Nam Nhân Chân Thọt Tiệm Sủi Cảo
Chương 5
Bàn luận đối tượng, ở trong thế giới Nghiêm Khánh Sinh cơ hồ là việc xa không thể với tới. Ở thời điểm anh lớn bằng Trình Thủy, ngược lại cũng từng có hai nhà tới cửa làm mai, mẹ hỏi ý anh, anh lấp lửng.
Không thể làm lỡ người ta, anh nói.
Mà mười mấy năm sau, anh vẫn cứ một câu như vậy: "Tôi như vậy, làm lỡ con gái người ta."
Trình Thủy nhạy bén nghe được điểm gì, truy hỏi: "Nếu cô gái ấy nguyện ý?"
Đầu Nghiêm Khánh Sinh lay động bên độ nhỏ, tay từ trên tay vịn nhấc lên, kèm theo một tiếng thở dài, không nhẹ không nặng mà đặt vào đùi phải của mình.
Trình Thủy hiểu rõ, "Sinh ca tâm có người sao."
Lần này Nghiêm Khánh Sinh chính mình cũng đỏ mặt, liên tục xua tay, " Không thể nào, nói mò gì."
Nhất cử nhất động của anh cho thấy rõ ràng là giấu đầu hở đuôi, Trình Thủy nhìn ở trong mắt, tâm không giải thích được loạn lên, Nghiêm Khánh Sinh người như vậy, có chút hướng nội, nói tới tư tình còn có thể nháo đỏ mặt, nói không chắc loại chuyện đó cũng còn không... Anh ấy rốt cuộc thích dạng con gái nào?
Mạnh mẽ? Thẳng thắn? E thẹ? Nhã nhặn lịch sự?
Cô gái kia dung mạo xinh đẹp sao? Cùng anh ấy phát sinh qua cái gì sao?
Bọn họ đã từng đến một bước nào cơ chứ?
Cô gái kia...Bây giờ đang ở đâu?
Hắn muốn biết, hắn bị vấn đề này cấp cho như nước sôi sùng sục toát ra hấp dẫn mãnh liệt, khó chịu, mà kỳ quái chính là, hắn một chữ cũng không muốn nghe từ trong miệng Nghiêm Khánh Sinh.
"Cậu thì sao?"
Trình Thủy sửng sốt một chút, nhìn thấy Nghiêm Khánh Sinh thoáng quay đầu, anh nói chuyện âm lượng tựa hồ đã nuôi thành thói quen, trước nay so với người bình thường nhỏ hơn chút, nếu không phải luôn theo dõi, Trình Thủy thiếu chút nữa xem như là chính mình nghe lầm.
" Tôi...Tôi không có quen ai." Trình Thủy ở bên người Nghiêm Khánh Sinh ngồi xổm, tay tự nhiên nắm cẳng chân của anh, chậm rãu nắn bóp, "Tôi không thích con gái."
Nghiêm Khánh Sinh không coi là chuyện to tát, cười nói: "Cậu còn nhỏ."
Trình Thủy lập tức phản bác: "Tôi đã lớn."
Hắn cùng với sư phụ ở trong tầng chót đống hỗn độn, hầu như không có ngày nào chừa từng nghe tới hoàng đoạn tử, thỉnh thoảng sự phụ tình cờ có nhắc nhở một chút, chuyện đầu tiên khi hắn thức dậy vào buổi sáng để giặt đồ lót, cái gì lung ta lung tung cũng không tránh hắn. Hắn tự nhận da mặt mình đã đủ muôn vàn thử thách, ít nhất không đến nỗi lời nói nửa xấu không xấu nói đến tâm như nổi trống ---- ngày hôm nay là thế nào?
Nhưng Sinh ca anh ấy lại một chút không nghe ra được, ngược lại khuyên hắn nếu tay chân khỏe mạnh, không bằng sớm yên ổn, tìm cô gái tốt sinh sống.
Hắn muốn lại nói một chút chính mình không thích con gái, mở miệng lền ngậm lại.
Không có ý nghĩa gì, hắn là người không có nhà, nơi này của Nghiêm Khánh Sinh cũng sẽ không là nhà của hắn, hắn tóm lại là muốn đi.
Vì thế hắn gật đầu một cái, "Được."
Ngày đó buổi nói chuyện như một đoạn bị xếp nhầm trình tự, đột ngột cắm vào trong quan hệ không quen biết bọn họ, những ngày kế tiếp lại trở về quỹ đạo, Trình Thủy trước tiên ở công trường làm một thời gian, hắn không cảm thấy thế nào, Nghiêm Khánh Sinh luân phiên ngại xa ---- mỗi ngày muốn từ đầu thành đông chạy đến đâu tây, không ngồi xe, chỉ dựa vào hai cái chân đi.
Đoạn thời gian đó Trình Thủy mệt đến nói không lên lời, Nghiêm Khánh Sinh liền thăm dò hỏi hắn có thể hay không thay công việc khác.
Qua mấy ngày, Trình Thủy mang về tin tức, có người đề cử hắn đi phát truyền đơn, từ sớm đến tối, đứng 9 giờ, 100 tờ, bữa trưa tự xử.
Nơi phát tờ rơi là thành nhỏ trong duy nhất trong trung tâm thành phố thương nghiệp, địa phương không lớn, giá tiền lại một chút cũng không phải, một bát mì đến hai mươi, ba mười, trực chính cuối tuấn, tình nhân cùng nhóm bạn trẻ tuổi ra ra vào vào,lúc tính tiền đều không chớp mắt.
Ngày đầu tiên, Trình Thủy hướng Nghiêm Khánh Sinh mượn năm đồng tiền, xuống phụ cận một tầng siêu thị, mua bình nước rẻ nhất cùng một cái bánh bao, tiền còn lại hai đồng năm. Đến buổi tối, người phụ trách cho hắn 500 đồng, hắn suy nghĩ một chút, liền đi siêu thị một chuyến, lúc này thời gian đã muộn, ngày đó bánh mì đều giảm giá, hắn dùng hai đồng năm kia một dưa bao chỉ nửa giá.
Tiến vào ngõ hẻm, đúng như dự đoán cửa sổ nhà Nghiêm Khánh Sinh vẫn tối, Trình Thủy từ trên mặt đât lượm sợi sắt, đi tới cửa sổ cố ý không gõ cửa, khom lưng dựa vào ánh trăng mân mê khóa cửa.
Nghiêm Khánh Sinh đang giặt quần áo, nghe thấy động tĩnh cửa, tay ướt kéo mở chốt, thấy là hắn, đem cửa kém ra, cau mày nói: "Tại sao không gõ cửa?"
" Chỉ anh món phá cửa phá cửa sổ, tôi một sợi sắt có thể phá mười tám con phố." Trình Thủy rất tự giác phủi phủi bụi, vòng qua chậu hồng,đem bánh mì đặt lên bàn, sau đó chân dài khóa gnooif ở trên khung cửa sồ nhìn anh giặt quần áo.
Nghiêm Khánh Sinh vò xong quần lót, nhìn thấy phần quần to to nhỏ nhỏ có vài cái lỗ, không lý do đỏ mặt, giấu giấu diếm diếm lặng lẽ cuốn để một bên, mới như thường ngày đứng lên.
Anh đưa lưng về phía Trình Thủy, ngữ khí không mặn không nhạt: "Nhà ai đều có thể tiến vào, đến tôi đây gặp tội gì, đi cách vách ngỡ hẻm đầu đông nhà thứ hai, nhà đó có tiền nhất, cậu đi nhà hắn ngủ chứ."
"Vậy không được," Trình Thủy cây ngay không sợ chết đứng, có ý riêng mà nhìn chung quanh một vòng căn nhà hỏng, "Đi nhà khác cũng bị đương tên trộn, anh không sợ."
Nghiêm Khánh Sinh hiếm thấy bị một người làm cho tức gần chết, ngạnh nửa ngày nói không ra lời, phảng phất như miệng cũng què rồi.
Anh cũng là có khoản để dành!
Mà không thể nói nên lời, bên trong gối tiền là mạng của anh, không thể nói không thể động.
Trình Thủy nhìn anh không nói, thu tâm tử đùa anh, hướng anh giơ giơ tớ tiền hồng: "Ầy, thành quả ngày hôm nay."
Nghiêm Khánh Sinh giặt xong, từng bước từng bước, chậm rãi hướng tới hắn, ngồi ở bên giường, nhìn vài giây, mới lên tiếng: "Rât tốt."
Trính Thủy đem tờ tiền hồng kia ấn ở trong ngực anh: "Tiền thuê nhà."
Nghiêm Khánh Sinh lấy làm kinh hãi, nhanh chóng giải thích cho anh: "Tiền thuê nhà cần thiết cho cái nhà hỏng này, chính anh tích góp."
Trình Thủy dịch cái mông, nhảy ra ngoài cửa sổ, cười với anh gọi: "Dự chi một tuần, Sinh ca không thu, tôi đêm nay sẽ không đi vào."
Nghiêm Khánh Sinh ai một tiếng, "Cậu này, chuyện này...Đừng hồ nháo..."
Trình Thủy nghiêm mặt nói: "Không nháo, Sinh ca, tiền này ngươi nhất định phải thu, không phải tôi không nỡ ngủ."
Hai người cách cái cửa sổ giằng co, qua mười mấy phút, cuối cùng Nghiêm Khánh Sinh không từ chối được Trình Thủy, tiền vẫn là thu, nhưng anh nói: "Kia 5 đồng cậu cũng đừng trả lại, ngày mai tôi lại cho cậu mười đồng."
Trình Thủy nằm trên đất, ở trong bóng tối không một tiếng động mà nhếch nhếch miệng, "Chờ công trường đem tiền công thánh sau kết, tôi lại mới ca ăn thật ngon nhất đốn đi."
Nghiêm Khánh Sinh nói: "Cậu bây giờ tích đến cưới vợ, tính điểm hoa."
Trình Thủy trầm mặc, qua một hồi, hắn hỏi: "Sinh ca, có thể cho tôi lên giường không? Tôi lạnh."
Trời thật mau lạnh, nhiệt độ không khí cũng đã rớt xuống mức thấp nhất, mà trên đất là một nhiệt độ. Nhưng Nghiêm Khánh Sinh cũng chỉ có hai cái chăn, nghe vậy anh liền ngồi dậy, chuẩn bị giường: " Tôi đun cho cậu bình nước nóng, rót vào cái túi sưởi ấm."
"Thôi, quá phiền phức." Trình Thủy bọc chăn đứng lên, tận lực không chế âm thanh không thể bị nghe thấy được đang phát run, "Sinh ca, tôi với anh chen chen được không?"
Không thể làm lỡ người ta, anh nói.
Mà mười mấy năm sau, anh vẫn cứ một câu như vậy: "Tôi như vậy, làm lỡ con gái người ta."
Trình Thủy nhạy bén nghe được điểm gì, truy hỏi: "Nếu cô gái ấy nguyện ý?"
Đầu Nghiêm Khánh Sinh lay động bên độ nhỏ, tay từ trên tay vịn nhấc lên, kèm theo một tiếng thở dài, không nhẹ không nặng mà đặt vào đùi phải của mình.
Trình Thủy hiểu rõ, "Sinh ca tâm có người sao."
Lần này Nghiêm Khánh Sinh chính mình cũng đỏ mặt, liên tục xua tay, " Không thể nào, nói mò gì."
Nhất cử nhất động của anh cho thấy rõ ràng là giấu đầu hở đuôi, Trình Thủy nhìn ở trong mắt, tâm không giải thích được loạn lên, Nghiêm Khánh Sinh người như vậy, có chút hướng nội, nói tới tư tình còn có thể nháo đỏ mặt, nói không chắc loại chuyện đó cũng còn không... Anh ấy rốt cuộc thích dạng con gái nào?
Mạnh mẽ? Thẳng thắn? E thẹ? Nhã nhặn lịch sự?
Cô gái kia dung mạo xinh đẹp sao? Cùng anh ấy phát sinh qua cái gì sao?
Bọn họ đã từng đến một bước nào cơ chứ?
Cô gái kia...Bây giờ đang ở đâu?
Hắn muốn biết, hắn bị vấn đề này cấp cho như nước sôi sùng sục toát ra hấp dẫn mãnh liệt, khó chịu, mà kỳ quái chính là, hắn một chữ cũng không muốn nghe từ trong miệng Nghiêm Khánh Sinh.
"Cậu thì sao?"
Trình Thủy sửng sốt một chút, nhìn thấy Nghiêm Khánh Sinh thoáng quay đầu, anh nói chuyện âm lượng tựa hồ đã nuôi thành thói quen, trước nay so với người bình thường nhỏ hơn chút, nếu không phải luôn theo dõi, Trình Thủy thiếu chút nữa xem như là chính mình nghe lầm.
" Tôi...Tôi không có quen ai." Trình Thủy ở bên người Nghiêm Khánh Sinh ngồi xổm, tay tự nhiên nắm cẳng chân của anh, chậm rãu nắn bóp, "Tôi không thích con gái."
Nghiêm Khánh Sinh không coi là chuyện to tát, cười nói: "Cậu còn nhỏ."
Trình Thủy lập tức phản bác: "Tôi đã lớn."
Hắn cùng với sư phụ ở trong tầng chót đống hỗn độn, hầu như không có ngày nào chừa từng nghe tới hoàng đoạn tử, thỉnh thoảng sự phụ tình cờ có nhắc nhở một chút, chuyện đầu tiên khi hắn thức dậy vào buổi sáng để giặt đồ lót, cái gì lung ta lung tung cũng không tránh hắn. Hắn tự nhận da mặt mình đã đủ muôn vàn thử thách, ít nhất không đến nỗi lời nói nửa xấu không xấu nói đến tâm như nổi trống ---- ngày hôm nay là thế nào?
Nhưng Sinh ca anh ấy lại một chút không nghe ra được, ngược lại khuyên hắn nếu tay chân khỏe mạnh, không bằng sớm yên ổn, tìm cô gái tốt sinh sống.
Hắn muốn lại nói một chút chính mình không thích con gái, mở miệng lền ngậm lại.
Không có ý nghĩa gì, hắn là người không có nhà, nơi này của Nghiêm Khánh Sinh cũng sẽ không là nhà của hắn, hắn tóm lại là muốn đi.
Vì thế hắn gật đầu một cái, "Được."
Ngày đó buổi nói chuyện như một đoạn bị xếp nhầm trình tự, đột ngột cắm vào trong quan hệ không quen biết bọn họ, những ngày kế tiếp lại trở về quỹ đạo, Trình Thủy trước tiên ở công trường làm một thời gian, hắn không cảm thấy thế nào, Nghiêm Khánh Sinh luân phiên ngại xa ---- mỗi ngày muốn từ đầu thành đông chạy đến đâu tây, không ngồi xe, chỉ dựa vào hai cái chân đi.
Đoạn thời gian đó Trình Thủy mệt đến nói không lên lời, Nghiêm Khánh Sinh liền thăm dò hỏi hắn có thể hay không thay công việc khác.
Qua mấy ngày, Trình Thủy mang về tin tức, có người đề cử hắn đi phát truyền đơn, từ sớm đến tối, đứng 9 giờ, 100 tờ, bữa trưa tự xử.
Nơi phát tờ rơi là thành nhỏ trong duy nhất trong trung tâm thành phố thương nghiệp, địa phương không lớn, giá tiền lại một chút cũng không phải, một bát mì đến hai mươi, ba mười, trực chính cuối tuấn, tình nhân cùng nhóm bạn trẻ tuổi ra ra vào vào,lúc tính tiền đều không chớp mắt.
Ngày đầu tiên, Trình Thủy hướng Nghiêm Khánh Sinh mượn năm đồng tiền, xuống phụ cận một tầng siêu thị, mua bình nước rẻ nhất cùng một cái bánh bao, tiền còn lại hai đồng năm. Đến buổi tối, người phụ trách cho hắn 500 đồng, hắn suy nghĩ một chút, liền đi siêu thị một chuyến, lúc này thời gian đã muộn, ngày đó bánh mì đều giảm giá, hắn dùng hai đồng năm kia một dưa bao chỉ nửa giá.
Tiến vào ngõ hẻm, đúng như dự đoán cửa sổ nhà Nghiêm Khánh Sinh vẫn tối, Trình Thủy từ trên mặt đât lượm sợi sắt, đi tới cửa sổ cố ý không gõ cửa, khom lưng dựa vào ánh trăng mân mê khóa cửa.
Nghiêm Khánh Sinh đang giặt quần áo, nghe thấy động tĩnh cửa, tay ướt kéo mở chốt, thấy là hắn, đem cửa kém ra, cau mày nói: "Tại sao không gõ cửa?"
" Chỉ anh món phá cửa phá cửa sổ, tôi một sợi sắt có thể phá mười tám con phố." Trình Thủy rất tự giác phủi phủi bụi, vòng qua chậu hồng,đem bánh mì đặt lên bàn, sau đó chân dài khóa gnooif ở trên khung cửa sồ nhìn anh giặt quần áo.
Nghiêm Khánh Sinh vò xong quần lót, nhìn thấy phần quần to to nhỏ nhỏ có vài cái lỗ, không lý do đỏ mặt, giấu giấu diếm diếm lặng lẽ cuốn để một bên, mới như thường ngày đứng lên.
Anh đưa lưng về phía Trình Thủy, ngữ khí không mặn không nhạt: "Nhà ai đều có thể tiến vào, đến tôi đây gặp tội gì, đi cách vách ngỡ hẻm đầu đông nhà thứ hai, nhà đó có tiền nhất, cậu đi nhà hắn ngủ chứ."
"Vậy không được," Trình Thủy cây ngay không sợ chết đứng, có ý riêng mà nhìn chung quanh một vòng căn nhà hỏng, "Đi nhà khác cũng bị đương tên trộn, anh không sợ."
Nghiêm Khánh Sinh hiếm thấy bị một người làm cho tức gần chết, ngạnh nửa ngày nói không ra lời, phảng phất như miệng cũng què rồi.
Anh cũng là có khoản để dành!
Mà không thể nói nên lời, bên trong gối tiền là mạng của anh, không thể nói không thể động.
Trình Thủy nhìn anh không nói, thu tâm tử đùa anh, hướng anh giơ giơ tớ tiền hồng: "Ầy, thành quả ngày hôm nay."
Nghiêm Khánh Sinh giặt xong, từng bước từng bước, chậm rãi hướng tới hắn, ngồi ở bên giường, nhìn vài giây, mới lên tiếng: "Rât tốt."
Trính Thủy đem tờ tiền hồng kia ấn ở trong ngực anh: "Tiền thuê nhà."
Nghiêm Khánh Sinh lấy làm kinh hãi, nhanh chóng giải thích cho anh: "Tiền thuê nhà cần thiết cho cái nhà hỏng này, chính anh tích góp."
Trình Thủy dịch cái mông, nhảy ra ngoài cửa sổ, cười với anh gọi: "Dự chi một tuần, Sinh ca không thu, tôi đêm nay sẽ không đi vào."
Nghiêm Khánh Sinh ai một tiếng, "Cậu này, chuyện này...Đừng hồ nháo..."
Trình Thủy nghiêm mặt nói: "Không nháo, Sinh ca, tiền này ngươi nhất định phải thu, không phải tôi không nỡ ngủ."
Hai người cách cái cửa sổ giằng co, qua mười mấy phút, cuối cùng Nghiêm Khánh Sinh không từ chối được Trình Thủy, tiền vẫn là thu, nhưng anh nói: "Kia 5 đồng cậu cũng đừng trả lại, ngày mai tôi lại cho cậu mười đồng."
Trình Thủy nằm trên đất, ở trong bóng tối không một tiếng động mà nhếch nhếch miệng, "Chờ công trường đem tiền công thánh sau kết, tôi lại mới ca ăn thật ngon nhất đốn đi."
Nghiêm Khánh Sinh nói: "Cậu bây giờ tích đến cưới vợ, tính điểm hoa."
Trình Thủy trầm mặc, qua một hồi, hắn hỏi: "Sinh ca, có thể cho tôi lên giường không? Tôi lạnh."
Trời thật mau lạnh, nhiệt độ không khí cũng đã rớt xuống mức thấp nhất, mà trên đất là một nhiệt độ. Nhưng Nghiêm Khánh Sinh cũng chỉ có hai cái chăn, nghe vậy anh liền ngồi dậy, chuẩn bị giường: " Tôi đun cho cậu bình nước nóng, rót vào cái túi sưởi ấm."
"Thôi, quá phiền phức." Trình Thủy bọc chăn đứng lên, tận lực không chế âm thanh không thể bị nghe thấy được đang phát run, "Sinh ca, tôi với anh chen chen được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất