Chương 11: CHƯƠNG 21+22
Dùng tư thế dựa vào cánh cửa thoạt nhìn rất ung dung, hai mắt nhìn chằm chằm, tất cả sự chú ý của Vũ Chí Kiệt đều đặt trên ngón tay mảnh mai của đối phương.
Vào lúc này, chỉ cần nhìn bàn tay kia cũng cảm thấy đối phương quả thật có bản tính dâm đãng, rõ ràng chỉ cởi cái quần lót thôi mà cũng có thể hút hồn đến như vậy.
A . . . . . . . Mình đang nghĩ cái qq gì vậy? Cuối cùng Vũ Chí Kiệt cũng thấy suy nghĩ này có vẻ hơi sai sai, nhưng lại không thể dứt khỏi loại hưởng thụ bằng thị giác tuyệt vời này. Đúng vậy . . . . . Quả thực hắn cảm thấy động tác của đối phương rất có sức hút, gợi cảm không kém so với mấy cô gái cởi đi chiếc nội y cuối cùng.
Hắn cũng chẳng muốn phân biệt đúng với chả sai gì nữa, dù sao thì hắn cũng chỉ muốn nhìn một chút thôi, thật sự không làm chuyện gì vượt rào cả.
Trần An Cư chầm chậm cởi miếng vải che đậy cuối cùng trên người, ánh sáng chói loá đã cướp đi một chút tôn nghiêm còn sót lại. Mặc dù biết hành động hai tay che hạ bộ sẽ chỉ khiến đối phương càng vui vẻ hơn, nhưng lại không có cách nào áp chế bản năng cảm thấy xấu hổ.
Đầu cậu cúi xuống thật thấp, hai mắt nhìn chằm chằm vào hoa văn đơn giản trên mặt đất, chờ đối phương trêu đùa đủ rồi sẽ thả cậu đi.
Đối phương nửa ngày vẫn chưa phát ra tiếng nào, cậu không nhịn được hơi hơi giương mắt thúc giục: "Cậu nhìn đủ chưa . . . . . . . Tôi lạnh lắm . . . . . "
Vũ Chí Kiệt đang đắm chìm trong ảo tưởng lung tung rối loạn, lại bị câu hỏi này của cậu làm bừng tỉnh, ánh mắt có chút không vui và xấu hổ nhìn về phía cậu: "Vội như vậy làm gì? Tao . . . . . . . Tao còn có chuyện muốn hỏi mày! Ờ . . . . . người mày thích, có phải là thằng vô dụng kia không?
Trần An Cư lắc lắc đầu, nhỏ giọng hỏi thử: "Không phải anh ấy . . . . . . . Tôi muốn mặc quần áo trước . . . . . . ."
Vũ Chí Kiệt lập tức vươn tay cướp lấy toàn bộ quần áo của cậu rồi đặt lên cái bồn cầu phía sau: "Đừng có vội! Mày . . . . . . Mày phải trả lời thêm mấy câu nữa!"
" . . . . . . . . Vậy cậu mau hỏi đi, đừng có câu giờ!" Sức nhẫn nhịn của Trần An Cư sắp đến cực hạn, cơ thể trần như nhộng đứng dưới cái nhìn chằm chằm của đối phương thật sự không dễ chịu chút nào.
"Ờ . . . . . . Mày, mày thật sự chưa làm với nó hả?"
"Chưa!"
"Mày . . . . . . Tao không tin, tao phải kiểm tra kỹ hơn mới được. Mày lại đây . . . . . ." Vũ Chí Kiệt nuốt nuốt nước miệng, dùng sức kéo Trần An Cư qua, đẩy mạnh đối phương ngồi lên đống quần áo trên nắp bồn cầu, hai tay cũng bắt đầu tách hai chân đối phương sang hai bên.
Rốt cuộc Trần An Cư cũng cảm thấy hành động như này quá mức nguy hiểm, giãy dụa la hoảng lên: "Cậu làm gì đấy! Buông tay ra! Vũ Chí Kiệt! Cậu là đồng tính à?"
Vũ Chí Kiệt há miệng thở hổn hển, dục vọng cuồng dã trong cơ thể sắp sửa đứt cương, ánh mặt trời chói mắt xuyên qua cửa sổ khiến cơ thể hơi gầy và làn da tinh tế của đối phương toả ra sức hấp dẫn yêu dị và cảm giác cấm dục mãnh liệt trông càng thêm ngon miệng hơn.
Nghe đối phương chất vấn câu này quá nhiều lần, hắn chỉ do dự vài giây ngắn ngủi: "Tao không muốn nghe mày nói lời này nữa . . . . . . . Dù sao . . . . . . . Tao không làm . . . . . . . Mày cũng sẽ cho người khác làm!"
Trần An Cư mở to hai mắt, giờ phút này mới bắt đầu hoảng sợ thực sự, nhưng không dám lớn tiếng kêu cứu. Cậu không thể để người ta nhìn thấy trong bộ dạng này . . . . . . . Người đang không mặc quần áo chính là cậu, Vũ Chí Kiệt hoàn toàn có thể nói là chỉ đang trêu cợt bạn học một chút mà thôi.
Cậu đang định mở miệng nói gì đó thì Vũ Chí Kiệt đã nhanh chóng hành động, tiện tay kéo cái áo nhét đầy vào miệng cậu, cũng bắt đầu cởi thắt lưng trên lưng quần mình xuống.
Trần An Cư dừng hết sức lực phản kháng mãnh liệt, không hề thuận theo ý nguyện nguy hiểm của đối phương. Vũ Chí Kiệt càng hứng thú hơn khi lại thấy sự chống cự mãnh kiệt của cậu, cười nhẹ dùng sức vặn tay của cậu, nghe thấy giọng hét thảm thiết mới ghé sát vào tai cậu nói: "Thật ra mày cũng rất muốn . . . . . . . Mỗi lần mày ở trong tay tao đều rất hưng phấn . . . . . . Trần An Cư, mày thích tao . . . . . . . Mày đã sớm muốn được tao chịch!"
Trần An Cư tức giận liều mạng lắc đầu, hai chân bị tách ra dùng sức đá loạn nhưng lại chẳng có ích gì cả, hai tay đã bị đối phương trói ở sau lưng.
Chỗ áo bị nhét đầy trong miệng đã bị nước bọt làm ướt từ lâu, cảm giác kinh hoảng và hít thở không thông đè ép mãnh liệt, thân thể run rẩy nhận thấy đối phương đã từ bỏ những cái vuốt ve sắc tình, mà thay vào đó là dùng ngón tay đâm thẳng vào một cách thô bạo, chỗ ngay cả mình còn chưa từng đụng vào lúc này đang cảm thấy đau nhức.
"Tao muốn chịch mày . . . . . . Trần An Cư." Ánh mắt của Vũ Chí Kiệt bùng cháy bởi sự ham muốn điên cuồng: "Mày không thể cho người khác chịch trước được . . . . . . . Tao biết phải làm như thế nào, tao đã từng làm với phụ nữ rồi!"
Trần An Cư chỉ có thể lắc lắc đầu bất lực không ngừng kêu lên 'ư ư', gắng sức căng cứng cơ thể để cho hắn thấy sự kháng cự của mình. Vũ Chí Kiệt hoàn toàn không để ý tới sự phản kháng của cậu, dùng sức lực vốn có hoàn thành cuộc chinh phục bằng vũ lực này, thậm chí ngay cả quần áo cũng không cởi, chỉ dùng ngón tay đâm chọc vài cái rồi vô cùng hấp tấp cởi khoá quần, lấy cái thứ đã cứng nhắc kia ra.
Trần An Cư cố sức lùi eo lại, đau đớn khi lối vào bị xé rách quả thực là khó có thể chịu được. Cái thứ vừa cứng vừa nóng của đối phương cũng đã tiến sát tới gần cái đùi trần trụi của cậu, trong đầu cậu chỉ còn nỗi sợ hãi hỗn loạn và trốn tránh theo bản năng. Mặc dù biết là làm vậy sẽ khiến đối phương càng điên cuồng hơn, nhưng rốt cuộc cậu vẫn không thể bình tĩnh suy nghĩ được nữa.
Vào thời điểm như này thì còn bình tĩnh gì nữa . . . . . . . Giờ phút này cậu thầm mong sẽ có người nhanh chóng tới cứu mình, cho dù bị có người ta nhìn thấy tình trạng đáng xấu hổ này cũng không sao hết.
Vũ Chí Kiệt cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ tham lam nhìn chằm chằm vào vẻ mặt vừa tuyệt vọng vừa mê loạn của đối phương. Tên vừa buồn chán vừa không thú vị này cũng có lúc quyến rũ đến như vậy. Sau khi hoàn thành việc giống nghi thức chiếm hữu, người này sẽ hoàn toàn thuộc về mình . . . . .
Giống như lần đầu tiên của con gái, lần đầu của nam sin đồng tính chắc cũng có ý nghĩa tương tự nhỉ? Bất kể là sau này đối phương có bị ai chịch hay ở cũng với thằng đàn ông nào cũng được, mình sẽ để lại dấu vết khắc sâu vào thể xác và tinh thần của đối phương, vĩnh viễn sẽ không bị xem nhẹ và lãng quên.
Với quyết tâm hừng hực trong lòng, hắn đỡ lấy thứ cứng nhắc của mình dùng sức đâm thẳng vào cái cửa huyệt nho nhỏ kia. Hai mắt hừng hực dục hoả nhìn chằm chằm vào vẻ mặt thống khổ của đối phương.
Bất kể có sử dụng bao nhiêu sức lực thì cái nơi chưa được chuẩn bị kĩ kia vẫn không cho 'cậu lớn' của hắn chui vào. Đối phương đã đau đến mức rơi lệ đầu mặt, hai mắt nhắm chặt khóc thút thít, chính hắn cũng bị kẹp đau đến mức hơi mềm xuống rồi.
Hết chương 21+22.
Vào lúc này, chỉ cần nhìn bàn tay kia cũng cảm thấy đối phương quả thật có bản tính dâm đãng, rõ ràng chỉ cởi cái quần lót thôi mà cũng có thể hút hồn đến như vậy.
A . . . . . . . Mình đang nghĩ cái qq gì vậy? Cuối cùng Vũ Chí Kiệt cũng thấy suy nghĩ này có vẻ hơi sai sai, nhưng lại không thể dứt khỏi loại hưởng thụ bằng thị giác tuyệt vời này. Đúng vậy . . . . . Quả thực hắn cảm thấy động tác của đối phương rất có sức hút, gợi cảm không kém so với mấy cô gái cởi đi chiếc nội y cuối cùng.
Hắn cũng chẳng muốn phân biệt đúng với chả sai gì nữa, dù sao thì hắn cũng chỉ muốn nhìn một chút thôi, thật sự không làm chuyện gì vượt rào cả.
Trần An Cư chầm chậm cởi miếng vải che đậy cuối cùng trên người, ánh sáng chói loá đã cướp đi một chút tôn nghiêm còn sót lại. Mặc dù biết hành động hai tay che hạ bộ sẽ chỉ khiến đối phương càng vui vẻ hơn, nhưng lại không có cách nào áp chế bản năng cảm thấy xấu hổ.
Đầu cậu cúi xuống thật thấp, hai mắt nhìn chằm chằm vào hoa văn đơn giản trên mặt đất, chờ đối phương trêu đùa đủ rồi sẽ thả cậu đi.
Đối phương nửa ngày vẫn chưa phát ra tiếng nào, cậu không nhịn được hơi hơi giương mắt thúc giục: "Cậu nhìn đủ chưa . . . . . . . Tôi lạnh lắm . . . . . "
Vũ Chí Kiệt đang đắm chìm trong ảo tưởng lung tung rối loạn, lại bị câu hỏi này của cậu làm bừng tỉnh, ánh mắt có chút không vui và xấu hổ nhìn về phía cậu: "Vội như vậy làm gì? Tao . . . . . . . Tao còn có chuyện muốn hỏi mày! Ờ . . . . . người mày thích, có phải là thằng vô dụng kia không?
Trần An Cư lắc lắc đầu, nhỏ giọng hỏi thử: "Không phải anh ấy . . . . . . . Tôi muốn mặc quần áo trước . . . . . . ."
Vũ Chí Kiệt lập tức vươn tay cướp lấy toàn bộ quần áo của cậu rồi đặt lên cái bồn cầu phía sau: "Đừng có vội! Mày . . . . . . Mày phải trả lời thêm mấy câu nữa!"
" . . . . . . . . Vậy cậu mau hỏi đi, đừng có câu giờ!" Sức nhẫn nhịn của Trần An Cư sắp đến cực hạn, cơ thể trần như nhộng đứng dưới cái nhìn chằm chằm của đối phương thật sự không dễ chịu chút nào.
"Ờ . . . . . . Mày, mày thật sự chưa làm với nó hả?"
"Chưa!"
"Mày . . . . . . Tao không tin, tao phải kiểm tra kỹ hơn mới được. Mày lại đây . . . . . ." Vũ Chí Kiệt nuốt nuốt nước miệng, dùng sức kéo Trần An Cư qua, đẩy mạnh đối phương ngồi lên đống quần áo trên nắp bồn cầu, hai tay cũng bắt đầu tách hai chân đối phương sang hai bên.
Rốt cuộc Trần An Cư cũng cảm thấy hành động như này quá mức nguy hiểm, giãy dụa la hoảng lên: "Cậu làm gì đấy! Buông tay ra! Vũ Chí Kiệt! Cậu là đồng tính à?"
Vũ Chí Kiệt há miệng thở hổn hển, dục vọng cuồng dã trong cơ thể sắp sửa đứt cương, ánh mặt trời chói mắt xuyên qua cửa sổ khiến cơ thể hơi gầy và làn da tinh tế của đối phương toả ra sức hấp dẫn yêu dị và cảm giác cấm dục mãnh liệt trông càng thêm ngon miệng hơn.
Nghe đối phương chất vấn câu này quá nhiều lần, hắn chỉ do dự vài giây ngắn ngủi: "Tao không muốn nghe mày nói lời này nữa . . . . . . . Dù sao . . . . . . . Tao không làm . . . . . . . Mày cũng sẽ cho người khác làm!"
Trần An Cư mở to hai mắt, giờ phút này mới bắt đầu hoảng sợ thực sự, nhưng không dám lớn tiếng kêu cứu. Cậu không thể để người ta nhìn thấy trong bộ dạng này . . . . . . . Người đang không mặc quần áo chính là cậu, Vũ Chí Kiệt hoàn toàn có thể nói là chỉ đang trêu cợt bạn học một chút mà thôi.
Cậu đang định mở miệng nói gì đó thì Vũ Chí Kiệt đã nhanh chóng hành động, tiện tay kéo cái áo nhét đầy vào miệng cậu, cũng bắt đầu cởi thắt lưng trên lưng quần mình xuống.
Trần An Cư dừng hết sức lực phản kháng mãnh liệt, không hề thuận theo ý nguyện nguy hiểm của đối phương. Vũ Chí Kiệt càng hứng thú hơn khi lại thấy sự chống cự mãnh kiệt của cậu, cười nhẹ dùng sức vặn tay của cậu, nghe thấy giọng hét thảm thiết mới ghé sát vào tai cậu nói: "Thật ra mày cũng rất muốn . . . . . . . Mỗi lần mày ở trong tay tao đều rất hưng phấn . . . . . . Trần An Cư, mày thích tao . . . . . . . Mày đã sớm muốn được tao chịch!"
Trần An Cư tức giận liều mạng lắc đầu, hai chân bị tách ra dùng sức đá loạn nhưng lại chẳng có ích gì cả, hai tay đã bị đối phương trói ở sau lưng.
Chỗ áo bị nhét đầy trong miệng đã bị nước bọt làm ướt từ lâu, cảm giác kinh hoảng và hít thở không thông đè ép mãnh liệt, thân thể run rẩy nhận thấy đối phương đã từ bỏ những cái vuốt ve sắc tình, mà thay vào đó là dùng ngón tay đâm thẳng vào một cách thô bạo, chỗ ngay cả mình còn chưa từng đụng vào lúc này đang cảm thấy đau nhức.
"Tao muốn chịch mày . . . . . . Trần An Cư." Ánh mắt của Vũ Chí Kiệt bùng cháy bởi sự ham muốn điên cuồng: "Mày không thể cho người khác chịch trước được . . . . . . . Tao biết phải làm như thế nào, tao đã từng làm với phụ nữ rồi!"
Trần An Cư chỉ có thể lắc lắc đầu bất lực không ngừng kêu lên 'ư ư', gắng sức căng cứng cơ thể để cho hắn thấy sự kháng cự của mình. Vũ Chí Kiệt hoàn toàn không để ý tới sự phản kháng của cậu, dùng sức lực vốn có hoàn thành cuộc chinh phục bằng vũ lực này, thậm chí ngay cả quần áo cũng không cởi, chỉ dùng ngón tay đâm chọc vài cái rồi vô cùng hấp tấp cởi khoá quần, lấy cái thứ đã cứng nhắc kia ra.
Trần An Cư cố sức lùi eo lại, đau đớn khi lối vào bị xé rách quả thực là khó có thể chịu được. Cái thứ vừa cứng vừa nóng của đối phương cũng đã tiến sát tới gần cái đùi trần trụi của cậu, trong đầu cậu chỉ còn nỗi sợ hãi hỗn loạn và trốn tránh theo bản năng. Mặc dù biết là làm vậy sẽ khiến đối phương càng điên cuồng hơn, nhưng rốt cuộc cậu vẫn không thể bình tĩnh suy nghĩ được nữa.
Vào thời điểm như này thì còn bình tĩnh gì nữa . . . . . . . Giờ phút này cậu thầm mong sẽ có người nhanh chóng tới cứu mình, cho dù bị có người ta nhìn thấy tình trạng đáng xấu hổ này cũng không sao hết.
Vũ Chí Kiệt cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ tham lam nhìn chằm chằm vào vẻ mặt vừa tuyệt vọng vừa mê loạn của đối phương. Tên vừa buồn chán vừa không thú vị này cũng có lúc quyến rũ đến như vậy. Sau khi hoàn thành việc giống nghi thức chiếm hữu, người này sẽ hoàn toàn thuộc về mình . . . . .
Giống như lần đầu tiên của con gái, lần đầu của nam sin đồng tính chắc cũng có ý nghĩa tương tự nhỉ? Bất kể là sau này đối phương có bị ai chịch hay ở cũng với thằng đàn ông nào cũng được, mình sẽ để lại dấu vết khắc sâu vào thể xác và tinh thần của đối phương, vĩnh viễn sẽ không bị xem nhẹ và lãng quên.
Với quyết tâm hừng hực trong lòng, hắn đỡ lấy thứ cứng nhắc của mình dùng sức đâm thẳng vào cái cửa huyệt nho nhỏ kia. Hai mắt hừng hực dục hoả nhìn chằm chằm vào vẻ mặt thống khổ của đối phương.
Bất kể có sử dụng bao nhiêu sức lực thì cái nơi chưa được chuẩn bị kĩ kia vẫn không cho 'cậu lớn' của hắn chui vào. Đối phương đã đau đến mức rơi lệ đầu mặt, hai mắt nhắm chặt khóc thút thít, chính hắn cũng bị kẹp đau đến mức hơi mềm xuống rồi.
Hết chương 21+22.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất