Hôn Nhân Lần Thứ Hai Của Thượng Tướng
Chương 24
Edit: Lạc Nguyệt | Beta: Thi
–
Hứa Nặc tỉnh lại lần nữa là ở trên giường của bệnh viện.
Thấy cậu mở mắt, Tiểu Mỹ vội vàng nhào đến, khóc lóc một cách đáng thương: "Chủ nhân, cuối cùng cậu cũng tỉnh lại, làm tôi sợ muốn chết..."
"Bên trong phòng bệnh cấm ồn ào, muốn khóc thì ra ngoài mà khóc."
Liễu Liên Thiên ngồi ở một bên chơi với quang não của mình, đầu cũng không ngẩng lên mà cười nhạo hai tiếng:
"Cũng không phải chuyện gì lớn."
Tiểu Mỹ vội ngừng khóc, lau nước mắt, tức giận mà trừng mắt với Liễu Liên Thiên một cái rồi nhào vào lòng của Hứa Nặc ngồi bất động.
Hứa Nặc cười cười, vỗ lưng nó, khẽ nói: "Tao không sao, ngoan, để mày phải lo lắng rồi."
"Cơ thể cậu có vấn đề" Liễu Liên Thiên rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, đặt quang não đang hiển thị "Trò chơi thông quan" qua một bên, đi đến trước mặt Hứa Nặc: "Tôi không phải đã nói rồi sao, trong lúc điều dưỡng tuyến thể đừng vội vàng thân mật, vốn dĩ tin tức tố của cậu còn có vấn đề, cậu không thể nhịn được sao?"
Hứa Nặc trầm mặc một lúc, mở miệng nói: "Tình hình hiện tại như thế nào?"
"Không ổn định... Thật ra cũng không phải là chuyện gì lớn" Liễu Liên Thiên chìa tay ra: "Chỉ là cậu phải thường xuyên mang theo thuốc ức chế khẩn cấp."
Sắc mặt của Hứa Nặc ảm đạm, gật gật đầu, xoa ấn đường có hơi mệt mỏi.
"Còn có một điều nữa, trong lòng cậu đang dồn nén quá nhiều chuyện, điều này rất dễ dẫn đến khí huyết ứ đọng, cũng là một trong những nguyên nhân khiến cậu đột nhiên ngất xỉu."
Liễu Liên Thiên cười nói:
"Nhưng mà nếu tôi là cậu thì cũng sẽ như vậy, dù sao... Một Omega có vấn đề về tuyến thể thì cũng giống như người vô dụng. Nói đi cũng phải nói lại, tôi rất tò mò Alpha của cậu là người như thế nào mà lại có thể khiến cậu trở thành như thế này."
Hứa Nặc lạnh lùng nhìn hắn, sự dò xét như có như không của Liễu Liên Thiên khiến cậu rất khó chịu, cậu lạnh giọng nói: "Nếu không có chuyện gì nữa, tôi có thể về nhà được chưa?"
Liễu Liên Thiên cảm thấy nhàm chán, nhún vai nói:
"Được thôi, à đúng rồi, vì để hỗ trợ điều trị, sau này cậu sẽ lọc máu bằng tia cho tuyến thể mỗi tuần một lần, để đẩy mạnh sự phục hồi và sức sống cho tế bào."
Liễu Liên Thiên là một chuyên gia nổi tiếng về mặt trị liệu cho tuyến thể của Omega trong đế quốc, Hứa Nặc không nghi ngờ những gì hắn nói, cậu gật đầu rồi đứng dậy và nói tạm biệt.
Nhìn bóng dáng thon dài kia rời đi, trong mắt Liễu Liên Thiên xuất hiện vài tia phức tạp, hắn duỗi bàn tay vào trong túi, chạm lên một vật kim loại to bằng lòng bàn tay, đầu ngón tay thuần thục gõ nhanh vài cái, một tin ngắn được truyền đi mà sẽ không bị viện thông tin của đế quốc tra ra được:
"Thức ăn cho cá đã có tác dụng, chỉ cần đợi cá cắn câu nữa thôi."
...
Cuộc sống của Hứa Nặc đã trở lại yên bình như trước, nếu không phải trên mặt vẫn còn một vết sẹo mờ, suýt nữa thì cậu đã nghi ngờ ngày đó chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Quang não trong tay bỗng nhiên sáng lên, Hứa Nặc lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn xuống dưới một cái, đeo tai nghe lên.
"Này, Hứa Nặc" Âm thanh lười nhác của Hứa Ngôn truyền ra từ tai nghe: "Cuối tuần anh có về nhà không, sinh nhật của cha, người một nhà thì nên tụ họp lại với nhau."
"... Không đi, một nhà các người tụ họp đi."
"Đừng, làm gì giống như chúng tôi ức hiếp anh vậy."
"Ngày trước ức hiếp còn ít sao?" Hứa Nặc hạ thấp thanh âm, trong giọng nói không hề che giấu chán ghét và lạnh giá:
"Hiện tại tôi không muốn có bất kì quan hệ gì với các người, cái loại hư tình giả ý này chỉ khiến tôi buồn nôn!"
Câu nói cuối cùng mang theo mùi vị hung ác.
Lời này vừa nói xong, không chỉ Hứa Ngôn đột nhiên im lặng, mà ngay cả Hứa Nặc cũng ngây ngẩn cả người.
Qua rất lâu, âm thanh của Hứa Ngôn mới vang lên lần nữa: "Anh... Tâm trạng của anh không tốt sao?"
"..."
Tim Hứa Nặc đột nhiên nhảy dựng lên, trực giác nói cho cậu biết, cơ thể của cậu... Hoặc là cảm xúc đã xảy ra vấn đề, cậu ứng phó qua loa vài câu rồi ngắt điện thoại, ngơ ngác ngồi trước bàn một mình, cẩn thận nhớ lại việc làm của mình mấy ngày này.
Lời nói thẳng thắng và dứt khoát như vậy, đây là lần đầu tiên cậu nói với Hứa Ngôn...
Thôi thì tức giận cũng được mà cảm thấy mất mát cũng thế, dù là cái nào đi nữa thì cậu vẫn có thể lấy lại bộ dáng dịu dàng lúc bình thường khiến cho người ngoài nhìn vào không phát hiện ra có chỗ nào bất thường. May mắn cho cậu là hôm nay Hứa Ngôn gọi điện thoại tới, nếu là mẹ kế hoặc thậm chí là cha... lại còn phải nghe một ít câu dạy dỗ.
Hứa Nặc xoa huyệt Thái Dương, ánh mắt nhìn đến góc bàn, rồi dừng lại.
Một cái sọt giấy lẳng lặng đặt bên cạnh góc bàn, bên trong chất đầy giấy bỏ, đống giấy bỏ bị vo tròn thành quả bóng nhỏ lộ rõ tâm trạng bực bội và không kiên nhẫn của người dùng lúc đó... Khi nào thì bản thân cậu lại trở nên nóng nảy như vậy?
Còn có ngày đó, rõ ràng không cần cố ý nói những lời đó để kích động Chiến Thần... Vẻ mặt của cậu hoảng hốt nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn còn mang máng nhớ rõ cảm giác lúc đó, như là có một luồng hơi xông thẳng vào đầu, rồi va chạm lộn xộn vào tay chân, chỉ muốn trút hết ra ngoài.
Không đúng, điều này không đúng.
"Tiểu Mỹ, lại đây một chút."
"Đến ngay..." Thanh âm trong trẻo từ xa đến gần, Tiểu Mỹ cười hì hì chạy đến: "Chủ nhân gọi tôi có chuyện gì không?"
"Tao..." Hứa Nặc do dự một chút, hỏi: "Mày có cảm thấy gần đây tao có chỗ nào không thích hợp hay không?"
Tiểu Mỹ chớp chớp mắt, lắc đầu: "Không có, chủ nhân đọc sách và học tập, Tiểu Mỹ làm việc nhà, không có gì là không thích hợp hết."
"Không phải, tao đang nói về mặt cảm xúc."
"Hmm... Giống như có hơi mất hứng" Tiểu Mỹ xoa xoa tay, lo sợ bất an nói: "Tôi biết rằng Chiến Thần đã chọc chủ nhân tức giận, cho nên gần đây tâm trạng của chủ nhân không tốt, Tiểu Mỹ có thể hiểu được!"
Quả nhiên... Hứa Nặc nheo mắt lại, miễn cưỡng nở nụ cười với Tiểu Mỹ: "Ừ, xin lỗi vì đã làm mày lo lắng."
"Không có việc gì không có việc gì! Mỗi ngày chủ nhân vui vẻ thì Tiểu Mỹ sẽ vui vẻ theo ~"
Tiểu Mỹ thân thiết cọ cánh tay của Hứa Nặc: "Chủ nhân còn có chuyện gì không, không còn thì tôi đi lau sàn, tôi chỉ mới lau được một nửa."
"Đi đi."
Tiểu Mỹ vừa đi, sắc mặt Hứa Nặc nhanh chóng trầm xuống, lấy quang não ra và bấm một dãy số.
Đợi chừng hai phút, tín hiệu mới được kết nối.
"Alo, ai vậy ?"
"Bác sĩ Liễu, là tôi, Hứa Nặc."
"Là cậu à... A, đờ mờ, đừng làm nữa... Cậu chờ một chút."
Tiếp đến đầu bên kia điện thoại truyền đến vài âm thanh đơn lẻ, trong đó còn kèm theo một hai câu cười mắng và thở gấp, cậu không cần nghĩ cũng biết là đối phương đang làm chuyện gì. Hứa Nặc cũng không vội, chờ đến khi đầu bên kia hoàn toàn an tĩnh mới mở miệng nói:
"Hình như tôi đã quấy rầy chuyện tốt của bác sĩ Liễu."
"Cậu biết là tốt rồi, nói đi có chuyện gì?"
Ánh mắt của Hứa Nặc u ám, nhỏ giọng nói: "Anh đã cho tôi uống thuốc gì, có tác dụng phụ hay không?"
Liễu Liên Thiên tạm dừng một giây, sau đó nở nụ cười: "Là thuốc thì sẽ có ba phần độc, làm sao có thuốc hoàn toàn không có tác dụng phụ được... Làm sao vậy, cậu có vấn đề gì sao?"
"Gần đây tâm tình của tôi không tốt, rất dễ nóng nảy."
"Hiện tượng bình thường, cậu không cần lo lắng, đợi cho..."
"Bác sĩ Liễu" Hứa Nặc ngắt lời của hắn, kiên quyết nói: "Tôi muốn ngừng thuốc."
"Cái gì?" Âm thanh của Liễu Liên Thiên đột nhiên nâng lên một quãng tám, "Ngừng thuốc? Cậu không cần tuyến thể nữa sao?"
"Tôi muốn ngừng thuốc" Hứa Nặc lặp lại một lần nữa.
Liễu Liên Thiên biết Hứa Nặc cố chấp, hắn hít một hơi thật sâu, hỏi: "Vì sao?"
"Bởi vì cảm giác mà bản thân không khống chế được cảm xúc... Rất đáng sợ."
"Cậu... Được, được, vậy cậu ngừng trước một tuần, tuần sau lại đến tìm tôi, tôi kê lại thuốc cho cậu, kê chút thuốc có tính ôn hòa... Chẳng qua mức độ phục hồi tuyến thể của cậu có thể bị chậm hơn nhiều."
"Không có việc gì, cảm ơn anh."
"Là việc tôi nên làm."
Cúp điện thoại, Liễu Liên Thiên bực bội kéo cái cà vạt thắt lỏng lẻo trên cổ xuống, đi vào bên trong, oán giận với người đàn ông đang nửa nằm ở trên giường: "Mẹ nó, quá nóng vội."
Người đàn ông cúi đầu cười một tiếng, vươn tay ôm lấy eo của hắn, dùng sức kéo người vào trong lòng của bản thân, để lại một nụ hôn ái muội ở trên cổ: "Còn có việc mà cậu không làm được sao?"
Liễu Liên Thiên nhướng mày nở nụ cười, bộ dạng phong tình chưa ai thấy qua:
"Dĩ nhiên, tôi không giống như ngài, ngài vẫn luôn được vạn người mê... Thượng tướng Rachel."
...
Cúp điện thoại xong, Hứa Nặc lập tức ném hết thuốc đi, lại cùng với Tiểu Mỹ quét dọn khắp nơi trong nhà, cả người đổ đầy mồ hôi, sau khi tắm nước nóng lại bổ nhào lên giường, chỉ cảm thấy lệ khí cả người đều biến mất.
Tiểu Mỹ cũng lên giường, ngồi khoanh chân sạc pin ở chỗ đặt thiết bị sạc ở cuối giường, vẻ mặt rất là hưởng thụ.
Hứa Nặc đã tìm được chỗ mấu chốt, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn, cậu lắc lắc hai chân, câu có câu không mà trò chuyện với Tiểu Mỹ:
"Tao thấy chuyện đầu tư rất khả quan, là một cửa hàng châu báu, tao dự định ngày mai sẽ rót vốn vào."
"Nhưng mà tao nghe nói sẽ có đại hội cổ đông... Chậc, tao cũng chỉ là một cổ đông nhỏ như hạt mè, không biết có thể trốn được không."
"Cuộc sống như vậy mới thoải mái, chỉ có hai chúng ta, thật vui sướng."
Trong lúc đang sạc pin Tiểu Mỹ mở miệng, nói với Hứa Nặc: "Chủ nhân, sớm muộn gì cậu cũng phải tìm một Alpha."
Vừa nghe thấy lời này, Hứa Nặc khó chịu vùi mặt vào gối: "Không tìm."
Tiểu Mỹ suy nghĩ, gật gật đầu, nghiêm túc nói:
"Không tìm cũng được, tôi cho rằng hai chúng ta cũng đã rất tốt rồi, thêm một Alpha vào nhà thì có cảm giác quá dư thừa."
Nói xong, nó không nhịn được mà nghĩ trong lòng, ngộ nhỡ lại thêm một người như Chiến Thần, bản thân sẽ không còn một chút địa vị nào ở trong nhà hết!
Hứa Nặc nhìn bộ dáng ngơ ngác của Tiểu Mỹ, không biết nó đang suy nghĩ cái gì, không chịu được gõ đầu nó: "Lại thất thần."
Tiểu Mỹ không thèm để ý mà gãi đầu, tiếp tục cầm phích cắm mà hưởng thụ cảm giác được sạc điện.
Hứa Nặc lại cầm lấy quang não, lật từng trang xem tin tức mới nhất. Trong lúc cậu đang xem chăm chú, một thông báo đột nhiên truyền đến, tay Hứa Nặc run lên lỡ bấm kết nối.
Hứa Nặc: "..."
Đây là một dãy số lạ.
Cậu vừa định tắt máy, thì một giọng nói quen thuộc truyền đến: "Anh Hứa Nặc!"
– Hết chương 32 –
–
Hứa Nặc tỉnh lại lần nữa là ở trên giường của bệnh viện.
Thấy cậu mở mắt, Tiểu Mỹ vội vàng nhào đến, khóc lóc một cách đáng thương: "Chủ nhân, cuối cùng cậu cũng tỉnh lại, làm tôi sợ muốn chết..."
"Bên trong phòng bệnh cấm ồn ào, muốn khóc thì ra ngoài mà khóc."
Liễu Liên Thiên ngồi ở một bên chơi với quang não của mình, đầu cũng không ngẩng lên mà cười nhạo hai tiếng:
"Cũng không phải chuyện gì lớn."
Tiểu Mỹ vội ngừng khóc, lau nước mắt, tức giận mà trừng mắt với Liễu Liên Thiên một cái rồi nhào vào lòng của Hứa Nặc ngồi bất động.
Hứa Nặc cười cười, vỗ lưng nó, khẽ nói: "Tao không sao, ngoan, để mày phải lo lắng rồi."
"Cơ thể cậu có vấn đề" Liễu Liên Thiên rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, đặt quang não đang hiển thị "Trò chơi thông quan" qua một bên, đi đến trước mặt Hứa Nặc: "Tôi không phải đã nói rồi sao, trong lúc điều dưỡng tuyến thể đừng vội vàng thân mật, vốn dĩ tin tức tố của cậu còn có vấn đề, cậu không thể nhịn được sao?"
Hứa Nặc trầm mặc một lúc, mở miệng nói: "Tình hình hiện tại như thế nào?"
"Không ổn định... Thật ra cũng không phải là chuyện gì lớn" Liễu Liên Thiên chìa tay ra: "Chỉ là cậu phải thường xuyên mang theo thuốc ức chế khẩn cấp."
Sắc mặt của Hứa Nặc ảm đạm, gật gật đầu, xoa ấn đường có hơi mệt mỏi.
"Còn có một điều nữa, trong lòng cậu đang dồn nén quá nhiều chuyện, điều này rất dễ dẫn đến khí huyết ứ đọng, cũng là một trong những nguyên nhân khiến cậu đột nhiên ngất xỉu."
Liễu Liên Thiên cười nói:
"Nhưng mà nếu tôi là cậu thì cũng sẽ như vậy, dù sao... Một Omega có vấn đề về tuyến thể thì cũng giống như người vô dụng. Nói đi cũng phải nói lại, tôi rất tò mò Alpha của cậu là người như thế nào mà lại có thể khiến cậu trở thành như thế này."
Hứa Nặc lạnh lùng nhìn hắn, sự dò xét như có như không của Liễu Liên Thiên khiến cậu rất khó chịu, cậu lạnh giọng nói: "Nếu không có chuyện gì nữa, tôi có thể về nhà được chưa?"
Liễu Liên Thiên cảm thấy nhàm chán, nhún vai nói:
"Được thôi, à đúng rồi, vì để hỗ trợ điều trị, sau này cậu sẽ lọc máu bằng tia cho tuyến thể mỗi tuần một lần, để đẩy mạnh sự phục hồi và sức sống cho tế bào."
Liễu Liên Thiên là một chuyên gia nổi tiếng về mặt trị liệu cho tuyến thể của Omega trong đế quốc, Hứa Nặc không nghi ngờ những gì hắn nói, cậu gật đầu rồi đứng dậy và nói tạm biệt.
Nhìn bóng dáng thon dài kia rời đi, trong mắt Liễu Liên Thiên xuất hiện vài tia phức tạp, hắn duỗi bàn tay vào trong túi, chạm lên một vật kim loại to bằng lòng bàn tay, đầu ngón tay thuần thục gõ nhanh vài cái, một tin ngắn được truyền đi mà sẽ không bị viện thông tin của đế quốc tra ra được:
"Thức ăn cho cá đã có tác dụng, chỉ cần đợi cá cắn câu nữa thôi."
...
Cuộc sống của Hứa Nặc đã trở lại yên bình như trước, nếu không phải trên mặt vẫn còn một vết sẹo mờ, suýt nữa thì cậu đã nghi ngờ ngày đó chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Quang não trong tay bỗng nhiên sáng lên, Hứa Nặc lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn xuống dưới một cái, đeo tai nghe lên.
"Này, Hứa Nặc" Âm thanh lười nhác của Hứa Ngôn truyền ra từ tai nghe: "Cuối tuần anh có về nhà không, sinh nhật của cha, người một nhà thì nên tụ họp lại với nhau."
"... Không đi, một nhà các người tụ họp đi."
"Đừng, làm gì giống như chúng tôi ức hiếp anh vậy."
"Ngày trước ức hiếp còn ít sao?" Hứa Nặc hạ thấp thanh âm, trong giọng nói không hề che giấu chán ghét và lạnh giá:
"Hiện tại tôi không muốn có bất kì quan hệ gì với các người, cái loại hư tình giả ý này chỉ khiến tôi buồn nôn!"
Câu nói cuối cùng mang theo mùi vị hung ác.
Lời này vừa nói xong, không chỉ Hứa Ngôn đột nhiên im lặng, mà ngay cả Hứa Nặc cũng ngây ngẩn cả người.
Qua rất lâu, âm thanh của Hứa Ngôn mới vang lên lần nữa: "Anh... Tâm trạng của anh không tốt sao?"
"..."
Tim Hứa Nặc đột nhiên nhảy dựng lên, trực giác nói cho cậu biết, cơ thể của cậu... Hoặc là cảm xúc đã xảy ra vấn đề, cậu ứng phó qua loa vài câu rồi ngắt điện thoại, ngơ ngác ngồi trước bàn một mình, cẩn thận nhớ lại việc làm của mình mấy ngày này.
Lời nói thẳng thắng và dứt khoát như vậy, đây là lần đầu tiên cậu nói với Hứa Ngôn...
Thôi thì tức giận cũng được mà cảm thấy mất mát cũng thế, dù là cái nào đi nữa thì cậu vẫn có thể lấy lại bộ dáng dịu dàng lúc bình thường khiến cho người ngoài nhìn vào không phát hiện ra có chỗ nào bất thường. May mắn cho cậu là hôm nay Hứa Ngôn gọi điện thoại tới, nếu là mẹ kế hoặc thậm chí là cha... lại còn phải nghe một ít câu dạy dỗ.
Hứa Nặc xoa huyệt Thái Dương, ánh mắt nhìn đến góc bàn, rồi dừng lại.
Một cái sọt giấy lẳng lặng đặt bên cạnh góc bàn, bên trong chất đầy giấy bỏ, đống giấy bỏ bị vo tròn thành quả bóng nhỏ lộ rõ tâm trạng bực bội và không kiên nhẫn của người dùng lúc đó... Khi nào thì bản thân cậu lại trở nên nóng nảy như vậy?
Còn có ngày đó, rõ ràng không cần cố ý nói những lời đó để kích động Chiến Thần... Vẻ mặt của cậu hoảng hốt nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn còn mang máng nhớ rõ cảm giác lúc đó, như là có một luồng hơi xông thẳng vào đầu, rồi va chạm lộn xộn vào tay chân, chỉ muốn trút hết ra ngoài.
Không đúng, điều này không đúng.
"Tiểu Mỹ, lại đây một chút."
"Đến ngay..." Thanh âm trong trẻo từ xa đến gần, Tiểu Mỹ cười hì hì chạy đến: "Chủ nhân gọi tôi có chuyện gì không?"
"Tao..." Hứa Nặc do dự một chút, hỏi: "Mày có cảm thấy gần đây tao có chỗ nào không thích hợp hay không?"
Tiểu Mỹ chớp chớp mắt, lắc đầu: "Không có, chủ nhân đọc sách và học tập, Tiểu Mỹ làm việc nhà, không có gì là không thích hợp hết."
"Không phải, tao đang nói về mặt cảm xúc."
"Hmm... Giống như có hơi mất hứng" Tiểu Mỹ xoa xoa tay, lo sợ bất an nói: "Tôi biết rằng Chiến Thần đã chọc chủ nhân tức giận, cho nên gần đây tâm trạng của chủ nhân không tốt, Tiểu Mỹ có thể hiểu được!"
Quả nhiên... Hứa Nặc nheo mắt lại, miễn cưỡng nở nụ cười với Tiểu Mỹ: "Ừ, xin lỗi vì đã làm mày lo lắng."
"Không có việc gì không có việc gì! Mỗi ngày chủ nhân vui vẻ thì Tiểu Mỹ sẽ vui vẻ theo ~"
Tiểu Mỹ thân thiết cọ cánh tay của Hứa Nặc: "Chủ nhân còn có chuyện gì không, không còn thì tôi đi lau sàn, tôi chỉ mới lau được một nửa."
"Đi đi."
Tiểu Mỹ vừa đi, sắc mặt Hứa Nặc nhanh chóng trầm xuống, lấy quang não ra và bấm một dãy số.
Đợi chừng hai phút, tín hiệu mới được kết nối.
"Alo, ai vậy ?"
"Bác sĩ Liễu, là tôi, Hứa Nặc."
"Là cậu à... A, đờ mờ, đừng làm nữa... Cậu chờ một chút."
Tiếp đến đầu bên kia điện thoại truyền đến vài âm thanh đơn lẻ, trong đó còn kèm theo một hai câu cười mắng và thở gấp, cậu không cần nghĩ cũng biết là đối phương đang làm chuyện gì. Hứa Nặc cũng không vội, chờ đến khi đầu bên kia hoàn toàn an tĩnh mới mở miệng nói:
"Hình như tôi đã quấy rầy chuyện tốt của bác sĩ Liễu."
"Cậu biết là tốt rồi, nói đi có chuyện gì?"
Ánh mắt của Hứa Nặc u ám, nhỏ giọng nói: "Anh đã cho tôi uống thuốc gì, có tác dụng phụ hay không?"
Liễu Liên Thiên tạm dừng một giây, sau đó nở nụ cười: "Là thuốc thì sẽ có ba phần độc, làm sao có thuốc hoàn toàn không có tác dụng phụ được... Làm sao vậy, cậu có vấn đề gì sao?"
"Gần đây tâm tình của tôi không tốt, rất dễ nóng nảy."
"Hiện tượng bình thường, cậu không cần lo lắng, đợi cho..."
"Bác sĩ Liễu" Hứa Nặc ngắt lời của hắn, kiên quyết nói: "Tôi muốn ngừng thuốc."
"Cái gì?" Âm thanh của Liễu Liên Thiên đột nhiên nâng lên một quãng tám, "Ngừng thuốc? Cậu không cần tuyến thể nữa sao?"
"Tôi muốn ngừng thuốc" Hứa Nặc lặp lại một lần nữa.
Liễu Liên Thiên biết Hứa Nặc cố chấp, hắn hít một hơi thật sâu, hỏi: "Vì sao?"
"Bởi vì cảm giác mà bản thân không khống chế được cảm xúc... Rất đáng sợ."
"Cậu... Được, được, vậy cậu ngừng trước một tuần, tuần sau lại đến tìm tôi, tôi kê lại thuốc cho cậu, kê chút thuốc có tính ôn hòa... Chẳng qua mức độ phục hồi tuyến thể của cậu có thể bị chậm hơn nhiều."
"Không có việc gì, cảm ơn anh."
"Là việc tôi nên làm."
Cúp điện thoại, Liễu Liên Thiên bực bội kéo cái cà vạt thắt lỏng lẻo trên cổ xuống, đi vào bên trong, oán giận với người đàn ông đang nửa nằm ở trên giường: "Mẹ nó, quá nóng vội."
Người đàn ông cúi đầu cười một tiếng, vươn tay ôm lấy eo của hắn, dùng sức kéo người vào trong lòng của bản thân, để lại một nụ hôn ái muội ở trên cổ: "Còn có việc mà cậu không làm được sao?"
Liễu Liên Thiên nhướng mày nở nụ cười, bộ dạng phong tình chưa ai thấy qua:
"Dĩ nhiên, tôi không giống như ngài, ngài vẫn luôn được vạn người mê... Thượng tướng Rachel."
...
Cúp điện thoại xong, Hứa Nặc lập tức ném hết thuốc đi, lại cùng với Tiểu Mỹ quét dọn khắp nơi trong nhà, cả người đổ đầy mồ hôi, sau khi tắm nước nóng lại bổ nhào lên giường, chỉ cảm thấy lệ khí cả người đều biến mất.
Tiểu Mỹ cũng lên giường, ngồi khoanh chân sạc pin ở chỗ đặt thiết bị sạc ở cuối giường, vẻ mặt rất là hưởng thụ.
Hứa Nặc đã tìm được chỗ mấu chốt, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn, cậu lắc lắc hai chân, câu có câu không mà trò chuyện với Tiểu Mỹ:
"Tao thấy chuyện đầu tư rất khả quan, là một cửa hàng châu báu, tao dự định ngày mai sẽ rót vốn vào."
"Nhưng mà tao nghe nói sẽ có đại hội cổ đông... Chậc, tao cũng chỉ là một cổ đông nhỏ như hạt mè, không biết có thể trốn được không."
"Cuộc sống như vậy mới thoải mái, chỉ có hai chúng ta, thật vui sướng."
Trong lúc đang sạc pin Tiểu Mỹ mở miệng, nói với Hứa Nặc: "Chủ nhân, sớm muộn gì cậu cũng phải tìm một Alpha."
Vừa nghe thấy lời này, Hứa Nặc khó chịu vùi mặt vào gối: "Không tìm."
Tiểu Mỹ suy nghĩ, gật gật đầu, nghiêm túc nói:
"Không tìm cũng được, tôi cho rằng hai chúng ta cũng đã rất tốt rồi, thêm một Alpha vào nhà thì có cảm giác quá dư thừa."
Nói xong, nó không nhịn được mà nghĩ trong lòng, ngộ nhỡ lại thêm một người như Chiến Thần, bản thân sẽ không còn một chút địa vị nào ở trong nhà hết!
Hứa Nặc nhìn bộ dáng ngơ ngác của Tiểu Mỹ, không biết nó đang suy nghĩ cái gì, không chịu được gõ đầu nó: "Lại thất thần."
Tiểu Mỹ không thèm để ý mà gãi đầu, tiếp tục cầm phích cắm mà hưởng thụ cảm giác được sạc điện.
Hứa Nặc lại cầm lấy quang não, lật từng trang xem tin tức mới nhất. Trong lúc cậu đang xem chăm chú, một thông báo đột nhiên truyền đến, tay Hứa Nặc run lên lỡ bấm kết nối.
Hứa Nặc: "..."
Đây là một dãy số lạ.
Cậu vừa định tắt máy, thì một giọng nói quen thuộc truyền đến: "Anh Hứa Nặc!"
– Hết chương 32 –
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất