Đáp Xuống Từ Độ Cao Mười Nghìn Mét
Chương 28: Án tù có thời hạn
Sau khi kết thúc ca chiều tối, Phương Hạo tới bãi đỗ xe gặp Trần Gia Dư theo như đã hẹn. Phương Hạo tính thử, Trần Gia Dư liên hệ với anh sau khi đã hạ cánh và động cơ tàu bay đã ngừng hoạt động, như vậy anh ấy đã chờ anh trong xe được bốn mươi phút rồi. Xem ra Trần Gia Dư thật sự có thành ý muốn nói chuyện, Phương Hạo cũng vững tâm hơn phần nào. Về chủ đề nói chuyện thì anh cũng nắm rõ ít nhiều. Tuy hiện tại Phương Hạo đã gần như không nói nổi thành tiếng nhưng chọn ngày không bằng gặp ngày, vẫn nên sớm nói chuyện để sớm thoải mái.
Chiếc Porsche Macan của Trần Gia Dư thật ra không phải nổi bật nhất khi đứng giữa hàng xe thể thao sang trọng của các phi công khác. Phi công lương một năm cả triệu tệ, bất kỳ con xe nào ở đây cũng phải từ năm trăm, sáu trăm ngàn trở lên. Thế nhưng màu trắng phau tinh tươm trông rất bắt mắt, Phương Hạo đứng giữa bãi xe nhìn cái là thấy. Anh nhòm vào cửa sổ, xác định Trần Gia Dư ngồi ở ghế lái. Anh ấy hình như đang nhắm mắt nghỉ ngơi hoặc có lẽ ngủ luôn mất rồi.
Phương Hạo hơi do dự, cuối cùng vẫn nhấc tay gõ “cộc cộc” lên cửa sổ.
Trần Gia Dư lập tức mở mắt rồi mở khóa cửa xe cho Phương Hạo. Tốc độ này xem ra không giống như vừa thiếp đi.
“Cậu tới rồi à?” Trần Gia Dư chào Phương Hạo, ra hiệu cho cậu ấy ngồi lên xe.
Phương Hạo không lên xe, chỉ chui người vào xe, chào Trần Gia Dư: “Anh Gia,” Trần Gia Dư nghe ở khoảng cách gần như vậy, nhận ra âm thanh trên kênh radio vừa rồi không phải là giả. Cổ họng Phương Hạo đã khản đặc hoàn toàn, giọng mũi cũng rất nặng, nghe cứ như biến thành người khác vậy, “Hôm nay trực ca chiều tối nên tôi lái xe của mình tới. Hay anh cho địa chỉ để tôi tự lái rồi có gì gặp anh ở đó.”
Bình thường nếu trực ca sáng, Phương Hạo sẽ đi xe tuyến, vừa tiết kiệm năng lượng vừa đỡ tốn công sức. Ca chiều tối hoặc ca đêm thì buộc phải tự lái tới sân bay nên hôm nay anh cũng lái xe, chẳng qua không gửi cùng chỗ với mấy chiếc xe sang xế xịn của nhóm phi công mà để ở bãi đậu xe khác.
Trần Gia Dư nhíu mày: “Cậu đang sốt thì đừng lái, để tôi đưa cậu về. Bữa sau cậu đi xe tuyến lên rồi lái xe về cũng được.”
Trần Gia Dư suy nghĩ rất chu toàn. Phương Hạo thấy bản thân hiện tại đầu óc váng vất, ốm yếu thiếu ngủ lại còn mệt mỏi vì công việc, không lái xe cũng tốt. Thế là anh không nói gì nữa, mở cửa ngồi vào vị trí phụ lái.
“Cậu sốt có cao lắm không? Đã uống thuốc hạ sốt chưa?”
Trần Gia Dư lúc này mới hỏi thăm với chất giọng dịu dàng, ngập tràn sự quan tâm. Thái độ hiện tại của anh ấy gần như thay đổi 180 độ so với lần trước “đừng nhắc đường cất hạ cánh 17L nữa”, Phương Hạo có phần không kịp thích ứng.
Phương Hạo trả lời không mấy hăng hái, chỉ nói: “Vẫn ổn, sợ buồn ngủ lúc trực nên không thể uống thuốc. Về tôi sẽ uống bù.”
Trần Gia Dư khởi động động cơ, vừa đánh xe ra khỏi vị trí đỗ vừa hỏi Phương Hạo: “Tôi đưa cậu đi ăn chút gì nhé? Mì hay là món Quảng Đông? Lần trước không phải cậu bảo muốn đi ăn ở tiệm đồ Thái Sơn mới mở đó à.”
Phương Hạo mỉm cười: “Thật ra tôi không đói, chẳng qua muốn nói chuyện với anh.”
“Vậy để tôi đưa cậu về thẳng nhà,” Trần Gia Dư nói, “Có thể nói chuyện. Cậu muốn nói chuyện gì?”
Xe bắt đầu di chuyển thì Phương Hạo mới cảm thấy hơi nôn nao, không rõ vì Trần Gia Dư lái xe quá giựt hay vì bản thân sốt tới đau đầu. Phương Hạo tựa đầu vào chiếc cửa sổ mát lạnh bên phải mới đỡ hơn một chút.
Trần Gia Dư thoáng liếc qua Phương Hạo. Cậu ấy hẳn là ốm rất khó chịu, khuôn mặt nhuốm đầy nét mệt mỏi. Bình thường Phương Hạo luôn hoạt bát và tràn đầy năng lượng, kể cả lúc radar tiếp cận ngừng hoạt động hoàn toàn hay khi trời mưa lớn phải liên tục điều hành tàu bay. Dường như dù trời có sập xuống thì cậu ấy cũng sẽ chẳng buồn chớp mắt, cùng lắm là nghiêm nghị nhíu mày. Trần Gia Dư chưa từng trông thấy dáng vẻ này của Phương Hạo, vậy nên chỉ thoáng nhìn là tim anh đã mềm nhũn, chủ động lên tiếng: “Họng cậu đang khó chịu, vậy cậu đừng nói, để tôi nói đi.”
“Ừm.” Phương Hạo quay về phía Trần Gia Dư, đáp bằng một âm tiết tỏ ý bằng lòng.
Trần Gia Dư cắn răng, nói: “Hôm đèn hạ cánh, tôi đã đảm nhận nhiệm vụ bay từ Bắc Kinh đi Hồng Kông rồi từ Hồng Kông về Bắc Kinh liên tục hai ngày. Đấy là chặng cuối cùng rồi, tôi rất hy vọng mọi thứ sẽ hoàn hảo, không xảy ra bất cứ vấn đề gì để sớm tan ca, về nhà. Vậy nên, lúc biết phải tới tháp chỉ huy vì không bật đèn, tâm trạng thật sự không được vui vẻ. Tôi đoán hôm đó mấy cậu… cậu cũng chịu áp lực rất lớn, lý do cụ thể thì đoán chừng là do ảnh hưởng từ vụ việc radar mất tín hiệu trước đó.”
Phương Hạo khẽ gật đầu, lại “Ừm” một tiếng. Trần Gia Dư đoán không sai.
“Nói tóm lại là… chuyện này chồng chuyện kia nên thành ra xung đột. Vốn cũng không phải vấn đề gì lớn, cách cậu với Tiểu Nhu xử lý không có gì sai cả, tôi cũng chấp nhận tất cả.” Trần Gia Dư cuối cùng tổng kết.
Phương Hạo chăm chú lắng nghe. Chờ Trần Gia Dư dứt lời, anh nói một câu tựa như đang trần thuật lại sự thật: “Nhưng anh giận tôi.”
Trần Gia Dư vốn định giải thích nhưng rồi lại nghĩ thấy không thể thật sự giải thích chuyện này được, nếu thật sự giải thích thì đáp án sẽ gần như lộ rõ. Vậy nên, anh hỏi ngược lại Phương Hạo: “Ấn tượng đầu của cậu về tôi rất tệ đúng không?”
Phương Hạo gần như phủ nhận theo quán tính: “Không.”
Trần Gia Dư đến lúc này cũng quyết liều, cười bảo: “Nói thật đi.”
“Không phải quá tệ,” Có lẽ vì giờ đã nửa đêm hoặc vì bản thân đã kiệt sức đến mức không còn hơi đâu để giả vờ, Phương Hạo bèn thành thật trả lời: “Thì… cũng không phải do anh, là do bên công ty muốn thực hiện quảng bá, xuất hiện trước công chúng gì gì ấy.”
Có thể vì tâm trạng đã ổn định, cũng không còn tranh chấp nên lời lẽ của Phương Hạo rất uyển chuyển, không bén nhọn như mấy ngày trước.
Tim Trần Gia Dư hơi chùng xuống. Quả nhiên, dù lời mỉa mai anh là người nổi tiếng chỉ là lời nói trong phút tức giận nhưng những gì thốt ra khi giận đều có căn cứ cả. Trong mắt Phương Hạo, Trần Gia Dư quả là người được hời còn ra vẻ.
“Tôi cũng đoán được.” Trần Gia Dư nói. Nếu hôm nay đã thẳng thắn trò chuyện thì anh cũng không có ý giấu diếm. Sự chân thành là nền tảng của một cuộc đối thoại bình đẳng.
Phương Hạo vẫn cảm thấy nên giải thích: “Không có ý gì khác đâu, chỉ là chỉ huy những cơ trưởng như anh cực kỳ mệt mỏi. Nếu có chỗ nào không được chu toàn thì cho tôi xin lỗi.”
Phương Hạo nhớ tới lời dặn dò của Lư Yên trước lúc rời đi. Anh không phải người bẩm sinh giỏi giang trong việc lấy lòng và tạo dựng các mối quan hệ chốn công sở, thế nhưng anh cũng đang cố gắng, ví dụ như lúc này đây.
Có lẽ đã quen với khí thế mạnh mẽ khi chỉ huy trên kênh radio của Phương Hạo, hiện tại cậu ấy lại ăn nói nhũn nhặn với mình khiến Trần Gia Dư không sao chịu nổi, thậm chí còn thấy nhói lòng. Anh vội bảo: “Đừng, cậu như vậy rất tốt. Nếu phải xin lỗi thì cũng là tôi xin lỗi cậu.”
“Thế…?” Phương Hạo bị thái độ hòa hoãn đột ngột của Trần Gia Dư làm cho có chút bối rối. Vốn dĩ khi tới nói chuyện, Phương Hạo đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để nghe đối phương chất vấn. Dù sao thì cũng là anh nặng lời trước, là anh không có lý. Không ngờ, Trần Gia Dư lại đột nhiên lùi một bước, khiến Phương Hạo bước hụt.
Trần Gia Dư chủ động nói: “Chúng ta đừng cãi nhau nữa có được không?”
Giọng điệu Trần Gia Dư khi nói lời này không hề giống như đang nói với người đồng nghiệp đã gào thét mấy câu với nhau vì bất đồng công việc mà giống đang nói với người yêu làm mình làm mẩy hơn. Lời suy đoán và liên tưởng của Phương Thịnh Kiệt chợt hiện lên trong đầu Phương Hạo một cách cực kỳ không đúng thời điểm, sau đó anh đã đúng lúc chặn đứng suy nghĩ ấy lại.
Phương Hạo đáp: “Được,” Sau rồi anh vẫn thấy có chút chưa cam lòng, bèn bổ sung: “Tôi cũng không muốn như vậy. Tôi nói chuyện có phần thẳng thừng. Nếu lần sau còn gặp tình huống như vậy thì anh hãy nói rõ ràng ngay với tôi.”
Trần Gia Dư biết, với Phương Hạo, sự lạnh nhạt hai tuần qua của anh vẫn là một bí ẩn chưa được giải đáp, vậy nên Trần Gia Dư chỉ có thể đồng ý: “Ừm, sẽ không còn lần sau đâu.”
Trong xe lặng đi một, hai phút. Song, Phương Hạo cảm thấy hai người họ đã bình tĩnh đối diện và chân thành trò chuyện, vấn đề cũng đã được giải quyết nên sự yên lặng này khiến anh thoải mái cùng an tâm. Phương Hạo đột nhiên nhớ ra mình quên chưa nhập địa chỉ nhà vào GPS. Có điều Trần Gia Dư lúc này không cần hỏi tới địa chỉ của Phương Hạo, cũng không xem bản đồ. Hẳn là sau lần đầu tiên đưa anh về nhà từ bữa tiệc chia tay Lư Yên, Trần Gia Dư đã nhớ nhà anh ở đâu, lái xe rất quen đường thuộc lối. Có vẻ như, khả năng nhớ đường và xác định phương hướng cũng là kỹ năng bổ sung của cơ trưởng.
Phương Hạo nhân lúc trời đêm, thừa cơ tiến tới mà hỏi Trần Gia Dư: “Vậy, liệu anh có thể kể tôi nghe chuyến bay tới Hồng Kông rốt cuộc thế nào không?”
Trần Gia Dư thở dài. Anh vẫn luôn cho rằng bản thân không mong Phương Hạo hay bạn bè hỏi cặn kẽ về chuyện này. Thế nhưng, đến khi có người thật sự hỏi tới, Trần Gian Dư lại cảm thấy như có gánh nặng đã được gỡ xuống.
“Hai chuyến bay đó đều rất bình thường, ngoài việc không bật đèn hạ cánh thì có thể coi là suôn sẻ. Thế nhưng, vì có vụ việc kia nên trong lòng tôi, tuyến đường bay nay mang một sức nặng khác biệt.” Trần Gia Dư nói.
Phương Hạo im lặng nhìn Trần Gia Dư, nghe anh ấy kể, trao cho anh ấy trọn vẹn không gian và sự tôn trọng. Trần Gia Dư tiếp tục kể: “Lần hạ cánh khẩn cấp tại Hồng Kông ấy… Tựa cơn ác mộng, cả đời này tôi không muốn trải qua thêm một lần nào nữa. Người ngoài xem cả quá trình hạ cánh khẩn cấp chỉ hơn năm mươi giây. Rất nhiều kênh truyền hình chiếu đi chiếu lại đoạn video đó. Thế nhưng, giày vò nhất không phải năm mươi giây đó, mà là hai tiếng rưỡi từ lúc phát hiện ra sự cố tới khi bay đến vùng trời sân bay Hồng Kông.”
Phương Hạo khẽ gật đầu, ra hiệu Trần Gia Dư nói tiếp. Thật ra Phương Hạo có nhận ra khung cảnh ngoài cửa sổ đã rất đỗi quen thuộc, Trần Gia Dư đã lái xe tới khu nhà của anh rồi, nhưng anh ấy vẫn đang kể, Phương Hạo cũng không muốn ngăn cản.
“Trong hai tiếng rưỡi đó, đến nửa thời gian tôi cho rằng máy bay nhất định sẽ lao xuống biển, vì lực đẩy cả hai bên động cơ khi ấy đều ở mức 0, về cơ bản là trong trạng thái tàu liệng. Việc rơi vào dòng nước chỉ còn là vấn đề thời gian. Tôi đã tính toán rất lâu để xem với độ cao và tốc độ trước mắt thì liệu có thể bay được bao xa. Cùng lúc đó, cơ phó của tôi, Thường Tân, đang thực hiện các bước theo checklist hạ cánh trên biển. Hôm ấy gió to, sóng biển dâng cao, bọn tôi biết nếu đáp xuống nước sẽ là cửu tử nhất sinh. Về sau, tôi thử từ từ đẩy gậy điều khiển, phát hiện khôi phục được một chút lực đẩy bên động cơ trái. Như vậy bọn tôi có thể tránh được việc phải hạ cánh trên biển. Trong một tiếng đó, hy vọng sống sót của bọn tôi ở mức cao nhất. Tuy nhiên, khi bắt đầu tiếp cận, tôi phát hiện không thể nào giảm được lực đẩy động cơ.”
Phương Hạo đột nhiên cắt ngang lời Trần Gia Dư: “Anh Gia, anh có thể kể tôi nghe những chuyện này sao?”
Một năm sau sự kiện chuyến bay số hiệu 416 hạ cánh khẩn cấp, cả ba nước Indonesia, Trung Quốc và Mỹ đều lần lượt công bố báo cáo điều tra sự cố. Là người làm trong ngành hàng không dân dụng, Phương Hạo cũng đã xem qua những báo cáo này, chẳng qua lúc đó anh chú trọng vào phần nội dung trao đổi giữa tổ lái CA416 cùng kiểm soát viên không lưu. Thế nhưng, nhiều chuyện Trần Gia Dư kể với Phương Hạo mang tính riêng tư cao, không nằm trong báo cáo.
Trần Gia Dư nhìn Phương Hạo chăm chú: “Tôi muốn kể.” Anh thấy Phương Hạo gật đầu thì tiếp tục: “Sau khi lượn vòng trên bầu trời nửa tiếng để tiêu hao hết nhiên liệu, tôi biết mình chỉ có một cơ hội hạ cánh, một lần quyết định sống chết.”
Rồi dường như Trần Gia Dư nghĩ tới điều gì đó, anh bỗng hỏi ngược lại Phương Hạo: “Cậu từng thử lái tàu bay mô phỏng chưa?”
“Từng lái buồng lái mô phỏng 737.” Phương Hạo đáp. Nhắm thêm phần hiểu rõ về kiểm soát không lưu cũng như để công việc kiểm soát được nhịp nhàng hơn, hai năm trước Phương Hạo đã tự chi trả chi phí để học lái mô phỏng tàu bay 737, thậm chí còn thanh công vượt qua bài kiểm tra.
Trần Gia Dư nói: “Buồng lái mô phỏng có thể mô phỏng được cảm giác vận tốc hạ cánh của tàu bay trong điều kiện tiếp cận bình thường. Thế nhưng 226 nút…”
Từ góc của Phương Hạo, anh có thể nhìn thấy sườn mặt điển trai của Trần Gia Dư. Đôi lông mày anh ấy cau lại, nét mặt đầy ẩn nhẫn.
“Quá nhanh.” Phương Hạo đáp.
Trần Gia Dư không nhìn Phương Hạo. Sắc mặt anh trở nên u ám và nghiêm túc, giọng cũng trầm xuống: “Cậu có biết cảm giác khi vừa thao tác điều khiển máy bay hạ cánh, vừa nhận được cảnh báo va chạm mặt đất của tàu bay, kêu cậu nâng góc mũi là như thế nào không…”
(Hệ thống cảnh báo va chạm mặt đất: tiếng Anh là Ground proximity warning system (GPWS), hệ thống cảnh báo sử dụng đồng hồ độ cao radar để cảnh báo cho người lái những điều kiện bay nguy hiểm)
Terrain, terrain! Pull up! Pull up!
(Va chạm địa hình, va chạm địa hình! Nâng góc mũi! Nâng góc mũi!)
Kèm theo đó là tiếng còi báo động inh tai trong buồng lái.
Đây là âm thanh báo động đáng sợ mà rất nhiều cơ trưởng không muốn nghe thấy trong cuộc đời mình dù chỉ là một lần, hệt như lời tuyên án tử hình. Vì vận tốc tiếp cận quá nhanh, hệ thống máy tính của máy bay dù thông minh hơn nữa cũng không thể tính toán được rằng đây đang là hạ cánh khẩn cấp. Ngược lại, vì thân tàu bay sắp sửa chạm đất nên chuông cảnh báo va chạm mặt đất reo vang. Tất cả thiết bị và hệ thống, tất cả những gì từng được huấn luyện cùng mọi giác quan trên cơ thể đều nói với anh rằng như này là sai, như này không được. Thế nhưng ngoài việc cắn răng điều khiển tàu bay đến phút chót, tin tưởng bản thân đã đưa ra quyết định khôn ngoan nhất cho toàn bộ hành khách và phi hành đoàn trên máy bay thì không còn phương án nào khác.
Chỉ nghe Trần Gia Dư kể, lòng bàn tay Phương Hạo đã ướt đẫm mồ hôi.
Trần Gia Dư cũng không nhắc nhiều tới thời khắc ấy. Có lẽ đoạn hồi ức ấy quá đỗi khắc cốt ghi tâm, phần còn lại chỉ đành để Phương Hạo tự mình tưởng tượng.
Trần Gia Dư nói tiếp: “Tàu bay của tôi mất kiểm soát. Chấp hành hơn mười ngàn giờ bay an toàn và rồi vụ việc này xảy ra. Sau Hồng Kông, sức chịu đựng đối với lỗi sai trong bay của tôi trở nên cực kỳ thấp. Tôi không thể chấp nhận việc người khác mắc lỗi sai, càng không thể dung thứ cho bản thân mình. Hôm không bật đèn hạ cánh là Đoàn Cảnh Sơ lái chính, tôi phụ trách làm checklist. Tôi đọc đầu mục lên, cậu ta có đọc lại nhưng không thực hiện, song tôi cảm thấy mình cũng có một phần trách nhiệm khi không kiểm tra. Thật ra hôm đó trước lúc cất cánh, trong thời gian chờ lăn ra, cậu ta có hành vi vi phạm quy định là quấy rối một thành viên của phi hành đoàn. Nếu lúc đó tôi quyết định không bay nữa, bọn tôi hoàn toàn có thể lăn trở vào, sau đó tôi đề nghị đổi cơ phó. Thế nhưng vì muốn mau chóng trở về, tôi đã tin tưởng cậu ta là một cơ phó ba vạch đã trải qua bao năm huấn luyện, có hơn mười ngàn giờ bay, cậu ta không thể không biết lái máy bay được. Tôi ôm tâm lý ăn may. Thế nên, nguyên nhân phần lớn là vì tôi không vượt qua được khúc mắc trong lòng. Làm ảnh hưởng đến cậu, thật sự… tôi thật sự không có ý đó.”
Khi Phương Hạo quay sang nhìn Trần Gia Dư, anh có chút không tin nổi mắt mình. Trần Gia Dư của giờ phút này không còn dáng vẻ rực rỡ như trước đây, và hiển nhiên cũng không còn vẻ biết giữ biết buông, lời lẽ thỏa đáng như trên biết bao chương trình TV, phỏng vấn nữa. Anh ấy chịu sự tra tấn của cái gọi là sự tích anh hùng ba năm trước, chán nản vì sơ suất của mình. Trong tích tắc ấy, dường như có ai đó đã đẩy Trần Gia Dư xuống khỏi điện thần, thế nhưng nét mặt và biểu cảm của anh ấy lại trở nên rõ ràng và sinh động hơn.
Tim Phương Hạo khẽ thắt lại, nhưng ngoài miệng vẫn theo quy củ: “Tôi không để ý đâu. Chuyện đèn hạ cách, về mặt quy trình thủ tục thì anh cũng không làm gì sai cả. Nếu lúc đó không để Đoàn Cảnh Sơ tiếp tục lái, anh lăn lại từ đường lăn trở vào thì cũng khó giải thích với hành khách, tổ bay cũng như hãng hàng không. Đương nhiên…” Phương Hạo hơi dừng lại một chút, nghĩ tới tranh cãi trước đó của hai người họ, bèn bổ sung một câu: “Mà anh cũng không cần tôi nói với anh những điều này. Sau khi xem xong báo cáo hẳn là bên hãng đã sớm báo anh rồi.”
Trần Gia Dư thở dài: “Thật ra tôi không bận tâm ý kiến của công ty.”
Quan trọng là cách Trần Gia Dư nhìn nhận bản thân, bản thân anh ấy vẫn rất khó chấp nhận những sự cố nhỏ như vụ việc đèn hạ cánh ấy. Phương Hạo nghĩ tới bản thân cùng chuyện huấn lệnh đưa ra khi radar ngừng hoạt động liệu đã hoàn hảo hay chưa. Về mặt này, hai người họ thật ra rất giống nhau.
Anh cũng không biết nên an ủi Trần Gia Dư như thế nào. Bản thân Phương Hạo cũng rõ mình rất vụng về trong việc an ủi người khác bằng lời nói. Vậy nên, lúc Trần Gia Dư mở cửa xe cho anh sau khi hai người trò chuyện xong, vốn Phương Hạo đã bước một chân ra ngoài, nhưng rồi bỗng chợt bị một sự thôi thúc kéo giật lại. Sau đó anh không nghĩ ngợi gì, quay người lại, ôm chầm lấy Trần Gia Dư đang ngồi bên ghế lái.
Không gian trong xe chật hẹp, chỉ trong tích tắt, hai người họ đã tai kề tai, ngực áp ngực. Phương Hạo vòng tay qua vai Trần Gia Dư, khẽ vỗ nhẹ lưng anh ấy. Chiếc ôm này cũng không kéo dài. Sau khi ôm được hai giây thì Phương Hạo cũng nhanh chóng rút về, nhưng khi rút tay về, anh còn khẽ nắm lấy cánh tay và bàn tay Trần Gia Dư, rồi vỗ nhẹ như đang an ủi, cũng tựa như một sự vỗ về ấm áp, ngắn ngủi mà mơ hồ.
Trần Gia Dư sững sờ, nhất thời không biết nên phản ứng ra sao. Anh trước giờ luôn là người mạnh mẽ và kiên cường, chưa từng đòi hỏi sự an ủi hay ôm ấp từ bất kỳ ai, cho dù là người thân thiết nhất trong gia đình. Cái ôm mẹ trao cho anh vào bữa sáng hôm đó đã khiến những cảm xúc bị đóng chặt trong anh nứt toác và thoát ra ngoài. Đau buồn, thương xót, áy náy cùng tiếc nuối dang dở, mọi cảm xúc tuôn trào tựa hộp Pandora mở nắp. Chiếc ôm lúc này Phương Hạo trao cho anh không giống vậy. Nó vững vàng và mạnh mẽ, không mềm mại cũng không thân mật. Thế nhưng nó lại chọc vào đúng nơi mềm yếu nhất trong trái tim anh. Anh phản ứng trì trệ, muốn tóm lấy thứ gì đó nhưng đợi đến khi có phản ứng thì Phương Hạo đã rút tay lại mất rồi.
“Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.” Phương Hạo nhìn vào mắt Trần Gia Dư, nói một cách chắc nịch tuy giọng vẫn khản đặc. Đã một giây kể từ khi anh rút về khoảng cách an toàn, anh đã lỡ mất một thoáng dao động trong mắt Trần Gia Dư.
Trần Gia Dư chỉ đành mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, nói với Phương Hạo: “Cảm ơn cậu.” Anh nắm lại lấy vô lăng. Trong âm thầm, tay anh siết thật chặt.
Thật ra, từ bữa cơm với Thường Tân, Trần Gia Dư cũng nhận thực được dư âm từ vụ việc hạ cánh khẩn cấp tại Hồng Kông đã ảnh hưởng anh rất lâu. Tiếc là người cha phi công chỉ quan tâm tới số liệu chuyến bay của anh, còn hầu hết lãnh đạo cấp cao của hãng thì chỉ quan tâm đến giá trị tiền bạc mà anh mang lại. Nỗi lo lắng và sợ hãi không ai hỏi thăm của anh hệt như bị kết án tù có thời hạn, cô lập giày vò một mình anh. Giây phút Phương Hạo bước tới và gõ lên cửa xe anh, tất cả đều đã mãn hạn tù và được giải phóng.
Trong khoảnh khắc ấy, có một điều gì đó thôi thúc anh khiến anh muốn ghé tới, giữ lấy người trước mặt và hôn cậu, để tự kiểm nghiệm xem liệu Phương Hạo có cảm giác gì với anh không. Tuy nhiên, trong vài giây anh do dự, Phương Hạo đã đi mất rồi.
Chiếc Porsche Macan của Trần Gia Dư thật ra không phải nổi bật nhất khi đứng giữa hàng xe thể thao sang trọng của các phi công khác. Phi công lương một năm cả triệu tệ, bất kỳ con xe nào ở đây cũng phải từ năm trăm, sáu trăm ngàn trở lên. Thế nhưng màu trắng phau tinh tươm trông rất bắt mắt, Phương Hạo đứng giữa bãi xe nhìn cái là thấy. Anh nhòm vào cửa sổ, xác định Trần Gia Dư ngồi ở ghế lái. Anh ấy hình như đang nhắm mắt nghỉ ngơi hoặc có lẽ ngủ luôn mất rồi.
Phương Hạo hơi do dự, cuối cùng vẫn nhấc tay gõ “cộc cộc” lên cửa sổ.
Trần Gia Dư lập tức mở mắt rồi mở khóa cửa xe cho Phương Hạo. Tốc độ này xem ra không giống như vừa thiếp đi.
“Cậu tới rồi à?” Trần Gia Dư chào Phương Hạo, ra hiệu cho cậu ấy ngồi lên xe.
Phương Hạo không lên xe, chỉ chui người vào xe, chào Trần Gia Dư: “Anh Gia,” Trần Gia Dư nghe ở khoảng cách gần như vậy, nhận ra âm thanh trên kênh radio vừa rồi không phải là giả. Cổ họng Phương Hạo đã khản đặc hoàn toàn, giọng mũi cũng rất nặng, nghe cứ như biến thành người khác vậy, “Hôm nay trực ca chiều tối nên tôi lái xe của mình tới. Hay anh cho địa chỉ để tôi tự lái rồi có gì gặp anh ở đó.”
Bình thường nếu trực ca sáng, Phương Hạo sẽ đi xe tuyến, vừa tiết kiệm năng lượng vừa đỡ tốn công sức. Ca chiều tối hoặc ca đêm thì buộc phải tự lái tới sân bay nên hôm nay anh cũng lái xe, chẳng qua không gửi cùng chỗ với mấy chiếc xe sang xế xịn của nhóm phi công mà để ở bãi đậu xe khác.
Trần Gia Dư nhíu mày: “Cậu đang sốt thì đừng lái, để tôi đưa cậu về. Bữa sau cậu đi xe tuyến lên rồi lái xe về cũng được.”
Trần Gia Dư suy nghĩ rất chu toàn. Phương Hạo thấy bản thân hiện tại đầu óc váng vất, ốm yếu thiếu ngủ lại còn mệt mỏi vì công việc, không lái xe cũng tốt. Thế là anh không nói gì nữa, mở cửa ngồi vào vị trí phụ lái.
“Cậu sốt có cao lắm không? Đã uống thuốc hạ sốt chưa?”
Trần Gia Dư lúc này mới hỏi thăm với chất giọng dịu dàng, ngập tràn sự quan tâm. Thái độ hiện tại của anh ấy gần như thay đổi 180 độ so với lần trước “đừng nhắc đường cất hạ cánh 17L nữa”, Phương Hạo có phần không kịp thích ứng.
Phương Hạo trả lời không mấy hăng hái, chỉ nói: “Vẫn ổn, sợ buồn ngủ lúc trực nên không thể uống thuốc. Về tôi sẽ uống bù.”
Trần Gia Dư khởi động động cơ, vừa đánh xe ra khỏi vị trí đỗ vừa hỏi Phương Hạo: “Tôi đưa cậu đi ăn chút gì nhé? Mì hay là món Quảng Đông? Lần trước không phải cậu bảo muốn đi ăn ở tiệm đồ Thái Sơn mới mở đó à.”
Phương Hạo mỉm cười: “Thật ra tôi không đói, chẳng qua muốn nói chuyện với anh.”
“Vậy để tôi đưa cậu về thẳng nhà,” Trần Gia Dư nói, “Có thể nói chuyện. Cậu muốn nói chuyện gì?”
Xe bắt đầu di chuyển thì Phương Hạo mới cảm thấy hơi nôn nao, không rõ vì Trần Gia Dư lái xe quá giựt hay vì bản thân sốt tới đau đầu. Phương Hạo tựa đầu vào chiếc cửa sổ mát lạnh bên phải mới đỡ hơn một chút.
Trần Gia Dư thoáng liếc qua Phương Hạo. Cậu ấy hẳn là ốm rất khó chịu, khuôn mặt nhuốm đầy nét mệt mỏi. Bình thường Phương Hạo luôn hoạt bát và tràn đầy năng lượng, kể cả lúc radar tiếp cận ngừng hoạt động hoàn toàn hay khi trời mưa lớn phải liên tục điều hành tàu bay. Dường như dù trời có sập xuống thì cậu ấy cũng sẽ chẳng buồn chớp mắt, cùng lắm là nghiêm nghị nhíu mày. Trần Gia Dư chưa từng trông thấy dáng vẻ này của Phương Hạo, vậy nên chỉ thoáng nhìn là tim anh đã mềm nhũn, chủ động lên tiếng: “Họng cậu đang khó chịu, vậy cậu đừng nói, để tôi nói đi.”
“Ừm.” Phương Hạo quay về phía Trần Gia Dư, đáp bằng một âm tiết tỏ ý bằng lòng.
Trần Gia Dư cắn răng, nói: “Hôm đèn hạ cánh, tôi đã đảm nhận nhiệm vụ bay từ Bắc Kinh đi Hồng Kông rồi từ Hồng Kông về Bắc Kinh liên tục hai ngày. Đấy là chặng cuối cùng rồi, tôi rất hy vọng mọi thứ sẽ hoàn hảo, không xảy ra bất cứ vấn đề gì để sớm tan ca, về nhà. Vậy nên, lúc biết phải tới tháp chỉ huy vì không bật đèn, tâm trạng thật sự không được vui vẻ. Tôi đoán hôm đó mấy cậu… cậu cũng chịu áp lực rất lớn, lý do cụ thể thì đoán chừng là do ảnh hưởng từ vụ việc radar mất tín hiệu trước đó.”
Phương Hạo khẽ gật đầu, lại “Ừm” một tiếng. Trần Gia Dư đoán không sai.
“Nói tóm lại là… chuyện này chồng chuyện kia nên thành ra xung đột. Vốn cũng không phải vấn đề gì lớn, cách cậu với Tiểu Nhu xử lý không có gì sai cả, tôi cũng chấp nhận tất cả.” Trần Gia Dư cuối cùng tổng kết.
Phương Hạo chăm chú lắng nghe. Chờ Trần Gia Dư dứt lời, anh nói một câu tựa như đang trần thuật lại sự thật: “Nhưng anh giận tôi.”
Trần Gia Dư vốn định giải thích nhưng rồi lại nghĩ thấy không thể thật sự giải thích chuyện này được, nếu thật sự giải thích thì đáp án sẽ gần như lộ rõ. Vậy nên, anh hỏi ngược lại Phương Hạo: “Ấn tượng đầu của cậu về tôi rất tệ đúng không?”
Phương Hạo gần như phủ nhận theo quán tính: “Không.”
Trần Gia Dư đến lúc này cũng quyết liều, cười bảo: “Nói thật đi.”
“Không phải quá tệ,” Có lẽ vì giờ đã nửa đêm hoặc vì bản thân đã kiệt sức đến mức không còn hơi đâu để giả vờ, Phương Hạo bèn thành thật trả lời: “Thì… cũng không phải do anh, là do bên công ty muốn thực hiện quảng bá, xuất hiện trước công chúng gì gì ấy.”
Có thể vì tâm trạng đã ổn định, cũng không còn tranh chấp nên lời lẽ của Phương Hạo rất uyển chuyển, không bén nhọn như mấy ngày trước.
Tim Trần Gia Dư hơi chùng xuống. Quả nhiên, dù lời mỉa mai anh là người nổi tiếng chỉ là lời nói trong phút tức giận nhưng những gì thốt ra khi giận đều có căn cứ cả. Trong mắt Phương Hạo, Trần Gia Dư quả là người được hời còn ra vẻ.
“Tôi cũng đoán được.” Trần Gia Dư nói. Nếu hôm nay đã thẳng thắn trò chuyện thì anh cũng không có ý giấu diếm. Sự chân thành là nền tảng của một cuộc đối thoại bình đẳng.
Phương Hạo vẫn cảm thấy nên giải thích: “Không có ý gì khác đâu, chỉ là chỉ huy những cơ trưởng như anh cực kỳ mệt mỏi. Nếu có chỗ nào không được chu toàn thì cho tôi xin lỗi.”
Phương Hạo nhớ tới lời dặn dò của Lư Yên trước lúc rời đi. Anh không phải người bẩm sinh giỏi giang trong việc lấy lòng và tạo dựng các mối quan hệ chốn công sở, thế nhưng anh cũng đang cố gắng, ví dụ như lúc này đây.
Có lẽ đã quen với khí thế mạnh mẽ khi chỉ huy trên kênh radio của Phương Hạo, hiện tại cậu ấy lại ăn nói nhũn nhặn với mình khiến Trần Gia Dư không sao chịu nổi, thậm chí còn thấy nhói lòng. Anh vội bảo: “Đừng, cậu như vậy rất tốt. Nếu phải xin lỗi thì cũng là tôi xin lỗi cậu.”
“Thế…?” Phương Hạo bị thái độ hòa hoãn đột ngột của Trần Gia Dư làm cho có chút bối rối. Vốn dĩ khi tới nói chuyện, Phương Hạo đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để nghe đối phương chất vấn. Dù sao thì cũng là anh nặng lời trước, là anh không có lý. Không ngờ, Trần Gia Dư lại đột nhiên lùi một bước, khiến Phương Hạo bước hụt.
Trần Gia Dư chủ động nói: “Chúng ta đừng cãi nhau nữa có được không?”
Giọng điệu Trần Gia Dư khi nói lời này không hề giống như đang nói với người đồng nghiệp đã gào thét mấy câu với nhau vì bất đồng công việc mà giống đang nói với người yêu làm mình làm mẩy hơn. Lời suy đoán và liên tưởng của Phương Thịnh Kiệt chợt hiện lên trong đầu Phương Hạo một cách cực kỳ không đúng thời điểm, sau đó anh đã đúng lúc chặn đứng suy nghĩ ấy lại.
Phương Hạo đáp: “Được,” Sau rồi anh vẫn thấy có chút chưa cam lòng, bèn bổ sung: “Tôi cũng không muốn như vậy. Tôi nói chuyện có phần thẳng thừng. Nếu lần sau còn gặp tình huống như vậy thì anh hãy nói rõ ràng ngay với tôi.”
Trần Gia Dư biết, với Phương Hạo, sự lạnh nhạt hai tuần qua của anh vẫn là một bí ẩn chưa được giải đáp, vậy nên Trần Gia Dư chỉ có thể đồng ý: “Ừm, sẽ không còn lần sau đâu.”
Trong xe lặng đi một, hai phút. Song, Phương Hạo cảm thấy hai người họ đã bình tĩnh đối diện và chân thành trò chuyện, vấn đề cũng đã được giải quyết nên sự yên lặng này khiến anh thoải mái cùng an tâm. Phương Hạo đột nhiên nhớ ra mình quên chưa nhập địa chỉ nhà vào GPS. Có điều Trần Gia Dư lúc này không cần hỏi tới địa chỉ của Phương Hạo, cũng không xem bản đồ. Hẳn là sau lần đầu tiên đưa anh về nhà từ bữa tiệc chia tay Lư Yên, Trần Gia Dư đã nhớ nhà anh ở đâu, lái xe rất quen đường thuộc lối. Có vẻ như, khả năng nhớ đường và xác định phương hướng cũng là kỹ năng bổ sung của cơ trưởng.
Phương Hạo nhân lúc trời đêm, thừa cơ tiến tới mà hỏi Trần Gia Dư: “Vậy, liệu anh có thể kể tôi nghe chuyến bay tới Hồng Kông rốt cuộc thế nào không?”
Trần Gia Dư thở dài. Anh vẫn luôn cho rằng bản thân không mong Phương Hạo hay bạn bè hỏi cặn kẽ về chuyện này. Thế nhưng, đến khi có người thật sự hỏi tới, Trần Gian Dư lại cảm thấy như có gánh nặng đã được gỡ xuống.
“Hai chuyến bay đó đều rất bình thường, ngoài việc không bật đèn hạ cánh thì có thể coi là suôn sẻ. Thế nhưng, vì có vụ việc kia nên trong lòng tôi, tuyến đường bay nay mang một sức nặng khác biệt.” Trần Gia Dư nói.
Phương Hạo im lặng nhìn Trần Gia Dư, nghe anh ấy kể, trao cho anh ấy trọn vẹn không gian và sự tôn trọng. Trần Gia Dư tiếp tục kể: “Lần hạ cánh khẩn cấp tại Hồng Kông ấy… Tựa cơn ác mộng, cả đời này tôi không muốn trải qua thêm một lần nào nữa. Người ngoài xem cả quá trình hạ cánh khẩn cấp chỉ hơn năm mươi giây. Rất nhiều kênh truyền hình chiếu đi chiếu lại đoạn video đó. Thế nhưng, giày vò nhất không phải năm mươi giây đó, mà là hai tiếng rưỡi từ lúc phát hiện ra sự cố tới khi bay đến vùng trời sân bay Hồng Kông.”
Phương Hạo khẽ gật đầu, ra hiệu Trần Gia Dư nói tiếp. Thật ra Phương Hạo có nhận ra khung cảnh ngoài cửa sổ đã rất đỗi quen thuộc, Trần Gia Dư đã lái xe tới khu nhà của anh rồi, nhưng anh ấy vẫn đang kể, Phương Hạo cũng không muốn ngăn cản.
“Trong hai tiếng rưỡi đó, đến nửa thời gian tôi cho rằng máy bay nhất định sẽ lao xuống biển, vì lực đẩy cả hai bên động cơ khi ấy đều ở mức 0, về cơ bản là trong trạng thái tàu liệng. Việc rơi vào dòng nước chỉ còn là vấn đề thời gian. Tôi đã tính toán rất lâu để xem với độ cao và tốc độ trước mắt thì liệu có thể bay được bao xa. Cùng lúc đó, cơ phó của tôi, Thường Tân, đang thực hiện các bước theo checklist hạ cánh trên biển. Hôm ấy gió to, sóng biển dâng cao, bọn tôi biết nếu đáp xuống nước sẽ là cửu tử nhất sinh. Về sau, tôi thử từ từ đẩy gậy điều khiển, phát hiện khôi phục được một chút lực đẩy bên động cơ trái. Như vậy bọn tôi có thể tránh được việc phải hạ cánh trên biển. Trong một tiếng đó, hy vọng sống sót của bọn tôi ở mức cao nhất. Tuy nhiên, khi bắt đầu tiếp cận, tôi phát hiện không thể nào giảm được lực đẩy động cơ.”
Phương Hạo đột nhiên cắt ngang lời Trần Gia Dư: “Anh Gia, anh có thể kể tôi nghe những chuyện này sao?”
Một năm sau sự kiện chuyến bay số hiệu 416 hạ cánh khẩn cấp, cả ba nước Indonesia, Trung Quốc và Mỹ đều lần lượt công bố báo cáo điều tra sự cố. Là người làm trong ngành hàng không dân dụng, Phương Hạo cũng đã xem qua những báo cáo này, chẳng qua lúc đó anh chú trọng vào phần nội dung trao đổi giữa tổ lái CA416 cùng kiểm soát viên không lưu. Thế nhưng, nhiều chuyện Trần Gia Dư kể với Phương Hạo mang tính riêng tư cao, không nằm trong báo cáo.
Trần Gia Dư nhìn Phương Hạo chăm chú: “Tôi muốn kể.” Anh thấy Phương Hạo gật đầu thì tiếp tục: “Sau khi lượn vòng trên bầu trời nửa tiếng để tiêu hao hết nhiên liệu, tôi biết mình chỉ có một cơ hội hạ cánh, một lần quyết định sống chết.”
Rồi dường như Trần Gia Dư nghĩ tới điều gì đó, anh bỗng hỏi ngược lại Phương Hạo: “Cậu từng thử lái tàu bay mô phỏng chưa?”
“Từng lái buồng lái mô phỏng 737.” Phương Hạo đáp. Nhắm thêm phần hiểu rõ về kiểm soát không lưu cũng như để công việc kiểm soát được nhịp nhàng hơn, hai năm trước Phương Hạo đã tự chi trả chi phí để học lái mô phỏng tàu bay 737, thậm chí còn thanh công vượt qua bài kiểm tra.
Trần Gia Dư nói: “Buồng lái mô phỏng có thể mô phỏng được cảm giác vận tốc hạ cánh của tàu bay trong điều kiện tiếp cận bình thường. Thế nhưng 226 nút…”
Từ góc của Phương Hạo, anh có thể nhìn thấy sườn mặt điển trai của Trần Gia Dư. Đôi lông mày anh ấy cau lại, nét mặt đầy ẩn nhẫn.
“Quá nhanh.” Phương Hạo đáp.
Trần Gia Dư không nhìn Phương Hạo. Sắc mặt anh trở nên u ám và nghiêm túc, giọng cũng trầm xuống: “Cậu có biết cảm giác khi vừa thao tác điều khiển máy bay hạ cánh, vừa nhận được cảnh báo va chạm mặt đất của tàu bay, kêu cậu nâng góc mũi là như thế nào không…”
(Hệ thống cảnh báo va chạm mặt đất: tiếng Anh là Ground proximity warning system (GPWS), hệ thống cảnh báo sử dụng đồng hồ độ cao radar để cảnh báo cho người lái những điều kiện bay nguy hiểm)
Terrain, terrain! Pull up! Pull up!
(Va chạm địa hình, va chạm địa hình! Nâng góc mũi! Nâng góc mũi!)
Kèm theo đó là tiếng còi báo động inh tai trong buồng lái.
Đây là âm thanh báo động đáng sợ mà rất nhiều cơ trưởng không muốn nghe thấy trong cuộc đời mình dù chỉ là một lần, hệt như lời tuyên án tử hình. Vì vận tốc tiếp cận quá nhanh, hệ thống máy tính của máy bay dù thông minh hơn nữa cũng không thể tính toán được rằng đây đang là hạ cánh khẩn cấp. Ngược lại, vì thân tàu bay sắp sửa chạm đất nên chuông cảnh báo va chạm mặt đất reo vang. Tất cả thiết bị và hệ thống, tất cả những gì từng được huấn luyện cùng mọi giác quan trên cơ thể đều nói với anh rằng như này là sai, như này không được. Thế nhưng ngoài việc cắn răng điều khiển tàu bay đến phút chót, tin tưởng bản thân đã đưa ra quyết định khôn ngoan nhất cho toàn bộ hành khách và phi hành đoàn trên máy bay thì không còn phương án nào khác.
Chỉ nghe Trần Gia Dư kể, lòng bàn tay Phương Hạo đã ướt đẫm mồ hôi.
Trần Gia Dư cũng không nhắc nhiều tới thời khắc ấy. Có lẽ đoạn hồi ức ấy quá đỗi khắc cốt ghi tâm, phần còn lại chỉ đành để Phương Hạo tự mình tưởng tượng.
Trần Gia Dư nói tiếp: “Tàu bay của tôi mất kiểm soát. Chấp hành hơn mười ngàn giờ bay an toàn và rồi vụ việc này xảy ra. Sau Hồng Kông, sức chịu đựng đối với lỗi sai trong bay của tôi trở nên cực kỳ thấp. Tôi không thể chấp nhận việc người khác mắc lỗi sai, càng không thể dung thứ cho bản thân mình. Hôm không bật đèn hạ cánh là Đoàn Cảnh Sơ lái chính, tôi phụ trách làm checklist. Tôi đọc đầu mục lên, cậu ta có đọc lại nhưng không thực hiện, song tôi cảm thấy mình cũng có một phần trách nhiệm khi không kiểm tra. Thật ra hôm đó trước lúc cất cánh, trong thời gian chờ lăn ra, cậu ta có hành vi vi phạm quy định là quấy rối một thành viên của phi hành đoàn. Nếu lúc đó tôi quyết định không bay nữa, bọn tôi hoàn toàn có thể lăn trở vào, sau đó tôi đề nghị đổi cơ phó. Thế nhưng vì muốn mau chóng trở về, tôi đã tin tưởng cậu ta là một cơ phó ba vạch đã trải qua bao năm huấn luyện, có hơn mười ngàn giờ bay, cậu ta không thể không biết lái máy bay được. Tôi ôm tâm lý ăn may. Thế nên, nguyên nhân phần lớn là vì tôi không vượt qua được khúc mắc trong lòng. Làm ảnh hưởng đến cậu, thật sự… tôi thật sự không có ý đó.”
Khi Phương Hạo quay sang nhìn Trần Gia Dư, anh có chút không tin nổi mắt mình. Trần Gia Dư của giờ phút này không còn dáng vẻ rực rỡ như trước đây, và hiển nhiên cũng không còn vẻ biết giữ biết buông, lời lẽ thỏa đáng như trên biết bao chương trình TV, phỏng vấn nữa. Anh ấy chịu sự tra tấn của cái gọi là sự tích anh hùng ba năm trước, chán nản vì sơ suất của mình. Trong tích tắc ấy, dường như có ai đó đã đẩy Trần Gia Dư xuống khỏi điện thần, thế nhưng nét mặt và biểu cảm của anh ấy lại trở nên rõ ràng và sinh động hơn.
Tim Phương Hạo khẽ thắt lại, nhưng ngoài miệng vẫn theo quy củ: “Tôi không để ý đâu. Chuyện đèn hạ cách, về mặt quy trình thủ tục thì anh cũng không làm gì sai cả. Nếu lúc đó không để Đoàn Cảnh Sơ tiếp tục lái, anh lăn lại từ đường lăn trở vào thì cũng khó giải thích với hành khách, tổ bay cũng như hãng hàng không. Đương nhiên…” Phương Hạo hơi dừng lại một chút, nghĩ tới tranh cãi trước đó của hai người họ, bèn bổ sung một câu: “Mà anh cũng không cần tôi nói với anh những điều này. Sau khi xem xong báo cáo hẳn là bên hãng đã sớm báo anh rồi.”
Trần Gia Dư thở dài: “Thật ra tôi không bận tâm ý kiến của công ty.”
Quan trọng là cách Trần Gia Dư nhìn nhận bản thân, bản thân anh ấy vẫn rất khó chấp nhận những sự cố nhỏ như vụ việc đèn hạ cánh ấy. Phương Hạo nghĩ tới bản thân cùng chuyện huấn lệnh đưa ra khi radar ngừng hoạt động liệu đã hoàn hảo hay chưa. Về mặt này, hai người họ thật ra rất giống nhau.
Anh cũng không biết nên an ủi Trần Gia Dư như thế nào. Bản thân Phương Hạo cũng rõ mình rất vụng về trong việc an ủi người khác bằng lời nói. Vậy nên, lúc Trần Gia Dư mở cửa xe cho anh sau khi hai người trò chuyện xong, vốn Phương Hạo đã bước một chân ra ngoài, nhưng rồi bỗng chợt bị một sự thôi thúc kéo giật lại. Sau đó anh không nghĩ ngợi gì, quay người lại, ôm chầm lấy Trần Gia Dư đang ngồi bên ghế lái.
Không gian trong xe chật hẹp, chỉ trong tích tắt, hai người họ đã tai kề tai, ngực áp ngực. Phương Hạo vòng tay qua vai Trần Gia Dư, khẽ vỗ nhẹ lưng anh ấy. Chiếc ôm này cũng không kéo dài. Sau khi ôm được hai giây thì Phương Hạo cũng nhanh chóng rút về, nhưng khi rút tay về, anh còn khẽ nắm lấy cánh tay và bàn tay Trần Gia Dư, rồi vỗ nhẹ như đang an ủi, cũng tựa như một sự vỗ về ấm áp, ngắn ngủi mà mơ hồ.
Trần Gia Dư sững sờ, nhất thời không biết nên phản ứng ra sao. Anh trước giờ luôn là người mạnh mẽ và kiên cường, chưa từng đòi hỏi sự an ủi hay ôm ấp từ bất kỳ ai, cho dù là người thân thiết nhất trong gia đình. Cái ôm mẹ trao cho anh vào bữa sáng hôm đó đã khiến những cảm xúc bị đóng chặt trong anh nứt toác và thoát ra ngoài. Đau buồn, thương xót, áy náy cùng tiếc nuối dang dở, mọi cảm xúc tuôn trào tựa hộp Pandora mở nắp. Chiếc ôm lúc này Phương Hạo trao cho anh không giống vậy. Nó vững vàng và mạnh mẽ, không mềm mại cũng không thân mật. Thế nhưng nó lại chọc vào đúng nơi mềm yếu nhất trong trái tim anh. Anh phản ứng trì trệ, muốn tóm lấy thứ gì đó nhưng đợi đến khi có phản ứng thì Phương Hạo đã rút tay lại mất rồi.
“Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.” Phương Hạo nhìn vào mắt Trần Gia Dư, nói một cách chắc nịch tuy giọng vẫn khản đặc. Đã một giây kể từ khi anh rút về khoảng cách an toàn, anh đã lỡ mất một thoáng dao động trong mắt Trần Gia Dư.
Trần Gia Dư chỉ đành mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, nói với Phương Hạo: “Cảm ơn cậu.” Anh nắm lại lấy vô lăng. Trong âm thầm, tay anh siết thật chặt.
Thật ra, từ bữa cơm với Thường Tân, Trần Gia Dư cũng nhận thực được dư âm từ vụ việc hạ cánh khẩn cấp tại Hồng Kông đã ảnh hưởng anh rất lâu. Tiếc là người cha phi công chỉ quan tâm tới số liệu chuyến bay của anh, còn hầu hết lãnh đạo cấp cao của hãng thì chỉ quan tâm đến giá trị tiền bạc mà anh mang lại. Nỗi lo lắng và sợ hãi không ai hỏi thăm của anh hệt như bị kết án tù có thời hạn, cô lập giày vò một mình anh. Giây phút Phương Hạo bước tới và gõ lên cửa xe anh, tất cả đều đã mãn hạn tù và được giải phóng.
Trong khoảnh khắc ấy, có một điều gì đó thôi thúc anh khiến anh muốn ghé tới, giữ lấy người trước mặt và hôn cậu, để tự kiểm nghiệm xem liệu Phương Hạo có cảm giác gì với anh không. Tuy nhiên, trong vài giây anh do dự, Phương Hạo đã đi mất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất