Chương 12
Tên: Bye bye
Tác giả: Tây Tây Đặc
Biên tập: Christine
Trước khi xuyên vào truyện tranh, Giao Bạch là học sinh lớp mười hai, kiến thức sách giáo khoa vẫn nằm trong đầu cậu, nóng hầm hập. Cậu không cần tốn thời gian đi ôn tập, chỉ cần gắng hết sức diễn món đồ chơi dối trá phô trương buồn nôn trước mặt Thẩm thiếu gia mỗi ngày, thuận tiện quan sát phản ứng của đối phương là đủ.
Thẩm thiếu gia mặc quần áo đơn giản, đồng phục là xong, giày thể thao đi trên chân không phải hàng hiệu, nhìn chỗ nào cũng chẳng hề giống con nhà giàu. Có lẽ đây là do ảnh hưởng từ mẹ y, cuộc sống rất giản dị. Y là hotboy trường vô cùng kiệm lời, không hòa đồng, ngoại trừ Lương Đống thì không còn người bạn nào khác.
Giao Bạch vào học được một tuần, chưa từng nghe Thẩm Nhi An nói câu gì.
Mãi đến tận hơn nửa tháng sau, Giao Bạch tan học tới văn phòng tìm giáo viên…
“Không, sao.” Ở khúc ngoặt, nam sinh nói nhỏ với nữ sinh vừa va phải làm rơi tập ký họa của y và đang xin lỗi rối rít. Y còn định nói thêm gì đó nhưng dường như cảm thấy khó khăn, đầu lưỡi không nghe lệnh.
Khớp ngón tay đang nắm chặt tập ký họa của nam sinh nhợt nhạt phiếm xanh. Y cúi đầu, thân hình cao gầy đứng dưới bóng cây, tạo cảm giác ngượng ngùng và ngây thơ không sao tả xiết.
Giao Bạch lùi về sau nửa bước, trốn ở góc phòng, mũi chân ấn xuống đất. Nửa sau của “Gãy Cánh”, Lễ Giác quá tiện, Thẩm Nhi An quá tra, không có hỏa táng tràng(1). Hàng loạt fan cuồng nhân vật chính không chịu nổi nên yêu cầu đổi công, chọn bừa nam hai nam ba, hoặc nam bốn, nam năm, nam sáu lên chức. Weibo của tác giả bị bao vây tấn công cũng kiên quyết không thay đổi nội dung đã dự tính từ trước. Cô chỉ làm tính cách thiết lập của Thẩm Nhi An thêm đầy đủ, vẽ ra năm tháng tuổi trẻ của y.
(1) Truy thê hỏa táng tràng: Vế sau của câu “Ngạo kiều nhất thời sảng, truy thê hỏa táng tràng/傲娇一时爽, 追妻火葬场”, thường chỉ nam chính ban đầu ngạo kiều lạnh, cuối cùng để lấy lòng nữ chính mà dốc hết thủ đoạn.
Đại khái là so với tuyến truyện chính, các chương thời thiếu niên không đủ máu chó nên Giao Bạch không nhớ được bao nhiêu tình tiết.
Hóa ra Thẩm thiếu gia thuở thiếu thời hơi cà lăm nha. Đây chính là nguyên nhân y nói rất ít.
Giao Bạch tiếp tục quan sát.
Nữ sinh kia lè lưỡi, chạy chầm chậm rời khỏi, tóc đuôi ngựa đung đưa một độ cong hoạt bát đáng yêu. Cô không biết, thiếu niên cô thầm thích cũng thầm thích mình, trên trái tim hết sức chân thành có khắc tên cô.
Cõi đời này, thường gặp nhất là hữu duyên vô phận.
Giao Bạch thấy Thẩm Nhi An đứng nguyên tại chỗ chốc lát rồi xuống tầng. Cậu không đi tìm giáo viên mà dứt khoát nhanh nhẹn bám theo.
Thẩm Nhi An không ở nhà cũ, cũng không ở cùng Thẩm Ký. Y thuê một căn phòng cách trường không xa cũng chẳng gần, sống qua ba năm cấp ba. Căn phòng đó còn thuê cùng một học sinh cùng khối, bạn học kia phải tạm nghỉ học về nhà vì lý do cá nhân. Quảng cáo cho thuê vừa dán bên ngoài, Giao Bạch, kẻ vẫn luôn một mực chờ đợi thời cơ, thấy vậy vội tận dụng mọi thứ để dọn tới.
Giao Bạch xin nghỉ buổi sáng để chuyển đồ, bây giờ cậu là bạn cùng phòng của Thẩm Nhi An.
Tan học, ánh hoàng hôn rực rỡ ấm áp của buổi trời chiều nhún nhảy trên người các thiếu niên. Giao Bạch chậm rãi cưỡi xe đạp theo sau Thẩm Nhi An, cùng y tiến vào khu nhà, gửi xe đạp bên dưới tòa nhà số 27, sau đó lên tầng, dừng trước cửa phòng 1101 ở tầng số mười một.
Giao Bạch chờ mong sự thay đổi nét mặt của Thẩm Nhi An.
Ai ngờ Thẩm Nhi An không lộ ra cung bậc cảm xúc gì rõ ràng. Y lấy chìa khóa mở cửa vào nhà, đi về phía phòng ngủ của mình. Dường như với y mà nói, bạn cùng phòng là ai cũng chẳng có gì khác cả.
“Thật nhàm chán.” Giao Bạch khom lưng cởi giày, ném cặp sách vào phòng khách rồi tùy tùy tiện tiện vào bếp nấu cơm tối.
Cửa phòng Thẩm Nhi An vẫn luôn đóng, từ lúc tiến vào y chưa từng trở ra.
Giao Bạch cảm thấy, ở thời kỳ này, Thẩm Nhi An hệt một con thú nhỏ không có cảm giác an toàn, núp trong lớp vỏ của mình, sợ ánh sáng, sợ người lạ.
Đáng yêu một cách kỳ quái, muốn ôm trong ngực vuốt lông soàn soạt.
Giao Bạch chỉ tưởng tượng thôi, chứ cậu cũng không dám vuốt lông thật. Mấy hôm trước cậu vô tình biết một chuyện —— Thẩm Nhi An từng đánh nhau ở trường học.
Ngày ấy chính là lễ mừng thọ của lão thái thái, nguyên nhân là túi chuồn chuồn giấy trong ngăn bàn y bị một nam sinh xé nát, còn cùng đồng bọn chế giễu bộ dạng của y.
Học sinh có thành tích học tập và bề ngoài quá xuất sắc lại chưa từng mài dao tuốt gươm bao giờ, dễ khiến người khác đố kỵ và ức hiếp.
Bình thường Thẩm Nhi An là một người yên tĩnh, lúc bùng nổ tất nhiên sẽ chấn động đáng sợ.
Lần Giao Bạch ngồi ghế sau ô tô chứng kiến Thẩm Ký nhận điện thoại của giáo viên, cười thâm trầm lạnh lùng bảo giáo viên cứ tùy đi, xong liền nổi cáu ném di động.
Thẩm Ký tức giận, chắc là vì giáo viên miêu tả Thẩm Nhi An chảy máu đầy đầu, ngã sõng soài trên đất, tay ôm lấy chuồn chuồn giấy nát vụn khẽ gọi mẹ. Người đàn bà kia là căn nguyên của sự thù hận nơi Thẩm Ký, là nét bút xấu xí nhất trong cuộc đời y.
Sau sự kiện đánh nhau ở trường, Thẩm Nhi An mang vết thương đi học như thường lệ. Phụ huynh của nam sinh và đám đồng bọn bị y đánh thoi thóp cũng không tới trường gây chuyện.
Bởi vậy tin đồn Thẩm Nhi An là con riêng nhà hào môn bắt đầu lan truyền, nhưng cũng không lan truyền rộng lắm. Lương Đống vai chó săn nhe nanh múa vuốt cũng không phải để trang trí.
Giao Bạch không tiếp tục suy nghĩ nữa. Cậu chờ sáng mai cùng Thẩm Nhi An đi học, đâu biết được rằng, buổi sáng lúc cậu dậy là Thẩm Nhi An đã đi rồi.
Tan học cũng rất khó giao lưu.
Bình thường đều là Giao Bạch chờ Lương – mama – Đống đi khỏi mới tiếp cận Thẩm Nhi An. Cậu nói mười câu, Thẩm Nhi An cũng chẳng phát ra âm thanh nào.
May mắn thay, quan hệ bạn cùng phòng của bọn họ không hòa hợp nhưng cũng không cứng nhắc. Bọn họ sống chung dưới một mái nhà, đều có không gian riêng tư, miễn cưỡng coi là thuận hòa.
Đôi lúc Giao Bạch sẽ than thở với Chương Chẩm về bạn cùng phòng của cậu.
Chương Chẩm là người không biết đùa, anh giảng giải cho Giao Bạch rằng, mọi việc dĩ hòa vi quý, có mâu thuẫn gì thì ngồi xuống trò chuyện, nói rõ ràng, không nên động thủ, nếu động thủ thì không thể chịu thiệt.
Ngày càng giàu tình cha.
Giao Bạch lại hy vọng Chương Chẩm tám nhảm về vị anh ba kia của mình, để cậu có thể phân tích một phen.
Cái người Thích Dĩ Lạo kia ấy, có lẽ chỉ có tình anh em kết bái từ xưa là chân thật. Giao Bạch dự định chờ khi cấp bậc bản thân tăng mạnh mới giao chiến với hắn.
Nhiệt độ nói hạ là hạ, gió thu rất to, quạt mạnh buốt cả óc. Trong lớp Toán, giáo viên cầm phấn viết loạt soạt lên bảng mấy bài, gọi người lên làm. Giao Bạch cũng trong số đó, cậu được phân đến đề bài khó then chốt.
Giao Bạch xoa mặt đi lên bục giảng. Với thành tích học tập của nguyên chủ Vương Sơ Thu, nếu cậu vốn dĩ là học sinh 12/7 thì bây giờ chính là phân đoạn vả mặt.
Song nguyên chủ lại học ở trường cấp hai trên thị trấn trước khi tới Nam Thành, hai năm từ mười bảy đến mười chín tuổi đều ở trong cái giới kia. Giao Bạch có thể mang thân phận mới xuất hiện ở đây, toàn bộ đều do cậu lợi dụng bàn tay vàng bỏ tiền tìm được người giúp cậu lo liệu.
Hai mươi triệu đấy, xài không cần tiết kiệm.
Giao Bạch học lệch môn, tiếng Anh không ra sao, Toán thì tương đối ổn. Cậu cầm phấn viết từng công thức, mắt đảo quanh, sau đó cậu lau sạch, lại viết lần nữa.
“Sao tên thịt xào(2) kia còn chưa xuống?” Lương Đống khinh bỉ rung chân, cười: “Viết bừa, mịa.”
(2) Giao Bạch từng nói mình thích ăn thịt băm xào niễng, Lương Đống mỉa mai lại.
Thẩm Nhi An đang tính toán trên giấy nháp.
“Nó vẫn đang viết.” Lương Đống ra vẻ thiếu đứng đắn: “Câu này ít nhất phải dùng hết tất cả các công thức, nhưng nó ngạo mạn làm sai hết.”
Bạn nữ cùng bàn với Giao Bạch quay lại đạp Lương Đống: “Cậu thật phiền.”
“Đặt biệt danh cho người khác thì hay lắm à.” Cô hừ một tiếng, “Tớ thấy cậu đang ước ao đố kỵ Giao Bạch nhà tớ thì có.”
Ồ móa, đã thành “nhà tớ” rồi? Tên đĩ kia có nhân duyên tốt vậy sao? Lương Đống biến sắc mặt, Thẩm Nhi An đá gã một cái, ánh mắt rơi trên bảng đen.
Lúc vỗ vỗ tay để rụng hết phấn, Giao Bạch phát hiện Thẩm Nhi An đang đọc các bước giải đề của cậu.
Cậu cố ý lau sạch phương pháp thông thường, đổi sang cái phức tạp hơn, rất thú vị.
Còn chẳng phải sao, làm màu thành công.
Sau khi Giao Bạch ngồi xuống, nữ sinh cùng bàn đến gần, bội phục nói: “Bạch Bạch, cậu thật lợi hại nha.”
Tên ở nhà của Giao Bạch chính là nó, bạn bè hồi nhỏ thường gọi cậu như vậy. Đến đây mà còn có thể được người khác gọi bằng cái tên này, cậu rất vui vẻ: “Cậu biết tớ giải đúng hả?”
“Không biết.” Bạn nữ lắc đầu, “Nhưng cậu viết nhiều như thế, trông cũng rất ngầu.”
Giao Bạch: “…”
Giao Bạch không chỉ giải đúng đề đó mà còn giải rất trơn tru. Giáo viên khen tới tấp, bắt đầu từ thời điểm này, học sinh mới đến là trò cưng của ông.
Giao Bạch dùng một đề bài chiếm được tiếng tăm và độ hot, lượng người muốn tìm cậu xin wechat cũng tăng vọt, nhưng Giao Bạch không vui nổi.
Bởi cậu còn chưa công phá được bức tường lửa của Thẩm Nhi An.
Vào một buổi tối cuối tháng, sắp tới mười một giờ, Giao Bạch đang ngâm chân và làm bài tập, dưới tầng truyền đến tiếng huyên náo. Cậu tùy tiện xỏ dép lê ra cửa sổ ngó ra ngoài.
Hiểu rõ tình huống bên ngoài, Giao Bạch ngồi về chỗ, tiếp tục ngâm chân làm bài, tranh thủ nhắn một tin cho Chương Chẩm: Chị ơi, tầng sáu khu nhà em xảy ra hỏa hoạn, em đang ở tầng mười một, còn chưa làm xong bài. Kèm theo đó là một icon hoảng loạn luống cuống.
Thật ra đêm nay không có gió, những tầng không ở sát bên hẳn sẽ không có việc gì.
Chương Chẩm gửi tin nhắn thoại.
Giao Bạch hơi bất ngờ, đây là lần đầu tiên Chương Chẩm gửi tin nhắn thoại cho cậu. Cậu bật lên.
Không biết người đàn ông này đang ở đâu, xung quanh khá ồn. Anh giống như một người anh trai, giọng nói vững vàng khiến người khác an tâm: “Đám cháy xảy ra ở cùng một tòa nhà thì không thể chủ quan. Cậu mở cửa chính nhìn hành lang thử xem, nếu không có khói hoặc khói rất nhạt thì mau xuống đi, đừng dùng thang máy, phải đi thang bộ. Nếu có khói dày thì dùng khăn ướt bịt miệng mũi lại….
Sắc mặt Giao Bạch chợt biến, cậu ngửi được mùi khói, có gió!
Quả nhiên nói trước bước không qua.
Giao Bạch cầm điện thoại đi ra ngoài: “Thẩm thiếu gia?”
Trong phòng Thẩm Nhi An không một động tĩnh.
“Bạn học Thẩm?” Giao Bạch thay đổi cách gọi khác, vẫn không phản ứng.
“Thẩm Nhi An!”
Giao Bạch đợi vài giây rồi đạp cửa. Cậu đạp mấy lần mới đá tung cửa ra được, bên trong trống rỗng. Thẩm Nhi An đã sớm xuống con mẹ nó rồi, chẳng thèm nhắc cậu!
Đệt.
Mệt xác ông đây còn lo cho sự an nguy của cậu.
Giao Bạch thối mặt bước vội xuống tầng. Cậu trông thấy một con… Chuồn chuồn giấy trên bậc thang tầng chín.
Giao Bạch:???
Bình bịch bình bịch ——
Một loạt tiếng bước chân từ dưới tầng đi lên, tiết tấu gấp gáp hỗn loạn.
Thẩm Nhi An ôm một chiếc hộp gỗ nhỏ xuất hiện ở hành lang thông giữa tầng tám và tầng chín. Y nhận ra điều gì đó, dừng bước ngẩng đầu.
Thanh niên ngồi xổm bên tường, ngón tay nhặt chuồn chuồn giấy. Cậu phủi nhẹ cánh chuồn chuồn hai lần, sau đó kề sát vào, thổi thổi, cười nói: “Nhóc đáng thương, chủ nhân của mày ném mày ở đây à. Không sợ, anh sẽ dẫn mày đi tìm cậu ta.”
Thẩm Nhi An nhìn thấy thanh niên đứng dậy, đối diện ánh mắt của y, sững sờ lúng túng giấu chuồn chuồn ra sau lưng rồi lại cố gắng trấn định lấy nó ra.
“Ờm, tôi không giẫm lên nó.”
“Không tin thì cậu xem đi.” Giao Bạch xuống từng bậc, xòe chuồn chuồn giấy trên tay trước mặt Thẩm Nhi An.
Thẩm Nhi An vươn tay cầm chuồn chuồn giấy, đầu ngón tay chạm phải lòng bàn tay cậu.
Giao Bạch hơi khép tay, nắm lấy chuồn chuồn giấy và đầu ngón tay của thiếu niên. Cậu nhìn thẳng y, cười khanh khách: “Cậu còn chưa cảm ơn tôi đâu, Thẩm thiếu gia.”
Tác giả: Tây Tây Đặc
Biên tập: Christine
Trước khi xuyên vào truyện tranh, Giao Bạch là học sinh lớp mười hai, kiến thức sách giáo khoa vẫn nằm trong đầu cậu, nóng hầm hập. Cậu không cần tốn thời gian đi ôn tập, chỉ cần gắng hết sức diễn món đồ chơi dối trá phô trương buồn nôn trước mặt Thẩm thiếu gia mỗi ngày, thuận tiện quan sát phản ứng của đối phương là đủ.
Thẩm thiếu gia mặc quần áo đơn giản, đồng phục là xong, giày thể thao đi trên chân không phải hàng hiệu, nhìn chỗ nào cũng chẳng hề giống con nhà giàu. Có lẽ đây là do ảnh hưởng từ mẹ y, cuộc sống rất giản dị. Y là hotboy trường vô cùng kiệm lời, không hòa đồng, ngoại trừ Lương Đống thì không còn người bạn nào khác.
Giao Bạch vào học được một tuần, chưa từng nghe Thẩm Nhi An nói câu gì.
Mãi đến tận hơn nửa tháng sau, Giao Bạch tan học tới văn phòng tìm giáo viên…
“Không, sao.” Ở khúc ngoặt, nam sinh nói nhỏ với nữ sinh vừa va phải làm rơi tập ký họa của y và đang xin lỗi rối rít. Y còn định nói thêm gì đó nhưng dường như cảm thấy khó khăn, đầu lưỡi không nghe lệnh.
Khớp ngón tay đang nắm chặt tập ký họa của nam sinh nhợt nhạt phiếm xanh. Y cúi đầu, thân hình cao gầy đứng dưới bóng cây, tạo cảm giác ngượng ngùng và ngây thơ không sao tả xiết.
Giao Bạch lùi về sau nửa bước, trốn ở góc phòng, mũi chân ấn xuống đất. Nửa sau của “Gãy Cánh”, Lễ Giác quá tiện, Thẩm Nhi An quá tra, không có hỏa táng tràng(1). Hàng loạt fan cuồng nhân vật chính không chịu nổi nên yêu cầu đổi công, chọn bừa nam hai nam ba, hoặc nam bốn, nam năm, nam sáu lên chức. Weibo của tác giả bị bao vây tấn công cũng kiên quyết không thay đổi nội dung đã dự tính từ trước. Cô chỉ làm tính cách thiết lập của Thẩm Nhi An thêm đầy đủ, vẽ ra năm tháng tuổi trẻ của y.
(1) Truy thê hỏa táng tràng: Vế sau của câu “Ngạo kiều nhất thời sảng, truy thê hỏa táng tràng/傲娇一时爽, 追妻火葬场”, thường chỉ nam chính ban đầu ngạo kiều lạnh, cuối cùng để lấy lòng nữ chính mà dốc hết thủ đoạn.
Đại khái là so với tuyến truyện chính, các chương thời thiếu niên không đủ máu chó nên Giao Bạch không nhớ được bao nhiêu tình tiết.
Hóa ra Thẩm thiếu gia thuở thiếu thời hơi cà lăm nha. Đây chính là nguyên nhân y nói rất ít.
Giao Bạch tiếp tục quan sát.
Nữ sinh kia lè lưỡi, chạy chầm chậm rời khỏi, tóc đuôi ngựa đung đưa một độ cong hoạt bát đáng yêu. Cô không biết, thiếu niên cô thầm thích cũng thầm thích mình, trên trái tim hết sức chân thành có khắc tên cô.
Cõi đời này, thường gặp nhất là hữu duyên vô phận.
Giao Bạch thấy Thẩm Nhi An đứng nguyên tại chỗ chốc lát rồi xuống tầng. Cậu không đi tìm giáo viên mà dứt khoát nhanh nhẹn bám theo.
Thẩm Nhi An không ở nhà cũ, cũng không ở cùng Thẩm Ký. Y thuê một căn phòng cách trường không xa cũng chẳng gần, sống qua ba năm cấp ba. Căn phòng đó còn thuê cùng một học sinh cùng khối, bạn học kia phải tạm nghỉ học về nhà vì lý do cá nhân. Quảng cáo cho thuê vừa dán bên ngoài, Giao Bạch, kẻ vẫn luôn một mực chờ đợi thời cơ, thấy vậy vội tận dụng mọi thứ để dọn tới.
Giao Bạch xin nghỉ buổi sáng để chuyển đồ, bây giờ cậu là bạn cùng phòng của Thẩm Nhi An.
Tan học, ánh hoàng hôn rực rỡ ấm áp của buổi trời chiều nhún nhảy trên người các thiếu niên. Giao Bạch chậm rãi cưỡi xe đạp theo sau Thẩm Nhi An, cùng y tiến vào khu nhà, gửi xe đạp bên dưới tòa nhà số 27, sau đó lên tầng, dừng trước cửa phòng 1101 ở tầng số mười một.
Giao Bạch chờ mong sự thay đổi nét mặt của Thẩm Nhi An.
Ai ngờ Thẩm Nhi An không lộ ra cung bậc cảm xúc gì rõ ràng. Y lấy chìa khóa mở cửa vào nhà, đi về phía phòng ngủ của mình. Dường như với y mà nói, bạn cùng phòng là ai cũng chẳng có gì khác cả.
“Thật nhàm chán.” Giao Bạch khom lưng cởi giày, ném cặp sách vào phòng khách rồi tùy tùy tiện tiện vào bếp nấu cơm tối.
Cửa phòng Thẩm Nhi An vẫn luôn đóng, từ lúc tiến vào y chưa từng trở ra.
Giao Bạch cảm thấy, ở thời kỳ này, Thẩm Nhi An hệt một con thú nhỏ không có cảm giác an toàn, núp trong lớp vỏ của mình, sợ ánh sáng, sợ người lạ.
Đáng yêu một cách kỳ quái, muốn ôm trong ngực vuốt lông soàn soạt.
Giao Bạch chỉ tưởng tượng thôi, chứ cậu cũng không dám vuốt lông thật. Mấy hôm trước cậu vô tình biết một chuyện —— Thẩm Nhi An từng đánh nhau ở trường học.
Ngày ấy chính là lễ mừng thọ của lão thái thái, nguyên nhân là túi chuồn chuồn giấy trong ngăn bàn y bị một nam sinh xé nát, còn cùng đồng bọn chế giễu bộ dạng của y.
Học sinh có thành tích học tập và bề ngoài quá xuất sắc lại chưa từng mài dao tuốt gươm bao giờ, dễ khiến người khác đố kỵ và ức hiếp.
Bình thường Thẩm Nhi An là một người yên tĩnh, lúc bùng nổ tất nhiên sẽ chấn động đáng sợ.
Lần Giao Bạch ngồi ghế sau ô tô chứng kiến Thẩm Ký nhận điện thoại của giáo viên, cười thâm trầm lạnh lùng bảo giáo viên cứ tùy đi, xong liền nổi cáu ném di động.
Thẩm Ký tức giận, chắc là vì giáo viên miêu tả Thẩm Nhi An chảy máu đầy đầu, ngã sõng soài trên đất, tay ôm lấy chuồn chuồn giấy nát vụn khẽ gọi mẹ. Người đàn bà kia là căn nguyên của sự thù hận nơi Thẩm Ký, là nét bút xấu xí nhất trong cuộc đời y.
Sau sự kiện đánh nhau ở trường, Thẩm Nhi An mang vết thương đi học như thường lệ. Phụ huynh của nam sinh và đám đồng bọn bị y đánh thoi thóp cũng không tới trường gây chuyện.
Bởi vậy tin đồn Thẩm Nhi An là con riêng nhà hào môn bắt đầu lan truyền, nhưng cũng không lan truyền rộng lắm. Lương Đống vai chó săn nhe nanh múa vuốt cũng không phải để trang trí.
Giao Bạch không tiếp tục suy nghĩ nữa. Cậu chờ sáng mai cùng Thẩm Nhi An đi học, đâu biết được rằng, buổi sáng lúc cậu dậy là Thẩm Nhi An đã đi rồi.
Tan học cũng rất khó giao lưu.
Bình thường đều là Giao Bạch chờ Lương – mama – Đống đi khỏi mới tiếp cận Thẩm Nhi An. Cậu nói mười câu, Thẩm Nhi An cũng chẳng phát ra âm thanh nào.
May mắn thay, quan hệ bạn cùng phòng của bọn họ không hòa hợp nhưng cũng không cứng nhắc. Bọn họ sống chung dưới một mái nhà, đều có không gian riêng tư, miễn cưỡng coi là thuận hòa.
Đôi lúc Giao Bạch sẽ than thở với Chương Chẩm về bạn cùng phòng của cậu.
Chương Chẩm là người không biết đùa, anh giảng giải cho Giao Bạch rằng, mọi việc dĩ hòa vi quý, có mâu thuẫn gì thì ngồi xuống trò chuyện, nói rõ ràng, không nên động thủ, nếu động thủ thì không thể chịu thiệt.
Ngày càng giàu tình cha.
Giao Bạch lại hy vọng Chương Chẩm tám nhảm về vị anh ba kia của mình, để cậu có thể phân tích một phen.
Cái người Thích Dĩ Lạo kia ấy, có lẽ chỉ có tình anh em kết bái từ xưa là chân thật. Giao Bạch dự định chờ khi cấp bậc bản thân tăng mạnh mới giao chiến với hắn.
Nhiệt độ nói hạ là hạ, gió thu rất to, quạt mạnh buốt cả óc. Trong lớp Toán, giáo viên cầm phấn viết loạt soạt lên bảng mấy bài, gọi người lên làm. Giao Bạch cũng trong số đó, cậu được phân đến đề bài khó then chốt.
Giao Bạch xoa mặt đi lên bục giảng. Với thành tích học tập của nguyên chủ Vương Sơ Thu, nếu cậu vốn dĩ là học sinh 12/7 thì bây giờ chính là phân đoạn vả mặt.
Song nguyên chủ lại học ở trường cấp hai trên thị trấn trước khi tới Nam Thành, hai năm từ mười bảy đến mười chín tuổi đều ở trong cái giới kia. Giao Bạch có thể mang thân phận mới xuất hiện ở đây, toàn bộ đều do cậu lợi dụng bàn tay vàng bỏ tiền tìm được người giúp cậu lo liệu.
Hai mươi triệu đấy, xài không cần tiết kiệm.
Giao Bạch học lệch môn, tiếng Anh không ra sao, Toán thì tương đối ổn. Cậu cầm phấn viết từng công thức, mắt đảo quanh, sau đó cậu lau sạch, lại viết lần nữa.
“Sao tên thịt xào(2) kia còn chưa xuống?” Lương Đống khinh bỉ rung chân, cười: “Viết bừa, mịa.”
(2) Giao Bạch từng nói mình thích ăn thịt băm xào niễng, Lương Đống mỉa mai lại.
Thẩm Nhi An đang tính toán trên giấy nháp.
“Nó vẫn đang viết.” Lương Đống ra vẻ thiếu đứng đắn: “Câu này ít nhất phải dùng hết tất cả các công thức, nhưng nó ngạo mạn làm sai hết.”
Bạn nữ cùng bàn với Giao Bạch quay lại đạp Lương Đống: “Cậu thật phiền.”
“Đặt biệt danh cho người khác thì hay lắm à.” Cô hừ một tiếng, “Tớ thấy cậu đang ước ao đố kỵ Giao Bạch nhà tớ thì có.”
Ồ móa, đã thành “nhà tớ” rồi? Tên đĩ kia có nhân duyên tốt vậy sao? Lương Đống biến sắc mặt, Thẩm Nhi An đá gã một cái, ánh mắt rơi trên bảng đen.
Lúc vỗ vỗ tay để rụng hết phấn, Giao Bạch phát hiện Thẩm Nhi An đang đọc các bước giải đề của cậu.
Cậu cố ý lau sạch phương pháp thông thường, đổi sang cái phức tạp hơn, rất thú vị.
Còn chẳng phải sao, làm màu thành công.
Sau khi Giao Bạch ngồi xuống, nữ sinh cùng bàn đến gần, bội phục nói: “Bạch Bạch, cậu thật lợi hại nha.”
Tên ở nhà của Giao Bạch chính là nó, bạn bè hồi nhỏ thường gọi cậu như vậy. Đến đây mà còn có thể được người khác gọi bằng cái tên này, cậu rất vui vẻ: “Cậu biết tớ giải đúng hả?”
“Không biết.” Bạn nữ lắc đầu, “Nhưng cậu viết nhiều như thế, trông cũng rất ngầu.”
Giao Bạch: “…”
Giao Bạch không chỉ giải đúng đề đó mà còn giải rất trơn tru. Giáo viên khen tới tấp, bắt đầu từ thời điểm này, học sinh mới đến là trò cưng của ông.
Giao Bạch dùng một đề bài chiếm được tiếng tăm và độ hot, lượng người muốn tìm cậu xin wechat cũng tăng vọt, nhưng Giao Bạch không vui nổi.
Bởi cậu còn chưa công phá được bức tường lửa của Thẩm Nhi An.
Vào một buổi tối cuối tháng, sắp tới mười một giờ, Giao Bạch đang ngâm chân và làm bài tập, dưới tầng truyền đến tiếng huyên náo. Cậu tùy tiện xỏ dép lê ra cửa sổ ngó ra ngoài.
Hiểu rõ tình huống bên ngoài, Giao Bạch ngồi về chỗ, tiếp tục ngâm chân làm bài, tranh thủ nhắn một tin cho Chương Chẩm: Chị ơi, tầng sáu khu nhà em xảy ra hỏa hoạn, em đang ở tầng mười một, còn chưa làm xong bài. Kèm theo đó là một icon hoảng loạn luống cuống.
Thật ra đêm nay không có gió, những tầng không ở sát bên hẳn sẽ không có việc gì.
Chương Chẩm gửi tin nhắn thoại.
Giao Bạch hơi bất ngờ, đây là lần đầu tiên Chương Chẩm gửi tin nhắn thoại cho cậu. Cậu bật lên.
Không biết người đàn ông này đang ở đâu, xung quanh khá ồn. Anh giống như một người anh trai, giọng nói vững vàng khiến người khác an tâm: “Đám cháy xảy ra ở cùng một tòa nhà thì không thể chủ quan. Cậu mở cửa chính nhìn hành lang thử xem, nếu không có khói hoặc khói rất nhạt thì mau xuống đi, đừng dùng thang máy, phải đi thang bộ. Nếu có khói dày thì dùng khăn ướt bịt miệng mũi lại….
Sắc mặt Giao Bạch chợt biến, cậu ngửi được mùi khói, có gió!
Quả nhiên nói trước bước không qua.
Giao Bạch cầm điện thoại đi ra ngoài: “Thẩm thiếu gia?”
Trong phòng Thẩm Nhi An không một động tĩnh.
“Bạn học Thẩm?” Giao Bạch thay đổi cách gọi khác, vẫn không phản ứng.
“Thẩm Nhi An!”
Giao Bạch đợi vài giây rồi đạp cửa. Cậu đạp mấy lần mới đá tung cửa ra được, bên trong trống rỗng. Thẩm Nhi An đã sớm xuống con mẹ nó rồi, chẳng thèm nhắc cậu!
Đệt.
Mệt xác ông đây còn lo cho sự an nguy của cậu.
Giao Bạch thối mặt bước vội xuống tầng. Cậu trông thấy một con… Chuồn chuồn giấy trên bậc thang tầng chín.
Giao Bạch:???
Bình bịch bình bịch ——
Một loạt tiếng bước chân từ dưới tầng đi lên, tiết tấu gấp gáp hỗn loạn.
Thẩm Nhi An ôm một chiếc hộp gỗ nhỏ xuất hiện ở hành lang thông giữa tầng tám và tầng chín. Y nhận ra điều gì đó, dừng bước ngẩng đầu.
Thanh niên ngồi xổm bên tường, ngón tay nhặt chuồn chuồn giấy. Cậu phủi nhẹ cánh chuồn chuồn hai lần, sau đó kề sát vào, thổi thổi, cười nói: “Nhóc đáng thương, chủ nhân của mày ném mày ở đây à. Không sợ, anh sẽ dẫn mày đi tìm cậu ta.”
Thẩm Nhi An nhìn thấy thanh niên đứng dậy, đối diện ánh mắt của y, sững sờ lúng túng giấu chuồn chuồn ra sau lưng rồi lại cố gắng trấn định lấy nó ra.
“Ờm, tôi không giẫm lên nó.”
“Không tin thì cậu xem đi.” Giao Bạch xuống từng bậc, xòe chuồn chuồn giấy trên tay trước mặt Thẩm Nhi An.
Thẩm Nhi An vươn tay cầm chuồn chuồn giấy, đầu ngón tay chạm phải lòng bàn tay cậu.
Giao Bạch hơi khép tay, nắm lấy chuồn chuồn giấy và đầu ngón tay của thiếu niên. Cậu nhìn thẳng y, cười khanh khách: “Cậu còn chưa cảm ơn tôi đâu, Thẩm thiếu gia.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất