Chương 1
"Đại vương tử điện hạ, công tước Moore xin vấn an ngài." Cách khoảng ba bước, một giống cái có bộ dạng tuấn tú và thanh lệ đang cung kính cúi chào trước vị Đại vương tử có phong độ ưu nhã nhẹ nhàng trong đình.
Người hầu đằng sau không cách nào che lấp sự kính ngưỡng và sùng bái trong mắt mình. Toàn bộ thủ đô của đế quốc đều biết Đại vương tử của bọn họ anh tuấn và ưu nhã biết bao nhiêu. Tuy rằng ngài không phải là giống đực mạnh mẽ cường đại nhất, nhưng lại là một giống đực khiến người người sùng bái nhất.
Jared Norman trả lời, đứng dậy đi khỏi đình, một thân bạch y, mái tóc vàng lóa mắt lộng lẫy hệt như ánh mặt trời, bộ dáng như thế khiến người này càng thêm thánh khiết và cao quý.
Bình tĩnh chậm rãi đi về phía hắn, tuy thâm tâm Công tước Jacob Moore rất cùng nhưng lại có chút tiếc nuối, sau đó ông lại chậm rãi cúi người, hành lễ với vị hoàng tử vừa cao quý vừa may mắn kia. "Chúc một ngày tốt lành, Đại hoàng tử của ta." Phong thái phục tùng trước sau như một.
Jared Norman lộ ra một nụ cười nhợt nhạt khiến người khác vừa cảm thấy thân thiện, mà cũng cảm thấy cách xa. "Chúc một ngày tốt lành, Công tước Moore, nguyện Thần Thú chúc phúc ngài."
Tiếng nói dịu dàng mang theo một loại từ tính nói không nên lời, khiến cho vị người hầu đứng không xa đằng kia lại đỏ mặt theo bản năng.
Công tước Jacob Moore đều thu tất cả điều này vào trong mắt, thật không thể phủ nhận sự xuất sắc của vị vương tử này, nhưng ngoài nó ra thứ quan trọng hơn cả là tư tưởng chính trị của ngài lại chung chí hướng với đám người quý tộc bọn họ, trái ngược với Nhị vương tử.
Tình huống này khiến đám lão gia hỏa bọn họ thiên vị Đại vương tử cứ như trời sinh đã là quý tộc này theo bản năng của mình...
Đúng vậy, Đại vương tử không phải sinh ra đã là quý tộc, tuy vậy, ở cái thế giới mà kẻ mạnh quyết định tất cả này, thì lý do "không là quý tộc trời sinh" cũng không thể đánh mất sự duy trì vốn có của quý tộc đối với ngài được.
"Hôm nay Quân vương đã triệu hoán ta, James, Jason và Lance; Hình như là vì chuyện của tinh cầu Stout." Công tước Jacob Moore tỏ vẻ như không để ý chút nào, đồng thời lại như rất tùy ý mà hạ thấp thanh âm của mình.
Ánh mắt Jared Norman lấp lóe, khóe miệng hơi giương lên, đôi mắt hệt như một khối phỉ thúy thượng đẳng xinh đẹp đến đoạt lòng người hiện lên một tia vừa lòng. "Phụ vương nôn nóng bất an vì chuyện của tinh cầu Stout đã nhiều ngày, còn đệ đệ thì vẫn luôn làm bạn bên cạnh, thật làm phiền công tước Moore vì đã phân ưu giúp phụ thân và đệ đệ của ta."
"Đấy là tự nhiên". Jacob Moore hơi gật đầu, mang theo một phần cung kính ba phần khiêm tốn. "Thần tử như ta đương nhiên nên phân ưu với Quân vương, tận tâm với nhân dân, đó là việc thiên kinh địa nghĩa."
Mấy lời khách sáo thành khẩn này lại khiến Jared Norman khá là hài lòng. "Công tước Moore, nếu đã được phụ vương triệu hoán thì hãy nhanh đi đi, đừng để ngài và đệ đệ ta đợi lâu."
Jacob Moore lập tức hiểu rõ ý tứ của Đại vương tử, sợ là lần này Quân vương cố tình để cho Nhị vương tử đã thành niên có sức chiến đấu mạnh mẽ vượt ngưỡng bình thường kia xuất binh... Mà ở thời điểm quan trọng thế này, Quân vương lại chưa chịu triệu hoán Đại vương tử, điều này cũng không phải là điều tốt lành gì đối với quý tộc bọn họ.
Nhị vương tử có gien rất mạnh mẽ, mới sinh ra đã là SS nên luôn được quân bộ xem trọng, thậm chí còn được xưng là hy vọng của đế quốc. Tuổi còn nhỏ đã được Nguyên soái Lance tự mình dạy dỗ, lúc mười sáu tuổi đánh một trận thành danh, khi thành niên lại có được sức chiến đấu SSS siêu mạnh mẽ, từ đó về sau đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Và như lẽ hiển nhiên, kẻ có thiên phú quân sự cùng lực chiến đấu mạnh mẽ vô song khiến người dân khâm phục này lại bị các quý tộc âm thầm mà cười. Lãnh binh đánh giặc hoàn toàn khác xa với việc thống trị đất nước, huống chi Nhị vương tử lại có xuất thân từ quân bộ - nơi luôn tỏ vẻ chán ghét sự xa hoa, giả dối của quý tộc mà trên thực tế cũng đã chèn ép quý tộc ra mặt đến mấy lần, khiến cho nhiều gia tộc lớn đều xem như là đại địch, thế nên đó cũng là lý do họ càng thêm duy trì Đại vương tử.
Jacob Moore suy ngẫm một chút rồi cung kính cáo lui, đi tới phòng hội nghị với nhiều toan tính trong đầu.
Tinh cầu Stout bị Trùng tộc xâm lấn, người của tinh cầu Tora cách đó không xa lại như hổ rình mồi, chuyện này cũng không dễ mà giải quyết... Tuy Jacob không muốn để Nhị vương tử xuất binh, tay nắm binh quyền, thế nhưng xem ra lần này không thể không nhượng bộ được.
Nghĩ vậy, trong mắt lão già Jacob này hiện lên một tia quyết đoán, Nhị vương tử không phải người ngu ngốc, chỉ là những năm gần đây luôn ở trong quân bộ, nên thiếu vài phần kinh nghiệm ở mặt chính trị, điều này cũng đủ để bọn họ mưu cầu lợi ích. Chủ tướng là người của lão Lance, nhưng vị trí phó tướng hậu cần thì ...
Jared Norman nhìn bộ dáng tuy mặt ngoài rất thong dong nhưng bước chân lại đang rất gấp rút của Jacob Moore, y hừ nhẹ khinh thường, ánh mắt lại càng đen xuống. "Bá tước James Miller là một tên tiểu nhân; Công tước Jason White thuộc hoàng gia, trung thành, cương trực công chính; Nguyên soái Lance..." Nghĩ đến đây thì bĩu môi, có chút ngại phiền, lại trở về đình một lần nữa, nhìn đám cá nhàn nhã tự tại bơi qua bơi lại trong hồ. "Thật đúng là một cái thân phận phiền toái."
Nhưng... Trang Tử không phải cá, làm sao lại biết thú vui của cá. Nếu không có thân thể này, thì y còn không biết linh hồn của bản thân mình lưu lạc đến nơi đâu nữa.
Có lẽ, là chết thật rồi? Nghĩ vậy, Jared Norman không thể phủ nhận sự không cam lòng trong thâm tâm lúc này.
Rũ xuống mi mắt chứa đầy sự suy tư về thực trạng gần đây, hiển nhiên Quân vương của thế giới này đã bắt đầu phòng bị người trưởng tử mà hắn thu dưỡng... Vị vương tử đã thành niên, tài hoa ngút trời, lại có dã tâm, thậm chí đã đạt được sự duy trì của đại đa số các quý tộc này không chỉ đơn giản là gây trở ngại cho việc kế thừa vương vị của con trai ruột hắn mà còn ảnh hưởng đến bản thân hắn, đến quyền lợi của Quân vương. Nếu không thì tại sao hắn lại không cho vương trưởng tử tham gia hội nghị chứ, dù cho chỉ là giả vờ cũng không?
Tuy rằng theo trí nhớ bản thân, toàn bộ thú nhân đều có tính tình rất ngay thẳng, rất ít người có tính quanh co lòng vòng như thế, cơ bản họ đều rất tôn trọng sùng bái cường giả. Thế nhưng tại trung tâm của quyền lợi chính trị, Quân vương có thể làm đến nông nỗi thế này thì không thể giấu nỗi ý định của hắn trước mọi người được nữa.
Cũng chính lý do như vậy, nguyên chủ mới càng thêm không cam lòng, càng thêm cảm thấy bất công, cuối cùng thậm chí là không tiếc tất cả... Nghĩ vậy ánh mắt lại trần xuống, cho dù bây giờ Quân vương có chỗ xử lý không ổn, thế nhưng nguyên chủ đúng là quá ích kỷ, tự cho là đúng, không màng đại cục.
Jared Norman mất kiên nhẫn mà nhíu máy, mấy cái phiền toái của thân thể này quá nhiều, bản thân vừa mới thay thế, không thể vì chuyện trước mắt mà thay đổi quá nhiều tình tiết, nếu không chỉ tổ khiến những người đó trở nên khẩn trương, khiến họ nghĩ y đang âm mưu thứ gì đó.
Mà... Liệu nếu như bản thân y không tranh đấu, thì cái tên Nhị vương tử trời sinh lãnh ngạo vốn không thân thiết gì mấy với nguyên chủ kia có thể dễ dàng buông tha cho y sao? Huống chi nếu không nắm trong tay quyền lợi khiến người người sợ hãi thì y liệu có thể tự bảo vệ bản thân mình đến hết đời sao?
Nhớ lại ký ức của nguyên chủ, Nhị vương tử có tính cách chính trực nhưng lại có đại khí như một người bề trên kia cũng là loại người biết bày mưu lập kế. Chỉ cần bản thân hắn không phạm lỗi gì lớn, nói thẳng ra, chỉ sợ kết cục của các quý tộc đứng về phía y sẽ không đẹp mấy.
Nghĩ thế lại cảm thấy phiền càng thêm phiền...
"Mong Đại vương tử đừng ưu sầu nữa, nhất định Quân vương và Nhị vương tử có thể bảo vệ được Tinh cầu Stout, đuổi Trùng tộc ra khỏi lãnh thổ của chúng ta!" Người hầu đứng bên cạnh nhìn thấy vị Đại vương tử hệt như Thần Minh trong lòng mình đang cau mày liền tan nát cõi lòng, nhanh chóng khuyên bảo.
Jared quay đầu nhìn lại người hầu kia, giống cái của thế giới này, bề ngoài tuy giống như một người nam nhân tuấn tú, thế nhưng lại có thể sinh con được, đúng là kỳ diệu.
Y không nói gì mà gật nhẹ đầu, lại cười, nguyên chủ này thật đúng là... một kẻ luôn được thần dân thương yêu, đặc biệt nhất là cái vẻ ngoài của y. "Nhất định Đế quốc có thể bình an vượt qua mọi nguy cơ, Thần Thú sẽ che chở cho con dân của ngài."
Câu trả lời này khiến đôi mắt của người hầu kia càng thêm sáng ngời và kích động. "Đúng vậy! Đại vương tử! Nhất định là như thế!"
Cười khẽ một cái rồi xoay người trở lại thư phòng, Jared rốt cuộc cũng rũ bỏ ngụy trang mà thở hắt ra, kéo cổ áo.
Y vốn không phải người của thế giới này, bỗng nhiên vì một chút chuyện ngoài ý muốn mà đến đây, tuy vậy đó đúng là điều may mắn khiến hắn kinh ngạc...
Nguyên chủ có lẽ sống đến hai kiếp, ở kiếp trước "y" đã hành động rất tuyệt tình, thế nên hạ tràng rất không mấy đẹp đẽ. Không thể trách đệ đệ của nguyên chủ xử lý quá tàn nhẫn được. Những ngày tháng sau này của Nguyên chủ đều cứ như chết đi sống lại. Suốt quãng đời còn lại của "y" cứ như một con chuột chui rúc, gan bị dọa đến bé tí lại, bản thân thì luôn thấp thỏm lo âu.
Vậy khi có được cơ hội may mắn sống lại, nhưng do kiếp trước bị chỉnh quá thảm, khiến "y" không dám tranh đấu, và đánh mất đi khí phách kiêu ngạo mà một vị vương tử nên có.
Kỳ diệu là không hiểu vì sao khiến cho y có được cơ hội giành được thân thể của nguyên chủ, tiếp nhận ký ức của "y", thay thế "y" sống phần đời còn lại.
Jared Norman nhìn ký ức của nguyên chủ như một người quan sát, chuyện này thật ra cũng có chút ý nghĩa.
Thân phận của nguyên chủ vô cùng xấu hổ, hệt như mấy tên nam phụ pháo hôi trong tiểu thuyết ở thời đại tinh tế này.
Đế quốc Thú nhân là đế quốc có sức chiến đấu rất mạnh mẽ, có khoa học kỹ thuật phát triển, thế nên cũng có rất nhiều thù địch. Các thú nhân trong đế quốc được chia thành nhóm giống đực có thể biến hóa thành hình thú với sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ; nhóm giống cái có tinh thần lực vô cùng sắc bén và nhóm á thư có năng lực sinh dục và sự sáng tạo rất cao. Trong đó, á thư chiếm nhiều nhất là nữ tính, giống cái đa số đều là nam tính.
Giống cái và á thư đều có thể sinh dục, nhưng do giống đực cũng có số lượng rất nhiều, cho nên Thú nhân đều là chế độ một chồng một vợ như cũ.
Thế nhưng khác biệt nhất vẫn là, tinh mệnh của thú nhân rất dài, có lẽ điều này có quan hệ gì đó với thời đại khoa học kỹ thuật vô cùng phát triển này. Bình quân họ có thể sống đến hai trăm tuổi, nếu tinh thần lực hay thể năng càng cao thì sinh mệnh lại càng lâu hơn.
Hai mươi lăm năm trước, Đế quốc Thú nhân đã chịu sự trùng kích giáp công của Trùng tộc và ngoại tộc khác, khiến họ tổn thất thảm trọng. Đương kim Quân vương và Vương hậu á thư đã tự mình mang binh, vào sinh ra tử, trải qua muôn vàn khó khăn mới có thể bảo vệ quốc thổ, đánh đuổi bọn xâm lăng ra khỏi đất nước.
Trận chiến ấy đánh đến cực kỳ thảm thiết, cơ hồ hao phí hết một nửa binh lực của Đế quốc Thú nhân.
Mà, phụ thân của nguyên chủ chính là một người đã hy sinh thân mình để bảo vệ cho tướng lãnh tiền tuyến. Khi mỗ phụ của nguyên chủ biết trượng phu hy sinh, cũng theo sát mà bước đi.
Người hầu đằng sau không cách nào che lấp sự kính ngưỡng và sùng bái trong mắt mình. Toàn bộ thủ đô của đế quốc đều biết Đại vương tử của bọn họ anh tuấn và ưu nhã biết bao nhiêu. Tuy rằng ngài không phải là giống đực mạnh mẽ cường đại nhất, nhưng lại là một giống đực khiến người người sùng bái nhất.
Jared Norman trả lời, đứng dậy đi khỏi đình, một thân bạch y, mái tóc vàng lóa mắt lộng lẫy hệt như ánh mặt trời, bộ dáng như thế khiến người này càng thêm thánh khiết và cao quý.
Bình tĩnh chậm rãi đi về phía hắn, tuy thâm tâm Công tước Jacob Moore rất cùng nhưng lại có chút tiếc nuối, sau đó ông lại chậm rãi cúi người, hành lễ với vị hoàng tử vừa cao quý vừa may mắn kia. "Chúc một ngày tốt lành, Đại hoàng tử của ta." Phong thái phục tùng trước sau như một.
Jared Norman lộ ra một nụ cười nhợt nhạt khiến người khác vừa cảm thấy thân thiện, mà cũng cảm thấy cách xa. "Chúc một ngày tốt lành, Công tước Moore, nguyện Thần Thú chúc phúc ngài."
Tiếng nói dịu dàng mang theo một loại từ tính nói không nên lời, khiến cho vị người hầu đứng không xa đằng kia lại đỏ mặt theo bản năng.
Công tước Jacob Moore đều thu tất cả điều này vào trong mắt, thật không thể phủ nhận sự xuất sắc của vị vương tử này, nhưng ngoài nó ra thứ quan trọng hơn cả là tư tưởng chính trị của ngài lại chung chí hướng với đám người quý tộc bọn họ, trái ngược với Nhị vương tử.
Tình huống này khiến đám lão gia hỏa bọn họ thiên vị Đại vương tử cứ như trời sinh đã là quý tộc này theo bản năng của mình...
Đúng vậy, Đại vương tử không phải sinh ra đã là quý tộc, tuy vậy, ở cái thế giới mà kẻ mạnh quyết định tất cả này, thì lý do "không là quý tộc trời sinh" cũng không thể đánh mất sự duy trì vốn có của quý tộc đối với ngài được.
"Hôm nay Quân vương đã triệu hoán ta, James, Jason và Lance; Hình như là vì chuyện của tinh cầu Stout." Công tước Jacob Moore tỏ vẻ như không để ý chút nào, đồng thời lại như rất tùy ý mà hạ thấp thanh âm của mình.
Ánh mắt Jared Norman lấp lóe, khóe miệng hơi giương lên, đôi mắt hệt như một khối phỉ thúy thượng đẳng xinh đẹp đến đoạt lòng người hiện lên một tia vừa lòng. "Phụ vương nôn nóng bất an vì chuyện của tinh cầu Stout đã nhiều ngày, còn đệ đệ thì vẫn luôn làm bạn bên cạnh, thật làm phiền công tước Moore vì đã phân ưu giúp phụ thân và đệ đệ của ta."
"Đấy là tự nhiên". Jacob Moore hơi gật đầu, mang theo một phần cung kính ba phần khiêm tốn. "Thần tử như ta đương nhiên nên phân ưu với Quân vương, tận tâm với nhân dân, đó là việc thiên kinh địa nghĩa."
Mấy lời khách sáo thành khẩn này lại khiến Jared Norman khá là hài lòng. "Công tước Moore, nếu đã được phụ vương triệu hoán thì hãy nhanh đi đi, đừng để ngài và đệ đệ ta đợi lâu."
Jacob Moore lập tức hiểu rõ ý tứ của Đại vương tử, sợ là lần này Quân vương cố tình để cho Nhị vương tử đã thành niên có sức chiến đấu mạnh mẽ vượt ngưỡng bình thường kia xuất binh... Mà ở thời điểm quan trọng thế này, Quân vương lại chưa chịu triệu hoán Đại vương tử, điều này cũng không phải là điều tốt lành gì đối với quý tộc bọn họ.
Nhị vương tử có gien rất mạnh mẽ, mới sinh ra đã là SS nên luôn được quân bộ xem trọng, thậm chí còn được xưng là hy vọng của đế quốc. Tuổi còn nhỏ đã được Nguyên soái Lance tự mình dạy dỗ, lúc mười sáu tuổi đánh một trận thành danh, khi thành niên lại có được sức chiến đấu SSS siêu mạnh mẽ, từ đó về sau đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Và như lẽ hiển nhiên, kẻ có thiên phú quân sự cùng lực chiến đấu mạnh mẽ vô song khiến người dân khâm phục này lại bị các quý tộc âm thầm mà cười. Lãnh binh đánh giặc hoàn toàn khác xa với việc thống trị đất nước, huống chi Nhị vương tử lại có xuất thân từ quân bộ - nơi luôn tỏ vẻ chán ghét sự xa hoa, giả dối của quý tộc mà trên thực tế cũng đã chèn ép quý tộc ra mặt đến mấy lần, khiến cho nhiều gia tộc lớn đều xem như là đại địch, thế nên đó cũng là lý do họ càng thêm duy trì Đại vương tử.
Jacob Moore suy ngẫm một chút rồi cung kính cáo lui, đi tới phòng hội nghị với nhiều toan tính trong đầu.
Tinh cầu Stout bị Trùng tộc xâm lấn, người của tinh cầu Tora cách đó không xa lại như hổ rình mồi, chuyện này cũng không dễ mà giải quyết... Tuy Jacob không muốn để Nhị vương tử xuất binh, tay nắm binh quyền, thế nhưng xem ra lần này không thể không nhượng bộ được.
Nghĩ vậy, trong mắt lão già Jacob này hiện lên một tia quyết đoán, Nhị vương tử không phải người ngu ngốc, chỉ là những năm gần đây luôn ở trong quân bộ, nên thiếu vài phần kinh nghiệm ở mặt chính trị, điều này cũng đủ để bọn họ mưu cầu lợi ích. Chủ tướng là người của lão Lance, nhưng vị trí phó tướng hậu cần thì ...
Jared Norman nhìn bộ dáng tuy mặt ngoài rất thong dong nhưng bước chân lại đang rất gấp rút của Jacob Moore, y hừ nhẹ khinh thường, ánh mắt lại càng đen xuống. "Bá tước James Miller là một tên tiểu nhân; Công tước Jason White thuộc hoàng gia, trung thành, cương trực công chính; Nguyên soái Lance..." Nghĩ đến đây thì bĩu môi, có chút ngại phiền, lại trở về đình một lần nữa, nhìn đám cá nhàn nhã tự tại bơi qua bơi lại trong hồ. "Thật đúng là một cái thân phận phiền toái."
Nhưng... Trang Tử không phải cá, làm sao lại biết thú vui của cá. Nếu không có thân thể này, thì y còn không biết linh hồn của bản thân mình lưu lạc đến nơi đâu nữa.
Có lẽ, là chết thật rồi? Nghĩ vậy, Jared Norman không thể phủ nhận sự không cam lòng trong thâm tâm lúc này.
Rũ xuống mi mắt chứa đầy sự suy tư về thực trạng gần đây, hiển nhiên Quân vương của thế giới này đã bắt đầu phòng bị người trưởng tử mà hắn thu dưỡng... Vị vương tử đã thành niên, tài hoa ngút trời, lại có dã tâm, thậm chí đã đạt được sự duy trì của đại đa số các quý tộc này không chỉ đơn giản là gây trở ngại cho việc kế thừa vương vị của con trai ruột hắn mà còn ảnh hưởng đến bản thân hắn, đến quyền lợi của Quân vương. Nếu không thì tại sao hắn lại không cho vương trưởng tử tham gia hội nghị chứ, dù cho chỉ là giả vờ cũng không?
Tuy rằng theo trí nhớ bản thân, toàn bộ thú nhân đều có tính tình rất ngay thẳng, rất ít người có tính quanh co lòng vòng như thế, cơ bản họ đều rất tôn trọng sùng bái cường giả. Thế nhưng tại trung tâm của quyền lợi chính trị, Quân vương có thể làm đến nông nỗi thế này thì không thể giấu nỗi ý định của hắn trước mọi người được nữa.
Cũng chính lý do như vậy, nguyên chủ mới càng thêm không cam lòng, càng thêm cảm thấy bất công, cuối cùng thậm chí là không tiếc tất cả... Nghĩ vậy ánh mắt lại trần xuống, cho dù bây giờ Quân vương có chỗ xử lý không ổn, thế nhưng nguyên chủ đúng là quá ích kỷ, tự cho là đúng, không màng đại cục.
Jared Norman mất kiên nhẫn mà nhíu máy, mấy cái phiền toái của thân thể này quá nhiều, bản thân vừa mới thay thế, không thể vì chuyện trước mắt mà thay đổi quá nhiều tình tiết, nếu không chỉ tổ khiến những người đó trở nên khẩn trương, khiến họ nghĩ y đang âm mưu thứ gì đó.
Mà... Liệu nếu như bản thân y không tranh đấu, thì cái tên Nhị vương tử trời sinh lãnh ngạo vốn không thân thiết gì mấy với nguyên chủ kia có thể dễ dàng buông tha cho y sao? Huống chi nếu không nắm trong tay quyền lợi khiến người người sợ hãi thì y liệu có thể tự bảo vệ bản thân mình đến hết đời sao?
Nhớ lại ký ức của nguyên chủ, Nhị vương tử có tính cách chính trực nhưng lại có đại khí như một người bề trên kia cũng là loại người biết bày mưu lập kế. Chỉ cần bản thân hắn không phạm lỗi gì lớn, nói thẳng ra, chỉ sợ kết cục của các quý tộc đứng về phía y sẽ không đẹp mấy.
Nghĩ thế lại cảm thấy phiền càng thêm phiền...
"Mong Đại vương tử đừng ưu sầu nữa, nhất định Quân vương và Nhị vương tử có thể bảo vệ được Tinh cầu Stout, đuổi Trùng tộc ra khỏi lãnh thổ của chúng ta!" Người hầu đứng bên cạnh nhìn thấy vị Đại vương tử hệt như Thần Minh trong lòng mình đang cau mày liền tan nát cõi lòng, nhanh chóng khuyên bảo.
Jared quay đầu nhìn lại người hầu kia, giống cái của thế giới này, bề ngoài tuy giống như một người nam nhân tuấn tú, thế nhưng lại có thể sinh con được, đúng là kỳ diệu.
Y không nói gì mà gật nhẹ đầu, lại cười, nguyên chủ này thật đúng là... một kẻ luôn được thần dân thương yêu, đặc biệt nhất là cái vẻ ngoài của y. "Nhất định Đế quốc có thể bình an vượt qua mọi nguy cơ, Thần Thú sẽ che chở cho con dân của ngài."
Câu trả lời này khiến đôi mắt của người hầu kia càng thêm sáng ngời và kích động. "Đúng vậy! Đại vương tử! Nhất định là như thế!"
Cười khẽ một cái rồi xoay người trở lại thư phòng, Jared rốt cuộc cũng rũ bỏ ngụy trang mà thở hắt ra, kéo cổ áo.
Y vốn không phải người của thế giới này, bỗng nhiên vì một chút chuyện ngoài ý muốn mà đến đây, tuy vậy đó đúng là điều may mắn khiến hắn kinh ngạc...
Nguyên chủ có lẽ sống đến hai kiếp, ở kiếp trước "y" đã hành động rất tuyệt tình, thế nên hạ tràng rất không mấy đẹp đẽ. Không thể trách đệ đệ của nguyên chủ xử lý quá tàn nhẫn được. Những ngày tháng sau này của Nguyên chủ đều cứ như chết đi sống lại. Suốt quãng đời còn lại của "y" cứ như một con chuột chui rúc, gan bị dọa đến bé tí lại, bản thân thì luôn thấp thỏm lo âu.
Vậy khi có được cơ hội may mắn sống lại, nhưng do kiếp trước bị chỉnh quá thảm, khiến "y" không dám tranh đấu, và đánh mất đi khí phách kiêu ngạo mà một vị vương tử nên có.
Kỳ diệu là không hiểu vì sao khiến cho y có được cơ hội giành được thân thể của nguyên chủ, tiếp nhận ký ức của "y", thay thế "y" sống phần đời còn lại.
Jared Norman nhìn ký ức của nguyên chủ như một người quan sát, chuyện này thật ra cũng có chút ý nghĩa.
Thân phận của nguyên chủ vô cùng xấu hổ, hệt như mấy tên nam phụ pháo hôi trong tiểu thuyết ở thời đại tinh tế này.
Đế quốc Thú nhân là đế quốc có sức chiến đấu rất mạnh mẽ, có khoa học kỹ thuật phát triển, thế nên cũng có rất nhiều thù địch. Các thú nhân trong đế quốc được chia thành nhóm giống đực có thể biến hóa thành hình thú với sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ; nhóm giống cái có tinh thần lực vô cùng sắc bén và nhóm á thư có năng lực sinh dục và sự sáng tạo rất cao. Trong đó, á thư chiếm nhiều nhất là nữ tính, giống cái đa số đều là nam tính.
Giống cái và á thư đều có thể sinh dục, nhưng do giống đực cũng có số lượng rất nhiều, cho nên Thú nhân đều là chế độ một chồng một vợ như cũ.
Thế nhưng khác biệt nhất vẫn là, tinh mệnh của thú nhân rất dài, có lẽ điều này có quan hệ gì đó với thời đại khoa học kỹ thuật vô cùng phát triển này. Bình quân họ có thể sống đến hai trăm tuổi, nếu tinh thần lực hay thể năng càng cao thì sinh mệnh lại càng lâu hơn.
Hai mươi lăm năm trước, Đế quốc Thú nhân đã chịu sự trùng kích giáp công của Trùng tộc và ngoại tộc khác, khiến họ tổn thất thảm trọng. Đương kim Quân vương và Vương hậu á thư đã tự mình mang binh, vào sinh ra tử, trải qua muôn vàn khó khăn mới có thể bảo vệ quốc thổ, đánh đuổi bọn xâm lăng ra khỏi đất nước.
Trận chiến ấy đánh đến cực kỳ thảm thiết, cơ hồ hao phí hết một nửa binh lực của Đế quốc Thú nhân.
Mà, phụ thân của nguyên chủ chính là một người đã hy sinh thân mình để bảo vệ cho tướng lãnh tiền tuyến. Khi mỗ phụ của nguyên chủ biết trượng phu hy sinh, cũng theo sát mà bước đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất