Chương 3: Lửa (1)
Edit: jena
Beta: Ngâu ngâu
Từ địa điểm nhiệm vụ quay về căn cứ "Henna" ở khu Trường An, Ninh Chước cần phải đi qua ba khu vực dân cư.
Thành phố Ngân Chùy của y chỉ là một thành phố đảo trên biển.
Tuy phồn vinh nhưng từ trước đến nay lại không có quá nhiều người chú ý.
Có quá nhiều hòn đảo xinh đẹp trên thế giới không được ai quan tâm.
Cho đến khi chúng bị buộc phải xuất hiện trước mặt mọi người.
...
Thế giới này trở nên tồi tệ hơn đã là chuyện bắt đầu từ 160 năm trước.
Động đất xảy ra thường xuyên là chuyện từ 146 năm trước.
Cuộc di cư lớn nhất của con người là chuyện từ 145 năm trước.
Những địa điểm "an toàn" lần lượt được đánh dấu, mọi người nối đuôi nhau như đàn kiến, tinh thần mỏi mệt kéo theo hành lý, dẫn gia đình của mình đến những nơi đó định cư, cuối cùng lại bị một trận động đất bất ngờ không dự báo trước phá hủy.
Lại phải sống vất vưởng, họ đã học được cách không ấp ủ hy vọng không cần thiết.
Nhưng những người luôn khát cầu bình yên vẫn chưa bao giờ ngơi nghỉ bước chân.
Một thời gian rất lâu sau, khi lục địa đã bị phân hóa thành nhiều mảnh nhỏ, dưới tính toán đo lường của khoa học, ba địa điểm an toàn đã được xác định.
Đảo Ngân Chùy là một trong số đó.
Nhưng khi đó nơi đây vẫn chưa có tên gọi, chỉ được đánh dấu là điểm an toàn số 183.
Ngoài số 183 còn có số 184, số 185.
Ba địa điểm an toàn này đều là những hòn đảo nhỏ, cách nhau khá xa.
Chúng được công khai cho toàn bộ những người còn sống trên thế giới.
Vì vậy, mọi người lại bắt đầu một cuộc di cư mới.
Diện tích của số 184 không lớn bằng số 183, ưu điểm là phần lớn đảo có địa hình đồng bằng, đất đai cũng tương đối màu mỡ, phì nhiêu.
Một nhóm người vẫn còn giữ được kỹ năng canh tác ruộng đất trong gen đã lựa chọn đi đến số 184.
Bọn họ bước lên thuyền, từ đó mất tin tức hoàn toàn.
Không một ai biết rằng thứ chờ đợi họ không phải vụ mùa, mà là sự tử vong.
Đó chuyện của 120 năm trước.
Những người vàng thau lẫn lộn đến đảo Ngân Chùy cũng đã không còn suy xét nổi cái tên ban đầu của nó là gì.
Ngay từ buổi sơ khai, nó đã được gọi là số 183, nhân kỷ niệm lần thứ 183 con người bắt đầu công cuộc di dân của mình.
Nhưng năm rộng tháng dài, mức độ an toàn của hoàn đảo này đã vượt qua sự chờ mong của mọi người.
Ngoại trừ một vài rung chấn, nó vẫn điềm nhiên trôi nổi giữa đại dương mênh mông, giống như con thuyền Noah trong thần thoại thuở xưa.
So sánh với điểm an toàn số 184 mất tích bí ẩn, điểm an toàn số 185 và đảo Ngân Chùy có cùng vĩ độ, diện tích, điều kiện khí hậu cũng không quá khác nhau.
Nhưng nó lại không may mắn lắm.
Điểm an toàn số 185 vì một trận động đất mà đã chìm sâu, những người sống sót dùng thuyền gắng gượng đến đảo Ngân Chùy.
Những người sống sót không nhiều, trừ những người mất tích, bị tuột lại phía sau, bị bão táp mưa giông cắn nuốt thuyền bè, chỉ có khoảng 3000 người an toàn đi đến đảo Ngân Chùy.
Từ khi đó, dân số trên đảo Ngân Chùy cũng không tăng quá nhiều.
Rốt cuộc, đây cũng đã là chuyện của 100 năm trước.
Bóng ma ảm đạm đã trôi xa, mọi người ngày càng cảm thấy an toàn hơn. Dần dà, họ đã phân chia thành các nhóm dựa theo quốc gia, xuất thân, tín ngưỡng và tập tục, điều kiện sinh hoạt, tạo nên những khu dân cư có nền văn hóa khác biệt.
Dân cư đa dạng hội tụ, chia cắt đảo Ngân Chùy thành vô số khu vực nhỏ.
Sau khi cuộc sống ổn định, mọi người không hẹn mà cũng nghĩ rằng một khi đã có nhà mới thì cần phải có một cái tên mới.
Nhìn từ trên cao xuống, hình dạng của hòn đảo này giống như một thanh chùy dài.
Bãi cát trắng trải dọc hòn đảo, nhìn xa như một hòn đảo nhỏ được dát một vòng bạc.
Diện tích của đất liền rộng khoảng 2212 km vuông, vừa vặn là nhiệt độ nóng chảy của kim loại bạc.
Cho nên có người đã gọi nó là "Thiên đường bạc", có người lại gọi là: "Bãi đất bạc".
Nhưng vẫn có nhiều người khác thích gọi nó là đảo chày gỗ.
Vì những cái tên xấu sẽ dễ sinh sống hơn.
Hài đen* chính là khi cái tên "Ngân Chùy" được đặt, vì một vài chữ cái đầu tiên trong "interest" của một công ty giải trí đang phát triển trên đảo cũng có cách phát âm gần giống với "Ngân Chùy".
(*): Hài nhưng mà dark, thường lôi những vấn đề nhạy cảm như chính trị, tệ nạn ra để đùa, từ đó châm biếm. Bên giới vẽ chúng ta sẽ có tranh biếm họa.
Chính nó là người đầu tiên bắt đầu gọi hòn đảo này là "Ngân Chùy".
"Tin tức hằng ngày Ngân Chùy", "Giải trí Ngân Chùy", sau đó lại sáng lập lên "Thành phố Ngân Chùy" ở trong trò chơi, phim truyền hình và điện ảnh.
Hòn đảo vô danh cứ như vậy trở thành thành phố Ngân Chùy.
Hòn đảo đã có tên tuổi, để tiện cho việc quản lý, họ bỏ phiếu công khai, mỗi khu dân cư đều có tên riêng của mình.
Bây giờ, Ninh Chước đang đi đến khu Cát Nguyên, một nơi chuyên buôn bán thịt da, ghé qua một cửa hàng nhỏ bán bánh croquette*.
(*): Hình ảnh minh họa
Máy liên lạc vang lên một giọng nói khỏe khoắn của thiếu niên: "Anh Ninh, cho chút bột ớt!"
Ninh Chước nói với chủ tiệm: "Bột ớt."
Giọng nói của y bị tiếng ồn của câu lạc bộ thoát y che lấp mất: "Cởi quần áo! Cởi quần áo!" Tiếng la ó không ngừng lấn át.
Ông chủ đã lớn tuổi, hơi lãng tai, lại không thay nổi máy trợ thính đời mới nhất, đành phải xấu hổ cười hỏi lại: "Quý khách, gì vậy ạ?"
Ninh Chước không nói nữa, chỉ dùng ngón tay chỉ về phía bột ớt.
Ông lão cảm kích cười đáp: "Được được! Cậu chờ một lát."
Quẹt điểm tín dụng của mình xong, Ninh Chước cầm túi giấy đựng bánh rời đi, đi thẳng qua hình chiếu khổng lồ của cô gái thoát y ở trung tâm quảng trường nhỏ, hình chiếu vỡ tan tành trong chốc lát.
Ảnh ảo cao khoảng nửa tầng lầu của cô gái xinh đẹp từ từ chuyển hướng về phía Ninh Chước, ái muội hôn gió với bóng dáng của y: "Hoan nghênh lần sau lại tới."
Ninh Chước dừng xe trước một tiệm buôn bán nhạc cụ cổ điển đã đóng cửa.
Chiếc motor chèn bánh trên tấm poster rách nát ở dưới đất, tay lái treo hai phần ăn vặt.
Máy liên lạc đổi thành một giọng nữ thẳng thắn: "Anh Ninh, lát nữa đi ngang qua phố Borneo nhớ mua cho em một phần trứng chiên cuộn."
Ninh Chước không thể nhịn được nữa: "... Mấy người không có ai ăn cơm tối hết à? Sếp Phó đâu?"
Máy liên lạc vang lên tiếng cười hì hì của Mẫn Mân: "Không phải anh nói muốn giới nghiêm sao? Hai ngày nay chúng em cũng không ra ngoài không gây chú ý. Khi anh về cũng có định quỵt tiền của anh đâu."
Ninh Chước nổ máy: "Tiền đặt cọc hôm nay không hoàn trả, coi như là bọn họ mời bữa khuya cho "Henna"."
Mẫn Mân: "Nhiệm vụ gì?"
Ninh Chước lái xe về khu công nghiệp Borneo đèn đuốc sáng trưng, lời ít ý nhiều đáp: "Chuyển phát nhanh giúp kẻ có tiền."
"Chuyển phát nhanh thứ gì?"
"Chưa nói."
Mẫn Mân nói nhiều, khi chiếm được máy thì nói không ngừng nghỉ: "Hàng cấm à?"
Ninh Chước không nói là đúng, nhưng cũng không nói là không phải.
Những bức họa diêm dúa thô tục ở hai bên hẻm nhanh chóng lùi ra sau bóng y.
Phía trên những cột đá cao chót vót có in logo của nhà máy Borneo, những chuyến tàu đường sắt được thiết kế đặc biệt để đưa công nhân đến và đi tới nơi làm việc lao qua vun vút.
Trong khoang tàu đầy những gương mặt mỏi mệt.
Tàu lửa được xây dựng quanh thành phố trên cơ sở những cột đá cao, dệt đường chân trời thành một mạng nhện dày đặc.
Tựa lưng vào cột đá không chỉ là rong rêu mọc đầy, mà còn những ngôi nhà thấp lè tè cũng bị rong rêu bủa vây, san sát nhau thành từng dãy dưới bóng cột đá của những chuyến tàu.
Đối với những đứa trẻ lớn lên ở nơi này, ô nhiễm không khí nghiêm trọng đã khiến cho chúng từ khi sinh ra đã mất đi cơ hội được ngắm nhìn ánh trăng.
Ánh trăng trong ảo tưởng của bọn họ chính là đèn tàu.
Phía sau khu công nghiệp là những kiến trúc cổ xưa kéo dài, chúng xen lẫn nhau, lộ ra những ống dẫn máy móc, dây điện, dây ăng-ten, giống như một cỗ máy kim loại khổng lồ hư hỏng bị vứt vỏ, chất đống lung tung ở ngoài trời đây, từ từ phong hóa hao mòn.
Ninh Chước bình tĩnh, hờ hững đi ngang qua mọi thứ.
Mẫn Mân trong máy liên lạc đã bắt đầu phân tích tin tức hot nhất trên "Chính nghĩa lên ngôi" của ngày hôm nay:
"Anh này, Barzel rõ ràng đã chết, sao lại thay đổi khuôn mặt một lần nữa?"
"Chắc chắn là do có người trong nội bộ "Khiên trắng" làm chuyện gì đó, nếu không thì ai lại có thể nhúng tay vào được?"
"Công ty lớn mà, tay lúc nào cũng dơ, tâm lúc nào cũng đen, chỉ toàn đẩy người khác ra chịu tội thay..."
Nói tới đây, Ninh Chước phân tâm một lát, đột nhiên dừng motor.
Tiếng rít của má phanh cũng khiến lời nói của Mẫn Mân dừng lại: "Có chuyện gì vậy?"
Ninh Chước nhìn ánh đỏ trong không trung cách đó không xa: "Cháy."
Mẫn Mân chống cằm: "Ở đâu cơ?"
Ninh Chước: "Trường An."
Mẫn Mân chửi tục một tiếng: "Khu của chúng ta? Ở đâu ở đâu?!"
Ánh lửa đỏ rực soi chiếu vào đáy mắt xanh của Ninh Chước: "Là nhà máy nói rằng hai tòa nhà mới sẽ được xây dựng sau khi nó bị phá bỏ."
Mẫn Mân sửng sốt, nhẹ nhàng thở ra.
Bọn họ đã sớm nằm lòng đến từng viên gạch ở nơi này, cô cũng biết Ninh Chước đang nói nơi nào.
Khi nhà máy kia đóng cửa, năm sau sẽ dùng kỹ thuật 3D để in chồng những ngôi nhà dân cư giống như chuồng nuôi chim bồ câu.
Một nhóm người sẽ nổi điên lên để giành lấy số hiệu, tranh đoạt 15 mét vuông trong đó.
"Chà, những thứ ở đó đều đã được xử lý xong xuôi hết rồi, đội thi công công trình còn chưa vào, ở đó không có ai, cũng không có nguy hiểm hay đồ vật quan trọng." Mẫn Mân đoán: "Không phải là một nơi quá quan trọng."
"Cái gì đáng giá để thiêu cháy?" Ninh Chước hỏi lại: "Cái gì có thể thiêu được?"
Lúc này, Ninh Chước không còn chờ lời đáp của Mẫn Mân, y tháo máy liên lạc xuống, mở chế độ làm giàu oxy trong mũ bảo hiểm, trượt tấm kính che mặt xuống, che kín toàn bộ khuôn mặt.
Y đặt đống đồ ăn vặt xuống, chạy nhanh về phía ánh lửa.
Đây không phải là xen vào việc của người khác, cũng không liên quan đến việc hăng hái làm việc nghĩa.
Khu Trường An là địa bàn của "Henna".
Ninh Chước là phó lãnh đạo của "Henna".
Một nhà máy sớm đã được dọn dẹp sạch sẽ đột nhiên bốc cháy, chuyện khác thường này đã đủ để y phải đến kiểm tra một lần.
Sau khi Ninh Chước đến nhà máy, y càng thêm chắc chắn; ngọn lửa này quá kỳ lạ.
Các điểm bắt lửa cực kỳ rải rác và hầu hết các vật liệu cháy đều là vật liệu xây dựng không thể dọn ra ngoài được, nhà máy trống rỗng bốc ra mùi xăng nồng nặc và ngộp thở.
Không một ai sẽ lãng phí nhiên liệu quý giá để đi đốt một nhà máy không còn sử dụng.
Ninh Chước bước nhanh vào trong đám cháy.
Hẳn là đám cháy bùng phát cách đây không lâu, ngọn lửa cũng không dữ dội lắm, chỉ có một số chòi canh lửa sơ sài chưa được dỡ bỏ nên khói đen ngùn ngụt bốc ra, không khí hít vào dễ bị sặc, sóng nhiệt nóng đến mức khiến da người bỏng rát.
Diện tích nhà máy khoảng vài trăm mét vuông, vốn vô cùng trống trải nên sau khi di dời hết máy móc lại càng dễ dàng di chuyển hơn.
Ninh Chước không lãng phí sức lực, nhìn thấy một người lẳng lặng nằm trên mặt đất giữa ngọn lửa.
Phần vai lưng phập phồng mong manh khiến Ninh Chước có thể xác nhận rằng người này vẫn còn sống.
Mà thân ảnh này, lại cực kỳ quen thuộc với Ninh Chước.
... Dù Ninh Chước đã nhìn ra nhưng hắn căn bản không nên xuất hiện ở chỗ này.
Cách một lớp mũ giáp, y nhẹ giọng gọi: "... Thiện Phi Bạch?"
Người trên mặt đất không nghe được, đương nhiên cũng không có phản ứng.
Artist: @正版阿燃 (weibo)
Nhìn thấy máu đông trên đầu ngón tay hắn, Ninh Chước đột nhiên bực bội vô cớ, thấp giọng mắng phía sau mũ: "Mẹ nó."
Y giật mạnh lớp quần áo phía trước như thể nghẹt thở, cảm thấy hô hấp của mình không ổn, vấn đề nằm ở mũ giáp, vì vậy dứt khoát nhấc mũ giáp lên, động tác thô bạo đội lên đầu của người trước mặt.
Không có mũ giáp, y bị hơi nóng hầm hập sặc khí đến mức ngứa cổ họng, ho khan hai tiếng, tâm trạng càng thêm tồi tệ.
Đúng lúc này, một chấm đỏ của súng bắn tỉa từ trên tầng hai nhắm thẳng vào huyệt thái dương của Ninh Chước.
Chấm đỏ xuất hiện giữa ánh lửa sáng ngời, có vẻ như không cũng quá mức chú ý.
Ninh Chước tháo găng tay lái xe ra, để lộ ra bàn tay phải máy móc, cúi người xuống, như muốn ôm người trên mặt đất.
Nhưng thay vì đưa tay về phía người dưới đất, y lại giơ tay bên cạnh người mình.
Một khẩu pháo không khí nhô ra từ lòng bàn tay cơ khí của y, trực tiếp đánh sập một bệ tầng hai!
Tên mai phục bất ngờ không kịp phòng ngừa, theo từng khối xi măng đổ sụp rơi xuống tầng một của nhà máy.
Giữa khói bụi lan tràn, cánh tay phải của Ninh Chước thăm dò vào đống phế tích, vững vàng chế trụ huyệt thái dương của tên mai phục.
Không cần đợi người nọ làm thêm bất kỳ phản ứng gì, Niinh Chước dứt khoát bóp nát đầu đối phương!
Tác giả có lời muốn nói:
【 Tin tức hàng ngày Ngân Chùy 】
Tiêu điểm hôm nay ——
Android lại thúc đẩy những mô hình mới!
Có android tình dục, android công nhân, android đào mỏ quặng, android nội trợ, android thợ lặn, android trợ giúp, android thí nghiệm lâm sàng, sau khi không ngừng sản xuất ra các thế hệ sau của android, công ty Long Nha tiếp tục phát triển android có thể phòng tránh được lửa đốt!
Android chống cháy có có khả năng chiến đấu cá nhân mạnh mẽ và có thể thực hiện tất cả các công việc chữa cháy. Chúng là sự lựa chọn tốt nhất để cứu mọi người khỏi biển lửa, là lựa chọn hàng đầu giữa sự sống và cái chết!
Beta: Ngâu ngâu
Từ địa điểm nhiệm vụ quay về căn cứ "Henna" ở khu Trường An, Ninh Chước cần phải đi qua ba khu vực dân cư.
Thành phố Ngân Chùy của y chỉ là một thành phố đảo trên biển.
Tuy phồn vinh nhưng từ trước đến nay lại không có quá nhiều người chú ý.
Có quá nhiều hòn đảo xinh đẹp trên thế giới không được ai quan tâm.
Cho đến khi chúng bị buộc phải xuất hiện trước mặt mọi người.
...
Thế giới này trở nên tồi tệ hơn đã là chuyện bắt đầu từ 160 năm trước.
Động đất xảy ra thường xuyên là chuyện từ 146 năm trước.
Cuộc di cư lớn nhất của con người là chuyện từ 145 năm trước.
Những địa điểm "an toàn" lần lượt được đánh dấu, mọi người nối đuôi nhau như đàn kiến, tinh thần mỏi mệt kéo theo hành lý, dẫn gia đình của mình đến những nơi đó định cư, cuối cùng lại bị một trận động đất bất ngờ không dự báo trước phá hủy.
Lại phải sống vất vưởng, họ đã học được cách không ấp ủ hy vọng không cần thiết.
Nhưng những người luôn khát cầu bình yên vẫn chưa bao giờ ngơi nghỉ bước chân.
Một thời gian rất lâu sau, khi lục địa đã bị phân hóa thành nhiều mảnh nhỏ, dưới tính toán đo lường của khoa học, ba địa điểm an toàn đã được xác định.
Đảo Ngân Chùy là một trong số đó.
Nhưng khi đó nơi đây vẫn chưa có tên gọi, chỉ được đánh dấu là điểm an toàn số 183.
Ngoài số 183 còn có số 184, số 185.
Ba địa điểm an toàn này đều là những hòn đảo nhỏ, cách nhau khá xa.
Chúng được công khai cho toàn bộ những người còn sống trên thế giới.
Vì vậy, mọi người lại bắt đầu một cuộc di cư mới.
Diện tích của số 184 không lớn bằng số 183, ưu điểm là phần lớn đảo có địa hình đồng bằng, đất đai cũng tương đối màu mỡ, phì nhiêu.
Một nhóm người vẫn còn giữ được kỹ năng canh tác ruộng đất trong gen đã lựa chọn đi đến số 184.
Bọn họ bước lên thuyền, từ đó mất tin tức hoàn toàn.
Không một ai biết rằng thứ chờ đợi họ không phải vụ mùa, mà là sự tử vong.
Đó chuyện của 120 năm trước.
Những người vàng thau lẫn lộn đến đảo Ngân Chùy cũng đã không còn suy xét nổi cái tên ban đầu của nó là gì.
Ngay từ buổi sơ khai, nó đã được gọi là số 183, nhân kỷ niệm lần thứ 183 con người bắt đầu công cuộc di dân của mình.
Nhưng năm rộng tháng dài, mức độ an toàn của hoàn đảo này đã vượt qua sự chờ mong của mọi người.
Ngoại trừ một vài rung chấn, nó vẫn điềm nhiên trôi nổi giữa đại dương mênh mông, giống như con thuyền Noah trong thần thoại thuở xưa.
So sánh với điểm an toàn số 184 mất tích bí ẩn, điểm an toàn số 185 và đảo Ngân Chùy có cùng vĩ độ, diện tích, điều kiện khí hậu cũng không quá khác nhau.
Nhưng nó lại không may mắn lắm.
Điểm an toàn số 185 vì một trận động đất mà đã chìm sâu, những người sống sót dùng thuyền gắng gượng đến đảo Ngân Chùy.
Những người sống sót không nhiều, trừ những người mất tích, bị tuột lại phía sau, bị bão táp mưa giông cắn nuốt thuyền bè, chỉ có khoảng 3000 người an toàn đi đến đảo Ngân Chùy.
Từ khi đó, dân số trên đảo Ngân Chùy cũng không tăng quá nhiều.
Rốt cuộc, đây cũng đã là chuyện của 100 năm trước.
Bóng ma ảm đạm đã trôi xa, mọi người ngày càng cảm thấy an toàn hơn. Dần dà, họ đã phân chia thành các nhóm dựa theo quốc gia, xuất thân, tín ngưỡng và tập tục, điều kiện sinh hoạt, tạo nên những khu dân cư có nền văn hóa khác biệt.
Dân cư đa dạng hội tụ, chia cắt đảo Ngân Chùy thành vô số khu vực nhỏ.
Sau khi cuộc sống ổn định, mọi người không hẹn mà cũng nghĩ rằng một khi đã có nhà mới thì cần phải có một cái tên mới.
Nhìn từ trên cao xuống, hình dạng của hòn đảo này giống như một thanh chùy dài.
Bãi cát trắng trải dọc hòn đảo, nhìn xa như một hòn đảo nhỏ được dát một vòng bạc.
Diện tích của đất liền rộng khoảng 2212 km vuông, vừa vặn là nhiệt độ nóng chảy của kim loại bạc.
Cho nên có người đã gọi nó là "Thiên đường bạc", có người lại gọi là: "Bãi đất bạc".
Nhưng vẫn có nhiều người khác thích gọi nó là đảo chày gỗ.
Vì những cái tên xấu sẽ dễ sinh sống hơn.
Hài đen* chính là khi cái tên "Ngân Chùy" được đặt, vì một vài chữ cái đầu tiên trong "interest" của một công ty giải trí đang phát triển trên đảo cũng có cách phát âm gần giống với "Ngân Chùy".
(*): Hài nhưng mà dark, thường lôi những vấn đề nhạy cảm như chính trị, tệ nạn ra để đùa, từ đó châm biếm. Bên giới vẽ chúng ta sẽ có tranh biếm họa.
Chính nó là người đầu tiên bắt đầu gọi hòn đảo này là "Ngân Chùy".
"Tin tức hằng ngày Ngân Chùy", "Giải trí Ngân Chùy", sau đó lại sáng lập lên "Thành phố Ngân Chùy" ở trong trò chơi, phim truyền hình và điện ảnh.
Hòn đảo vô danh cứ như vậy trở thành thành phố Ngân Chùy.
Hòn đảo đã có tên tuổi, để tiện cho việc quản lý, họ bỏ phiếu công khai, mỗi khu dân cư đều có tên riêng của mình.
Bây giờ, Ninh Chước đang đi đến khu Cát Nguyên, một nơi chuyên buôn bán thịt da, ghé qua một cửa hàng nhỏ bán bánh croquette*.
(*): Hình ảnh minh họa
Máy liên lạc vang lên một giọng nói khỏe khoắn của thiếu niên: "Anh Ninh, cho chút bột ớt!"
Ninh Chước nói với chủ tiệm: "Bột ớt."
Giọng nói của y bị tiếng ồn của câu lạc bộ thoát y che lấp mất: "Cởi quần áo! Cởi quần áo!" Tiếng la ó không ngừng lấn át.
Ông chủ đã lớn tuổi, hơi lãng tai, lại không thay nổi máy trợ thính đời mới nhất, đành phải xấu hổ cười hỏi lại: "Quý khách, gì vậy ạ?"
Ninh Chước không nói nữa, chỉ dùng ngón tay chỉ về phía bột ớt.
Ông lão cảm kích cười đáp: "Được được! Cậu chờ một lát."
Quẹt điểm tín dụng của mình xong, Ninh Chước cầm túi giấy đựng bánh rời đi, đi thẳng qua hình chiếu khổng lồ của cô gái thoát y ở trung tâm quảng trường nhỏ, hình chiếu vỡ tan tành trong chốc lát.
Ảnh ảo cao khoảng nửa tầng lầu của cô gái xinh đẹp từ từ chuyển hướng về phía Ninh Chước, ái muội hôn gió với bóng dáng của y: "Hoan nghênh lần sau lại tới."
Ninh Chước dừng xe trước một tiệm buôn bán nhạc cụ cổ điển đã đóng cửa.
Chiếc motor chèn bánh trên tấm poster rách nát ở dưới đất, tay lái treo hai phần ăn vặt.
Máy liên lạc đổi thành một giọng nữ thẳng thắn: "Anh Ninh, lát nữa đi ngang qua phố Borneo nhớ mua cho em một phần trứng chiên cuộn."
Ninh Chước không thể nhịn được nữa: "... Mấy người không có ai ăn cơm tối hết à? Sếp Phó đâu?"
Máy liên lạc vang lên tiếng cười hì hì của Mẫn Mân: "Không phải anh nói muốn giới nghiêm sao? Hai ngày nay chúng em cũng không ra ngoài không gây chú ý. Khi anh về cũng có định quỵt tiền của anh đâu."
Ninh Chước nổ máy: "Tiền đặt cọc hôm nay không hoàn trả, coi như là bọn họ mời bữa khuya cho "Henna"."
Mẫn Mân: "Nhiệm vụ gì?"
Ninh Chước lái xe về khu công nghiệp Borneo đèn đuốc sáng trưng, lời ít ý nhiều đáp: "Chuyển phát nhanh giúp kẻ có tiền."
"Chuyển phát nhanh thứ gì?"
"Chưa nói."
Mẫn Mân nói nhiều, khi chiếm được máy thì nói không ngừng nghỉ: "Hàng cấm à?"
Ninh Chước không nói là đúng, nhưng cũng không nói là không phải.
Những bức họa diêm dúa thô tục ở hai bên hẻm nhanh chóng lùi ra sau bóng y.
Phía trên những cột đá cao chót vót có in logo của nhà máy Borneo, những chuyến tàu đường sắt được thiết kế đặc biệt để đưa công nhân đến và đi tới nơi làm việc lao qua vun vút.
Trong khoang tàu đầy những gương mặt mỏi mệt.
Tàu lửa được xây dựng quanh thành phố trên cơ sở những cột đá cao, dệt đường chân trời thành một mạng nhện dày đặc.
Tựa lưng vào cột đá không chỉ là rong rêu mọc đầy, mà còn những ngôi nhà thấp lè tè cũng bị rong rêu bủa vây, san sát nhau thành từng dãy dưới bóng cột đá của những chuyến tàu.
Đối với những đứa trẻ lớn lên ở nơi này, ô nhiễm không khí nghiêm trọng đã khiến cho chúng từ khi sinh ra đã mất đi cơ hội được ngắm nhìn ánh trăng.
Ánh trăng trong ảo tưởng của bọn họ chính là đèn tàu.
Phía sau khu công nghiệp là những kiến trúc cổ xưa kéo dài, chúng xen lẫn nhau, lộ ra những ống dẫn máy móc, dây điện, dây ăng-ten, giống như một cỗ máy kim loại khổng lồ hư hỏng bị vứt vỏ, chất đống lung tung ở ngoài trời đây, từ từ phong hóa hao mòn.
Ninh Chước bình tĩnh, hờ hững đi ngang qua mọi thứ.
Mẫn Mân trong máy liên lạc đã bắt đầu phân tích tin tức hot nhất trên "Chính nghĩa lên ngôi" của ngày hôm nay:
"Anh này, Barzel rõ ràng đã chết, sao lại thay đổi khuôn mặt một lần nữa?"
"Chắc chắn là do có người trong nội bộ "Khiên trắng" làm chuyện gì đó, nếu không thì ai lại có thể nhúng tay vào được?"
"Công ty lớn mà, tay lúc nào cũng dơ, tâm lúc nào cũng đen, chỉ toàn đẩy người khác ra chịu tội thay..."
Nói tới đây, Ninh Chước phân tâm một lát, đột nhiên dừng motor.
Tiếng rít của má phanh cũng khiến lời nói của Mẫn Mân dừng lại: "Có chuyện gì vậy?"
Ninh Chước nhìn ánh đỏ trong không trung cách đó không xa: "Cháy."
Mẫn Mân chống cằm: "Ở đâu cơ?"
Ninh Chước: "Trường An."
Mẫn Mân chửi tục một tiếng: "Khu của chúng ta? Ở đâu ở đâu?!"
Ánh lửa đỏ rực soi chiếu vào đáy mắt xanh của Ninh Chước: "Là nhà máy nói rằng hai tòa nhà mới sẽ được xây dựng sau khi nó bị phá bỏ."
Mẫn Mân sửng sốt, nhẹ nhàng thở ra.
Bọn họ đã sớm nằm lòng đến từng viên gạch ở nơi này, cô cũng biết Ninh Chước đang nói nơi nào.
Khi nhà máy kia đóng cửa, năm sau sẽ dùng kỹ thuật 3D để in chồng những ngôi nhà dân cư giống như chuồng nuôi chim bồ câu.
Một nhóm người sẽ nổi điên lên để giành lấy số hiệu, tranh đoạt 15 mét vuông trong đó.
"Chà, những thứ ở đó đều đã được xử lý xong xuôi hết rồi, đội thi công công trình còn chưa vào, ở đó không có ai, cũng không có nguy hiểm hay đồ vật quan trọng." Mẫn Mân đoán: "Không phải là một nơi quá quan trọng."
"Cái gì đáng giá để thiêu cháy?" Ninh Chước hỏi lại: "Cái gì có thể thiêu được?"
Lúc này, Ninh Chước không còn chờ lời đáp của Mẫn Mân, y tháo máy liên lạc xuống, mở chế độ làm giàu oxy trong mũ bảo hiểm, trượt tấm kính che mặt xuống, che kín toàn bộ khuôn mặt.
Y đặt đống đồ ăn vặt xuống, chạy nhanh về phía ánh lửa.
Đây không phải là xen vào việc của người khác, cũng không liên quan đến việc hăng hái làm việc nghĩa.
Khu Trường An là địa bàn của "Henna".
Ninh Chước là phó lãnh đạo của "Henna".
Một nhà máy sớm đã được dọn dẹp sạch sẽ đột nhiên bốc cháy, chuyện khác thường này đã đủ để y phải đến kiểm tra một lần.
Sau khi Ninh Chước đến nhà máy, y càng thêm chắc chắn; ngọn lửa này quá kỳ lạ.
Các điểm bắt lửa cực kỳ rải rác và hầu hết các vật liệu cháy đều là vật liệu xây dựng không thể dọn ra ngoài được, nhà máy trống rỗng bốc ra mùi xăng nồng nặc và ngộp thở.
Không một ai sẽ lãng phí nhiên liệu quý giá để đi đốt một nhà máy không còn sử dụng.
Ninh Chước bước nhanh vào trong đám cháy.
Hẳn là đám cháy bùng phát cách đây không lâu, ngọn lửa cũng không dữ dội lắm, chỉ có một số chòi canh lửa sơ sài chưa được dỡ bỏ nên khói đen ngùn ngụt bốc ra, không khí hít vào dễ bị sặc, sóng nhiệt nóng đến mức khiến da người bỏng rát.
Diện tích nhà máy khoảng vài trăm mét vuông, vốn vô cùng trống trải nên sau khi di dời hết máy móc lại càng dễ dàng di chuyển hơn.
Ninh Chước không lãng phí sức lực, nhìn thấy một người lẳng lặng nằm trên mặt đất giữa ngọn lửa.
Phần vai lưng phập phồng mong manh khiến Ninh Chước có thể xác nhận rằng người này vẫn còn sống.
Mà thân ảnh này, lại cực kỳ quen thuộc với Ninh Chước.
... Dù Ninh Chước đã nhìn ra nhưng hắn căn bản không nên xuất hiện ở chỗ này.
Cách một lớp mũ giáp, y nhẹ giọng gọi: "... Thiện Phi Bạch?"
Người trên mặt đất không nghe được, đương nhiên cũng không có phản ứng.
Artist: @正版阿燃 (weibo)
Nhìn thấy máu đông trên đầu ngón tay hắn, Ninh Chước đột nhiên bực bội vô cớ, thấp giọng mắng phía sau mũ: "Mẹ nó."
Y giật mạnh lớp quần áo phía trước như thể nghẹt thở, cảm thấy hô hấp của mình không ổn, vấn đề nằm ở mũ giáp, vì vậy dứt khoát nhấc mũ giáp lên, động tác thô bạo đội lên đầu của người trước mặt.
Không có mũ giáp, y bị hơi nóng hầm hập sặc khí đến mức ngứa cổ họng, ho khan hai tiếng, tâm trạng càng thêm tồi tệ.
Đúng lúc này, một chấm đỏ của súng bắn tỉa từ trên tầng hai nhắm thẳng vào huyệt thái dương của Ninh Chước.
Chấm đỏ xuất hiện giữa ánh lửa sáng ngời, có vẻ như không cũng quá mức chú ý.
Ninh Chước tháo găng tay lái xe ra, để lộ ra bàn tay phải máy móc, cúi người xuống, như muốn ôm người trên mặt đất.
Nhưng thay vì đưa tay về phía người dưới đất, y lại giơ tay bên cạnh người mình.
Một khẩu pháo không khí nhô ra từ lòng bàn tay cơ khí của y, trực tiếp đánh sập một bệ tầng hai!
Tên mai phục bất ngờ không kịp phòng ngừa, theo từng khối xi măng đổ sụp rơi xuống tầng một của nhà máy.
Giữa khói bụi lan tràn, cánh tay phải của Ninh Chước thăm dò vào đống phế tích, vững vàng chế trụ huyệt thái dương của tên mai phục.
Không cần đợi người nọ làm thêm bất kỳ phản ứng gì, Niinh Chước dứt khoát bóp nát đầu đối phương!
Tác giả có lời muốn nói:
【 Tin tức hàng ngày Ngân Chùy 】
Tiêu điểm hôm nay ——
Android lại thúc đẩy những mô hình mới!
Có android tình dục, android công nhân, android đào mỏ quặng, android nội trợ, android thợ lặn, android trợ giúp, android thí nghiệm lâm sàng, sau khi không ngừng sản xuất ra các thế hệ sau của android, công ty Long Nha tiếp tục phát triển android có thể phòng tránh được lửa đốt!
Android chống cháy có có khả năng chiến đấu cá nhân mạnh mẽ và có thể thực hiện tất cả các công việc chữa cháy. Chúng là sự lựa chọn tốt nhất để cứu mọi người khỏi biển lửa, là lựa chọn hàng đầu giữa sự sống và cái chết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất