Nhóc Lười Kết Hôn

Chương 45: Có giống như đang tấu vang bản giao hưởng của định mệnh?

Trước Sau
46. Có giống như đang tấu vang bản giao hưởng của định mệnh?

Sau tết, Đông Bối Bối vốn cho rằng cuộc sống của mình sẽ nhanh chóng trở lại như lúc trước: Tần Lĩnh chủ ngoại, cậu chủ nội, Tần Lĩnh đi làm tăng ca đi công tác, cậu ở nhà làm sâu lười nằm dài và tập yoga.

Nhưng cuộc sống không như cậu mong đợi —

Tần Lĩnh bắt đầu đi chín về năm, ít tăng ca, cuối tuần cũng nghỉ ngơi cố định một ngày.

Trước giờ chuyện trong nhà trừ dì giúp việc ra thì có Đông Bối Bối phụ trách, bây giờ Tần Lĩnh về nhà, anh nhất định sẽ làm chút chuyện gì đó, khi tán gẫu với nhau, anh cũng sẽ nói với Đông Bối Bối một ít quyết sách của công ty.

Thay đổi rất rõ ràng, Đông Bối Bối cảm nhận được.

Nhưng cậu không còn cảm thấy Tần Lĩnh về nhà quá nhiều như lúc trước.

Mọi chuyện rất tự nhiên suôn sẻ, cậu đã chấp nhận những thay đổi này.

Còn một điều nữa:

Khi kỷ niệm một năm, Tần Lĩnh đã tặng cho Đông Bối Bối một món quà: Một chiếc chìa khóa.

Chìa khóa đó được Đông Bối Bối cất đi, sau đó là Lộc Sơn gặp khủng hoảng, không ai còn để tâm nhớ đến nó.

Sau tết, Tần Lĩnh hỏi chiếc khóa này, Đông Bối Bối đưa ra.

Đông Bối Bối nghi hoặc: "Đây là, chìa khóa nhà?"

Tần Lĩnh gật đầu: "Anh mua một căn."

Mua nhà?

Đến cuối tuần, Tần Lĩnh dẫn Đông Bối Bối đi xem căn nhà kia.

Nhà ở khu đô thị, là một quần thể biệt thự nằm yên tĩnh giữa nhịp sống hối hả.

Khu nhà đã có năm tháng, vị trí đẹp, nhà riêng biệt, loại hình tốt, môi trường cộng đồng cũng tốt.

Lúc Tần Lĩnh dẫn Đông Bối Bối đi xung quanh xem nhà, anh giải thích lý do tại sao mình lại mua căn này.

"Trước khi kết hôn, anh vẫn luôn bận rộn không có thời gian, nhà là do một tay em trang hoàng."

"Sau này ngẫm lại, có thể em không nhất định đã thích căn nhà kia, chẳng qua lúc đó chỉ có hai lựa chọn, em chọn một trong số đó."

"Và hầu như anh cũng không tham gia vào việc trang hoàng."

Đông Bối Bối: "Nên?"

Hai người đứng trước một mặt tường kính cao hơn sáu mét.

Tần Lĩnh: "Cho nên, vào kỷ niệm một năm anh đã mua căn nhà này."

"Anh nghĩ, nếu đã là nhà, thì không nên chỉ có một trong hai người sắp xếp, anh cũng nên tham dự vào, cùng 'xây dựng' tổ ấm này."

Đông Bối Bối nghe xong thì kinh ngạc: "Anh định trang trí lại nhà?"

Tần Lĩnh gật đầu, nhìn Đông Bối Bối, nói tiếp: "Kết hôn lâu vậy rồi, anh nghĩ dù em có lười thì lười đó, nhưng hẳn sẽ chỉ thích mỗi nhà nhỏ mà không thích nhà lớn."

Anh ngẩng đầu, nhìn mặt kính rộng rãi trước mặt: "Khi đó đi theo bên môi giới xem nhà, điều làm anh hài lòng nhất là khu vườn và mặt tường kính này."

"Anh nghĩ em thích phơi nắng vào mùa đông, vậy cũng sẽ thích nơi này."

"Vườn đủ lớn để trồng nhiều thứ, còn có thể nuôi chó trong vườn."

Đông Bối Bối lắng nghe, trong đầu cũng hiện lên hình ảnh.

Một mặt cậu vừa kinh ngạc tại sao Tần Lĩnh lại mua căn nhà này, một mặt lại cảm động trước sự dụng tâm của Tần Lĩnh.

Cậu nhìn quanh căn nhà: "Hẳn là sẽ trang trí rất lâu."

Tần Lĩnh mỉm cười: "Đừng lo, miễn cưỡng gì anh cũng được tính như nửa đồng nghiệp trong ngành trang trí."

Anh nói tiếp: "Không phải vội, cứ từ từ mà làm."

Đông Bối Bối suy nghĩ, nói hơi tiếc nuối: "Nhưng em không có tặng anh gì hết."

Khi đó cậu lo xoắn xuýt không biết nên mở miệng từ chối Tần Lĩnh quá thân mật như thế nào, cộng thêm không nhớ chuyện tròn một năm, từ đầu đến cuối không có chuẩn bị gì.

Tần Lĩnh: "Em không tặng anh gì hết, nhưng khi Lộc Sơn xảy ra chuyện em chỉ đưa tòa nhà Tê Linh ra."

Nói rồi, Tần Lĩnh nhìn quanh nhà than thở: "Anh vốn nghĩ cả căn nhà này cũng phải 700m2, làm quà kỷ niệm một năm cho em là đủ. Bây giờ mà xem, 5000m2 cũng không xứng với em."

Đông Bối Bối liếc Tần Lĩnh, giọng chua loét: "Đúng rồi, vợ anh tuổi gì so với tòa nhà mà vợ anh thừa kế được."

Tần Lĩnh đưa tay ôm choàng qua vai Đông Bối Bối: "Anh thích chết mất dáng vẻ em ghen tuông với cả bê tông cốt thép."

Đông Bối Bối hừ một tiếng, giả vờ giận, bĩu môi.

Tần Lĩnh nhìn chăm chú người đứng cạnh, hỏi: "Thích không?"

Đông Bối Bối gật đầu: "Ừm."

Quay qua ngước mắt lên, chính là dịu dàng và ánh mắt sáng ngời như thường ngày: "Cảm ơn anh xã."

Tần Lĩnh cong môi, đưa tay xoa mái tóc mềm của Đông Bối Bối: "Thích là được."

Rời khỏi nhà, trên đường quay về, Tần Lĩnh vừa lái xe vừa hỏi người bên cạnh: "Nhưng khi vừa kết hôn ấy, em nói hai người ở hơn 100m2 đã lớn, cảm thấy trống trải, anh còn thật sự cho rằng em không thích nhà lớn."

Đông Bối Bối suy nghĩ rồi phân tích: "Lúc đó em sống một mình thấy rất ổn. Cảm thấy có thêm một người ở nữa cũng ok, quả thật không nghĩ cần phải sống ở một căn nhà quá lớn."

Tần Lĩnh: "Bây giờ thì sao?"

Đông Bối Bối lắc đầu: "Không ở được nữa."

Không phải trước đó cậu giận, bỏ về khu Kim Hằng ở mấy ngày đó sao.

Thật sự khá là khó chịu, từ phòng ngủ ra phòng khách chỉ vài bước, ở kiểu nào cũng thấy nhỏ, thấy gò bó.

Đông Bối Bối cảm thán: "Từ xa xỉ thành nghèo khó khó quá ie ~"

Chẳng qua chỉ mới ở nhà cao cửa rộng có một năm, bây giờ quay về căn nhà hai phòng lại ở không được.

Tần Lĩnh bật cười, tay trái để trên vô lăng, tay phải tự do nắm chặt tay Đông Bối Bối, mười ngón đan xem: "Rất vinh hạnh khi có thể cho em sống từ cần kiệm thành giàu sang sau khi cưới." Ít nhất điều này cũng cho thấy, Bối Bối của anh không có theo anh để chịu khổ.

Đông Bối Bối nắm tay Tần Lĩnh, nói đương nhiên: "Từ giàu sang xuống nghèo khó em cũng được mà."

Chẳng qua phải mất một khoảng thời gian để thích ứng mà thôi.



Rất easy với bé sâu lười, chẳng có gì là không ổn cả.

Tần Lĩnh nâng bàn tay đan nhau của hai người, cúi đầu hôn xuống mu bàn tay của Đông Bối Bối, "Yên tâm, sau lần này, em có thể tự tin làm Tần phu nhân của em."

Loại chuyện như khủng hoảng nợ doanh nghiệp này, sau này tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra nữa.

Anh cũng tuyệt đối không để bạn đời của mình mặc âu phục, mang theo luật sư, lộ diện ở công ty làm chỗ dựa cho anh nữa.

Chẳng qua...

Tần Lĩnh lái xe nhưng lại không nghiêm túc.

"Cục cưng ơi, em mặc âu phục rất là đẹp."

Đông Bối Bối yên lặng quay qua nhìn: "Anh chỉ có mỗi cảm tưởng này khi em mặc vest thôi hả?"

"Rất bảnh, rất có khí thế. Em biết không..." Tần Lĩnh quay qua, "Lúc ấy em đột ngột xuất hiện, còn ăn mặc như thế, suýt chút nữa anh cứng thành đá."

???

Đông Bối Bối rút tay về: Lo lái xe của anh đi!

Xuân đến, Lộc Sơn dần hồi phục lại theo bầu không khí ấm áp.

Giữa tháng tư, tên đối tác hại Lộc Sơn lâm vào khủng hoảng nợ bị bắt, Tần Lĩnh phối hợp với cảnh sát, tống tên này vào trại giam, chờ công tố điều tra và xét xử cuối cùng.

Cùng tháng, Lộc Sơn có một số động thái lớn làm người ta phải kinh ngạc, giá cổ phiếu lên xuống thất thường, người ngoài bắt đầu đưa ra rất nhiều suy đoán.

Đối với mấy chuyện này, Đông Bối Bối vẫn luôn không quan tâm, cậu tin tưởng Tần Lĩnh, biết rằng có Tần Lĩnh ở đây, Lộc Sơn sẽ không có vấn đề gì.

Còn gần đây có vấn đề, là Tần Mộc Sam và Mẫn Hằng —

Tần Mộc Sam học tiếng Pháp được nửa năm, cuối cùng cũng bị phát âm, đực cái, và nhiều cách chia động từ khác nhau làm cho phát điên.

Cậu nhóc gọi cho Đông Bối Bối mấy ngày liên tục để khóc lóc: "Anh dâu, tiếng Pháp khó quá mà hu hu hu hu."

"Không thì em cứ bỏ đi mà làm người."

Đông Bối Bối: "Cũng bỏ cô bé em thích luôn à?"

Tần Mộc Sam: "Em không muốn học tiếng Pháp, em cũng không muốn thích ai nữa, em muốn đi tu, hu hu hu hu."

Về phần Mẫn Hằng, đó lại là một câu chuyện khác.

Mẫn Hằng ôm gối trong nhà Đông Bối Bối, mặt mày nhợt nhạt nằm trên ghế lười bên cửa sổ.

Đông Bối Bối: "Sao vậy?"

Vẻ mặt Mẫn Hằng đờ dẫn, nói lúng búng: "Tên ngốc Sở Hoài Nghiêm kia bắt đầu đi xem mắt. Tụi tui sắp kết thúc rồi."

?

Đông Bối Bối: "Xem mắt? Xem mắt với ai?"

Mẫn Hằng nằm y như một cái xác chết, ngay cả biểu cảm cũng không có, chỉ mấp máy môi.

"Không biết, tui chỉ biết ổng xem mắt, nói là trong nhà giục kết hôn."

Đông Bối Bối: "Vậy ông..."

Mẫn Hằng thở dài: "Ài, tui thấy tui sắp chết."

Đông Bối Bối không còn cách nào khác, chỉ có thể an ủi dỗ dành, cộng thêm đi chơi giải sầu với Mẫn Hằng.

Ngày hôm đó, Mẫn Hằng và Đông Bối Bối cùng nhau đi xem một bộ phim tình cảm vui vẻ thoải mái.

Xem xong, Mẫn Hằng cúi đầu lau nước mắt, khóc đến độ, đừng nói là Đông Bối Bối, ngay cả những người cùng xem khác cũng nhìn đến không hiểu.

Khóc gì?

Đây rõ ràng là phim hài mà.

Mẫn Hằng cứ khóc, khóc đến sưng cả hai mắt.

Hai người cùng nhau bước ra khỏi rạp chiếu, Đông Bối Bối hỏi Mẫn Hằng: "Ông khóc cái gì?"

Mẫn Hằng nghẹn ngào nức nở: "Tức vãi, ngay cả điện ảnh với phim truyền hình còn HE, vậy tại sao chỉ có tui BE."

Đông Bối Bối: "..."

Mẫn Hằng ngước mắt: "Ông có chuyện gì không vui không? Ông với chồng ông ok chứ? Không ok thì nói tui nghe chút để tui được an ủi."

Đông Bối Bối: "Làm ông thất vọng rồi, hôn nhân của tui với anh xã nhà tui rất hạnh phúc, còn chẳng cãi nhau."

Mẫn Hằng nghẹn ngào, lấy khăn lau nước mắt: "Không phá sản luôn hả?"

Đông Bối Bối: "Kiếp sau đi."

Mẫn Hằng hu một tiếng, vùi mặt vào khăn tay.

Đông Bối Bối dỗ dành bé đẹp: "Được rồi được rồi, chẳng giống ông tí nào."

Chờ khi hai người ngồi trong nhà hàng, Mẫn Hằng hít mũi, lấy khăn tay chùi mặt, khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.

Vừa đẹp về đã cười lạnh: "Há, xem đê, xem mắt cho dui đê, bữa nào tui cũng phải đi xem mắt!"

Đông Bối Bối rót nước: "Sở Hoài Nghiêm cầu hôn với ông thì ông không đồng ý, giờ người ta đi xem mắt ông lại khóc."

Mẫn Hằng: "Tui đâu có khóc, tui chỉ là, là những giọt nước mắt ghen tị với tình yêu tuyệt đẹp của người khác thôi."

Đông Bối Bối: "Không phải là nước mắt đau buồn?"

Mẫn Hằng trợn mắt: "Tui buồn khỉ á!"

Nói về bộ phim vừa xem, "Mấy bộ phim truyền hình hay điện ảnh bây giờ, nam chính nữ chính có đủ thứ hiểu lầm thì cũng thôi đi, còn cho gặp nhau lúc nhỏ, làm người ta xem như trời sinh một cặp."

Đông Bối Bối uống trà: "Phim mà."

Mẫn Hằng dừng lại lấy hơi rồi nói tiếp: "Nhưng kiểu định mệnh thế này quả thật làm người ta thấy rất hấp dẫn."

Đông Bối Bối: "Hửm?"

Mẫn Hằng: "Ông nghĩ xem, một người và một người đã gặp nhau từ lâu, nhưng lúc đó hai bên chẳng ai để ý đến ai, nhiều năm sau đó, hai người lại tình cờ gặp lại nhau, tén tén tén tèn, có giống như đang tấu vang bản giao hưởng của định mệnh không?"

Đông Bối Bối lắng nghe gật đầu đồng ý: "Hiện thực thì ít nhỉ, cũng chỉ có điện ảnh và truyền hình hư cấu mới phát triển như vậy."



Mẫn Hằng lắc đầu: "Tui lại thấy nghệ thuật được bắt nguồn từ cuộc sống, phim truyện nào có đặc sắc như hiện thực."

"Ở hiện thực, cái kiểu tình cờ gặp nhau, định mệnh nhiều lần va nhau mới làm người ta cảm thấy thú vị."

Mẫn Hằng đưa ví dụ: "Lần trước tui ở tiệm hoa, gặp được một khách hàng từ cửa hàng cũ, khách này là khách quen của tui, sau này chuyển cửa hàng thì không gặp lại cô ấy nữa, lần này cô ấy dọn nhà, vừa hay dọn đến gần đó, rồi lại đến tiệm hoa của tui, xem có phải trùng hợp lắm không?"

"Khi tụi tui gặp lại đều cảm thấy thật khéo, rất vui."

"Ông xem, duyên phận giữa người thường với nhau thôi cũng có khiến cho lòng rung động, chứ nói chi là tình yêu."

Đông Bối Bối tiêu hóa điều này, gật đầu: "Hiểu rồi, ông hy vọng khi Sở Hoài Nghiêm xem mắt vừa hay xem trúng ông đúng không? Vậy thì người cũ với người cũ, tình cờ gặp lại, xẹt ra lửa tình."

!!!

Mẫn Hằng: Ý tưởng này vậy mà được phết!



Tần Lĩnh đi công tác, sau khi trở về anh bắt đầu cóp nhặt lại tiếng Pháp mình đã bỏ nhiều năm, nói rằng sẽ sớm có một dự án hợp tác với công ty Pháp.

Vừa hay gần đây Đông Bối Bối đang phụ đạo tiếng Pháp cho Tần Mộc Sam, Tần Lĩnh cũng muốn ôn tập, thế là hai người cùng học chung.

Chủ nhật, Tần Mộc Sam đến, trong nhà có ngay một góc học tiếng Pháp.

Một mình Đông Bối Bối ứng phó hai con gà mờ.

Tần Mộc Sam nằm dài ra sô pha, than thở lần thứ n: "Khó, quá, à!"

Rồi lại bật dậy hỏi Đông Bối Bối: "Anh dâu, sao anh nói lưu loát quá vậy, lúc học anh không thấy khó hở?"

Đông Bối Bối: "Cũng khó."

Nhớ lại thời đi học, sau khi sự tò mò và mới mẻ ban đầu của tiếng Pháp trôi qua, đừng nói là cậu, gần như toàn bộ sinh viên chuyên ngành đều trải qua khoảng thời gian quỷ gào sói tru.

Tần Mộc Sam: "Nhưng giờ anh nói rất tốt, đến cùng thì anh học thế nào vậy?"

Đông Bối Bối: "Bị đả kích mấy lần, sống sót quá được là ổn ngay."

Tần Mộc Sam: "Hả? Đả kích?"

Nhớ mỗi đực cái thôi còn chưa tính là đả kích?

Bị 6 ngữ thức, 10 loại thì mài mòn còn chưa tính là đả kích?

Vậy còn cái gì đả kích hơn nữa?

Đông Bối Bối kể về chuyện năm đó: "Anh nhớ hồi năm hai làm bán thời gian có dịch tài liệu tiếng Pháp cho một công ty, dịch tào lao mía lao, bị ông chủ của công ty đó gửi mail chửi cho ba ngày."

Đến nay cái mail đó còn trong hòm thư kìa.

Tần Mộc Sam: "À ~?"

À xong thì nhìn qua Tần Lĩnh.

Tần Lĩnh: "Nhìn anh làm gì?"

Cũng không phải anh mắng.

Tần Mộc Sam quay lại, tiếp tục nhìn Đông Bối Bối: "Sau đó thì sao? Sau đó anh cố gắng phấn đấu hả?"

Đông Bối Bối gật đầu: "Gần như vậy. Khi đó so với những người cùng chuyên ngành thì anh học tốt hơn, thành tích cũng tốt, còn tự mãn, cảm thấy mình có bản lĩnh, kết quả vừa ra trường đã lòi đuôi, còn bị ghét bỏ, rất tổn thương lòng tự trọng."

Tần Mộc Sam: "Bị mắng á? Ông chủ kia mắng anh cái gì?"

Đông Bối Bối vừa lật xem cuốn sách Tần Mộc Sam mang qua vừa thuận miệng: "Nói trình độ tiếng Pháp của anh chẳng khác gì thành tích môn lý của em trai anh ta, y như chó gặm."

Tần Mộc Sam lại nhìn Tần Lĩnh lần nữa, ngồi một gốc cười hí hí.

?

Đông Bối Bối: "Sao vậy?"

Tần Mộc Sam ra hiệu với Tần Lĩnh: "Anh em cũng nói em như vậy, nói môn lý của em quá nát, đưa đáp án cho chó gặm còn đẹp hơn em cầm bút viết."

Đông Bối Bối buồn cười.

Tần Lĩnh ném sách Tần Mộc Sam cảnh cáo: Lo học tiếng Pháp của chú đi, ngậm tiếng phổ thông lại.

Ngày hôm đó, Tần Lĩnh lục tung phòng chứa đồ trong nhà.

Đông Bối Bối đi ngang qua thấy: "Tìm gì vậy?"

Tần Lĩnh: "Tìm chút đồ trước kia."

Lại hỏi: "Vợ ơi, đồ của anh để trong hai cái thùng này hả?"

Đông Bối Bối kịp phản ứng lại, đoán chừng là Tần Lĩnh đang tìm thùng đồ mang từ nhà cũ qua khu Kim Hằng.

Đông Bối Bối đứng ở cửa: "Hai cái thùng màu xám ấy."

Tần Lĩnh: "À, thấy rồi."

Tần Lĩnh đi ra khỏi nhà kho, đi lên lầu vào phòng làm việc.

Một lúc sau thì bước ra, xuống lầu ra ngoài, đến công ty.

Đông Bối Bối lên lầu, thấy cửa phòng làm việc vẫn còn mở, máy tính cũng không tắt, cậu đi vào muốn tắt máy cho Tần Lĩnh.

Đi vòng qua bàn làm việc, vừa giơ tay định đóng, ánh mắt lại thoáng nhìn lên màn hình, rồi cậu chợt dừng lại —

Tiếng Pháp, đứng đầu là tên một công ty Pháp mà cậu rất quen thuộc.

Tại sao lại quen hả?

Vì lúc còn làm bán thời gian, mọi tài liệu của công ty bên A gửi đến cần dịch đều có tiêu đề đứng đầu là công ty này.

Khi đó cậu đọc nhiều, dịch nhiều đến muốn ói, giờ mà kêu lặp lại cũng có thể thuộc nằm lòng như bảng cửu chương.

Đông Bối Bối vô thức nhìn nội dung tiếp theo sau tên công ty.

Không nhìn thì thôi, vừa đọc vài đoạn đã thấy tim gan lộn tùng phèo.

Không đúng!

Đây không phải là nội dung lúc trước cậu từng dịch hay sao?!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau