Nhặt Một Phu Lang Về Làm Ruộng
Chương 5
5. Trong nhà chỉ hai ta, không cần nhiều quy củ như vậy.
Tác giả: Phong Mật Thự Phiến
Điền La nói không thất vọng là giả, đương nhiên hắn cũng không phải vì mất bạc mà thất vọng, mà là vì từ lúc chào đời tới nay người đầu tiên hắn có hảo cảm vô thanh vô tức rời đi.
Vốn dĩ Điền La đã ngồi dậy, càng nghĩ càng khó chịu, dứt khoát lại nằm xuống, nằm thẳng tắp trên mặt đất trợn tròn mắt nhìn trời, cho đến khi một trận tiếng bước chận vội vàng đến gần sơn động, thời điểm hắn còn chưa phản ứng lại, gương mặt bản thân vẫn luôn không thể quên được lại xuất hiện trước mặt mình.
Đào Nguyên trong lòng ngực ôm một mớ quả dại màu tím, y đi vào sơn động liền thấy ánh mắt mất mát của Điền La, đáy lòng không nhịn được nghi hoặc, ân công đây là thương tâm? Y đem trái cây đặt vào cỏ khô sạch sẽ lót trên mặt đất, thật cẩn thận nói: "Ân công, lương khô tối hôm qua không còn, ngươi ăn trước ít trái cây, trước kia ta ở trên núi thường xuyên ăn không có vấn đề, ăn xong ta cùng ngươi về nhà."
Điền La đột nhiên đứng dậy, do đột ngột đứng dậy nên đầu có hơi choáng, lại không quên mỉm cười với Đào Nguyên, quả nhiên hắn không có nhìn lầm, Đào Nguyên là người chú ý háng tử.
"Ngươi cũng ăn đi, Đào Nguyên."
Điền La tự mình ăn no rồi, mà Đào Nguyên bên kia một trái cũng chưa động, chỉ là an tĩnh ngồi ở một bên, nhìn Điền La, nghe một câu của Điền La mà sắc mặt ửng đỏ.
"Ta, ta không đói bụng, ân công ăn trước." Đào Nguyên sống mười tám năm, đây là lần đầu tiên cảm nhận quan tâm của người khác, trái tim vẫn luôn vững vàng nhảy lên có chút trật nhịp.
Điền La không nghe Đào Nguyên giải thích, quyết đoán lấy một quả lớn đặt vào trong tay Đào Nguyên, thúc giục nói: "Một buổi tối qua đi, sáng sớm ngươi lại đi ra ngoài, có thể không đói bụng sao? Mau ăn đi, ăn xong ta mang ngươi về nhà."
Ở dưới sự giám sát Điền La, Đào Nguyên đem mấy quả trái cây còn dư lại ăn hết, sau đó hai người liền cùng nhau lên đường về nhà.
Ở trên đường, Điền La cân nhắc đến cơm trưa, trong nhà nghèo không có khả năng lên trấn trên mua thịt ăn, nhưng hắn và Đào Nguyên là hai đại nam nhân lượng cơm ăn khẳng định không ít, không có thịt chỉ ăn cơm có tính là ngược đãi Đào Nguyên không?
Đào Nguyên trong tay, thúc giục nói: "Một đại buổi tối đi qua, ngươi lại sáng sớm đi ra ngoài, có thể không đói bụng? Chạy nhanh ăn, ăn xong ta mang ngươi về nhà."
Ở Điền La giám sát hạ, Đào Nguyên đem dư lại mấy cái trái cây toàn bộ ăn xong, theo sau hai người liền cùng nhau bước lên về nhà lộ.
Ở trên đường, Điền La cân nhắc đến cơm trưa, trong nhà nghèo không có khả năng thượng trấn trên mua thịt ăn, nhưng hắn cùng Đào Nguyên hai cái đại nam nhân lượng cơm ăn khẳng định tiểu không được, không có thịt chỉ ăn cơm này có tính không ngược đãi Đào Nguyên?
Điền La suy nghĩ mãi, đơn giản dừng lại bước chân, tính toán đến sông bắt một con cá mang về ăn, lúc hắn dừng lại, Đào Nguyên theo sau hắn cũng dừng lại bước chân, y thấy Đào Nguyên trên mặt nghi hoặc, cười nói: "Trong nhà không thịt, ta bắt cá cho ngươi ăn, ngươi ở trên bờ chờ ta."
Khi Đào Nguyên từ trong tươi cười của Điền La hồi thần lại, đợi mình phản ứng lại, Điền La đã nhảy vào trong sông khom lưng tìm cá.
Đào Nguyên nhìn sườn mặt Điền La, không khỏi nghĩ, ân công y lớn lên thật là đẹp mắt, so với người y gặp qua còn đẹp hơn, cái đầu cao vừa thấy chính là người có thể làm việc, hơn nữa tâm còn tốt như vậy, người tốt như vậy sao không có tức phụ nhi?
"Đào Nguyên? Đào Nguyên?" Điền La lại hô hai tiếng, mới thấy Đào Nguyên phản ứng lại, trong lòng âm thầm suy nghĩ, Đào Nguyên không phải ngại hắn nghèo nên không muốn đi về nhà với hắn?
"Ân công, kêu ta có chuyện gì? Nước này lạmh nếu không ngươi đi lên đây nói chuyện?" Đào Nguyên phát hiện Điền La không có bắt được cá, nhưng không thấy thất vọng, rốt cuộc y ở trong núi chạy nhiều năm như vậy, cá trong sông này không nhiều bằng cá ở sông trong núi, hơn nữa dù mùa hè nước sông cũng v lẫn lạnh thấu xương, hiện giờ y có chút lo lắng cho thân thể ân công.
Điền La khóe miệng khẽ nâng, đôi mắt hẹp dài lóe quang mang mà hắn không nhận ra, hắn nhìn Đào Nguyên bình thản nói: "Nơi này đều là cá nhỏ, nhà ta không có lưới bắt cá, ngươi theo ta qua chỗ nước sâu bên kia nhìn xem."
Điền La lên bờ cùng Đào Nguyên đi trong chốc lát, đi vào chỗ nước sâu của con sông, chuẩn bị đi xuống một lần nữa, lại bị Đào Nguyên ngăn cản, Đào Nguyên ấp úng một hồi lâu, mới nói nói: "Ân, ân công, nơi đó quá sâu, chúng ta đi chỗ khác đi!"
"Không cần, ta có chừng mực, ngươi ở trên bờ chờ ta đi!" Điền La ngăn cản động tác của Đào Nguyên, thấy Đào Nguyên như cũ nóng lòng muốn thử, còn nói thêm: "Cá ta muốn tìm là cá quế, loài cá này thích nước lặng, ngươi và ta đi xuống, chúng ta giữa trưa sẽ phải đói bụng."
Những lời này thành công ngăn cản Đào Nguyên, nhưng Đào Nguyên cũng không nhàn rỗi, hắn bắt đầu đi dạo khắl nơi trong rừng, một là do chỗ nước sâu này hẻo lánh, muốn thời khắc đề phòng rắn độc mãnh thú, hai là y từ trong lời ân công kia nghe ra tình huống trong nhà, không dầu không gạo, y chuẩn bị hái chút thổ sản vùng núi về ăn, tóm lại tuyệt đối không thể để ân công thêm phiền toái.
Cá quế thích nước tĩnh, ngày thường càng là thích nằm trong hang xây ở giữa khe đá không lớn hoạt động. Cá quế toàn thân đen tuyền, nếu ánh mắt không tốt sẽ luôn bỏ lỡ cơ hội tốt nhất bắt cá quế.
Điền La từ nhỏ ở nông thôn sinh hoạt, kỹ xảo bắt cá của hắn là do gia gia chân truyền, tập trung giây lát, hai con cá quế vây đen vảy vàng bị Điền La bắt được.
Vây lưng và vây cá đều có độc, nếu như không khéo bị đâm phải, chỗ bị đâm sẽ kịch liệt trướng đau, có lẽ bởi vì nguyên nhân này, dân bản xứ rất ít bắt cá quế, để cho mấy con cá quế ăn đến mập.
"Ân công, hai con cá này thật lớn, để ta giúp ngươi." Hái xong một ít thổ sản vùng núi và rau dại, Đào Nguyên đã trở lại, y vẫn luôn ở trên bờ trộm mong chờ nhìn bộ dạng Điền La bắt cá, cũng thời khắc chuẩn bị giúp Điền La □□ sống.
Điền La dùng dây cỏ xuyên qua miệng cá, cột vào cùng nhau giao cho Đào Nguyên, cũng nhờ Đào Nguyên kéo lên bờ, lúc này thu hoạch rất nhiều, mặt hai người đều lộ vẻ vui mừng, một trước một sau đi về phía ngôi nhà.
**
Dọc theo đường đi nội tâm Điền La rất phức tạp, bởi vì nhà hắn hiện tại thật sự chỉ có thể dùng từ "nhà chỉ có bốn bức tường" hình dung, hắn sợ dọa sợ Đào Nguyên.
Cũng may Đào Nguyên là một ca nhi kiên định, hoàn toàn không có ghét bỏ ngôi nhà này, ngược lại sau khi nhìn một vòng, cùng Điền La nói mấy câu, liền cười tủm tỉm mà cầm công cụ làm cỏ đi thu thập đình viện.
Điền La thì ở trong phòng bếp xử lý cá quế, hai con cá quế này rất mập, Điền La tính toán chỉ mần một con, con còn thì rộng trong chậu nước, chuẩn bị có thời gian đưa cho dì hai La Anh, bây giờ hắn có thể thuận lợi ở chỗ này an cư lạc nghiệp cũng nhờ có La Anh chiếu cố ít nhiều, hắn không thể giống như nguyên chủ mỗi ngày mơ màng hồ đồ đối ai cũng đều không mặn không nhạt, nên cảm tạ thì phải cảm tạ.
Xử lý cá quế quá nhiều công đoạn ngược lại có vài phần vẽ rắn thêm chân*, chỉ cần đem cá rửa sạch thêm hành gừng đặt vào trong nồi hầm chung là có thể ăn, trong lúc đó, Điền La còn đi đến vườn rau ở tiền viện nhà mình, chuẩn bị hái chút rau chân vịt và khoai tây.
Ra khỏi phòng bếp, Điền La mắt sắc phát hiện, cỏ dại trong viện nhà mình toàn bộ đã bị Đào Nguyên làm sạch sẽ, đi vài bước vào vườn rau, lập tức thấy Đào Nguyên đang tự mình dựng rào tre cho vườn rau.
Cỏ dại trong vườn rau cũng đã bị Đào Nguyên thanh trừ sạch sẽ, phơi nắng mưa giữa trưa mùa hè, Điền La nhìn Đào Nguyên mồ hôi đầy người lại còn đang cúi đầu dựng rào tre, trong lòng có điểm băn khoăn, trong đầu hồi tưởng lúc Đào Đại Tráng nói những lời đó với mình, Đào Nguyên thành thật chỉ biết làm việc, quan trọng nhất chính là tính tình còn quật cường, một người như vậy, ở trong cái nhà kia khẳng định bị không ít ủy khuất.
Điền La ở phía sau nhìn một hồi, cũng chưa thấy Đào Nguyên quay đầu lại, hắn thanh thanh giọng mở miệng nói: "Đào Nguyên mau ăn cơm, cơm nước xong lại làm cũng được, thứ này không vội."
Nghe được phía sau có thanh âm, Đào Nguyên vừa mới quay đầu lại, dùng khăn treo trên cổ lau khô mồ hôi trên mặt, trả lời nói: "Lập tức xong rồi."
Lời này có ý tứ gì Điền La tất nhiên là nghe được rõ ràng, nhưng hắn lại không nghĩ mặc kệ Đào Nguyên dưới nắng mưa gắt làm việc, áp dụng chiến thuật vu hồi lại một lần nói: "Cá đã làm xong, ta còn muốn làm thêm một ít đồ ăn, ngươi giúp ta một chút?"
Đào Nguyên vừa nghe yêu cầu mình hỗ trợ, vội không ngừng buông xuống việc trong tay, an tĩnh mà đi theo phía sau Điền La chờ xử lý.
Kỳ thật, hỗn trợ trong miệng Điền La chính là rửa sạch rau chân vịt, còn bản thân thì gọt vỏ khoai tây sau đó xắt thành sợi, trụng qua nước sôi, sau đó để vào trong nước lạnh, có thể làm thành khoai tây trộn ngon miệng.
Đem rau chân vịt đã cắt xong trụng qua nước sôi, sau đó trộn với khoai tây sợi, bỏ vào một chút muối, thêm vào vài lát ớt, có thể mang lên bàn.
"Ngươi ngồi ở đây, ta bưng cá hấp lên." Điền La nói xong liền đem Đào Nguyên đang co quắp một bên, một mình một người ném vào nhà chính.
Đào Nguyên một mình ngồi ở bên bàn ăn, nhìn rau chân vịt được trộn trên bàn, nhịn không được tiến đến nhìn một chút, loại đồ ăn này trước kia ở nhà y cũng từng ăn qua, nhưng không có hy vọng như giờ phút này, hắn không biết mình hy vọng được ăn cơm hay là hy vọng sinh hoạt về sau, nói tóm lại hiện tại y đang nhảy nhót, lần đầu tiên trong mười tám năm.
Lúc Điền La đem cá quế hấl bưng lên bàn, mùi hương bay trong không khí, không ngăn được Đào Nguyên lại suy nghĩ bậy bạ, y còn nhớ rõ lúc trước Điền La nói với y, trong nhà không có dầu, vậy hương cá kia lại làm sao có được?
Điền La phảng phất xem đã hiểu biểu tình Đào Nguyên, hắn đem cá quế hấp đặt trên bàn cơm, không nhanh không chậm mà nhàn nhạt giải thích nói: "Trong nhà không có dầu, ta liền làm hai món không cần dầu cũng có thể làm ra mùi vị."
"Ta là lần đầu tiên phát hiện món ăn không cần dầu cũng có thể làm người thích như vậy."
"Ha ha cũng không gì, ngươi đừng có hiểu lầm, về sau ta sẽ mua dầu, không thể làm ngươi chịu khổ với ta."
Nói đến từ chịu khổ này Đào Nguyên đột nhiên lắc đầu, sợ Điền La không tin, cuống quít nói: "Không khổ, bây giờ tốt hơn trước kia rất nhiều."
Điền La không biết làm sao tiếp tục đoạn đối thoại này, thấy Đào Nguyên lại nặng nề, vội không ngừng gắp một đũa cá đặt vào trong chén Đào Nguyên, ôn hòa nói: "Đừng nghĩ nữa, nếm thử xem, trong nhà chỉ có hai người chúng ta, không có nhiều quy củ, ngươi cứ ăn tựa nhiên."
Đào Nguyên cúi đầu đem thịt cá trong chén bỏ vào trong miệng, nhấm nuốt một lát, ngẩng đầu mở to mắt kinh dị nhìn Điền La, lại bắt đầu muộn thanh ăn.
"Ăn ngon."
Thịt cá quế hấp mọng nước, trơn trượt ngon miệng, nếu đem lương khô trong nhà đổi thành cơm tẻ trắng muốt thì càng tốt, Điền La không thích lương khô, cảm giác nuốt lương khô xuống thật sự không dễ chịu, nhưng y lại không thể biểu hiện ra ngoài, rốt cuộc việc nông phu hương dã như y ghét bỏ lương khô linh tinh, bị truyền ra sợ là một trò cười.
Nhưng mà hết thảy đều bị Đào Nguyên nhìn rõ ràng, Đào Nguyên ăn sau khi ăn một lát cá, vẫn luôn gặm lương khô, không hề gắp đồ ăn, muốn cho Điền La ăn thịt cá nhiều chút, mình không đoạt đồ ăn của hắn.
"Đào Nguyên, ngươi sao không dùng bữa? Nào lại đây ăn chút cá, cá này ít xương." Điền La rất buồn bực, Đào Nguyên lúc mới ăn còn khen ngon, sao bây giờ lại không ăn?
"Ân công, ngươi ăn đi, ta không thích ăn cá."
Lời nói dối có đến trăm ngàn chỗ hở, ngay từ đầu ăn đến vui như vậy, bây giời lại nói không thích ăn, lời này sợ là chỉ có tiểu hài tử mới tin, Điền La vì bảo vệ tôn nghiêm Đào Nguyên, không có vạch trần, mà làm vẻ mặt thở dài: "Đáng tiếc, ta cũng không muốn ăn, nếu không ăn thì ném đi."
Lời này của Điền La rất có lực sát thương, Đào Nguyên đột nhiên ngẩng đầu lông mi trên mặt không chịu khống chế mà run rẩy vài cái, sau tiếp đó tục nói: "Này, này quá lãng phí."
"Vậy ăn giùm ta, ngươi không ăn ta sẽ ném."
"Được, ta ăn." Đào Nguyên không hề ủy khuất con trùng thèm ăn trong bụng mình, chầu cơm này ăn đến cực kỳ thỏa mãn.
Cơm trưa cứ vui sướng như vậy mà qua, Đào Nguyên cướp việc thu thập chén đũa, lại quét tước phòng bếp, sau khi đem tất cả thu thập thỏa đáng, thì tính toán tiếp tục ra vườn rau dựng rào tre, cùng lúc đó cửa trong nhà bị gõ vang.
Tác giả có lời muốn nói: Hắc hắc ~ cảm tạ các bạn nhỏ đọc 2333333
Cảm tạ tiểu đồng bọn gió ấm biết ta yi cùng quả quýt... Manh manh cấp ta đầu địa lôi ~ còn có tiểu đồng bọn trạc lạc cấp ta đầu uy dinh dưỡng dịch ~ cảm ơn ~ moah moah
..........
Editor: Chuyện là thế này, tui có edit 1 bộ chuyện khác mà trong truyện có 1 nhân vật tên là "Hi Kéo" tui thấy hơi kì nên muốn hỏi mn mà cái này là vậy hay là từ đồng âm? Nếu phải thì từ nào mới đúng? Cảm ơn mn nhiều ~~
Tác giả: Phong Mật Thự Phiến
Điền La nói không thất vọng là giả, đương nhiên hắn cũng không phải vì mất bạc mà thất vọng, mà là vì từ lúc chào đời tới nay người đầu tiên hắn có hảo cảm vô thanh vô tức rời đi.
Vốn dĩ Điền La đã ngồi dậy, càng nghĩ càng khó chịu, dứt khoát lại nằm xuống, nằm thẳng tắp trên mặt đất trợn tròn mắt nhìn trời, cho đến khi một trận tiếng bước chận vội vàng đến gần sơn động, thời điểm hắn còn chưa phản ứng lại, gương mặt bản thân vẫn luôn không thể quên được lại xuất hiện trước mặt mình.
Đào Nguyên trong lòng ngực ôm một mớ quả dại màu tím, y đi vào sơn động liền thấy ánh mắt mất mát của Điền La, đáy lòng không nhịn được nghi hoặc, ân công đây là thương tâm? Y đem trái cây đặt vào cỏ khô sạch sẽ lót trên mặt đất, thật cẩn thận nói: "Ân công, lương khô tối hôm qua không còn, ngươi ăn trước ít trái cây, trước kia ta ở trên núi thường xuyên ăn không có vấn đề, ăn xong ta cùng ngươi về nhà."
Điền La đột nhiên đứng dậy, do đột ngột đứng dậy nên đầu có hơi choáng, lại không quên mỉm cười với Đào Nguyên, quả nhiên hắn không có nhìn lầm, Đào Nguyên là người chú ý háng tử.
"Ngươi cũng ăn đi, Đào Nguyên."
Điền La tự mình ăn no rồi, mà Đào Nguyên bên kia một trái cũng chưa động, chỉ là an tĩnh ngồi ở một bên, nhìn Điền La, nghe một câu của Điền La mà sắc mặt ửng đỏ.
"Ta, ta không đói bụng, ân công ăn trước." Đào Nguyên sống mười tám năm, đây là lần đầu tiên cảm nhận quan tâm của người khác, trái tim vẫn luôn vững vàng nhảy lên có chút trật nhịp.
Điền La không nghe Đào Nguyên giải thích, quyết đoán lấy một quả lớn đặt vào trong tay Đào Nguyên, thúc giục nói: "Một buổi tối qua đi, sáng sớm ngươi lại đi ra ngoài, có thể không đói bụng sao? Mau ăn đi, ăn xong ta mang ngươi về nhà."
Ở dưới sự giám sát Điền La, Đào Nguyên đem mấy quả trái cây còn dư lại ăn hết, sau đó hai người liền cùng nhau lên đường về nhà.
Ở trên đường, Điền La cân nhắc đến cơm trưa, trong nhà nghèo không có khả năng lên trấn trên mua thịt ăn, nhưng hắn và Đào Nguyên là hai đại nam nhân lượng cơm ăn khẳng định không ít, không có thịt chỉ ăn cơm có tính là ngược đãi Đào Nguyên không?
Đào Nguyên trong tay, thúc giục nói: "Một đại buổi tối đi qua, ngươi lại sáng sớm đi ra ngoài, có thể không đói bụng? Chạy nhanh ăn, ăn xong ta mang ngươi về nhà."
Ở Điền La giám sát hạ, Đào Nguyên đem dư lại mấy cái trái cây toàn bộ ăn xong, theo sau hai người liền cùng nhau bước lên về nhà lộ.
Ở trên đường, Điền La cân nhắc đến cơm trưa, trong nhà nghèo không có khả năng thượng trấn trên mua thịt ăn, nhưng hắn cùng Đào Nguyên hai cái đại nam nhân lượng cơm ăn khẳng định tiểu không được, không có thịt chỉ ăn cơm này có tính không ngược đãi Đào Nguyên?
Điền La suy nghĩ mãi, đơn giản dừng lại bước chân, tính toán đến sông bắt một con cá mang về ăn, lúc hắn dừng lại, Đào Nguyên theo sau hắn cũng dừng lại bước chân, y thấy Đào Nguyên trên mặt nghi hoặc, cười nói: "Trong nhà không thịt, ta bắt cá cho ngươi ăn, ngươi ở trên bờ chờ ta."
Khi Đào Nguyên từ trong tươi cười của Điền La hồi thần lại, đợi mình phản ứng lại, Điền La đã nhảy vào trong sông khom lưng tìm cá.
Đào Nguyên nhìn sườn mặt Điền La, không khỏi nghĩ, ân công y lớn lên thật là đẹp mắt, so với người y gặp qua còn đẹp hơn, cái đầu cao vừa thấy chính là người có thể làm việc, hơn nữa tâm còn tốt như vậy, người tốt như vậy sao không có tức phụ nhi?
"Đào Nguyên? Đào Nguyên?" Điền La lại hô hai tiếng, mới thấy Đào Nguyên phản ứng lại, trong lòng âm thầm suy nghĩ, Đào Nguyên không phải ngại hắn nghèo nên không muốn đi về nhà với hắn?
"Ân công, kêu ta có chuyện gì? Nước này lạmh nếu không ngươi đi lên đây nói chuyện?" Đào Nguyên phát hiện Điền La không có bắt được cá, nhưng không thấy thất vọng, rốt cuộc y ở trong núi chạy nhiều năm như vậy, cá trong sông này không nhiều bằng cá ở sông trong núi, hơn nữa dù mùa hè nước sông cũng v lẫn lạnh thấu xương, hiện giờ y có chút lo lắng cho thân thể ân công.
Điền La khóe miệng khẽ nâng, đôi mắt hẹp dài lóe quang mang mà hắn không nhận ra, hắn nhìn Đào Nguyên bình thản nói: "Nơi này đều là cá nhỏ, nhà ta không có lưới bắt cá, ngươi theo ta qua chỗ nước sâu bên kia nhìn xem."
Điền La lên bờ cùng Đào Nguyên đi trong chốc lát, đi vào chỗ nước sâu của con sông, chuẩn bị đi xuống một lần nữa, lại bị Đào Nguyên ngăn cản, Đào Nguyên ấp úng một hồi lâu, mới nói nói: "Ân, ân công, nơi đó quá sâu, chúng ta đi chỗ khác đi!"
"Không cần, ta có chừng mực, ngươi ở trên bờ chờ ta đi!" Điền La ngăn cản động tác của Đào Nguyên, thấy Đào Nguyên như cũ nóng lòng muốn thử, còn nói thêm: "Cá ta muốn tìm là cá quế, loài cá này thích nước lặng, ngươi và ta đi xuống, chúng ta giữa trưa sẽ phải đói bụng."
Những lời này thành công ngăn cản Đào Nguyên, nhưng Đào Nguyên cũng không nhàn rỗi, hắn bắt đầu đi dạo khắl nơi trong rừng, một là do chỗ nước sâu này hẻo lánh, muốn thời khắc đề phòng rắn độc mãnh thú, hai là y từ trong lời ân công kia nghe ra tình huống trong nhà, không dầu không gạo, y chuẩn bị hái chút thổ sản vùng núi về ăn, tóm lại tuyệt đối không thể để ân công thêm phiền toái.
Cá quế thích nước tĩnh, ngày thường càng là thích nằm trong hang xây ở giữa khe đá không lớn hoạt động. Cá quế toàn thân đen tuyền, nếu ánh mắt không tốt sẽ luôn bỏ lỡ cơ hội tốt nhất bắt cá quế.
Điền La từ nhỏ ở nông thôn sinh hoạt, kỹ xảo bắt cá của hắn là do gia gia chân truyền, tập trung giây lát, hai con cá quế vây đen vảy vàng bị Điền La bắt được.
Vây lưng và vây cá đều có độc, nếu như không khéo bị đâm phải, chỗ bị đâm sẽ kịch liệt trướng đau, có lẽ bởi vì nguyên nhân này, dân bản xứ rất ít bắt cá quế, để cho mấy con cá quế ăn đến mập.
"Ân công, hai con cá này thật lớn, để ta giúp ngươi." Hái xong một ít thổ sản vùng núi và rau dại, Đào Nguyên đã trở lại, y vẫn luôn ở trên bờ trộm mong chờ nhìn bộ dạng Điền La bắt cá, cũng thời khắc chuẩn bị giúp Điền La □□ sống.
Điền La dùng dây cỏ xuyên qua miệng cá, cột vào cùng nhau giao cho Đào Nguyên, cũng nhờ Đào Nguyên kéo lên bờ, lúc này thu hoạch rất nhiều, mặt hai người đều lộ vẻ vui mừng, một trước một sau đi về phía ngôi nhà.
**
Dọc theo đường đi nội tâm Điền La rất phức tạp, bởi vì nhà hắn hiện tại thật sự chỉ có thể dùng từ "nhà chỉ có bốn bức tường" hình dung, hắn sợ dọa sợ Đào Nguyên.
Cũng may Đào Nguyên là một ca nhi kiên định, hoàn toàn không có ghét bỏ ngôi nhà này, ngược lại sau khi nhìn một vòng, cùng Điền La nói mấy câu, liền cười tủm tỉm mà cầm công cụ làm cỏ đi thu thập đình viện.
Điền La thì ở trong phòng bếp xử lý cá quế, hai con cá quế này rất mập, Điền La tính toán chỉ mần một con, con còn thì rộng trong chậu nước, chuẩn bị có thời gian đưa cho dì hai La Anh, bây giờ hắn có thể thuận lợi ở chỗ này an cư lạc nghiệp cũng nhờ có La Anh chiếu cố ít nhiều, hắn không thể giống như nguyên chủ mỗi ngày mơ màng hồ đồ đối ai cũng đều không mặn không nhạt, nên cảm tạ thì phải cảm tạ.
Xử lý cá quế quá nhiều công đoạn ngược lại có vài phần vẽ rắn thêm chân*, chỉ cần đem cá rửa sạch thêm hành gừng đặt vào trong nồi hầm chung là có thể ăn, trong lúc đó, Điền La còn đi đến vườn rau ở tiền viện nhà mình, chuẩn bị hái chút rau chân vịt và khoai tây.
Ra khỏi phòng bếp, Điền La mắt sắc phát hiện, cỏ dại trong viện nhà mình toàn bộ đã bị Đào Nguyên làm sạch sẽ, đi vài bước vào vườn rau, lập tức thấy Đào Nguyên đang tự mình dựng rào tre cho vườn rau.
Cỏ dại trong vườn rau cũng đã bị Đào Nguyên thanh trừ sạch sẽ, phơi nắng mưa giữa trưa mùa hè, Điền La nhìn Đào Nguyên mồ hôi đầy người lại còn đang cúi đầu dựng rào tre, trong lòng có điểm băn khoăn, trong đầu hồi tưởng lúc Đào Đại Tráng nói những lời đó với mình, Đào Nguyên thành thật chỉ biết làm việc, quan trọng nhất chính là tính tình còn quật cường, một người như vậy, ở trong cái nhà kia khẳng định bị không ít ủy khuất.
Điền La ở phía sau nhìn một hồi, cũng chưa thấy Đào Nguyên quay đầu lại, hắn thanh thanh giọng mở miệng nói: "Đào Nguyên mau ăn cơm, cơm nước xong lại làm cũng được, thứ này không vội."
Nghe được phía sau có thanh âm, Đào Nguyên vừa mới quay đầu lại, dùng khăn treo trên cổ lau khô mồ hôi trên mặt, trả lời nói: "Lập tức xong rồi."
Lời này có ý tứ gì Điền La tất nhiên là nghe được rõ ràng, nhưng hắn lại không nghĩ mặc kệ Đào Nguyên dưới nắng mưa gắt làm việc, áp dụng chiến thuật vu hồi lại một lần nói: "Cá đã làm xong, ta còn muốn làm thêm một ít đồ ăn, ngươi giúp ta một chút?"
Đào Nguyên vừa nghe yêu cầu mình hỗ trợ, vội không ngừng buông xuống việc trong tay, an tĩnh mà đi theo phía sau Điền La chờ xử lý.
Kỳ thật, hỗn trợ trong miệng Điền La chính là rửa sạch rau chân vịt, còn bản thân thì gọt vỏ khoai tây sau đó xắt thành sợi, trụng qua nước sôi, sau đó để vào trong nước lạnh, có thể làm thành khoai tây trộn ngon miệng.
Đem rau chân vịt đã cắt xong trụng qua nước sôi, sau đó trộn với khoai tây sợi, bỏ vào một chút muối, thêm vào vài lát ớt, có thể mang lên bàn.
"Ngươi ngồi ở đây, ta bưng cá hấp lên." Điền La nói xong liền đem Đào Nguyên đang co quắp một bên, một mình một người ném vào nhà chính.
Đào Nguyên một mình ngồi ở bên bàn ăn, nhìn rau chân vịt được trộn trên bàn, nhịn không được tiến đến nhìn một chút, loại đồ ăn này trước kia ở nhà y cũng từng ăn qua, nhưng không có hy vọng như giờ phút này, hắn không biết mình hy vọng được ăn cơm hay là hy vọng sinh hoạt về sau, nói tóm lại hiện tại y đang nhảy nhót, lần đầu tiên trong mười tám năm.
Lúc Điền La đem cá quế hấl bưng lên bàn, mùi hương bay trong không khí, không ngăn được Đào Nguyên lại suy nghĩ bậy bạ, y còn nhớ rõ lúc trước Điền La nói với y, trong nhà không có dầu, vậy hương cá kia lại làm sao có được?
Điền La phảng phất xem đã hiểu biểu tình Đào Nguyên, hắn đem cá quế hấp đặt trên bàn cơm, không nhanh không chậm mà nhàn nhạt giải thích nói: "Trong nhà không có dầu, ta liền làm hai món không cần dầu cũng có thể làm ra mùi vị."
"Ta là lần đầu tiên phát hiện món ăn không cần dầu cũng có thể làm người thích như vậy."
"Ha ha cũng không gì, ngươi đừng có hiểu lầm, về sau ta sẽ mua dầu, không thể làm ngươi chịu khổ với ta."
Nói đến từ chịu khổ này Đào Nguyên đột nhiên lắc đầu, sợ Điền La không tin, cuống quít nói: "Không khổ, bây giờ tốt hơn trước kia rất nhiều."
Điền La không biết làm sao tiếp tục đoạn đối thoại này, thấy Đào Nguyên lại nặng nề, vội không ngừng gắp một đũa cá đặt vào trong chén Đào Nguyên, ôn hòa nói: "Đừng nghĩ nữa, nếm thử xem, trong nhà chỉ có hai người chúng ta, không có nhiều quy củ, ngươi cứ ăn tựa nhiên."
Đào Nguyên cúi đầu đem thịt cá trong chén bỏ vào trong miệng, nhấm nuốt một lát, ngẩng đầu mở to mắt kinh dị nhìn Điền La, lại bắt đầu muộn thanh ăn.
"Ăn ngon."
Thịt cá quế hấp mọng nước, trơn trượt ngon miệng, nếu đem lương khô trong nhà đổi thành cơm tẻ trắng muốt thì càng tốt, Điền La không thích lương khô, cảm giác nuốt lương khô xuống thật sự không dễ chịu, nhưng y lại không thể biểu hiện ra ngoài, rốt cuộc việc nông phu hương dã như y ghét bỏ lương khô linh tinh, bị truyền ra sợ là một trò cười.
Nhưng mà hết thảy đều bị Đào Nguyên nhìn rõ ràng, Đào Nguyên ăn sau khi ăn một lát cá, vẫn luôn gặm lương khô, không hề gắp đồ ăn, muốn cho Điền La ăn thịt cá nhiều chút, mình không đoạt đồ ăn của hắn.
"Đào Nguyên, ngươi sao không dùng bữa? Nào lại đây ăn chút cá, cá này ít xương." Điền La rất buồn bực, Đào Nguyên lúc mới ăn còn khen ngon, sao bây giờ lại không ăn?
"Ân công, ngươi ăn đi, ta không thích ăn cá."
Lời nói dối có đến trăm ngàn chỗ hở, ngay từ đầu ăn đến vui như vậy, bây giời lại nói không thích ăn, lời này sợ là chỉ có tiểu hài tử mới tin, Điền La vì bảo vệ tôn nghiêm Đào Nguyên, không có vạch trần, mà làm vẻ mặt thở dài: "Đáng tiếc, ta cũng không muốn ăn, nếu không ăn thì ném đi."
Lời này của Điền La rất có lực sát thương, Đào Nguyên đột nhiên ngẩng đầu lông mi trên mặt không chịu khống chế mà run rẩy vài cái, sau tiếp đó tục nói: "Này, này quá lãng phí."
"Vậy ăn giùm ta, ngươi không ăn ta sẽ ném."
"Được, ta ăn." Đào Nguyên không hề ủy khuất con trùng thèm ăn trong bụng mình, chầu cơm này ăn đến cực kỳ thỏa mãn.
Cơm trưa cứ vui sướng như vậy mà qua, Đào Nguyên cướp việc thu thập chén đũa, lại quét tước phòng bếp, sau khi đem tất cả thu thập thỏa đáng, thì tính toán tiếp tục ra vườn rau dựng rào tre, cùng lúc đó cửa trong nhà bị gõ vang.
Tác giả có lời muốn nói: Hắc hắc ~ cảm tạ các bạn nhỏ đọc 2333333
Cảm tạ tiểu đồng bọn gió ấm biết ta yi cùng quả quýt... Manh manh cấp ta đầu địa lôi ~ còn có tiểu đồng bọn trạc lạc cấp ta đầu uy dinh dưỡng dịch ~ cảm ơn ~ moah moah
..........
Editor: Chuyện là thế này, tui có edit 1 bộ chuyện khác mà trong truyện có 1 nhân vật tên là "Hi Kéo" tui thấy hơi kì nên muốn hỏi mn mà cái này là vậy hay là từ đồng âm? Nếu phải thì từ nào mới đúng? Cảm ơn mn nhiều ~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất