Chương 58
Trương Diệu đứng dậy trước, cùng Bùi Yến đi qua, cúi đầu nhìn lỗ hổng nhỏ thấy bên ngoài là đất đen không có tận cùng. Phía xa, Trương Diệu nhìn thấy nguồn tỏa ra sương tím, đó là ngọn núi cao không ngừng phun khói. Núi trông giống núi lửa, do chất liệu giống dung nham đen cấu thành, không có một cọng cỏ nào mọc trên núi, không có dấu hiệu sự sống.
Trừ núi cao bốc khói ra đất đen lõm xuống như lòng chảo, từ trên chậm rãi hõm xuống, diện tích cực rộng. Vùng trũng nên hoang vu bỗng mọc cây to sáu người mới ôm hết. Cây quay thành vòng tròn mọc lên cao, cao hơn cả tòa cao ốc mười tầng.
Những cái cây giống y như rừng cây trắng nhóm Trương Diệu gặp nhưng lớn hơn rất nhiều.
Chính vì những cái cây dày đặc quay quanh nhau hợp thành nơi che gió, chắn mưa thiên nhiên cho thú nhân Xích Kha, dần có bộ lạc cây. Nhóm Trương Diệu bám theo muốn tìm nơi thú nhân Xích Kha cư trú không ngờ ở đó.
Nhìn từ xa, thị lực Trương Diệu khá tốt thấy gần cây kỳ dị có nhiều thú nhân Xích Kha mặc áo choàng bện cỏ giống Lão Hồ. Chúng nó đi qua đi lại một lỗ hổng duy nhất trong rừng cây.
Lão Hồ đứng bên cạnh Trương Diệu giải thích rằng:
- Mũi đám thú nhân Xích Kha rất thính, ghét mùi sương tím nên hay mặc áo choàng, đội vòng bảo hộ che miệng mũi vào. Gần đây gặp ngày hội, chỗ đó rất náo nhiệt.
- Ông phát hiện đám người kia bị bắt ở đó?
- Đúng vậy. Tôi thấy bọn họ làm thuyền cũng bị lôi đi.
Lão Hồ gật đầu đáp, nhớl ịa những người bị dây thừng trói kéo lê trên mặt đất mang về, bị ma sát loang lổ vết máu, thấy đáng tiếc.
Lão Hồ giải thích rằng:
- Những cái cây có thể nổi trên biển hình như là tín ngưỡng của thú nhân Xích Kha, cho nên chúng nó thấy cây bị chặt thì cảm xúc càng kích động.
- Vậy sau này những người đó ra sao?
Tuy Trương Diệu chủ yếu quan tâm về cha Bùi Yến nhưng hỏi chung chung tình huống một đám người là hơn.
Lão Hồ cho rằng đám người dữ nhiều lành ít, lại cảm thấy đáng tiếc, lắc đầu khẽ thở dài:
- Tôi không biết nhưng từ đó không còn thấy bọn họ đi ra.
- Bọn họ không đi ra không chừng còn sống.
Nghĩ đến đám người vất vả giãy dụa, khát vọng cầu sinh bị bắt, Kha Diệc Xảo thật lòng hy vọng mấy năm nay bọn họ vẫn sống. Dù Kha Diệc Xảo biết hy vọng rất xa vời, mấy hôm trước cô thấy hành động tàn bạo của thú nhân Xích Kha, rất khó tưởng tượng chúng sẽ làm gì với nhân loại.
- Cái đó tôi không biết.
Lão Hồ lắc đầu chịu thua, dù sao ông không dám chọc vào thú nhân Xích Kha, tránh được thì nên tránh.
Trương Diệu bỗng quyết định:
- Được rồi, hay chúng ta vào trong tìm hiểu đi.
- Anh điên rồi sao? Không phải anh chưa thấy thú nhân Xích Kha, dám chạy đi tìm chết?
Hạng Thần nghe Trương Diệu nêu ý kiến chỉ có thần kinh mới nghĩ ra, trợn to mắt, giật mình kêu lên:
- Nếu bây giờ chúng ta đã thấy bộ lạc của thú nhân Xích Kha cách gỗ nổi không xa còn đi hỏi thăm tin tức vô dụng làm gì? Mau ra khỏi đảo mới là quan trọng nhất!
Hạng Thần đã chịu đủ hoàn cảnh trên đảo rồi.
- ... Cậu bé, rừng cây gỗ nổi cậu bé nói giờ đã không còn.
Lão Hồ nhẹ nhàng nói một câu như sét đánh ngang tai.
- Cái gì?
Hạng Thần vụt ngoái đầu nhìn Lão Hồ, không dám tin lời của ông.
- Thật sự. Mấy năm trước liên tục có mưa sét, một đêm có thể thấy mấy trăm tia chớp giáng xuống. Rừng gỗ nổi đẹp bất hạnh bị sét đánh, đốt thật lâu, toàn bộ cây bị cháy sạch. Giờ chỗ đó hoang vu không có thực vật mọc.
Lời Lão Hồ đập nát khát vọng ra khỏi đảo của mọi người.
Kha Diệc Xảo nghe vậy tuyệt vọng che miệng. Sau này bọn họ phải làm sao đây? Giống như Lão Hồ ở trên đảo, mỗi ngày sống trong lo sợ sao? Nghĩ vậy, từ đáy lòng Kha Diệc Xảo dâng lên sợ hãi, tuyệt vọng. Không có chút hy vọng mới khiến người đau khổ nhất.
Trương Diệu không tin lời của Lão Hồ:
- Mấy cái cây thật sự bị đốt sạch?
Lão Hồ xòe tay nói:
- Tôi cần gì lừa cậu?
- Vậy... Vậy chiếc thuyền ra sao rồi?
Trương Diệu nhớ đến Lão Hồ có nhắc nhóm người cha Bùi Yến dùng gỗ nổi làm thuyền.
- Thuyền... Không biết.
Lão Hồ chỉ thấy thuyền bị chuyển vào trong bộ lạc cây, sau đó ông không chú ý quan sát thêm.
- Ông nói thú nhân Xích Kha tín ngưỡng mấy cái cây nên chắc sẽ không hủy chiếc thuyền đi, nếu chúng ta vào trong bộ lạc của chúng thì không chừng sẽ tìm hiểu được tin về chiếc thuyền.
Vốn Trương Diệu định tìm tin về cha Bùi Yến giúp hắn bây giờ vì con thuyền càng phải đi.
Lão Hồ lắc đầu, nói:
- Ài, chàng trai, các người cho rằng thú nhân Xích Kha sẽ để các ngươi nghênh ngang đi vào sao? Tuy rằng hiện tại là ngày lễ của chúng nó, nhiều thú nhân ra vào nhưng nhân loại các người không cách nào tự do đi dưới mí mắt chúng nó.
Lão Hồ ý bảo Trương Diệu hãy bỏ suy nghĩ kỳ dị đó đi.
Trương Diệu bắt lấy từ mấu chốt, dò hỏi:
- Ngày lễ?
- Ừm! Bảy năm một lần tế điển long trọng, tôi có thấy vài lần. Mỗi bảy năm, từ ngày hôm nay cho đến bảy ngày sau trăng trên bầu trời sẽ biến thành màu tím, đây chính là nguyên nhân đám thú nhân tổ chức tế lễ cuồng hoan.
- Trăng màu tím? Sao tối hôm qua không để ý vậy ta?
Kha Diệc Xảo nghĩ sao cô không phát hiện ra trăng thay đổi đặc biệt?
- Ngu ngốc! Tối hôm qua trời âm u, nửa đêm bị mây che thì sao thấy trăng?
Hạng Thần trợn trắng mắt với Kha Diệc Xảo, trách cô không để ý chi tiết này còn mở miệng hỏi.
- Vậy chúng nó cuồng hoan cái gì?
- Ha ha ha ha ha ha! Các người không ngờ đâu, đám thú nhân đó trước kia từng là nhân loại.
- Nhân loại? Sao có thể?
Hạng Thần cho rằng Lão Hồ càng nói càng vớ vẩn. Thú nhân Xích Kha trưởng thành như vậy, có lực lượng không giống người, dù là người trên đảo tiến hóa cỡ nào cũng không như vậy, nếu tiến hóa ngược thì nên biến về con khỉ mới đúng.
Trương Diệu cũng cho rằng thú nhân Xích Kha là tự nhiên biến dị, như thực vật, sinh vật trên hòn đảo. Trương Diệu không bao giờ nghĩ rằng chúng nó là nhân loại.
- Chẳng lẽ các người không chú ý thấy chúng nó có chỗ cực kỳ giống nhân loại sao? Trước kia tôi cũng tưởng chúng nó là sinh vật tự nhiên sinh ra trên đảo nhưng tôi đã sai. Thật lâu trước kia khi chúng tổ chức tế lễ, tôi lẻn vào trong tìm đồ ăn.
Mới rồi Lão Hồ nói không thể lẫn vào bây giờ tự vả miệng mình, gã chỉ ra ông lão nói sai, chen lời:
- A! Khoan, sao ông vào được?
Lão Hồ đang nói hăng bị Hạng Thần đánh gãy, vẻ mặt khó chịu giải thích:
- Bởi vì tôi giả trang làm thú nhân Xích Kha, học lén làm áo choàng gần giống che mình đi, chúng nó không chú ý nhiều đến tôi. Sau đó tôi bôi vị cỏ che mùi của mình, lấy da lông động vật lúc trước bị tôi bắt trùm lên đầu đề phòng chúng nó phát hiện.
- Ok, tôi hiểu rồi, ông hãy kể chuyện phát hiện chúng nó là nhân loại đi.
Trương Diệu thấy tò mò chuyện thú nhân Xích Kha từng là nhân loại hơn.
Lão Hồ liếc Hạng Thần, giải thích lý do mới đầu ngăn gã ăn trái cây:
- Tôi lẻn vào buổi tế lễ phát hiện nhét trái cây mọc từ cây trắng không lá vào miệng những nhân loại bị chúng nó bắt, dường như thêm ánh trăng kích thích thì bọn họ sẽ bị đồng hóa, biến dị thành thú nhân. Nhưng có vài người ăn trái cây xong da toàn thân đổi màu, đã chết. Tôi cho rằng chỉ ăn trái cây mà không chiếu ánh trăng hoặc xui xẻo ăn vào sẽ chết. Thế nên ban đầu tôi ngăn cậu bé ăn, những trái cây này chỉ mới mọc vào mấy ngày nay.
- ...
Hạng Thần chỉ biết im miệng, lòng thầm mừng đã không xúc động ăn trái cây kia.
Trừ núi cao bốc khói ra đất đen lõm xuống như lòng chảo, từ trên chậm rãi hõm xuống, diện tích cực rộng. Vùng trũng nên hoang vu bỗng mọc cây to sáu người mới ôm hết. Cây quay thành vòng tròn mọc lên cao, cao hơn cả tòa cao ốc mười tầng.
Những cái cây giống y như rừng cây trắng nhóm Trương Diệu gặp nhưng lớn hơn rất nhiều.
Chính vì những cái cây dày đặc quay quanh nhau hợp thành nơi che gió, chắn mưa thiên nhiên cho thú nhân Xích Kha, dần có bộ lạc cây. Nhóm Trương Diệu bám theo muốn tìm nơi thú nhân Xích Kha cư trú không ngờ ở đó.
Nhìn từ xa, thị lực Trương Diệu khá tốt thấy gần cây kỳ dị có nhiều thú nhân Xích Kha mặc áo choàng bện cỏ giống Lão Hồ. Chúng nó đi qua đi lại một lỗ hổng duy nhất trong rừng cây.
Lão Hồ đứng bên cạnh Trương Diệu giải thích rằng:
- Mũi đám thú nhân Xích Kha rất thính, ghét mùi sương tím nên hay mặc áo choàng, đội vòng bảo hộ che miệng mũi vào. Gần đây gặp ngày hội, chỗ đó rất náo nhiệt.
- Ông phát hiện đám người kia bị bắt ở đó?
- Đúng vậy. Tôi thấy bọn họ làm thuyền cũng bị lôi đi.
Lão Hồ gật đầu đáp, nhớl ịa những người bị dây thừng trói kéo lê trên mặt đất mang về, bị ma sát loang lổ vết máu, thấy đáng tiếc.
Lão Hồ giải thích rằng:
- Những cái cây có thể nổi trên biển hình như là tín ngưỡng của thú nhân Xích Kha, cho nên chúng nó thấy cây bị chặt thì cảm xúc càng kích động.
- Vậy sau này những người đó ra sao?
Tuy Trương Diệu chủ yếu quan tâm về cha Bùi Yến nhưng hỏi chung chung tình huống một đám người là hơn.
Lão Hồ cho rằng đám người dữ nhiều lành ít, lại cảm thấy đáng tiếc, lắc đầu khẽ thở dài:
- Tôi không biết nhưng từ đó không còn thấy bọn họ đi ra.
- Bọn họ không đi ra không chừng còn sống.
Nghĩ đến đám người vất vả giãy dụa, khát vọng cầu sinh bị bắt, Kha Diệc Xảo thật lòng hy vọng mấy năm nay bọn họ vẫn sống. Dù Kha Diệc Xảo biết hy vọng rất xa vời, mấy hôm trước cô thấy hành động tàn bạo của thú nhân Xích Kha, rất khó tưởng tượng chúng sẽ làm gì với nhân loại.
- Cái đó tôi không biết.
Lão Hồ lắc đầu chịu thua, dù sao ông không dám chọc vào thú nhân Xích Kha, tránh được thì nên tránh.
Trương Diệu bỗng quyết định:
- Được rồi, hay chúng ta vào trong tìm hiểu đi.
- Anh điên rồi sao? Không phải anh chưa thấy thú nhân Xích Kha, dám chạy đi tìm chết?
Hạng Thần nghe Trương Diệu nêu ý kiến chỉ có thần kinh mới nghĩ ra, trợn to mắt, giật mình kêu lên:
- Nếu bây giờ chúng ta đã thấy bộ lạc của thú nhân Xích Kha cách gỗ nổi không xa còn đi hỏi thăm tin tức vô dụng làm gì? Mau ra khỏi đảo mới là quan trọng nhất!
Hạng Thần đã chịu đủ hoàn cảnh trên đảo rồi.
- ... Cậu bé, rừng cây gỗ nổi cậu bé nói giờ đã không còn.
Lão Hồ nhẹ nhàng nói một câu như sét đánh ngang tai.
- Cái gì?
Hạng Thần vụt ngoái đầu nhìn Lão Hồ, không dám tin lời của ông.
- Thật sự. Mấy năm trước liên tục có mưa sét, một đêm có thể thấy mấy trăm tia chớp giáng xuống. Rừng gỗ nổi đẹp bất hạnh bị sét đánh, đốt thật lâu, toàn bộ cây bị cháy sạch. Giờ chỗ đó hoang vu không có thực vật mọc.
Lời Lão Hồ đập nát khát vọng ra khỏi đảo của mọi người.
Kha Diệc Xảo nghe vậy tuyệt vọng che miệng. Sau này bọn họ phải làm sao đây? Giống như Lão Hồ ở trên đảo, mỗi ngày sống trong lo sợ sao? Nghĩ vậy, từ đáy lòng Kha Diệc Xảo dâng lên sợ hãi, tuyệt vọng. Không có chút hy vọng mới khiến người đau khổ nhất.
Trương Diệu không tin lời của Lão Hồ:
- Mấy cái cây thật sự bị đốt sạch?
Lão Hồ xòe tay nói:
- Tôi cần gì lừa cậu?
- Vậy... Vậy chiếc thuyền ra sao rồi?
Trương Diệu nhớ đến Lão Hồ có nhắc nhóm người cha Bùi Yến dùng gỗ nổi làm thuyền.
- Thuyền... Không biết.
Lão Hồ chỉ thấy thuyền bị chuyển vào trong bộ lạc cây, sau đó ông không chú ý quan sát thêm.
- Ông nói thú nhân Xích Kha tín ngưỡng mấy cái cây nên chắc sẽ không hủy chiếc thuyền đi, nếu chúng ta vào trong bộ lạc của chúng thì không chừng sẽ tìm hiểu được tin về chiếc thuyền.
Vốn Trương Diệu định tìm tin về cha Bùi Yến giúp hắn bây giờ vì con thuyền càng phải đi.
Lão Hồ lắc đầu, nói:
- Ài, chàng trai, các người cho rằng thú nhân Xích Kha sẽ để các ngươi nghênh ngang đi vào sao? Tuy rằng hiện tại là ngày lễ của chúng nó, nhiều thú nhân ra vào nhưng nhân loại các người không cách nào tự do đi dưới mí mắt chúng nó.
Lão Hồ ý bảo Trương Diệu hãy bỏ suy nghĩ kỳ dị đó đi.
Trương Diệu bắt lấy từ mấu chốt, dò hỏi:
- Ngày lễ?
- Ừm! Bảy năm một lần tế điển long trọng, tôi có thấy vài lần. Mỗi bảy năm, từ ngày hôm nay cho đến bảy ngày sau trăng trên bầu trời sẽ biến thành màu tím, đây chính là nguyên nhân đám thú nhân tổ chức tế lễ cuồng hoan.
- Trăng màu tím? Sao tối hôm qua không để ý vậy ta?
Kha Diệc Xảo nghĩ sao cô không phát hiện ra trăng thay đổi đặc biệt?
- Ngu ngốc! Tối hôm qua trời âm u, nửa đêm bị mây che thì sao thấy trăng?
Hạng Thần trợn trắng mắt với Kha Diệc Xảo, trách cô không để ý chi tiết này còn mở miệng hỏi.
- Vậy chúng nó cuồng hoan cái gì?
- Ha ha ha ha ha ha! Các người không ngờ đâu, đám thú nhân đó trước kia từng là nhân loại.
- Nhân loại? Sao có thể?
Hạng Thần cho rằng Lão Hồ càng nói càng vớ vẩn. Thú nhân Xích Kha trưởng thành như vậy, có lực lượng không giống người, dù là người trên đảo tiến hóa cỡ nào cũng không như vậy, nếu tiến hóa ngược thì nên biến về con khỉ mới đúng.
Trương Diệu cũng cho rằng thú nhân Xích Kha là tự nhiên biến dị, như thực vật, sinh vật trên hòn đảo. Trương Diệu không bao giờ nghĩ rằng chúng nó là nhân loại.
- Chẳng lẽ các người không chú ý thấy chúng nó có chỗ cực kỳ giống nhân loại sao? Trước kia tôi cũng tưởng chúng nó là sinh vật tự nhiên sinh ra trên đảo nhưng tôi đã sai. Thật lâu trước kia khi chúng tổ chức tế lễ, tôi lẻn vào trong tìm đồ ăn.
Mới rồi Lão Hồ nói không thể lẫn vào bây giờ tự vả miệng mình, gã chỉ ra ông lão nói sai, chen lời:
- A! Khoan, sao ông vào được?
Lão Hồ đang nói hăng bị Hạng Thần đánh gãy, vẻ mặt khó chịu giải thích:
- Bởi vì tôi giả trang làm thú nhân Xích Kha, học lén làm áo choàng gần giống che mình đi, chúng nó không chú ý nhiều đến tôi. Sau đó tôi bôi vị cỏ che mùi của mình, lấy da lông động vật lúc trước bị tôi bắt trùm lên đầu đề phòng chúng nó phát hiện.
- Ok, tôi hiểu rồi, ông hãy kể chuyện phát hiện chúng nó là nhân loại đi.
Trương Diệu thấy tò mò chuyện thú nhân Xích Kha từng là nhân loại hơn.
Lão Hồ liếc Hạng Thần, giải thích lý do mới đầu ngăn gã ăn trái cây:
- Tôi lẻn vào buổi tế lễ phát hiện nhét trái cây mọc từ cây trắng không lá vào miệng những nhân loại bị chúng nó bắt, dường như thêm ánh trăng kích thích thì bọn họ sẽ bị đồng hóa, biến dị thành thú nhân. Nhưng có vài người ăn trái cây xong da toàn thân đổi màu, đã chết. Tôi cho rằng chỉ ăn trái cây mà không chiếu ánh trăng hoặc xui xẻo ăn vào sẽ chết. Thế nên ban đầu tôi ngăn cậu bé ăn, những trái cây này chỉ mới mọc vào mấy ngày nay.
- ...
Hạng Thần chỉ biết im miệng, lòng thầm mừng đã không xúc động ăn trái cây kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất