Chương 25: Họ đánh nhau
Nói câu này chính là Vương Chí của lớp Ba, địa điểm là sân tập của trường, đối tượng là bạn cùng lớp thể dục.
Nói đến Vương Chí, cũng là một nhân vật có tiếng của trường Số 1. Ban đầu cậu ta vì phát huy thất thường mà thi trượt không thể vào lớp Một nhưng vẫn tự toả sáng rực rỡ ở lớp Ba.
Trong lòng vẫn luôn khó chịu vì điều này, chịu đựng ở lớp Ba cố gắng học tập giải đề.
Kiến thức cơ bản của Vương Chí rất vững chắc, lại rất để tâm, thành tích cũng có thể lọt đến top 10, lúc cao nhất là thi vượt qua hạng ba của khối.
Địa vị của câu ta ở lớp Ba cũng như địa vị của Hàn Tử Dịch ở lớp Một.
Có người nói học kỳ đầu của lớp 10, lão Cao đã phát hiện cậu ta là một mầm non, có lòng muốn đào cậu ta nhưng mà Vương Chí từ chối rất có cốt cách.
Hai năm nay Vương Chí vẫn nghẹn trong lòng, ban đầu lớp Một không cần cậu ta vậy thì cậu ta tuyệt đối sẽ không đến.
Nhưng trong lòng của Vương Chí vẫn có vướng mắc, một vướng mắc khiến cậu ta khó chịu.
Sở dĩ lớp Một là lớp Một vì được xếp thầy giáo giỏi nhất. Mỗi giáo viên đều có phương pháp dạy đặc thù của riêng mình. Hơn nữa ai ai cũng đồn rằng, nội dung bài thi và bài giảng mà lớp Một làm đều do lão Cao lấy được từ con đường riêng của mình.
Nếu so sánh thì khó hơn và phạm vi liên quan cũng rộng hơn.
Do đó thành tích của lớp Một tốt có quan hệ rất lớn với điều này.
Cho nên trong lòng Vương Chí vô cùng không phục, một mặt cậu ta nghĩ nếu cậu ta ở lớp Một, thành tích chắc chắn có thể nâng cao một bậc, vị trí hạng nhất khối đó còn chưa biết là ai ngồi đâu.
Mặc khác cậu ta lại ngứa mắt với học sinh lớp Một, cảm thấy thực lực của họ cũng vậy mà thôi, nếu không phải bài tập khác với họ thì thành tích của cậu ta càng hơn lớp Một.
Cho nên đối với học sinh lớp Một, Vương Chí rất mâu thuẫn trong lòng.
Bây giờ thần thoại của lớp Một đã rơi xuống hai lần.
Trong mắt người khác chỉ có một lần, là thành tích lần trước của Hàn Tử Dịch thật sự vô cùng thê thảm… Còn lần này thành tích chỉ có thể nói là lên xuống bình thường, hạng năm khối, kia cũng không phải nói bằng miệng là có thể thi được như vậy.
Huống chi lùi một vạn bước mà nói, thành tích này hoàn toàn đánh bại Vương Chí – người đã rớt khỏi top 10 của khối.
Nhưng trong mắt của Vương Chí lại không như thế, cậu ta không thi tốt, đó là vấn đề phần cứng, Hàn Tử Dịch chiếm thiên thời địa lợi mà thi như vậy, thành tích này chính là giả, không chịu nổi một kích của học sinh xuất sắc chân chính.
Bằng không cuộc thi lần này, học sinh của lớp Một nên chiếm top 3 trong bảng xếp hạng.
Bạn học bên cạnh của Vương Chí, hoặc là muốn cậu ta kéo thành thích của mình lên chút, hoặc có cùng suy nghĩ với cậu ta, đều rất tự tin mù quáng.
Mặc kệ thế nào, hai bên đều có lợi.
Nghe thấy những lời này, mặc kệ là thật lòng hay giả dối đều phụ hoạ theo.
Nói chung, mọi lời của Vương Chí nói đều đúng.
Giọng nói của Vương Chí cũng không nhỏ khiến cho nhiều người đứng lại nhìn. Trên đời này luôn luôn có những người thích xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện, thậm chí ở nơi nào đó còn có tiếng vỗ tay.
Đám người Vương Chí thấy vậy thì đắc ý trong lòng, càng nói càng vô lí.
Dáng vẻ này của cậu ta giống như Hàn Tử Dịch thi không tốt thì cậu ta có thể đứng lên thay.
Tiếp thể dục của khối 12 là hai lớp một tiết.
Nói chung, vào thời điểm này, tiết thể dục trên cơ bản đều bị giáo viên môn chính khác sử dụng, nhưng trường Số 1 còn khá, một tháng mỗi lớp của khối 12 đều có thể thay phiên lên lớp một tiết.
Nếu không giáo viên thể dục thật sự áy náy cầm tiền mà không dạy gì.
Hôm nay, lớp Ba học cùng tiết thể dục với lớp Chín.
Học sinh của lớp Ba không thèm quan tâm lớp Chín, còn học sinh lớp Chín thì chướng mắt với lớp Ba, học sinh của hai lớp vốn chơi theo cách riêng của minh.
Nhưng ai bảo học sinh lớp Ba càng nói chuyện càng hăng, giọng cũng lớn hơn.
Thế cho nên tên của Hàn Tử Dịch xuất hiện rất nhiều từ trong miệng họ, lại truyền đến lỗ tai của Thẩm Yến Trầm đang đứng chờ ở gần đó.
Sài Côn nhìn thấy thấy sắc mặt khó chịu của Thẩm Yến Trầm, nghĩ thầm, học sinh lớp Ba này cố ý nhỉ.
Bây giờ cả trường ai chẳng biết Hàn Tử Dịch và Thẩm Yến Trầm rất thân, hai người còn đạp trên một chiếc xe đến trường.
Những người khác của lớp Chín nghe thấy như thế cũng hơi mất hứng.
Thành tích học tập của họ không tốt nhưng không có nghĩa là họ ngu. Họ biết mình không được người khác yêu thích, những học sinh lớp khác mặc dù không nói ra những trong lòng đều coi thường lớp họ, họ cũng không vui vẻ gì chơi cùng với những người này.
Nhưng cảm giác danh dự này, có lúc rất khó nói, Thẩm Yến Trầm của lớp họ kết bạn với hạng nhất khối, điều này giống như họ làm bạn với hạng nhất khối.
Mọi người còn chưa tỉnh lại từ những chuyện phức tạp này đã nghe thấy có kẻ nói xấu bạn mới ở trước mặt.
Điều này không phải là không nể mặt họ, nhất là không nể mặt Thẩm Yến Trầm sao?
Thẩm Yến Trầm cũng chỉ như con cừu non ở trước mặt Hàn Tử Dịch, nhưng ở trước mặt người khác, hoàn toàn là người không chịu thiệt. Nhất là Hàn Tử Dịch là người là cậu đặt trong tim, tất nhiên không nghe nổi những lời ác ý bịa đặt của người khác.
Cho nên khi nghe thấy những lời tào lao của Vương Chí, cậu cười lạnh hai tiếng, hai tay đút vào túi quần, đi thẳng về phía của đám người Vương Chí.
Có người nhìn thấy Thẩm Yến Trầm, nhớ đến lời đồn có liên quan đến hai người gần đây, vội vàng chọc chọc sau lưng Vương Chí.
Họ nói xấu sau lưng Hàn Tử Dịch, người ngại thể diện thì không so đo gì với bọn họ, nhưng nếu như họ đụng chạm đến Thẩm Yến Trầm, người này là đầu gấu ngang ngược không nói lý lẽ thì có thể xảy ra chuyện gì với họ cũng không nói trước được.
Vương Chí ngẩng đầu lên nhìn thấy Thẩm Yến Trầm đi đến với vẻ mặt âm u, trong lòng ‘bộp’ một tiếng, sau đó cậu ta lại hung tợn nhìn về phía Thẩm Yến Trầm, thầm nghĩ bản thân không có nói sai gì cả.
Nếu như Thẩm Yến Trầm dám động thủ với cậu ta thì cậu ta tuyệt đối không khách sáo.
Khi Thẩm Yến Trầm cách Vương Chí hai bước chân thì dừng lại, dáng vẻ của cậu rất tuấn tú, vốn là một sự tồn tại đáng chú ý. Lúc này vì tâm trạng không tốt, cậu đứng đó với dáng vẻ lười biếng, tay thọc vào túi quần, ánh mắt săm soi, trông như đến kiếm chuyện.
Vương Chí trông thấy thầy thể dục đang nghe điện thoại, sau đó lại nhìn Thẩm Yến Trầm, lên tiếng muốn đánh đòn phủ đầu: “Lớp Chín bọn mày đến chỗ bọn tao làm gì?”
“Ui, mày nghe lời mày nói kìa.” Mấy câu đáp trả nhỏ nhặt này Sài Côn trước giờ không để cho Thẩm Yến Trầm ra mặt: “Đây chẳng phải là sân tập của trường Số 1 chúng ta sao? Chúng tao cũng là học sinh của trường Số 1, lớp Chín bọn tao không thể được đứng đây sao? Sao nào? Không xứng?”
“Đúng vậy, thế nào, đây là sân sau nhà mày à, bọn tao ở đâu còn phải cần đến hỏi mày hả? Sao tao không biết chỗ nào thuộc quyền sở hữu của nhà mày vậy?” Những học sinh khác trong lớp Chín cũng phụ hoạ theo.
Sắc mặt của Vương Chí vặn vẹo, cậu ta rất ghét loại người bẻ cong ý của người khác, dù là Thẩm Yến Trầm có là đầu gấu nhất của trường Số 1, cậu ta cũng sẽ đáp trả, vì thế lên tiếng: “Bọn mày muốn hiểu thế thì tao cũng chịu, hai lớp chúng ta trước giờ đều tự chơi riêng, nước sông không phạm nước giếng, đừng tưởng mình có máu mặt thì có thể bắt nạt người khác.”
“Ôi, mày cầm tinh cây kim à? Miệng có gai rồi, nói gì cũng muốn đâm người ta rồi?” Sài Con không vui nói: “Há miệng ngậm miệng đều nói bắt nạt người, trên đầu mày viết hai chữ bắt nạt hả, ai MN bắt nạt mày? Chính mình nói xấu sau lưng người khác, mày nghĩ người khác điếc hết rồi à.”
“Mày nói gì hả?” Vương Chí được các giáo viên cưng chiều cũng không cam tâm tình nguyện: “Nói cho mày biết, người khác sợ mày chứ tao không sợ. Tao còn chưa nói mày, mày ở đây ríu rít cái gì hả? Cầm tinh con chim hả?”
“Bản thân miệng thối không biết ngượng còn nói người khác?” Thẩm Yến Trầm kéo Sài Côn đang muốn lên tiếng lại, sau đó lên tiếng bằng giọng lười nhác: “Mày vừa nói thành tích của Hàn Tử Dịch là giả, nhưng thành tích của người ta cách mày rất xa. Quan trọng là liếc trên bảng xếp hạng còn chẳng thấy tên của mày, đủ thấy mày cũng chả có thực. Trong đầu chắc méo mó lắm nhỉ mới có thể chăm chăm vào người giỏi hơn mày khắp nơi nên mới có thể nói mấy câu như thế ra.”
Bị khối u ác tính học dốt của lớp Chín cười nhạo, Vương Chí cảm thấy cơn tức trong lòng đang dâng lên.
Cậu ta chạm không tới bóng của Hàn Tử Dịch, chẳng lẽ còn phải nhịn với kẻ tìm tới cửa chửi mình sao?
Vì thế cậu ta cố ý cười khẩy rồi nói: “Mày là cái thá gì, Hàn Tử Dịch người ta còn chưa lên tiếng, mày ở đây lắm mồn gì hả. Ồ, tao biết rồi, đám lớp Chín bọn mày là muốn liếm giày người ta, đáng tiếc người ta hoàn toàn không thèm để vào mắt.”
Nghe xong, học sinh lớp Chín đều tức giận, rõ ràng lời này tỏ vẻ khinh bỉ tất cả bọn họ.
Đều đang là tuổi xuân sôi nổi, một câu nói sai cũng có thể trở thành ngòi nổ động thủ.
Nhìn thấy có người xắn tay áo lên rồi, trông là biết chuẩn bị muốn động thủ.
Thẩm Yến Trầm mỉm cười, cất tiếng đầy khiêu khích trước khi bạn học lớp Chín động thủ: “Bọn tao không biết Hàn Tử Dịch có để mắt đến bọn tao hay không, nhưng tao biết, cậu ấy chắc chắc không để mày vào mắt.”
Ban đầu những học sinh lớp Chín sửng sốt, sau đó cười lớn: “Đúng đúng, nói không chừng người ta còn chẳng biết mày là ai, còn mày, thành tích chẳng ra gì, nói người khác cứ như mày hạng nhất.”
“Đúng đúng, bọn tao thừa nhận bọn tao học không giỏi, nhưng bọn tao không người khác, thành tích bản thân nát bét còn hâm mộ đố kị ghen ghét sau lưng người khác.”
“Dù có đố kị bao nhiêu thì bản thân chẳng bằng người ta.”
Có những lời nói tựa như lưỡi dao sắc bén rất dễ dàng đâm thủng vào tâm lý phòng bị của một người.
Bị người ta nhìn thấu những suy nghĩ trong lòng, Vương Chí đỏ bừng, toàn thân như có một ngọn lửa thiêu đốt…
Khi thầy giáo thể dục đang nghe điện thoại phát hiện vấn đề thì học sinh hai lớp đã lao vào đánh nhau.
Thầy thể dục chưa cúp điện thoại đã hét lớn ‘dừng lại’, chạy về phía đám đông đang tức giận.
Thế nhưng hiện tại tất cả mọi người đang nổi nóng, một tiếng hét của ông hoàn toàn không có tác dụng.
May ra có những bạn không tham gia vào trận chiến này, nhưng nhìn chuyện trước mắt rất dễ khiến tâm trạng hưng phấn, máu nóng lên não.
Hàn Tử Dịch nghe bạn học thảo luận học sinh lớp Ba và lớp Chín kéo bè kéo lũ đánh nhau, cầm đầu chính là Vương Chí và Thẩm Yến Trầm, đầu tiên là Thẩm Yến Trầm có tấn công hay không, có bị thương hay không.
Anh thuận tay kéo một bạn học hỏi thăm, khi biết người đánh nhau đang bị dạy dỗ ở phòng làm việc của giáo viên, anh nói cảm ơn rồi bước khỏi lớp học.
Bạn học được cảm ơn thì đang ngơ ngác, vô cùng không tin hỏi bạn bên cạnh, Hàn Tử Dịch có phải thật sự nói cảm ơn với cậu ta hay không, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định thì bạn học này cảm thấy Hàn Tử Dịch tuyệt đối không cao ngạo lạnh lùng, nói rất điềm đạm.
Trong tiếng ồn ào của mọi người, Chu Văn Hàng mở mắt nhìn bóng dáng của Hàn Tử Dịch rời đi.
Trong lòng cậu ta vô cùng không vui, thật ra đến bây giờ cậu ta không nghĩ ra vì sao thái độ của Hàn Tử Dịch với cậu ta lại như vậy. Cậu ta hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, quan hệ của hai người càng ngày càng xa lạ đến mức khó hiệu như vậy.
Còn Thẩm Yến Trầm đột nhiên nhảy ra kia, cậu ta dựa vào cái gì mà thay thế bản thân thu hút toàn bộ sự quan tâm của Hàn Tử Dịch?
Hàn Tử Dịch vội vã chạy đến phòng giáo viên thì thấy học sinh đứng chật cả phòng.
Còn cô Lưu chủ nhiệm của lớp Ba đang khắc khẩu với cô Hồng.
Cô Lưu nói chắc chắn là lỗi của Thẩm Yến Trầm, nhân phẩm và học hành của Vương Chí rất tốt, tuyệt đối sẽ không gây chuyện đánh nhau, cô Hồng nói rằng là ai mà không cần chứng cứ, không thể nói suông rồi định đoạt ai đúng ai sai.
Khi hai người đang cãi nhau ai là thủ phạm thì Hàn Tử Dịch đẩy cửa bước nào.
Trong phòng làm việc lập tức im lặng, ánh mắt của mọi người đều hướng về anh.
Hàn Tử Dịch nhìn thấy Thẩm Yến Trầm, trông thấy cậu không có vết thương nào trên mặt hay trên tay, cũng yên tâm, anh đi tới khẽ hò hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Yến Trầm nhìn anh, môi mấp máy nhưng không nói gì.
Ngược lại Vương Chí đứng bên cạnh cô Lưu đã lên tiếng châm chọc: “Làm sao, bạn Hàn học giỏi xuất sắc không biết hả, Thẩm Yến Trầm trút giận cho cậu đó.”
Hàn Tử Dịch trước giờ đều không nhịn những kẻ nói chuyện không đàng hoàng, anh ngước mắt lên nhìn Vương Chí một cái, nhíu mày nói: “Cậu là ai?”
Vương Chí: “…”
Mọi người trong phòng làm việc: “…”
Sắc mặt của Vương Chí hết đỏ rồi tái, sau đó cậu ta hung hăng trừng mắt Hàn Tử Dịch.
Nói đến Vương Chí, cũng là một nhân vật có tiếng của trường Số 1. Ban đầu cậu ta vì phát huy thất thường mà thi trượt không thể vào lớp Một nhưng vẫn tự toả sáng rực rỡ ở lớp Ba.
Trong lòng vẫn luôn khó chịu vì điều này, chịu đựng ở lớp Ba cố gắng học tập giải đề.
Kiến thức cơ bản của Vương Chí rất vững chắc, lại rất để tâm, thành tích cũng có thể lọt đến top 10, lúc cao nhất là thi vượt qua hạng ba của khối.
Địa vị của câu ta ở lớp Ba cũng như địa vị của Hàn Tử Dịch ở lớp Một.
Có người nói học kỳ đầu của lớp 10, lão Cao đã phát hiện cậu ta là một mầm non, có lòng muốn đào cậu ta nhưng mà Vương Chí từ chối rất có cốt cách.
Hai năm nay Vương Chí vẫn nghẹn trong lòng, ban đầu lớp Một không cần cậu ta vậy thì cậu ta tuyệt đối sẽ không đến.
Nhưng trong lòng của Vương Chí vẫn có vướng mắc, một vướng mắc khiến cậu ta khó chịu.
Sở dĩ lớp Một là lớp Một vì được xếp thầy giáo giỏi nhất. Mỗi giáo viên đều có phương pháp dạy đặc thù của riêng mình. Hơn nữa ai ai cũng đồn rằng, nội dung bài thi và bài giảng mà lớp Một làm đều do lão Cao lấy được từ con đường riêng của mình.
Nếu so sánh thì khó hơn và phạm vi liên quan cũng rộng hơn.
Do đó thành tích của lớp Một tốt có quan hệ rất lớn với điều này.
Cho nên trong lòng Vương Chí vô cùng không phục, một mặt cậu ta nghĩ nếu cậu ta ở lớp Một, thành tích chắc chắn có thể nâng cao một bậc, vị trí hạng nhất khối đó còn chưa biết là ai ngồi đâu.
Mặc khác cậu ta lại ngứa mắt với học sinh lớp Một, cảm thấy thực lực của họ cũng vậy mà thôi, nếu không phải bài tập khác với họ thì thành tích của cậu ta càng hơn lớp Một.
Cho nên đối với học sinh lớp Một, Vương Chí rất mâu thuẫn trong lòng.
Bây giờ thần thoại của lớp Một đã rơi xuống hai lần.
Trong mắt người khác chỉ có một lần, là thành tích lần trước của Hàn Tử Dịch thật sự vô cùng thê thảm… Còn lần này thành tích chỉ có thể nói là lên xuống bình thường, hạng năm khối, kia cũng không phải nói bằng miệng là có thể thi được như vậy.
Huống chi lùi một vạn bước mà nói, thành tích này hoàn toàn đánh bại Vương Chí – người đã rớt khỏi top 10 của khối.
Nhưng trong mắt của Vương Chí lại không như thế, cậu ta không thi tốt, đó là vấn đề phần cứng, Hàn Tử Dịch chiếm thiên thời địa lợi mà thi như vậy, thành tích này chính là giả, không chịu nổi một kích của học sinh xuất sắc chân chính.
Bằng không cuộc thi lần này, học sinh của lớp Một nên chiếm top 3 trong bảng xếp hạng.
Bạn học bên cạnh của Vương Chí, hoặc là muốn cậu ta kéo thành thích của mình lên chút, hoặc có cùng suy nghĩ với cậu ta, đều rất tự tin mù quáng.
Mặc kệ thế nào, hai bên đều có lợi.
Nghe thấy những lời này, mặc kệ là thật lòng hay giả dối đều phụ hoạ theo.
Nói chung, mọi lời của Vương Chí nói đều đúng.
Giọng nói của Vương Chí cũng không nhỏ khiến cho nhiều người đứng lại nhìn. Trên đời này luôn luôn có những người thích xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện, thậm chí ở nơi nào đó còn có tiếng vỗ tay.
Đám người Vương Chí thấy vậy thì đắc ý trong lòng, càng nói càng vô lí.
Dáng vẻ này của cậu ta giống như Hàn Tử Dịch thi không tốt thì cậu ta có thể đứng lên thay.
Tiếp thể dục của khối 12 là hai lớp một tiết.
Nói chung, vào thời điểm này, tiết thể dục trên cơ bản đều bị giáo viên môn chính khác sử dụng, nhưng trường Số 1 còn khá, một tháng mỗi lớp của khối 12 đều có thể thay phiên lên lớp một tiết.
Nếu không giáo viên thể dục thật sự áy náy cầm tiền mà không dạy gì.
Hôm nay, lớp Ba học cùng tiết thể dục với lớp Chín.
Học sinh của lớp Ba không thèm quan tâm lớp Chín, còn học sinh lớp Chín thì chướng mắt với lớp Ba, học sinh của hai lớp vốn chơi theo cách riêng của minh.
Nhưng ai bảo học sinh lớp Ba càng nói chuyện càng hăng, giọng cũng lớn hơn.
Thế cho nên tên của Hàn Tử Dịch xuất hiện rất nhiều từ trong miệng họ, lại truyền đến lỗ tai của Thẩm Yến Trầm đang đứng chờ ở gần đó.
Sài Côn nhìn thấy thấy sắc mặt khó chịu của Thẩm Yến Trầm, nghĩ thầm, học sinh lớp Ba này cố ý nhỉ.
Bây giờ cả trường ai chẳng biết Hàn Tử Dịch và Thẩm Yến Trầm rất thân, hai người còn đạp trên một chiếc xe đến trường.
Những người khác của lớp Chín nghe thấy như thế cũng hơi mất hứng.
Thành tích học tập của họ không tốt nhưng không có nghĩa là họ ngu. Họ biết mình không được người khác yêu thích, những học sinh lớp khác mặc dù không nói ra những trong lòng đều coi thường lớp họ, họ cũng không vui vẻ gì chơi cùng với những người này.
Nhưng cảm giác danh dự này, có lúc rất khó nói, Thẩm Yến Trầm của lớp họ kết bạn với hạng nhất khối, điều này giống như họ làm bạn với hạng nhất khối.
Mọi người còn chưa tỉnh lại từ những chuyện phức tạp này đã nghe thấy có kẻ nói xấu bạn mới ở trước mặt.
Điều này không phải là không nể mặt họ, nhất là không nể mặt Thẩm Yến Trầm sao?
Thẩm Yến Trầm cũng chỉ như con cừu non ở trước mặt Hàn Tử Dịch, nhưng ở trước mặt người khác, hoàn toàn là người không chịu thiệt. Nhất là Hàn Tử Dịch là người là cậu đặt trong tim, tất nhiên không nghe nổi những lời ác ý bịa đặt của người khác.
Cho nên khi nghe thấy những lời tào lao của Vương Chí, cậu cười lạnh hai tiếng, hai tay đút vào túi quần, đi thẳng về phía của đám người Vương Chí.
Có người nhìn thấy Thẩm Yến Trầm, nhớ đến lời đồn có liên quan đến hai người gần đây, vội vàng chọc chọc sau lưng Vương Chí.
Họ nói xấu sau lưng Hàn Tử Dịch, người ngại thể diện thì không so đo gì với bọn họ, nhưng nếu như họ đụng chạm đến Thẩm Yến Trầm, người này là đầu gấu ngang ngược không nói lý lẽ thì có thể xảy ra chuyện gì với họ cũng không nói trước được.
Vương Chí ngẩng đầu lên nhìn thấy Thẩm Yến Trầm đi đến với vẻ mặt âm u, trong lòng ‘bộp’ một tiếng, sau đó cậu ta lại hung tợn nhìn về phía Thẩm Yến Trầm, thầm nghĩ bản thân không có nói sai gì cả.
Nếu như Thẩm Yến Trầm dám động thủ với cậu ta thì cậu ta tuyệt đối không khách sáo.
Khi Thẩm Yến Trầm cách Vương Chí hai bước chân thì dừng lại, dáng vẻ của cậu rất tuấn tú, vốn là một sự tồn tại đáng chú ý. Lúc này vì tâm trạng không tốt, cậu đứng đó với dáng vẻ lười biếng, tay thọc vào túi quần, ánh mắt săm soi, trông như đến kiếm chuyện.
Vương Chí trông thấy thầy thể dục đang nghe điện thoại, sau đó lại nhìn Thẩm Yến Trầm, lên tiếng muốn đánh đòn phủ đầu: “Lớp Chín bọn mày đến chỗ bọn tao làm gì?”
“Ui, mày nghe lời mày nói kìa.” Mấy câu đáp trả nhỏ nhặt này Sài Côn trước giờ không để cho Thẩm Yến Trầm ra mặt: “Đây chẳng phải là sân tập của trường Số 1 chúng ta sao? Chúng tao cũng là học sinh của trường Số 1, lớp Chín bọn tao không thể được đứng đây sao? Sao nào? Không xứng?”
“Đúng vậy, thế nào, đây là sân sau nhà mày à, bọn tao ở đâu còn phải cần đến hỏi mày hả? Sao tao không biết chỗ nào thuộc quyền sở hữu của nhà mày vậy?” Những học sinh khác trong lớp Chín cũng phụ hoạ theo.
Sắc mặt của Vương Chí vặn vẹo, cậu ta rất ghét loại người bẻ cong ý của người khác, dù là Thẩm Yến Trầm có là đầu gấu nhất của trường Số 1, cậu ta cũng sẽ đáp trả, vì thế lên tiếng: “Bọn mày muốn hiểu thế thì tao cũng chịu, hai lớp chúng ta trước giờ đều tự chơi riêng, nước sông không phạm nước giếng, đừng tưởng mình có máu mặt thì có thể bắt nạt người khác.”
“Ôi, mày cầm tinh cây kim à? Miệng có gai rồi, nói gì cũng muốn đâm người ta rồi?” Sài Con không vui nói: “Há miệng ngậm miệng đều nói bắt nạt người, trên đầu mày viết hai chữ bắt nạt hả, ai MN bắt nạt mày? Chính mình nói xấu sau lưng người khác, mày nghĩ người khác điếc hết rồi à.”
“Mày nói gì hả?” Vương Chí được các giáo viên cưng chiều cũng không cam tâm tình nguyện: “Nói cho mày biết, người khác sợ mày chứ tao không sợ. Tao còn chưa nói mày, mày ở đây ríu rít cái gì hả? Cầm tinh con chim hả?”
“Bản thân miệng thối không biết ngượng còn nói người khác?” Thẩm Yến Trầm kéo Sài Côn đang muốn lên tiếng lại, sau đó lên tiếng bằng giọng lười nhác: “Mày vừa nói thành tích của Hàn Tử Dịch là giả, nhưng thành tích của người ta cách mày rất xa. Quan trọng là liếc trên bảng xếp hạng còn chẳng thấy tên của mày, đủ thấy mày cũng chả có thực. Trong đầu chắc méo mó lắm nhỉ mới có thể chăm chăm vào người giỏi hơn mày khắp nơi nên mới có thể nói mấy câu như thế ra.”
Bị khối u ác tính học dốt của lớp Chín cười nhạo, Vương Chí cảm thấy cơn tức trong lòng đang dâng lên.
Cậu ta chạm không tới bóng của Hàn Tử Dịch, chẳng lẽ còn phải nhịn với kẻ tìm tới cửa chửi mình sao?
Vì thế cậu ta cố ý cười khẩy rồi nói: “Mày là cái thá gì, Hàn Tử Dịch người ta còn chưa lên tiếng, mày ở đây lắm mồn gì hả. Ồ, tao biết rồi, đám lớp Chín bọn mày là muốn liếm giày người ta, đáng tiếc người ta hoàn toàn không thèm để vào mắt.”
Nghe xong, học sinh lớp Chín đều tức giận, rõ ràng lời này tỏ vẻ khinh bỉ tất cả bọn họ.
Đều đang là tuổi xuân sôi nổi, một câu nói sai cũng có thể trở thành ngòi nổ động thủ.
Nhìn thấy có người xắn tay áo lên rồi, trông là biết chuẩn bị muốn động thủ.
Thẩm Yến Trầm mỉm cười, cất tiếng đầy khiêu khích trước khi bạn học lớp Chín động thủ: “Bọn tao không biết Hàn Tử Dịch có để mắt đến bọn tao hay không, nhưng tao biết, cậu ấy chắc chắc không để mày vào mắt.”
Ban đầu những học sinh lớp Chín sửng sốt, sau đó cười lớn: “Đúng đúng, nói không chừng người ta còn chẳng biết mày là ai, còn mày, thành tích chẳng ra gì, nói người khác cứ như mày hạng nhất.”
“Đúng đúng, bọn tao thừa nhận bọn tao học không giỏi, nhưng bọn tao không người khác, thành tích bản thân nát bét còn hâm mộ đố kị ghen ghét sau lưng người khác.”
“Dù có đố kị bao nhiêu thì bản thân chẳng bằng người ta.”
Có những lời nói tựa như lưỡi dao sắc bén rất dễ dàng đâm thủng vào tâm lý phòng bị của một người.
Bị người ta nhìn thấu những suy nghĩ trong lòng, Vương Chí đỏ bừng, toàn thân như có một ngọn lửa thiêu đốt…
Khi thầy giáo thể dục đang nghe điện thoại phát hiện vấn đề thì học sinh hai lớp đã lao vào đánh nhau.
Thầy thể dục chưa cúp điện thoại đã hét lớn ‘dừng lại’, chạy về phía đám đông đang tức giận.
Thế nhưng hiện tại tất cả mọi người đang nổi nóng, một tiếng hét của ông hoàn toàn không có tác dụng.
May ra có những bạn không tham gia vào trận chiến này, nhưng nhìn chuyện trước mắt rất dễ khiến tâm trạng hưng phấn, máu nóng lên não.
Hàn Tử Dịch nghe bạn học thảo luận học sinh lớp Ba và lớp Chín kéo bè kéo lũ đánh nhau, cầm đầu chính là Vương Chí và Thẩm Yến Trầm, đầu tiên là Thẩm Yến Trầm có tấn công hay không, có bị thương hay không.
Anh thuận tay kéo một bạn học hỏi thăm, khi biết người đánh nhau đang bị dạy dỗ ở phòng làm việc của giáo viên, anh nói cảm ơn rồi bước khỏi lớp học.
Bạn học được cảm ơn thì đang ngơ ngác, vô cùng không tin hỏi bạn bên cạnh, Hàn Tử Dịch có phải thật sự nói cảm ơn với cậu ta hay không, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định thì bạn học này cảm thấy Hàn Tử Dịch tuyệt đối không cao ngạo lạnh lùng, nói rất điềm đạm.
Trong tiếng ồn ào của mọi người, Chu Văn Hàng mở mắt nhìn bóng dáng của Hàn Tử Dịch rời đi.
Trong lòng cậu ta vô cùng không vui, thật ra đến bây giờ cậu ta không nghĩ ra vì sao thái độ của Hàn Tử Dịch với cậu ta lại như vậy. Cậu ta hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, quan hệ của hai người càng ngày càng xa lạ đến mức khó hiệu như vậy.
Còn Thẩm Yến Trầm đột nhiên nhảy ra kia, cậu ta dựa vào cái gì mà thay thế bản thân thu hút toàn bộ sự quan tâm của Hàn Tử Dịch?
Hàn Tử Dịch vội vã chạy đến phòng giáo viên thì thấy học sinh đứng chật cả phòng.
Còn cô Lưu chủ nhiệm của lớp Ba đang khắc khẩu với cô Hồng.
Cô Lưu nói chắc chắn là lỗi của Thẩm Yến Trầm, nhân phẩm và học hành của Vương Chí rất tốt, tuyệt đối sẽ không gây chuyện đánh nhau, cô Hồng nói rằng là ai mà không cần chứng cứ, không thể nói suông rồi định đoạt ai đúng ai sai.
Khi hai người đang cãi nhau ai là thủ phạm thì Hàn Tử Dịch đẩy cửa bước nào.
Trong phòng làm việc lập tức im lặng, ánh mắt của mọi người đều hướng về anh.
Hàn Tử Dịch nhìn thấy Thẩm Yến Trầm, trông thấy cậu không có vết thương nào trên mặt hay trên tay, cũng yên tâm, anh đi tới khẽ hò hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Yến Trầm nhìn anh, môi mấp máy nhưng không nói gì.
Ngược lại Vương Chí đứng bên cạnh cô Lưu đã lên tiếng châm chọc: “Làm sao, bạn Hàn học giỏi xuất sắc không biết hả, Thẩm Yến Trầm trút giận cho cậu đó.”
Hàn Tử Dịch trước giờ đều không nhịn những kẻ nói chuyện không đàng hoàng, anh ngước mắt lên nhìn Vương Chí một cái, nhíu mày nói: “Cậu là ai?”
Vương Chí: “…”
Mọi người trong phòng làm việc: “…”
Sắc mặt của Vương Chí hết đỏ rồi tái, sau đó cậu ta hung hăng trừng mắt Hàn Tử Dịch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất