Chương 40: Nhẫn plastic
Quý Thư Ngôn quyết định chọn gian phòng trên tầng cao nhất, sau khi bước vào, cửa phòng vừa đóng lại Đoàn Chấp đã đè anh lên cửa hôn môi.
Từ giây phút nhìn thấy Quý Thư Ngôn ở trong rạp chiếu phim, Đoàn Chấp đã muốn hôn anh, nhịn được đến bây giờ cũng không dễ dàng gì, đầu gối của hắn chống vào chân Quý Thư Ngôn, giữa những cái hôn mang theo sự ái muội, một tiếng lại một tiếng gọi anh là chú Quý, giọng nói khàn khàn lại trầm thấp, ai nghe được cũng thấy bên trong tình tứ biết bao nhiêu.
Chiếc khăn quàng cổ vừa mới đeo lên chưa được bao lâu đã rơi xuống đất, áo khoác của Quý Thư Ngôn gần như cũng bị cởi hết, treo hờ trên khuỷu tay lộ ra áo vest và áo sơmi bên trong.
Quý Thư Ngôn kêu lên một tiếng, cảm nhận được răng nanh của Đoàn Chấp cắn cắn lên môi mình, anh có chút hoài nghi ngày mai nơi đó sẽ sưng lên.
Anh nhẹ giọng nói, "Em là chó sao, thích cắn người như vậy?"
Đoàn Chấp cười một tiếng, lại hôn xuống cằm anh.
"Cũng có thể là vậy." Hắn còn dán sát lại bên người Quý Thư Ngôn, căn xuống lỗ tai anh một cái, "Muốn em kêu một tiếng không?"
Đúng là người không đứng đắn.
Quý Thư Ngôn liếc nhìn hắn một cái vừa muốn nói lại bị Đoàn Chấp ôm lên. Anh cũng không tính là người gầy yếu nhưng khi bị Đoàn Chấp ôm vào trong ngực lại nhẹ giống như không có phân lượng, nhanh chóng bị ném lên trên giường.
Quý Thư Ngôn chìm trong lớp chăm mềm mại, hoa mắt chóng mặt, vừa định hỏi Đoàn Chấp muốn làm gì nhưng vừa ngẩng đầu lên lại thấy Đoàn Chấp cởi áo gió của chính mình ném sang một bên.
Lúc này cho dù người ngốc cũng biết hắn muốn làm gì.
Cũng không biết có phải độ ấm của khách sạm quá cao hay không, Quý Thư Ngôn lại cảm thấy trên mặt mình đều đã toát mồ hôi.
Anh rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Chúng ta, còn chưa ăn cơm tối."
Giọng nói lại không hề bình tĩnh chút nào.
"Chờ lát nữa rồi ăn." Đoàn Chấp nói, bên trong hắn chỉ mặc một cái áo len mỏng, quỳ gối ở trên giường, giơ tay cởi áo sơmi của Quý Thư Ngôn.
Ngón tay hắn thon dài linh hoạt, lại giống như cố ý thả chậm động tác của mình, một hai phải để cho Quý Thư Ngôn thấy rõ ràng cúc áo của mình được cởi xuống như thế nào.
Quý Thư Ngôn cau mày, mặt đỏ bừng.
Mặc kệ anh cùng Đoàn Chấp có bao nhiêu lần thân mật, nhưng khi thật sự lên giường rồi, anh lại vẫn thấy giống như lần đầu tiên, cảm thấy xấu hổ hận không thể tìm cái khe nào chui vào.
Anh cắn môi dưới của mình, lông mi nhẹ nhàng run lên, dáng vẻ rõ ràng sợ hãi nhưng trước sau vẫn không cự tuyệt bất kì động tác nào của Đoàn Chấp, thậm chí khi Đoàn Chấp cởi áo sơmi của anh ra, anh vẫn phối hợp nâng tay lên.
Đoàn Chấp nhẹ nhàng cười một tiếng, thấp giọng nói, "Chú Quý, thật ngoan nha."
Quý Thư Ngôn không nói chỉ trừng mắt liếc nhìn Đoàn Chấp một cái. Nhưng sau đó anh lại do dự, nhẹ giọng nói: "Em, nhẹ một chút."
Đoàn Chấp cười hôn anh một cái, "Được."
Nhưng lời nói của đàn ông khi ở trên giường quả nhiên không thể coi là thật.
Hơn một giờ sau, Quý Thư Ngôn nằm trên giường, mệt đến độ ngón tay cũng không thể nhấc lên được, Đoàn Chấp còn đè trên người anh, nghịch tóc của anh với tinh thần sáng láng.
Anh thật sự không rõ, vì sao hôm nay rõ ràng không làm tới bước cuối cùng nhưng anh vẫn cảm thấy mệt như vậy. Đoàn Chấp thật sự lắm chiêu nhiều trò, rõ ràng ở rạp chiếu phim còn ra vẻ đứng đắn, nói nếu anh thua sẽ cho anh nợ, nhưng vừa vào khách sạn lại lập tức đòi nợ.
Kẻ lừa đảo.
Anh nhớ tới chính mình vừa rồi xin tha như nào, nói những lời mê sảng đó, lại nhịn không được bưng kín mặt, ngay cả lỗ tai đều nóng lên. Đoàn Chấp thấy anh như vậy liền biết anh lại thẹn thùng, đã làm nhiều lần như vậy rồi da mặt vẫn còn mỏng như thế, nhưng như này cũng rất tốt.
Hắn nắm lấy cánh tay đang che mặt của Quý Thư Ngôn, đưa di động đến trước mặt anh, "Trước tiên nhìn xem chúng ta nên ăn gì vào bữa tối?"
Mới vừa vận động kịch liệt xong, xác thật muốn bổ sung thêm năng lượng.
Quý Thư Ngôn không tình nguyện nhìn thoáng qua di động, ở gần nơi này có không ít quán ăn, màu sắc trên giao diện rực rỡ, nhưng ở địa điểm này nếu gọi cơm hộp chắc sẽ không được giao tới nhanh.
Anh trên dưới nhìn qua các quán ăn trên giao diện, nghĩ muốn gọi món nào giao tới nhanh một chút, lại nhớ rõ Đoàn Chấp thích ăn pizza, liền chọn một cửa hàng pizza có doanh thu cao nhất, "Cái này đi."
Đoàn Chấp nâng mi, "Anh xác định? Không chọn món khác sao, em xem ở gần đây có đồ ăn kiểu Thái Lan mà lần trước anh thích đó."
Quý Thư Ngôn nhắm hai mắt lại, "Không muốn, ăn pizza đi."
Đoàn Chấp cũng không nói gì nữa, đặt hàng.
Quả nhiên pizza được đưa tới rất nhanh, nửa giờ sau, người phục vụ của khách sạn gõ cửa phòng đưa đồ ăn mà họ đặt vào trong, còn thân thiết hỏi bọn họ có cần các dịch vụ khác không.
"Không cần." Đoàn Chấp cầm pizza đi vào ngồi xuống bên cạnh Quý Thư Ngôn.
Bọn họ vừa tắm rửa xong, hiện tại đã đổi thành áo choàng tắm của khách sạn, pizza đặt ở trên bàn trà, hai người cũng không ngồi trên sô pha mà ngồi ở trên đệm mềm. Trên TV chiếu một bộ phim điện ảnh cũ - Casablanca, là do Quý Thư Ngôn chọn, bộ phim điện ảnh vừa rồi được chiếu trong rạp không hay nên bọn họ lần nữa tìm một bộ phim khác.
Quý Thư Ngôn rất hiếm khi ăn những món như pizza với gà rán, nhưng sau khi ăn hai miếng pizza lại cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm, cầm một miếng pizza trên tay sau đó ngẩng đầu tiếp tục xem TV, cẩn thận không để mảnh vụn thức ăn rớt xuống người.
Đoàn Chấp cười rộ lên hỏi anh, "Anh trước kia chưa từng hẹn hò như thế này à?"
Quý Thư Ngôn không rõ.
Đoàn Chấp lau khoé miệng giúp anh, "Em luôn cảm thấy anh trước kia chắc hẳn lúc đi hẹn hò sẽ rất tao nhã, đi xem hoà nhạc sau đó đặt một nhà hàng cao cấp, giống như hôm sinh nhật em vậy."
*Tao nhã: Thanh cao, nhã nhặn.
Lần này Quý Thư Ngôn cũng hiểu rõ, không nhịn được bật cười, "Nào có khoa trương như vậy."
Anh nhìn mỹ nhân trắng đen trong TV, lại nói thêm, "Thật ra anh cũng không nhớ rõ lắm chuyện trước kia mình đã từng hẹn hò như thế nào, không phải lừa em mà thật sự đã lâu lắm rồi."
Anh nhớ lại, "Hồi còn học đại học, hình như đều ở thư viện, thi thoảng có ra ngoài ăn cơm, sau này đi làm rồi thì quả thực như em nói, phải hẹn trước thời gian sau đó đặt nhà hàng hoặc đặt vé trước, nhưng lúc đó cả hai đều quá bận, có đôi khi còn chưa ăn xong đã bị một cuộc điện thoại gọi về bệnh viện."
Thế nên bọn họ cũng không hẹn hò quá nhiều lần, sau đó ý thức được cả hai không hợp nhau. Yêu đương cũng giống như công việc vậy, nghe đến chuyện hẹn hò đều cảm thấy mệt thì làm sao có thể quán xuyến gia đình cho tốt được.
Vì vậy đối phương chia tay anh vào đúng Lễ Tình Nhân, anh cũng không buồn còn lịch sự chúc cô ấy sớm tìm được người yêu thích hợp.
Sau khi nhớ lại, anh dường như chưa từng có buổi hẹn hò nào ấn tượng cả, giống như sự nhạt nhẽo của anh vậy, nói ra đều không thú vị.
Anh ngẩng đầu nhìn Đoàn Chấp, "Em sẽ cảm thấy hẹn hò với anh rất nhàm chán sao?"
Khi hẹn hò với Đoàn Chấp, anh cũng thường tạm thời thay đổi kế hoạch vì chuyện của bệnh viện, tuy rằng Đoàn Chấp không phàn nàn gì cả luôn để anh đi trước, nhưng ai mà không hy vọng thời gian của người mình yêu đều dành cho mình chứ.
Anh có rất nhiều lúc cảm thấy có lỗi với Đoàn Chấp rồi lại không biết phải bồi thường như thế nào.
Đoàn Chấp lại lắc lắc đầu, "Sẽ không."
Hắn dùng bàn tay sạch sẽ của mình ôm lấy Quý Thư Ngôn, áp trán của mình lên trán anh, "Giống như bây giờ là tốt lắm rồi."
Bờ môi hắn khẽ chạm lên trán Quý Thư Ngôn, "Giống như ở trong khách sạn, anh mặc áo ngủ cùng ăn pizza với em, em sẽ cảm thấy anh đều là của em."
Quý Thư Ngôn giật mình ngẩng đầu lên, Đoàn Chấp đang nhìn anh, ánh mắt hết sức dịu dàng giống như toả sáng lấp lánh.
Thật kỳ lạ, anh nghĩ.
Trên thực tế anh vẫn luôn không biết Đoàn Chấp vì sao lại thích anh.
Không phải anh không tự tin vào bản thân mình, anh biết mình ưu tú, gia thế hay công việc đều rất được, lớn lên cũng không tệ lắm, nhưng rõ ràng không phải Đoàn Chấp yêu anh về những thứ này.
Anh bất giác nở nụ cười, nhẹ giọng nói ra lời nói từ trong lòng mình, "Em thật kỳ lạ."
Thấy Đoàn Chấp vẫn còn nhìn mình, anh đột nhiên cúi người hôn lên môi Đoàn Chấp.
Lúc này đến lượt Đoàn Chấp giật mình, "Làm sao vậy?"
"Không có gì." Quý Thư Ngôn thản nhiên lùi người về nhấp một ngụm Coca, "Tự dưng cảm thấy em thật đáng yêu thôi."
Sau khi ăn tối xong, Quý Thư Ngôn và Đoàn Chấp cũng không cọ xát quá lâu liền đi ngủ, Đoàn Chấp giống như con chó lớn nhất định phải bám dính vào người Quý Thư Ngôn, Quý Thư Ngôn có tránh vài lần nhưng cũng không được, liền mặc kệ hắn.
Buổi sáng ngày hôm sau hai người đều dậy trước 8 giờ, thu dọn đồ đạc xong mới bước ra khỏi cửa, cùng với Đoàn Chấp đi xem triển lãm trí tuệ nhân tạo. Quý Thư Ngôn không hiểu biết nhiều về trí tuệ nhân tạo, cũng không cảm thấy có hứng thú với nó, thu dọn đồ đạc xong mới xuất phát, đến đây cũng như đang cưỡi ngựa xem hoa, ở trên đường đi đều nghe Đoàn Chấp giảng giải cho mình.
Anh có chút hứng thú với một công ty đang nghiên cứu robot y tế, anh tiến đến gần quan sát nó một lúc lâu, còn cầm cả quyển sách quảng cáo tuyên truyền của hãng này.
Sau khi lật vài trang, anh hỏi Đoàn Chấp, "Sau khi tốt nghiệp em muốn làm gì? Em có muốn xuất ngoại không?"
Đoàn Chấp nói: "Trước mắt muốn tham gia vào việc phát triển phần mềm, nhưng em cũng đang tìm hiểu các phương hướng khác, muốn nếm thử nhiều hơn nữa trước khi tốt nghiệp."
Quý Thư Ngôn gật đầu, đối với phương diện này của Đoàn Chấp anh cũng không thực sự lo lắng, Đoàn Chấp là người có chủ kiến của mình, anh là một người ngoài nghề cũng không cần phải khoa chân múa tay. Nhưng anh nhận thấy Đoàn Chấp không trả lời câu hỏi của anh về việc xuất ngoại, anh liếc nhìn Đoàn Chấp một cái cũng không hỏi thêm nữa.
Hai người đi dọc theo bản đồ thăm quan tất cả các địa điểm.
Đoàn Chấp xem đến thật nghiêm túc, kỳ thật không cần Quý Thư Ngôn hỏi, hắn vẫn luôn tự hỏi chính mình sau khi tốt nghiệp muốn làm cái gì. Trước đây hắn không có khẩn trương như hiện tại, dù sao hắn cũng chỉ là sinh viên năm thứ hai và vẫn còn rất nhiều cơ hội để thử, mặc kệ hắn có nguyện ý tiếp nhận hay không, với gia thế vượt trội như nhà hắn cùng những kinh nhiệm nhân mạch do các bậc cha chú cung cấp, đều có thể để hắn càng có nhiều cơ hội thử sức hơn.
Ngay cả hiện tại khi hắn đã cắt đứt quan hệ với người trong nhà, tài chính và kinh nghiệm mà hắn đã tích luỹ trước đây cũng đủ để hắn bắt đầu nhanh hơn so với những người khác. Nhưng bây giờ thi thoảng hắn lại cảm thấy nôn nóng, đặc biệt là khi đứng bên cạnh Quý Thư Ngôn. Hắn cúi đầu nhìn vào mắt anh, theo bản năng sờ soạng cổ tay trái của mình, ở nơi đó có đeo chiếc đồng hồ mà Quý Thư Ngôn tặng cho hắn.
Lúc này Quý Thư Ngôn đang cúi đầu xem sách tuyên truyền không chú ý tới ánh mắt Đoàn Chấp đang nhìn mình.
Bọn họ ở hội triển lãm xem tới tận trưa, sau khi đi dạo đủ rồi mới ra ngoài ăn cơm
Lần này Quý Thư Ngôn đã đặt chỗ từ trước đó, nhưng có lẽ đang giữa trưa cũng sắp gần 2 giờ rồi nên trong nhà hàng không nhiều người lắm, bọn họ ăn ở một nhà hàng Quảng Đông, đến lúc tính tiền Quý Thư Ngôn lại phát hiện Đoàn Chấp đã trả tiền trước rồi.
Anh cầm hoá đơn ánh mắt trầm xuống, tờ giấy mỏng này nắm ở trong tay không có trọng lượng, nhưng lại thật sự khiến người ta bối rối. Anh đã có thói quen làm một quý ông lịch thiệp, từng hẹn hò với những người phụ nữ xuất thân từ gia đình nề nếp, bọn họ đều độc lập về tài chính cho nên cũng không để bụng chuyện tiền bạc, càng không ngại để anh thanh toán hoá đơn, cũng chỉ ở ngày sinh nhật hay những ngày lễ khác sẽ đáp lại anh bằng một món quà được lựa chọn cẩn thận.
Duy nhất chỉ có Đoàn Chấp, sẽ có rất nhiều lúc lặng lẽ thanh toán xong hoá đơn, nếu không phải anh nhiều lần cường điệu thì chắc ngay cả tiền trả phòng khách sạn cũng không đến lượt anh.
Quý Thư Ngôn không nhịn được nhíu mày.
Anh không muốn cùng Đoàn Chấp phân chia tiền bạc một cách rõ ràng như vậy, nhưng anh cũng khó có thể thản nhiên tiếp nhận việc mình được một người tình kém tận mười ba tuổi chăm sóc ở mọi nơi.
Nếu bỏ qua tính cách cùng hoàn cảnh gia đình của cả hai, tính từ bản thân mà nói thực lực kinh tế của anh cách xa so với một sinh viên như Đoàn Chấp, anh lại còn lớn tuổi hơn Đoàn Chấp rất nhiều, đương nhiên anh luôn cho rằng chính mình nên trả nhiều hơn một ít, nhưng hiện thực lại hoàn toàn tương phản. Đoàn Chấp lại cố tình không cảm thấy có chỗ nào không đúng, hắn ân cần đến mức không chừa lại đường cho anh thương lượng.
Quý Thư Ngôn nhét điện thoại trở lại trong túi, thầm thở dài trong lòng nhưng cũng không nói gì, chỉ nói với Đoàn Chấp một câu, "Đi thôi."
Buổi tối hôm nay Quý Thư Ngôn phải trực ca đêm nên trước 5 giờ chiều phải quay lại bệnh biện, vì vậy bọn họ không đi nơi khác nữa mà ở lại trung tâm thương mại. Trong khu thương mại này có một hiệu sách mới xây, diện tích của nó rộng bằng một tầng lầu, số lượng sách phong phú đến mức giống như một cái thư viện vậy, có mấy lần Quý Thư Ngôn muốn đến nhưng lại không có cơ hội, lần này vừa lúc cùng Đoàn Chấp đi ngang qua.
Sau khi chọn xong sách anh xuống lầu mua một số món tráng miệng và bánh mì, chuẩn bị lát nữa mang đến cho đồng nghiệp.
Trong khi chờ bánh Croissant ra lò, Đoàn Chấp chú ý tới nên cạnh có máy chơi game màu đen, bên trong có rất nhiều ô vuông nhỏ, khi bỏ đồng xu vào đó ngẫu nhiên sẽ có các phần quà nhỏ rơi ra.
*Bánh Croissant: bánh mì sừng bò
Theo hiểu biết của Quý Thư Ngôn đây là những thứ chỉ có trẻ con mới thích, ngay cả Quý Viên cũng không chơi nữa, anh liếc mắt nhìn một cái cũng không quan tâm, nhưng khi nhận lấy túi đồ ăn từ trong tay nhân viên bán hàng anh lại phát hiện Đoàn Chấp đang quét mã xu.
"Em thích cái này à?" Anh nghi ngờ hỏi.
"Vâng" Đoàn Chấp nhét mấy đồng xu vào, "Bởi vì không biết cái gì sẽ rơi ra, giống như đang chờ mở quà vậy."
Quý Thư Ngôn liếc hắn một cái, "Vậy nó sẽ rơi ra những thứ gì?"
Đoàn Chấp suy nghĩ một lát, "Móc chìa khoá, bật lửa, ví gấu nhỏ đựng tiền lẻ, chocolate với kẹo cao su nữa."
Tóm lại đều là những thứ gần như vô dụng.
Quý Thư Ngôn không nói lên lời chỉ lẳng lặng đứng một bên, nhìn một thứ giống như quả trứng rơi ra.
Đoàn Chấp nhặt quả trứng này lên, dọc theo kẽ hở ở giữa vặn mở, sau khi nhìn thấy thứ bên trong sắc mặt lại trở nên có chút kỳ quái.
Quý Thư Ngôn cũng thò người lại gần nhìn thoáng qua. Chỉ thấy bên trong vỏ quả trứng có một chiếc nhẫn plastic giá rẻ, vừa nhìn là biết đây là món đồ chơi để lừa trẻ con.
Anh trêu ghẹo liếc mắt nhìn Đoàn Chấp một cái, "Em thích sao?"
"Không sao, cũng không quá tệ." Đoàn Chấp nói.
Hắn lấy chiếc nhẫn ra khỏi vỏ quả trứng đặt ở trên đầu ngón tay nhìn một lúc, rồi bất ngờ nắm lấy tay Quý Thư Ngôn đeo vào cho anh.
Là ngón áp út.
Kích thước vừa phải không quá chật.
Hình thức của chiếc nhẫn này rất bắt mắt, với một chiếc nhẫn plastic màu bạc bên trên đính một viên đá quý giả màu hồng nhạt, đeo ở trên đôi bàn tay thon dài xinh đẹp của Quý Thư Ngôn, dưới ánh sáng trắng nhẹ nhàng càng làm cho chiếc nhẫn trở nên tinh xảo hơn một chút.
"Nó còn khá đẹp." Đoàn Chấp nói.
Quý Thư Ngôn chỉ cảm thấy da Đoàn Chấp lại ngứa ngáy, "Em thích như vậy sao không đeo."
Anh cũng không để chuyện này ở trong lòng, tháo chiếc nhẫn từ trên tay xuống bỏ vào trong túi.
Anh cúi đầu nhìn thời gian, đã 4 giờ, "Đi thôi, anh sắp bị muộn rồi."
Quý Thư Ngôn đưa Đoàn Chấp trở về trường học trước, sau đó mới lái xe đến bệnh viện của mình.
Trên đường đi, anh phát hiện Đoàn Chấp thế mà lại không nói chuyện, còn tưởng Đoàn Chấp mệt nên vặn nhỏ nhạc xuống, "Nếu em mệt thì ngủ một lát đi, khi nào đến trường học anh sẽ gọi em dậy."
Đoàn Chấp lại lắc lắc đầu, "Em không mệt."
Nhưng hắn lại không nhịn được nhìn chằm chằm vào tay Quý Thư Ngôn đang đặt trên vô lăng, tay Quý Thư Ngôn luôn sạch sẽ, ngoại trừ đầu ngón tay có vết chai mỏng những nơi khác đều rất tinh xảo như miếng ngọc bội, vật trang sức anh thường hay đeo nhất chính là chiếc đồng hồ Omega màu bạc, ngoài ra không còn thứ gì khác.
Nhưng trước mặt hắn lại hiện lên dáng vẻ Quý Thư Ngôn đeo chiếc nhẫn giá rẻ vừa rồi.
"Chú Quý." Hắn đột nhiên gọi một tiếng.
"Ừm?"
"Nếu em...." Đoàn Chấp nói mấy chữ lại lắc lắc đầu, sau đó cười một tiếng, "Không có gì."
Quý Thư Ngôn khó hiểu liếc nhìn Đoàn Chấp một cái, nhưng đèn đỏ đã chuyển sang xanh, vì vậy anh rẽ trái hoà mình vào trong dòng xe cộ, cũng không hỏi lại nữa.
Đoàn Chấp nhìn những cây ngô đồng không ngừng xoẹt qua bên ngoài cửa sổ, mùa đông đến, cây ngô đồng trở nên trơ trọi tiêu điều, giống như sắc trời xám xịt kia không còn nhìn thấy những tia nắng của ngày hôm qua. Điều vừa rồi hắn muốn hỏi chính là, chú Quý, nếu một ngày nào đó em trịnh trọng mua một chiếc nhẫn cưới đẹp đẽ sang quý, anh sẽ vì em mà đeo nó lên sao?
Những lời vừa rồi còn chưa nói ra khỏi miệng, hắn đã cảm thấy điều này có hơi lỗ mãng nên không nói tiếp nữa.
Quý Thư Ngôn yêu đương với hắn đã giống như trúng số rồi, hắn dựa vào cái gì đi theo Quý Thư Ngôn nói những chuyện tương lai xa tít kia chứ.
Từ giây phút nhìn thấy Quý Thư Ngôn ở trong rạp chiếu phim, Đoàn Chấp đã muốn hôn anh, nhịn được đến bây giờ cũng không dễ dàng gì, đầu gối của hắn chống vào chân Quý Thư Ngôn, giữa những cái hôn mang theo sự ái muội, một tiếng lại một tiếng gọi anh là chú Quý, giọng nói khàn khàn lại trầm thấp, ai nghe được cũng thấy bên trong tình tứ biết bao nhiêu.
Chiếc khăn quàng cổ vừa mới đeo lên chưa được bao lâu đã rơi xuống đất, áo khoác của Quý Thư Ngôn gần như cũng bị cởi hết, treo hờ trên khuỷu tay lộ ra áo vest và áo sơmi bên trong.
Quý Thư Ngôn kêu lên một tiếng, cảm nhận được răng nanh của Đoàn Chấp cắn cắn lên môi mình, anh có chút hoài nghi ngày mai nơi đó sẽ sưng lên.
Anh nhẹ giọng nói, "Em là chó sao, thích cắn người như vậy?"
Đoàn Chấp cười một tiếng, lại hôn xuống cằm anh.
"Cũng có thể là vậy." Hắn còn dán sát lại bên người Quý Thư Ngôn, căn xuống lỗ tai anh một cái, "Muốn em kêu một tiếng không?"
Đúng là người không đứng đắn.
Quý Thư Ngôn liếc nhìn hắn một cái vừa muốn nói lại bị Đoàn Chấp ôm lên. Anh cũng không tính là người gầy yếu nhưng khi bị Đoàn Chấp ôm vào trong ngực lại nhẹ giống như không có phân lượng, nhanh chóng bị ném lên trên giường.
Quý Thư Ngôn chìm trong lớp chăm mềm mại, hoa mắt chóng mặt, vừa định hỏi Đoàn Chấp muốn làm gì nhưng vừa ngẩng đầu lên lại thấy Đoàn Chấp cởi áo gió của chính mình ném sang một bên.
Lúc này cho dù người ngốc cũng biết hắn muốn làm gì.
Cũng không biết có phải độ ấm của khách sạm quá cao hay không, Quý Thư Ngôn lại cảm thấy trên mặt mình đều đã toát mồ hôi.
Anh rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Chúng ta, còn chưa ăn cơm tối."
Giọng nói lại không hề bình tĩnh chút nào.
"Chờ lát nữa rồi ăn." Đoàn Chấp nói, bên trong hắn chỉ mặc một cái áo len mỏng, quỳ gối ở trên giường, giơ tay cởi áo sơmi của Quý Thư Ngôn.
Ngón tay hắn thon dài linh hoạt, lại giống như cố ý thả chậm động tác của mình, một hai phải để cho Quý Thư Ngôn thấy rõ ràng cúc áo của mình được cởi xuống như thế nào.
Quý Thư Ngôn cau mày, mặt đỏ bừng.
Mặc kệ anh cùng Đoàn Chấp có bao nhiêu lần thân mật, nhưng khi thật sự lên giường rồi, anh lại vẫn thấy giống như lần đầu tiên, cảm thấy xấu hổ hận không thể tìm cái khe nào chui vào.
Anh cắn môi dưới của mình, lông mi nhẹ nhàng run lên, dáng vẻ rõ ràng sợ hãi nhưng trước sau vẫn không cự tuyệt bất kì động tác nào của Đoàn Chấp, thậm chí khi Đoàn Chấp cởi áo sơmi của anh ra, anh vẫn phối hợp nâng tay lên.
Đoàn Chấp nhẹ nhàng cười một tiếng, thấp giọng nói, "Chú Quý, thật ngoan nha."
Quý Thư Ngôn không nói chỉ trừng mắt liếc nhìn Đoàn Chấp một cái. Nhưng sau đó anh lại do dự, nhẹ giọng nói: "Em, nhẹ một chút."
Đoàn Chấp cười hôn anh một cái, "Được."
Nhưng lời nói của đàn ông khi ở trên giường quả nhiên không thể coi là thật.
Hơn một giờ sau, Quý Thư Ngôn nằm trên giường, mệt đến độ ngón tay cũng không thể nhấc lên được, Đoàn Chấp còn đè trên người anh, nghịch tóc của anh với tinh thần sáng láng.
Anh thật sự không rõ, vì sao hôm nay rõ ràng không làm tới bước cuối cùng nhưng anh vẫn cảm thấy mệt như vậy. Đoàn Chấp thật sự lắm chiêu nhiều trò, rõ ràng ở rạp chiếu phim còn ra vẻ đứng đắn, nói nếu anh thua sẽ cho anh nợ, nhưng vừa vào khách sạn lại lập tức đòi nợ.
Kẻ lừa đảo.
Anh nhớ tới chính mình vừa rồi xin tha như nào, nói những lời mê sảng đó, lại nhịn không được bưng kín mặt, ngay cả lỗ tai đều nóng lên. Đoàn Chấp thấy anh như vậy liền biết anh lại thẹn thùng, đã làm nhiều lần như vậy rồi da mặt vẫn còn mỏng như thế, nhưng như này cũng rất tốt.
Hắn nắm lấy cánh tay đang che mặt của Quý Thư Ngôn, đưa di động đến trước mặt anh, "Trước tiên nhìn xem chúng ta nên ăn gì vào bữa tối?"
Mới vừa vận động kịch liệt xong, xác thật muốn bổ sung thêm năng lượng.
Quý Thư Ngôn không tình nguyện nhìn thoáng qua di động, ở gần nơi này có không ít quán ăn, màu sắc trên giao diện rực rỡ, nhưng ở địa điểm này nếu gọi cơm hộp chắc sẽ không được giao tới nhanh.
Anh trên dưới nhìn qua các quán ăn trên giao diện, nghĩ muốn gọi món nào giao tới nhanh một chút, lại nhớ rõ Đoàn Chấp thích ăn pizza, liền chọn một cửa hàng pizza có doanh thu cao nhất, "Cái này đi."
Đoàn Chấp nâng mi, "Anh xác định? Không chọn món khác sao, em xem ở gần đây có đồ ăn kiểu Thái Lan mà lần trước anh thích đó."
Quý Thư Ngôn nhắm hai mắt lại, "Không muốn, ăn pizza đi."
Đoàn Chấp cũng không nói gì nữa, đặt hàng.
Quả nhiên pizza được đưa tới rất nhanh, nửa giờ sau, người phục vụ của khách sạn gõ cửa phòng đưa đồ ăn mà họ đặt vào trong, còn thân thiết hỏi bọn họ có cần các dịch vụ khác không.
"Không cần." Đoàn Chấp cầm pizza đi vào ngồi xuống bên cạnh Quý Thư Ngôn.
Bọn họ vừa tắm rửa xong, hiện tại đã đổi thành áo choàng tắm của khách sạn, pizza đặt ở trên bàn trà, hai người cũng không ngồi trên sô pha mà ngồi ở trên đệm mềm. Trên TV chiếu một bộ phim điện ảnh cũ - Casablanca, là do Quý Thư Ngôn chọn, bộ phim điện ảnh vừa rồi được chiếu trong rạp không hay nên bọn họ lần nữa tìm một bộ phim khác.
Quý Thư Ngôn rất hiếm khi ăn những món như pizza với gà rán, nhưng sau khi ăn hai miếng pizza lại cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm, cầm một miếng pizza trên tay sau đó ngẩng đầu tiếp tục xem TV, cẩn thận không để mảnh vụn thức ăn rớt xuống người.
Đoàn Chấp cười rộ lên hỏi anh, "Anh trước kia chưa từng hẹn hò như thế này à?"
Quý Thư Ngôn không rõ.
Đoàn Chấp lau khoé miệng giúp anh, "Em luôn cảm thấy anh trước kia chắc hẳn lúc đi hẹn hò sẽ rất tao nhã, đi xem hoà nhạc sau đó đặt một nhà hàng cao cấp, giống như hôm sinh nhật em vậy."
*Tao nhã: Thanh cao, nhã nhặn.
Lần này Quý Thư Ngôn cũng hiểu rõ, không nhịn được bật cười, "Nào có khoa trương như vậy."
Anh nhìn mỹ nhân trắng đen trong TV, lại nói thêm, "Thật ra anh cũng không nhớ rõ lắm chuyện trước kia mình đã từng hẹn hò như thế nào, không phải lừa em mà thật sự đã lâu lắm rồi."
Anh nhớ lại, "Hồi còn học đại học, hình như đều ở thư viện, thi thoảng có ra ngoài ăn cơm, sau này đi làm rồi thì quả thực như em nói, phải hẹn trước thời gian sau đó đặt nhà hàng hoặc đặt vé trước, nhưng lúc đó cả hai đều quá bận, có đôi khi còn chưa ăn xong đã bị một cuộc điện thoại gọi về bệnh viện."
Thế nên bọn họ cũng không hẹn hò quá nhiều lần, sau đó ý thức được cả hai không hợp nhau. Yêu đương cũng giống như công việc vậy, nghe đến chuyện hẹn hò đều cảm thấy mệt thì làm sao có thể quán xuyến gia đình cho tốt được.
Vì vậy đối phương chia tay anh vào đúng Lễ Tình Nhân, anh cũng không buồn còn lịch sự chúc cô ấy sớm tìm được người yêu thích hợp.
Sau khi nhớ lại, anh dường như chưa từng có buổi hẹn hò nào ấn tượng cả, giống như sự nhạt nhẽo của anh vậy, nói ra đều không thú vị.
Anh ngẩng đầu nhìn Đoàn Chấp, "Em sẽ cảm thấy hẹn hò với anh rất nhàm chán sao?"
Khi hẹn hò với Đoàn Chấp, anh cũng thường tạm thời thay đổi kế hoạch vì chuyện của bệnh viện, tuy rằng Đoàn Chấp không phàn nàn gì cả luôn để anh đi trước, nhưng ai mà không hy vọng thời gian của người mình yêu đều dành cho mình chứ.
Anh có rất nhiều lúc cảm thấy có lỗi với Đoàn Chấp rồi lại không biết phải bồi thường như thế nào.
Đoàn Chấp lại lắc lắc đầu, "Sẽ không."
Hắn dùng bàn tay sạch sẽ của mình ôm lấy Quý Thư Ngôn, áp trán của mình lên trán anh, "Giống như bây giờ là tốt lắm rồi."
Bờ môi hắn khẽ chạm lên trán Quý Thư Ngôn, "Giống như ở trong khách sạn, anh mặc áo ngủ cùng ăn pizza với em, em sẽ cảm thấy anh đều là của em."
Quý Thư Ngôn giật mình ngẩng đầu lên, Đoàn Chấp đang nhìn anh, ánh mắt hết sức dịu dàng giống như toả sáng lấp lánh.
Thật kỳ lạ, anh nghĩ.
Trên thực tế anh vẫn luôn không biết Đoàn Chấp vì sao lại thích anh.
Không phải anh không tự tin vào bản thân mình, anh biết mình ưu tú, gia thế hay công việc đều rất được, lớn lên cũng không tệ lắm, nhưng rõ ràng không phải Đoàn Chấp yêu anh về những thứ này.
Anh bất giác nở nụ cười, nhẹ giọng nói ra lời nói từ trong lòng mình, "Em thật kỳ lạ."
Thấy Đoàn Chấp vẫn còn nhìn mình, anh đột nhiên cúi người hôn lên môi Đoàn Chấp.
Lúc này đến lượt Đoàn Chấp giật mình, "Làm sao vậy?"
"Không có gì." Quý Thư Ngôn thản nhiên lùi người về nhấp một ngụm Coca, "Tự dưng cảm thấy em thật đáng yêu thôi."
Sau khi ăn tối xong, Quý Thư Ngôn và Đoàn Chấp cũng không cọ xát quá lâu liền đi ngủ, Đoàn Chấp giống như con chó lớn nhất định phải bám dính vào người Quý Thư Ngôn, Quý Thư Ngôn có tránh vài lần nhưng cũng không được, liền mặc kệ hắn.
Buổi sáng ngày hôm sau hai người đều dậy trước 8 giờ, thu dọn đồ đạc xong mới bước ra khỏi cửa, cùng với Đoàn Chấp đi xem triển lãm trí tuệ nhân tạo. Quý Thư Ngôn không hiểu biết nhiều về trí tuệ nhân tạo, cũng không cảm thấy có hứng thú với nó, thu dọn đồ đạc xong mới xuất phát, đến đây cũng như đang cưỡi ngựa xem hoa, ở trên đường đi đều nghe Đoàn Chấp giảng giải cho mình.
Anh có chút hứng thú với một công ty đang nghiên cứu robot y tế, anh tiến đến gần quan sát nó một lúc lâu, còn cầm cả quyển sách quảng cáo tuyên truyền của hãng này.
Sau khi lật vài trang, anh hỏi Đoàn Chấp, "Sau khi tốt nghiệp em muốn làm gì? Em có muốn xuất ngoại không?"
Đoàn Chấp nói: "Trước mắt muốn tham gia vào việc phát triển phần mềm, nhưng em cũng đang tìm hiểu các phương hướng khác, muốn nếm thử nhiều hơn nữa trước khi tốt nghiệp."
Quý Thư Ngôn gật đầu, đối với phương diện này của Đoàn Chấp anh cũng không thực sự lo lắng, Đoàn Chấp là người có chủ kiến của mình, anh là một người ngoài nghề cũng không cần phải khoa chân múa tay. Nhưng anh nhận thấy Đoàn Chấp không trả lời câu hỏi của anh về việc xuất ngoại, anh liếc nhìn Đoàn Chấp một cái cũng không hỏi thêm nữa.
Hai người đi dọc theo bản đồ thăm quan tất cả các địa điểm.
Đoàn Chấp xem đến thật nghiêm túc, kỳ thật không cần Quý Thư Ngôn hỏi, hắn vẫn luôn tự hỏi chính mình sau khi tốt nghiệp muốn làm cái gì. Trước đây hắn không có khẩn trương như hiện tại, dù sao hắn cũng chỉ là sinh viên năm thứ hai và vẫn còn rất nhiều cơ hội để thử, mặc kệ hắn có nguyện ý tiếp nhận hay không, với gia thế vượt trội như nhà hắn cùng những kinh nhiệm nhân mạch do các bậc cha chú cung cấp, đều có thể để hắn càng có nhiều cơ hội thử sức hơn.
Ngay cả hiện tại khi hắn đã cắt đứt quan hệ với người trong nhà, tài chính và kinh nghiệm mà hắn đã tích luỹ trước đây cũng đủ để hắn bắt đầu nhanh hơn so với những người khác. Nhưng bây giờ thi thoảng hắn lại cảm thấy nôn nóng, đặc biệt là khi đứng bên cạnh Quý Thư Ngôn. Hắn cúi đầu nhìn vào mắt anh, theo bản năng sờ soạng cổ tay trái của mình, ở nơi đó có đeo chiếc đồng hồ mà Quý Thư Ngôn tặng cho hắn.
Lúc này Quý Thư Ngôn đang cúi đầu xem sách tuyên truyền không chú ý tới ánh mắt Đoàn Chấp đang nhìn mình.
Bọn họ ở hội triển lãm xem tới tận trưa, sau khi đi dạo đủ rồi mới ra ngoài ăn cơm
Lần này Quý Thư Ngôn đã đặt chỗ từ trước đó, nhưng có lẽ đang giữa trưa cũng sắp gần 2 giờ rồi nên trong nhà hàng không nhiều người lắm, bọn họ ăn ở một nhà hàng Quảng Đông, đến lúc tính tiền Quý Thư Ngôn lại phát hiện Đoàn Chấp đã trả tiền trước rồi.
Anh cầm hoá đơn ánh mắt trầm xuống, tờ giấy mỏng này nắm ở trong tay không có trọng lượng, nhưng lại thật sự khiến người ta bối rối. Anh đã có thói quen làm một quý ông lịch thiệp, từng hẹn hò với những người phụ nữ xuất thân từ gia đình nề nếp, bọn họ đều độc lập về tài chính cho nên cũng không để bụng chuyện tiền bạc, càng không ngại để anh thanh toán hoá đơn, cũng chỉ ở ngày sinh nhật hay những ngày lễ khác sẽ đáp lại anh bằng một món quà được lựa chọn cẩn thận.
Duy nhất chỉ có Đoàn Chấp, sẽ có rất nhiều lúc lặng lẽ thanh toán xong hoá đơn, nếu không phải anh nhiều lần cường điệu thì chắc ngay cả tiền trả phòng khách sạn cũng không đến lượt anh.
Quý Thư Ngôn không nhịn được nhíu mày.
Anh không muốn cùng Đoàn Chấp phân chia tiền bạc một cách rõ ràng như vậy, nhưng anh cũng khó có thể thản nhiên tiếp nhận việc mình được một người tình kém tận mười ba tuổi chăm sóc ở mọi nơi.
Nếu bỏ qua tính cách cùng hoàn cảnh gia đình của cả hai, tính từ bản thân mà nói thực lực kinh tế của anh cách xa so với một sinh viên như Đoàn Chấp, anh lại còn lớn tuổi hơn Đoàn Chấp rất nhiều, đương nhiên anh luôn cho rằng chính mình nên trả nhiều hơn một ít, nhưng hiện thực lại hoàn toàn tương phản. Đoàn Chấp lại cố tình không cảm thấy có chỗ nào không đúng, hắn ân cần đến mức không chừa lại đường cho anh thương lượng.
Quý Thư Ngôn nhét điện thoại trở lại trong túi, thầm thở dài trong lòng nhưng cũng không nói gì, chỉ nói với Đoàn Chấp một câu, "Đi thôi."
Buổi tối hôm nay Quý Thư Ngôn phải trực ca đêm nên trước 5 giờ chiều phải quay lại bệnh biện, vì vậy bọn họ không đi nơi khác nữa mà ở lại trung tâm thương mại. Trong khu thương mại này có một hiệu sách mới xây, diện tích của nó rộng bằng một tầng lầu, số lượng sách phong phú đến mức giống như một cái thư viện vậy, có mấy lần Quý Thư Ngôn muốn đến nhưng lại không có cơ hội, lần này vừa lúc cùng Đoàn Chấp đi ngang qua.
Sau khi chọn xong sách anh xuống lầu mua một số món tráng miệng và bánh mì, chuẩn bị lát nữa mang đến cho đồng nghiệp.
Trong khi chờ bánh Croissant ra lò, Đoàn Chấp chú ý tới nên cạnh có máy chơi game màu đen, bên trong có rất nhiều ô vuông nhỏ, khi bỏ đồng xu vào đó ngẫu nhiên sẽ có các phần quà nhỏ rơi ra.
*Bánh Croissant: bánh mì sừng bò
Theo hiểu biết của Quý Thư Ngôn đây là những thứ chỉ có trẻ con mới thích, ngay cả Quý Viên cũng không chơi nữa, anh liếc mắt nhìn một cái cũng không quan tâm, nhưng khi nhận lấy túi đồ ăn từ trong tay nhân viên bán hàng anh lại phát hiện Đoàn Chấp đang quét mã xu.
"Em thích cái này à?" Anh nghi ngờ hỏi.
"Vâng" Đoàn Chấp nhét mấy đồng xu vào, "Bởi vì không biết cái gì sẽ rơi ra, giống như đang chờ mở quà vậy."
Quý Thư Ngôn liếc hắn một cái, "Vậy nó sẽ rơi ra những thứ gì?"
Đoàn Chấp suy nghĩ một lát, "Móc chìa khoá, bật lửa, ví gấu nhỏ đựng tiền lẻ, chocolate với kẹo cao su nữa."
Tóm lại đều là những thứ gần như vô dụng.
Quý Thư Ngôn không nói lên lời chỉ lẳng lặng đứng một bên, nhìn một thứ giống như quả trứng rơi ra.
Đoàn Chấp nhặt quả trứng này lên, dọc theo kẽ hở ở giữa vặn mở, sau khi nhìn thấy thứ bên trong sắc mặt lại trở nên có chút kỳ quái.
Quý Thư Ngôn cũng thò người lại gần nhìn thoáng qua. Chỉ thấy bên trong vỏ quả trứng có một chiếc nhẫn plastic giá rẻ, vừa nhìn là biết đây là món đồ chơi để lừa trẻ con.
Anh trêu ghẹo liếc mắt nhìn Đoàn Chấp một cái, "Em thích sao?"
"Không sao, cũng không quá tệ." Đoàn Chấp nói.
Hắn lấy chiếc nhẫn ra khỏi vỏ quả trứng đặt ở trên đầu ngón tay nhìn một lúc, rồi bất ngờ nắm lấy tay Quý Thư Ngôn đeo vào cho anh.
Là ngón áp út.
Kích thước vừa phải không quá chật.
Hình thức của chiếc nhẫn này rất bắt mắt, với một chiếc nhẫn plastic màu bạc bên trên đính một viên đá quý giả màu hồng nhạt, đeo ở trên đôi bàn tay thon dài xinh đẹp của Quý Thư Ngôn, dưới ánh sáng trắng nhẹ nhàng càng làm cho chiếc nhẫn trở nên tinh xảo hơn một chút.
"Nó còn khá đẹp." Đoàn Chấp nói.
Quý Thư Ngôn chỉ cảm thấy da Đoàn Chấp lại ngứa ngáy, "Em thích như vậy sao không đeo."
Anh cũng không để chuyện này ở trong lòng, tháo chiếc nhẫn từ trên tay xuống bỏ vào trong túi.
Anh cúi đầu nhìn thời gian, đã 4 giờ, "Đi thôi, anh sắp bị muộn rồi."
Quý Thư Ngôn đưa Đoàn Chấp trở về trường học trước, sau đó mới lái xe đến bệnh viện của mình.
Trên đường đi, anh phát hiện Đoàn Chấp thế mà lại không nói chuyện, còn tưởng Đoàn Chấp mệt nên vặn nhỏ nhạc xuống, "Nếu em mệt thì ngủ một lát đi, khi nào đến trường học anh sẽ gọi em dậy."
Đoàn Chấp lại lắc lắc đầu, "Em không mệt."
Nhưng hắn lại không nhịn được nhìn chằm chằm vào tay Quý Thư Ngôn đang đặt trên vô lăng, tay Quý Thư Ngôn luôn sạch sẽ, ngoại trừ đầu ngón tay có vết chai mỏng những nơi khác đều rất tinh xảo như miếng ngọc bội, vật trang sức anh thường hay đeo nhất chính là chiếc đồng hồ Omega màu bạc, ngoài ra không còn thứ gì khác.
Nhưng trước mặt hắn lại hiện lên dáng vẻ Quý Thư Ngôn đeo chiếc nhẫn giá rẻ vừa rồi.
"Chú Quý." Hắn đột nhiên gọi một tiếng.
"Ừm?"
"Nếu em...." Đoàn Chấp nói mấy chữ lại lắc lắc đầu, sau đó cười một tiếng, "Không có gì."
Quý Thư Ngôn khó hiểu liếc nhìn Đoàn Chấp một cái, nhưng đèn đỏ đã chuyển sang xanh, vì vậy anh rẽ trái hoà mình vào trong dòng xe cộ, cũng không hỏi lại nữa.
Đoàn Chấp nhìn những cây ngô đồng không ngừng xoẹt qua bên ngoài cửa sổ, mùa đông đến, cây ngô đồng trở nên trơ trọi tiêu điều, giống như sắc trời xám xịt kia không còn nhìn thấy những tia nắng của ngày hôm qua. Điều vừa rồi hắn muốn hỏi chính là, chú Quý, nếu một ngày nào đó em trịnh trọng mua một chiếc nhẫn cưới đẹp đẽ sang quý, anh sẽ vì em mà đeo nó lên sao?
Những lời vừa rồi còn chưa nói ra khỏi miệng, hắn đã cảm thấy điều này có hơi lỗ mãng nên không nói tiếp nữa.
Quý Thư Ngôn yêu đương với hắn đã giống như trúng số rồi, hắn dựa vào cái gì đi theo Quý Thư Ngôn nói những chuyện tương lai xa tít kia chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất