Bán Thục

Chương 26: CHƯƠNG 51+52

Trước Sau
"Đương nhiên là anh không thèm để ý tới bọn họ. . . . . . . Bọn họ cũng bề bộn nhiều việc. Người đàn ông kia nói anh đã lớn rồi, tự sống một mình là được, ông ấy bận muốn chết, chỉ có thể hứa sẽ chu cấp tiền hàng tháng cho anh mà thôi. Đứa con ông ấy sinh với bồ còn rất nhỏ tuổi, ông ấy phải chăm sóc. . . . . . Người phụ nữ kia cũng vậy, bận rộn kết hôn rồi đi hưởng tuần trăng mật, chỉ gọi cho anh đúng một cuộc điện thoại, nói câu 'xin lỗi' với anh, còn nói khi về sẽ mang quà tới cho anh. . . . . Còn lâu anh mới thèm! Bọn họ cứ chết ở bên ngoài đi!"

Vũ Chí Kiệt cố gắng bình tĩnh để nói nhưng đến câu cuối lại vẫn kích động, giọng nói càng ngày càng nghẹn ngào. Trần An Cư đành phải bỏ việc nhà trong tay xuống, lau khô tay rồi đi tới dắt đối phương về lại phòng khách ngồi xuống chiếc ghế sô pha.

"Chí Kiệt. . . . . Chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ có cuộc sống của riêng mình, có đúng không? Bây giờ nhất định là anh đang rất buồn. . . . . Đừng lắc đầu, em biết anh đang rất đau lòng mà, nếu là em thì cũng sẽ cảm thấy như vậy thôi, đâu nhất thiết phải giả bộ không cần làm gì? Em chỉ muốn nói là. . . . . . Bọn họ không thể chăm sóc được cho anh thì anh hãy tự chăm sóc bản thân đi, nếu anh cứ tự ý làm càn thì anh không trả thù được bất kì ai đâu, cho dù bọn họ có khổ sở thì anh cũng chẳng vui vẻ gì đúng không? Bọn họ là cha mẹ của anh, anh không nên hận bọn họ. . . . . . Rất nhiều đứa trẻ có cha mẹ ly hôn nhưng vẫn vui vẻ lớn lên, cho dù họ không chăm sóc tốt cho anh nhưng họ cũng là người đã sinh ra anh, bọn họ đã chia cho anh một số tiền rất lớn đúng không? Đó chính là cách mà bọn họ quan tâm tới anh đấy, anh cứ thử nghĩ kỹ lại xem, bọn họ đều là những người rất coi trọng tiền bạc, bọn họ cho anh như vậy bởi họ nghĩ đó là thứ tốt nhất, chỉ là anh không thích mà thôi."

Vũ Chí Kiệt trừng lớn mắt nghe đối phương nói, nghĩ kỹ lại thì thấy cũng rất có lý. . . . . .

Hai người kia là người rất coi trọng tiền bạc, xé rách bộ mặt giả dối của nhau vì tranh giành gia sản, còn mời cả thám tử tìm chứng cứ ngoại tình của đối phương, sau đó đem tung lên trên khắp cái tờ báo lớn nhỏ, gần như là cả thiên hạ đều biết.

Cũng vì nguyên nhân này nên mình mới cực kỳ oán hận bọn họ, nhưng hai người làm cha mẹ như họ lại giải quyết chuyện ly hôn một cách hoà bình. Nghĩ tới đây, hắn liền ngốc ngốc hét lên một tiếng 'A': " Bọn họ tự mình ký tên chứ không ra toà. . . . . . Nếu không chuyện này còn phải ồn ào một thời gian nữa!"

Trần An Cư mỉm cười nắm chặt tay hắn: "Có lẽ bọn họ vì anh nên mới không ra toà đấy. . . . . . Anh có nghĩ vậy không? Nếu rảnh thì nên gọi điện cho bọn họ đi, anh mà cứ sống chết không chịu để ý tới họ, bọn họ nhất định không có cách nào để đối mặt với anh đâu. Nếu anh không chủ động đi cải thiện quan hệ thì. . . . . . Càng ngày sẽ càng tồi tệ hơn thôi. Anh đừng có nói là anh không cần, không có một đứa trẻ nào lại không cần cha mẹ của mình cả! Lúc rảnh cũng nên hẹn bọn họ ra ngoài ăn một bữa cơm, để bọn họ biết anh hiện rất hạnh phúc, không có bọn họ nhưng vẫn sống rất tốt, như vậy là có thể trả thù bọn họ được rồi, ha ha."

Vũ Chí Kiệt ôm lấy nhóc lùn đang an ủi mình, vùi đầu vào ngực của đối phương, cho tới khi đối phương đẩy hắn ra chạy nhanh vào bếp mới thầm cười nhìn bóng dạng vội vội vàng vàng kia.

Trả thù gì nữa đây. . . . . . . Hiện giờ hắn quả thực rất hạnh phúc, nếu có thể cứ mãi như này thì quá tốt rồi.

Nhưng khoảng thời gian này thực sự rất ngắn, nghỉ ngơi tốt cộng với tâm trạng tốt khiến vết thương liền lại rất nhanh, hắn rất muốn ở lì trong nhà thêm mấy ngày nữa, hưởng thụ cái cuộc sống hạnh phúc này thêm chút nữa, nhưng thấy Trần An Cư cứ phải chạy tới chạy lui, vội trước vội sau như vậy, hắn lại thấy không lỡ.

Chỉ chưa đầy một tuần, hắn liền ngoan ngoãn đi học lại, thi thoảng lại bắt xe cùng với Trần An Cư rồi từng người một đi vào trường.

Chỉ cần đối phương ngủ lại nhà hắn, sáng hôm sau nhất định sẽ bắt xe cùng nhau. Hắn tuyệt đối không để ý tới chuyện sánh vai cùng vào sân trường với Trần An Cư, nhưng Trần An Cư lại chưa từng chịu như vậy.

Vì thế hắn cảm thấy hơi không vui, Trần An Cư dùng giọng nói ôn nhu an ủi hắn: "Như vậy sẽ an toàn hơn một chút, nếu bị người khác nghi ngờ, phát hiện, truyền tới tai nhà trường hay là gia đình thì sao bây giờ? Chúng ta vẫn còn nhỏ như vậy, chưa kể đều là nam, cho dù có là một nam một nữ cũng chưa chắc được gia đình cho phép đâu!"



Vũ Chí Kiệt cũng biết đối phương nói có lý, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái, dù sao thì hắn cũng chẳng sợ, đối phương lại sợ chuyện hai người đang yêu nhau bị người khác biết, cảm giác này giống như người vợ bí mật. . . . . Hơn nữa mình mới là người bị giấu đi không được bước ra ngoài ánh sáng kia.

Trần An Cư là một người mảnh khảnh và nhạy cảm, đương nhiên biết đối phương nói không sao nhưng trong lòng vẫn có sao. Để đền tội, cuối tuần nào Trần An Cư cũng ở lại nhà hắn cả ngày, chẳng những nấu cơm cho hắn, ở trên giường cũng giống như một con cừu nhỏ mềm mại đáng yêu, thậm chí còn đáp ứng nhiều yêu cầu cuồng dã của hắn, như là vừa làm vừa ăn trong phòng bếp. . . . . Hành vi thoả hiệp này đã phá vỡ hết những gia giáo tốt đẹp của cậu, đặc biệt là việc không được nói chuyện khi ăn cơm.

Từ khi xác định quan hệ, mức độ phù hợp ở trên giường của bọn họ ngày càng tốt hơn, mặc dù Trần An Cư vẫn hay thẹn thùng đỏ mặt nhưng phản ứng của cơ thể lại cực kỳ high.

Vũ Chí Kiệt biết cậu không dày dặn về mặt này, cũng không dám tuỳ tiện giễu cợt cậu, nhưng khi cậu nghiêm túc mở miệng quy định một tuần chỉ được làm nhiều nhất là hai tuần, mới dùng giọng nói cực kỳ nhỏ nói một câu: "Thực vô nhân đạo. . . . . . . Ngay cả em cũng sẽ đói lắm đấy. . . . . ."

Trần An Cư luôn tự xưng là người không bao giờ sử dụng bạo lực lúc này cũng nhảy dựng lên nện cho Vũ Chí Kiệt một cái: "Im miệng ngay! Anh nói cái gì mà khó nghe như vậy. . . . . . Em chỉ muốn tốt cho anh mà thôi, hiện giờ chúng ta còn chưa trưởng thành, cơ thể còn phải sử dụng rất lâu rất lâu nữa. . . . . . Làm nhiều khi quá trẻ, về sau nhất định sẽ có vấn đề. Em đã tra rồi! Cả đời của một người đàn ông luôn có số lần nhất định, dùng hết liền over. . . . . . . Chẳng lẽ anh muốn bị tê liệt hoàn toàn sau 40 tuổi hả?"

"Ha ha. . . . . . Em lo xa quá rồi đó!" Ngoài miệng Vũ Chí Kiệt cười ha ha, trên mặt cũng không có vẻ lo lắng gì, nhưng khi Trần An Cư đi rồi, hắn mới lên mạng tra thử, quả nhiên nhìn thấy ý kiến giống vậy.

Cho dù không biết đã được khoa học chứng thực hay không, nhưng đáy lòng vẫn cảm thấy sợ hãi, hắn đã rút rất nhiều khoản dự trữ cho tương lai rồi! Hắn cũng không muốn chỉ làm đàn ông tới tuổi 40 thôi đâu, hắn còn muốn làm tình với nhóc lùn kia thêm nhiều năm nhiều năm hơn nữa!

Vậy nên. . . . . . Buổi tối cuối tuần tới, hắn chỉ ôm Trần An Cư kể chuyện trước khi ngủ, ngoan ngoãn đắp cái chăn bông mà không hề làm chuyện xấu hổ nào cả. Mặc dù 'thằng em trai' vẫn cứ nóng hầm hập không an phận chút nào, hắn vẫn đau khổ nhẫn nhịn tà niệm, nhìn chằm chằm trần nhà đếm cứu.

Trần An Cư thấy hắn hơi khác thường, quay sang ôm lấy eo hắn rồi đưa ra một lời ám chỉ hết sức rõ ràng: "Chí Kiệt. . . . . . Hôm nay là cuối tuần đó!"

"Ờ. . . . ." Trán của Vũ Chí Kiệt đã đổ đầy mổ hôi, tiếp tục nhìn chằm chằm trần nhà đếm cừu, không chịu cúi đầu liếc mắt nhìn cơ thể vừa trắng vừa mềm trong lòng.

"Này. . . . . . Anh đang nghĩ cái vậy? Sao nhiều mồ hôi thế này? À. . . . . . Hay là anh lén đánh nhau đúng không? Hay hút thuốc? Em phải kiểm tra mới được. . . . ." Trần An Cư lập tức giận tím người cúi sát mặt vào ngửi môi và cổ của hắn.

Bị đối phương quấy rối tình dục như vậy thì sao mà nhịn được nữa, Vũ Chí Kiệt than vãn vì mình quá thiếu kiên trì, xoay người đè Trần An Cư lại gầm nhẹ: "Mặc kệ đi! Anh nhất định phải làm! Về sau có cứng được hay không cũng mặc kệ!"

Hết chương 51+52.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau