Chương 86
Trên đường chạy bọn họ bị lá rụng, cỏ dại chất đầy dưới đất gồ ghề, rễ cây nhô lên làm sẫy chân nhiều lần. Đám người cắn răng lúc chạy lúc vấp suốt một buổi chiều, tiêu hao hết thể lực cuối cùng cắt đuôi sâu quái khủng bố rượt sau lưng mình.
Tin tốt là trong đám người không ai đi lạc hay bị bắt trúng, ngay cả người phụ nữ trung niên thể lực yếu nhất và đứa con nhỏ đều thuận lợi bám theo đoàn. Tin xấu là vị trí đám người ở đã không phân rõ đông tây nam bắc, bọn họ lạc đường trong rừng rậm, không biết nên đi đâu. Đặc biệt trên hòn đảo, họ không nắm bắt được phương hướng để định vị, tìm đường càng khó khăn hơn.
Thấy bầu trời sắp tối sầm, Lưu Vinh bắt đầu phân công. Một nhóm phụ trách nhanh tay dựng chỗ để nghỉ ngơi và ẩn núp, nhóm khác thì đi gần đây tìm đồ ăn về để buổi tối chia nhau ăn.
Lưu Vinh cảm thấy sức gã rất mạnh nên chủ động nói phụ trách dựng lều. Người đàn ông Hoàng Bân kiệm lời tay bị thương thì không muốn chạy đi lung tung nữa, nếu gặp phải nguy hiểm gã sẽ toi đời. Cho nên Hoàng Bân cũng xin ở lại dựng lều.
Triệu Tường Quốc hôm nay chạy bộ mệt bở hơi tai, dẻo miệng nói gã đồng ý ở lại chặt cây dựng nơi ẩn núp linh tinh.
Thế là nhiệm vụ tìm thức ăn giao cho Lục Bác Minh trợ lý bác sĩ, hai mẹ con. Còn người đàn ông điên điên khùng khùng mất vợ con, lúc thì lầm bầm, khi thì gào khóc, không ngừng gây rối thì ở yên tại chỗ. Lưu Vinh phòng ngừa người đàn ông điên đi lạc nên cột dây quanh hông gã, đầu dây cột vào gốc cây. Người đàn ông điên ngồi xổm dưới đất chơi lá khô chất đống, miệng lầu bầu.
Lục Bác Minh không ngờ vì mới nãy nổi cơn nghiện, gã cố gắng kiềm chế biểu tình cực kỳ khó xem, đầu óc trống rỗng một thời gian ngắn đã vuột mất cơ hội ở lại tại chỗ. Mấy người đó giành thịt thơm hết, nhét nhiệm vụ ra ngoài tìm thực vật cho gã.
Đối diện mấy người đàn ông to khỏe hơn mình, Lục Bác Minh biết gã không thể chọc vào ai được, đành nghiến răng chấp nhận. Lục Bác Minh nghĩ đến sắp cùng hai mẹ con xuất phát là thấy gai khắp người, rất bứt rứt.
Từ ngày người phụ nữ trung niên mang con mình trở về thì Lục Bác Minh luôn cảm thấy rởn gai ốc. Lục Bác Minh đợi rất lâu nhưng không thấy người phụ nữ trung niên thích tính toán chi li, hẹp hòi bao che cho con nhào tới tính sổ gã, đối chất chuyện gã đẩy con mình xuống nước.
Thật lòng Lục Bác Minh không mong cậu bé tố cáo mình chuyện đó, khiến những người khác xa lánh gã hoặc vứt bỏ gã. Nhưng tại sao cậu bé không nói gì? Người mẹ cũng không đến tìm gã tính sổ, không nói câu nào. Tốt thì tốt thật nhưng rất lạ. Lục Bác Minh không cho rằng cậu bé là mẫu ngoan ngoãn im miệng không tố cáo, không nói bậy. Chẳng lẽ cậu bé rớt xuống thác nước bị đụng đầu nên đột nhiên đổi tính, hoặc mất trí nhớ?
Mặc kệ thế nào cậu bé không chỉ khống là Lục Bác Minh yên lòng, tuy gã vẫn có chút tiếc nuối, bực bội vì sao nó không té chết hoặc chết đuối đi? Mỗi lần cơn nghiện hành hạ Lục Bác Minh, hại gã muốn hít chất lỏng màu lam là ký ức lại nổi lên. Nước thuốc của gã bị cậu bé chết tiệt kia đổ hết! Cơn tức nổi lên trong lòng Lục Bác Minh, gã bất giác hay chú ý tình huống của cậu bé.
Lục Bác Minh dần dần phát hiện được điều gì, cậu bé khác với trước kia.
Điều đầu tiên Lục Bác Minh chú ý là cậu bé im lặng hơn trước nhiều. Lúc trước cậu bé bị mẹ che chở sau lưng, hầu như không rời khỏi tầm mắt mẹ mình, không thường nói chuyện. Cậu bé có hành động tò mò gì là sẽ bị mẹ kéo về, quát ngăn lại. Thoạt trông cậu bé ngoan ngoãn nghe lời, nhưng cũng có lúc sẽ lên tiếng nói mấy câu như đói bụng.
Bây giờ kể từ ngày người phụ nữ trung niên tìm cậu bé về, nó được mẹ trân trọng che chở gắt gao. Cậu bé im lặng hơn, Lục Bác Minh không còn nghe nó mở miệng nói chuyện nữa, tứ chi nó cử động cứng ngắc hơn trước nhiều.
Ví dụ như hôm nay lúc đám người né tránh côn trùng to rượt theo mình, Lục Bác Minh ngẫu nhiên ngoái đầu nhìn ra sau thấy người phụ nữ trung niên kéo tay cậu bé chạy tới trước. Tay nó bị kéo dài, đầu thì vặn vẹo rũ xuống bên vai không bị tư thế chạy làm ảnh hưởng. Một tay khác đung đưa cứng ngắc như rối gỗ, như thể nó quên cách khống chế cơ thể.
Về biểu tình, mặt cậu bé không còn lộ ra vẻ gì nữa, khuôn mặt thản nhiên, không vui không buồn, thậm chí biểu cảm sợ hãi cũng biến mất. Những biểu hiện kỳ lạ này ở trong mắt người phụ nữ trung niên rất yêu con mình thì bản năng bỏ qua hết điểm đáng ngờ. Người phụ nữ trung niên có chút thay đổi là ở sát bên cậu bé nhiều hơn bình thường.
Cậu bé bây giờ yên tĩnh như thể vì muốn khiến người phụ nữ trung niên vừa lòng, yên dạ hơn mà không tò mò đánh giá vật khác, không hỏi câu ba ba đi đâu rồi làm bà đau lòng. Cậu bé không còn rời xa khỏi tầm mắt người phụ nữ trung niên, không chạy lung tung khiến người ta lo lắng. Đứa bé như vậy mới là 'con ngoan' trong lòng bà.
* * *
Lục Bác Minh không muốn chút nào nhưng gã vẫn phải cùng người phụ nữ trung niên, cậu bé nhân lúc bầu trời chưa tối sầm đi xung quanh tìm thực vật. Mấy người đàn ông khác cầm vũ khí đã làm mấy ngày hôm trước chế tạo bằng cục đá cột vào khúc gỗ đi đốn cây cối dễ chặt để xây dựng chỗ ẩn núp.
Lá rụng đầy đất, cúi đầu quan sát kỹ sẽ thấy con kiến kéo bầy bò lúc nhúc. Chúng nó có màu đỏ to cỡ móng tay, còn có loại sâu hình dẹp như con gián màu nâu sáng bóng nhưng to hơn gấp hai lần. Một số sâu lạ hình tròn có nhiều xúc tua. Tất cả bò qua bò lại dưới đất, ai dám nằm nghỉ trên đống lá?
Vì không bị những con sâu đáng sợ quấy rầy, những người ở lại dựng lều cố gắng chặt khúc gỗ để dựng chỗ nghỉ cao lên, có chỗ nghỉ yên ổn trong tối nay.
Bên kia, Lục Bác Minh và hai mẹ con đi song song. Mắt Lục Bác Minh hay liếc trộm người phụ nữ trung niên tay trái dắt tay cậu bé, đầu nó ngẹo sang một bên với tư thế kỳ lạ, lắc lư theo bước đi. Lục Bác Minh dời tầm mắt vào hai tay người phụ nữ trung niên, cậu bé nắm cùng nhau. Lục Bác Minh chợt phát hiện bàn tay cậu bé có làn da xám trắng hơn người phụ nữ trung niên, màu trắng đó không phải bẩm sinh, không phải di truyền mà đầy chết chóc, xám trắng khiến người rất khó chịu, không chút sức sống.
Khi Lục Bác Minh quan sát, cậu bé luôn gục đầu xuống đi dường bỗng nảy lên, đầu ngửa ra sau lộ khuôn mặt luôn cúi gằm. Da mặt giống như da tay, màu da xám trắng không chút máu hồng hào mà con nít nên có, môi tím lịm. Màu da chỉ là phụ, Lục Bác Minh tập trung chú ý vào trán cậu bé. Ngày hôm đó cậu bé bị đẩy vào nước sông rõ ràng nó đập đầu vào cục đá, trán rách một đường.
Mé trán bị cục đá rạch rách da đến nay chưa lành hoặc thành sẹo, thịt ửng đỏ nổi bật trên làn da xám trắng càng kỳ dị hơn. Trông vết thương toạc ra rộng hơn ban đầu. Lục Bác Minh mơ hồ thấy có một vật dài màu trắng lướt qua trong thịt đỏ, khi gã chú ý kỹ hơn thì miệng vết thương không có thứ gì màu trắng. Nhưng Lục Bác Minh dám chắc vừa rồi gã không nhìn lầm.
Tin tốt là trong đám người không ai đi lạc hay bị bắt trúng, ngay cả người phụ nữ trung niên thể lực yếu nhất và đứa con nhỏ đều thuận lợi bám theo đoàn. Tin xấu là vị trí đám người ở đã không phân rõ đông tây nam bắc, bọn họ lạc đường trong rừng rậm, không biết nên đi đâu. Đặc biệt trên hòn đảo, họ không nắm bắt được phương hướng để định vị, tìm đường càng khó khăn hơn.
Thấy bầu trời sắp tối sầm, Lưu Vinh bắt đầu phân công. Một nhóm phụ trách nhanh tay dựng chỗ để nghỉ ngơi và ẩn núp, nhóm khác thì đi gần đây tìm đồ ăn về để buổi tối chia nhau ăn.
Lưu Vinh cảm thấy sức gã rất mạnh nên chủ động nói phụ trách dựng lều. Người đàn ông Hoàng Bân kiệm lời tay bị thương thì không muốn chạy đi lung tung nữa, nếu gặp phải nguy hiểm gã sẽ toi đời. Cho nên Hoàng Bân cũng xin ở lại dựng lều.
Triệu Tường Quốc hôm nay chạy bộ mệt bở hơi tai, dẻo miệng nói gã đồng ý ở lại chặt cây dựng nơi ẩn núp linh tinh.
Thế là nhiệm vụ tìm thức ăn giao cho Lục Bác Minh trợ lý bác sĩ, hai mẹ con. Còn người đàn ông điên điên khùng khùng mất vợ con, lúc thì lầm bầm, khi thì gào khóc, không ngừng gây rối thì ở yên tại chỗ. Lưu Vinh phòng ngừa người đàn ông điên đi lạc nên cột dây quanh hông gã, đầu dây cột vào gốc cây. Người đàn ông điên ngồi xổm dưới đất chơi lá khô chất đống, miệng lầu bầu.
Lục Bác Minh không ngờ vì mới nãy nổi cơn nghiện, gã cố gắng kiềm chế biểu tình cực kỳ khó xem, đầu óc trống rỗng một thời gian ngắn đã vuột mất cơ hội ở lại tại chỗ. Mấy người đó giành thịt thơm hết, nhét nhiệm vụ ra ngoài tìm thực vật cho gã.
Đối diện mấy người đàn ông to khỏe hơn mình, Lục Bác Minh biết gã không thể chọc vào ai được, đành nghiến răng chấp nhận. Lục Bác Minh nghĩ đến sắp cùng hai mẹ con xuất phát là thấy gai khắp người, rất bứt rứt.
Từ ngày người phụ nữ trung niên mang con mình trở về thì Lục Bác Minh luôn cảm thấy rởn gai ốc. Lục Bác Minh đợi rất lâu nhưng không thấy người phụ nữ trung niên thích tính toán chi li, hẹp hòi bao che cho con nhào tới tính sổ gã, đối chất chuyện gã đẩy con mình xuống nước.
Thật lòng Lục Bác Minh không mong cậu bé tố cáo mình chuyện đó, khiến những người khác xa lánh gã hoặc vứt bỏ gã. Nhưng tại sao cậu bé không nói gì? Người mẹ cũng không đến tìm gã tính sổ, không nói câu nào. Tốt thì tốt thật nhưng rất lạ. Lục Bác Minh không cho rằng cậu bé là mẫu ngoan ngoãn im miệng không tố cáo, không nói bậy. Chẳng lẽ cậu bé rớt xuống thác nước bị đụng đầu nên đột nhiên đổi tính, hoặc mất trí nhớ?
Mặc kệ thế nào cậu bé không chỉ khống là Lục Bác Minh yên lòng, tuy gã vẫn có chút tiếc nuối, bực bội vì sao nó không té chết hoặc chết đuối đi? Mỗi lần cơn nghiện hành hạ Lục Bác Minh, hại gã muốn hít chất lỏng màu lam là ký ức lại nổi lên. Nước thuốc của gã bị cậu bé chết tiệt kia đổ hết! Cơn tức nổi lên trong lòng Lục Bác Minh, gã bất giác hay chú ý tình huống của cậu bé.
Lục Bác Minh dần dần phát hiện được điều gì, cậu bé khác với trước kia.
Điều đầu tiên Lục Bác Minh chú ý là cậu bé im lặng hơn trước nhiều. Lúc trước cậu bé bị mẹ che chở sau lưng, hầu như không rời khỏi tầm mắt mẹ mình, không thường nói chuyện. Cậu bé có hành động tò mò gì là sẽ bị mẹ kéo về, quát ngăn lại. Thoạt trông cậu bé ngoan ngoãn nghe lời, nhưng cũng có lúc sẽ lên tiếng nói mấy câu như đói bụng.
Bây giờ kể từ ngày người phụ nữ trung niên tìm cậu bé về, nó được mẹ trân trọng che chở gắt gao. Cậu bé im lặng hơn, Lục Bác Minh không còn nghe nó mở miệng nói chuyện nữa, tứ chi nó cử động cứng ngắc hơn trước nhiều.
Ví dụ như hôm nay lúc đám người né tránh côn trùng to rượt theo mình, Lục Bác Minh ngẫu nhiên ngoái đầu nhìn ra sau thấy người phụ nữ trung niên kéo tay cậu bé chạy tới trước. Tay nó bị kéo dài, đầu thì vặn vẹo rũ xuống bên vai không bị tư thế chạy làm ảnh hưởng. Một tay khác đung đưa cứng ngắc như rối gỗ, như thể nó quên cách khống chế cơ thể.
Về biểu tình, mặt cậu bé không còn lộ ra vẻ gì nữa, khuôn mặt thản nhiên, không vui không buồn, thậm chí biểu cảm sợ hãi cũng biến mất. Những biểu hiện kỳ lạ này ở trong mắt người phụ nữ trung niên rất yêu con mình thì bản năng bỏ qua hết điểm đáng ngờ. Người phụ nữ trung niên có chút thay đổi là ở sát bên cậu bé nhiều hơn bình thường.
Cậu bé bây giờ yên tĩnh như thể vì muốn khiến người phụ nữ trung niên vừa lòng, yên dạ hơn mà không tò mò đánh giá vật khác, không hỏi câu ba ba đi đâu rồi làm bà đau lòng. Cậu bé không còn rời xa khỏi tầm mắt người phụ nữ trung niên, không chạy lung tung khiến người ta lo lắng. Đứa bé như vậy mới là 'con ngoan' trong lòng bà.
* * *
Lục Bác Minh không muốn chút nào nhưng gã vẫn phải cùng người phụ nữ trung niên, cậu bé nhân lúc bầu trời chưa tối sầm đi xung quanh tìm thực vật. Mấy người đàn ông khác cầm vũ khí đã làm mấy ngày hôm trước chế tạo bằng cục đá cột vào khúc gỗ đi đốn cây cối dễ chặt để xây dựng chỗ ẩn núp.
Lá rụng đầy đất, cúi đầu quan sát kỹ sẽ thấy con kiến kéo bầy bò lúc nhúc. Chúng nó có màu đỏ to cỡ móng tay, còn có loại sâu hình dẹp như con gián màu nâu sáng bóng nhưng to hơn gấp hai lần. Một số sâu lạ hình tròn có nhiều xúc tua. Tất cả bò qua bò lại dưới đất, ai dám nằm nghỉ trên đống lá?
Vì không bị những con sâu đáng sợ quấy rầy, những người ở lại dựng lều cố gắng chặt khúc gỗ để dựng chỗ nghỉ cao lên, có chỗ nghỉ yên ổn trong tối nay.
Bên kia, Lục Bác Minh và hai mẹ con đi song song. Mắt Lục Bác Minh hay liếc trộm người phụ nữ trung niên tay trái dắt tay cậu bé, đầu nó ngẹo sang một bên với tư thế kỳ lạ, lắc lư theo bước đi. Lục Bác Minh dời tầm mắt vào hai tay người phụ nữ trung niên, cậu bé nắm cùng nhau. Lục Bác Minh chợt phát hiện bàn tay cậu bé có làn da xám trắng hơn người phụ nữ trung niên, màu trắng đó không phải bẩm sinh, không phải di truyền mà đầy chết chóc, xám trắng khiến người rất khó chịu, không chút sức sống.
Khi Lục Bác Minh quan sát, cậu bé luôn gục đầu xuống đi dường bỗng nảy lên, đầu ngửa ra sau lộ khuôn mặt luôn cúi gằm. Da mặt giống như da tay, màu da xám trắng không chút máu hồng hào mà con nít nên có, môi tím lịm. Màu da chỉ là phụ, Lục Bác Minh tập trung chú ý vào trán cậu bé. Ngày hôm đó cậu bé bị đẩy vào nước sông rõ ràng nó đập đầu vào cục đá, trán rách một đường.
Mé trán bị cục đá rạch rách da đến nay chưa lành hoặc thành sẹo, thịt ửng đỏ nổi bật trên làn da xám trắng càng kỳ dị hơn. Trông vết thương toạc ra rộng hơn ban đầu. Lục Bác Minh mơ hồ thấy có một vật dài màu trắng lướt qua trong thịt đỏ, khi gã chú ý kỹ hơn thì miệng vết thương không có thứ gì màu trắng. Nhưng Lục Bác Minh dám chắc vừa rồi gã không nhìn lầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất