Chương 51
Con đò khá hẹp hơi giống thuyền ô bồng(*), lắc lư trên mặt nước nom không vững chãi lắm.
(*) Thuyền ô bồng là một loại công cụ giao thông đặc biệt của vùng sông nước Thiệu Hưng, tỉnh Triết Giang, nhân vì mui thuyền được sơn đen nên có tên gọi như thế. (theo chuonghung.com).
Miêu Phương Phỉ và Thạch Đào đặt gùi tre đựng quỷ nhi lên đò, nhặt hai cây sào tre bắt đầu chèo sang bờ đối diện.
“Tốc độ không đổi.”
Chèo được một lúc, Miêu Phương Phỉ nói khẽ.
Là nhóm người đầu tiên, bọn họ cần tổng hợp các điểm cần lưu ý trên đò. Chẳng hạn như, nếu hai người chèo với tốc độ nhanh thì có thể sang bờ bên kia sớm hơn không!?
Lẽ dĩ nhiên con đò này không bình thường.
“Đúng vậy, xem ra thời gian đã được cố định đúng 15 phút.”
Thạch Đào lộ vẻ suy tư, nếu theo cách an toàn thì kế hoạch bốn chuyến khứ hồi coi như ngâm muối, vì hai tiếng đồng hồ đâu có đủ.
“Bõm”
Ban Ban bơi bì bõm dưới nước, nó luýnh quýnh bò lên đò như sợ hãi gì đó. Quỷ nhi trong gùi tre tò mò nhìn nó, có đứa nghịch ngợm còn muốn bò ra khỏi gùi tre chơi với rắn.
“Đội trưởng Miêu, chị kiểm tra tụi nó xem.”
Thạch Đào nói: “Mình em chèo đò được rồi.”
Bất kể một hay hai người chèo thì tốc độ vẫn y đó, nên bọn họ có thể thay phiên nhau.
Miêu Phương Phỉ dựng gùi tre lên, quấn Ban Ban quanh cổ tay rồi kiểm tra kỹ lưỡng. Chợt thấy nhiều chỗ trên cơ thể Ban Ban đều bị tróc vảy gãy lìa trông cực thê thảm, giống như bị hàm răng sắc nhọn con gì đó xé nát, vết thương sưng tấy trắng bệch và có mùi tanh nồng. Lúc kiểm tra, động tác của Miêu Phương Phỉ rất nhẹ nhưng vẫn khiến Ban Ban rít lên vì đau.
“Có thứ gì đó dưới lòng sông.”
Miêu Phương Phỉ lo lắng nói: “Tốt nhất đừng để rơi xuống nước.”
Hướng dẫn viên Bính đã nhắc nhở, lúc đi đò qua khe Tang Hồn tuyệt đối không được phát ra tiếng khóc, còn bảo con sông này nối liền hai bờ âm dương. Từ thời xa xưa người ta thường hiến tế Hà Thần ở bờ sông, nếu khóc lóc ầm ĩ trên sông thì Long vương sẽ bắt những người trên đò làm vật hiến tế, khơi dậy dòng nước đen ngòm hòng nhấn chìm con đò.
Mà quỷ nhi lại hay khóc lóc ầm ĩ không chịu nghe lời, cả đám Miêu Phương Phỉ cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị lật nhào xuống sông rồi. Cây sào tre chạm được tới đáy sông, vậy con sông này chỉ sâu tầm 2 mét, có ngã xuống cũng không sao, nhưng nếu dưới sông có quái vật thì tình hình sẽ tệ hơn nhiều.
May thay khác với dự tính của họ, quỷ nhi trong gùi tre yên lặng lạ thường, không cho chơi với rắn cũng không khóc mà ngoan ngoãn vịn vào mép gùi tre ngắm nhìn cảnh vật ở bờ bên kia. Trong đôi mắt đen ngòm sâu thẳm đáng sợ ấy, lại lóe lên tia hy vọng mờ nhạt.
“Bờ bên kia là nơi tập hợp cuối cùng.”
Miêu Phương Phỉ ngó biểu cảm của quỷ nhi, lòng càng thêm lo âu. Lúc nào cô cũng vắt óc nghĩ cách làm sao để mọi người và quỷ nhi có thể đi đến điểm cuối một cách thuận lợi nhất, nhưng tới giờ Miêu Phương Phỉ vẫn chưa nghĩ ra cách. Bản thân cô không giỏi mấy trò tư duy logic, đành phải trông cậy nhóm của Vương Bành Phái sẽ có kế hoạch khác.
Con đò đỏ au trôi giữa dòng, sóng đánh ngày càng lớn khiến con đò nhấp nhô tựa như có thứ gì đó đang đẩy dưới đáy. Bất chợt, một âm thanh sột soạt như tiếng tằm gặm nhấm lá khô vang lên.
Miêu Phương Phỉ tái mặt nhìn Thạch Đào. Hắn nghiến răng, nhấc cây sào tre lên khỏi mặt nước kéo theo tiếng nước chảy rào rào, không ngờ ở đầu cây sào là một chùm cá vảy bạc nhỏ cỡ lòng bàn tay đang bu kín.
“Lõm bõm!”
Thạch Đào khéo léo hất chúng ra văng khỏi sào tre nhưng vẫn có một con rớt xuống đò, Ban Ban lập tức tóm lấy nó quấn chặt. Ban Ban rất độc nhưng con cá vảy bạc vẫn vùng vẫy mãnh liệt, mấy lần suýt chút nữa đã thoát ra được, sức sống vô cùng mạnh mẽ, phải sau khoảng một phút thì nó mới ngừng giãy giụa.
Miêu Phương Phỉ dùng sào tre móc con cá lên quan sát thì thấy thân thể hình thoi của nó rất chắc khỏe, vây cá ở cả hai mặt từ trên xuống dưới đều cực kỳ sắc nhọn, miệng cá đầy răng nanh loé lên ánh sáng lạnh lẽo, hai hàm răng nanh y như vòi hút của sinh vật dị tính, nếu bị nó cắn trúng chắc chắn sẽ rách da tét thịt.
“Dưới sông toàn là mấy con cá này.”
Miêu Phương Phỉ vừa ném con cá chết xuống thì nước sông lập tức sôi sục, lũ cá đông đúc tranh nhau cắn xé cuồng bạo, chưa đầy một giây mà con cá chết đã bị xé xác nuốt chửng không còn sót mẩu xương nào.
Giờ bọn họ đã biết, tiếng sột soạt dưới đáy là do đàn cá piranha đang gặm nhấm con đò!
“Thời gian eo hẹp, đây cũng là thời gian tối đa mà con đò có thể đi trên sông.”
Giọng Miêu Phương Phỉ nghiêm trọng: “Càng kéo dài càng nguy hiểm, trong hai giờ nữa có thể con đò sẽ bị cắn thủng hoàn toàn.”
15 phút sau, đò cập bến. Đám Vương Bành Phái đã chờ sẵn, vội hợp lực kéo Miêu Phương Phỉ và Thạch Đào lên bờ.
“Dù bao nhiêu người chèo, tốc độ của đò vẫn là 15 phút.”
“Dưới sông có cá piranha gặm nhấm con đò, đừng để rớt xuống nước.”
Miêu Phương Phỉ nói nhanh: “Quỷ nhi phải sang bờ bên này để vãng sinh, nên đích đến cuối cùng có lẽ là ở đây.”
“Ngoài ra bên phía chúng tôi có tổng cộng 5 người và 5 quỷ nhi.”
Nghe cô nói xong, hai người Vương Bành Phái và Hứa Thần đều cười gượng bất đắc dĩ. Miêu Phương Phỉ dòm mà lòng chợt lạnh buốt.
“Thời gian quá gấp, nói ngắn gọn thôi.”
Vương Bành Phái tóm tắt dăm ba câu những gì đã xảy ra với bọn họ, cuối cùng nói: “Những ‘đứa trẻ’ này là nhóm khách bên thôn Thiết Bích trong quá khứ, tụi nó không nghe lời lắm nên e là lúc lên đò sẽ khóc la om sòm.”
Miêu Phương Phỉ nghe vậy không khỏi cau mày, so với tụi quỷ nhi ngoan ngoãn thì nhóm của Vương Bành Phái phải mạo hiểm hơn nhiều.
“Tiểu Triệu, anh Úc, hai người lên đò trước đi.”
Vương Bành Phái nhìn thời gian, đò đã cập bờ được hai phút, không thể trì hoãn thêm nữa. Hắn ta nhanh chóng quyết định: “Cứ làm theo những gì chúng ta đã bàn bạc trước đó thôi.”
“Được.”
Triệu Hoành Đồ và Úc Hòa An bước xuống đò chẳng chút đắn đo, trong tay cả hai đều nắm chặt thứ gì đó hao hao nhúm lông vừa trắng vừa mịn. Đây là ý tưởng của Vương Bành Phái, nếu muốn đưa ‘đứa trẻ’ lên đò thì họ phải mang theo cả phần tay chân rời của nó. Nhưng để phần tay chân rời vẫn nằm dưới sự uy hiếp của đám thai nhi, không chui tọt vào bụng họ nữa, vậy trên đường đi bọn họ buộc phải lấy ít lông trên người đàn gia súc.
Chẳng thể dắt đám thai nhi theo vì đò đã hết chỗ, đến Triệu Hoành Đồ vốn nhẫn tâm cũng không đề nghị giết thai nhi rồi lột da quấn quanh phần tay chân rời. Cuối cùng Vương Bành Phái nảy ra ý tưởng, hắn ta lấy một con dao cạo râu trông khá kỳ lạ, cạo một đường trên làn da trụi lủi của những thai nhi, thế mà lại cạo ra được một chùm lông trắng muốt xoăn dài như chòm râu.
“Chỉ là món đồ chơi nhỏ thôi.”
Thấy ánh mắt hiếu kỳ của bọn Triệu Hoành Đồ, Vương Bành Phái tiện tay ném cái dao cạo râu cho họ xem.
[Tên: Dao cạo râu vô tích sự.]
[Phẩm chất: Rách.]
[Tác dụng: Có thể cạo ra râu, từ một cái cằm nhẵn nhụi.]
[Ghi chú: Cằm càng nhẵn nhụi thì râu cạo ra càng dày! Dao cạo râu vô tích sự… ừm, đúng như tên, quả là vô tích sự.]
Khóe mắt Triệu Hoành Đồ giật giật khi thấy phần giới thiệu của vật phẩm, cậu ta cầm nó cạo mấy đường trên cái cằm trơn nhẵn của thai nhi thì lại cạo ra được một nhúm lông dài trắng muốt.
“Dù sao chúng ta chỉ cần lấy một thứ gì đó trên cơ thể thai nhi, quấn quanh phần tay chân rời là được.”
Vương Bành Phái hớn hở nói, xoa cái cằm nhẵn thín của mình: “Tôi vốn không định mang theo cái thứ rách nát này đâu, nhưng mà ha ha. Từ khi mang nó theo thì râu cũng chẳng thèm mọc ra nữa, nên tôi cứ để mặc vậy luôn.”
Không ngờ cái thứ đồ chơi vô tích sự này lại có chỗ hữu dụng như thế, Triệu Hoành Đồ cũng hết nói nổi. Mà hiệu quả do râu thai nhi mang đến quả thật rất ổn áp, phần tay chân rời sau khi được quấn lại thì im ru, không còn nhao nhao chui vào bụng bọn Triệu Hoành Đồ nữa.
“Đi, xuống đò thôi.”
Triệu Hoành Đồ và Úc Hòa An chèo đò ra xa, sau khi cách bờ chừng chục mét Vương Bành Phái mới nhìn số trẻ con đi theo phía sau thai nhi thiếu mất hai đứa. Triệu Hoành Đồ đang canh gùi tre trên đò cũng thấy đứa trẻ lú ra từ bên trong, vội lấy cái nắp có dán râu thai nhi đậy lại ngay.
“A! A a!!”
Tiếng rống giận chói tai vang lên từ trong gùi tre, gùi tre bị đứa trẻ đấm đá túi bụi, nó khỏe đến mức như muốn dùng tay không bắt cá sống.
“Tiểu Triệu, không sao chứ?”
Úc Hòa An đang chèo đò lo lắng hỏi.
“Không sao.”
Triệu Hoành Đồ nở nụ cười dữ tợn ôm một cái gùi tre, hai chân lại kẹp chặt một cái gùi tre khác. Bỗng trán Triệu Hoành Đồ nổi đường gân xanh, cậu ta tranh thủ thời gian đeo khẩu trang vào, bực bội nói: “Chú, mang khẩu trang vào nhanh lên.”
“ĐM nó, mùi nồng quá.”
Mùi hương hấp dẫn cực mạnh kia bay ra từ trong gùi tre, khiến Úc Hòa An đói đến mức bụng sôi ùng ục ngực dán sát vào lưng, không chờ Triệu Hoành Đồ nhắc nhở thêm, Úc Hòa An đã luống cuống đeo khẩu trang vào.
Nhờ dán râu thai nhi trên khẩu trang, nên mùi trứng thuốc làm bụng dạ người ta cồn cào mới được áp chế.
“Hay quá, nhờ anh Vương biết lo xa.”
Sau khi ngăn được mùi trứng thuốc, Úc Hòa An lắc đầu sợ hãi nói: “Hên có khẩu trang, chứ không đã gục tại trận rồi.”
“Anh Vương suy nghĩ thấu đáo thật.”
Triệu Hoành Đồ công nhận. Từ đầu hành trình đến giờ thì lòng kiêu ngạo của cậu ta đã bị chinh phục, biết bản thân vẫn còn non lắm. Và cả chặng đường dài phía trước, vẫn đang chờ cậu ta bước tiếp.
“Cá tới rồi, Tiểu Triệu cẩn thận!”
Úc Hòa An la lên, động tác chèo đò cũng tốn sức hơn. Hắn ta nhấc sào tre thấy có bầy cá đang cắn chặt vào đầu cây sào, sợ đến nghẹn họng: “Đàn cá này hung hãn thật đấy, đúng như đội trưởng Miêu nói.”
Cùng lúc đó, tiếng sột soạt dồn dập như mưa vọng lên từ đáy đò cho biết đàn cá piranha đang điên cuồng gặm nhấm ngay bên dưới, âm thanh làm người ta tê cả da đầu. Vốn việc chống đỡ con đò lắc lư trên dòng sông sóng to gió lớn đã đủ khiến người ta run như cầy sấy rồi, mà giờ còn có thêm đàn cá piranha hung dữ điên cuồng nữa, nếu không đủ can đảm thì ai mà dám chèo chống con đò này.
Úc Hòa An sợ đến mặt mày tái mét, cố gồng mình đứng vững chỉ mong vượt qua đoạn đường này càng nhanh càng tốt. Nhưng đúng như Miêu Phương Phỉ đã cảnh báo, dù hắn ta có gắng sức chèo nhanh đến mấy thì tốc độ của con đò vẫn không đổi.
Cây sào tre ngày càng nặng nề ghìm cả thân đò xuống, chợt một cơn sóng ập tới khiến cả con đò tròng trành. Úc Hòa An vội ổn định cơ thể liên tục niệm Bồ Tát phù hộ Phật Tổ phù hộ, không dám nhìn mặt nước mà chỉ nhìn sang bờ bên kia, thật đúng là trông mòn con mắt.
“Chắc đi được nửa đường rồi đấy, nửa đường nữa thôi là tới rồi.”
“Được nửa đường rồi, giờ đang ở giữa dòng.”
Triệu Hoành Đồ cũng gấp gáp, đám trẻ trong gùi tre ngày càng ồn ào, phần tay chân rời bị râu thai nhi quấn quanh cũng bắt đầu động đậy muốn hợp lại. Triệu Hoành Đồ gầy như que củi, ôm hai cái gùi tre thôi đã mệt bở hơi tai, chẳng những thế vừa rồi sóng đánh vào đò khiến gùi tre đập vào vết thương làm mặt mũi Triệu Hoành Đồ xanh như tàu lá chuối vì đau.
Cậu ta vô cùng ao ước, mình sở hữu dị năng không biết đau giống như hướng dẫn viên Bính.
Triệu Hoành Đồ nghiến răng chịu đựng cơn đau dữ dội nghe Úc Hòa An nói, cậu ta ngẩng đầu nhìn sang bờ bên kia hy vọng sẽ cập bến sớm hơn. Thế nhưng, Triệu Hoành Đồ mới nhìn thì sắc mặt bỗng thay đổi.
“Không đúng!”
“Có, có gì mà không đúng?!”
Úc Hòa An run lẩy bẩy, lo sợ lắp bắp: “Đi sai hướng sao? Hay quỷ che mắt? Hay, hay chúng ta quay lại nhé?”
“Quay gì mà quay!”
Triệu Hoành Đồ mắng: “Chó chết, khoảng cách sai rồi!”
Miêu Phương Phỉ nói phải ra tới giữa sông thì đàn cá piranha mới xuất hiện gặm nhấm con đò nhưng hai người chỉ mới đi được khoảng 1/4 đoạn đường thôi, làm gì có chuyện cá cắn dữ dội như vậy chứ?!
Lẽ nào mỗi lần đi đò thì thời điểm đàn cá piranha gặm nhấm con đò sẽ sớm hơn, hay là…
“Chú, chú giết mấy con cá thử xem!”
“À… hả? Được.”
Ưu điểm của Úc Hòa An là nghe lời, có Bính Cửu thì nghe lời hướng dẫn viên Bính, có đội trưởng Miêu thì nghe lời đội trưởng Miêu, còn bây giờ thì nghe lời Triệu Hoành Đồ. Dù sợ hãi nhưng Úc Hòa An vẫn hét lên một tiếng, gồng bắp tay nhấc sào tre lên khỏi mặt nước. Trúng phóc, ngay đầu cây sào là một bầy cá dày đặc, thoạt nhìn cây sào tre như ngắn đi một đoạn.
“Đi!”
Úc Hòa An trợn trừng hai mắt, dựa vào sức của bò già đập thật mạnh cây sào tre khiến bầy cá bị quăng xuống mặt nước, thô bạo y như bị quăng trên đất liền làm tụi nó choáng váng. Một tay Triệu Hoành Đồ cầm cung, răng cắn dây cung nghiêng đầu kéo căng rồi đột ngột thả ra, mũi tên lao vút cắm phập vào bầy cá đang lềnh phềnh trên mặt nước, trong chốc lát máu đỏ đã lan rộng.
Cảnh dòng sông sôi sục và đàn cá nhảy bổ vào xơi tái thức ăn lại diễn ra khiến khuôn mặt Úc Hòa An tái xanh vì sợ hãi, cả người cứng đờ. Triệu Hoành Đồ liếm răng cảm nhận thật kỹ, sau đó lòng chùng xuống.
Rõ ràng mùi máu tanh nồng nặc ngay bên cạnh nhưng tiếng gặm nhấm dưới đáy đò vẫn không ngớt, mà truyền đến cảm giác rung lắc nhè nhẹ đáng sợ.
Nói cách khác, những thứ trên đò cũng hấp dẫn bầy cá không kém gì máu.
Triệu Hoành Đồ giải thích với Úc Hòa An, hắn ta lập tức gật đầu lia lịa: “Đúng đúng, nhất định là do quả trứng ung kia. Tôi đã bảo trước rồi mà, do nó nên đàn cá mới bu vào gặm đò!”
Không sai!
Chính mùi trứng thuốc nồng nặc tỏa ra, đã hấp dẫn đàn cá đến gặm đáy đò!
Triệu Hoành Đồ vắt óc mà vẫn không biết nên làm thế nào, giờ không thể dán râu thai nhi dưới đáy đò bởi bọn họ chẳng còn thời gian. Nhưng nếu cứ để mặc chúng tiếp tục gặm nhấm, chưa biết chừng mới chạy được vài vòng con đò đã chìm nghỉm.
Rốt cuộc phải làm sao đây?
“Tiểu Triệu, cậu chèo đi.”
“Hả? A!”
Triệu Hoành Đồ chụp lấy cây sào tre được ném tới, vừa chèo mấy cái đã thấy Úc Hòa An lôi tấm da bò già ra bọc hai cái gùi tre lại. Da bò khá lớn nên thừa sức trùm gọn hai cái gùi tre, Úc Hòa An còn dùng khẩu trang buộc ngay chỗ miệng lại, động tác hết sức nhanh nhẹn khiến Triệu Hoành Đồ nhìn mà há hốc mồm.
“Hì hì, lẽ ra tôi phải nghĩ tới sớm hơn.”
Úc Hòa An vỗ ‘túi da bò’, thấp thỏm nói: “Hy vọng cái này sẽ giúp ích.”
“Thành công rồi.”
Triệu Hoành Đồ cảm thấy sự rung lắc do bị đàn cá gặm nhấm đã bớt nhiều, cậu ta mừng rỡ nói: “Chẳng ngờ da bò còn có tác dụng này!”
“Tôi cũng mới nghĩ ra thôi.”
Úc Hòa An ngượng ngùng gãi mặt, rồi cầm lấy cây sào tre từ tay Triệu Hoành Đồ tiếp tục chèo đò: “Chẳng phải ‘khoác lên mình tấm da bò già, chúng sẽ xem bạn là một con bò’ sao, trước giờ tôi không để ý nên toàn dùng nó cho con người thôi. Nhưng ngẫm kỹ, nó đâu có bảo ‘bạn’ nhất định phải là người, vậy nên tôi đã thử cách này, chả ngờ lại có tác dụng.”
Úc Hòa An hồ hởi nói tiếp: “Đó cũng là linh cảm mà anh Vương đã truyền cho tôi đấy, cậu nói xem có phải anh ấy rất thông minh không, chẳng ngờ con dao cạo râu rách nát như thế mà anh ấy lại tìm ra cách dùng khác khiến tôi phục sát đất. Chắc chắn Tuệ Tuệ cũng rất thích anh Vương, thằng bé sáng dạ lắm nha, điểm số lúc nào cũng cao, còn nói muốn thi vào một trường đại học thật tốt ở thành phố nữa. Tương lai hứa hẹn hơn tôi nhiều.”
Mỗi lần nhắc đến em trai mình khuôn mặt Úc Hòa An lại đầy ắp vẻ tự hào nhưng không có ý đố kỵ gì cả, con người hắn ta hiền lành chân chất đối xử với em trai rất tốt. Nhưng nghe hắn ta nói xong, trong lòng Triệu Hoành Đồ chỉ cảm thấy xót xa.
Úc Hòa An vẫn chưa nhìn ra vấn đề của em trai mình, vốn dĩ Triệu Hoành Đồ không thích lo chuyện bao đồng nhưng suy cho cùng thì các thành viên trong lữ đội đều đã cùng trải qua sinh tử, nói không có tình cảm là giả. Triệu Hoành Đồ quả thực không đành lòng khi thấy Úc Hòa An vẫn chưa hay biết gì.
Triệu Hoành Đồ trầm ngâm, thấy đã sắp sang bờ bên kia, cậu ta mím môi rồi ngập ngừng nói:
“Chú à, em trai của chú…”
(*) Thuyền ô bồng là một loại công cụ giao thông đặc biệt của vùng sông nước Thiệu Hưng, tỉnh Triết Giang, nhân vì mui thuyền được sơn đen nên có tên gọi như thế. (theo chuonghung.com).
Miêu Phương Phỉ và Thạch Đào đặt gùi tre đựng quỷ nhi lên đò, nhặt hai cây sào tre bắt đầu chèo sang bờ đối diện.
“Tốc độ không đổi.”
Chèo được một lúc, Miêu Phương Phỉ nói khẽ.
Là nhóm người đầu tiên, bọn họ cần tổng hợp các điểm cần lưu ý trên đò. Chẳng hạn như, nếu hai người chèo với tốc độ nhanh thì có thể sang bờ bên kia sớm hơn không!?
Lẽ dĩ nhiên con đò này không bình thường.
“Đúng vậy, xem ra thời gian đã được cố định đúng 15 phút.”
Thạch Đào lộ vẻ suy tư, nếu theo cách an toàn thì kế hoạch bốn chuyến khứ hồi coi như ngâm muối, vì hai tiếng đồng hồ đâu có đủ.
“Bõm”
Ban Ban bơi bì bõm dưới nước, nó luýnh quýnh bò lên đò như sợ hãi gì đó. Quỷ nhi trong gùi tre tò mò nhìn nó, có đứa nghịch ngợm còn muốn bò ra khỏi gùi tre chơi với rắn.
“Đội trưởng Miêu, chị kiểm tra tụi nó xem.”
Thạch Đào nói: “Mình em chèo đò được rồi.”
Bất kể một hay hai người chèo thì tốc độ vẫn y đó, nên bọn họ có thể thay phiên nhau.
Miêu Phương Phỉ dựng gùi tre lên, quấn Ban Ban quanh cổ tay rồi kiểm tra kỹ lưỡng. Chợt thấy nhiều chỗ trên cơ thể Ban Ban đều bị tróc vảy gãy lìa trông cực thê thảm, giống như bị hàm răng sắc nhọn con gì đó xé nát, vết thương sưng tấy trắng bệch và có mùi tanh nồng. Lúc kiểm tra, động tác của Miêu Phương Phỉ rất nhẹ nhưng vẫn khiến Ban Ban rít lên vì đau.
“Có thứ gì đó dưới lòng sông.”
Miêu Phương Phỉ lo lắng nói: “Tốt nhất đừng để rơi xuống nước.”
Hướng dẫn viên Bính đã nhắc nhở, lúc đi đò qua khe Tang Hồn tuyệt đối không được phát ra tiếng khóc, còn bảo con sông này nối liền hai bờ âm dương. Từ thời xa xưa người ta thường hiến tế Hà Thần ở bờ sông, nếu khóc lóc ầm ĩ trên sông thì Long vương sẽ bắt những người trên đò làm vật hiến tế, khơi dậy dòng nước đen ngòm hòng nhấn chìm con đò.
Mà quỷ nhi lại hay khóc lóc ầm ĩ không chịu nghe lời, cả đám Miêu Phương Phỉ cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị lật nhào xuống sông rồi. Cây sào tre chạm được tới đáy sông, vậy con sông này chỉ sâu tầm 2 mét, có ngã xuống cũng không sao, nhưng nếu dưới sông có quái vật thì tình hình sẽ tệ hơn nhiều.
May thay khác với dự tính của họ, quỷ nhi trong gùi tre yên lặng lạ thường, không cho chơi với rắn cũng không khóc mà ngoan ngoãn vịn vào mép gùi tre ngắm nhìn cảnh vật ở bờ bên kia. Trong đôi mắt đen ngòm sâu thẳm đáng sợ ấy, lại lóe lên tia hy vọng mờ nhạt.
“Bờ bên kia là nơi tập hợp cuối cùng.”
Miêu Phương Phỉ ngó biểu cảm của quỷ nhi, lòng càng thêm lo âu. Lúc nào cô cũng vắt óc nghĩ cách làm sao để mọi người và quỷ nhi có thể đi đến điểm cuối một cách thuận lợi nhất, nhưng tới giờ Miêu Phương Phỉ vẫn chưa nghĩ ra cách. Bản thân cô không giỏi mấy trò tư duy logic, đành phải trông cậy nhóm của Vương Bành Phái sẽ có kế hoạch khác.
Con đò đỏ au trôi giữa dòng, sóng đánh ngày càng lớn khiến con đò nhấp nhô tựa như có thứ gì đó đang đẩy dưới đáy. Bất chợt, một âm thanh sột soạt như tiếng tằm gặm nhấm lá khô vang lên.
Miêu Phương Phỉ tái mặt nhìn Thạch Đào. Hắn nghiến răng, nhấc cây sào tre lên khỏi mặt nước kéo theo tiếng nước chảy rào rào, không ngờ ở đầu cây sào là một chùm cá vảy bạc nhỏ cỡ lòng bàn tay đang bu kín.
“Lõm bõm!”
Thạch Đào khéo léo hất chúng ra văng khỏi sào tre nhưng vẫn có một con rớt xuống đò, Ban Ban lập tức tóm lấy nó quấn chặt. Ban Ban rất độc nhưng con cá vảy bạc vẫn vùng vẫy mãnh liệt, mấy lần suýt chút nữa đã thoát ra được, sức sống vô cùng mạnh mẽ, phải sau khoảng một phút thì nó mới ngừng giãy giụa.
Miêu Phương Phỉ dùng sào tre móc con cá lên quan sát thì thấy thân thể hình thoi của nó rất chắc khỏe, vây cá ở cả hai mặt từ trên xuống dưới đều cực kỳ sắc nhọn, miệng cá đầy răng nanh loé lên ánh sáng lạnh lẽo, hai hàm răng nanh y như vòi hút của sinh vật dị tính, nếu bị nó cắn trúng chắc chắn sẽ rách da tét thịt.
“Dưới sông toàn là mấy con cá này.”
Miêu Phương Phỉ vừa ném con cá chết xuống thì nước sông lập tức sôi sục, lũ cá đông đúc tranh nhau cắn xé cuồng bạo, chưa đầy một giây mà con cá chết đã bị xé xác nuốt chửng không còn sót mẩu xương nào.
Giờ bọn họ đã biết, tiếng sột soạt dưới đáy là do đàn cá piranha đang gặm nhấm con đò!
“Thời gian eo hẹp, đây cũng là thời gian tối đa mà con đò có thể đi trên sông.”
Giọng Miêu Phương Phỉ nghiêm trọng: “Càng kéo dài càng nguy hiểm, trong hai giờ nữa có thể con đò sẽ bị cắn thủng hoàn toàn.”
15 phút sau, đò cập bến. Đám Vương Bành Phái đã chờ sẵn, vội hợp lực kéo Miêu Phương Phỉ và Thạch Đào lên bờ.
“Dù bao nhiêu người chèo, tốc độ của đò vẫn là 15 phút.”
“Dưới sông có cá piranha gặm nhấm con đò, đừng để rớt xuống nước.”
Miêu Phương Phỉ nói nhanh: “Quỷ nhi phải sang bờ bên này để vãng sinh, nên đích đến cuối cùng có lẽ là ở đây.”
“Ngoài ra bên phía chúng tôi có tổng cộng 5 người và 5 quỷ nhi.”
Nghe cô nói xong, hai người Vương Bành Phái và Hứa Thần đều cười gượng bất đắc dĩ. Miêu Phương Phỉ dòm mà lòng chợt lạnh buốt.
“Thời gian quá gấp, nói ngắn gọn thôi.”
Vương Bành Phái tóm tắt dăm ba câu những gì đã xảy ra với bọn họ, cuối cùng nói: “Những ‘đứa trẻ’ này là nhóm khách bên thôn Thiết Bích trong quá khứ, tụi nó không nghe lời lắm nên e là lúc lên đò sẽ khóc la om sòm.”
Miêu Phương Phỉ nghe vậy không khỏi cau mày, so với tụi quỷ nhi ngoan ngoãn thì nhóm của Vương Bành Phái phải mạo hiểm hơn nhiều.
“Tiểu Triệu, anh Úc, hai người lên đò trước đi.”
Vương Bành Phái nhìn thời gian, đò đã cập bờ được hai phút, không thể trì hoãn thêm nữa. Hắn ta nhanh chóng quyết định: “Cứ làm theo những gì chúng ta đã bàn bạc trước đó thôi.”
“Được.”
Triệu Hoành Đồ và Úc Hòa An bước xuống đò chẳng chút đắn đo, trong tay cả hai đều nắm chặt thứ gì đó hao hao nhúm lông vừa trắng vừa mịn. Đây là ý tưởng của Vương Bành Phái, nếu muốn đưa ‘đứa trẻ’ lên đò thì họ phải mang theo cả phần tay chân rời của nó. Nhưng để phần tay chân rời vẫn nằm dưới sự uy hiếp của đám thai nhi, không chui tọt vào bụng họ nữa, vậy trên đường đi bọn họ buộc phải lấy ít lông trên người đàn gia súc.
Chẳng thể dắt đám thai nhi theo vì đò đã hết chỗ, đến Triệu Hoành Đồ vốn nhẫn tâm cũng không đề nghị giết thai nhi rồi lột da quấn quanh phần tay chân rời. Cuối cùng Vương Bành Phái nảy ra ý tưởng, hắn ta lấy một con dao cạo râu trông khá kỳ lạ, cạo một đường trên làn da trụi lủi của những thai nhi, thế mà lại cạo ra được một chùm lông trắng muốt xoăn dài như chòm râu.
“Chỉ là món đồ chơi nhỏ thôi.”
Thấy ánh mắt hiếu kỳ của bọn Triệu Hoành Đồ, Vương Bành Phái tiện tay ném cái dao cạo râu cho họ xem.
[Tên: Dao cạo râu vô tích sự.]
[Phẩm chất: Rách.]
[Tác dụng: Có thể cạo ra râu, từ một cái cằm nhẵn nhụi.]
[Ghi chú: Cằm càng nhẵn nhụi thì râu cạo ra càng dày! Dao cạo râu vô tích sự… ừm, đúng như tên, quả là vô tích sự.]
Khóe mắt Triệu Hoành Đồ giật giật khi thấy phần giới thiệu của vật phẩm, cậu ta cầm nó cạo mấy đường trên cái cằm trơn nhẵn của thai nhi thì lại cạo ra được một nhúm lông dài trắng muốt.
“Dù sao chúng ta chỉ cần lấy một thứ gì đó trên cơ thể thai nhi, quấn quanh phần tay chân rời là được.”
Vương Bành Phái hớn hở nói, xoa cái cằm nhẵn thín của mình: “Tôi vốn không định mang theo cái thứ rách nát này đâu, nhưng mà ha ha. Từ khi mang nó theo thì râu cũng chẳng thèm mọc ra nữa, nên tôi cứ để mặc vậy luôn.”
Không ngờ cái thứ đồ chơi vô tích sự này lại có chỗ hữu dụng như thế, Triệu Hoành Đồ cũng hết nói nổi. Mà hiệu quả do râu thai nhi mang đến quả thật rất ổn áp, phần tay chân rời sau khi được quấn lại thì im ru, không còn nhao nhao chui vào bụng bọn Triệu Hoành Đồ nữa.
“Đi, xuống đò thôi.”
Triệu Hoành Đồ và Úc Hòa An chèo đò ra xa, sau khi cách bờ chừng chục mét Vương Bành Phái mới nhìn số trẻ con đi theo phía sau thai nhi thiếu mất hai đứa. Triệu Hoành Đồ đang canh gùi tre trên đò cũng thấy đứa trẻ lú ra từ bên trong, vội lấy cái nắp có dán râu thai nhi đậy lại ngay.
“A! A a!!”
Tiếng rống giận chói tai vang lên từ trong gùi tre, gùi tre bị đứa trẻ đấm đá túi bụi, nó khỏe đến mức như muốn dùng tay không bắt cá sống.
“Tiểu Triệu, không sao chứ?”
Úc Hòa An đang chèo đò lo lắng hỏi.
“Không sao.”
Triệu Hoành Đồ nở nụ cười dữ tợn ôm một cái gùi tre, hai chân lại kẹp chặt một cái gùi tre khác. Bỗng trán Triệu Hoành Đồ nổi đường gân xanh, cậu ta tranh thủ thời gian đeo khẩu trang vào, bực bội nói: “Chú, mang khẩu trang vào nhanh lên.”
“ĐM nó, mùi nồng quá.”
Mùi hương hấp dẫn cực mạnh kia bay ra từ trong gùi tre, khiến Úc Hòa An đói đến mức bụng sôi ùng ục ngực dán sát vào lưng, không chờ Triệu Hoành Đồ nhắc nhở thêm, Úc Hòa An đã luống cuống đeo khẩu trang vào.
Nhờ dán râu thai nhi trên khẩu trang, nên mùi trứng thuốc làm bụng dạ người ta cồn cào mới được áp chế.
“Hay quá, nhờ anh Vương biết lo xa.”
Sau khi ngăn được mùi trứng thuốc, Úc Hòa An lắc đầu sợ hãi nói: “Hên có khẩu trang, chứ không đã gục tại trận rồi.”
“Anh Vương suy nghĩ thấu đáo thật.”
Triệu Hoành Đồ công nhận. Từ đầu hành trình đến giờ thì lòng kiêu ngạo của cậu ta đã bị chinh phục, biết bản thân vẫn còn non lắm. Và cả chặng đường dài phía trước, vẫn đang chờ cậu ta bước tiếp.
“Cá tới rồi, Tiểu Triệu cẩn thận!”
Úc Hòa An la lên, động tác chèo đò cũng tốn sức hơn. Hắn ta nhấc sào tre thấy có bầy cá đang cắn chặt vào đầu cây sào, sợ đến nghẹn họng: “Đàn cá này hung hãn thật đấy, đúng như đội trưởng Miêu nói.”
Cùng lúc đó, tiếng sột soạt dồn dập như mưa vọng lên từ đáy đò cho biết đàn cá piranha đang điên cuồng gặm nhấm ngay bên dưới, âm thanh làm người ta tê cả da đầu. Vốn việc chống đỡ con đò lắc lư trên dòng sông sóng to gió lớn đã đủ khiến người ta run như cầy sấy rồi, mà giờ còn có thêm đàn cá piranha hung dữ điên cuồng nữa, nếu không đủ can đảm thì ai mà dám chèo chống con đò này.
Úc Hòa An sợ đến mặt mày tái mét, cố gồng mình đứng vững chỉ mong vượt qua đoạn đường này càng nhanh càng tốt. Nhưng đúng như Miêu Phương Phỉ đã cảnh báo, dù hắn ta có gắng sức chèo nhanh đến mấy thì tốc độ của con đò vẫn không đổi.
Cây sào tre ngày càng nặng nề ghìm cả thân đò xuống, chợt một cơn sóng ập tới khiến cả con đò tròng trành. Úc Hòa An vội ổn định cơ thể liên tục niệm Bồ Tát phù hộ Phật Tổ phù hộ, không dám nhìn mặt nước mà chỉ nhìn sang bờ bên kia, thật đúng là trông mòn con mắt.
“Chắc đi được nửa đường rồi đấy, nửa đường nữa thôi là tới rồi.”
“Được nửa đường rồi, giờ đang ở giữa dòng.”
Triệu Hoành Đồ cũng gấp gáp, đám trẻ trong gùi tre ngày càng ồn ào, phần tay chân rời bị râu thai nhi quấn quanh cũng bắt đầu động đậy muốn hợp lại. Triệu Hoành Đồ gầy như que củi, ôm hai cái gùi tre thôi đã mệt bở hơi tai, chẳng những thế vừa rồi sóng đánh vào đò khiến gùi tre đập vào vết thương làm mặt mũi Triệu Hoành Đồ xanh như tàu lá chuối vì đau.
Cậu ta vô cùng ao ước, mình sở hữu dị năng không biết đau giống như hướng dẫn viên Bính.
Triệu Hoành Đồ nghiến răng chịu đựng cơn đau dữ dội nghe Úc Hòa An nói, cậu ta ngẩng đầu nhìn sang bờ bên kia hy vọng sẽ cập bến sớm hơn. Thế nhưng, Triệu Hoành Đồ mới nhìn thì sắc mặt bỗng thay đổi.
“Không đúng!”
“Có, có gì mà không đúng?!”
Úc Hòa An run lẩy bẩy, lo sợ lắp bắp: “Đi sai hướng sao? Hay quỷ che mắt? Hay, hay chúng ta quay lại nhé?”
“Quay gì mà quay!”
Triệu Hoành Đồ mắng: “Chó chết, khoảng cách sai rồi!”
Miêu Phương Phỉ nói phải ra tới giữa sông thì đàn cá piranha mới xuất hiện gặm nhấm con đò nhưng hai người chỉ mới đi được khoảng 1/4 đoạn đường thôi, làm gì có chuyện cá cắn dữ dội như vậy chứ?!
Lẽ nào mỗi lần đi đò thì thời điểm đàn cá piranha gặm nhấm con đò sẽ sớm hơn, hay là…
“Chú, chú giết mấy con cá thử xem!”
“À… hả? Được.”
Ưu điểm của Úc Hòa An là nghe lời, có Bính Cửu thì nghe lời hướng dẫn viên Bính, có đội trưởng Miêu thì nghe lời đội trưởng Miêu, còn bây giờ thì nghe lời Triệu Hoành Đồ. Dù sợ hãi nhưng Úc Hòa An vẫn hét lên một tiếng, gồng bắp tay nhấc sào tre lên khỏi mặt nước. Trúng phóc, ngay đầu cây sào là một bầy cá dày đặc, thoạt nhìn cây sào tre như ngắn đi một đoạn.
“Đi!”
Úc Hòa An trợn trừng hai mắt, dựa vào sức của bò già đập thật mạnh cây sào tre khiến bầy cá bị quăng xuống mặt nước, thô bạo y như bị quăng trên đất liền làm tụi nó choáng váng. Một tay Triệu Hoành Đồ cầm cung, răng cắn dây cung nghiêng đầu kéo căng rồi đột ngột thả ra, mũi tên lao vút cắm phập vào bầy cá đang lềnh phềnh trên mặt nước, trong chốc lát máu đỏ đã lan rộng.
Cảnh dòng sông sôi sục và đàn cá nhảy bổ vào xơi tái thức ăn lại diễn ra khiến khuôn mặt Úc Hòa An tái xanh vì sợ hãi, cả người cứng đờ. Triệu Hoành Đồ liếm răng cảm nhận thật kỹ, sau đó lòng chùng xuống.
Rõ ràng mùi máu tanh nồng nặc ngay bên cạnh nhưng tiếng gặm nhấm dưới đáy đò vẫn không ngớt, mà truyền đến cảm giác rung lắc nhè nhẹ đáng sợ.
Nói cách khác, những thứ trên đò cũng hấp dẫn bầy cá không kém gì máu.
Triệu Hoành Đồ giải thích với Úc Hòa An, hắn ta lập tức gật đầu lia lịa: “Đúng đúng, nhất định là do quả trứng ung kia. Tôi đã bảo trước rồi mà, do nó nên đàn cá mới bu vào gặm đò!”
Không sai!
Chính mùi trứng thuốc nồng nặc tỏa ra, đã hấp dẫn đàn cá đến gặm đáy đò!
Triệu Hoành Đồ vắt óc mà vẫn không biết nên làm thế nào, giờ không thể dán râu thai nhi dưới đáy đò bởi bọn họ chẳng còn thời gian. Nhưng nếu cứ để mặc chúng tiếp tục gặm nhấm, chưa biết chừng mới chạy được vài vòng con đò đã chìm nghỉm.
Rốt cuộc phải làm sao đây?
“Tiểu Triệu, cậu chèo đi.”
“Hả? A!”
Triệu Hoành Đồ chụp lấy cây sào tre được ném tới, vừa chèo mấy cái đã thấy Úc Hòa An lôi tấm da bò già ra bọc hai cái gùi tre lại. Da bò khá lớn nên thừa sức trùm gọn hai cái gùi tre, Úc Hòa An còn dùng khẩu trang buộc ngay chỗ miệng lại, động tác hết sức nhanh nhẹn khiến Triệu Hoành Đồ nhìn mà há hốc mồm.
“Hì hì, lẽ ra tôi phải nghĩ tới sớm hơn.”
Úc Hòa An vỗ ‘túi da bò’, thấp thỏm nói: “Hy vọng cái này sẽ giúp ích.”
“Thành công rồi.”
Triệu Hoành Đồ cảm thấy sự rung lắc do bị đàn cá gặm nhấm đã bớt nhiều, cậu ta mừng rỡ nói: “Chẳng ngờ da bò còn có tác dụng này!”
“Tôi cũng mới nghĩ ra thôi.”
Úc Hòa An ngượng ngùng gãi mặt, rồi cầm lấy cây sào tre từ tay Triệu Hoành Đồ tiếp tục chèo đò: “Chẳng phải ‘khoác lên mình tấm da bò già, chúng sẽ xem bạn là một con bò’ sao, trước giờ tôi không để ý nên toàn dùng nó cho con người thôi. Nhưng ngẫm kỹ, nó đâu có bảo ‘bạn’ nhất định phải là người, vậy nên tôi đã thử cách này, chả ngờ lại có tác dụng.”
Úc Hòa An hồ hởi nói tiếp: “Đó cũng là linh cảm mà anh Vương đã truyền cho tôi đấy, cậu nói xem có phải anh ấy rất thông minh không, chẳng ngờ con dao cạo râu rách nát như thế mà anh ấy lại tìm ra cách dùng khác khiến tôi phục sát đất. Chắc chắn Tuệ Tuệ cũng rất thích anh Vương, thằng bé sáng dạ lắm nha, điểm số lúc nào cũng cao, còn nói muốn thi vào một trường đại học thật tốt ở thành phố nữa. Tương lai hứa hẹn hơn tôi nhiều.”
Mỗi lần nhắc đến em trai mình khuôn mặt Úc Hòa An lại đầy ắp vẻ tự hào nhưng không có ý đố kỵ gì cả, con người hắn ta hiền lành chân chất đối xử với em trai rất tốt. Nhưng nghe hắn ta nói xong, trong lòng Triệu Hoành Đồ chỉ cảm thấy xót xa.
Úc Hòa An vẫn chưa nhìn ra vấn đề của em trai mình, vốn dĩ Triệu Hoành Đồ không thích lo chuyện bao đồng nhưng suy cho cùng thì các thành viên trong lữ đội đều đã cùng trải qua sinh tử, nói không có tình cảm là giả. Triệu Hoành Đồ quả thực không đành lòng khi thấy Úc Hòa An vẫn chưa hay biết gì.
Triệu Hoành Đồ trầm ngâm, thấy đã sắp sang bờ bên kia, cậu ta mím môi rồi ngập ngừng nói:
“Chú à, em trai của chú…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất