Chương 61
Vì Trịnh Quan Ngữ đến thăm bất ngờ nên trước khi đi đoàn phim khuyến khích tổ chức tiệc mừng, mọi người ồn ào trong nhóm bảo đạo diễn mời khách.
Trịnh Quan Ngữ thấy tin nhóm thì vui thôi rồi, tìm ngay một nhà hàng xịn gửi vào nhóm giục mọi người tụ lại tàn sát Lý Chí Nguyên một trận.
Lý Chí Nguyên biết khó tránh tai kiếp nên cuối cùng đau lòng đồng ý, nói sẽ đãi mọi người ăn một bữa thật ngon.
Bọn họ rảnh rỗi dành hai ngày trong khách sạn.
Vì mắt của Minh Tranh vẫn chưa khỏe hẳn, không tiện làm nhiều việc, Trịnh Quan Ngữ cũng không có việc gì nên hợp tình hợp lý khống chế mọi hành động của Minh Tranh, ăn uống ngủ nghỉ từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều phải tự tay làm... Dường như y rất thích cuộc sống cậu không chăm lo cho bản thân mình được, còn làm tới không biết mệt.
Minh Tranh luôn cảm thấy rằng Trịnh Quan Ngữ có thể tìm được một số niềm vui từ việc này, cho nên cậu giả mù luôn để anh chăm sóc, chiều theo anh ấy thôi.
Trước khi xuất phát đi ăn Trịnh Quan Ngữ sấy tóc cho cậu, sấy xong còn ôm tóc cậu nhìn không buông, cảm thán khoa trương: "Em để tóc dài hẳn đẹp lắm."
Tóc cậu đã dài lắm rồi.
Minh Tranh vốn định cắt à rồi hỏi: "Chăm tóc có phiền quá không?"
"Không đâu, có anh đây, sau này anh sấy tóc cho em." Trịnh Quan Ngữ nói chắc chắn, "Để dài xem."
Trước khi ra ngoài họ chút bất đồng về việc mặc gì.
Minh Tranh không muốn mặc bộ đồ lịch sự Trịnh Quan Ngữ đã lấy ra. Nguyên nhân chủ yếu là Trịnh Quan Ngữ không mua cho cậu mấy loại rộng rãi cậu thường mặc, mà là mua đồ vừa người. Hơn nữa ăn mặc lịch sự và đeo kính râm thì xấu quá.
Từ chối mặc quần áo gò bó, cậu âm thầm đi lấy quần áo và giày vải bình thường ra mang, dùng hành động để bày tỏ kháng nghị.
Trịnh Quan Ngữ có lòng dụ dỗ, vừa dỗ vừa lừa, thậm chí còn dùng thủ đoạn công kích: "Mặc đồ đôi với anh không tốt hả? Ít ra cũng phải mặc cái áo sơ mi chứ, em mặc thế này thẳng quá rồi, không tinh tế gì hết!"
"Vậy cứ để em thẳng vậy đi.."
"... Đạo diễn Lý nói muốn chụp một tấm hình, em ăn mặc cho đẹp vào!"
Chỉ là ăn cơm với người trong đoàn thôi sao lại chú ý đến vậy, gánh nặng thần tượng của người này nặng quá rồi. Minh Tranh mặc kệ y, tiếp tục cúi đầu mang giày.
Trịnh Quan Ngữ không nói được chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi xuống buộc dây giày cho cậu, buộc xong đứng lên Minh Tranh lại tự nhiên dẫm lên chân y.
Nhìn xuống, giày vải nhẹ nhàng đạp lên giày da, sau đó cọ dọc lên trên mấy tấc theo ống quần của Trịnh Quan Ngữ.
Trịnh Quan Ngữ bị cậu ghẹo đến có phản ứng, nghiêng tới ôm cậu hôn: "Em có còn muốn ra ngoài không?"
Minh Tranh cười cười: "Có thể ăn mặc trẻ trung chút không, đi ăn thôi cũng mặc chính thức thế."
Trịnh Quan Ngữ à: "Em chê anh già rồi."
Minh Tranh cười, đánh giá y từ chính diện: "Nào có, thầy Trịnh phong nhã hào hoa, rất chói mắt."
"Em đeo kính nói mấy lời này thật sự là trợn mắt nói dối."
"Nào có, thật ra thầy Trịnh là thần tượng thuở thiếu thời của em." Minh Tranh nói, "Đôi khi em mừng thầm, em được ngủ với Trịnh Quan Ngữ."
Trịnh Quan Ngữ à: "Vậy sao lúc đầu thần tượng theo đuổi em em lại xa cách, mặt nặng mày nhẹ với anh?"
"Vì..." Minh Tranh suy nghĩ, "Vì cách anh theo đuổi người khác rất có vấn đề, làm cho người ta cảm giác như một kẻ lừa tình, làm cho bộ lọc của em dành cho anh nát bét."
Trịnh Quan Ngữ gật đầu: "Ồ."
Minh Tranh nhìn y: "Có phải lúc đó suốt ngày anh nghĩ đến chuyện đè em đúng không?"
"Nghĩ lại có phạm pháp không?"
Hai người họ còn đang hơn thua nhau thì A Mạch đến gõ cửa nói xe đến rồi.
Trịnh Quan Ngữ kéo Minh Tranh đi ra, A Mạch thấy hai người họ thì cười, Trịnh Quan Ngữ ăn mặc chỉnh tề rất đẹp, có thể đi thảm đỏ luôn, nhưng Minh Tranh mặc rất tùy ý... Hai người này một người chính thức một người tùy ý, đứng chung với nhau có một loại cảm giác vui vẻ không nói nên lời.
Đi qua một ngã tư, lúc đầu Minh Tranh còn đang nghe Trịnh Quan Ngữ nói về một bộ phim mới y đi thử vai thì có một âm thanh từ ngoài cửa sổ xe bay vào...
Cậu nghiêng đầu nhìn phân tâm lắng nghe, cảm thấy là một buổi diễn trực tiếp, có đàn violon, có tambourine, không nghe rõ là khúc gì nhưng nó làm người ta cảm thấy dễ chịu khi nghe từ xa.
Trịnh Quan Ngữ nói rồi nói thấy có vẻ như cậu không nghe mình nói chuyện, bèn nhìn theo tầm mắt của Minh Tranh ra ngoài, nghe một lúc rồi nhận xét: "Tiếng trống hòa với tiếng đàn."
"Nghe không rõ lắm, ai đang chơi vậy?" Minh Tranh nhỏ giọng nói, "Em không hiểu mấy cái này, chỉ thấy rất hay."
Hai người không nhìn được quá xa. Trịnh Quan Ngữ suy xét một lúc nói phía trước dừng xe: "A Mạch, các cậu qua bên chờ bọn anh chút."
Thấu hiểu lòng người quá đi.
Minh Tranh quay qua nhìn y nở nụ cười tươi tắn: "Cảm ơn anh."
"Không có gì." Trịnh Quan Ngữ xuống xe trước, đưa tay về phía cậu, "Đi thôi."
Họ bước xuống xe đi về phía có tiếng nhạc, bước chân chậm rãi hòa vào đám đông và bắt đầu lắng nghe màn trình diễn họ nghe trên đường.
Là màn biểu diễn của hai ông chú có bộ râu dài, xung quanh đã có người đang khiêu vũ.
Đập vào mặt là phong cách Nam Mỹ, tùy ý và tự do.
Họ nắm tay nhau bước đi một lúc, tâm trạng rất thoải mái.
"Thầy Trịnh." Minh Tranh chợt hỏi, "Anh thấy anh hiểu em không?"
Trịnh Quan Ngữ tự hỏi một lúc.
Hiểu.
Làm sao để hiểu một người?
Hiểu Minh Tranh thích nhạc nào, thích đồ thanh đạm thích ô liu, thích mặc quần áo rộng rãi mềm mại, lúc ngủ thích quay bên trái... Có tính là hiểu không?
Và cả những chuyện đã qua. Biết cậu từng có hai người bạn gái hồi đại học, đại thiếu gia cũng chạy đi yêu đương theo xu hướng, yêu đương rồi lại thấy chán, sau khi chia tay chạy về đoàn phim của ba trải đời làm diễn viên quần chúng, cảm thấy đóng phim vui hơn yêu đương... có tính là hiểu không?
Biết gia đình cậu có điều kiện, nhưng cuộc sống của cậu lại rất bình thường, cũng không thích để người ta biết gia thế của mình. Biết cậu sẽ mơ thấy người mẹ đã mất, ngồi ngẩn người một mình...
Những điều linh tinh y biết về cậu, có cái là y đào lên, có cái là cậu nói cho y...
Biết những điều này, có tính là hiểu không?
Hình như không, có hơi phiến diện.
"Anh cảm thấy, người với người nói hiểu nhau là giả dối, con người sẽ không ngừng thay đổi, không ngừng trưởng thành." Trịnh Quan Ngữ nói, "Bên nhau phải dựa vào cả những điều khác."
"Ví dụ như?"
"Rất nhiều. Hấp dẫn, tam quan, tương thông, bao dung..." Trịnh Quan Ngữ suy nghĩ, "Và còn phải có rất nhiều kiên nhẫn."
"Anh thấy em có kiên nhẫn không?" Minh Tranh hỏi y.
"Với chuyện khác thì có, với anh thì không."
Minh Tranh cau mày: "Đó là vì anh luôn trêu chọc em, không nghiêm túc, rất ghét."
Ài, khi em ấy nói mấy câu như "Anh thật phiền", "Anh thật đáng ghét", "Anh thật tùy tiện", Trịnh Quan Ngữ luôn cảm thấy cậu rất đáng yêu, thật muốn chọc thêm mấy cái nữa, nhìn em ấy xù lông lên rồi sau đó từ từ dỗ cho em ấy vui... Quá trình đó rất là thích chí.
"Nhưng khi anh yêu đương không muốn làm người quá nghiêm túc."
Có vẻ Minh Tranh rất ghét đề tài này.
Cậu lơ đễnh một lúc mới đột ngột đổi chủ đề: "Nói với anh chuyện quan trọng."
Trịnh Quan Ngữ gật đầu: "Quan trọng bao nhiêu, có quan trọng bằng em không?"
"Anh có nghe không?!"
Trịnh Quan Ngữ nghiêm túc lại: "Rửa tai lắng nghe."
Minh Tranh điều chỉnh giọng của mình và nói một cách nghiêm túc: "Khoảng thời gian ở Nam cực em đã nghĩ thông rất nhiều chuyện."
Trịnh Quan Ngữ gật đầu: "Ví dụ như?"
"Ví dụ như mối quan hệ biện chứng của anh và Cao Tiểu Vũ." Minh Tranh chợt cười, "Có vẻ như em thích anh hơn. Nhưng Cao Tiểu Vũ cũng rất có ý nghĩa với em, em may mắn mình từng đi ngang qua cuộc đời của anh ấy."
Trịnh Quan Ngữ gật đầu: "Ừ, rồi sao nữa?"
"Và... lúc đi, ngoài hành lý anh đóng cho em, em còn mang theo cuộn film anh tặng." Minh Tranh nói, "24 khung hình, 1 giây đồng hồ đó."
Trịnh Quan Ngữ im lặng một lúc: "Tiếp đi."
"Lúc đầu em nghĩ mang theo cuộn film đến Nam cực và chôn nó lại trong tuyết, xem như kết thúc câu chuyện ở đó. Nhưng cuối cùng phát hiện không được, Nam cực là vùng đất thuần khiết, không được xả rác ở đó được."
Trịnh Quan Ngữ nở nụ cười: "Em đa sầu đa cảm thế, còn muốn chôn film trong tuyết!"
Dễ thương quá đi.
Minh Tranh cũng cười theo: "Em biết cuộn film anh khó lắm mới lấy được, trong lòng cũng không nỡ nên cuối cùng vẫn mang về. Lúc đầu định giữ riêng cho mình nhưng ngày đó nghe đoàn phim trò chuyện về các công việc tiếp theo, tự nhiên em lại có một ý tưởng khác, muốn hỏi ý kiến anh."
Trịnh Quan Ngữ gật đầu: "Ý tưởng gì?"
"Đoàn phim đang chọn một số ảnh tĩnh và đồ lưu niệm, sau này bán đấu giá ở Hong Kong, Zürich, số tiền sẽ quyên góp cho hiệp hội điện ảnh. Một số vật phẩm đấu giá mà em biết có áo trắng dính máu anh đã mặc, đồ lao động của Trần Chu, và bức thư viết tay anh viết cho Phương Vũ trong phim."
Trịnh Quan Ngữ gật đầu: "Ừm, bán đấu giá cũng phổ biến."
Minh Tranh hỏi: "Thầy Trịnh, chúng ta đưa 24 khung hình cho đoàn phim, đến lúc đó đấu giá chung luôn thì sao?"
Em ấy nói "chúng ta", là ý thương lượng.
Trịnh Quan Ngữ rất thích giọng điệu cậu thương lượng với mình.
"Anh đồng ý." Trịnh Quan Ngữ nói, "Trả lại cho đoàn phim đi, nó vốn là đồ của đoàn phim, coi như hai chúng ta cùng cống hiến vì sự nghiệp điện ảnh."
Hai người ăn nhịp với nhau đều cảm thấy sắp xếp thế này hợp lý.
Cuộn film 24 khung hình là một phần kỷ vật, cũng là một lời nói dối đẹp đẽ, quả thật không hợp để giữ lại trong cuộc sống của họ. Mang đi đấu giá có vẻ cũng là một chuyện rất có ý nghĩa.
"Còn có một chuyện quan trọng nữa, sau khi về anh phải thật sự đến gặp mặt dì út của em." Minh Tranh nói, "Lần này đã nói trước với anh rồi, anh từ từ chuẩn bị đi, tháng sau anh phải đi ăn một bữa với em."
"Được, anh nhất định sẽ biểu hiện tốt." Trịnh Quan Ngữ vỗ vai cậu, "Sau cũng về nhà anh một chuyến. Mẹ anh rất tò mò về em, vẫn luôn ép hỏi anh nhà em thế nào, nhưng anh lại không nói cụ thể được... Bảo anh dẫn em về."
Ba mẹ của Trịnh Quan Ngữ... hình như đều là dân trí thức?
Minh Tranh ngập ngừng hỏi: "Nhà anh có nhiều quy định không?"
"Quy định chỉ nhằm vào anh." Trịnh Quan Ngữ trấn an cậu, "Anh nói đại khái hoàn cảnh gia đình em, mẹ anh còn nói em không ở cạnh cha mẹ trưởng thành đến giờ cũng không dễ gì, lớn rồi ngoan ngoãn lại càng khó. Nhưng lần sau đến đừng mang thứ gì đắt quá sẽ làm mẹ anh sợ."
Minh Tranh cẩn thận tiêu hóa thông tin rồi gật đầu: "Được, vậy đến lúc đó anh về Uyển Đinh trước với em, em dẫn anh đi chợ đen, anh lựa nguyên liệu thô cắt ra rồi để dì làm đồ trang sức, như vậy là chu đáo nhất.", "Đến lúc đó còn có thể dẫn anh lên núi chơi mấy ngày, sau đó lại dẫn anh đi hái nấm."
Dẫn anh đi chơi, đi hái nấm. Những lời quen thuộc này... Trịnh Quan Ngữ cười không khép miệng lại được, chỉ cảm thấy Minh Tranh thật sự rất thú vị.
Hai người lại thảo luận về hành trình tiếp theo, càng nói càng chờ mong ngày mai.
Hai người cảm thấy đói rồi mới vội vàng về xe lên đường đến bữa tiệc đổ máu của Lý Chí Nguyên.
Họ đến muộn, khi vào nhà hàng cũng đã trễ rồi, nhưng may là tiệc đứng nên không ai chờ ai.
Các nhân viên trò chuyện ăn uống vui vẻ, khi thấy họ tới lập tức có người đưa họ đến ngồi cạnh Lý Chí Nguyên.
Họ ngồi ăn với Lý Chí Nguyên một lúc thì chợt nghe thấy tiếng hò reo từ một bàn.
Tất cả mọi người nhốn nháo đi qua đó nhiều chuyện, chỉ có bàn của họ là không đi qua.
Minh Tranh ngẩng đầu nhìn nhưng không thấy rõ, bóng người trong tầm mắt đều hơi nhòe.
Trịnh Quan Ngữ ở cạnh ghé vào tai cậu nói đúng lúc: "Vợ của nhà sản xuất tới, họ đang ôm nhau nồng nàn."
Minh Tranh kinh ngạc: "Vợ của... nhà sản xuất tới?"
Sao nhớ nhớ lúc trên thuyền nhà sản xuất nói về sẽ đệ đơn kiện ly hôn.
Lý Chí Nguyên cầm ly rượu ngồi bên nói: "Hai vợ chồng này, trước đó thề thốt nói phải ly hôn, không biết tên nhóc kia đi Nam cực một chuyến có phải tỉnh ngộ hiểu ra rồi không, lên thuyền về nhắn một tin mắc ói cho vợ nói gì mà thật sự ly hôn sẽ nhảy xuống biển không về nữa..."
Trịnh Quan Ngữ cười tiếp lời: "Tình cảm hẳn là khá tốt, có lẽ chỉ là gặp khúc chiết thôi, không thì vợ anh ấy cũng không vội vàng chạy tới."
Tuy nồng nàn lúc này cũng không ảnh hưởng đến chuyện cãi vã sau này...
Minh Tranh không khỏi cảm khái: "Trước đó nhà sản xuất cũng nói về chuyện ly hôn của anh ấy trên thuyền, nhìn vẻ mặt của anh ấy lúc đó... em cảm thấy anh ấy không nỡ."
Lý Chí Nguyên cười: "Chịu thôi, không dễ chia tay vậy đâu. Hôn nhân đại sự không phải trò đùa."
Trịnh Quan Ngữ gật đầu: "Có lý."
Y đáp xong chợt kéo ghế ra đứng dậy, nói với Lý Chí Nguyên: "Đạo diễn Lý, chú dẫn cháu vào giới, đời này có ân với cháu, đại sự của cháu ngài làm người chứng cho cháu đi."
Lý Chí Nguyên sững ra hai giây.
Con tim của Minh Tranh thắt lại, tự nhiên có một linh cảm xấu.
Quả nhiên giây tiếp theo Trịnh Quan Ngữ đi đến trước mặt Minh Tranh, lấy trong túi ra một hộp đựng nhẫn. Y mở hộp, trong đó là một cặp nhẫn.
Lý Chí Nguyên phản ứng lại ngay y đang muốn làm gì, trong lòng rối rắm tức muốn hộc máu: "Cậu thêm cảnh diễn gì đó, phim quay xong rồi!"
Trịnh Quan Ngữ cười: "Không thì chú đạo diễn thêm một cảnh đi?"
Lý Chí Nguyên cạn lời: "Chú không muốn đạo diễn phim thế này, chú thấy rất có áp lực. Hai đứa đều còn trẻ, sau này lại nghĩ đến, thế giới rộng lớn thế này, hai đứa...."
Trịnh Quan Ngữ ngắt lời ông: "Đạo diễn Lý, cháu không đi ra thế giới được nữa."
Minh Tranh quay đầu hít sâu một hơi, yết hầu trượt lên xuống.
Trịnh Quan Ngữ lại nói: "Thầy, có được không?"
Tên này đổi xưng hô rồi.
Lý Chí Nguyên thở dài: "... Tranh thủ bên kia còn đang ồn, nhanh lên."
Ông nói xong, Trịnh Quan Ngữ lập tức quỳ một chân xuống trước mặt Minh Tranh, tư thế rất chuẩn.
"..."
Minh Tranh nhìn y, chợt cảm thấy quả thật mình nên mặc quần áo chỉnh tề hơn... Biết trước anh ấy đã có ý tưởng này, đáng lẽ lúc đó nên cảm nhận ra chứ sao lại quên béng đi mất! Chỉ có thể trách Trịnh Quan Ngữ che giấu quá tốt, lúc đó chỉ lo tranh cãi với anh...
Nhìn đôi giày da của Trịnh Quan Ngữ và đôi giày vải của mình, cảm giác không hài hòa kỳ diệu này.
Minh Tranh nhỏ giọng oán giận: "Em ăn mặc thế này"
"Anh đã nhắc em trước khi đi rồi." Trịnh Quan Ngữ nói.
"Anh phải nên khuyên thêm chút nữa."
"Nguyên bộ đã để sẵn cho em, tự em không..."
Lúc này còn nói nhảm làm gì, Lý Chí Nguyên không chịu được chen ngang: "Action. Hai đứa xem mắt chú như ống kính đi, nghiêm túc lên."
"..."
Minh Tranh đưa tay lấy kính râm xuống.
Dù cho ánh đèn hơi gắt, mắt hơi đau, nhưng vẫn muốn nhìn rõ khoảnh khắc này.
Họ nhìn nhau một lúc.
"Anh có cảm thấy quay cảnh tình cảm này có hơi xấu hổ không." Minh Tranh nhỏ giọng: "Giống giả, giống diễn."
Không chân thật.
"Ừm." Trịnh Quan Ngữ tỏ ý đã hiểu, "Nhưng anh có lòng tin có thể diễn cả đời, và chúng ta cần một ngày kỷ niệm."
Anh trông bình tĩnh, tự tin, giọng điệu đầy chân thành. Anh không nói nhiều lời ngon ngọt dỗ dành như lúc trước, chỉ là lẳng lặng nhìn, trong mắt có tình cảm rất kiên định.
Được. Minh Tranh nghĩ, vậy là đủ rồi.
Ánh sáng và bóng tối như đã được định sẵn, nhẹ nhàng rọi vào quanh người họ. Phía xa có tiếng nhân viên reo hò vui đùa ầm ĩ, ít ai để ý trong một góc này đang lẳng lặng hoàn thành một nghi thức đơn giản.
Lý Chí Nguyên nhìn ánh mắt của hai người, ông mắc bệnh nghề nghiệp mà nghĩ, hình như thật sự có thể quay một cảnh thế này, trong lòng khá cảm động.
Hai đứa đừng nói nữa, Lý Chí Nguyên thầm cầu nguyện, lúc này vô thanh thắng hữu thanh là tốt nhất, nói thêm bất cứ câu gì cũng thành thừa.
Không cần phải anh yêu em, không cần phải em đồng ý, không cần phải một đời, không cần mãi mãi đến chết không phai, trông hơi tục.
Lời nói là dối trá, cảnh diễn này không cần quá nhiều lời hoa mỹ, phần còn lại nên để cho khán giả tưởng tượng.
Điều làm Lý Chí Nguyên cảm thấy may mắn là, họ thật sự không nói thêm câu nào nữa, chỉ nhìn đối phương và trao nhẫn cho nhau rất thành kính.
Sau khi làm xong mọi chuyện, mắt cả hai đỏ hoe, nắm tay đối phương thật chặt cùng quay lại nhìn về phía đạo diễn.
Khi họ nhìn qua, trong mắt có quá nhiều cảm xúc chân thành tha thiết, Lý Chí Nguyên bùi ngùi mãi thôi.
Có lẽ họ là sự thật cảm động nhất trong những lời nói dối của điện ảnh.
Tình cảm chân thật mới có thể lay động lòng người.
Lý Chí Nguyên bị hai nam chính nhìn một lúc mới nhận ra họ đang chờ điều gì, ông nở nụ cười và chúc phúc cho họ:
"Cut! Một lần qua!"
-HẾT-
Trịnh Quan Ngữ thấy tin nhóm thì vui thôi rồi, tìm ngay một nhà hàng xịn gửi vào nhóm giục mọi người tụ lại tàn sát Lý Chí Nguyên một trận.
Lý Chí Nguyên biết khó tránh tai kiếp nên cuối cùng đau lòng đồng ý, nói sẽ đãi mọi người ăn một bữa thật ngon.
Bọn họ rảnh rỗi dành hai ngày trong khách sạn.
Vì mắt của Minh Tranh vẫn chưa khỏe hẳn, không tiện làm nhiều việc, Trịnh Quan Ngữ cũng không có việc gì nên hợp tình hợp lý khống chế mọi hành động của Minh Tranh, ăn uống ngủ nghỉ từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều phải tự tay làm... Dường như y rất thích cuộc sống cậu không chăm lo cho bản thân mình được, còn làm tới không biết mệt.
Minh Tranh luôn cảm thấy rằng Trịnh Quan Ngữ có thể tìm được một số niềm vui từ việc này, cho nên cậu giả mù luôn để anh chăm sóc, chiều theo anh ấy thôi.
Trước khi xuất phát đi ăn Trịnh Quan Ngữ sấy tóc cho cậu, sấy xong còn ôm tóc cậu nhìn không buông, cảm thán khoa trương: "Em để tóc dài hẳn đẹp lắm."
Tóc cậu đã dài lắm rồi.
Minh Tranh vốn định cắt à rồi hỏi: "Chăm tóc có phiền quá không?"
"Không đâu, có anh đây, sau này anh sấy tóc cho em." Trịnh Quan Ngữ nói chắc chắn, "Để dài xem."
Trước khi ra ngoài họ chút bất đồng về việc mặc gì.
Minh Tranh không muốn mặc bộ đồ lịch sự Trịnh Quan Ngữ đã lấy ra. Nguyên nhân chủ yếu là Trịnh Quan Ngữ không mua cho cậu mấy loại rộng rãi cậu thường mặc, mà là mua đồ vừa người. Hơn nữa ăn mặc lịch sự và đeo kính râm thì xấu quá.
Từ chối mặc quần áo gò bó, cậu âm thầm đi lấy quần áo và giày vải bình thường ra mang, dùng hành động để bày tỏ kháng nghị.
Trịnh Quan Ngữ có lòng dụ dỗ, vừa dỗ vừa lừa, thậm chí còn dùng thủ đoạn công kích: "Mặc đồ đôi với anh không tốt hả? Ít ra cũng phải mặc cái áo sơ mi chứ, em mặc thế này thẳng quá rồi, không tinh tế gì hết!"
"Vậy cứ để em thẳng vậy đi.."
"... Đạo diễn Lý nói muốn chụp một tấm hình, em ăn mặc cho đẹp vào!"
Chỉ là ăn cơm với người trong đoàn thôi sao lại chú ý đến vậy, gánh nặng thần tượng của người này nặng quá rồi. Minh Tranh mặc kệ y, tiếp tục cúi đầu mang giày.
Trịnh Quan Ngữ không nói được chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi xuống buộc dây giày cho cậu, buộc xong đứng lên Minh Tranh lại tự nhiên dẫm lên chân y.
Nhìn xuống, giày vải nhẹ nhàng đạp lên giày da, sau đó cọ dọc lên trên mấy tấc theo ống quần của Trịnh Quan Ngữ.
Trịnh Quan Ngữ bị cậu ghẹo đến có phản ứng, nghiêng tới ôm cậu hôn: "Em có còn muốn ra ngoài không?"
Minh Tranh cười cười: "Có thể ăn mặc trẻ trung chút không, đi ăn thôi cũng mặc chính thức thế."
Trịnh Quan Ngữ à: "Em chê anh già rồi."
Minh Tranh cười, đánh giá y từ chính diện: "Nào có, thầy Trịnh phong nhã hào hoa, rất chói mắt."
"Em đeo kính nói mấy lời này thật sự là trợn mắt nói dối."
"Nào có, thật ra thầy Trịnh là thần tượng thuở thiếu thời của em." Minh Tranh nói, "Đôi khi em mừng thầm, em được ngủ với Trịnh Quan Ngữ."
Trịnh Quan Ngữ à: "Vậy sao lúc đầu thần tượng theo đuổi em em lại xa cách, mặt nặng mày nhẹ với anh?"
"Vì..." Minh Tranh suy nghĩ, "Vì cách anh theo đuổi người khác rất có vấn đề, làm cho người ta cảm giác như một kẻ lừa tình, làm cho bộ lọc của em dành cho anh nát bét."
Trịnh Quan Ngữ gật đầu: "Ồ."
Minh Tranh nhìn y: "Có phải lúc đó suốt ngày anh nghĩ đến chuyện đè em đúng không?"
"Nghĩ lại có phạm pháp không?"
Hai người họ còn đang hơn thua nhau thì A Mạch đến gõ cửa nói xe đến rồi.
Trịnh Quan Ngữ kéo Minh Tranh đi ra, A Mạch thấy hai người họ thì cười, Trịnh Quan Ngữ ăn mặc chỉnh tề rất đẹp, có thể đi thảm đỏ luôn, nhưng Minh Tranh mặc rất tùy ý... Hai người này một người chính thức một người tùy ý, đứng chung với nhau có một loại cảm giác vui vẻ không nói nên lời.
Đi qua một ngã tư, lúc đầu Minh Tranh còn đang nghe Trịnh Quan Ngữ nói về một bộ phim mới y đi thử vai thì có một âm thanh từ ngoài cửa sổ xe bay vào...
Cậu nghiêng đầu nhìn phân tâm lắng nghe, cảm thấy là một buổi diễn trực tiếp, có đàn violon, có tambourine, không nghe rõ là khúc gì nhưng nó làm người ta cảm thấy dễ chịu khi nghe từ xa.
Trịnh Quan Ngữ nói rồi nói thấy có vẻ như cậu không nghe mình nói chuyện, bèn nhìn theo tầm mắt của Minh Tranh ra ngoài, nghe một lúc rồi nhận xét: "Tiếng trống hòa với tiếng đàn."
"Nghe không rõ lắm, ai đang chơi vậy?" Minh Tranh nhỏ giọng nói, "Em không hiểu mấy cái này, chỉ thấy rất hay."
Hai người không nhìn được quá xa. Trịnh Quan Ngữ suy xét một lúc nói phía trước dừng xe: "A Mạch, các cậu qua bên chờ bọn anh chút."
Thấu hiểu lòng người quá đi.
Minh Tranh quay qua nhìn y nở nụ cười tươi tắn: "Cảm ơn anh."
"Không có gì." Trịnh Quan Ngữ xuống xe trước, đưa tay về phía cậu, "Đi thôi."
Họ bước xuống xe đi về phía có tiếng nhạc, bước chân chậm rãi hòa vào đám đông và bắt đầu lắng nghe màn trình diễn họ nghe trên đường.
Là màn biểu diễn của hai ông chú có bộ râu dài, xung quanh đã có người đang khiêu vũ.
Đập vào mặt là phong cách Nam Mỹ, tùy ý và tự do.
Họ nắm tay nhau bước đi một lúc, tâm trạng rất thoải mái.
"Thầy Trịnh." Minh Tranh chợt hỏi, "Anh thấy anh hiểu em không?"
Trịnh Quan Ngữ tự hỏi một lúc.
Hiểu.
Làm sao để hiểu một người?
Hiểu Minh Tranh thích nhạc nào, thích đồ thanh đạm thích ô liu, thích mặc quần áo rộng rãi mềm mại, lúc ngủ thích quay bên trái... Có tính là hiểu không?
Và cả những chuyện đã qua. Biết cậu từng có hai người bạn gái hồi đại học, đại thiếu gia cũng chạy đi yêu đương theo xu hướng, yêu đương rồi lại thấy chán, sau khi chia tay chạy về đoàn phim của ba trải đời làm diễn viên quần chúng, cảm thấy đóng phim vui hơn yêu đương... có tính là hiểu không?
Biết gia đình cậu có điều kiện, nhưng cuộc sống của cậu lại rất bình thường, cũng không thích để người ta biết gia thế của mình. Biết cậu sẽ mơ thấy người mẹ đã mất, ngồi ngẩn người một mình...
Những điều linh tinh y biết về cậu, có cái là y đào lên, có cái là cậu nói cho y...
Biết những điều này, có tính là hiểu không?
Hình như không, có hơi phiến diện.
"Anh cảm thấy, người với người nói hiểu nhau là giả dối, con người sẽ không ngừng thay đổi, không ngừng trưởng thành." Trịnh Quan Ngữ nói, "Bên nhau phải dựa vào cả những điều khác."
"Ví dụ như?"
"Rất nhiều. Hấp dẫn, tam quan, tương thông, bao dung..." Trịnh Quan Ngữ suy nghĩ, "Và còn phải có rất nhiều kiên nhẫn."
"Anh thấy em có kiên nhẫn không?" Minh Tranh hỏi y.
"Với chuyện khác thì có, với anh thì không."
Minh Tranh cau mày: "Đó là vì anh luôn trêu chọc em, không nghiêm túc, rất ghét."
Ài, khi em ấy nói mấy câu như "Anh thật phiền", "Anh thật đáng ghét", "Anh thật tùy tiện", Trịnh Quan Ngữ luôn cảm thấy cậu rất đáng yêu, thật muốn chọc thêm mấy cái nữa, nhìn em ấy xù lông lên rồi sau đó từ từ dỗ cho em ấy vui... Quá trình đó rất là thích chí.
"Nhưng khi anh yêu đương không muốn làm người quá nghiêm túc."
Có vẻ Minh Tranh rất ghét đề tài này.
Cậu lơ đễnh một lúc mới đột ngột đổi chủ đề: "Nói với anh chuyện quan trọng."
Trịnh Quan Ngữ gật đầu: "Quan trọng bao nhiêu, có quan trọng bằng em không?"
"Anh có nghe không?!"
Trịnh Quan Ngữ nghiêm túc lại: "Rửa tai lắng nghe."
Minh Tranh điều chỉnh giọng của mình và nói một cách nghiêm túc: "Khoảng thời gian ở Nam cực em đã nghĩ thông rất nhiều chuyện."
Trịnh Quan Ngữ gật đầu: "Ví dụ như?"
"Ví dụ như mối quan hệ biện chứng của anh và Cao Tiểu Vũ." Minh Tranh chợt cười, "Có vẻ như em thích anh hơn. Nhưng Cao Tiểu Vũ cũng rất có ý nghĩa với em, em may mắn mình từng đi ngang qua cuộc đời của anh ấy."
Trịnh Quan Ngữ gật đầu: "Ừ, rồi sao nữa?"
"Và... lúc đi, ngoài hành lý anh đóng cho em, em còn mang theo cuộn film anh tặng." Minh Tranh nói, "24 khung hình, 1 giây đồng hồ đó."
Trịnh Quan Ngữ im lặng một lúc: "Tiếp đi."
"Lúc đầu em nghĩ mang theo cuộn film đến Nam cực và chôn nó lại trong tuyết, xem như kết thúc câu chuyện ở đó. Nhưng cuối cùng phát hiện không được, Nam cực là vùng đất thuần khiết, không được xả rác ở đó được."
Trịnh Quan Ngữ nở nụ cười: "Em đa sầu đa cảm thế, còn muốn chôn film trong tuyết!"
Dễ thương quá đi.
Minh Tranh cũng cười theo: "Em biết cuộn film anh khó lắm mới lấy được, trong lòng cũng không nỡ nên cuối cùng vẫn mang về. Lúc đầu định giữ riêng cho mình nhưng ngày đó nghe đoàn phim trò chuyện về các công việc tiếp theo, tự nhiên em lại có một ý tưởng khác, muốn hỏi ý kiến anh."
Trịnh Quan Ngữ gật đầu: "Ý tưởng gì?"
"Đoàn phim đang chọn một số ảnh tĩnh và đồ lưu niệm, sau này bán đấu giá ở Hong Kong, Zürich, số tiền sẽ quyên góp cho hiệp hội điện ảnh. Một số vật phẩm đấu giá mà em biết có áo trắng dính máu anh đã mặc, đồ lao động của Trần Chu, và bức thư viết tay anh viết cho Phương Vũ trong phim."
Trịnh Quan Ngữ gật đầu: "Ừm, bán đấu giá cũng phổ biến."
Minh Tranh hỏi: "Thầy Trịnh, chúng ta đưa 24 khung hình cho đoàn phim, đến lúc đó đấu giá chung luôn thì sao?"
Em ấy nói "chúng ta", là ý thương lượng.
Trịnh Quan Ngữ rất thích giọng điệu cậu thương lượng với mình.
"Anh đồng ý." Trịnh Quan Ngữ nói, "Trả lại cho đoàn phim đi, nó vốn là đồ của đoàn phim, coi như hai chúng ta cùng cống hiến vì sự nghiệp điện ảnh."
Hai người ăn nhịp với nhau đều cảm thấy sắp xếp thế này hợp lý.
Cuộn film 24 khung hình là một phần kỷ vật, cũng là một lời nói dối đẹp đẽ, quả thật không hợp để giữ lại trong cuộc sống của họ. Mang đi đấu giá có vẻ cũng là một chuyện rất có ý nghĩa.
"Còn có một chuyện quan trọng nữa, sau khi về anh phải thật sự đến gặp mặt dì út của em." Minh Tranh nói, "Lần này đã nói trước với anh rồi, anh từ từ chuẩn bị đi, tháng sau anh phải đi ăn một bữa với em."
"Được, anh nhất định sẽ biểu hiện tốt." Trịnh Quan Ngữ vỗ vai cậu, "Sau cũng về nhà anh một chuyến. Mẹ anh rất tò mò về em, vẫn luôn ép hỏi anh nhà em thế nào, nhưng anh lại không nói cụ thể được... Bảo anh dẫn em về."
Ba mẹ của Trịnh Quan Ngữ... hình như đều là dân trí thức?
Minh Tranh ngập ngừng hỏi: "Nhà anh có nhiều quy định không?"
"Quy định chỉ nhằm vào anh." Trịnh Quan Ngữ trấn an cậu, "Anh nói đại khái hoàn cảnh gia đình em, mẹ anh còn nói em không ở cạnh cha mẹ trưởng thành đến giờ cũng không dễ gì, lớn rồi ngoan ngoãn lại càng khó. Nhưng lần sau đến đừng mang thứ gì đắt quá sẽ làm mẹ anh sợ."
Minh Tranh cẩn thận tiêu hóa thông tin rồi gật đầu: "Được, vậy đến lúc đó anh về Uyển Đinh trước với em, em dẫn anh đi chợ đen, anh lựa nguyên liệu thô cắt ra rồi để dì làm đồ trang sức, như vậy là chu đáo nhất.", "Đến lúc đó còn có thể dẫn anh lên núi chơi mấy ngày, sau đó lại dẫn anh đi hái nấm."
Dẫn anh đi chơi, đi hái nấm. Những lời quen thuộc này... Trịnh Quan Ngữ cười không khép miệng lại được, chỉ cảm thấy Minh Tranh thật sự rất thú vị.
Hai người lại thảo luận về hành trình tiếp theo, càng nói càng chờ mong ngày mai.
Hai người cảm thấy đói rồi mới vội vàng về xe lên đường đến bữa tiệc đổ máu của Lý Chí Nguyên.
Họ đến muộn, khi vào nhà hàng cũng đã trễ rồi, nhưng may là tiệc đứng nên không ai chờ ai.
Các nhân viên trò chuyện ăn uống vui vẻ, khi thấy họ tới lập tức có người đưa họ đến ngồi cạnh Lý Chí Nguyên.
Họ ngồi ăn với Lý Chí Nguyên một lúc thì chợt nghe thấy tiếng hò reo từ một bàn.
Tất cả mọi người nhốn nháo đi qua đó nhiều chuyện, chỉ có bàn của họ là không đi qua.
Minh Tranh ngẩng đầu nhìn nhưng không thấy rõ, bóng người trong tầm mắt đều hơi nhòe.
Trịnh Quan Ngữ ở cạnh ghé vào tai cậu nói đúng lúc: "Vợ của nhà sản xuất tới, họ đang ôm nhau nồng nàn."
Minh Tranh kinh ngạc: "Vợ của... nhà sản xuất tới?"
Sao nhớ nhớ lúc trên thuyền nhà sản xuất nói về sẽ đệ đơn kiện ly hôn.
Lý Chí Nguyên cầm ly rượu ngồi bên nói: "Hai vợ chồng này, trước đó thề thốt nói phải ly hôn, không biết tên nhóc kia đi Nam cực một chuyến có phải tỉnh ngộ hiểu ra rồi không, lên thuyền về nhắn một tin mắc ói cho vợ nói gì mà thật sự ly hôn sẽ nhảy xuống biển không về nữa..."
Trịnh Quan Ngữ cười tiếp lời: "Tình cảm hẳn là khá tốt, có lẽ chỉ là gặp khúc chiết thôi, không thì vợ anh ấy cũng không vội vàng chạy tới."
Tuy nồng nàn lúc này cũng không ảnh hưởng đến chuyện cãi vã sau này...
Minh Tranh không khỏi cảm khái: "Trước đó nhà sản xuất cũng nói về chuyện ly hôn của anh ấy trên thuyền, nhìn vẻ mặt của anh ấy lúc đó... em cảm thấy anh ấy không nỡ."
Lý Chí Nguyên cười: "Chịu thôi, không dễ chia tay vậy đâu. Hôn nhân đại sự không phải trò đùa."
Trịnh Quan Ngữ gật đầu: "Có lý."
Y đáp xong chợt kéo ghế ra đứng dậy, nói với Lý Chí Nguyên: "Đạo diễn Lý, chú dẫn cháu vào giới, đời này có ân với cháu, đại sự của cháu ngài làm người chứng cho cháu đi."
Lý Chí Nguyên sững ra hai giây.
Con tim của Minh Tranh thắt lại, tự nhiên có một linh cảm xấu.
Quả nhiên giây tiếp theo Trịnh Quan Ngữ đi đến trước mặt Minh Tranh, lấy trong túi ra một hộp đựng nhẫn. Y mở hộp, trong đó là một cặp nhẫn.
Lý Chí Nguyên phản ứng lại ngay y đang muốn làm gì, trong lòng rối rắm tức muốn hộc máu: "Cậu thêm cảnh diễn gì đó, phim quay xong rồi!"
Trịnh Quan Ngữ cười: "Không thì chú đạo diễn thêm một cảnh đi?"
Lý Chí Nguyên cạn lời: "Chú không muốn đạo diễn phim thế này, chú thấy rất có áp lực. Hai đứa đều còn trẻ, sau này lại nghĩ đến, thế giới rộng lớn thế này, hai đứa...."
Trịnh Quan Ngữ ngắt lời ông: "Đạo diễn Lý, cháu không đi ra thế giới được nữa."
Minh Tranh quay đầu hít sâu một hơi, yết hầu trượt lên xuống.
Trịnh Quan Ngữ lại nói: "Thầy, có được không?"
Tên này đổi xưng hô rồi.
Lý Chí Nguyên thở dài: "... Tranh thủ bên kia còn đang ồn, nhanh lên."
Ông nói xong, Trịnh Quan Ngữ lập tức quỳ một chân xuống trước mặt Minh Tranh, tư thế rất chuẩn.
"..."
Minh Tranh nhìn y, chợt cảm thấy quả thật mình nên mặc quần áo chỉnh tề hơn... Biết trước anh ấy đã có ý tưởng này, đáng lẽ lúc đó nên cảm nhận ra chứ sao lại quên béng đi mất! Chỉ có thể trách Trịnh Quan Ngữ che giấu quá tốt, lúc đó chỉ lo tranh cãi với anh...
Nhìn đôi giày da của Trịnh Quan Ngữ và đôi giày vải của mình, cảm giác không hài hòa kỳ diệu này.
Minh Tranh nhỏ giọng oán giận: "Em ăn mặc thế này"
"Anh đã nhắc em trước khi đi rồi." Trịnh Quan Ngữ nói.
"Anh phải nên khuyên thêm chút nữa."
"Nguyên bộ đã để sẵn cho em, tự em không..."
Lúc này còn nói nhảm làm gì, Lý Chí Nguyên không chịu được chen ngang: "Action. Hai đứa xem mắt chú như ống kính đi, nghiêm túc lên."
"..."
Minh Tranh đưa tay lấy kính râm xuống.
Dù cho ánh đèn hơi gắt, mắt hơi đau, nhưng vẫn muốn nhìn rõ khoảnh khắc này.
Họ nhìn nhau một lúc.
"Anh có cảm thấy quay cảnh tình cảm này có hơi xấu hổ không." Minh Tranh nhỏ giọng: "Giống giả, giống diễn."
Không chân thật.
"Ừm." Trịnh Quan Ngữ tỏ ý đã hiểu, "Nhưng anh có lòng tin có thể diễn cả đời, và chúng ta cần một ngày kỷ niệm."
Anh trông bình tĩnh, tự tin, giọng điệu đầy chân thành. Anh không nói nhiều lời ngon ngọt dỗ dành như lúc trước, chỉ là lẳng lặng nhìn, trong mắt có tình cảm rất kiên định.
Được. Minh Tranh nghĩ, vậy là đủ rồi.
Ánh sáng và bóng tối như đã được định sẵn, nhẹ nhàng rọi vào quanh người họ. Phía xa có tiếng nhân viên reo hò vui đùa ầm ĩ, ít ai để ý trong một góc này đang lẳng lặng hoàn thành một nghi thức đơn giản.
Lý Chí Nguyên nhìn ánh mắt của hai người, ông mắc bệnh nghề nghiệp mà nghĩ, hình như thật sự có thể quay một cảnh thế này, trong lòng khá cảm động.
Hai đứa đừng nói nữa, Lý Chí Nguyên thầm cầu nguyện, lúc này vô thanh thắng hữu thanh là tốt nhất, nói thêm bất cứ câu gì cũng thành thừa.
Không cần phải anh yêu em, không cần phải em đồng ý, không cần phải một đời, không cần mãi mãi đến chết không phai, trông hơi tục.
Lời nói là dối trá, cảnh diễn này không cần quá nhiều lời hoa mỹ, phần còn lại nên để cho khán giả tưởng tượng.
Điều làm Lý Chí Nguyên cảm thấy may mắn là, họ thật sự không nói thêm câu nào nữa, chỉ nhìn đối phương và trao nhẫn cho nhau rất thành kính.
Sau khi làm xong mọi chuyện, mắt cả hai đỏ hoe, nắm tay đối phương thật chặt cùng quay lại nhìn về phía đạo diễn.
Khi họ nhìn qua, trong mắt có quá nhiều cảm xúc chân thành tha thiết, Lý Chí Nguyên bùi ngùi mãi thôi.
Có lẽ họ là sự thật cảm động nhất trong những lời nói dối của điện ảnh.
Tình cảm chân thật mới có thể lay động lòng người.
Lý Chí Nguyên bị hai nam chính nhìn một lúc mới nhận ra họ đang chờ điều gì, ông nở nụ cười và chúc phúc cho họ:
"Cut! Một lần qua!"
-HẾT-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất