Chương 73: Vị trí khách mời
"Nhưng bây giờ tôi đã hơi hối hận. "
Lúc Lâm Gia đến phòng tập, các đồng đội cũng mang ánh mắt ngạc nhiên nhìn cậu. Từ trước đến nay không quá quan tâm cái nhìn của mọi người đối với mình, cậu vẫn không suy nghĩ nhiều, quyết định trước khi Giang Liễm tới, phải ăn xong bữa sáng.
Nhưng đồng đội cũng không phải vì cậu tỏ ra thờ ơ, mà thu lại ánh mắt tò mò của mình. Có người còn trực tiếp đi về phía cậu, vẻ mặt chần chừ hỏi: "Quần áo cậu hôm qua giặt còn chưa khô à? "
Lâm Gia đáp lại bằng sắc mặt mờ mịt, "Khô rồi. "
Đồng đội nói: " Vậy cậu dán nhầm tên hả? "
Lâm Gia sửng sốt, sau khi phản ứng lại mới nuốt miếng bánh mì trong miệng xuống, cúi đầu nhìn vào bộ quần áo trên người mình. Trên bảng tên nền trắng chữ đen vốn nên viết tên mình, lại in tên Giang Liễm.
Nhìn theo góc độ từ trên xuống dưới, tên chữ Hán viết trên đó sẽ bị đọc ngược lại. Hoài nghi mình hoa mắt, cậu không tin mà nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, cầm bánh mỳ đi tới trước gương.
Ngang hông quả nhiên là dán hai chữ Giang Liễm.
Cậu giơ hai tay lên, chợt nhớ lại sáng nay lúc mặc quần áo, cũng cảm thấy ống tay áo quá dài, sau đó mới lúng túng xoay người lại, giọng nói ra vẻ bình tĩnh giải thích: "Sáng nay thức dậy sớm quá chưa tỉnh ngủ, nên mới mặc nhầm quần áo."
Các đồng đội không biết là Minh Nhượng và Khưu Dặc cả đêm qua không về, cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ thiện ý cười cười, còn có người thoải mái nói: "Lúc trước tôi ở trong ký túc xá của công ty, công ty cũng phát cho chúng tôi đồng phục luyện tập, mấy người trong ký túc xá cũng thường xuyên mặc nhầm quần áo của nhau. "
Còn có người chống trán, lộ ra dáng vẻ nhớ tới chuyện cũ, "Không chỉ mặc nhầm quần áo bên ngoài đâu, lúc trước ở trong ký túc xá tập thể đại học, quần lót của ai cũng màu đen, nên vẫn luôn có tình trạng bạn cùng phòng lấy nhầm quần lót của nhau nữa là. "
Mọi người nhao nhao nhớ lại, bắt đầu hồi tưởng chuyện cũ khiến người khác nghe xong đều dở khóc dở cười mà mình gặp phải.
Chỉ có Thẩm Viễn Gian mang thân phận khách mời là không gia nhập với bọn họ, ngược lại ánh mắt sâu kín mà nhìn chằm chằm vào bảng tên dán bên hông Lâm Gia.
Chú ý tới tầm mắt của hắn, Lâm Gia càng cảm thấy không hiểu. Nhớ lại mấy câu mà đối phương đã nói trong phòng học phụ ngày đó, dứt khoát quay lưng lại.
Nhóm thực tập sinh đang nói đến cao hứng, thì một viên công tác mang khuôn mặt xa lạ đeo thẻ nhân viên đi vào phòng học tìm người.
Nhóm thực tập sinh ngừng cuộc nói chuyện lại, đồng loại nhìn sang nhân viên công tác kia.
Sau khi đối phương đi vào, cũng không trực tiếp nói rõ muốn tìm ai, ánh mắt quét qua mọi người bên trong một vòng, sau đó chỉ vào Lâm Gia nói: "Cậu lại đây "
Lâm Gia đi ra, "Tìm em sao? "
Nhân viên công tác gật đầu, dường như trước đó chưa từng gặp qua cậu lần nào, chỉ nhìn bảng tên dán bên hông cậu để xác nhận, "Cậu đi theo tôi, hôm nay có sắp xếp quay chụp một quảng cáo. "
Lâm Gia đi theo nhân viên công tác được hai bước, sau đó mới sực nhớ ra, "Anh muốn tìm em, hay là tìm Giang Liễm? "
Nhân viên công tác nghe vậy quay đầu, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, "Cậu không phải Giang Liễm sao? "
Nhóm thực tập sinh đứng xem ôm bụng cười to, nhân viên công tác lúc này mới ý thức là mình đã nhận nhầm người.
Lúc Giang Liễm đến tiếng cười còn chưa dừng lại.
Hắn không mặc quần áo Lâm Gia để lại trên ghế sa lon, mà mặc bộ đồng phục màu hồng nhạt của lớp A, trên áo vẫn dán tên của hắn, lúc thấy rõ tên của mình dán bên hông Lâm Gia, trong mắt cũng hiện ra ý cười.
Hai người không tìm được cơ hội nói chuyện riêng, vì Giang Liễm đã đi theo nhân viên công tác rời khỏi phòng tập. Lâm Gia cũng nhanh chóng ăn xong điểm tâm, gia nhập vào nhóm cùng nhau luyện tập.
Giang Liễm không ở đây, nhiệm vụ hướng dẫn Thẩm Viễn Gian lập tức rơi xuống đầu Lâm Gia. Bọn họ luyện cùng những thành viên khác trong nhóm khoảng hai giờ, sau đó mới tách ra đi đến phòng học phụ.
Lúc này đây Thẩm Viễn Gian không cố ý đóng cửa nữa, thậm chí có thể nói là thái độ rất chăm chú tập trung thảo luận động tác vũ đạo với Lâm Gia. Lâm Gia cũng rất phối hợp mà tập trung tinh thần.
Mặc dù đối phương không có nền tảng vũ đạo cơ bản, nhưng cậu nhất định phải phối hợp hoàn hảo màn nhảy đôi này với Thẩm Viễn Gian. Nhóm công diễn chính thức có xấp xỉ mười người, ai cũng cố gắng phối hợp sao cho hoàn hảo nhất, nếu cậu và Thẩm Viễn Gian còn không cố gắng nhảy đều, toàn bộ màn trình diễn sẽ bị phá hỏng.
Trong lòng cậu có hơi phiền muộn nghĩ, vì sao Thẩm Viễn Gian biết rõ bản thân mình không hề biết nhảy, lại không đi chọn ca khúc nào thích hợp với khả năng của mình, mà hết lần này tới lần khác muốn chọn một ca khúc kết hợp vũ đạo.
Thẩm Viễn Gian dừng động tác lại, ánh mắt sâu không thấy đáy mà nhìn cậu, "Em không biết vì sao à? "
Lâm Gia liếc xéo hắn, mới ý thức được mình đã vô tình hỏi ra suy nghĩ trong lòng.
Những thành viên khác rời khỏi phòng tập đi ăn đã hơn nửa tiếng, Thẩm Viễn Gian kéo rèm cửa sổ lên, xoay lưng lại chống hai tay vào bệ cửa sổ, cúi đầu thở dốc nói: "Nghỉ một chút. "
Lâm Gia nói: "Tôi đến căn tin ăn cơm trước, nghỉ trưa xong chúng ta lại luyện tiếp. "
Thẩm Viễn Gian dựa vào bệ cửa sổ đứng thẳng lưng lên, ngẩng đầu gọi cậu lại: "Chờ đã, tôi có chuyện muốn nói với em. "
Lâm Gia dừng bước, khó chịu mà nhíu mày lại, "Nói cái gì? "
Thẩm Viễn Gian không đáp, yên lặng nhấc chân đi vòng qua cậu, khóa cánh cửa thông với phòng học chính lại, tắt đèn trong phòng đi.
Lâm Gia ngồi xuống tại chỗ xếp bằng, nét mặt lộ vẻ thờ ơ, "Nếu anh muốn nói tôi chuyện của Giang Liễm, vậy thì không có gì đáng nói cả. "
Thẩm Viễn Gian đi tới cạnh cậu, ánh mắt nhìn vào bộ đồ trên người cậu, không đồng ý mà nhíu mày lại, "Em và Giang Liễm ngủ chung? "
"Không." Lâm Gia rất bình tĩnh mà phản bác, "Giường đơn trong ký túc xá nhỏ như vậy, tôi và anh ta ngủ chung kiểu gì? "
Thẩm Viễn Gian không bỏ qua, "Vậy sao em lại mặc nhầm đồ của cậu ta? "
Lâm Gia hơi khó hiểu mà liếc hắn, "Anh không nghe thấy bọn họ nói à? Ở chung một phòng ký túc xá, lấy nhầm quần lót là chuyện rất bình thường. "
Thẩm Viễn Gian im lặng chốc lát, lại lượn trọng tâm câu chuyện về lúc đầu, nửa dò xét nửa khẳng định hỏi: "Em thật sự không biết vì sao tôi chọn bài hát này sao? "
Lâm Gia hỏi lại: "Vì sao tôi lại muốn biết? "
Thẩm Viễn Gian bị cậu hỏi đến bừng lên lửa giận, đôi mắt nhìn chòng chọc vào cậu nói: "Trong hòm thư công tác của tôi mỗi ngày nhận được vô số thông báo hợp tác, thậm chí lúc tôi đến đây làm khách mời, cũng có nhãn hàng cao cấp mời tôi đến tham gia sự kiện. Em lại không biết vì sao tôi muốn đến đây? Muốn chọn bài hát này sao? "
Lâm Gia nhìn thẳng hắn, trong con ngươi không có chút rung động nào.
Tay Thẩm Viễn Gian không tự chủ nắm chặt thành quyền, giọng nói lạnh lẽo mà châm chọc, dường như hoàn toàn không tin cậu lại bình thản như vậy, "Nếu em không biết, thì tại sao muốn vào nhóm của tôi? "
Lâm Gia không chần chừ đáp lại: "Tôi không biết là anh. "
Vẻ trào phúng trên mặt Thẩm Viễn Gian ngày càng lan rộng, "Em không nghe ra giọng nói của tôi à? "
Lâm Gia nói: "Lúc đó vừa vặn bỏ qua video của anh. "
Thẩm Viễn Gian càng thêm không tin lời cậu, chỉ coi cậu đang vụng về nói dối, giơ tay túm lấy cổ tay cậu kéo tới gần: "Em không biết, vậy để tôi nói cho em biết, tôi tới đây là vì em, tôi chọn bài hát kia cũng là vì em. "
"Vì sao?" Lâm Gia không trốn tránh, trực tiếp đón nhận ánh mắt của hắn, thậm chí vẻ mặt còn vô cùng kinh ngạc và khó hiểu, "Không phải chúng ta đã chia tay êm đẹp rồi sao? "
Dường như nỗi lòng không kìm chế được nữa, hoặc là bị lời nói của Lâm Gia kích thích, Thẩm Viễn Gian nắm tay cậu kéo vào trước ngực mình, "Nhưng bây giờ tôi đã hơi hối hận. "
Thẩm Viễn Gian buông tay cậu ra, đổi thành vươn hai cánh tay siết chặt cậu lại, hô hấp trong miệng đều phun lên gò má cậu, dường như trở lại mùa hè năm đó cùng chen chúc trên cái giường đơn vậy, dinh dính mà oi bức, ngay cả hô hấp đều bị chặn lại.
Thẩm Viễn Gian nói: "Tôi hối hận, Lâm Gia. "
Lâm Gia không hề động dung, muốn đẩy hắn ra.
Phía sau lại vang lên tiếng đẩy cửa không hề báo trước, một tia sáng tiến vào khe cửa, lẳng lặng rơi xuống dưới chân cậu.
Cửa phòng học rõ ràng chính tay hắn đã khóa trái, trong lòng Thẩm Viễn Gian cả kinh, buông Lâm Gia ra nhìn phía sau.
Cánh cửa thông với phòng học chính vẫn trong trạng thái đóng chặt, mà cánh cửa nối liền với hành lang đối diện lại bị đẩy ra. Giang Liễm khuất sáng đứng cạnh cửa, đầu ngón tay móc chùm chìa khóa, cái bóng rất dài in trên sàn nhà.
Hắn rũ mắt, vẻ mặt bị bóng tối che khuất không rõ biểu cảm, nhưng dường như ngay cả hô hấp cũng nhuộm vẻ tức giận, "Thầy Thẩm, loại chuyện trốn trong phòng tập táy máy tay chân với thực tập sinh mà truyền ra, không phải chỉ đôi ba câu là có thể giải thích rõ ràng được. "
Thẩm Viễn Gian rời khỏi phòng học chính, bóng lưng nhìn qua có chút chật vật, nhưng trong chật vật lại mang theo tức giận cố ẩn nhẫn.
Giang Liễm mở toàn bộ đèn lên, trong nháy mắt bên trong phòng tập vừa sáng sủa vừa trống trãi. Hắn đi về phía Lâm Gia, "Cậu và Thẩm Viễn Gian rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Hắn tạm dừng lại, con ngươi đen nhánh càng phát ra lạnh lẽo đáng sợ, trong đó còn có tâm tình phức tạp khó có thể nhận ra, "Tình cũ không rủ cũng tới? "
Đây là lần thứ hai Lâm Gia chứng kiến thấy hắn bộc lộ tâm trạng ra ngoài như vậy, lần đầu tiên là trên hành lang phòng vệ sinh trong tầng lầu này, lúc đó Thẩm Viễn Gian cũng ở đó.
Lâm Gia ngồi dưới đất, im lặng nhìn Giang Liễm trong giây lát, sau đó đưa một tay ra trước mặt đối phương.
Chắc là còn đang bực bội, nên Giang Liễm không để ý đến cậu, "Cậu không tự đứng dậy được? "
Cái tay kia của Lâm Gia nhanh chóng hạ xuống.
Giang Liễm lại chợt vươn tay ra nắm lấy tay cậu, dùng sức kéo cậu đứng lên.
Rốt cuộc cũng không cần tốn sức mà ngước cổ lên nhìn hắn nữa, Lâm Gia vỗ vỗ bụi bặm sau quần, giương mắt lên nhìn hắn, ma xui quỷ khiến hỏi ra miệng: "Có phải là tình cũ không rủ cũng tới không, sao anh lại muốn biết tới vậy? "
Giang Liễm hỏi: "Chẳng lẽ tôi không nên biết? "
Sắc mặt Lâm Gia khựng lại, không nói tiếp.
Đối phương im lặng trong chốc lát, chậm rãi nheo đầu chân mày lại, không biết là đang nói cho Lâm Gia nghe, hay là đang muốn thuyết phục chính mình, "Tôi không hy vọng bất luận kẻ nào trong lúc còn đang duy trì quan hệ bạn tình với tôi, lại dây dưa mờ ám với những người khác. "
Lâm Gia sửng sốt, sau đó như đã hiểu rõ mà gật đầu, vẻ mặt lần thứ hai bình tĩnh lại.
Ngay cả chính Lâm Gia cũng không ngờ rằng, lần này sẽ là lần cuối cùng cậu nhìn thấy Thẩm Viễn Gian trên đảo.
Trưa hôm đó sau khi kết thúc nghỉ ngơi, Thẩm Viễn Gian vẫn luôn không xuất hiện trong phòng tập. Nhóm thực tập sinh không tìm được người, chỉ có thể tùy thời phối hợp với tổ đạo diễn.
Tận tới mười giờ đêm, mọi người mới nghe được từ miệng nhân viên công tác là, Thẩm Viễn Gian đã rời đảo bay đến thành phố khác để tham gia hoạt động của nhãn hàng cao cấp. Trong lúc ghi hình Thẩm Viễn Gian đã đề cập đến chuyện này, nên tổ đạo diễn cũng biết.
Nhưng mà thực tập sinh của nhóm sáu trước đó không ai biết đến chuyện này cả, thậm chí bọn họ còn nhận định rằng, Thẩm Viễn Gian thật vô trách nhiệm khi đi mà không báo trước.
Nhóm thực tập sinh không làm gì được, chỉ có thể bỏ trống vị trí của Thẩm Viễn Gian trên sân khấu truớc, chờ đối phương trở về lại tìm cách luyện tập nhiều hơn.
Lâm Gia gần như có thể suy đoán ra, Thẩm Viễn Gian rời đi lại cố ý không thông báo cho bọn họ, hơn một nửa là vì bị những lời nói của Giang Liễm kích thích thẹn quá hóa giận, rồi dùng công báo thù riêng.
Bọn họ đợi hai ngày, vẫn không thấy được Thẩm Viễn Gian kết thúc hoạt động trở lại đảo, mà chờ được tin tức từ tổ đạo diễn – trong lúc Thẩm Viễn Gian đi dự sự kiện bị antifan tấn công, ngã từ trên sân khấu xuống, sau đó lập tức bị chuyển lên xe cấp cứu đưa vào bệnh viện.
Chỉ cách ngày công diễn có hai ngày, nhóm sáu lại bị trống một vị trí của khách mời.
Lúc Lâm Gia đến phòng tập, các đồng đội cũng mang ánh mắt ngạc nhiên nhìn cậu. Từ trước đến nay không quá quan tâm cái nhìn của mọi người đối với mình, cậu vẫn không suy nghĩ nhiều, quyết định trước khi Giang Liễm tới, phải ăn xong bữa sáng.
Nhưng đồng đội cũng không phải vì cậu tỏ ra thờ ơ, mà thu lại ánh mắt tò mò của mình. Có người còn trực tiếp đi về phía cậu, vẻ mặt chần chừ hỏi: "Quần áo cậu hôm qua giặt còn chưa khô à? "
Lâm Gia đáp lại bằng sắc mặt mờ mịt, "Khô rồi. "
Đồng đội nói: " Vậy cậu dán nhầm tên hả? "
Lâm Gia sửng sốt, sau khi phản ứng lại mới nuốt miếng bánh mì trong miệng xuống, cúi đầu nhìn vào bộ quần áo trên người mình. Trên bảng tên nền trắng chữ đen vốn nên viết tên mình, lại in tên Giang Liễm.
Nhìn theo góc độ từ trên xuống dưới, tên chữ Hán viết trên đó sẽ bị đọc ngược lại. Hoài nghi mình hoa mắt, cậu không tin mà nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, cầm bánh mỳ đi tới trước gương.
Ngang hông quả nhiên là dán hai chữ Giang Liễm.
Cậu giơ hai tay lên, chợt nhớ lại sáng nay lúc mặc quần áo, cũng cảm thấy ống tay áo quá dài, sau đó mới lúng túng xoay người lại, giọng nói ra vẻ bình tĩnh giải thích: "Sáng nay thức dậy sớm quá chưa tỉnh ngủ, nên mới mặc nhầm quần áo."
Các đồng đội không biết là Minh Nhượng và Khưu Dặc cả đêm qua không về, cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ thiện ý cười cười, còn có người thoải mái nói: "Lúc trước tôi ở trong ký túc xá của công ty, công ty cũng phát cho chúng tôi đồng phục luyện tập, mấy người trong ký túc xá cũng thường xuyên mặc nhầm quần áo của nhau. "
Còn có người chống trán, lộ ra dáng vẻ nhớ tới chuyện cũ, "Không chỉ mặc nhầm quần áo bên ngoài đâu, lúc trước ở trong ký túc xá tập thể đại học, quần lót của ai cũng màu đen, nên vẫn luôn có tình trạng bạn cùng phòng lấy nhầm quần lót của nhau nữa là. "
Mọi người nhao nhao nhớ lại, bắt đầu hồi tưởng chuyện cũ khiến người khác nghe xong đều dở khóc dở cười mà mình gặp phải.
Chỉ có Thẩm Viễn Gian mang thân phận khách mời là không gia nhập với bọn họ, ngược lại ánh mắt sâu kín mà nhìn chằm chằm vào bảng tên dán bên hông Lâm Gia.
Chú ý tới tầm mắt của hắn, Lâm Gia càng cảm thấy không hiểu. Nhớ lại mấy câu mà đối phương đã nói trong phòng học phụ ngày đó, dứt khoát quay lưng lại.
Nhóm thực tập sinh đang nói đến cao hứng, thì một viên công tác mang khuôn mặt xa lạ đeo thẻ nhân viên đi vào phòng học tìm người.
Nhóm thực tập sinh ngừng cuộc nói chuyện lại, đồng loại nhìn sang nhân viên công tác kia.
Sau khi đối phương đi vào, cũng không trực tiếp nói rõ muốn tìm ai, ánh mắt quét qua mọi người bên trong một vòng, sau đó chỉ vào Lâm Gia nói: "Cậu lại đây "
Lâm Gia đi ra, "Tìm em sao? "
Nhân viên công tác gật đầu, dường như trước đó chưa từng gặp qua cậu lần nào, chỉ nhìn bảng tên dán bên hông cậu để xác nhận, "Cậu đi theo tôi, hôm nay có sắp xếp quay chụp một quảng cáo. "
Lâm Gia đi theo nhân viên công tác được hai bước, sau đó mới sực nhớ ra, "Anh muốn tìm em, hay là tìm Giang Liễm? "
Nhân viên công tác nghe vậy quay đầu, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, "Cậu không phải Giang Liễm sao? "
Nhóm thực tập sinh đứng xem ôm bụng cười to, nhân viên công tác lúc này mới ý thức là mình đã nhận nhầm người.
Lúc Giang Liễm đến tiếng cười còn chưa dừng lại.
Hắn không mặc quần áo Lâm Gia để lại trên ghế sa lon, mà mặc bộ đồng phục màu hồng nhạt của lớp A, trên áo vẫn dán tên của hắn, lúc thấy rõ tên của mình dán bên hông Lâm Gia, trong mắt cũng hiện ra ý cười.
Hai người không tìm được cơ hội nói chuyện riêng, vì Giang Liễm đã đi theo nhân viên công tác rời khỏi phòng tập. Lâm Gia cũng nhanh chóng ăn xong điểm tâm, gia nhập vào nhóm cùng nhau luyện tập.
Giang Liễm không ở đây, nhiệm vụ hướng dẫn Thẩm Viễn Gian lập tức rơi xuống đầu Lâm Gia. Bọn họ luyện cùng những thành viên khác trong nhóm khoảng hai giờ, sau đó mới tách ra đi đến phòng học phụ.
Lúc này đây Thẩm Viễn Gian không cố ý đóng cửa nữa, thậm chí có thể nói là thái độ rất chăm chú tập trung thảo luận động tác vũ đạo với Lâm Gia. Lâm Gia cũng rất phối hợp mà tập trung tinh thần.
Mặc dù đối phương không có nền tảng vũ đạo cơ bản, nhưng cậu nhất định phải phối hợp hoàn hảo màn nhảy đôi này với Thẩm Viễn Gian. Nhóm công diễn chính thức có xấp xỉ mười người, ai cũng cố gắng phối hợp sao cho hoàn hảo nhất, nếu cậu và Thẩm Viễn Gian còn không cố gắng nhảy đều, toàn bộ màn trình diễn sẽ bị phá hỏng.
Trong lòng cậu có hơi phiền muộn nghĩ, vì sao Thẩm Viễn Gian biết rõ bản thân mình không hề biết nhảy, lại không đi chọn ca khúc nào thích hợp với khả năng của mình, mà hết lần này tới lần khác muốn chọn một ca khúc kết hợp vũ đạo.
Thẩm Viễn Gian dừng động tác lại, ánh mắt sâu không thấy đáy mà nhìn cậu, "Em không biết vì sao à? "
Lâm Gia liếc xéo hắn, mới ý thức được mình đã vô tình hỏi ra suy nghĩ trong lòng.
Những thành viên khác rời khỏi phòng tập đi ăn đã hơn nửa tiếng, Thẩm Viễn Gian kéo rèm cửa sổ lên, xoay lưng lại chống hai tay vào bệ cửa sổ, cúi đầu thở dốc nói: "Nghỉ một chút. "
Lâm Gia nói: "Tôi đến căn tin ăn cơm trước, nghỉ trưa xong chúng ta lại luyện tiếp. "
Thẩm Viễn Gian dựa vào bệ cửa sổ đứng thẳng lưng lên, ngẩng đầu gọi cậu lại: "Chờ đã, tôi có chuyện muốn nói với em. "
Lâm Gia dừng bước, khó chịu mà nhíu mày lại, "Nói cái gì? "
Thẩm Viễn Gian không đáp, yên lặng nhấc chân đi vòng qua cậu, khóa cánh cửa thông với phòng học chính lại, tắt đèn trong phòng đi.
Lâm Gia ngồi xuống tại chỗ xếp bằng, nét mặt lộ vẻ thờ ơ, "Nếu anh muốn nói tôi chuyện của Giang Liễm, vậy thì không có gì đáng nói cả. "
Thẩm Viễn Gian đi tới cạnh cậu, ánh mắt nhìn vào bộ đồ trên người cậu, không đồng ý mà nhíu mày lại, "Em và Giang Liễm ngủ chung? "
"Không." Lâm Gia rất bình tĩnh mà phản bác, "Giường đơn trong ký túc xá nhỏ như vậy, tôi và anh ta ngủ chung kiểu gì? "
Thẩm Viễn Gian không bỏ qua, "Vậy sao em lại mặc nhầm đồ của cậu ta? "
Lâm Gia hơi khó hiểu mà liếc hắn, "Anh không nghe thấy bọn họ nói à? Ở chung một phòng ký túc xá, lấy nhầm quần lót là chuyện rất bình thường. "
Thẩm Viễn Gian im lặng chốc lát, lại lượn trọng tâm câu chuyện về lúc đầu, nửa dò xét nửa khẳng định hỏi: "Em thật sự không biết vì sao tôi chọn bài hát này sao? "
Lâm Gia hỏi lại: "Vì sao tôi lại muốn biết? "
Thẩm Viễn Gian bị cậu hỏi đến bừng lên lửa giận, đôi mắt nhìn chòng chọc vào cậu nói: "Trong hòm thư công tác của tôi mỗi ngày nhận được vô số thông báo hợp tác, thậm chí lúc tôi đến đây làm khách mời, cũng có nhãn hàng cao cấp mời tôi đến tham gia sự kiện. Em lại không biết vì sao tôi muốn đến đây? Muốn chọn bài hát này sao? "
Lâm Gia nhìn thẳng hắn, trong con ngươi không có chút rung động nào.
Tay Thẩm Viễn Gian không tự chủ nắm chặt thành quyền, giọng nói lạnh lẽo mà châm chọc, dường như hoàn toàn không tin cậu lại bình thản như vậy, "Nếu em không biết, thì tại sao muốn vào nhóm của tôi? "
Lâm Gia không chần chừ đáp lại: "Tôi không biết là anh. "
Vẻ trào phúng trên mặt Thẩm Viễn Gian ngày càng lan rộng, "Em không nghe ra giọng nói của tôi à? "
Lâm Gia nói: "Lúc đó vừa vặn bỏ qua video của anh. "
Thẩm Viễn Gian càng thêm không tin lời cậu, chỉ coi cậu đang vụng về nói dối, giơ tay túm lấy cổ tay cậu kéo tới gần: "Em không biết, vậy để tôi nói cho em biết, tôi tới đây là vì em, tôi chọn bài hát kia cũng là vì em. "
"Vì sao?" Lâm Gia không trốn tránh, trực tiếp đón nhận ánh mắt của hắn, thậm chí vẻ mặt còn vô cùng kinh ngạc và khó hiểu, "Không phải chúng ta đã chia tay êm đẹp rồi sao? "
Dường như nỗi lòng không kìm chế được nữa, hoặc là bị lời nói của Lâm Gia kích thích, Thẩm Viễn Gian nắm tay cậu kéo vào trước ngực mình, "Nhưng bây giờ tôi đã hơi hối hận. "
Thẩm Viễn Gian buông tay cậu ra, đổi thành vươn hai cánh tay siết chặt cậu lại, hô hấp trong miệng đều phun lên gò má cậu, dường như trở lại mùa hè năm đó cùng chen chúc trên cái giường đơn vậy, dinh dính mà oi bức, ngay cả hô hấp đều bị chặn lại.
Thẩm Viễn Gian nói: "Tôi hối hận, Lâm Gia. "
Lâm Gia không hề động dung, muốn đẩy hắn ra.
Phía sau lại vang lên tiếng đẩy cửa không hề báo trước, một tia sáng tiến vào khe cửa, lẳng lặng rơi xuống dưới chân cậu.
Cửa phòng học rõ ràng chính tay hắn đã khóa trái, trong lòng Thẩm Viễn Gian cả kinh, buông Lâm Gia ra nhìn phía sau.
Cánh cửa thông với phòng học chính vẫn trong trạng thái đóng chặt, mà cánh cửa nối liền với hành lang đối diện lại bị đẩy ra. Giang Liễm khuất sáng đứng cạnh cửa, đầu ngón tay móc chùm chìa khóa, cái bóng rất dài in trên sàn nhà.
Hắn rũ mắt, vẻ mặt bị bóng tối che khuất không rõ biểu cảm, nhưng dường như ngay cả hô hấp cũng nhuộm vẻ tức giận, "Thầy Thẩm, loại chuyện trốn trong phòng tập táy máy tay chân với thực tập sinh mà truyền ra, không phải chỉ đôi ba câu là có thể giải thích rõ ràng được. "
Thẩm Viễn Gian rời khỏi phòng học chính, bóng lưng nhìn qua có chút chật vật, nhưng trong chật vật lại mang theo tức giận cố ẩn nhẫn.
Giang Liễm mở toàn bộ đèn lên, trong nháy mắt bên trong phòng tập vừa sáng sủa vừa trống trãi. Hắn đi về phía Lâm Gia, "Cậu và Thẩm Viễn Gian rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Hắn tạm dừng lại, con ngươi đen nhánh càng phát ra lạnh lẽo đáng sợ, trong đó còn có tâm tình phức tạp khó có thể nhận ra, "Tình cũ không rủ cũng tới? "
Đây là lần thứ hai Lâm Gia chứng kiến thấy hắn bộc lộ tâm trạng ra ngoài như vậy, lần đầu tiên là trên hành lang phòng vệ sinh trong tầng lầu này, lúc đó Thẩm Viễn Gian cũng ở đó.
Lâm Gia ngồi dưới đất, im lặng nhìn Giang Liễm trong giây lát, sau đó đưa một tay ra trước mặt đối phương.
Chắc là còn đang bực bội, nên Giang Liễm không để ý đến cậu, "Cậu không tự đứng dậy được? "
Cái tay kia của Lâm Gia nhanh chóng hạ xuống.
Giang Liễm lại chợt vươn tay ra nắm lấy tay cậu, dùng sức kéo cậu đứng lên.
Rốt cuộc cũng không cần tốn sức mà ngước cổ lên nhìn hắn nữa, Lâm Gia vỗ vỗ bụi bặm sau quần, giương mắt lên nhìn hắn, ma xui quỷ khiến hỏi ra miệng: "Có phải là tình cũ không rủ cũng tới không, sao anh lại muốn biết tới vậy? "
Giang Liễm hỏi: "Chẳng lẽ tôi không nên biết? "
Sắc mặt Lâm Gia khựng lại, không nói tiếp.
Đối phương im lặng trong chốc lát, chậm rãi nheo đầu chân mày lại, không biết là đang nói cho Lâm Gia nghe, hay là đang muốn thuyết phục chính mình, "Tôi không hy vọng bất luận kẻ nào trong lúc còn đang duy trì quan hệ bạn tình với tôi, lại dây dưa mờ ám với những người khác. "
Lâm Gia sửng sốt, sau đó như đã hiểu rõ mà gật đầu, vẻ mặt lần thứ hai bình tĩnh lại.
Ngay cả chính Lâm Gia cũng không ngờ rằng, lần này sẽ là lần cuối cùng cậu nhìn thấy Thẩm Viễn Gian trên đảo.
Trưa hôm đó sau khi kết thúc nghỉ ngơi, Thẩm Viễn Gian vẫn luôn không xuất hiện trong phòng tập. Nhóm thực tập sinh không tìm được người, chỉ có thể tùy thời phối hợp với tổ đạo diễn.
Tận tới mười giờ đêm, mọi người mới nghe được từ miệng nhân viên công tác là, Thẩm Viễn Gian đã rời đảo bay đến thành phố khác để tham gia hoạt động của nhãn hàng cao cấp. Trong lúc ghi hình Thẩm Viễn Gian đã đề cập đến chuyện này, nên tổ đạo diễn cũng biết.
Nhưng mà thực tập sinh của nhóm sáu trước đó không ai biết đến chuyện này cả, thậm chí bọn họ còn nhận định rằng, Thẩm Viễn Gian thật vô trách nhiệm khi đi mà không báo trước.
Nhóm thực tập sinh không làm gì được, chỉ có thể bỏ trống vị trí của Thẩm Viễn Gian trên sân khấu truớc, chờ đối phương trở về lại tìm cách luyện tập nhiều hơn.
Lâm Gia gần như có thể suy đoán ra, Thẩm Viễn Gian rời đi lại cố ý không thông báo cho bọn họ, hơn một nửa là vì bị những lời nói của Giang Liễm kích thích thẹn quá hóa giận, rồi dùng công báo thù riêng.
Bọn họ đợi hai ngày, vẫn không thấy được Thẩm Viễn Gian kết thúc hoạt động trở lại đảo, mà chờ được tin tức từ tổ đạo diễn – trong lúc Thẩm Viễn Gian đi dự sự kiện bị antifan tấn công, ngã từ trên sân khấu xuống, sau đó lập tức bị chuyển lên xe cấp cứu đưa vào bệnh viện.
Chỉ cách ngày công diễn có hai ngày, nhóm sáu lại bị trống một vị trí của khách mời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất