Đoàn Du Lịch Vô Hạn

Chương 30: Say đắm Tương Tây (251)

Trước Sau
Lữ đoàn bỗng dưng có thêm một người.

Vệ Tuân nhìn chín cái tên trong danh sách, vẫn không tin trí nhớ của mình có vấn đề đến nỗi quên mất sỉ số ban đầu, nhưng lại chẳng thấy có gì sai khi đọc những cái tên ấy.

Nãy Miêu Phương Phỉ tới mua gùi tre, Vệ Tuân vừa trả giá vừa quan sát thấy cô ta vẫn bình thường, không hề phát hiện trong đội ngũ có thêm một ‘người’ mà mua tám cái. Nhưng Miêu Phương Phỉ lại để ý đến cái gùi tre thứ chín mà Vệ Tuân cố ý bày ra, lúc về vẻ mặt có chút nghiêm trọng.

“Kẻ dư ra này là người hay quỷ? Hay là dân địa phương nào đó?”

Vệ Tuân lầm bầm, nhớ lại ‘Dao găm máu oán hận của Bình Bình’ mà mình nhận được khi g!ết chết Tả thống lĩnh Cáo Bay xác sống, những ghi chú trên đó ám chỉ con dao này đã sinh ra oán linh nhưng Vệ Tuân chẳng thấy oán niệm nào cả.

Từ đó, trong lữ đoàn đã xuất hiện thêm một ‘người’. Có thể ‘người’ này là nhiệm vụ đầu tiên tại điểm tham quan thứ hai, hoặc là một sự tồn tại đặc biệt nào đó nhằm kiểm tra các du khách.

“Oan hồn sao?”

Vệ Tuân cười khẽ, thích thú nói: “Mình chưa thấy oan hồn lần nào… muốn gặp ghê.”

Có điều hướng dẫn viên không được can thiệp quá sâu, tuy rất tiếc nhưng Vệ Tuân chỉ đành chờ xem kịch vui.

“Nhiều điểm quá giờ làm gì ta?”

Sự chú ý của Vệ Tuân chuyển sang danh sách sản phẩm của khách sạn, cậu phấn chấn xoa tay hầm hè muốn mua sắm, ánh mắt cứ vương vấn không rời trên ba mục [Trải nghiệm đẻ thường], [Trải nghiệm đẻ mổ] và [Trải nghiệm khó đẻ].

Tuy giá hơi căng nhưng chơi được lâu và cảm giác trải nghiệm cũng chân thật nữa, rẻ hơn trò đau bụng kinh 10 phút nhiều. Có điều trò này như muốn người chơi trải nghiệm đủ sự vất vả của phụ nữ mang thai hay sao mà quá trình đẻ tự nhiên mất tận sáu đến tám tiếng, Vệ Tuân ‘mang thai con đầu lòng’ nên sẽ còn lâu hơn nữa. Cậu đang trong hành trình mà, moi đâu ra nhiều thời gian vậy chứ?!

“Tiếc ghê á!”

Vệ Tuân tặc lưỡi tiếc nuối nhưng thật ra cũng không tiếc lắm. Bởi vì hành trình này đã mang đến cho cậu không ít k!ch thích về tinh thần rồi, vượt xa cả nỗi đau đớn thể xác mà cậu hằng theo đuổi.

“He he, ha ha ha…”

“Hi hi…”

Tiếng cười trong trẻo của con nít, mờ ảo rùng rợn quanh quẩn trong phòng. Dòng điện kêu xẹt xẹt, ngọn đèn trên trần nhà nhấp nháy rồi mờ dần. Trời hôm nay u ám, căn phòng bỗng chốc tối sầm lại như bị bao phủ bởi lớp sương mù xám xịt đáng sợ.

Tiếng cười con nít như có như không, cuối cùng vang lên từ dưới gầm giường. Chiếc giường king size vốn mềm mại ấm áp bỗng trở nên lạnh lẽo ẩm ướt như bị ngâm trong nước đá khiến Vệ Tuân lạnh run người, không thể tập trung xem danh sách mua sắm được nữa.

“Nè mấy cục cưng, tụi mày phiền quá nha.”

Vệ Tuân trách cứ: “Giờ lăn ra đây, tao nghe thấy tiếng cười của mày rồi đấy.”

Trong khi trả giá với Miêu Phương Phỉ, Vệ Tuân đã nghe thấy tiếng cười của trẻ con thoắt ẩn thoắt hiện, lúc đầu cậu tưởng đó là ảo giác thính giác do giá trị SAN giảm xuống nhưng bây giờ nó càng lớn lại vang vọng hơn.

Hừm, không phải ảo giác à?

Vệ Tuân ngồi dậy, cổ chân trần lập tức lạnh ngắt như bị một tảng đá quấn quanh. Cậu cúi đầu dòm, một cục thịt màu xám xanh đang uốn éo ôm lấy mắt cá chân mình.

‘Hì hì, ha ha ha.’

Cục thịt xám xanh ngẩng đầu, khuôn mặt nó dị dạng vặn vẹo và chưa thành hình, trông như cái mặt phẳng bị chọc thủng năm cái lỗ vậy. Nó không có lông mày, mí mắt, mũi hay môi, da dẻ mỏng lét thấy cả mạch máu ẩn bên dưới. Dính liền với phần bụng hơi nhô của quỷ nhi là cuống rốn như sợi dây thừng màu xám lòn ra sau lưng Vệ Tuân, Vệ Tuân định ngoái lại dòm thì cổ bỗng dưng bị siết chặt, cảm giác nghẹt thở ập đến.

Không biết từ bao giờ cuống rốn của quỷ nhi đã quấn quanh cổ cậu.

‘Chơi với chúng tôi nào…’

‘Đến chơi đi…’

‘Hì hì, ha ha ha…’

Cuống rốn ngày càng thắt chặt khiến Vệ Tuân không thở được nhưng vẻ mặt cậu vẫn bình tĩnh, thậm chí còn sờ đầu quỷ nhi.

Không có chất lỏng dính nhớp, giòi và mùi hôi thối mốc meo. Nó như một đứa bé bị ngâm trong formalin(*) lâu ngày nên da rất mịn và mềm xốp, không có độ đàn hồi. Vệ Tuân lỡ tay ấn nhẹ, da nó lập tức nứt ra.

(*) Một dung dịch dùng để ngâm xác.

“Xin lỗi cục cưng.”

Vệ Tuân xin lỗi chẳng chút thành tâm, ngược lại còn tỏ vẻ hài lòng vì quỷ nhi dễ chấp nhận hơn mấy ảo ảnh xác thối trước đó.

“Gọi hết đồng bọn của mày ra coi nào, muốn chơi thì phải đông đủ mới vui chứ.”

Dưới gầm giường có rất nhiều tiếng cười đùa của quỷ nhi, Vệ Tuân không tin chỉ có một quỷ nhi đang đu trên chân mình. Tuy không có kinh nghiệm với trẻ con, nhưng hồi nhỏ Vệ Tuân cũng là trùm sò trong xóm nên khá rành mấy trò chơi con nít.

Nghe cậu sảng khoái đồng ý, cuống rốn của quỷ nhi quấn quanh cổ Vệ Tuân nới lỏng ra, đôi mắt đen như mực dòm lom lom Vệ Tuân, ngoài oán độc và ác ý thì còn xen lẫn chút khó hiểu. Vệ Tuân mặc kệ nó, thừa cơ đứng dậy rồi ngồi xổm xuống cạnh mép giường, đột nhiên nhấc khăn trải giường lên.

“Hù, bất ngờ chưa con?!”

Đám quỷ nhi đang túm tụm như bầy chuột nhắt dưới gầm giường:?

“Tao từng rất mong có một đứa em trai để chơi chung.”

Nhớ về quãng thời gian chơi đùa ít ỏi với anh trai thời thơ ấu, Vệ Tuân hơi hoài niệm, cười bảo: “Tao biết tụi mày muốn tìm cha mẹ mình, tiếc là tao không thể làm một người cha thương yêu tụi mày được đâu nhưng anh trai thì được nha.”

“Để anh trai tới chơi với các em nhé?”

“Chơi ném bóng không, hồi đó anh với anh trai cũng hay chơi trò này lắm.”

Vệ Tuân túm từng con quỷ nhi dưới gầm giường ra như bắt mèo, chất thành đống ở cạnh giường. Đi lòng vòng trong phòng mà không tìm được vật nào làm bóng, thế là cậu dứt khoát nhấp vào danh sách mua sắm của khách sạn, chọn mua một quả bóng.

[Tên: Bóng nhau thai Tử Hà Sa]

[Tính chất: Duy nhất]

[Giá: 1.000 điểm]

[Tác dụng: Là quả bóng mà các quỷ nhi thích nhất, nó có thể khiến chúng cảm nhận được sự ấm áp trong bụng mẹ.]

[Ghi chú: Đây là nhau thai của một người phụ nữ đã sinh ra quỷ nhi. Nhớ cẩn thận nha, oán linh của người phụ nữ đó đã ám vào quả bóng, nếu bạn sử dụng không đúng cách thì cô ấy sẽ tức giận đấy!]

Đối với nhà giàu mới nổi như Vệ Tuân thì 1.000 điểm như muối bỏ biển. Cậu nhấp mua chẳng chút đắn đo, một quả bóng màu đỏ tía lớn hơn quả bóng bàn chút lập tức xuất hiện trong tay Vệ Tuân.

Nhìn thì nhẹ nhàng mềm mại nhưng thực chất lại nặng bi sắt, tỏa ra làn hơi lạnh lẽo. Nếu nhìn kỹ còn có khuôn mặt nhợt nhạt u buồn lờ mờ trên quả bóng.

Vệ Tuân lấy quả bóng ra thì bọn quỷ nhi đều nhìn sang, bị bao cặp mắt đen ngòm dòm chằm chằm mà Vệ Tuân chẳng hề sợ hãi. Cậu tưng bóng, thấy tròng mắt của tụi quỷ nhi cũng di chuyển lên xuống theo.

“Trò này dễ thôi, giờ anh sẽ ném bóng, mấy đứa chạy ra nhặt về đây nha.”

Vệ Tuân hứng thú tràn trề, tay cầm quả bóng vẽ một vòng tròn trên không, đôi mắt của quỷ nhi cũng nhìn theo một vòng, cậu cười ha ha rồi ném bóng ra ngoài.

“Chạy nào!”

***



“Ngôi mộ cậu tìm thấy chắc là mộ thai nhi.”

Về phía các du khách sau khi nghe Triệu Hoành Đồ mô tả, Miêu Phương Phỉ khẽ cau mày, xoa huyệt Thái Dương rồi từ tốn nói: “Tôi từng nghe kể ở vùng núi Tương Tây có một số trại dân rất khép kín, vẫn sinh hoạt theo nhiều truyền thống cổ xưa khác nhau.”

“Bọn họ quan niệm trẻ con khi chào đời mới có linh hồn, nếu chưa sinh thì vẫn là cục thịt ‘thai nhi’ không rõ thiện ác. Thai chưa thành hình còn dễ xử, chứ bào thai lớn tháng đã mọc đủ tay chân mà không xử lý đúng cách rất dễ bị cổ trùng dã quỷ nhập vào quậy phá.”

“Vậy nên bọn họ quyết định ăn luôn thai nhi này.”

Miêu Phương Phỉ bình tĩnh quan sát vẻ mặt của các đồng đội trong khi giải thích. Hướng dẫn viên Bính không đời nào làm chuyện vô nghĩa, Miêu Phương Phỉ đã lờ mờ cảm thấy có điều bất ổn khi nhìn chín gùi tre. Nhưng lúc ấy bắp chân cô chợt lạnh toát như có cơn gió rét thổi qua, làm nhiễu suy nghĩ của Miêu Phương Phỉ.

Giờ quay về đếm số thành viên trong đội, lòng cô chợt ớn lạnh.

Từ khi nào lữ đoàn vốn tám người đã xuất hiện thêm một người? Đáng sợ chính là Miêu Phương Phỉ lại chẳng hề nhận ra!

Miêu Phương Phỉ tranh thủ cơ hội thảo luận quan sát từng người, thái độ điềm nhiên nên không ai biết cơn sóng dữ trong lòng cô. Bỗng dưng tâm trí Miêu Phương Phỉ dần mơ hồ như không ngủ ba ngày ba đêm vậy, cơ thể thoáng rã rời, những suy nghĩ mạch lạc giờ đã biến thành mớ bòng bong.

Không xong!

Đầu Miêu Phương Phỉ vang lên hồi chuông cảnh báo nhưng không cách nào báo được cho đồng đội của mình, trước mắt bỗng tối sầm.

“Ăn, ăn luôn á?”

Triệu Hoành Đồ khiếp sợ ghê tởm và không dám tin: “Bọn họ ăn cả con nít hả?”

“Vì bọn họ nghĩ ‘thai nhi’ rất bổ dưỡng.”

Giọng Miêu Phương Phỉ nhạt thếch: “Một thai nhi không có linh hồn nên không thể coi là người. Bọn họ cho rằng loại ‘thai nhi’ bổ dưỡng này chứa đựng sinh khí thuần khiết nhất của sinh linh mới, ăn vào có thể kéo dài tuổi thọ. Vì vậy mỗi khi có thai nhi, người trong trại sẽ tổ chức tiệc mừng để chia nhau ăn. Tộc trưởng được chia phần nhiều nhất, cha mẹ của thai nhi thì được chia miếng thịt nhỏ, còn những người khác được một chén canh.”

“Đội trưởng Miêu, sao cô biết tường tận thế?”

Úc Hòa An run lập cập, lúng búng nói: “Chuyện kinh khủng như vậy, mà cũng có thật ngoài đời sao?” 

“Là bà ngoại đã kể cho tôi nghe, bà tôi bảo trước đây trong trại dân của bà họ tôi cũng làm y chang vậy.” 

Miêu Phương Phỉ: “Chuyện đó đã lâu lắm rồi, giờ chắc không còn nữa đâu.”

“Hoành Đồ, có phải ngôi mộ hoang kia cách con suối 133m, đắp bằng một loại đất đen, trước mộ không có vật thờ cúng và trên mộ có đè một phiến đá đỏ không?”

“Tôi không nhớ rõ lắm, nhưng đúng là cách con suối khoảng 100m.”

Triệu Hoành Đồ gật đầu, Miêu Phương Phỉ mô tả quá chi tiết khiến cậu ta không khỏi ngờ vực nhìn cô, âm thầm lùi về sau bày ra tư thế tấn công và phòng thủ với Hầu Phi Hổ.

“Đó chính là mộ ‘thai nhi’.”

Miêu Phương Phỉ không để ý đến bầu không khí căng thẳng chợt nổi lên trong phòng, nói nhanh: 

“Bà tôi kể cách đây rất rất lâu lúc vua Thổ Ty còn sống, không hiểu sao có trại dân nằm sâu trong núi đã chết sạch trong vòng một đêm. Sau này tin đồn mới dần dần lan ra.”

“Người ta đồn rằng trại dân này có được một thai nhi rất ngon, bèn tổ chức tiệc hoành tráng mời khách khứa từ trại láng giềng đến. Ở Tương Tây núi non trùng điệp hiểm trở, đang vào hè nhưng đường núi sạt lở khiến một người dân trại láng giềng phải đi đường vòng, thế là đến muộn một ngày.”

“Nhưng lúc đến cổng trại thì không thấy ai ra đón, vị khách cảm thấy kỳ lạ nên cẩn thận vào trong kiểm tra. Kết quả đi hết cả con đường vào trại mà chẳng thấy bóng ai, người nọ bắt đầu sợ hãi do dự nhưng lúc này hắn đã đi đến quảng trường lớn nhất trong trại, cũng là nơi đốt lửa tổ chức tiệc.”

Giọng của Miêu Phương Phỉ dần trầm xuống, bỗng có cơn gió lạnh từ đâu thổi tới khiến ai nấy nổi da gà.

“Bên cạnh đống lửa chất đầy xác chết xếp chồng lên nhau, người trong trại và khách dự tiệc đều chết sạch, chỉ có vài đứa con nít trong trại là còn sống. Mọi người có biết, vì sao họ lại chết không?”

“Vì bọn họ đã ăn ‘canh thai nhi’.”

Miêu Phương Phỉ cười lạnh: “Nhưng đó đâu phải thai nhi, mà chính là một đứa trẻ sơ sinh chưa đầy một tháng tuổi. Tộc trưởng bệnh nặng nên cần gấp thai nhi để tẩm bổ chữa bệnh, ông ta đã nhẫn tâm xuống tay với đứa cháu do con gái ruột mình vừa sinh rồi nói dối rằng đó là thai nhi. Làm ra chuyện tày trời như vậy mà ông ta còn tổ chức tiệc linh đình mời khách khứa từ các trại khác đến, âm mưu dùng dương khí để trấn áp oán khí của thai nhi. Nhưng đáng tiếc.”

Biểu cảm của Miêu Phương Phỉ hờ hững chết lặng, lẩm bẩm: “Tất cả người ăn thịt và uống canh thai nhi đều chết sạch.”

“Kể từ đó, mỗi lần người dân trong các trại khác ăn thịt thai nhi sẽ dựng lên những ngôi mộ thai nhi bên dòng suối.”

Miêu Phương Phỉ làu bàu, gương mặt lộ vẻ kinh tởm: “Nhau thai từ cơ thể người mẹ sẽ chôn chung với thai nhi, ngôi mộ được đắp bằng bùn đất và phân hỗn hợp của gia súc, còn dằn thêm đá chu sa. Làm vậy dù thai nhi có linh hồn cũng bị trấn áp trong mộ, cuối cùng xuống âm phủ đầu thai theo dòng nước, không thể báo thù hay làm hại con người.”

Miêu Phương Phỉ hờ hững đảo mắt qua từng người, lúc này những du khách khác đều nhận ra có điều bất ổn, tất cả đồng loạt đứng dậy rút vũ khí ra đề phòng Miêu Phương Phỉ.

Miêu Phương Phỉ không tức giận, dường như cô đang nhìn vào vật gì đó xuyên qua các du khách, đôi môi đỏ nhếch lên thành một nụ cười ma quái, quyến rũ quỷ dị.

Sau đó, cô nhắm mắt rồi ngất lịm.

***

Đầu nhức như búa bổ, bụng đau quằn quại.

Miêu Phương Phỉ mới tỉnh đã choáng váng vì cơn đau, ngơ ngác không biết mình đang ở đâu. Đèn trong phòng vẫn sáng, ngọn đèn cũ kỹ leo lắt khi tỏ khi mờ, chẳng rõ là ngày hay đêm.

Cô đang ở đâu đây?

Âm thầm gọi Ban Ban ra và nắm chặt con dao găm bên hông, Miêu Phương Phỉ cố gắng bình tĩnh chịu đựng cơn đau mà hồi tưởng lại mọi chuyện.

Cô đến phòng Bính Cửu để mua đạo cụ, mặc cả và thấy Bính Cửu bày ra chín cái gùi tre. Cô còn đang thấy lạ thì sau đó, sau đó…

Sau đó, một cơn gió rét thổi qua mắt cá chân, đến khi cô quay về tham gia thảo luận với đồng đội thì bỗng ngất xỉu…

Sắc mặt Miêu Phương Phỉ hơi tái, cô lật ngược ống quần thấy mắt cá chân trái mình có in dấu tay màu xanh đen to bằng bàn tay trẻ con.

Giống như từng có một đứa trẻ đã nắm lấy mắt cá chân cô vậy!

“Chị Miêu tỉnh rồi à?”

Một giọng nam ngạc nhiên vọng vào từ ngoài cửa, Miêu Phương Phỉ ngẩng đầu thấy Thạch Đào cầm hai túi bánh mì và một hộp sữa đi vô, đôi mày đang cau lại giãn ra khi biết cô đã tỉnh.

“Trời sắp tối rồi.”

Thấy Miêu Phương Phỉ cố gắng đứng dậy, Thạch Đào vội chạy lại đỡ cô. 

“Chị bị nhập.”

Miêu Phương Phỉ khàn giọng nói khẽ. Chân trái cô lạnh buốt vô lực, vừa đau đầu vừa đau bụng, phải dựa vào nghị lực đáng kinh ngạc mới đứng dậy được.

Thạch Đào vội giải thích ngắn gọn với Miêu Phương Phỉ những thông tin về ‘thai nhi’ mà cô đã kể.

“Quê chị đều là người Thục Miêu(*), nhưng không có thân thích sống ở vùng núi.”

(*) Một thuật ngữ chung để chỉ những người Miêu sống ở khu vực Miêu Cương và có sự phát triển xã hội cao hơn trong triều đại nhà Minh và nhà Thanh.

Miêu Phương Phỉ cười lạnh, nhờ Thạch Đào lấy hộp thuốc ibuprofen(*) từ ngăn trong túi du lịch của cô ra rồi uống một viên, nhắm mắt lại vuốt ngực, sau đó gương mặt tái xanh mới hồng hào hơn chút.



(*) Thuốc kháng viêm, được dùng khá rộng rãi, có nhiều tác dụng như giảm đau, chống viêm, hạ sốt.

“Mấy giờ rồi, những người khác đâu?”

Miêu Phương Phỉ bước ra ngoài dưới sự giúp đỡ của Thạch Đào, vẻ mặt nghiêm túc: “Chị biết nhiệm vụ lần này liên quan đến thứ gì rồi.”

“Đội trưởng Miêu, cô tỉnh rồi à!”

Tới phòng ăn nơi mọi người tụ tập lúc sáng, các du khách đã đợi sẵn ở đây. Thấy Thạch Đào đỡ Miêu Phương Phỉ tới, Vương Bành Phái và Triệu Hoành Đồ cùng đứng dậy chào đón.

“Chị không sao chứ?”

Ánh mắt của Triệu Hoành Đồ quét qua khuôn mặt trắng bệch của Miêu Phương Phỉ, cậu ta cau mày muốn nói lại thôi. Vương Bành Phái dúi chiếc cốc giữ nhiệt vào tay Miêu Phương Phỉ, dặn dò: “Đội trưởng Miêu uống thêm nước ấm đi, hiện giờ âm khí trên người cô nặng quá.”

“Cảm ơn anh.”

Miêu Phương Phỉ khàn giọng cảm ơn, ôm cốc giữ nhiệt ngồi vào bàn rồi nhấp vài ngụm nước ấm, đúng là thoải mái hơn nhiều.

“Hồi chiều chắc là tôi bị nhập.”

Miêu Phương Phỉ lên tiếng, những người khác cũng không hề bất ngờ. Bọn họ đều là những du khách dày dạn kinh nghiệm, nhìn biểu hiện của Miêu Phương Phỉ lúc ấy là biết có chuyện không ổn rồi.

Trong hành trình có yếu tố siêu nhiên thì bị quỷ nhập cũng là bình thường. Đặc biệt phụ nữ, trẻ em và người già trong lữ đoàn là những đối tượng dễ bị nhập nhất.

Một số du khách lâu năm đã tổng kết kinh nghiệm và chia đại khái các nhiệm vụ của hành trình có yếu tố siêu nhiên thành ba loại từ dễ đến khó. Nó tương đối đơn giản, khá giống với nhiệm vụ của hành trình đầu tiên, hướng dẫn viên sẽ phát tài liệu và giải thích nhiệm vụ, ngoại trừ những nguy hiểm gặp phải trong quá trình thực hiện nhiệm vụ thì sẽ không có nhiều tai nạn khác.

Nhưng chuyện bị quỷ nhập lại khá rắc rối.

“Quỷ nhi, mồ hoang, gùi tre.”

Miêu Phương Phỉ cho những người khác xem vết bầm tím trên mắt cá chân mình: “Là nhiệm vụ hoàn hồn cho quỷ nhi hoặc giúp quỷ nhi thực hiện nguyện vọng.”

Miêu Phương Phỉ là người bị ‘chọn’, một con quỷ đã nhập vào cô, tất cả những truyền thuyết về ‘thai nhi’ cũng như những câu chuyện về ngôi làng đó đều là thông tin liên quan đến nhiệm vụ này.

“Nhiệm vụ tại điểm tham quan thứ hai là bị quỷ nhập à?”

Hứa Thần cười khổ: “Không hổ là độ khó của Đắm say Tương Tây.”

“Quỷ nhập vào người bộ sướng lắm chắc? Cái lần tôi theo hành trình đến núi Trường Bạch, ở điểm tham quan gọi là ‘miếu Hoàng Đại Tiên’ thì gặp oan hồn của một ông già.”

Vương Bành Phái mắng ‘ĐM’ một tiếng:

“Đó cũng là nhiệm vụ quỷ nhập, con quỷ nam nhập vào bạn tôi khóc lóc thảm thiết, kể rằng ông ta và người yêu đã nên duyên ở miếu Hoàng Đại Tiên, nhưng hai bên gia đình không đồng ý cho họ kết hôn. Sau khi bị gia đình bắt về thì vợ ông ta đã tự tử, lúc đó ông ta sang nhà vợ mình để gặp người thương, nào ngờ nghe tin vợ mình đã chết nên cũng tự tử theo, hy vọng có thể gặp lại nhau và kết hôn dưới suối vàng.”

“Nghe rất hay phải không? Lúc ấy ai cũng nghĩ nhiệm vụ là kết hôn dưới suối vàng, nhưng mọi người đoán xem kết quả ra sao?”

“Con quỷ nam thực chất là do một con chồn tinh điều khiển! Năm xưa, con chồn đó đã bắt cóc một cô gái chưa chồng sinh vào giờ âm của đêm trăng rằm, cư0~ng hiếp cô gái mang thai nghiệt chủng rồi tính ăn thịt cả mẹ lẫn con để tăng công lực. May thay gia đình cô gái đã mời một nhà sư từ chùa Bạch Mã đến cứu. Chỉ tiếc cô gái không chịu được tủi nhục nên đã treo cổ tự vẫn, thế mà con chồn này vẫn chưa dứt tà tâm, muốn bới xác cô gái lên ăn nhưng đã bị nhà sư bắt được và g!ết chết.”

“Mà hồn phách con súc sinh đó vẫn chưa tan, muốn tiếp tục làm chuyện xấu. Má nó, nếu bọn tôi nghe lời ông già gọi hồn cô gái đó lên thì sức mạnh của con chồn tinh sẽ tăng vọt sau khi ăn âm hồn, lữ đoàn chắc sẽ bay màu hết.”

“Má, nhém toang cả bầy vào phút chót. Nhiệm vụ thật sự đếch phải kết hôn dưới suối vàng gì cho cam, mà là giết con chồn tinh kia.” 

“Đúng thế, đây chính là điểm khó nuốt của nhiệm vụ bị quỷ nhập.”

Hầu Phi Hổ lạnh lùng nói: “Quỷ chỉ nói những lời có lợi cho chúng nên không thể tin hết được, đôi khi nhiệm vụ còn ngược lại.”

“Con quỷ nhập vào người đội trưởng Miêu là đứa trẻ sơ sinh bị giết thảm để ăn thịt, nó hóa thành quỷ nhi nhằm trả thù người dân trong thôn, nhưng chỉ có duy nhất một manh mối chính xác.”

“Đó là người dân ăn thịt thai nhi đều đã chết.”

“Về phần kẻ giết sạch người dân trong thôn là quỷ nhi, mẹ của quỷ nhi hay đạo sĩ chính phái nào đó, đến giờ vẫn còn là ẩn số.”

“Ừm.”

Miêu Phương Phỉ mệt mỏi xoa trán, xé miếng bánh mì rồi nuốt xuống bằng ngụm nước ấm, cố gắng vực dậy tinh thần: “Giờ có hai khả năng.”

“Một là phá bỏ phong ấn trên mộ quỷ nhi, thả nó ra và giải trừ oán niệm để nó đi đầu thai.”

“Hai là quỷ nhi là ác quỷ, dân trong thôn bị tàn sát đều là người lương thiện và quỷ nhi phải bị tiêu diệt.”

“Trước mắt thì tình huống đầu tiên có vẻ khả quan hơn.”

Hứa Thần đăm chiêu suy nghĩ: “Mọi người nhớ phần giới thiệu về chuyến hành trình của chúng ta không, đó là trải nghiệm cuộc sống của ‘người dẫn xác Bình Bình’. Cô ấy là người dẫn xác duy nhất thuộc phái nữ, mọi người xem…”

Hứa Thần bỗng khựng lại, cảm thấy da đầu râm ran như có một đôi mắt lạnh lùng nào đó đang nhìn chằm chằm vào hắn. Nhưng khi hắn cố dòm kĩ thì ánh mắt đó đã biến mất.

Ghi nhớ chuyện này trong lòng, Hứa Thần tiếp tục nói nhưng lời đã uyển chuyển hơn: “Mọi người nghĩ xem ‘thai nhi’ bị ăn thịt có liên quan đến Bình Bình không?”

“Cũng có thể, nhưng tôi thấy nhiệm vụ lần này có vẻ là kiểu lựa chọn.”

Vương Bành Phái xen vào: “Lúc ấy đội trưởng Miêu bị ngất nên không biết, đội chúng tôi cũng tìm thấy một ngôi mộ, là ‘mộ trẻ con’, hơn nữa còn tình cờ đi về phía hạ lưu.”

Đi về phía thượng lưu là mộ thai nhi, đi về phía hạ lưu là mộ trẻ con, rõ ràng nhiệm vụ lần này có liên quan đến khía cạnh lựa chọn.

“Giả sử, nếu câu chuyện xưa do quỷ kể lại là có thật thì đứa bé bị ăn thịt không phải là sinh non mà là lúc sinh ra vẫn còn sống, về lý nó sẽ nằm trong mộ trẻ con chứ không phải nằm trong mộ thai nhi.”

Úc Hòa An ấp úng tham gia cuộc thảo luận, bị mọi người nhìn chăm chú khiến hắn ta không quen lắm, hai tay xoa vào nhau, mỉm cười thành thật.

“Nhưng nếu là ăn thịt thai nhi thì cũng có thể lựa chọn, chọn hướng mộ thai nhi.”

“Ừm, cũng có lý, tuy nhiên phải xem hướng dẫn viên Bính nói thế nào nữa.”

Miêu Phương Phỉ trầm ngâm: “Sắp tám giờ rồi… chuẩn bị đi điểm danh thôi.”

Đúng tám giờ tối, tất cả các du khách đứng trước ngôi nhà sàn chờ Bính Cửu điểm danh. Tuy nhiệm vụ bắt đầu vào ngày mai nhưng để đảm bảo an toàn, ai nấy đều mang theo gùi tre bên mình.

Quả nhiên lúc Bính Cửu xuất hiện, những giọng ca u ám lờ mờ không biết vang lên từ đâu và văng vẳng bên tai mỗi du khách.

‘Gùi tre nhỏ, lắc lư lắc lư.’

‘Trong tiếng cười vui, mẹ cõng con xuống nhà sàn’

‘Lần đầu tiên được nếm trái dại nơi núi sâu’

‘Lần đầu tiên rửa tay bên bờ suối trong vắt’

‘Chiếc gùi tre của mẹ không thể nào quên trong những năm tháng ấu thơ, biết bao niềm vui và biết bao tình yêu thương’

‘Nhớ biết bao, thương biết bao, gương mặt tươi cười của mẹ vẫn khắc sâu đầy ngọt ngào trong trái tim con(*)’

(*) Bài hát Chiếc gùi tre do Trác Y Đình thể hiện

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau