Hôn Nhân Lần Thứ Hai Của Thượng Tướng
Chương 37
Edit: MIN | CHƯA BETA
-
Mười phút sau.
Hứa Nặc nằm nghiêng trên giường, mặt đối tường, phía sau là tiếng hô hấp vững vàng, tia sợ hãi vẫn luôn quanh quẩn ở trong lòng lúc nãy đã tiêu tán không còn một mảnh. Cậu vừa thở dài nhẹ nhõm, vừa nhịn không được mà ảo não.
Đêm nay không biết mình uống nhầm canh mê hồn gì... ôm ôm ấp ấp xem phim với nhau còn chưa tính, vậy mà ... vậy mà còn ngủ cùng nhau... Tuy là do Chiến Thần vừa đe dọa vừa dụ dỗ, nào là "Sức khỏe không tốt cần phải cố gắng nghỉ ngơi", nào là "Tôi tuyệt đối không làm gì đâu, em yên tâm",... Nhưng nếu không phải trong tiềm thức mình ngầm đồng ý, hắn cũng tuyệt đối không dám mạnh mẽ ép buộc.
Huống hồ, chuyện sợ ma đòi ngủ chung giường thật sự quá mất mặt.
Hứa Nặc suy nghĩ đến nỗi mặt nóng như phát sốt, nhịn không được rụt cổ, đưa tay xoa xoa hai má.
Đang lúc cậu miên man suy nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy Chiến Thần nhẹ nhàng gọi mình một tiếng.
"Nặc Nặc?"
Hứa Nặc vội nhắm mắt lại, thả nhẹ hô hấp.
Chiến Thần nhẹ nhàng ghé đầu qua thăm dò, nhỏ giọng nói: "Em ngủ rồi sao?"
Thấy Hứa Nặc không nói lời nào, hô hấp cũng thực nhẹ, Chiến Thần yên lòng, đặt tay lên eo cậu, nhẹ dùng lực một cái liền kéo người vào trong lòng ngực.
Hắn hôn mái tóc Hứa Nặc rồi thấp giọng nói: "Ngủ ngon," dừng một chút, lại dùng thanh âm nhỏ đến nỗi không thể nhỏ hơn bổ sung hai chữ: "Vợ yêu ~"
Hứa Nặc: "..."
Trời má, hắn sao có thể nói như vậy, ai là vợ yêu của hắn hả! Thật là nói chuyện không mang não* mà...
(*Nguyên văn: 说话不带把门,trong đó 把门là gác, bảo vệ (cổng), hoặc cũng có thể là cân nhắc; ý chỉ người không biết giữ mồm giữ miệng, hoặc nói chuyện thiếu suy nghĩ, không cân nhắc.)
Hứa Nặc cúi đầu vùi mặt vào chăn, chỉ để lại một cái tai đỏ bừng lộ ra ngoài.
Cái ôm của Chiến Thần vô cùng ấm áp, lồng ngực rộng lớn dán vào lưng Hứa Nặc, làm cậu sinh ra một loại cảm giác an toàn vô khó tả. Hứa Nặc nghĩ lại nghĩ, cứ vậy thiếp đi khi nào không hay.
...
Dường như đã lâu lắm rồi Hứa Nặc không có giấc ngủ nào an ổn như vậy.
An ổn đến nỗi cậu nằm mơ thấy loại giấc mơ không thể tả được.
"Nặc Nặc, Nặc Nặc, dậy nào!"
Hứa Nặc mơ mơ màng màng mở to mắt, chỉ cảm thấy cả người dính nhớp không chịu nổi, một tí sức lực cũng không có. Sợi tóc theo mồ hôi dán ở trên mặt, làn da nóng ran, lục phủ ngũ tạng giống như muốn bốc cháy.
Chiến Thần ở trên cậu, cánh tay chống hai bên bao trọn cả người cậu, ánh mắt chuyên chú mà ôn nhu.
"Chiến Thần..." Vừa mở miệng, Hứa Nặc bị giọng nói của chính mình dọa giật mình, giọng nói khàn khàn lại không giống khàn khàn lắm, bên trong còn mang theo một tia quyến rũ khó tả: "Tôi, tôi bị sao thế này?"
"Ngoan!" Giọng nói Chiến Thần ôn nhu đến khó tin, hắn cúi đầu hôn trán Hứa Nặc, lại giúp cậu lau mồ hôi, nhẹ giọng nói: "Em không sao, chỉ là... phát tình mà thôi."
Hứa Nặc ngơ ngác nhìn hắn, hai giây sau mới định thần lại, lập tức giãy giụa ngồi dậy: "Tôi đi lấy thuốc ức chế!"
"Không được, Nặc Nặc." Chiến Thần ngồi dậy vừa đỡ vai vừa đè tay cậu lại: "Sức khỏe của em vừa mới chuyển tốt, tuyệt đối không thể dùng thuốc ức chế. Hiện tại có thể phát tình là một dấu hiệu tốt, cho thấy tuyến thể của em đang từ từ hồi phục, lúc này tuyệt đối không thể dùng thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ nó."
"Vậy nên làm sao bây giờ?" Hứa Nặc bắt đầu run rẩy, kỳ phát tình lần này tới đột ngột lại mãnh liệt như vậy, không cho cậu thời gian suy nghĩ nào, trong đầu rất nhanh chỉ còn lại có một mảnh mông lung. Bộ phận nào đó dưới thân truyền đến cảm giác trống rỗng khó tả, dường như trong cơ thể có một ngọn lửa thiêu đốt, khiến cho cậu phải tìm tới hơi thở của Chiến Thần: "Chiến Thần, Chiến Thần, tôi khó chịu..."
Nhìn Omega trong lòng ngực thần trí không rõ còn không ngừng gọi tên mình, Chiến Thần chỉ cảm thấy định lực của mình thực sự quá tốt.
"Nặc Nặc," hắn nâng gương mặt Hứa Nặc, áp trán vào nhau, "Em... ý anh là, nếu anh tạm thời đánh dấu em, em đồng ý không?"
Hứa Nặc híp mắt, không hề để ý tới Chiến Thần đang nói cái gì, hiện tại cậu đang bức thiết muốn tìm một chỗ giải tỏa nhiệt lượng trong cơ thể, nâng cánh tay mềm nhũn của mình vuốt ve tay Chiến Thần, khẽ quay mặt qua cọ cọ bàn tay hắn.
Loại động tác làm nũng tựa mèo con này khiến đôi mắt Chiến Thần nháy mắt đỏ lên, hắn đè thấp giọng, hung tợn nói: "Anh đang nói chính sự với em đấy! Chết tiệt, bây giờ lại đi quyến rũ anh, lỡ như đến đó lại đổi ý thì làm sao bây giờ..."
Hứa Nặc nóng đến nỗi hoàn toàn nghe không rõ Chiến Thần đang nói cái gì, khóe mắt thậm chí đã chảy nước mắt sinh lý, tiếng nói mang theo nức nở, không ngừng dán lên người Chiến Thần: "Giúp em đi..."
"Kệ mẹ nó đi!" Chiến Thần đột nhiên đẩy Hứa Nặc xuống giường, cúi đầu mãnh liệt hôn, môi lưỡi giao hòa, phát ra tiếng nước nhóp nhép.
Có câu nói, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, cho dù Hứa Nặc sau khi tỉnh lại "Rút X vô tình", Chiến Thần cũng nhận.
Môi Hứa Nặc vừa mới bị chính mình cắn phá, lúc này lại bị Chiến Thần hút đến phát đau, trong miệng mơ mơ hồ hồ lẩm bẩn: "Đau..."
Chiến Thần nâng tay lên, hít sâu một hơi, cúi đầu vén tóc mái Hứa Nặc lên, hôn nhẹ lên trán cậu: "Xin lỗi, anh sẽ nhẹ nhàng chút."
Một nụ hôn này khiến cho du͙ƈ vọиɠ của cả hai người đều giảm bớt một chút, ánh mắt Hứa Nặc khôi phục vài phần ánh sáng, ánh mắt phức tạp nhìn Chiến Thần, tên đã lên dây, không thể không bắn, chỉ có thể rũ mắt, chậm rãi gật đầu.
...
Kì phát tình của Hứa Nặc kéo dài gần một đêm, nhưng thế này cũng quá đủ với cậu rồi.
Rạng sáng, cậu đã nói không ra hơi, toàn thân che kín dấu hôn, vết thâm cùng với chất lỏng màu trắng nào đó.
"Ngoan, anh giúp em rửa sạch sẽ." Chiến Thần cảm thấy mỹ mãn liếm liếm môi, cúi người bế Hứa Nặc mơ màng sắp ngủ lên.
Cảm giác an toàn không gì sánh kịp trên người Alpha làm Hứa Nặc nhịn không được nhích lại gần, nhắm mắt lại, yên tâm giao chính mình cho hắn mà chìm vào giấc ngủ.
Chiến Thần cẩn thận giúp Hứa Nặc tắm rửa sạch sẽ, lại vội vàng tắm rửa một lát, ôm Omega lên giường, đến ngủ cũng cong khóe miệng cười.
Kì phát tình này tới không đúng lúc, nhưng lại gãi đúng chỗ ngứa, mặc kệ lúc Hứa Nặc hoàn toàn tỉnh lại nói cái gì đi nữa, nhưng có một điều có thể khẳng định, quan hệ của hai người đã tiến một bước dài mang tính lịch sử.
Chiến Thần ngủ đến tận trưa hôm đó, lúc tỉnh lại vẫn có chút mệt mỏi, nhắm mắt lại ôm ôm Hứa Nặc, theo thói quen cúi đầu muốn thơm trộm một cái.
Không có xúc cảm mrrmf mại như trong tưởng tượng, mà là thứ gì đó vừa cứng vừa lạnh... Chiến Thần mở to mắt, đối diện với ánh mắt phức tạp của Hứa Nặc cùng với một cái thẻ ngân hàng nằm giữa mỗi 2 người.
Chiến Thần chớp chớp mắt, rốt cuộc tỉnh táo lại.
Hắn cười gượng hai tiếng: "Nặc Nặc, dậy rồi sao?"
Gương mặt Hứa Nặc phức tạp nhìn hắn, gật đầu, chống tay muốn ngồi dậy, không ngờ mới động đến bộ phận nào đó, thân mình lập tức mềm nhũn ngã về: "Shh..."
Chiến Thần vội đỡ cậu: "Em đừng nhúc nhích, muốn cái gì anh giúp em lấy, em... hôm nay em phải nghỉ ngơi cho tốt."
"Tôi muốn uống nước." Hứa Nặc khàn giọng nói, cúi đầu nhìn dấu vết che kín cả người, thu mình vào trong chăn: "Lấy cho tôi bộ quần áo."
"Được!" Chiến Thần tung tăng xuống giường, đi hai bước mới nhớ ra chính mình không mặc quần áo, quay sang cười híp mắt với Hứa Nặc.
– Hết chương 45 –
-
Mười phút sau.
Hứa Nặc nằm nghiêng trên giường, mặt đối tường, phía sau là tiếng hô hấp vững vàng, tia sợ hãi vẫn luôn quanh quẩn ở trong lòng lúc nãy đã tiêu tán không còn một mảnh. Cậu vừa thở dài nhẹ nhõm, vừa nhịn không được mà ảo não.
Đêm nay không biết mình uống nhầm canh mê hồn gì... ôm ôm ấp ấp xem phim với nhau còn chưa tính, vậy mà ... vậy mà còn ngủ cùng nhau... Tuy là do Chiến Thần vừa đe dọa vừa dụ dỗ, nào là "Sức khỏe không tốt cần phải cố gắng nghỉ ngơi", nào là "Tôi tuyệt đối không làm gì đâu, em yên tâm",... Nhưng nếu không phải trong tiềm thức mình ngầm đồng ý, hắn cũng tuyệt đối không dám mạnh mẽ ép buộc.
Huống hồ, chuyện sợ ma đòi ngủ chung giường thật sự quá mất mặt.
Hứa Nặc suy nghĩ đến nỗi mặt nóng như phát sốt, nhịn không được rụt cổ, đưa tay xoa xoa hai má.
Đang lúc cậu miên man suy nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy Chiến Thần nhẹ nhàng gọi mình một tiếng.
"Nặc Nặc?"
Hứa Nặc vội nhắm mắt lại, thả nhẹ hô hấp.
Chiến Thần nhẹ nhàng ghé đầu qua thăm dò, nhỏ giọng nói: "Em ngủ rồi sao?"
Thấy Hứa Nặc không nói lời nào, hô hấp cũng thực nhẹ, Chiến Thần yên lòng, đặt tay lên eo cậu, nhẹ dùng lực một cái liền kéo người vào trong lòng ngực.
Hắn hôn mái tóc Hứa Nặc rồi thấp giọng nói: "Ngủ ngon," dừng một chút, lại dùng thanh âm nhỏ đến nỗi không thể nhỏ hơn bổ sung hai chữ: "Vợ yêu ~"
Hứa Nặc: "..."
Trời má, hắn sao có thể nói như vậy, ai là vợ yêu của hắn hả! Thật là nói chuyện không mang não* mà...
(*Nguyên văn: 说话不带把门,trong đó 把门là gác, bảo vệ (cổng), hoặc cũng có thể là cân nhắc; ý chỉ người không biết giữ mồm giữ miệng, hoặc nói chuyện thiếu suy nghĩ, không cân nhắc.)
Hứa Nặc cúi đầu vùi mặt vào chăn, chỉ để lại một cái tai đỏ bừng lộ ra ngoài.
Cái ôm của Chiến Thần vô cùng ấm áp, lồng ngực rộng lớn dán vào lưng Hứa Nặc, làm cậu sinh ra một loại cảm giác an toàn vô khó tả. Hứa Nặc nghĩ lại nghĩ, cứ vậy thiếp đi khi nào không hay.
...
Dường như đã lâu lắm rồi Hứa Nặc không có giấc ngủ nào an ổn như vậy.
An ổn đến nỗi cậu nằm mơ thấy loại giấc mơ không thể tả được.
"Nặc Nặc, Nặc Nặc, dậy nào!"
Hứa Nặc mơ mơ màng màng mở to mắt, chỉ cảm thấy cả người dính nhớp không chịu nổi, một tí sức lực cũng không có. Sợi tóc theo mồ hôi dán ở trên mặt, làn da nóng ran, lục phủ ngũ tạng giống như muốn bốc cháy.
Chiến Thần ở trên cậu, cánh tay chống hai bên bao trọn cả người cậu, ánh mắt chuyên chú mà ôn nhu.
"Chiến Thần..." Vừa mở miệng, Hứa Nặc bị giọng nói của chính mình dọa giật mình, giọng nói khàn khàn lại không giống khàn khàn lắm, bên trong còn mang theo một tia quyến rũ khó tả: "Tôi, tôi bị sao thế này?"
"Ngoan!" Giọng nói Chiến Thần ôn nhu đến khó tin, hắn cúi đầu hôn trán Hứa Nặc, lại giúp cậu lau mồ hôi, nhẹ giọng nói: "Em không sao, chỉ là... phát tình mà thôi."
Hứa Nặc ngơ ngác nhìn hắn, hai giây sau mới định thần lại, lập tức giãy giụa ngồi dậy: "Tôi đi lấy thuốc ức chế!"
"Không được, Nặc Nặc." Chiến Thần ngồi dậy vừa đỡ vai vừa đè tay cậu lại: "Sức khỏe của em vừa mới chuyển tốt, tuyệt đối không thể dùng thuốc ức chế. Hiện tại có thể phát tình là một dấu hiệu tốt, cho thấy tuyến thể của em đang từ từ hồi phục, lúc này tuyệt đối không thể dùng thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ nó."
"Vậy nên làm sao bây giờ?" Hứa Nặc bắt đầu run rẩy, kỳ phát tình lần này tới đột ngột lại mãnh liệt như vậy, không cho cậu thời gian suy nghĩ nào, trong đầu rất nhanh chỉ còn lại có một mảnh mông lung. Bộ phận nào đó dưới thân truyền đến cảm giác trống rỗng khó tả, dường như trong cơ thể có một ngọn lửa thiêu đốt, khiến cho cậu phải tìm tới hơi thở của Chiến Thần: "Chiến Thần, Chiến Thần, tôi khó chịu..."
Nhìn Omega trong lòng ngực thần trí không rõ còn không ngừng gọi tên mình, Chiến Thần chỉ cảm thấy định lực của mình thực sự quá tốt.
"Nặc Nặc," hắn nâng gương mặt Hứa Nặc, áp trán vào nhau, "Em... ý anh là, nếu anh tạm thời đánh dấu em, em đồng ý không?"
Hứa Nặc híp mắt, không hề để ý tới Chiến Thần đang nói cái gì, hiện tại cậu đang bức thiết muốn tìm một chỗ giải tỏa nhiệt lượng trong cơ thể, nâng cánh tay mềm nhũn của mình vuốt ve tay Chiến Thần, khẽ quay mặt qua cọ cọ bàn tay hắn.
Loại động tác làm nũng tựa mèo con này khiến đôi mắt Chiến Thần nháy mắt đỏ lên, hắn đè thấp giọng, hung tợn nói: "Anh đang nói chính sự với em đấy! Chết tiệt, bây giờ lại đi quyến rũ anh, lỡ như đến đó lại đổi ý thì làm sao bây giờ..."
Hứa Nặc nóng đến nỗi hoàn toàn nghe không rõ Chiến Thần đang nói cái gì, khóe mắt thậm chí đã chảy nước mắt sinh lý, tiếng nói mang theo nức nở, không ngừng dán lên người Chiến Thần: "Giúp em đi..."
"Kệ mẹ nó đi!" Chiến Thần đột nhiên đẩy Hứa Nặc xuống giường, cúi đầu mãnh liệt hôn, môi lưỡi giao hòa, phát ra tiếng nước nhóp nhép.
Có câu nói, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, cho dù Hứa Nặc sau khi tỉnh lại "Rút X vô tình", Chiến Thần cũng nhận.
Môi Hứa Nặc vừa mới bị chính mình cắn phá, lúc này lại bị Chiến Thần hút đến phát đau, trong miệng mơ mơ hồ hồ lẩm bẩn: "Đau..."
Chiến Thần nâng tay lên, hít sâu một hơi, cúi đầu vén tóc mái Hứa Nặc lên, hôn nhẹ lên trán cậu: "Xin lỗi, anh sẽ nhẹ nhàng chút."
Một nụ hôn này khiến cho du͙ƈ vọиɠ của cả hai người đều giảm bớt một chút, ánh mắt Hứa Nặc khôi phục vài phần ánh sáng, ánh mắt phức tạp nhìn Chiến Thần, tên đã lên dây, không thể không bắn, chỉ có thể rũ mắt, chậm rãi gật đầu.
...
Kì phát tình của Hứa Nặc kéo dài gần một đêm, nhưng thế này cũng quá đủ với cậu rồi.
Rạng sáng, cậu đã nói không ra hơi, toàn thân che kín dấu hôn, vết thâm cùng với chất lỏng màu trắng nào đó.
"Ngoan, anh giúp em rửa sạch sẽ." Chiến Thần cảm thấy mỹ mãn liếm liếm môi, cúi người bế Hứa Nặc mơ màng sắp ngủ lên.
Cảm giác an toàn không gì sánh kịp trên người Alpha làm Hứa Nặc nhịn không được nhích lại gần, nhắm mắt lại, yên tâm giao chính mình cho hắn mà chìm vào giấc ngủ.
Chiến Thần cẩn thận giúp Hứa Nặc tắm rửa sạch sẽ, lại vội vàng tắm rửa một lát, ôm Omega lên giường, đến ngủ cũng cong khóe miệng cười.
Kì phát tình này tới không đúng lúc, nhưng lại gãi đúng chỗ ngứa, mặc kệ lúc Hứa Nặc hoàn toàn tỉnh lại nói cái gì đi nữa, nhưng có một điều có thể khẳng định, quan hệ của hai người đã tiến một bước dài mang tính lịch sử.
Chiến Thần ngủ đến tận trưa hôm đó, lúc tỉnh lại vẫn có chút mệt mỏi, nhắm mắt lại ôm ôm Hứa Nặc, theo thói quen cúi đầu muốn thơm trộm một cái.
Không có xúc cảm mrrmf mại như trong tưởng tượng, mà là thứ gì đó vừa cứng vừa lạnh... Chiến Thần mở to mắt, đối diện với ánh mắt phức tạp của Hứa Nặc cùng với một cái thẻ ngân hàng nằm giữa mỗi 2 người.
Chiến Thần chớp chớp mắt, rốt cuộc tỉnh táo lại.
Hắn cười gượng hai tiếng: "Nặc Nặc, dậy rồi sao?"
Gương mặt Hứa Nặc phức tạp nhìn hắn, gật đầu, chống tay muốn ngồi dậy, không ngờ mới động đến bộ phận nào đó, thân mình lập tức mềm nhũn ngã về: "Shh..."
Chiến Thần vội đỡ cậu: "Em đừng nhúc nhích, muốn cái gì anh giúp em lấy, em... hôm nay em phải nghỉ ngơi cho tốt."
"Tôi muốn uống nước." Hứa Nặc khàn giọng nói, cúi đầu nhìn dấu vết che kín cả người, thu mình vào trong chăn: "Lấy cho tôi bộ quần áo."
"Được!" Chiến Thần tung tăng xuống giường, đi hai bước mới nhớ ra chính mình không mặc quần áo, quay sang cười híp mắt với Hứa Nặc.
– Hết chương 45 –
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất