Chương 6: Henna (2)
Ninh Chước lạnh nhạt nhìn về phía trước mà bần thần.
Nếu không phải cảm thấy chuyện này có điều bất thường, y cần gì phải mạo hiểm chạy vào biển lửa?
Thành phố Ngân Chùy chưa bao giờ thiếu kẻ lặng lẽ chết đi trong hẻm ngầm nào đó.
Thứ nhận được khi làm lính đánh thuê là kẻ thù khắp mọi nơi.
May mắn hơn thì có thể tìm được tay chân cụt trong thùng rác.
Tệ hơn một chút thì có thể xác sẽ bị bỏ vào dây chuyền sản xuất trong một nhà máy chế biến dưới lòng đất nào đó, gia công thành đồ hộp đầy dinh dưỡng, đặt trên kệ hàng rẻ tiền trong một quán đồ gia đình u ám ẩm ướt nào đó, phát huy chút giá trị cuối cùng.
Kẻ thù của Ninh Chước không hề ít.
Nhưng cũng như Mẫn Mân đã nói, chúng chẳng trông mong Ninh Chước chết đi, mà đều muốn Ninh Chước sa sút rồi đi đứng đường.
Như thế thì chúng chỉ cần trả một chút điểm tín dụng là có thể tùy ý nhục mạ y.
Chỉ vài suy nghĩ đê hèn nhàm chán như vậy thôi cũng đủ để chúng thấy sung sướng.
Ninh Chước không có ý kiến gì với chuyện này, dù sao chẳng có tên nào cả gan sủa trước mặt y.
Nhưng lần này người hãm hại Thiện Phi Bạch hành động vô cùng kì quái.
Đốt lửa thì cẩu thả, nếu nói là hủy thi diệt tích, chúng muốn dùng đợt hỏa hoạn này để chiêu cáo thiên hạ thì đúng hơn, rằng sếp lớn "Bàn Kiều" Thiện Phi Bạch xảy ra chuyện trên địa bàn "Henna".
Mẫn Mân cũng suy đoán ra mục đích của kẻ đứng sau: "Vụ hỏa hoạn này không phải để đốt chết hắn. Có người muốn hắn chết đầy danh dự, muốn cho tất cả mọi người biết hắn chết ở chỗ chúng ta."
Nhưng cô cũng không hiểu tại sao: "Vậy thì cứ giết luôn rồi vứt xác là được mà. Sao phải để hắn hấp hối?"
Ninh Chước đau đầu vô cùng, chỉ có thể ép mạch suy nghĩ của mình xoay nhanh hơn.
Y nắm tay lại, khuỷu tay dựa trên đầu gối, từ từ bình ổn cái đầu nhức nhối của mình: "Chúng không muốn giữ lại mạng cho Thiện Phi Bạch, nhưng lại không muốn hắn chết quá thoải mái."
Mẫn Mân: "Tại sao?"
Ninh Chước: "Không biết... Hơn nữa, em xem, ngọn lửa lớn như vậy mà chẳng có đốm cháy nào dính lên mặt hắn."
Mẫn Mân cười: "Gương mặt này mà bị cháy thì cũng tiếc lắm."
Vừa sốt vừa mệt, Ninh Chước bắt đầu ù tai dữ dội, nhưng mặt y vẫn lạnh nhạt, không nhìn ra bất kì đặc điểm nào:
"Giữ lại mặt cho hắn, giúp cho người 'Khiên trắng' vừa tới là có thể biết hắn là ai. Lỡ cái mặt đấy bị đốt sạch thì sẽ chẳng ai điều tra hắn là ai, hắn sẽ bị xem thành kẻ lang thang xấu số qua đêm trong nhà máy, trực tiếp đóng gói ném tới khu thủy táng công cộng."
Ninh Chước dừng một chút: "... À, trừ vài người. Có vài kẻ lạc ngoài quần chúng sẽ bị tra tới cùng."
Thủy táng công cộng chính là một bể axit có tính ăn mòn cao, dùng để ném vài thi thể vô danh không thể chứng minh thân phận, hoặc là một lò luyện thép luôn sôi trào không ngừng cả ngày lẫn đêm.
Thành phố Ngân Chùy có 6000 vạn dân, không phải ai cũng xứng được yên nghỉ dưới đất.
Qua sự chỉ bảo của Ninh Chước, Mẫn Mân được khai sáng.
Muốn thu hút kẻ khác tới, hỏa hoạn là cách tốt nhất.
Muốn hủy thi diệt tích bình thường thì cứ tạt một thùng nhiên liệu lên người Thiện Phi Bạch, vứt một cái bật lửa là xong mà.
Nào có chuyện đốt đông đốt tây, cả đội cứu hỏa cũng tới rồi mà người cần đốt lại chẳng bị bắt lửa chút nào?
Nếu Thiện Phi Bạch thật sự bị đốt chết, không thể nào xác nhận thi thể, bản án này sẽ bị kết thúc qua loa.
Không đổ tội được, chuyện chẳng to tới mức thế.
Cho nên, kế hoạch của người đứng sau là như này:
Chúng ném Thiện Phi Bạch đang thương nặng tới khu Trường An "Henna" phụ trách, sắp xếp android ở hiện trường hỏa hoạn, lấy súng bắn tỉa của Thiện Phi Bạch, canh giữ ở đó.
Chỉ cần nghe thấy tiếng xe cảnh sát tới gần, android sẽ bóp cò, gọn gàng nhanh nhẹn bắn xuyên qua đầu Thiện Phi Bạch, chạy khỏi đám cháy, lái xe bán tải không biển số chạy trốn.
Như vậy, sau khi cảnh sát chạy tới hiện trường, đó là cảnh Thiện Phi Bạch và ai đó đánh nhau dẫn tới hỏa hoạn.
Chỉ cần thế thôi, cảnh sát là người của "Bàn Kiều" tất nhiên sẽ nghĩ:
Ai hận Thiện Phi Bạch đến vậy?
Khu Trường An là địa bàn của ai?
Đến lúc đó, cho dù cảnh sát nghĩ thế nào, chậu nước bẩn này chắc chắn sẽ đổ hết lên người Ninh Chước và "Henna".
Suy nghĩ kĩ xong, Mẫn Mân lẩm bẩm: "Mẹ mày. Thâm hiểm lắm."
Ninh Chước cố tới mức hoa mắt chóng mặt, thẳng người dậy.
Y còn một việc chưa nói cho Mẫn Mân.
Khi ngài "Lawson" kia giao dịch với y, y nhắc tới chuyện đường tắt khi vận chuyển "hàng" sẽ đi qua địa bàn của Thiện Phi Bạch, có thể sẽ gặp phiền phức.
Lúc đó "Lawson" đã nói gì?
"... Hắn ấy à."
"Không sao đâu, cậu không cần quan tâm hắn làm gì."
Gã lấy tự tin ở đâu ra? Hay phải nói, gã nắm trong tay vài tin mật?
"Lawson" là một công dân cấp B, một con chó cưng ngay cả quy tắc thế giới ngầm cũng không hiểu rõ, biết được thông tin tình báo ngay cả y cũng không biết từ đâu?
Chỉ tiếc manh mối trong tay y có hạn, chỉ có thể suy đoán tối đa ở đây.
Ví dụ như y cũng không biết Thiện Phi Bạch đắc tội ai, kết thù sâu oán nặng kiểu gì như nào, mới phải khiến hắn thương nặng nhưng vẫn chịu đựng giữa đám lửa, ngay cả chết thẳng thắn cũng không muốn cho hắn?
Kết thúc mạch suy nghĩ, Ninh Chước đứng dậy, ổn định tới mức không có chút lắc lư: "Liên lạc với "Bàn Kiều", gọi vào đường dây công cộng của chúng, nói là thằng Thiện đang ở chỗ tôi. Để chúng tới "Henna" sau khi kết thức giới nghiêm. Nói rõ là chỉ được tối đa ba người, nhiều hơn không được tới; dám mang vũ khí thì bảo Đường Khải Xướng không cần khách khí, trực tiếp hủy diệt chúng trong đường kiểm tra an ninh."
Nhìn y đứng dậy, Mẫn Mân vô cùng vui vẻ yên tâm: "Nghỉ sớm đi. Mai em sẽ để tay ngoài cửa phòng anh. Anh muốn loại A9 nhanh nhẹn hay loại A3 chiến đấu?"
Hôm nay Ninh Chước gắn A-16 là tay giả loại hàng ngày, chức năng cảm biến sinh học khá nhạy, mặc dù không đa dạng thần kinh như tay bình thường, nhưng nỗi đau khi bị bắn rụng tay cũng ít nhất bằng một nửa bình thường.
Đôi khi, Mẫn Mẫn cảm thấy y đúng là một con quái vật đã mất cảm giác đau đớn.
Ninh Chước nói: "À, tôi không định đi nghỉ, kiểm tra cái xe tôi lái về trước đã."
Mẫn Mân giận tím mặt: "...Mấy tiếng rồi không ngủ?! Muốn chết sớm đúng không? Được rồi, sau này có bệnh thì đi tìm bác sĩ thú y đi, đừng có mò tui mần răng (đừng đến tìm tôi làm gì)--"
Trong tiếng mắng càng lúc càng biến dạng của Mẫn Mân, Ninh Chước chẳng nói chẳng rằng, y xoay người, một gương mặt bị thương nghiêm trọng vì bị chém dán tới trước mắt y.
Ông đứng trước mặt Ninh Chước, miệng vết thương bị rìu chém trên mặt vẫn đang đổ máu.
Ninh Chước biết đây là ảo giác.
Cha trong ảo giác của y vẫn luôn như vậy, chưa bao giờ sỉ nhục y, ông chỉ dùng gương mặt máu chảy đầm đìa của mình, và ánh mắt vừa bi thương vừa khiển trách nhìn y.
Ninh Chước vòng qua ảo giác đẫm máu này, vô thức nhận sai: "Con xin lỗi, ba ơi."
Mẫn Mân tưởng y nói với mình: "... Không chữa là không chữa! Anh gọi em là mẹ em cũng không có ích gì đâu!"
Vừa thốt ra, Mẫn Mân mới biết có gì đó không đúng.
Cô há miệng, nhưng không biết nên nói gì, chỉ đành đưa mắt nhìn Ninh Chước biến mất bên kia hành lang.
Lời nói mắc kẹt trong vòm họng, qua một lúc lâu, cũng chỉ hóa thành một tiếng than nhẹ.
...
Ninh Chước đi tới bãi đỗ xe.
Nhưng đã có người tới trước y.
Người đàn ông mới nãy đang dọn vệ sinh trên hành lang, nhìn kiểu gì cũng giống lao công đang chui hơn nửa người dưới đáy xe bán tải, chỉ còn hai chân đang lắc lư bên ngoài.
Ninh Chước đứng bên ngoài, một tay nhét vào túi, nhìn dáng vẻ gã uốn éo bận bịu.
Chờ gã kiểm tra xong, dùng ván đỡ lưng đẩy mình ra, Ninh Chước mới khẽ gật đầu, gọi tên gã: "Sếp Phó."
Trong miệng người đàn ông ngậm gậy ánh sáng làm bóng đèn, ngồi thẳng người dậy từ dưới đất, lấy gậy trong miệng mình ra tùy tiện gật đầu một cái: "À."
Sếp Phó họ Phó, tên đầy đủ không ai biết cả.
Người đứng đầu thật sự của tổ chức "Henna", vị vua ngầm trong truyền thuyết của giới lính đánh thuê, cha nuôi, kim chủ, sugar daddy trong tin đồn của Ninh Chước, chính là một người thoạt nhìn sẽ không để lại bất kì ấn tượng nào như vậy.
Chỉ có đôi mắt của gã như tỏa sáng trong bãi đậu xe u ám này.
Mãi đến khi gã tiện tay nhặt chiếc kính gọng đen dưới đất lên, điểm đặc biệt còn sót lại này cũng biến mất.
Sếp Phó dựa vào mui xe, dùng vai cọ đi vài vết dầu nhớt trên đấy, trong tay nắm máy nhiễu sóng vừa tháo xuống.
Ninh Chước vừa lên xe đã gắn máy nhiễu sóng mình luôn mang theo, hơn nữa cố hết sức tránh sử dụng tất cả các thiết bị điện tử trong xe, hạn chế tối đa khả năng bị người đằng sau truy lùng điều khiển ngược lại.
Chỉ tiếc hành động của đối thủ cũng khá sạch sẽ.
"Mã xuất xưởng của xe bị tác động vật lý, không tra được biên lai xuất xứ và lịch sử ghi chép. Sau khi tắt máy, lịch sử di động cũng tự động xóa sạch."
Sếp Phó dùng gậy ánh sáng soi lên mã số trên thân xe, chỉ vào trong xe: "Không có bất kì dấu vết nào để truy lùng nữa."
Gã thuận tay xách đầu android từ bên ghế phụ lái ra, như cầm hoa quả mà ước lượng trong tay: "Còn dư lại manh mối này. Muốn tra không?"
Ninh Chước lấy đầu android đi: "Tra."
Sếp Phó như chơi bóng rổ vậy, hai tay cướp đầu, dùng động tác giả lướt qua người Ninh Chước.
Tính cách gã cũng rất hoạt bát, khi cười đôi mắt hơi cong lên: "Yo, xem "Chính nghĩ lên ngôi" chưa?"
Ninh Chước hạ tay xuống từ giữa khoảng không: "Nhàm chán."
Sếp Phó ôm đầu android, tung hứng trước sau trái phải: "Tôi có thấy chán đâu. Có muốn xem lại không? Vẻ mặt của ngài Charlemagne khi ấn nút tiêm đặc sắc lắm."
Gã tựa cằm của mình lên đầu android: "Tôi nhớ cái tên Charlemagne này cha cậu từng trực thuộc..."
Ninh Chước vung tay tát một cái, đập thẳng vào mu bàn tay của gã.
Đầu android như một quả bóng rổ đích thực, nảy hai cái trên đất, nó bị Ninh Chước cầm lấy, kẹp dưới nách.
Sếp Phó ngớ ra, trách móc: "Phạm luật bạo lực."
Ninh Chước kẹp đầu android, lạnh lùng nhướn mày trái với gã.
Tôi thắng. Đúng rồi đấy.
(*): Tức là thắng nhờ bạo lực thì vẫn là thắng, có vấn đề gì không?
Lúc này, máy truyền tin được Ninh Chước kẹp ở cổ áo lập lòe.
Có người trong kênh thông tin liên lạc nội bộ muốn tìm y.
Y vừa mới nhận máy, bên kia đã truyền tới giọng nói mừng rỡ của Tiểu Văn: "Anh Ninh, thằng Thiện sói con kia có phản ứng rồi!"
Ninh Chước chợt xoay người, sải bước tới nơi mình vẫn luôn đi, bước đi càng lúc càng nhanh: "Để nó tỉnh! Chờ tôi về!"
Sếp Phó nhìn bóng lưng y rời đi, nhặt lên giẻ lau mình tiện tay phủ lên mui xe, xoay hai chiếc khăn hoa xinh đẹp trên đầu ngón tay. Gã đi vòng qua bên cạnh xe bán tải, chào chiếc xe motor vừa tự mình tìm đến nhà, cũng tự chia đồ ăn vặt cho người khác luôn: "Chào A Bố nhé."
Đài phát thanh của A Bố tự động bật lên: "Người thân yêu nhất của tôi hỡi- Những ngày qua em thế nào- Cuộc sống không có tôi- Liệu em vẫn khỏe chứ-"
Sếp Phó ngâm nga, vui vẻ bắt đầu lau xe cho nó.
...
Bà Charlemagne tỉnh lại trong tiếng chim hót vang ca.
Tối qua bà uống thuốc an thần, một đêm không mộng, ngủ rất ngon.
Bà tràn trề ước ao ngồi dậy từ trên giường, bước chân trần ra ngoài.
Phòng con trai trống rỗng.
Bà Charlemagne hụt hẫng nhưng không hề ủ rũ, bước xuống dưới tầng, đúng lúc bà gặp chồng đang nói chuyện với quản gia dưới cầu thang.
Bà vui vẻ hào hứng ra mặt, như chim nhỏ bay qua: "Anh yêu, bé Kim đâu?"
Bước được vài bước, bà đứng lại.
Hai người họ nghe được tiếng bà, đều nhìn về phía bà, đôi mắt chẳng hề có sự vui mừng, chỉ có sự bất an và hoảng loạn khiến người khác khó hiểu.
Chỉ trong một đêm, người chồng thân yêu của bà như già đi mấy tuổi.
Bây giờ ngài Charlemagne có quá nhiều vấn đề phải xử lí.
Sau khi cắt ngang màn livestream, ngài Charlemagne quyết định rất nhanh, móc súng ra hoạt động hết công suất, bắn xuyên qua gương mặt sắp biến thành con trai ông ta.
Với sức mạnh lớn và khoảng cách bắn gần như vậy, mặt của quý ngài tội phạm hiếp dâm giết người và cả giường tiêm kim loại đều trở thành một lỗ hổng lớn.
Ngài Charlemagne giải thích, với sự thay đổi bất ngờ xảy ra như vậy, ông chưa kịp phản ứng, còn thấy được mặt của "Barzel" – kẻ ông từng đích thân ký tên hành hình, nhất thời hoảng loạn, bèn rút súng bắn chết.
Lời giải thích này khá gượng gạo.
Dù sao, cả "Barzel" và "Ruskin" đều do một tay ngài Charlemagne đưa lên đài hành quyết.
Ẩn giấu dưới mặt "Ruskin" lại là mặt của "Barzel", đây là chuyện các khán giả xem "Chính nghĩa lên ngôi" toàn thành phố tận mắt nhìn thấy.
Ông phải đứng ra giải thích với sự việc lần này.
Trước khi tới "Khiên trắng" chịu sự chất vấn, ngài Charlemagne nói rằng mình phải về nhà một chuyến.
Tình huống trước mắt đã quá lộn xộn, ngài Charlemagne cũng không phải nghi phạm để chấp nhận thẩm vấn, ông vẫn là cảnh đốc của "Khiên trắng", là một trong ba người đứng đầu ở giới cảnh sát của thành phố Ngân Chùy, ông muốn về nhà thay quần áo cũng không phải chuyện gì lớn.
Lí do ông nhất định phải về nhà, thứ nhất, ông cần dặn dò vài chuyện quan trọng, thứ hai, trước khi làm việc cần làm, tốt hơn hết là ông nên kiềm chế được vợ của mình.
Nếu vợ ông ở nhà thấy bản tin, hoảng loạn nói lung tung bị người khác phát hiện, e rằng sẽ xảy ra chuyện.
Thấy vợ mình nghi ngờ, ngài Charlemagne cố nặn ra một gương mặt vui vẻ còn khó coi hơn khóc, tiến tới đón vợ, nuốt nước bọt: "Cưng à, em bình tĩnh, nghe anh nói..."
Tác giả có lời muốn nói:
[ Tin tức hàng ngày Ngân Chùy ]
Hôm nay lại là một ngày mới tràn đầy yên bình!
Người dân trong thành phố an cư lạc nghiệp, hàng xóm thân thiết hòa thuận, mẹ dắt tay con đi bộ dưới ánh nắng.
Không có ai chết cả.
Đây là một đất nước hạnh phúc không có người chết.
- - Lời tuyên truyền cho trò chơi 3D mô phỏng cuộc sống con người [ Đảo Ngân chùy hạnh phúc ] của Eden Game – công ty con của Interest.
Nếu không phải cảm thấy chuyện này có điều bất thường, y cần gì phải mạo hiểm chạy vào biển lửa?
Thành phố Ngân Chùy chưa bao giờ thiếu kẻ lặng lẽ chết đi trong hẻm ngầm nào đó.
Thứ nhận được khi làm lính đánh thuê là kẻ thù khắp mọi nơi.
May mắn hơn thì có thể tìm được tay chân cụt trong thùng rác.
Tệ hơn một chút thì có thể xác sẽ bị bỏ vào dây chuyền sản xuất trong một nhà máy chế biến dưới lòng đất nào đó, gia công thành đồ hộp đầy dinh dưỡng, đặt trên kệ hàng rẻ tiền trong một quán đồ gia đình u ám ẩm ướt nào đó, phát huy chút giá trị cuối cùng.
Kẻ thù của Ninh Chước không hề ít.
Nhưng cũng như Mẫn Mân đã nói, chúng chẳng trông mong Ninh Chước chết đi, mà đều muốn Ninh Chước sa sút rồi đi đứng đường.
Như thế thì chúng chỉ cần trả một chút điểm tín dụng là có thể tùy ý nhục mạ y.
Chỉ vài suy nghĩ đê hèn nhàm chán như vậy thôi cũng đủ để chúng thấy sung sướng.
Ninh Chước không có ý kiến gì với chuyện này, dù sao chẳng có tên nào cả gan sủa trước mặt y.
Nhưng lần này người hãm hại Thiện Phi Bạch hành động vô cùng kì quái.
Đốt lửa thì cẩu thả, nếu nói là hủy thi diệt tích, chúng muốn dùng đợt hỏa hoạn này để chiêu cáo thiên hạ thì đúng hơn, rằng sếp lớn "Bàn Kiều" Thiện Phi Bạch xảy ra chuyện trên địa bàn "Henna".
Mẫn Mân cũng suy đoán ra mục đích của kẻ đứng sau: "Vụ hỏa hoạn này không phải để đốt chết hắn. Có người muốn hắn chết đầy danh dự, muốn cho tất cả mọi người biết hắn chết ở chỗ chúng ta."
Nhưng cô cũng không hiểu tại sao: "Vậy thì cứ giết luôn rồi vứt xác là được mà. Sao phải để hắn hấp hối?"
Ninh Chước đau đầu vô cùng, chỉ có thể ép mạch suy nghĩ của mình xoay nhanh hơn.
Y nắm tay lại, khuỷu tay dựa trên đầu gối, từ từ bình ổn cái đầu nhức nhối của mình: "Chúng không muốn giữ lại mạng cho Thiện Phi Bạch, nhưng lại không muốn hắn chết quá thoải mái."
Mẫn Mân: "Tại sao?"
Ninh Chước: "Không biết... Hơn nữa, em xem, ngọn lửa lớn như vậy mà chẳng có đốm cháy nào dính lên mặt hắn."
Mẫn Mân cười: "Gương mặt này mà bị cháy thì cũng tiếc lắm."
Vừa sốt vừa mệt, Ninh Chước bắt đầu ù tai dữ dội, nhưng mặt y vẫn lạnh nhạt, không nhìn ra bất kì đặc điểm nào:
"Giữ lại mặt cho hắn, giúp cho người 'Khiên trắng' vừa tới là có thể biết hắn là ai. Lỡ cái mặt đấy bị đốt sạch thì sẽ chẳng ai điều tra hắn là ai, hắn sẽ bị xem thành kẻ lang thang xấu số qua đêm trong nhà máy, trực tiếp đóng gói ném tới khu thủy táng công cộng."
Ninh Chước dừng một chút: "... À, trừ vài người. Có vài kẻ lạc ngoài quần chúng sẽ bị tra tới cùng."
Thủy táng công cộng chính là một bể axit có tính ăn mòn cao, dùng để ném vài thi thể vô danh không thể chứng minh thân phận, hoặc là một lò luyện thép luôn sôi trào không ngừng cả ngày lẫn đêm.
Thành phố Ngân Chùy có 6000 vạn dân, không phải ai cũng xứng được yên nghỉ dưới đất.
Qua sự chỉ bảo của Ninh Chước, Mẫn Mân được khai sáng.
Muốn thu hút kẻ khác tới, hỏa hoạn là cách tốt nhất.
Muốn hủy thi diệt tích bình thường thì cứ tạt một thùng nhiên liệu lên người Thiện Phi Bạch, vứt một cái bật lửa là xong mà.
Nào có chuyện đốt đông đốt tây, cả đội cứu hỏa cũng tới rồi mà người cần đốt lại chẳng bị bắt lửa chút nào?
Nếu Thiện Phi Bạch thật sự bị đốt chết, không thể nào xác nhận thi thể, bản án này sẽ bị kết thúc qua loa.
Không đổ tội được, chuyện chẳng to tới mức thế.
Cho nên, kế hoạch của người đứng sau là như này:
Chúng ném Thiện Phi Bạch đang thương nặng tới khu Trường An "Henna" phụ trách, sắp xếp android ở hiện trường hỏa hoạn, lấy súng bắn tỉa của Thiện Phi Bạch, canh giữ ở đó.
Chỉ cần nghe thấy tiếng xe cảnh sát tới gần, android sẽ bóp cò, gọn gàng nhanh nhẹn bắn xuyên qua đầu Thiện Phi Bạch, chạy khỏi đám cháy, lái xe bán tải không biển số chạy trốn.
Như vậy, sau khi cảnh sát chạy tới hiện trường, đó là cảnh Thiện Phi Bạch và ai đó đánh nhau dẫn tới hỏa hoạn.
Chỉ cần thế thôi, cảnh sát là người của "Bàn Kiều" tất nhiên sẽ nghĩ:
Ai hận Thiện Phi Bạch đến vậy?
Khu Trường An là địa bàn của ai?
Đến lúc đó, cho dù cảnh sát nghĩ thế nào, chậu nước bẩn này chắc chắn sẽ đổ hết lên người Ninh Chước và "Henna".
Suy nghĩ kĩ xong, Mẫn Mân lẩm bẩm: "Mẹ mày. Thâm hiểm lắm."
Ninh Chước cố tới mức hoa mắt chóng mặt, thẳng người dậy.
Y còn một việc chưa nói cho Mẫn Mân.
Khi ngài "Lawson" kia giao dịch với y, y nhắc tới chuyện đường tắt khi vận chuyển "hàng" sẽ đi qua địa bàn của Thiện Phi Bạch, có thể sẽ gặp phiền phức.
Lúc đó "Lawson" đã nói gì?
"... Hắn ấy à."
"Không sao đâu, cậu không cần quan tâm hắn làm gì."
Gã lấy tự tin ở đâu ra? Hay phải nói, gã nắm trong tay vài tin mật?
"Lawson" là một công dân cấp B, một con chó cưng ngay cả quy tắc thế giới ngầm cũng không hiểu rõ, biết được thông tin tình báo ngay cả y cũng không biết từ đâu?
Chỉ tiếc manh mối trong tay y có hạn, chỉ có thể suy đoán tối đa ở đây.
Ví dụ như y cũng không biết Thiện Phi Bạch đắc tội ai, kết thù sâu oán nặng kiểu gì như nào, mới phải khiến hắn thương nặng nhưng vẫn chịu đựng giữa đám lửa, ngay cả chết thẳng thắn cũng không muốn cho hắn?
Kết thúc mạch suy nghĩ, Ninh Chước đứng dậy, ổn định tới mức không có chút lắc lư: "Liên lạc với "Bàn Kiều", gọi vào đường dây công cộng của chúng, nói là thằng Thiện đang ở chỗ tôi. Để chúng tới "Henna" sau khi kết thức giới nghiêm. Nói rõ là chỉ được tối đa ba người, nhiều hơn không được tới; dám mang vũ khí thì bảo Đường Khải Xướng không cần khách khí, trực tiếp hủy diệt chúng trong đường kiểm tra an ninh."
Nhìn y đứng dậy, Mẫn Mân vô cùng vui vẻ yên tâm: "Nghỉ sớm đi. Mai em sẽ để tay ngoài cửa phòng anh. Anh muốn loại A9 nhanh nhẹn hay loại A3 chiến đấu?"
Hôm nay Ninh Chước gắn A-16 là tay giả loại hàng ngày, chức năng cảm biến sinh học khá nhạy, mặc dù không đa dạng thần kinh như tay bình thường, nhưng nỗi đau khi bị bắn rụng tay cũng ít nhất bằng một nửa bình thường.
Đôi khi, Mẫn Mẫn cảm thấy y đúng là một con quái vật đã mất cảm giác đau đớn.
Ninh Chước nói: "À, tôi không định đi nghỉ, kiểm tra cái xe tôi lái về trước đã."
Mẫn Mân giận tím mặt: "...Mấy tiếng rồi không ngủ?! Muốn chết sớm đúng không? Được rồi, sau này có bệnh thì đi tìm bác sĩ thú y đi, đừng có mò tui mần răng (đừng đến tìm tôi làm gì)--"
Trong tiếng mắng càng lúc càng biến dạng của Mẫn Mân, Ninh Chước chẳng nói chẳng rằng, y xoay người, một gương mặt bị thương nghiêm trọng vì bị chém dán tới trước mắt y.
Ông đứng trước mặt Ninh Chước, miệng vết thương bị rìu chém trên mặt vẫn đang đổ máu.
Ninh Chước biết đây là ảo giác.
Cha trong ảo giác của y vẫn luôn như vậy, chưa bao giờ sỉ nhục y, ông chỉ dùng gương mặt máu chảy đầm đìa của mình, và ánh mắt vừa bi thương vừa khiển trách nhìn y.
Ninh Chước vòng qua ảo giác đẫm máu này, vô thức nhận sai: "Con xin lỗi, ba ơi."
Mẫn Mân tưởng y nói với mình: "... Không chữa là không chữa! Anh gọi em là mẹ em cũng không có ích gì đâu!"
Vừa thốt ra, Mẫn Mân mới biết có gì đó không đúng.
Cô há miệng, nhưng không biết nên nói gì, chỉ đành đưa mắt nhìn Ninh Chước biến mất bên kia hành lang.
Lời nói mắc kẹt trong vòm họng, qua một lúc lâu, cũng chỉ hóa thành một tiếng than nhẹ.
...
Ninh Chước đi tới bãi đỗ xe.
Nhưng đã có người tới trước y.
Người đàn ông mới nãy đang dọn vệ sinh trên hành lang, nhìn kiểu gì cũng giống lao công đang chui hơn nửa người dưới đáy xe bán tải, chỉ còn hai chân đang lắc lư bên ngoài.
Ninh Chước đứng bên ngoài, một tay nhét vào túi, nhìn dáng vẻ gã uốn éo bận bịu.
Chờ gã kiểm tra xong, dùng ván đỡ lưng đẩy mình ra, Ninh Chước mới khẽ gật đầu, gọi tên gã: "Sếp Phó."
Trong miệng người đàn ông ngậm gậy ánh sáng làm bóng đèn, ngồi thẳng người dậy từ dưới đất, lấy gậy trong miệng mình ra tùy tiện gật đầu một cái: "À."
Sếp Phó họ Phó, tên đầy đủ không ai biết cả.
Người đứng đầu thật sự của tổ chức "Henna", vị vua ngầm trong truyền thuyết của giới lính đánh thuê, cha nuôi, kim chủ, sugar daddy trong tin đồn của Ninh Chước, chính là một người thoạt nhìn sẽ không để lại bất kì ấn tượng nào như vậy.
Chỉ có đôi mắt của gã như tỏa sáng trong bãi đậu xe u ám này.
Mãi đến khi gã tiện tay nhặt chiếc kính gọng đen dưới đất lên, điểm đặc biệt còn sót lại này cũng biến mất.
Sếp Phó dựa vào mui xe, dùng vai cọ đi vài vết dầu nhớt trên đấy, trong tay nắm máy nhiễu sóng vừa tháo xuống.
Ninh Chước vừa lên xe đã gắn máy nhiễu sóng mình luôn mang theo, hơn nữa cố hết sức tránh sử dụng tất cả các thiết bị điện tử trong xe, hạn chế tối đa khả năng bị người đằng sau truy lùng điều khiển ngược lại.
Chỉ tiếc hành động của đối thủ cũng khá sạch sẽ.
"Mã xuất xưởng của xe bị tác động vật lý, không tra được biên lai xuất xứ và lịch sử ghi chép. Sau khi tắt máy, lịch sử di động cũng tự động xóa sạch."
Sếp Phó dùng gậy ánh sáng soi lên mã số trên thân xe, chỉ vào trong xe: "Không có bất kì dấu vết nào để truy lùng nữa."
Gã thuận tay xách đầu android từ bên ghế phụ lái ra, như cầm hoa quả mà ước lượng trong tay: "Còn dư lại manh mối này. Muốn tra không?"
Ninh Chước lấy đầu android đi: "Tra."
Sếp Phó như chơi bóng rổ vậy, hai tay cướp đầu, dùng động tác giả lướt qua người Ninh Chước.
Tính cách gã cũng rất hoạt bát, khi cười đôi mắt hơi cong lên: "Yo, xem "Chính nghĩ lên ngôi" chưa?"
Ninh Chước hạ tay xuống từ giữa khoảng không: "Nhàm chán."
Sếp Phó ôm đầu android, tung hứng trước sau trái phải: "Tôi có thấy chán đâu. Có muốn xem lại không? Vẻ mặt của ngài Charlemagne khi ấn nút tiêm đặc sắc lắm."
Gã tựa cằm của mình lên đầu android: "Tôi nhớ cái tên Charlemagne này cha cậu từng trực thuộc..."
Ninh Chước vung tay tát một cái, đập thẳng vào mu bàn tay của gã.
Đầu android như một quả bóng rổ đích thực, nảy hai cái trên đất, nó bị Ninh Chước cầm lấy, kẹp dưới nách.
Sếp Phó ngớ ra, trách móc: "Phạm luật bạo lực."
Ninh Chước kẹp đầu android, lạnh lùng nhướn mày trái với gã.
Tôi thắng. Đúng rồi đấy.
(*): Tức là thắng nhờ bạo lực thì vẫn là thắng, có vấn đề gì không?
Lúc này, máy truyền tin được Ninh Chước kẹp ở cổ áo lập lòe.
Có người trong kênh thông tin liên lạc nội bộ muốn tìm y.
Y vừa mới nhận máy, bên kia đã truyền tới giọng nói mừng rỡ của Tiểu Văn: "Anh Ninh, thằng Thiện sói con kia có phản ứng rồi!"
Ninh Chước chợt xoay người, sải bước tới nơi mình vẫn luôn đi, bước đi càng lúc càng nhanh: "Để nó tỉnh! Chờ tôi về!"
Sếp Phó nhìn bóng lưng y rời đi, nhặt lên giẻ lau mình tiện tay phủ lên mui xe, xoay hai chiếc khăn hoa xinh đẹp trên đầu ngón tay. Gã đi vòng qua bên cạnh xe bán tải, chào chiếc xe motor vừa tự mình tìm đến nhà, cũng tự chia đồ ăn vặt cho người khác luôn: "Chào A Bố nhé."
Đài phát thanh của A Bố tự động bật lên: "Người thân yêu nhất của tôi hỡi- Những ngày qua em thế nào- Cuộc sống không có tôi- Liệu em vẫn khỏe chứ-"
Sếp Phó ngâm nga, vui vẻ bắt đầu lau xe cho nó.
...
Bà Charlemagne tỉnh lại trong tiếng chim hót vang ca.
Tối qua bà uống thuốc an thần, một đêm không mộng, ngủ rất ngon.
Bà tràn trề ước ao ngồi dậy từ trên giường, bước chân trần ra ngoài.
Phòng con trai trống rỗng.
Bà Charlemagne hụt hẫng nhưng không hề ủ rũ, bước xuống dưới tầng, đúng lúc bà gặp chồng đang nói chuyện với quản gia dưới cầu thang.
Bà vui vẻ hào hứng ra mặt, như chim nhỏ bay qua: "Anh yêu, bé Kim đâu?"
Bước được vài bước, bà đứng lại.
Hai người họ nghe được tiếng bà, đều nhìn về phía bà, đôi mắt chẳng hề có sự vui mừng, chỉ có sự bất an và hoảng loạn khiến người khác khó hiểu.
Chỉ trong một đêm, người chồng thân yêu của bà như già đi mấy tuổi.
Bây giờ ngài Charlemagne có quá nhiều vấn đề phải xử lí.
Sau khi cắt ngang màn livestream, ngài Charlemagne quyết định rất nhanh, móc súng ra hoạt động hết công suất, bắn xuyên qua gương mặt sắp biến thành con trai ông ta.
Với sức mạnh lớn và khoảng cách bắn gần như vậy, mặt của quý ngài tội phạm hiếp dâm giết người và cả giường tiêm kim loại đều trở thành một lỗ hổng lớn.
Ngài Charlemagne giải thích, với sự thay đổi bất ngờ xảy ra như vậy, ông chưa kịp phản ứng, còn thấy được mặt của "Barzel" – kẻ ông từng đích thân ký tên hành hình, nhất thời hoảng loạn, bèn rút súng bắn chết.
Lời giải thích này khá gượng gạo.
Dù sao, cả "Barzel" và "Ruskin" đều do một tay ngài Charlemagne đưa lên đài hành quyết.
Ẩn giấu dưới mặt "Ruskin" lại là mặt của "Barzel", đây là chuyện các khán giả xem "Chính nghĩa lên ngôi" toàn thành phố tận mắt nhìn thấy.
Ông phải đứng ra giải thích với sự việc lần này.
Trước khi tới "Khiên trắng" chịu sự chất vấn, ngài Charlemagne nói rằng mình phải về nhà một chuyến.
Tình huống trước mắt đã quá lộn xộn, ngài Charlemagne cũng không phải nghi phạm để chấp nhận thẩm vấn, ông vẫn là cảnh đốc của "Khiên trắng", là một trong ba người đứng đầu ở giới cảnh sát của thành phố Ngân Chùy, ông muốn về nhà thay quần áo cũng không phải chuyện gì lớn.
Lí do ông nhất định phải về nhà, thứ nhất, ông cần dặn dò vài chuyện quan trọng, thứ hai, trước khi làm việc cần làm, tốt hơn hết là ông nên kiềm chế được vợ của mình.
Nếu vợ ông ở nhà thấy bản tin, hoảng loạn nói lung tung bị người khác phát hiện, e rằng sẽ xảy ra chuyện.
Thấy vợ mình nghi ngờ, ngài Charlemagne cố nặn ra một gương mặt vui vẻ còn khó coi hơn khóc, tiến tới đón vợ, nuốt nước bọt: "Cưng à, em bình tĩnh, nghe anh nói..."
Tác giả có lời muốn nói:
[ Tin tức hàng ngày Ngân Chùy ]
Hôm nay lại là một ngày mới tràn đầy yên bình!
Người dân trong thành phố an cư lạc nghiệp, hàng xóm thân thiết hòa thuận, mẹ dắt tay con đi bộ dưới ánh nắng.
Không có ai chết cả.
Đây là một đất nước hạnh phúc không có người chết.
- - Lời tuyên truyền cho trò chơi 3D mô phỏng cuộc sống con người [ Đảo Ngân chùy hạnh phúc ] của Eden Game – công ty con của Interest.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất