Trong Cơn Say Đốt Đèn Nhìn Ngươi
Chương 34: Xà mị (hai)
Edit by An Nhiên
Trước có Kiệt tộc độc xà vây đánh, sau có lang binh Tây Duẫn dùng hưởng tiễn mai phục, đấu pháp giương đông kích tây phối hợp đồng bộ, hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị.
Phía tây chiến hỏa bay mù mịt, Kiệt tộc cùng Thiên Uy quân đang hỗn chiến, độc xà phun lưỡi đỏ phì phì bò trên mặt đất như ẩn như hiện, nhất thời toàn bộ doanh trại tràn ngập tiếng kêu thảm thiết, máu nhuộm cỏ khô, trong không khí đều là mùi máu tanh dày đặc gay mũi.
“Nắm chặt.” Chung Ly Mục cầm dây cương nhìn thẳng phía trước lành lạnh dặn.
Kiều Hồng Ảnh quay đầu nhìn lại, sau lưng đã cháy đen một mảnh, khắp nơi khói đen bốc lên bén lửa lều trại, chân cụt tay đứt đầy đất, có thi thể quân Thiên Uy, cũng có thi thể Kiệt nhân, chồng chất khắp nơi.
Bên trong khói đặc cuồn cuộn, một Kiệt nhân mặt bị bỏng cháy sém dính đầy đất bò ra từ trong đống người chết, đau đớn bò trên mặt đất, toàn thân đẫm máu, Già mã trên bụng cắm một chiếc mã tấu của quân Thiên Uy, giãy giụa chậm chạp vươn tay về phía Kiều Hồng Ảnh, môi mấp máy, trong đôi mắt vẩn đục già nua phản chiếu bóng dáng Kiều Hồng Ảnh dần đi xa.
Kiều Hồng Ảnh cắn chặt răng, run rẩy vươn tay ra, trong đường nhìn hợp lại cùng bàn tay già nua cháy đen của Già mã, lại thoáng cái tách ra, cái gì cũng không nắm được.
Có lẽ trưởng thành chỉ cần trong phút chốc, một khắc này, Kiều Hồng Ảnh đã hiểu thế nào là chiến tranh, thế nào là đánh cờ giữa Dị tộc, không cùng tổ tiên với ta ắt tâm khác ta chính là suy nghĩ đã ăn sâu vào gốc rễ của mỗi tộc, bất luận hôm nay Kiều Hồng Ảnh đứng ở bên nào, đều là sai.
Chung Ly Mục trở tay nắm chặt bàn tay lạnh buốt của Kiều Hồng Ảnh, thanh âm đạm mạc, “Xin lỗi, không xứng với ngươi là ta.”
Kiều Hồng Ảnh dùng sức siết chặt tay Chung Ly Mục, thân thể ấm áp xuyên qua y phục, xuyên qua giáp bạc ấm đến lưng Chung Ly Mục, im ắng an ủi: Ta vẫn ở đây.
Chiến mã bờm đen lao về phía đông, hỏa tiễn tẩm mỡ lướt qua tai, thiếu chút nữa đốt cháy tóc Kiều Hồng Ảnh, Kiều Hồng Ảnh ôm chặt chiến giáp trước bụng Chung Ly Mục, hắc mã phi nước đại, ngửa mặt lên trời hí dài, phóng thân nhảy qua hàng rào cháy lửa, chở hai người chạy về phía đông đang bị Tây Duẫn mai phục.
Hắc mã đột nhiên phát ra một tiếng rống đau đớn, một sợi dây nhỏ trên mặt đất đột nhiên kéo căng, sợi kim loại mỏng sắc bén xoẹt một tiếng cắt vào trong móng ngựa, hắc mã mãnh liệt lộn ra ngoài, ngã nhào xuống đất, hai người trên lưng ngựa bị lực quán tính mạnh làm văng ra, Chung Ly Mục thoắt cái ôm chặt Kiều Hồng Ảnh, kéo người áp vào trong ngực mình, “Đừng nhúc nhích!”
“A ——” Kiều Hồng Ảnh hét lên một tiếng, cả người bị gom thành một bọc tròn bao trong một tầng giáp bạc, được hai bàn tay to ấm áp bảo vệ chỗ hiểm, ngay sau đó là một nguồn xung lực mạnh, hai người nặng nề rơi xuống đất, Chung Ly Mục mang theo người trong ngực lăn hai vòng, sau lưng đột nhiên va vào cọc gỗ dựng trại.
Một luồng tanh ngọt âm ấm dâng lên cổ họng, khung xương cả người bị va đập đau đớn, Chung Ly Mục chau mày, xoa xoa đầu người trong ngực, khàn giọng hỏi, “Bị thương không?”
Kiều Hồng Ảnh thở phì phò, chịu đựng toàn thân chết lặng như bị đánh tả tơi, miễn cưỡng nói, “Không có việc gì...”
Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, hai người đồng thời trở mình nhảy lên, dựa lưng vào nhau đứng, Chung Ly Mục Trường Ca rời vỏ, thân kiếm xanh đen sắc bén ánh hàn quang, Kiều Hồng Ảnh đưa lưng về phía Chung Ly Mục, hai tay cầm Kiệt Thứ, đôi mắt lãnh diễm lóe một tia hung quang, giống như dã lang nhìn chằm chằm con mồi, nhìn lang binh Tây Duẫn đang vây lại đây.
Chừng ba trăm lang binh Tây Duẫn lúc này mai phục đã lâu, để Kiệt tộc cùng lang binh phía đông giương đông kích tây hấp dẫn hỏa lực, binh lực còn lại toàn bộ bố trí giữa đường, mục đích chính là vây giết hai uy hiếp lớn nhất này:
Một là mắt trận sống của Cầu Minh sát trận, hai là mỹ thiếu niên lấy một chống trăm kia.
Một khi giết chết, nhất lao vĩnh dật.
(nhất lao vĩnh dật:một lần là xong, về sau không phải lo lắng nữa)
Chung Ly Mục thấp giọng nói, “Mở chỗ hổng, ngươi đi trước.”
Kiều Hồng Ảnh dựa lưng vào Chung Ly Mục, liếm vết máu trên mũi dao một thanh Kiệt Thứ, khẽ nói, “Từ khi bắt đầu ta đã chính là phó tướng của đại ca, ta nghe nói phó tướng bỏ lại chủ tướng chạy trốn, sẽ bị chém đầu a.”
Chung Ly Mục cau mày, “Ngươi thực không nghe lời.”
Kiều Hồng Ảnh cắn dây đỏ buộc chặt tóc dài lại lần nữa, không hài lòng dẩu môi, “Ngươi nói bậy, ta rất nghe lời.”
Lang binh Tây Duẫn xung quanh khua dao quắm tới gần, vòng vây trong ngoài hơn mười tầng, nước chảy không lọt, một đầu lĩnh hô to, “Đầu hai kẻ này, treo giải thưởng mười cân hoàng kim, trăm con ly ngưu!”
(ly ngưu: bò Tây Tạng)
Kiều Hồng Ảnh nhỏ giọng phiên dịch cho Chung Ly Mục, “Đại ca, bọn họ thật bủn xỉn, giết chúng ta mới cho ít đồ như vậy a, Tây Duẫn đáng ghét nhất...”
Chung Ly Mục than nhẹ một tiếng, “Mau thoát thân, đi tháp canh núi Cách Y tập hợp với Vệ Lạc.”
“Vâng.” Trong nháy mắt Kiều Hồng Ảnh đáp lời, cả người lập tức đánh ra ngoài.
Tốc độ nhanh đến mức sau lưng có thể thấy một chuỗi hư ảnh.
A a a a ——!!!
Một tiếng rống đau đớn xé gan xé phổi, cánh tay phải Kiều Hồng Ảnh từ sau lưng khóa lại nhào tới cổ một lang binh phía trước, cơ bắp đùi phải kéo căng, đột nhiên gập gối dộng một cái, chỉ nghe hai tiếng xương sống lệch vị trí bạo vang, lang binh kia trực tiếp co quắp té trên mặt đất, miệng sùi bọt mép.
Kiều Hồng Ảnh thuận thế quẳng thi thể lang binh kia xuống, dã lang trong tay lang binh há miệng lớn đầy răng nhọn dính máu, thoắt cái cắn lên cánh tay trái Kiều Hồng Ảnh, Kiều Hồng Ảnh đau đến cắn răng, tay trái dùng sức bẻ một cái, hàm trên Dã Lang răng rắc một tiếng vỡ vụn, khuỷu phải mãnh liệt thúc vào bụng dã lang, liên tục vài cái, dã lang trực tiếp gãy xương sống mà chết.
Nội tức quanh thân Chung Ly Mục bắt đầu khởi động, kiếm gió sắc bén thổi qua nơi huyết nhục bung chỉ, thoáng chốc bức lui lang binh xung quanh ra ba trượng, Kiều Hồng Ảnh thừa cơ quay người nhảy lật trở lại, mượn lực trên thân kiếm Chung Ly Mục, hai tay móc trên cổ Chung Ly Mục, toàn thân đột nhiên rung động, hai chân mang theo gió táp ác liệt quét lang binh sau lưng Chung Ly Mục ra khỏi trận.
Thừa dịp lang binh quanh thân bị đánh lui trong nháy mắt, Chung Ly Mục thu kiếm vào vỏ, niệm một câu trận quyết.
Mặt đất đột nhiên xuất hiện một vòng tròn hoa văn đen trắng, trung tâm đen trắng ở chính dưới chân hai người, hoa văn đen trắng hóa thành hai đồ đằng Cầu Minh Ứng Long, tự phần mình bơi vào trong thân thể hai người.
(đồ đằng: vật tổ
Ứng Long: thần thú trong thần thoại cổ đại Trung Quốc)
Trước mắt Kiều Hồng Ảnh tối sầm lại, trong đầu hiện lên hình ảnh chưa bao giờ thấy.
Đây là chiến trường trong mắt đại ca.
Trong đầu là hình ảnh quan sát rõ ràng, không có màu sắc, một mảnh xám trắng, vị trí mỗi kẻ địch và công sự che chắn đều nhìn thấy tận mắt, quỹ tích hành động của từng lang binh Tây Duẫn đều vẽ ra đường chỉ đỏ trên hình ảnh xám trắng, hoàn toàn có thể dự đoán mỗi người, lúc nào dùng phương thức gì để tiến công.
Kiều Hồng Ảnh chỉ đình trệ trong nháy mắt liền hiểu ý của đại ca, Kiệt Thứ trong tay bay lượn, bản thân không cần tiếp tục suy nghĩ, hình ảnh trong đầu chính là tai mắt rõ ràng.
Thật là lợi hại...
Chung Ly Mục sắc mặt tái nhợt, thân thể đổ mồ hôi sũng nước, Cầu Minh lưỡng nghi trận cực kỳ hao phí tâm lực nội tức, bàn tay ẩm ướt mồ hôi bắt lấy Ảnh cổ tay Kiều Hồng Ảnh, thở gấp nói, “Rút lui.”
Kiều Hồng Ảnh gật gật đầu, yểm hộ Chung Ly Mục phá vòng vây từ vị trí thủ vệ yếu kém nhất, hai người mở một đường máu từ trong vòng vây kín không kẽ hở của lang binh.
————
Trong đêm hàn phong lạnh thấu xương, Vệ Lạc cùng Tiêu Diêu lần mò trong đất hoang loang lổ, trên người toàn bộ đều là vệt máu do bụi gai cào ra, phía sau là lang binh Tây Duẫn truy đuổi không tha cùng hưởng tiễn.
Hưởng tiễn kéo âm đuôi bén nhọn rối loạn rơi quanh thân, Vệ Lạc ôm Tiêu Diêu, che chở chỗ hiểm khom người tiến vào trong rừng rậm, mượn cây khô chập trùng yểm hộ, hai người khinh công không tệ, trong nháy mắt biến mất vào trong rừng cỏ khô rậm.
Không biết tại sao, Tây Duẫn tấn công đột nhiên trở nên vô cùng có mục đích, không tiếc bất cứ giá nào vây giết một người Vệ Lạc, Vệ Lạc cùng Tây Duẫn Vương đàm phán tan vỡ, đối phương lập tức trở mặt, binh sĩ của Vệ Lạc cùng quân Tây Duẫn phía đông rơi thẳng vào xung đột, sau đó nhận được mệnh lệnh rút về tháp canh, đổi sang dùng trận chiến thuật thứ hai của Chung Ly Mục, quân đội tản ra rút lui, Vệ Lạc mang theo Tiêu Diêu cùng quân đội chia ra rút lui phân tán sự chú ý của đối phương.
Rốt cuộc bỏ rơi được truy binh, hai người ngồi dưới tàng cây thở dài một hơi.
“Diêu nhi, có sao không?” Vệ Lạc quỳ một chân trên mặt đất lật xem toàn thân Tiêu Diêu có trọng thương hay không.
Tiêu Diêu mệt mỏi tựa dưới gốc cây, một thân hắc y đều loang lổ máu từ miệng vết thương, híp mắt liếc Vệ Lạc, đưa tay chọt cằm Vệ Lạc, khóe miệng nhếch lên, lộ ra nốt ruồi chu sa ở môi dưới, “Lão tử không có việc gì, thấy làm ngươi sốt ruột, đau lòng Nhị gia rồi hả? Không tệ, rất ngoan.”
“Sách, sao có thể không đau lòng.” Vệ Lạc tìm chỗ ngồi xuống bên cạnh Tiêu Diêu, lấy vải dược trong túi quấn mấy chỗ nhìn thấy xương trên người mình, cầm chặt máu, mắng không ngừng, “Mẹ nó mấy con bê Tây Duẫn phá hoại này... Ta đây lăn lộn mười mấy năm đã quen, Nhị gia ngài da mịn thịt mềm vẫn là nên quay về kinh thành chỉ điểm giang sơn đi, cùng ta chịu tội thế này không đáng.”
Tiêu Diêu không kiên nhẫn nhặt cành cỏ ngậm cắn, “Sao a, còn không ủng hộ gia đánh giặc bảo vệ đất nước thế này.”
“Ngươi đánh giặc con kê a, ngươi lần đầu tiên thấy chiến trường đã lập tức đánh trận.” Vệ Lạc gõ trán Tiêu Diêu quở trách, “Nếu ngươi khuyết một cái tay mất một cái chân, lão gia tử nhà ngươi sẽ đến trực tiếp một trượng đánh ta bay phổi.”
Khóe miệng Tiêu Diêu câu lên, “Không đâu, nhà chúng ta không thịnh hành đánh tức phụ.”
“Mẹ ngươi... Nhãi con, ta thật hối hận lúc trước đã dạy võ công cho ngươi, ngươi hảo hảo làm tiểu mật thám chơi đi, an toàn hơn nhiều lắm.” Vệ Lạc dùng sức xoa xoa mặt, mặt đầy uể oải khẽ dựa vào gốc cây.
Tiêu Diêu tiếp tục cắn cành cỏ, không nói lời nào.
Vệ Lạc trầm mặc một hồi lâu, chậm rãi nói, “Diêu nhi, nếu không, hai ta tan đi.”
Tiêu Diêu phun cành cỏ, mắt nhìn ra xa, “Con mẹ nó ngươi lặp lại lần nữa.”
“Ngươi chạy theo ta sáu năm, được gì đâu.” Vệ Lạc mệt mỏi xoa mi tâm, “Ta không bồi được ngươi, ta căn bản là không cho được ngươi thứ ngươi muốn. Ngươi là thiếu gia, ta là tướng quân, hai ta không chung một đường.”
…
“Không thể.” Tiêu Diêu thanh âm nhàn nhạt, “Sáu năm ta cũng đã chờ, không kém mấy năm nữa, cũng đã chờ quen.”
“Vệ Lạc, ngươi là đồ khốn kiếp.”
…
“Ngươi chính là khi dễ lão tử thích ngươi.” Hốc mắt Tiêu Diêu đỏ lên, hít mũi, “Thượng cũng để ngươi thượng, ngươi nói bỏ ta liền bỏ ta, ta mặc kệ...”
“Ai, thế nào lại cao giọng rồi, học xấu với tiểu Kiều.” Vệ Lạc chống người lên ôm Tiêu Diêu vào ngực, “Bảo bối, ta thật sự không phải có ý đó, ngươi mỗi ngày cùng ta lo lắng đề phòng liều mạng, có ý nghĩa gì đâu, ngươi một thân thương tổn này, ngươi không đến đây liệu có thể bị thương thế này sao.”
Tiêu Diêu ngửa đầu dựa vào tàng cây, thanh âm rầu rĩ mang theo giọng mũi, một tay cầm lấy cổ áo Vệ Lạc, rũ mắt nhìn, “Ta chờ ngươi trở về. Nếu ngươi có tình nhân khác, lão tử sẽ băm bọn chúng từng người một.”
“Diêu nhi, ngươi thật làm ta tức chết...”
…
Một mũi tên bắn lén từ phía sau lao tới.
“Diêu nhi!” Vệ Lạc thoáng cái kéo Tiêu Diêu, ấn người vào trong ngực kẹp dưới cánh tay che chở đầu và bụng, mũi tên bôi nước thuốc sát qua cánh tay Vệ Lạc, huyết nhục xoẹt một tiếng, Tiêu Diêu trở tay ném ngược lại bốn thanh phi đao, từ hướng mũi tên bay tới phát ra một tiếng hét thảm, sau đó là tiếng là thi thể rơi xuống đất trầm vang.
“Đi mau!”
Trước có Kiệt tộc độc xà vây đánh, sau có lang binh Tây Duẫn dùng hưởng tiễn mai phục, đấu pháp giương đông kích tây phối hợp đồng bộ, hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị.
Phía tây chiến hỏa bay mù mịt, Kiệt tộc cùng Thiên Uy quân đang hỗn chiến, độc xà phun lưỡi đỏ phì phì bò trên mặt đất như ẩn như hiện, nhất thời toàn bộ doanh trại tràn ngập tiếng kêu thảm thiết, máu nhuộm cỏ khô, trong không khí đều là mùi máu tanh dày đặc gay mũi.
“Nắm chặt.” Chung Ly Mục cầm dây cương nhìn thẳng phía trước lành lạnh dặn.
Kiều Hồng Ảnh quay đầu nhìn lại, sau lưng đã cháy đen một mảnh, khắp nơi khói đen bốc lên bén lửa lều trại, chân cụt tay đứt đầy đất, có thi thể quân Thiên Uy, cũng có thi thể Kiệt nhân, chồng chất khắp nơi.
Bên trong khói đặc cuồn cuộn, một Kiệt nhân mặt bị bỏng cháy sém dính đầy đất bò ra từ trong đống người chết, đau đớn bò trên mặt đất, toàn thân đẫm máu, Già mã trên bụng cắm một chiếc mã tấu của quân Thiên Uy, giãy giụa chậm chạp vươn tay về phía Kiều Hồng Ảnh, môi mấp máy, trong đôi mắt vẩn đục già nua phản chiếu bóng dáng Kiều Hồng Ảnh dần đi xa.
Kiều Hồng Ảnh cắn chặt răng, run rẩy vươn tay ra, trong đường nhìn hợp lại cùng bàn tay già nua cháy đen của Già mã, lại thoáng cái tách ra, cái gì cũng không nắm được.
Có lẽ trưởng thành chỉ cần trong phút chốc, một khắc này, Kiều Hồng Ảnh đã hiểu thế nào là chiến tranh, thế nào là đánh cờ giữa Dị tộc, không cùng tổ tiên với ta ắt tâm khác ta chính là suy nghĩ đã ăn sâu vào gốc rễ của mỗi tộc, bất luận hôm nay Kiều Hồng Ảnh đứng ở bên nào, đều là sai.
Chung Ly Mục trở tay nắm chặt bàn tay lạnh buốt của Kiều Hồng Ảnh, thanh âm đạm mạc, “Xin lỗi, không xứng với ngươi là ta.”
Kiều Hồng Ảnh dùng sức siết chặt tay Chung Ly Mục, thân thể ấm áp xuyên qua y phục, xuyên qua giáp bạc ấm đến lưng Chung Ly Mục, im ắng an ủi: Ta vẫn ở đây.
Chiến mã bờm đen lao về phía đông, hỏa tiễn tẩm mỡ lướt qua tai, thiếu chút nữa đốt cháy tóc Kiều Hồng Ảnh, Kiều Hồng Ảnh ôm chặt chiến giáp trước bụng Chung Ly Mục, hắc mã phi nước đại, ngửa mặt lên trời hí dài, phóng thân nhảy qua hàng rào cháy lửa, chở hai người chạy về phía đông đang bị Tây Duẫn mai phục.
Hắc mã đột nhiên phát ra một tiếng rống đau đớn, một sợi dây nhỏ trên mặt đất đột nhiên kéo căng, sợi kim loại mỏng sắc bén xoẹt một tiếng cắt vào trong móng ngựa, hắc mã mãnh liệt lộn ra ngoài, ngã nhào xuống đất, hai người trên lưng ngựa bị lực quán tính mạnh làm văng ra, Chung Ly Mục thoắt cái ôm chặt Kiều Hồng Ảnh, kéo người áp vào trong ngực mình, “Đừng nhúc nhích!”
“A ——” Kiều Hồng Ảnh hét lên một tiếng, cả người bị gom thành một bọc tròn bao trong một tầng giáp bạc, được hai bàn tay to ấm áp bảo vệ chỗ hiểm, ngay sau đó là một nguồn xung lực mạnh, hai người nặng nề rơi xuống đất, Chung Ly Mục mang theo người trong ngực lăn hai vòng, sau lưng đột nhiên va vào cọc gỗ dựng trại.
Một luồng tanh ngọt âm ấm dâng lên cổ họng, khung xương cả người bị va đập đau đớn, Chung Ly Mục chau mày, xoa xoa đầu người trong ngực, khàn giọng hỏi, “Bị thương không?”
Kiều Hồng Ảnh thở phì phò, chịu đựng toàn thân chết lặng như bị đánh tả tơi, miễn cưỡng nói, “Không có việc gì...”
Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, hai người đồng thời trở mình nhảy lên, dựa lưng vào nhau đứng, Chung Ly Mục Trường Ca rời vỏ, thân kiếm xanh đen sắc bén ánh hàn quang, Kiều Hồng Ảnh đưa lưng về phía Chung Ly Mục, hai tay cầm Kiệt Thứ, đôi mắt lãnh diễm lóe một tia hung quang, giống như dã lang nhìn chằm chằm con mồi, nhìn lang binh Tây Duẫn đang vây lại đây.
Chừng ba trăm lang binh Tây Duẫn lúc này mai phục đã lâu, để Kiệt tộc cùng lang binh phía đông giương đông kích tây hấp dẫn hỏa lực, binh lực còn lại toàn bộ bố trí giữa đường, mục đích chính là vây giết hai uy hiếp lớn nhất này:
Một là mắt trận sống của Cầu Minh sát trận, hai là mỹ thiếu niên lấy một chống trăm kia.
Một khi giết chết, nhất lao vĩnh dật.
(nhất lao vĩnh dật:một lần là xong, về sau không phải lo lắng nữa)
Chung Ly Mục thấp giọng nói, “Mở chỗ hổng, ngươi đi trước.”
Kiều Hồng Ảnh dựa lưng vào Chung Ly Mục, liếm vết máu trên mũi dao một thanh Kiệt Thứ, khẽ nói, “Từ khi bắt đầu ta đã chính là phó tướng của đại ca, ta nghe nói phó tướng bỏ lại chủ tướng chạy trốn, sẽ bị chém đầu a.”
Chung Ly Mục cau mày, “Ngươi thực không nghe lời.”
Kiều Hồng Ảnh cắn dây đỏ buộc chặt tóc dài lại lần nữa, không hài lòng dẩu môi, “Ngươi nói bậy, ta rất nghe lời.”
Lang binh Tây Duẫn xung quanh khua dao quắm tới gần, vòng vây trong ngoài hơn mười tầng, nước chảy không lọt, một đầu lĩnh hô to, “Đầu hai kẻ này, treo giải thưởng mười cân hoàng kim, trăm con ly ngưu!”
(ly ngưu: bò Tây Tạng)
Kiều Hồng Ảnh nhỏ giọng phiên dịch cho Chung Ly Mục, “Đại ca, bọn họ thật bủn xỉn, giết chúng ta mới cho ít đồ như vậy a, Tây Duẫn đáng ghét nhất...”
Chung Ly Mục than nhẹ một tiếng, “Mau thoát thân, đi tháp canh núi Cách Y tập hợp với Vệ Lạc.”
“Vâng.” Trong nháy mắt Kiều Hồng Ảnh đáp lời, cả người lập tức đánh ra ngoài.
Tốc độ nhanh đến mức sau lưng có thể thấy một chuỗi hư ảnh.
A a a a ——!!!
Một tiếng rống đau đớn xé gan xé phổi, cánh tay phải Kiều Hồng Ảnh từ sau lưng khóa lại nhào tới cổ một lang binh phía trước, cơ bắp đùi phải kéo căng, đột nhiên gập gối dộng một cái, chỉ nghe hai tiếng xương sống lệch vị trí bạo vang, lang binh kia trực tiếp co quắp té trên mặt đất, miệng sùi bọt mép.
Kiều Hồng Ảnh thuận thế quẳng thi thể lang binh kia xuống, dã lang trong tay lang binh há miệng lớn đầy răng nhọn dính máu, thoắt cái cắn lên cánh tay trái Kiều Hồng Ảnh, Kiều Hồng Ảnh đau đến cắn răng, tay trái dùng sức bẻ một cái, hàm trên Dã Lang răng rắc một tiếng vỡ vụn, khuỷu phải mãnh liệt thúc vào bụng dã lang, liên tục vài cái, dã lang trực tiếp gãy xương sống mà chết.
Nội tức quanh thân Chung Ly Mục bắt đầu khởi động, kiếm gió sắc bén thổi qua nơi huyết nhục bung chỉ, thoáng chốc bức lui lang binh xung quanh ra ba trượng, Kiều Hồng Ảnh thừa cơ quay người nhảy lật trở lại, mượn lực trên thân kiếm Chung Ly Mục, hai tay móc trên cổ Chung Ly Mục, toàn thân đột nhiên rung động, hai chân mang theo gió táp ác liệt quét lang binh sau lưng Chung Ly Mục ra khỏi trận.
Thừa dịp lang binh quanh thân bị đánh lui trong nháy mắt, Chung Ly Mục thu kiếm vào vỏ, niệm một câu trận quyết.
Mặt đất đột nhiên xuất hiện một vòng tròn hoa văn đen trắng, trung tâm đen trắng ở chính dưới chân hai người, hoa văn đen trắng hóa thành hai đồ đằng Cầu Minh Ứng Long, tự phần mình bơi vào trong thân thể hai người.
(đồ đằng: vật tổ
Ứng Long: thần thú trong thần thoại cổ đại Trung Quốc)
Trước mắt Kiều Hồng Ảnh tối sầm lại, trong đầu hiện lên hình ảnh chưa bao giờ thấy.
Đây là chiến trường trong mắt đại ca.
Trong đầu là hình ảnh quan sát rõ ràng, không có màu sắc, một mảnh xám trắng, vị trí mỗi kẻ địch và công sự che chắn đều nhìn thấy tận mắt, quỹ tích hành động của từng lang binh Tây Duẫn đều vẽ ra đường chỉ đỏ trên hình ảnh xám trắng, hoàn toàn có thể dự đoán mỗi người, lúc nào dùng phương thức gì để tiến công.
Kiều Hồng Ảnh chỉ đình trệ trong nháy mắt liền hiểu ý của đại ca, Kiệt Thứ trong tay bay lượn, bản thân không cần tiếp tục suy nghĩ, hình ảnh trong đầu chính là tai mắt rõ ràng.
Thật là lợi hại...
Chung Ly Mục sắc mặt tái nhợt, thân thể đổ mồ hôi sũng nước, Cầu Minh lưỡng nghi trận cực kỳ hao phí tâm lực nội tức, bàn tay ẩm ướt mồ hôi bắt lấy Ảnh cổ tay Kiều Hồng Ảnh, thở gấp nói, “Rút lui.”
Kiều Hồng Ảnh gật gật đầu, yểm hộ Chung Ly Mục phá vòng vây từ vị trí thủ vệ yếu kém nhất, hai người mở một đường máu từ trong vòng vây kín không kẽ hở của lang binh.
————
Trong đêm hàn phong lạnh thấu xương, Vệ Lạc cùng Tiêu Diêu lần mò trong đất hoang loang lổ, trên người toàn bộ đều là vệt máu do bụi gai cào ra, phía sau là lang binh Tây Duẫn truy đuổi không tha cùng hưởng tiễn.
Hưởng tiễn kéo âm đuôi bén nhọn rối loạn rơi quanh thân, Vệ Lạc ôm Tiêu Diêu, che chở chỗ hiểm khom người tiến vào trong rừng rậm, mượn cây khô chập trùng yểm hộ, hai người khinh công không tệ, trong nháy mắt biến mất vào trong rừng cỏ khô rậm.
Không biết tại sao, Tây Duẫn tấn công đột nhiên trở nên vô cùng có mục đích, không tiếc bất cứ giá nào vây giết một người Vệ Lạc, Vệ Lạc cùng Tây Duẫn Vương đàm phán tan vỡ, đối phương lập tức trở mặt, binh sĩ của Vệ Lạc cùng quân Tây Duẫn phía đông rơi thẳng vào xung đột, sau đó nhận được mệnh lệnh rút về tháp canh, đổi sang dùng trận chiến thuật thứ hai của Chung Ly Mục, quân đội tản ra rút lui, Vệ Lạc mang theo Tiêu Diêu cùng quân đội chia ra rút lui phân tán sự chú ý của đối phương.
Rốt cuộc bỏ rơi được truy binh, hai người ngồi dưới tàng cây thở dài một hơi.
“Diêu nhi, có sao không?” Vệ Lạc quỳ một chân trên mặt đất lật xem toàn thân Tiêu Diêu có trọng thương hay không.
Tiêu Diêu mệt mỏi tựa dưới gốc cây, một thân hắc y đều loang lổ máu từ miệng vết thương, híp mắt liếc Vệ Lạc, đưa tay chọt cằm Vệ Lạc, khóe miệng nhếch lên, lộ ra nốt ruồi chu sa ở môi dưới, “Lão tử không có việc gì, thấy làm ngươi sốt ruột, đau lòng Nhị gia rồi hả? Không tệ, rất ngoan.”
“Sách, sao có thể không đau lòng.” Vệ Lạc tìm chỗ ngồi xuống bên cạnh Tiêu Diêu, lấy vải dược trong túi quấn mấy chỗ nhìn thấy xương trên người mình, cầm chặt máu, mắng không ngừng, “Mẹ nó mấy con bê Tây Duẫn phá hoại này... Ta đây lăn lộn mười mấy năm đã quen, Nhị gia ngài da mịn thịt mềm vẫn là nên quay về kinh thành chỉ điểm giang sơn đi, cùng ta chịu tội thế này không đáng.”
Tiêu Diêu không kiên nhẫn nhặt cành cỏ ngậm cắn, “Sao a, còn không ủng hộ gia đánh giặc bảo vệ đất nước thế này.”
“Ngươi đánh giặc con kê a, ngươi lần đầu tiên thấy chiến trường đã lập tức đánh trận.” Vệ Lạc gõ trán Tiêu Diêu quở trách, “Nếu ngươi khuyết một cái tay mất một cái chân, lão gia tử nhà ngươi sẽ đến trực tiếp một trượng đánh ta bay phổi.”
Khóe miệng Tiêu Diêu câu lên, “Không đâu, nhà chúng ta không thịnh hành đánh tức phụ.”
“Mẹ ngươi... Nhãi con, ta thật hối hận lúc trước đã dạy võ công cho ngươi, ngươi hảo hảo làm tiểu mật thám chơi đi, an toàn hơn nhiều lắm.” Vệ Lạc dùng sức xoa xoa mặt, mặt đầy uể oải khẽ dựa vào gốc cây.
Tiêu Diêu tiếp tục cắn cành cỏ, không nói lời nào.
Vệ Lạc trầm mặc một hồi lâu, chậm rãi nói, “Diêu nhi, nếu không, hai ta tan đi.”
Tiêu Diêu phun cành cỏ, mắt nhìn ra xa, “Con mẹ nó ngươi lặp lại lần nữa.”
“Ngươi chạy theo ta sáu năm, được gì đâu.” Vệ Lạc mệt mỏi xoa mi tâm, “Ta không bồi được ngươi, ta căn bản là không cho được ngươi thứ ngươi muốn. Ngươi là thiếu gia, ta là tướng quân, hai ta không chung một đường.”
…
“Không thể.” Tiêu Diêu thanh âm nhàn nhạt, “Sáu năm ta cũng đã chờ, không kém mấy năm nữa, cũng đã chờ quen.”
“Vệ Lạc, ngươi là đồ khốn kiếp.”
…
“Ngươi chính là khi dễ lão tử thích ngươi.” Hốc mắt Tiêu Diêu đỏ lên, hít mũi, “Thượng cũng để ngươi thượng, ngươi nói bỏ ta liền bỏ ta, ta mặc kệ...”
“Ai, thế nào lại cao giọng rồi, học xấu với tiểu Kiều.” Vệ Lạc chống người lên ôm Tiêu Diêu vào ngực, “Bảo bối, ta thật sự không phải có ý đó, ngươi mỗi ngày cùng ta lo lắng đề phòng liều mạng, có ý nghĩa gì đâu, ngươi một thân thương tổn này, ngươi không đến đây liệu có thể bị thương thế này sao.”
Tiêu Diêu ngửa đầu dựa vào tàng cây, thanh âm rầu rĩ mang theo giọng mũi, một tay cầm lấy cổ áo Vệ Lạc, rũ mắt nhìn, “Ta chờ ngươi trở về. Nếu ngươi có tình nhân khác, lão tử sẽ băm bọn chúng từng người một.”
“Diêu nhi, ngươi thật làm ta tức chết...”
…
Một mũi tên bắn lén từ phía sau lao tới.
“Diêu nhi!” Vệ Lạc thoáng cái kéo Tiêu Diêu, ấn người vào trong ngực kẹp dưới cánh tay che chở đầu và bụng, mũi tên bôi nước thuốc sát qua cánh tay Vệ Lạc, huyết nhục xoẹt một tiếng, Tiêu Diêu trở tay ném ngược lại bốn thanh phi đao, từ hướng mũi tên bay tới phát ra một tiếng hét thảm, sau đó là tiếng là thi thể rơi xuống đất trầm vang.
“Đi mau!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất