Những Ngày Tháng Tôi Trồng Rau

Chương 8: Thỏa thuận

Trước Sau
Nguyên Gia Khánh thật sự không thể tin được hạnh phúc đến quá bất ngờ.

Nhưng mà người đàn ông âu phục tỏ ý giá cả phải giảm một chút thỏa đáng cho hắn, dù sao hắn mua số lượng rất nhiều.

"Không, không có vấn đề, tám đồng một cân thế nào, giá tiền này không thể ít hơn nữa."

Nguyên Gia Khánh cũng biết đạo lý mua nhiều thì phải giảm giá thích hợp, cậu suy nghĩ một lát nhưng thật ra là đang thương lượng giá cả với 345 trong đầu.

345 nghe xong hiểu ra sao, bởi vì tinh cầu của bọn nó chưa từng có giảm giá, thế là liền toàn quyền giao cho Nguyên Gia Khánh phụ trách.

Nguyên Gia Khánh cảm thấy mỗi cân giảm miễn hai đồng tiền, một ngàn cân chính là hai ngàn đồng, thật sự là rất có lời.

Số tiền này cùng trong lòng người đàn ông âu phục dự tính giá cả gần như, thế là hắn bỏ số lẻ đi, hỏi cậu có thể cung ứng bao nhiêu. Dù sao như vậy thì hắn mới có thể quyết định mỗi ngày bán ra dược thiện rau quả, hắn chuẩn bị làm hình thức hunger marketing, cung cấp số lượng có hạn, vật hiếm thì quý thôi.

"Tôi có thể bảo đảm mỗi lần năm trăm cân lượng." Nguyên Gia Khánh đoán chừng một chút mình lần này mang lượng rau quả từ không gian ra.

Cậu đã bán hơn hai mươi cân, xem bộ dáng là so với đồ ăn cậu bày ra ban đầu ít đi một phần ba, cũng chính là cậu lần thứ nhất lấy ra khoảng chừng sáu mươi cân.

Mà cậu chỉ từ trong không gian lấy ra khoảng chừng một phần mười, như vậy lần này chí ít có thể thu hoạch năm trăm cân rau quả.

"Tốt lắm, bây giờ cậu có thể đưa toàn bộ đồ ăn cho tôi không?"

"Có thể, nhưng tôi phải, tôi phải đi trong đất hát."

Người đàn ông âu phục nghe vậy càng hài lòng hơn, quả nhiên là rau quả mới mẻ mới từ trong trong đất hái ra là tốt nhất: "Cần tôi kêu xe đi trong đất nhà cậu kéo không?"

Nguyên Gia Khánh cảm thấy hoảng hốt, chính cậu xác thực không có cách nào đưa nhiều đồ ăn như vậy tới, thế nhưng nếu có người cùng cậu vậy bí mật của 345 không phải bại lộ sao?

Lão Lý nhìn cậu mặt lộ vẻ chần chờ, đoán chừng có cái khó nói: "Nếu không như vậy đi, nếu như cậu có thể tự mình đưa tới liền đưa đến dược thiện của nhà Điền, nếu như không được liền gọi cho chúng tôi, chúng tôi có thể kêu xe vận tải đón cậu."

"Được!"



Cậu chắc chắn sẽ không để bọn họ cùng nhau đi cùng, cùng lắm thì mình vất cả hơn một chút chuyển mấy chuyến.

Hẹn địa điểm cẩn thận, hai người rời đi, trước khi rời đi còn đem đồ ăn Nguyên Gia Khánh bày ra toàn bộ mang đi, Nguyên Gia Khánh một thân nhẹ nhàng trở lại ngõ nhỏ, một cái lắc mình tiến vào không gian.

Vừa đến không gian cậu liền không khống chế được lớn tiếng kêu lên: "A! 345, bọn họ muốn mua toàn bộ đồ ăn! Có số tiền kia chân em ấy liền có thể trị! 345, cảm ơn mày."

Nguyên Gia Khánh ôm chặt lấy 345 đang ngủ gật trên ghế nằm, hưng phấn xoay vòng vòng. Lúc này, cậu mới chính gỡ xuống gánh nặng, biến trở về bộ dáng của thiếu niên mười tám mười chín tuổi nên có.

345 đột nhiên bị giơ bay lên trời giật nảy cả mình, theo bản năng "Gâu" một tiếng, tiếp đó không dám tin duỗi móng vuốt bưng kín miệng của mình, nó thế mà phát ra tiếng chó sủa! Đúng là sỉ nhục!

"Cậu thả tôi xuống!"

Nguyên Gia Khánh cười đưa nó thả lại ghế nằm, vuốt ve da kim loại màu trắng bạc của nó, tạm thời xem như vuốt lông đi, một thân da kim loại của nó không giống cậu nhìn thấy lạnh lẽo như thế, ngược lại mang theo nhiệt độ, mà lại rất mềm mại, ngoài da kim loại bên ngoài thì 345 thật giống như con chó chân chính.

345 không dám tin nó thế mà bị Nguyên Gia Khánh vuốt ve đến dễ chịu đến muốn hô ra... Quả nhiên mặc kệ là chó gì, đều chạy không thoát tập tính của chó.

"345, thật sự cảm ơn mày, chỉ cần em trai tao khỏi bệnh rồi, cho dù mày muốn tao làm cái gì tao đều sẽ làm cho tốt."

Nguyên Gia Khánh lần nữa chân thành nói lời cảm ơn, cậu cảm thấy 345 thật giống như bên trên phái xuống tới cứu vớt cậu, mang cho cậu hi vọng.

"Hừ hừ, cậu biết thì tốt, đúng rồi, cậu mau nhìn." 345 nhảy xuống ngực của cậu chạy đến phía dưới màn hình điện tử.

"Bây giờ tăng mười điểm năng lượng giá trị rồi! Cậu bán đồ ăn thì những người đó sau khi ăn vào mà cảm thấy hài lòng sẽ cho giá trị hài lòng để báo đáp lại, cho nên về sau cậu phải cố gắng trồng rau đó!"

"Ừ, tao hiểu rồi."

—— ——

Sau khi phấn khích trôi qua, Nguyên Gia Khánh nghĩ đến muốn thế nào mới có thể đưa nhiều rau quả như vậy mang đi ra ngoài, chủ yếu là cậu có thể đưa rau quả đặt ở đâu?



Muốn thần không biết quỷ không hay, không thể để cho người khác phát hiện bỗng dưng xuất hiện một đống đồ ăn, còn phải tự nghĩ cách đưa qua dược thiện của nhà Điền.

Cậu quyết định ra ngoài ven đường đi một chút, nhìn xem có nơi nào thích hợp.

Ra không gian từ ngõ hẻm ra ngoài, cậu nghĩ tới phụ cận chợ bán thức ăn sẽ có rất nhiều xe tư nhân chở hàng, cậu nhất định có thể thuê xe chở đồ ăn cho cậu!

Nghĩ đến đó Nguyên Gia Khánh đi một vòng quanh chợ bán thức ăn chỉ chốc lát ngay tại chợ bán thức ăn bên kia nhìn thấy mấy tráng hán cởi trần ngồi dưới đất hút thuốc nói chuyện phiếm, phía sau bọn họ dừng lại từng chiếc xe chở hàng lớn.

Nguyên Gia Khánh đi lên trước tìm một tráng hán nhìn tương đối hiền lành: "Anh ơi, xe của anh có thể chở đồ ăn của em không?

"Có thể, đi đâu?"

Tráng hán bóp tắt tàn thuốc, cầm lấy áo khoác ở sau lưng mặc vào: "Một bên lái xe nửa giờ, 500 cân trở lên thì một trăm đồng một chuyến, xa hơn thì tăng giá."

Nguyên Gia Khánh nghe thấy giá cả có chút đau thịt, muốn đi hỏi những người khác một chút, thế nhưng tráng hán nói cho cậu biết tất cả mọi người đều lấy giá này, hắn thân thể cường tráng còn có thể giúp khuân chuyển đồ ăn, coi như nhặt được sức lao động miễn phí.

Thế là Nguyên Gia Khánh cắn răng một cái nhẹ gật đầu cùng tráng hán lên xe ngồi phía trước xe chở hàng, nói cho tráng hán lái xe đến vùng ngoại ô phía tây thành phố.

Đó là quãng đường mà cậu đạp xe vào buổi sáng, lúc đó cậu để ý thấy một khu vườn rau trống trải, vườn rau kia có kích thước tương đương với vườn rau số hai trong không gian cho nên cậu không nhịn được nhìn nhiều một chút, mà vừa lúc không tính đặc biệt xa, nửa giờ đường xe là đủ.

Tài xế lúc đầu nhìn khuôn mặt cậu còn tưởng rằng cậu nhỏ hơn hắn mấy tuổi, không ngờ sau khi cậu mở miệng lại cảm thấy tuổi tác không hợp, một lát hỏi ra mới biết được cậu mới mười tám tuổi, làn da rám nắng là do phơi nắng cả ngày trên công trường.

"Kiếm ăn không dễ dàng, thằng nhóc như cậu rất kiên cường nha như đứa con gái của chị anh, trạc tuổi cậu mà suốt ngày chỉ biết chơi game, cơm phải đưa tận miệng mới ăn nào có như cậu hiểu chuyện như thế.

Nguyên Gia Khánh cười nhưng không đáp lại, thật ra trước khi gặp phải tên cặn bã đó, cậu sao lại không phải bảo bối trong nhà, mặc dù không đến mức ngay cả cơm dâng tận miệng thế nhưng mẹ cậu có đồ gì tốt cũng điều cho cậu, cậu cũng coi như là hoàng tử bé.

Tráng hán nghĩ cậu mệt nên cũng không quấy rầy cậu nghỉ ngơi, hai mươi phút sau hai người đến bãi đất hoang kia liền dừng lại, xe dừng ở ven đường, tráng hán muốn giúp đỡ buổi chiều nhưng bị Nguyên Gia Khánh nói dốc ngăn lại.

"Anh trai để em đi xem đồ ăn hái tốt đã đặt ở chỗ đó chưa, nếu đã đặt rồi thì em bảo anh đến phụ, anh lên xe ngồi trước đi, em về ngay."

Tráng hán thấy gần đó không có chỗ che nắng, mà hắn lại sợ nóng nên gật đầu lên xe, trên xe ít nhất cũng có lều để tránh ánh nắng mặt trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau