cậu, giả vờ như Trần Trác thật sự đang cầm micro, ghé sát người tới trả lời:

– Đương nhiên là… đoạt giải nam diễn viên xuất sắc nhất từ màn diễn xuất vượt trội trong “Nam của Tây Nam”. – Nói xong còn thả một nụ hôn xuống mu bàn tay micro của Trần Trác.

Trần Trác thấy động tác ngả ngớn của anh, thầm nhủ chuyện trước kia chắc đã qua thật rồi.

Kỳ nghỉ của đoàn phim thường kéo dài từ giáng sinh đến tết tây. Năm thì mười họa hai người mới có chung kỳ nghỉ thế mà ai cũng bận việc riêng. Cuối năm ở đâu cũng tổ chức tiệc, lễ trao giải và đêm hội cũng nhiều. Dù cả hai đều được mời tới tham gia cùng một hoạt động nhưng cũng không thể ở cạnh nhau. Ngoại trừ đóng phim thì hầu như hoạt động thương mại nào Giả An An cũng theo sát Trần Trác. Từ khi cô biết sếp mình đã “nửa ở chung” với Tống Lãng Huy thì ngày nào cô cũng sống trong thấp thỏm. Cô không làm gì được với cuộc sống riêng tư của Trần Trác, nghe nói là đích thân Phương Dĩ Minh đánh tiếng nên bây giờ Khâu Khải cũng mặc kệ. Giả An An chỉ có thể theo sát Trần Trác tham gia hoạt động, cầu mong sao hai người này có thể giả làm “người dưng ngược lối” ở nơi công cộng.

Mãi đến giao thừa, Tống Lãng Huy và Trần Trác mới từ chối mọi hoạt động để ở nhà. Hai người mua bột mì để tự gói sủi cảo. Trần Trác cứ thấy sai sai ở đâu đó, bèn hỏi:

– Hình như đây tập tục chỉ làm vào tết âm lịch thôi mà? – Vốn mày mò cả buổi chiều gói được kha khá rồi, nên để cho không mất tính ăn nhập cậu lại mua thêm một đống đồ ăn bình thường nữa, còn lấy cả bình rượu gạo Thiết Quan Âm Hứa Minh Kiến tặng.

Ăn cơm xong Tống Lãng Huy gọi video cho bố mẹ, kéo Trần Trác ngồi cùng. Trần Trác lịch sự chào hỏi, Tống Cảnh rủ cậu hôm nào rảnh thì đến nhà chơi. Đa số thời gian đều là Tống Lãng Huy kể những chuyện lông gà vỏ tỏi, đến cả việc Trần Trác ăn bao nhiêu cái sủi cảo cũng muốn chia sẻ cho bố mẹ nghe.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tống Lãng Huy hỏi:

– Còn em thì sao, không gọi cho bố mẹ à?

Quan hệ gia đình nhà Trần Trác cũng không “lạnh” đến mức không gọi cho nhau được cuộc điện thoại vào dịp lễ tết, nhưng nội dung cuộc gọi chắc chắn sẽ không phải những câu chuyện vụn vặt ấm cúng như của gia đình Tống Lãng Huy vừa nãy. Hơn nữa mà thường là bà cậu sẽ gọi trước hoặc là cậu gọi vào điện thoại bàn, mà hầu hết đều là bà nghe máy. Trần Khải Sinh và Tần Nghệ ngồi phía sau chẳng qua cũng chỉ chêm vào một hai câu chúc mừng và hỏi han khách sáo.

Tống Lãng Huy khích lệ Trần Trác gọi, lần này cậu gọi thẳng sang máy của Trần Khải Sinh. Bố cậu bên kia có vẻ khá bất ngờ, Trần Trác và ông chúc mừng năm mới lẫn nhau, theo thói quen cậu muốn bảo là đưa điện thoại cho bà, nhưng nhìn thấy Tống Lãng Huy ngồi bên cạnh đang nháy nháy mắt nên ma xui quỷ khiến sao lại nói thêm một câu:

– Bố ơi, tối nay con đã ăn sủi cảo, nhưng hình như truyền thống tết tây đâu phải là ăn sủi cảo đâu bố nhỉ?

Hiếm khi Trần Trác chủ động tìm chủ đề nói chuyện, tuy Trần Khải Sinh cảm thấy chủ đề này hơi quái nhưng vẫn tiếp lời, nói hết tết tây lại nói sang mùng Tám tháng Chạp, nói hết sủi cảo thì sang đến khác biệt nam bắc, rủ rỉ một hồi lại dẫn dắt ra vấn đề mới. Khi cúp điện thoại Trần Trác ngó lên nhìn, thời gian cuộc gọi là 17 phút.

Tống Lãng Huy cười dòm cậu:

– Em thấy chưa, dễ ợt mà.

Gác điện thoại Trần Trác mới thấy hóa ra không khó như tưởng tượng. Tuy là cũng có những khoảng trống lúng túng nhưng dù sao vẫn tốt hơn nhiều những cuộc gọi qua quýt trước đây. Cậu gật đầu:

– Phải, nếu anh mà là con gái thì chắc chắn sẽ rất giỏi giải quyết quan hệ mẹ chồng nàng dâu đấy.

Trên tivi đang chiếu đêm hội giao thừa. Thật ra giới giải trí nhỏ lắm, người biểu diễn trên sân khấu thay qua thay lại cũng toàn người quen. Vì thế đêm hội tẻ nhạt cũng có thể trở nên hết nhàm chán. Khi Đồng Khê Khê ra hát, Tống Lãng Huy huých cánh tay Trần Trác:

– Người yêu tin đồn của em kìa.

Trần Trác bật lại ngay:

– Thanh mai trúc mã của anh kìa.

Sau mấy tiết mục thì màn hình lớn phía sau lần lượt chiếu những đoạn phim truyền hình được phát sóng trên đài này, khéo thay có một bộ của Tống Lãng Huy. Lần này anh duỗi tay ôm eo Trần Trác, khi anh xuất hiện trên màn ảnh lần nữa thì anh hất cằm về phía tivi:

– Người yêu em kìa.

Trần Trác cố gắng giữ nghiêm mặt:

– Ừm, người yêu em đấy.

Khoảnh khắc 0 giờ vừa chạm, bọn họ trao nhau một nụ hôn bình yên giữa tiếng pháo hoa và tiếng ồn ào của người MC chương trình. Môi lưỡi vẫn còn phảng phất mùi rượu Thiết Quan Âm.

– Năm mới vui vẻ, A Trác.

Pháo hoa bừng sáng cả bầu trời đêm, một năm mới lại tới nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau