Chương 16: Thuốc bổ
Vừa thấy người phụ nữ, Tiểu Hải trốn vụt ra sau chân Bạch Lãng, tay bấu chặt ống quần anh.
Khá bất ngờ nhưng anh vẫn mỉm cười chào hỏi, “Chào bác, bác là?”
Bà cười niềm nở, “Ôi suýt thì quên, tôi là bảo mẫu Dương Lệ được Cừu tiên sinh thuê chăm sóc Tiểu Hải, Tiểu Hải gọi tôi là dì Dương,” – rồi bà ta cười với thằng bé nhưng bị nó né đi, “Cừu tiên sinh có dặn tôi mấy hôm tới Tiểu Hải ở với Bạch tiên sinh, nhưng tôi biết Bạch tiên sinh là đàn ông lại bận trăm công nghìn việc, hẳn không tiện trông nom, nên thôi để tôi giúp cho.”
Thấy anh hơi nhíu mày định từ chối khéo, Dương Lệ bật cười nói tiếp, “Tôi biết Bạch tiên sinh rất nhiệt tình, sẵn sàng chăm sóc Tiểu Hải, nhưng tôi cũng mất hơn nửa năm mới quen tính nết thằng bé, bình thường Cừu tiên sinh ít khi ở nhà nên không biết thằng bé rất kén ăn lại bướng, để người khác chăm sóc sẽ không quen, có khi còn ảnh hưởng đến việc học tập của cháu.”
Nói đến đây, bà nhìn Tiểu Hải đầy trìu mến, “Tiểu Hải chỉ đang thấy mới lạ thôi, không thì thế này, những ngày đi học thì để Tiểu Hải về nhà cho tiện, hôm nào nghỉ thì Bạch tiên sinh đón đi chơi một hai hôm, ai cũng thoải mái phải không nào? Tôi nhận đồng lương của Cừu tiên sinh cũng không ngại.”
Dương Lệ nói rất có đầu cuối lại hợp tình hợp lý, kết hợp với quần áo trên người, nụ cười thân thiện và chiếc vòng ngọc trai trên tay, trông bà hệt như một quý phu nhân giàu có được giáo dục tử tế mà không phải bảo mẫu thông thường, đến Bạch Lãng nghe xong cũng phải công nhận rằng lời bà rất hợp lý.
Tiểu Hải lo lắng giật nhẹ ống quần anh, “Con, con không về nhà đâu, ba ba cho con ở nhà chú rồi! Con sẽ không ăn linh tinh, con không cần bánh thỏ nữa, con, con muốn ở với chú…”
Bạch Lãng cười xoa đầu nó và nói với Dương Lệ, “Dì Dương nói phải, có lẽ tôi sẽ không chăm sóc chu đáo được cho Tiểu Hải, nhưng dù gì Cừu tiên sinh cũng đồng ý, tôi không thể nuốt lời! Nên cứ để Tiểu Hải ở nhà tôi, nếu cháu muốn về nhà, tôi sẽ đưa cháu về ngay. Không có gì bất tiện cả!”
Thằng bé ôm chầm lấy chân anh, “Con sẽ không đòi, con sẽ ngoan…”
Anh chỉ biết vỗ đầu trấn an nỗi bất an thể hiện qua hành động của nó.
Dương Lệ lại nhìn Cừu Tiểu Hải với ánh mắt yêu thương pha lẫn trách cứ, “Ôi, Bạch tiên sinh thật biết cách chiều người, tôi đây muốn gần gũi với Tiểu Hải cũng phải tốn rất nhiều công sức mới được.”
Những lời này còn có ý gì khác hay không, anh không muốn miệt mài phỏng đoán, chỉ cười rằng, “Hôm nay ngại quá, để dì Dương đến vô ích rồi. Bao giờ Cừu tiên sinh về, tôi sẽ chuyển tấm lòng của dì Dương đến Cừu tiên sinh.”
Dương Lệ thở dài, “Cũng chỉ vì tôi quá thương Tiểu Hải không có mẹ thôi mà. Haiz, thằng bé đáng thương.”
Nụ cười trên môi anh nhạt bớt, anh đã hiểu phần nào lý do tại sao Tiểu Hải không thích người phụ nữ này.
“Vậy thôi cứ để Tiểu Hải ở lại nhà Bạch tiên sinh theo ý nó đi,” – Dương Lệ nhấc bình giữ nhiệt bên trong chiếc túi vải vẫn đeo bên người ra, “Đây là thuốc bác sỹ Trần kê để Tiểu Hải tẩm bổ, trước thằng bé hay ốm đau, Cừu tiên sinh rất lo lắng, thuốc này phải dùng đều đặn mới có hiệu quả, gián đoạn sẽ không tốt, tôi có chuẩn bị sẵn phần cho ba ngày để Bạch tiên sinh cầm về, nhờ ngài cho Tiểu Hải uống một chén sau khi ăn tối.”
Anh nhớ ra món thuốc mà Tiểu Hải vẫn nhắc tối qua, nhận lấy và mỉm cười, “Cám ơn, phiền bác quá.”
Cừu Tiểu Hải trừng mắt nhìn bình thuốc, muốn kháng nghị lắm mà nhớ mình đã hứa rồi nên chỉ dám xị mặt tiếp tục rúc đầu vừa chân anh.
Sau khi nhận thuốc, bà ta lại nhắc nhở thêm một vài triệu chứng như buồn ngủ các thứ sau khi uống, rồi cúi xuống dặn dò thằng bé như bậc tiền bối trong nhà, “Tiểu Hải phải ngoan ngoãn vâng lời Bạch tiên sinh nghe chưa? Đừng làm phiền Bạch tiên sinh nhé.”
Tiểu Hải ôm chặt đùi anh, ủ rũ vâng lời.
Thấy vậy, anh bèn xoay người bế nó lên, “Được rồi, chúng ta đi thôi, con chào dì Dương đi.”
Tiểu Hải ngơ ngác vì hành động đột ngột của anh, đây là lần đầu tiên Bạch Lãng ôm nó, thằng bé lập tức ôm chặt lấy anh, ngoan ngoãn chào, “Con chào dì Dương.”
Bạch Lãng cũng chào tạm biệt với Dương Lệ rồi bế thẳng Tiểu Hải về phía xe đang đỗ.
***
Lên xe, Bạch Lãng đặt cu cậu vẫn ỉu xìu vào ghế và thắt dây an toàn cho nó.
Sự im lặng của Tiểu Hải làm Hồng Hồng ngồi trên ghế lái cũng phải ngoái lại nhìn mấy lần.
Thằng bé vốn tinh nghịch hiếu động giờ ngồi im thin thít, anh biết phần lớn là do nó có cảm giác không an toàn, anh mềm lòng nhỏ nhẹ nói, “Lát nữa chú cháu mình đi mua bánh bao thỏ con nhé.”
Thằng bé lắc đầu rầu rĩ, “Con không ăn đâu.”
Anh xoa nhẹ cái đầu con con vẫn gục xuống, “Không sao cả, con muốn gì cứ nói ra, nếu không đúng thì chú sẽ đánh con, nhưng không đưa con về nhà.”
Thằng bé ngẩng đầu nhìn anh, trong đôi mắt trong trẻo sáng ngời, lí nhí hỏi, “… Thật chứ ạ?”
“Thật, nếu chú đánh không đau thì vẫn còn Hồng Hồng,” – anh quyết định kéo thêm một người nữa cho có bạn có bè.
Hồng Hồng lẳng lặng nhìn kính chiếu hậu.
Lần này thì thằng bé hăm hở ra trò, gật đầu cái rụp, “Vưng ạ!” – rồi lại cảm thấy không đúng mà sửa lại, “Nhưng con không đòi hỏi thật mà, bánh bao thỏ là ba ba nói, không phải con đòi đâu.”
Bạch Lãng bật cười, “Rồi, chú nhớ mà.”
***
Hôm ấy ăn tối xong, Cừu Tiểu Hải nhăn nhó nhìn bát thuốc đầy đau khổ, Bạch Lãng để phần một chiếc bánh bao nhân đậu đỏ định để nó ăn cho đỡ đắng, trong khi đó anh lên mạng tra xem có cần chú ý gì trong chế độ dinh dưỡng để tránh làm mất hiệu quả của thuốc không. Vậy mà chẳng ngờ, mới nãy thằng bé còn loi choi như khỉ, giờ đã bắt đầu dụi mắt buồn ngủ sau khi uống bát thuốc, chiếc bánh anh để phần cũng chẳng kịp phát huy công dụng. Hiệu quả của bát thuốc nhanh đến nỗi chính anh cũng ngạc nhiên, nhưng nghĩ hẳn do mình không biết nên chỉ còn nước vội vàng thay quần áo cho Tiểu Hải lên giường ngủ.
Một buổi tối yên tĩnh hiếm hoi, anh xem lại kịch bản và chọn mấy đĩa phim để tập lại phương pháp diễn mà Chu Khoan từng hướng dẫn. Vừa tập anh vừa để ý động tĩnh, Tiểu Hải ngủ lúc 7h tối, có lẽ đến 2h sáng sẽ tỉnh dậy.
Thế nhưng cho đến khi anh tắt đèn, thằng bé vẫn nằm im thin thít trong chăn, thậm chí gần như không hề trở mình lần nào. Anh sang kiểm tra một lần cuối, thầm nhủ ngày mai phải tắm rửa cho thằng bé trước rồi mới ăn tối, thậm chí với tình hình này còn phải tranh thủ đánh răng sớm trước khi nó lăn ra ngủ.
Thế nhưng một sự thật tàn khốc đang chờ đợi anh vào sáng hôm sau.
Tiểu Hải đái dầm.
***
Bạch Lãng nhức đầu nhìn đống chăn đệm ẩm ướt, phải công nhận rằng tuy Dương Lệ nói năng chẳng để ý gì đến cảm nhận của Tiểu Hải, nhưng phương diện chăm sóc thì vẫn rất lành nghề, một gã đàn ông chưa từng nuôi con như anh đúng là phải mất một khoảng thời gian quá độ may ra mới quen được.
Tiểu Hải cởi truồng đứng bên mím môi, vai rũ xuống, lí nha nhí nhí rằng nó quên mặc quần nhỏ trắng, trước kia toàn dì Dương mặc cho, khi mặc sẽ không sợ đái ra giường, rồi nó chạy ra lục đống đồ mà Hồng Hồng chuyển đến hôm trước, tìm ra bịch ‘quần nhỏ trắng’ chính là bịch bỉm kia, thấp thỏm đưa cho Bạch Lãng.
Anh chưa kiểm chứng thông tin một đứa trẻ năm tuổi còn đái dầm hay không, nhưng cảm giác trong anh lúc này đã bắt đầu thấy kỳ lạ, anh cầm và hỏi nó, “Đêm nào con cũng mặc loại quần này à?” – nhưng đêm Cừu Tiềm ở đây, thằng bé không đái dầm.
Cậu bé hết gật rồi lại lắc, “Trước không cần, mấy hôm nay mới phải mặc,” – chân trái còn chà chà lên chân phải ủ rũ, “Dì Dương bảo uống thuốc nhiều sẽ bị như thế, chú đừng lo, chú, chú đừng nói cho ba ba biết nhá.”
Lại thuốc? Anh nhíu mày, di động bỗng vang lên.
Anh nhấc máy, là Cừu Tiềm gọi về từ nước ngoài. Hỏi đáp một chút tình hình của Tiểu Hải cho Cừu Tiềm nghe và không đả động gì về vụ tè dầm sáng nay bởi thằng bé đang nhìn anh bằng đôi mắt đầy tội nghiệp. Anh đưa di động để nó được nói chuyện với cha mình.
Hiển nhiên là nhóc con sướng rơn người, cứ trần truồng thế nhảy lông nhông khắp nhà và khoe rằng mình ngoan ngoãn vâng lời ra sao, anh đứng cạnh chỉ biết cười khổ, điểm lại thời gian và nhẩm tính còn phải tắm rửa thay quần áo nữa mà còn buôn thì kiểu gì cũng đến trường muộn, vậy nên anh dứt khoát lấy lại điện thoại, cúp máy hộ nó và bắt đầu công cuộc bận rộn buổi sáng.
Đương nhiên, lại một cuộc chiến bảo mẫu và tiểu thiếu gia.
Sau khi đưa Tiểu Hải đến trường suôn sẻ, anh bắt đầu gọi công ty giặt là đến xử lý đống đệm chăn đầy nước đái. Khi mọi thứ đã xong xuôi, anh ngồi vào máy tính tìm kiếm thông tin bằng các từ khóa ‘năm tuổi’, ‘đái dầm’ và sau khi hoàn thành khóa huấn luyện nho nhỏ về sức khỏe trẻ thơ thì anh phát hiện tình trạng của Tiểu Hải vẫn trong phạm vi chấp nhận được. Cảm thấy yên tâm hơn, Bạch Lãng tắt máy, cũng là lúc cơn mệt mỏi ập đến, anh quyết định chuyển phạm vi hoạt động sang ghế sofa dài để nghỉ ngơi trong chốc lát. Dù sao thời gian này cũng đang rảnh rỗi, có thể lười thêm một chút.
Và hiển nhiên ngủ ngày thì dễ bị bóng đè.
Bạch Lãng ngủ không yên trên sofa, bởi anh lại mơ về cảnh tượng mình chết trong kiếp trước.
Trước thường bị Cừu Tiềm vần vò hàng đêm nên gần như lúc nào anh cũng sức cùng lực kiệt ngủ li bì chẳng biết trời trăng. Có mơ thấy thì tâm trạng cũng không còn ân hận và tuyệt vọng sâu sắc như những lần trước, bởi mọi thứ đều đã sáng tỏ, có thể sống lại đã là một điều vô cùng may mắn.
Mà lần này, anh lại được trông thấy cảnh tượng sau khi mình ngất đi.
Cừu Tiềm khi đó hoảng hốt vì anh, khuôn mặt nghiêm nghị và sắc bén không giống lắm với Cừu Tiềm ở chung với anh bây giờ, tuy có hơi đa nghi nhưng ít ra còn có cảm giác tươi trẻ. Cũng phải thôi, đây là khi Cừu Tiềm đã tiếp quản gia tộc được mấy năm, sự nghiệp đại thành.
Nhưng khi hình ảnh thay đổi, Cừu Tiềm đứng ngoài phòng chờ phẫu thuật sau khi gọi cấp cứu đưa anh đến bệnh viện, gã bỗng chuyển bước đi đến một tầng khác. Đây là lần đầu tiên anh mơ thấy cảnh tượng này và đoán chắc hẳn tình cờ Cừu Tiềm có một người thân khác nằm viện cần đi thăm, thế là tinh thần của anh cứ bất giác theo gã đến phòng bệnh đặc biệt kia, vẻ mặt gã trầm lặng và chiếc giường bệnh chỉ còn để lộ nửa đầu người…
Anh choàng giật mình bật dậy.
Khi đó, trán anh đã nhễ nhại mồ hôi và trái tim không ngừng vang lên bình bịch.
… Đó là một thiếu niên, anh chắc chắn.
Vóc dáng của một thiếu niên trạc tuổi Cừu Tiểu Hải mười năm sau.
Kiếp trước, Cừu Tiềm giấu Tiểu Hải rất kỹ, không để thằng bé xuất hiện trước mắt mọi người, nó khác hẳn với cảnh tượng mấy hôm trước anh bắt gặp Cừu Tiềm cứ phải hớt hải lẽo đẽo đi theo thằng bé.
Chuyện gì đã xảy ra…
Liệu có phải Tiểu Hải đã xảy ra chuyện gì nên Cừu Tiềm mới như thế?
Anh khó khăn nuốt nước miếng với cổ họng khô khốc, đáy lòng nhen nhúm một khả năng điên rồ.
Mấy phút sau, anh gạn một chén thuốc nhỏ từ bình giữ nhiệt, lặng lẽ ra ngoài một mình.
Ba ngày sau, anh gọi một cuộc điện thoại Quốc tế cho Cừu Tiềm.
Nghe xong, gã lập tức thu xếp hành lý đáp chuyến bay muộn trở về nước.
Khá bất ngờ nhưng anh vẫn mỉm cười chào hỏi, “Chào bác, bác là?”
Bà cười niềm nở, “Ôi suýt thì quên, tôi là bảo mẫu Dương Lệ được Cừu tiên sinh thuê chăm sóc Tiểu Hải, Tiểu Hải gọi tôi là dì Dương,” – rồi bà ta cười với thằng bé nhưng bị nó né đi, “Cừu tiên sinh có dặn tôi mấy hôm tới Tiểu Hải ở với Bạch tiên sinh, nhưng tôi biết Bạch tiên sinh là đàn ông lại bận trăm công nghìn việc, hẳn không tiện trông nom, nên thôi để tôi giúp cho.”
Thấy anh hơi nhíu mày định từ chối khéo, Dương Lệ bật cười nói tiếp, “Tôi biết Bạch tiên sinh rất nhiệt tình, sẵn sàng chăm sóc Tiểu Hải, nhưng tôi cũng mất hơn nửa năm mới quen tính nết thằng bé, bình thường Cừu tiên sinh ít khi ở nhà nên không biết thằng bé rất kén ăn lại bướng, để người khác chăm sóc sẽ không quen, có khi còn ảnh hưởng đến việc học tập của cháu.”
Nói đến đây, bà nhìn Tiểu Hải đầy trìu mến, “Tiểu Hải chỉ đang thấy mới lạ thôi, không thì thế này, những ngày đi học thì để Tiểu Hải về nhà cho tiện, hôm nào nghỉ thì Bạch tiên sinh đón đi chơi một hai hôm, ai cũng thoải mái phải không nào? Tôi nhận đồng lương của Cừu tiên sinh cũng không ngại.”
Dương Lệ nói rất có đầu cuối lại hợp tình hợp lý, kết hợp với quần áo trên người, nụ cười thân thiện và chiếc vòng ngọc trai trên tay, trông bà hệt như một quý phu nhân giàu có được giáo dục tử tế mà không phải bảo mẫu thông thường, đến Bạch Lãng nghe xong cũng phải công nhận rằng lời bà rất hợp lý.
Tiểu Hải lo lắng giật nhẹ ống quần anh, “Con, con không về nhà đâu, ba ba cho con ở nhà chú rồi! Con sẽ không ăn linh tinh, con không cần bánh thỏ nữa, con, con muốn ở với chú…”
Bạch Lãng cười xoa đầu nó và nói với Dương Lệ, “Dì Dương nói phải, có lẽ tôi sẽ không chăm sóc chu đáo được cho Tiểu Hải, nhưng dù gì Cừu tiên sinh cũng đồng ý, tôi không thể nuốt lời! Nên cứ để Tiểu Hải ở nhà tôi, nếu cháu muốn về nhà, tôi sẽ đưa cháu về ngay. Không có gì bất tiện cả!”
Thằng bé ôm chầm lấy chân anh, “Con sẽ không đòi, con sẽ ngoan…”
Anh chỉ biết vỗ đầu trấn an nỗi bất an thể hiện qua hành động của nó.
Dương Lệ lại nhìn Cừu Tiểu Hải với ánh mắt yêu thương pha lẫn trách cứ, “Ôi, Bạch tiên sinh thật biết cách chiều người, tôi đây muốn gần gũi với Tiểu Hải cũng phải tốn rất nhiều công sức mới được.”
Những lời này còn có ý gì khác hay không, anh không muốn miệt mài phỏng đoán, chỉ cười rằng, “Hôm nay ngại quá, để dì Dương đến vô ích rồi. Bao giờ Cừu tiên sinh về, tôi sẽ chuyển tấm lòng của dì Dương đến Cừu tiên sinh.”
Dương Lệ thở dài, “Cũng chỉ vì tôi quá thương Tiểu Hải không có mẹ thôi mà. Haiz, thằng bé đáng thương.”
Nụ cười trên môi anh nhạt bớt, anh đã hiểu phần nào lý do tại sao Tiểu Hải không thích người phụ nữ này.
“Vậy thôi cứ để Tiểu Hải ở lại nhà Bạch tiên sinh theo ý nó đi,” – Dương Lệ nhấc bình giữ nhiệt bên trong chiếc túi vải vẫn đeo bên người ra, “Đây là thuốc bác sỹ Trần kê để Tiểu Hải tẩm bổ, trước thằng bé hay ốm đau, Cừu tiên sinh rất lo lắng, thuốc này phải dùng đều đặn mới có hiệu quả, gián đoạn sẽ không tốt, tôi có chuẩn bị sẵn phần cho ba ngày để Bạch tiên sinh cầm về, nhờ ngài cho Tiểu Hải uống một chén sau khi ăn tối.”
Anh nhớ ra món thuốc mà Tiểu Hải vẫn nhắc tối qua, nhận lấy và mỉm cười, “Cám ơn, phiền bác quá.”
Cừu Tiểu Hải trừng mắt nhìn bình thuốc, muốn kháng nghị lắm mà nhớ mình đã hứa rồi nên chỉ dám xị mặt tiếp tục rúc đầu vừa chân anh.
Sau khi nhận thuốc, bà ta lại nhắc nhở thêm một vài triệu chứng như buồn ngủ các thứ sau khi uống, rồi cúi xuống dặn dò thằng bé như bậc tiền bối trong nhà, “Tiểu Hải phải ngoan ngoãn vâng lời Bạch tiên sinh nghe chưa? Đừng làm phiền Bạch tiên sinh nhé.”
Tiểu Hải ôm chặt đùi anh, ủ rũ vâng lời.
Thấy vậy, anh bèn xoay người bế nó lên, “Được rồi, chúng ta đi thôi, con chào dì Dương đi.”
Tiểu Hải ngơ ngác vì hành động đột ngột của anh, đây là lần đầu tiên Bạch Lãng ôm nó, thằng bé lập tức ôm chặt lấy anh, ngoan ngoãn chào, “Con chào dì Dương.”
Bạch Lãng cũng chào tạm biệt với Dương Lệ rồi bế thẳng Tiểu Hải về phía xe đang đỗ.
***
Lên xe, Bạch Lãng đặt cu cậu vẫn ỉu xìu vào ghế và thắt dây an toàn cho nó.
Sự im lặng của Tiểu Hải làm Hồng Hồng ngồi trên ghế lái cũng phải ngoái lại nhìn mấy lần.
Thằng bé vốn tinh nghịch hiếu động giờ ngồi im thin thít, anh biết phần lớn là do nó có cảm giác không an toàn, anh mềm lòng nhỏ nhẹ nói, “Lát nữa chú cháu mình đi mua bánh bao thỏ con nhé.”
Thằng bé lắc đầu rầu rĩ, “Con không ăn đâu.”
Anh xoa nhẹ cái đầu con con vẫn gục xuống, “Không sao cả, con muốn gì cứ nói ra, nếu không đúng thì chú sẽ đánh con, nhưng không đưa con về nhà.”
Thằng bé ngẩng đầu nhìn anh, trong đôi mắt trong trẻo sáng ngời, lí nhí hỏi, “… Thật chứ ạ?”
“Thật, nếu chú đánh không đau thì vẫn còn Hồng Hồng,” – anh quyết định kéo thêm một người nữa cho có bạn có bè.
Hồng Hồng lẳng lặng nhìn kính chiếu hậu.
Lần này thì thằng bé hăm hở ra trò, gật đầu cái rụp, “Vưng ạ!” – rồi lại cảm thấy không đúng mà sửa lại, “Nhưng con không đòi hỏi thật mà, bánh bao thỏ là ba ba nói, không phải con đòi đâu.”
Bạch Lãng bật cười, “Rồi, chú nhớ mà.”
***
Hôm ấy ăn tối xong, Cừu Tiểu Hải nhăn nhó nhìn bát thuốc đầy đau khổ, Bạch Lãng để phần một chiếc bánh bao nhân đậu đỏ định để nó ăn cho đỡ đắng, trong khi đó anh lên mạng tra xem có cần chú ý gì trong chế độ dinh dưỡng để tránh làm mất hiệu quả của thuốc không. Vậy mà chẳng ngờ, mới nãy thằng bé còn loi choi như khỉ, giờ đã bắt đầu dụi mắt buồn ngủ sau khi uống bát thuốc, chiếc bánh anh để phần cũng chẳng kịp phát huy công dụng. Hiệu quả của bát thuốc nhanh đến nỗi chính anh cũng ngạc nhiên, nhưng nghĩ hẳn do mình không biết nên chỉ còn nước vội vàng thay quần áo cho Tiểu Hải lên giường ngủ.
Một buổi tối yên tĩnh hiếm hoi, anh xem lại kịch bản và chọn mấy đĩa phim để tập lại phương pháp diễn mà Chu Khoan từng hướng dẫn. Vừa tập anh vừa để ý động tĩnh, Tiểu Hải ngủ lúc 7h tối, có lẽ đến 2h sáng sẽ tỉnh dậy.
Thế nhưng cho đến khi anh tắt đèn, thằng bé vẫn nằm im thin thít trong chăn, thậm chí gần như không hề trở mình lần nào. Anh sang kiểm tra một lần cuối, thầm nhủ ngày mai phải tắm rửa cho thằng bé trước rồi mới ăn tối, thậm chí với tình hình này còn phải tranh thủ đánh răng sớm trước khi nó lăn ra ngủ.
Thế nhưng một sự thật tàn khốc đang chờ đợi anh vào sáng hôm sau.
Tiểu Hải đái dầm.
***
Bạch Lãng nhức đầu nhìn đống chăn đệm ẩm ướt, phải công nhận rằng tuy Dương Lệ nói năng chẳng để ý gì đến cảm nhận của Tiểu Hải, nhưng phương diện chăm sóc thì vẫn rất lành nghề, một gã đàn ông chưa từng nuôi con như anh đúng là phải mất một khoảng thời gian quá độ may ra mới quen được.
Tiểu Hải cởi truồng đứng bên mím môi, vai rũ xuống, lí nha nhí nhí rằng nó quên mặc quần nhỏ trắng, trước kia toàn dì Dương mặc cho, khi mặc sẽ không sợ đái ra giường, rồi nó chạy ra lục đống đồ mà Hồng Hồng chuyển đến hôm trước, tìm ra bịch ‘quần nhỏ trắng’ chính là bịch bỉm kia, thấp thỏm đưa cho Bạch Lãng.
Anh chưa kiểm chứng thông tin một đứa trẻ năm tuổi còn đái dầm hay không, nhưng cảm giác trong anh lúc này đã bắt đầu thấy kỳ lạ, anh cầm và hỏi nó, “Đêm nào con cũng mặc loại quần này à?” – nhưng đêm Cừu Tiềm ở đây, thằng bé không đái dầm.
Cậu bé hết gật rồi lại lắc, “Trước không cần, mấy hôm nay mới phải mặc,” – chân trái còn chà chà lên chân phải ủ rũ, “Dì Dương bảo uống thuốc nhiều sẽ bị như thế, chú đừng lo, chú, chú đừng nói cho ba ba biết nhá.”
Lại thuốc? Anh nhíu mày, di động bỗng vang lên.
Anh nhấc máy, là Cừu Tiềm gọi về từ nước ngoài. Hỏi đáp một chút tình hình của Tiểu Hải cho Cừu Tiềm nghe và không đả động gì về vụ tè dầm sáng nay bởi thằng bé đang nhìn anh bằng đôi mắt đầy tội nghiệp. Anh đưa di động để nó được nói chuyện với cha mình.
Hiển nhiên là nhóc con sướng rơn người, cứ trần truồng thế nhảy lông nhông khắp nhà và khoe rằng mình ngoan ngoãn vâng lời ra sao, anh đứng cạnh chỉ biết cười khổ, điểm lại thời gian và nhẩm tính còn phải tắm rửa thay quần áo nữa mà còn buôn thì kiểu gì cũng đến trường muộn, vậy nên anh dứt khoát lấy lại điện thoại, cúp máy hộ nó và bắt đầu công cuộc bận rộn buổi sáng.
Đương nhiên, lại một cuộc chiến bảo mẫu và tiểu thiếu gia.
Sau khi đưa Tiểu Hải đến trường suôn sẻ, anh bắt đầu gọi công ty giặt là đến xử lý đống đệm chăn đầy nước đái. Khi mọi thứ đã xong xuôi, anh ngồi vào máy tính tìm kiếm thông tin bằng các từ khóa ‘năm tuổi’, ‘đái dầm’ và sau khi hoàn thành khóa huấn luyện nho nhỏ về sức khỏe trẻ thơ thì anh phát hiện tình trạng của Tiểu Hải vẫn trong phạm vi chấp nhận được. Cảm thấy yên tâm hơn, Bạch Lãng tắt máy, cũng là lúc cơn mệt mỏi ập đến, anh quyết định chuyển phạm vi hoạt động sang ghế sofa dài để nghỉ ngơi trong chốc lát. Dù sao thời gian này cũng đang rảnh rỗi, có thể lười thêm một chút.
Và hiển nhiên ngủ ngày thì dễ bị bóng đè.
Bạch Lãng ngủ không yên trên sofa, bởi anh lại mơ về cảnh tượng mình chết trong kiếp trước.
Trước thường bị Cừu Tiềm vần vò hàng đêm nên gần như lúc nào anh cũng sức cùng lực kiệt ngủ li bì chẳng biết trời trăng. Có mơ thấy thì tâm trạng cũng không còn ân hận và tuyệt vọng sâu sắc như những lần trước, bởi mọi thứ đều đã sáng tỏ, có thể sống lại đã là một điều vô cùng may mắn.
Mà lần này, anh lại được trông thấy cảnh tượng sau khi mình ngất đi.
Cừu Tiềm khi đó hoảng hốt vì anh, khuôn mặt nghiêm nghị và sắc bén không giống lắm với Cừu Tiềm ở chung với anh bây giờ, tuy có hơi đa nghi nhưng ít ra còn có cảm giác tươi trẻ. Cũng phải thôi, đây là khi Cừu Tiềm đã tiếp quản gia tộc được mấy năm, sự nghiệp đại thành.
Nhưng khi hình ảnh thay đổi, Cừu Tiềm đứng ngoài phòng chờ phẫu thuật sau khi gọi cấp cứu đưa anh đến bệnh viện, gã bỗng chuyển bước đi đến một tầng khác. Đây là lần đầu tiên anh mơ thấy cảnh tượng này và đoán chắc hẳn tình cờ Cừu Tiềm có một người thân khác nằm viện cần đi thăm, thế là tinh thần của anh cứ bất giác theo gã đến phòng bệnh đặc biệt kia, vẻ mặt gã trầm lặng và chiếc giường bệnh chỉ còn để lộ nửa đầu người…
Anh choàng giật mình bật dậy.
Khi đó, trán anh đã nhễ nhại mồ hôi và trái tim không ngừng vang lên bình bịch.
… Đó là một thiếu niên, anh chắc chắn.
Vóc dáng của một thiếu niên trạc tuổi Cừu Tiểu Hải mười năm sau.
Kiếp trước, Cừu Tiềm giấu Tiểu Hải rất kỹ, không để thằng bé xuất hiện trước mắt mọi người, nó khác hẳn với cảnh tượng mấy hôm trước anh bắt gặp Cừu Tiềm cứ phải hớt hải lẽo đẽo đi theo thằng bé.
Chuyện gì đã xảy ra…
Liệu có phải Tiểu Hải đã xảy ra chuyện gì nên Cừu Tiềm mới như thế?
Anh khó khăn nuốt nước miếng với cổ họng khô khốc, đáy lòng nhen nhúm một khả năng điên rồ.
Mấy phút sau, anh gạn một chén thuốc nhỏ từ bình giữ nhiệt, lặng lẽ ra ngoài một mình.
Ba ngày sau, anh gọi một cuộc điện thoại Quốc tế cho Cừu Tiềm.
Nghe xong, gã lập tức thu xếp hành lý đáp chuyến bay muộn trở về nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất