Sư Tôn! Xin Hãy Nhận Ta Làm Đồ Đệ!
Chương 2: Thái Tử bị oan
Ma tộc ngày nay có một chuyện cười rất đáng lưu danh hậu thế:
Hắc Huyết Thái Tử Vô Ưu, thiên thượng thiên hạ duy ngã độc tôn, vì chút ngu dại mà tự biến thành trò đùa minh giới, sau đấy thực sự bị phong sát.
Về điều này, bất khả thuyết(*) cũng chẳng còn gì để bào chữa. Lời hắn giải thích đối với U Minh Vương căn bản chưa đến ba tấc giá trị. Quận thần Thập Điện Quỷ Vương khi ấy đứng trên Thập Điện Đài, xung quanh hầu hết đều xem Vô Ưu như cái gai trong mắt, tất nhiên chỉ đơn thuần muốn xem trò vui tiêu khiển chứ không rảnh rỗi giúp đỡ.
(*Không thể nói)
U Minh Vương nể tình phụ tử, ban cho Vô Ưu cơ hội sống sót bằng cách đày hắn lên trần thế, tước đi ma lực, thu giảm tuổi thọ như nhân loại bình thường. 2000 năm tu ma chớp nhoáng chỉ được tính ngang bằng con người năm 18 19 tuổi. Ngoài ra tất nhiên ngài biết rõ nhất, việc những kẻ mang huyết ma chi tôn trong người, căn bản khó sống sót qua quá vài năm nếu thiếu ma lực và âm khí Minh giới, như một cách tu luyện tối thiểu nhất bắt buộc phải có.
Thiếu ma khí tu dưỡng, nhẹ thì tàn tâm liệt phế, nặng hơn thì mất mạng. Với tội trạng của Vô Ưu, bị đánh cho nát như này, chắc chắn cái mạng khó giữ.
Việc đày đọa vòng vo cũng vì muốn từ từ bóp chết hắn. Ngày qua ngày cho Vô Ưu tự rút đi sinh mệnh, khiến hắn hôi phi yên diệt(*), thân bại danh liệt, cô độc biến mất nơi cõi nhân gian trầm luân xa lạ.
(*Tan thành tro bụi)
Vô Ưu nào dễ dàng chịu để việc ấy xảy ra. Sẽ có ngày hắn quang minh chính đại trở về, đại khai sát giới, chấn chỉnh ma tộc, đạp đầu U Minh Vương tiền nhiệm tự xưng Đế Quân. Còn cả vạch trần tiện tì Tuyết Nữ, đem treo linh hồn ả dưới 18 tầng địa ngục mặc cho oán khí dày vò. Tắm trong bể máu tất cả những kẻ từng khinh thường mình.
Tuy bị phong sát khỏi Minh giới nhưng hắn cũng chưa ngốc đến nỗi không biết cách trở về. Ngoài U Minh Vương ra, còn nhất định phải tìm được Thuần Dương Chi Thể(*). Thế giới có bát quái lưỡng nghi âm dương. Ma quỷ âm giới, thần tiên dương giới, trần gian ở giữa nên người bình thường hay hoà lẫn cả âm và dương. Còn thứ hắn cần là một cơ thể nhân loại trong sạch không nhiễm chút bụi trần, chỉ dương khí lưu hành mới dám miễn cưỡng ép Ngục Môn Quan khai thông.
(*Cơ thể chỉ có dương khí lưu thông vận hành)
Giữa hàng ngàn hàng vạn người, rốt cuộc nên bắt đầu tìm từ đâu?
Vô Ưu biết bản thân hắn không còn nhiều thời gian. Vào ngày 24 tháng 12 hàng năm, khi Bách Quỷ Dạ Hành bắt đầu cũng là thời điểm hoàn hảo U Minh Vương cho Ngục Môn Quan xuất hiện trên nhân gian. Thời gian quý giá, phải nhanh chóng chớp lấy cơ hội, chẳng thể nằm im vô dụng ngu ngốc chờ đợi.
Chỉ là chí ít...cũng không phải bây giờ.
Rào!
Một gáo nước lạnh bất ngờ tạt thẳng vào cơ thể thiếu niên, khiến hắc phục hắn mặc ướt đẫm cả mảng lớn. Đang giữa tiết đông chí nên cái lạnh cắt da cắt thịt xuyên thấu lớp vải mỏng tang, xâm nhập vào từng thớ da ngứa đến nổi mẩn. Hàng loạt tác động này lập tức kéo Vô Ưu rời khỏi cơn mê man, vạn bất đắc dĩ trợn mắt tỉnh dậy, thần sắc phức tạp một trận.
Vô thức đưa tay sờ chóp mũi, thấy hình như có gì đó sai sai. Lượng thông tin này hơi quá lớn rồi.
Hắn day day thái dương, đầu óc xoay vòng choáng váng.
Thân là con cháu ma tộc, cư nhiên lại biết hắt xì, run rẩy, biết cả cảm lạnh như con người bình thường. Xem ra U Minh Vương đúng là rất giữ lời. Nói được làm được. Kêu hắn thành nhân loại, hắn liền thành nhân loại.
Nhất định cũng vì tác dụng của ba vạn chượng Thần Uy. Thoạt nhìn tưởng rằng chỉ là một khúc gỗ vô tri vô hại dài hơn cơ thể người, to bằng bắp tay, hai đầu bằng nhau. Thực tế lại khác xa. Không hổ danh nó là thần khí do đích thân Thiên Đế tu luyện, sơ ý bị U Minh Vương cướp về trong trận đại chiến ma thần bốn vạn năm trước. Hiểm ác đánh Vô Ưu mất hết tất cả, tới Luân Hồi Tả Nhãn mới dùng cả tính mạng đánh đổi để (vô tình) có được cũng khó lòng kích hoạt. Chỉ tiếc hình như đánh chưa tới nên bây giờ ma lực hắn không đứt hoàn toàn, hoá nửa phàm nhân, biến thành bán ma nửa người nửa quỷ.
Đúng là phúc bất trùng lai, hoạ vô đơn chí.
Tất cả kế hoạch về tương lai đáng mong đợi đang nảy nở trong đầu, đều chờ đến khi Vô Ưu lấy về hoàn toàn ma lực, mới hoành tráng tính sổ sau.
Còn nhìn tình hình cấp bách bây giờ, hắn nghĩ xem ra đáng lưu tâm hơn...
Lại quay về việc vô duyên phải hứng nước lạnh.
"Phi phi! Con mẹ nó kẻ nào dám?!"
Vô Ưu tức giận to tiếng, miệng nhổ ra một ngụm máu bầm đen, lông mi ướt đẫm ngước nhìn. Thấy trước mắt xuất hiện cảnh tượng quen thuộc vô cùng. Rơm rạ rơi tung toé, đèn đuốc sáng leo lắt trong bóng tối, khung sắt đóng kín, mùi máu tanh quanh quẩn xen lẫn ẩm mốc hôi thối, còn có thêm một tên nam nhân to lớn mặt mày hung tợn, tay cầm chùm chìa khóa sắt, đang đứng bên ngoài lườm hắn đến toé cả lửa.
Hình như đã ngủ rất lâu, say đến nỗi mất trí một đoạn. Hoặc do vẫn đang ở trong mộng cảnh, chưa hoàn toàn tỉnh giấc.
Cái gì kia, trông rất giống mấy tay quản ngục nha?
Hắn biết nhân thế từ cổ chí kim có câu nói: "Vạn sự khởi đầu nan" rất hợp hoàn cảnh, nhưng quả thực không nghĩ tới, khởi đầu của mình sẽ "nan" kiểu này.
"..."
Vào đại lao tiếp nữa à! Bổn Thái Tử thật sự mang sức hút mãnh liệt với cơm nước trại giam thế sao?
49 ngày chịu giày vò trong Luyện Ngục Đạo Hồn, hắn đủ buồn nôn lắm rồi.
Gã quản ngục hung dứt gõ gõ cây chùy trong tay, hỏi hắn: "Điêu dân to gan! Ngươi đã biết tội trạng của mình chưa?"
Vô Ưu nâng mắt, nói: "...đoán thử xem?"
Biết mới lạ đấy.
Lí do tại sao vào đây nữa, hắn cũng đâu biết. Bày đặt hỏi đông hỏi tây, nói luôn đi cho đỡ sốt ruột.
Quản ngục giận tím tái mặt mày, nhăn nhó rít qua kẽ răng: "Vậy thì mau cút ra ngoài! Để đại nhân nhà ta xử tội ngươi."
Vô Ưu thở dài. Tai hắn rõ ràng chưa điếc, vậy nên mọi người mỗi khi nói chuyện, rất muốn đề nghị đừng hét vào mặt nhau hung dữ thế kia.
Gã quản ngục mở chốt cửa đại lao, xông vào nắm lấy cổ áo Vô Ưu, thô bạo xách hắn nhấc lên. Không chút nhẹ nhàng lưu tình.
Vô Ưu bị đối xử thấp hèn tuy chẳng phải lần đầu. Nhưng nếu là do một tên nhân loại vô dụng làm ra thì đúng vạn phân nhục nhã. Hắn không phục, bèn ném gã cái lườm cảnh cáo.
May cho tiện nô nhà ngươi tay bổn Thái Tử đang bị dây thừng thít chặt, bất lực khó cử động.
Thế mà tên đáng chết này càng không biết điều, cư nhiên to gan dám giật phăng mảnh vải băng mắt bên phải của Vô Ưu. Gã cười cợt:
"Để ta xem ngươi là đang giả mù hay mù thật!"
Roẹt!
Băng bịt mắt rách tan, rớt xuống đất, để lộ Tả Luân Nhãn đỏ thẫm tựa như huyết tươi ngước lên, vô tình tặng gã một màn áp lực nóng rực khó tả. Áp chế hai đầu gối quản ngục tự động quỳ sụp, kinh hãi run rẩy.
Nhan sắc thiếu niên anh tuấn tiêu sái mất cân bằng bởi nhãn cầu bên đỏ bên đen. Bỏ ra trông vừa kì quặc lại có chút nhức nhối nên mới bịt lại. Giờ rơi mất băng vải, tay bị trói ngược, không tiện nhặt lên đeo tiếp.
Hắn lắc đầu thở dài. Còn nói cũng tại bản thân vô dụng do mất đi quá nhiều ma lực, chẳng những Luân Hồi Tả Nhãn không hoạt động, đến Tả Luân Nhãn cấp nhẹ hơn, lên cũng chỉ được một nửa. Giờ cùng lắm chỉ mang ra bắt nạt được mấy tên chó gà tiểu tốt, có chút xấu hổ.
Nghĩ nhiều càng đau đầu, thà không nghĩ nữa.
Trực tiếp bước qua gã quản ngục đã sợ đến chết cứng, Vô Ưu hồn nhiên huýt sáo, đánh chân vui vẻ tự bước vào công đường.
Việc khác để sau. Bây giờ hắn tò mò muốn xem nhân loại diễn trò vui hơn.
Trong công đường, nghĩa cấm phủ vây kín hai bên, lão quan xét xử tuổi tác phẩm vị cao hơn nên ngồi trên đầu ghế gỗ khắc hoa tinh xảo phía trước, dân tình hóng hớt ngoài cửa nha môn, thân nhân bị hại đứng đằng sau. Tất cả có một điểm chung là sự chú ý đều đặt lên người Vô Ưu rồi xì xào bàn tán. Xem ra cảnh tượng tuy ít trang trọng cầu kì hơn, nhưng vẫn mang đôi nét quen thuộc giống lúc hắn bị gông cổ tại Thập Điện Đài ở Minh giới.
"Uy...vũ..."
"Phạm nhân! Mau quỳ xuống!"
Quan xét xử gõ mạnh lệnh bài gỗ, ra lệnh bắt Vô Ưu khuất phục.
Hắn ngang nhiên đứng im không thèm nghe, trái ngược còn trả treo: "Bổn Thái Tử vô tội, ngươi nói xem phải quỳ vì việc gì? Ở đây vai vế ta lớn nhất, các ngươi nên quỳ trước ta mới đúng."
Cả công đường rơi vào im lặng, không ai bị câu nói "đùa" của Vô Ưu chọc cười.
Thái Tử?
Tên hái hoa tặc này vậy mà mặt dày dám tự xưng mình là Thái Tử? Hay lắm! Ma mới tin hắn.
Quan xét xử trực tiếp bỏ qua chi tiết kia, lớn tiếng quát: "To gan! Nhà ngươi đêm hôm đột nhập khuê phòng thiếu nữ muốn làm xằng bậy, tang chứng vật chứng rành rành, còn có nhân chứng, ngươi vẫn dám chối tội?"
Tiểu cô nương thuần chân hai má bánh bao phồng lên đỏ ửng, bím tóc buộc dây hồng rung rinh, uất ức chỉ thẳng vào Vô Ưu khóc nức nở. Nàng ta tên Ý Liên. Xem chừng là người đã khởi kiện hắn cho đám quan phủ ngớ ngẩn này. Nhan sắc nhìn thoáng cũng mang chút vẻ bế nguyệt tu hoa, ai ngờ bên trong hoá ra thuộc kiểu mỹ nhân thập phần xà hạt(*), không biết đúng sai nhất định một mực ăn vạ hắn.
(*Mỹ nhân lòng dạ ác độc như rắn)
"Phải đó phải đó! Lưu manh đê tiện! Vô liêm sỉ! Đăng đồ tử đáng khinh!"
Vô Ưu ngoáy ngoáy lỗ tai. Hắn lúc ở Minh giới mở mắt nhắm mắt đều bị đám ma nữ dưới đấy chửi hai tiếng hạ lưu đê tiện, nghe đến thuộc bài. Được, mắng là lưu manh, đương nhiên mặt dày vui vẻ nhận hết. Còn dám đổ thừa hắn nửa đêm canh ba đột nhập nhà tiểu cô nương nảy sinh dâm ý thì rất tiếc, sở thích của Hắc Huyết Thái Tử không tầm thường như thế.
Một lần chịu hàm oan nơi địa ngục tối tăm đã quá đủ, sẽ không có lần thứ hai. Dù là bất cứ chuyện to nhỏ gì.
Quan xét xử vuốt râu, lại nói mang theo nửa ý bông đùa:
"Nhà ngươi đêm hôm không ngoan ngoãn ở nhà ngủ, rõ ràng chẳng thuộc môn phái nào, phong thái càng khác với đạo sĩ trừ yêu. Nói xem, vô duyên xông vào khuê phòng thiếu nữ, bất lắm nếu không có ý đồ xấu xa thì chả lẽ ngươi là đoạn tụ?"
"Bổn Thái Tử đoạn tụ thật thì sao, có đá vào thúng gạo nhà ngươi hả?"
"..."
Lần thứ hai Vô Ưu khiến cả công đường im lặng. Quan xét xử đùa hụt, lão rơi vào thế cứng họng, há miệng đáp không lại.
Hắn tiếp tục thao thao bất tuyệt:
"Ta vô tội. Nói tới các ngươi, ngu muội quá mức cũng thật bực mình. Nhà đấy rõ ràng xuất hiện tà khí do nhện quỷ lưu đọng nên bổn Thái Tử đại xá, mới vào giúp các ngươi thu phục. Ai ngờ chưa kịp thấy mặt mũi nhện quỷ, đã bị đánh cho ngất xỉu rồi lôi trình quan phủ. Khác nào ngậm máu phun người——"
Chính Vô Ưu đang nói dở dang, cũng bất giác ngưng lại.
Thế mà vô tình quên mất. Hiện trường vụ việc dở khóc dở cười hắn đang mắc phải, còn có kẻ thứ ba chen ngang.
Nhớ về nửa tháng trước. Khi Tạ Tất An và Phạm Vô Cứu phụng mệnh Minh Vương, đá hắn lên trần gian cũng chẳng nể mặt thông báo trước địa điểm. Nên lúc thiếu niên tỉnh giấc, hắn phát hiện xung quanh mình từ hố đen không đáy của Luyện Ngục Đạo Hồn bỗng hoá thành rừng thông với màn tuyết trắng xoá từ bao giờ. Hắc Bạch Vô Thường, hai tên yêu ma tâm địa hiểm ác này hẳn phải thù ghét Hắc Huyết Thái Tử lắm. Thế nên mới không chút lưu tình, một mạch thẳng tay đem hắn đi chà núi tuyết lạnh lẽo.
Vô Ưu dứt khoát nghĩ: "Tốt nhất tối nay ngủ đừng để ta thấy mặt chó hai ngươi hiện về, nhất định đánh tới hồn phi phách tán mới thôi!"
Nếu Minh giới tối tăm bao nhiêu thì trần gian sẽ ngược lại, tươi sáng bấy nhiêu. Không mùi máu tanh tưởi, không có những tiếng kêu gào thê thương xiết lòng, tiếng nỉ non từ những oan hồn đi qua Vong Xuyên. Lập đông, nơi đây kì lạ chỉ độc một màn mưa tuyết rơi vương vãi đầy tán thông xung quanh, dày kín vai áo lẫn gót giày. Cảnh sắc xa lạ, hắn mù mịt phương hướng, tùy ý chọn đường, men theo chỗ dốc nhất đi bừa.
Trước tiên Vô Ưu cần kiếm các tiểu yêu quái nhỏ, cấp bậc thấp nhất chưa thể tu luyện thành hình người rồi ăn chúng. Càng ăn càng hấp thụ yêu khí, ma lực của hắn mới có thể đẩy nhanh tiến độ, sớm ngày hồi phục chút đỉnh.
Hắn vừa đi vừa nghĩ ngẩn ngơ. Mắt phải quấn kín bằng băng vải trắng, mắt trái mờ mờ sương ảnh nhìn ngắm cảnh quan vạn vật. Tuy đi bừa nhưng vẫn còn may mắn, ngay khi bầu trời chìm hẳn vào màn đêm đã kịp nhìn thấy ánh sáng từ thôn bản nhân loại sinh sống hiện ra. Trùng hợp hơn nữa, thôn này đang có số lượng lớn nhện quỷ lui tới quấy nhiễu. Xem chừng lâu rồi không gặp được ai đạo hạnh đủ cao chịu diệt trừ cho. Phỏng đoán bởi vì bách tính quá nghèo, túng thiếu cả chút bạc lẻ thuê đạo sĩ.
Việc hấp thụ yêu khí từ đám ma quỷ hạng tép riu ở trần gian tuy chẳng khác gì mùi vị tự nhét giẻ lau vào miệng, nhưng vẫn là cách duy nhất để Vô Ưu cầm cự hơi tàn. Gật gù suy nghĩ, hắn thấy có còn hơn không.
Một thằng nhóc con tay bưng rổ khoai dính đầy đất cát đội trên đầu, mặt mũi lấm lem bẩn thỉu, xem chừng mới đào chúng về. Đi ngang qua thấy thân ảnh cao lớn lạ lẫm, cột tóc đuôi ngựa, mặc hắc y đứng lấp ló trước cổng thôn, mới tò mò chạy gần hỏi thăm.
"Sư huynh ăn mặc nhìn như đạo tặc vậy. Ta chưa từng gặp qua ở thôn Đào Sơn này bao giờ. Huynh từ đâu tới thế?"
Vô Ưu vẫn đảo mắt vẫn rà soát khắp từng ngôi nhà truy lùng yêu khí, thậm chí không buồn nhìn mặt đứa nhỏ, lỗ mãng nhe răng nanh ra đe dọa: "Xùy, ta có việc, biến ra chỗ khác chơi đi!"
Đứa nhỏ liền bị dọa cho hoảng sợ, khóc oe oe chạy mất.
Hắn hừ mũi, lẩm bẩm một chữ: Phiền!
Loanh quanh chốc lát rồi nhảy lên mấy mái nhà để dễ dàng quan sát, quả nhiên nhận ra nơi đây tà khí dày đặc, về đêm càng âm u bất thường. Mùi đám yêu ma thấp kém thực hôi thối, chẳng dễ ngửi chút nào.
Đào Sơn vốn là thôn nghèo xưa nay nên cũng chẳng có mấy nhà. Đường đầy sỏi đá, tứ phía đa phần chỉ toàn cây cối, ruộng vườn và đất đai khô cằn bao bọc. Vô Ưu khoanh tay lười nghĩ thêm, quyết định chọn bừa nơi duy nhất còn sáng đèn, mặt dày xông vào thật.
Đồng thời điểm hắn hành động, có một tiên tử đội lốt cáo tuyết không biết điều khác cũng lập nên kết giới bao bọc xung quanh, thuận đường nhảy vào chung với hắn.
Sở dĩ gọi như thế cũng vì, ấn tượng đầu tiên của hắn về y chính là một thân ảnh trắng thuần vô cùng chói mắt. Giày, y phục trong lẫn ngoài, khuyên xỏ tai, thậm chí đến tóc cũng màu trắng. Khác biết duy nhất chắc chỉ là bên dưới ấn đường còn có đôi nhãn cầu màu hổ phách cứng rắn mà u buồn, điểm thêm nốt ruồi lệ ngay đuôi rất thú vị.
Phong thái y toát lên mười phần thanh nhã thoát tục của kẻ tu tiên danh môn chính phái, tu vi cao áp đảo, nhưng gương mặt lại mang vẻ lãnh nhược băng sương, quả nhiên kinh tài tuyệt diễm.
Vô Ưu rất ghét tiên.
Phàm nhân tu tiên trong Tu Chân giới, hắn càng chán ghét.
Nên mồm miệng nhanh nhảu, nhìn ngũ quan sắc lạnh như loài cáo, bèn tùy tiện gọi luôn: "A, cáo tuyết——!"
Ai ngờ lời vừa thốt ra, trường kiếm giắt ngang eo nhỏ y bừng sáng, lãnh khốc lao thẳng tới. Nhanh gọn tung đường kiếm đẹp chém ngang qua vai áo khiến Vô Ưu rỉ máu. Còn giơ chân đạp một lực đạo mạnh mẽ, mặt đất liền lõm xuống thật sâu, khói bụi mù mịt. Hắn biết mình nhất định đánh không lại nên đành lui về sau, ôm chặt vết thương trên vai, toát mồ hôi lạnh.
Toi rồi. Hắn biết pháp bảo gia hoả kia đang sử dụng, hình như tên là...Truy Yêu.
Năng lực khủng khiếp thật! Cũng khá bá đạo đấy...
Đến đây thì không nhớ việc gì xảy ra tiếp theo nữa.
"Biện minh!" - Ý Liên thút thít, âm lượng trong thanh quản nàng phát ra càng nghẹn ngào - "Ngươi ăn bậy được cũng đừng nói bậy. Đời nào nửa đêm canh ba, bắt yêu ma tự tiện xông vào đúng lúc nữ tử đang tắm, là rốt cuộc muốn bắt loại yêu ma gì? Còn...còn có Dã đạo trưởng minh chứng cho ta. Bẩm quan gia, xin ngài làm chủ giúp Tiểu Liên."
Vô Ưu cười haha, cảm thấy thứ duyên phận quái gở này thật bất ngờ. Hoá ra cáo tuyết kia ở ngay đây. Y đứng đâu chẳng rõ, mãi chưa chịu lộ mặt.
Cái này kể ra có chút sai sai.
Nói tới thế thì, không phải rõ ràng cáo tuyết cũng ngắm nhìn tiểu cô nương loã thể rồi sao. Hắn mang máng nhớ khi ấy, cùng một khoảnh khắc mà hai tên nam nhân đều bất ngờ đạp cửa xông vào. Chỉ khác chút ở chỗ cách làm của Vô Ưu có phần thô bạo hơn là hắn đạp đến đổ nát cả tường nhà.
Thiếu niên tinh quái nảy sinh ý xấu, chớp mắt đã giở giọng ủy khuất đáng thương. Hắn nói:
"Hầy...bổn Thái Tử cảm thấy nếu như có sắc tâm muốn nhìn thật, cũng là tận hai người nhìn chứ không chỉ mình ta. Ngươi cố cãi ta không có đủ chứng cứ kháng cáo, thế còn người kia? Hà tất...hà tất phải thiên vị, phân biệt đối xử..."
Đây rõ ràng trắng trợn mang dụng ý muốn kéo người khác cùng rớt xuống bùn với hắn.
Ý Liên mặt đỏ đến tận mang tai, nạt nộ: "Hoang đường! Ta biết Dã đạo trưởng! Đạo trưởng rõ ràng là người của..."
"Tại hạ Dã Tử Anh, môn hạ Lưu Vân Đỉnh, xin bái kiến tri huyện đại nhân."
"...?"
Ý Liên chưa kịp dứt lời, một giọng nam nhân trầm khàn đã vang lên cắt ngang nàng ta. Y từ phía sau nghĩa cấm phủ chậm rãi đi lên, xuất hiện thân ảnh trắng thuần quen thuộc. Ngũ quan một vẻ thông tuệ hơn người, thần sắc tĩnh lặng cúi gằm mặt xuống, nhất quyết không để lộ quá nhiều biểu cảm.
Nhưng lần này cách Vô Ưu nhìn y, lại có sự thay đổi rất lớn.
Tả Luân Nhãn đang nhức nhối gào thét. Từng mạch huyết nhục thân bất do kỷ(*) sôi sục điên loạn, cấu lấy tim gan chủ thể tựa như cảm giác bị ngàn con kiến cắn trúng. Rất ngứa ngáy, rất hưng phấn, rất kích động.
(*Không tự chủ)
Vận may ập xuống đầu, mây lành che phủ, trời cũng giúp hắn.
Thuần Dương Chi Thể của bổn Thái Tử, nhanh như vậy, đã tóm được rồi!
Hắc Huyết Thái Tử Vô Ưu, thiên thượng thiên hạ duy ngã độc tôn, vì chút ngu dại mà tự biến thành trò đùa minh giới, sau đấy thực sự bị phong sát.
Về điều này, bất khả thuyết(*) cũng chẳng còn gì để bào chữa. Lời hắn giải thích đối với U Minh Vương căn bản chưa đến ba tấc giá trị. Quận thần Thập Điện Quỷ Vương khi ấy đứng trên Thập Điện Đài, xung quanh hầu hết đều xem Vô Ưu như cái gai trong mắt, tất nhiên chỉ đơn thuần muốn xem trò vui tiêu khiển chứ không rảnh rỗi giúp đỡ.
(*Không thể nói)
U Minh Vương nể tình phụ tử, ban cho Vô Ưu cơ hội sống sót bằng cách đày hắn lên trần thế, tước đi ma lực, thu giảm tuổi thọ như nhân loại bình thường. 2000 năm tu ma chớp nhoáng chỉ được tính ngang bằng con người năm 18 19 tuổi. Ngoài ra tất nhiên ngài biết rõ nhất, việc những kẻ mang huyết ma chi tôn trong người, căn bản khó sống sót qua quá vài năm nếu thiếu ma lực và âm khí Minh giới, như một cách tu luyện tối thiểu nhất bắt buộc phải có.
Thiếu ma khí tu dưỡng, nhẹ thì tàn tâm liệt phế, nặng hơn thì mất mạng. Với tội trạng của Vô Ưu, bị đánh cho nát như này, chắc chắn cái mạng khó giữ.
Việc đày đọa vòng vo cũng vì muốn từ từ bóp chết hắn. Ngày qua ngày cho Vô Ưu tự rút đi sinh mệnh, khiến hắn hôi phi yên diệt(*), thân bại danh liệt, cô độc biến mất nơi cõi nhân gian trầm luân xa lạ.
(*Tan thành tro bụi)
Vô Ưu nào dễ dàng chịu để việc ấy xảy ra. Sẽ có ngày hắn quang minh chính đại trở về, đại khai sát giới, chấn chỉnh ma tộc, đạp đầu U Minh Vương tiền nhiệm tự xưng Đế Quân. Còn cả vạch trần tiện tì Tuyết Nữ, đem treo linh hồn ả dưới 18 tầng địa ngục mặc cho oán khí dày vò. Tắm trong bể máu tất cả những kẻ từng khinh thường mình.
Tuy bị phong sát khỏi Minh giới nhưng hắn cũng chưa ngốc đến nỗi không biết cách trở về. Ngoài U Minh Vương ra, còn nhất định phải tìm được Thuần Dương Chi Thể(*). Thế giới có bát quái lưỡng nghi âm dương. Ma quỷ âm giới, thần tiên dương giới, trần gian ở giữa nên người bình thường hay hoà lẫn cả âm và dương. Còn thứ hắn cần là một cơ thể nhân loại trong sạch không nhiễm chút bụi trần, chỉ dương khí lưu hành mới dám miễn cưỡng ép Ngục Môn Quan khai thông.
(*Cơ thể chỉ có dương khí lưu thông vận hành)
Giữa hàng ngàn hàng vạn người, rốt cuộc nên bắt đầu tìm từ đâu?
Vô Ưu biết bản thân hắn không còn nhiều thời gian. Vào ngày 24 tháng 12 hàng năm, khi Bách Quỷ Dạ Hành bắt đầu cũng là thời điểm hoàn hảo U Minh Vương cho Ngục Môn Quan xuất hiện trên nhân gian. Thời gian quý giá, phải nhanh chóng chớp lấy cơ hội, chẳng thể nằm im vô dụng ngu ngốc chờ đợi.
Chỉ là chí ít...cũng không phải bây giờ.
Rào!
Một gáo nước lạnh bất ngờ tạt thẳng vào cơ thể thiếu niên, khiến hắc phục hắn mặc ướt đẫm cả mảng lớn. Đang giữa tiết đông chí nên cái lạnh cắt da cắt thịt xuyên thấu lớp vải mỏng tang, xâm nhập vào từng thớ da ngứa đến nổi mẩn. Hàng loạt tác động này lập tức kéo Vô Ưu rời khỏi cơn mê man, vạn bất đắc dĩ trợn mắt tỉnh dậy, thần sắc phức tạp một trận.
Vô thức đưa tay sờ chóp mũi, thấy hình như có gì đó sai sai. Lượng thông tin này hơi quá lớn rồi.
Hắn day day thái dương, đầu óc xoay vòng choáng váng.
Thân là con cháu ma tộc, cư nhiên lại biết hắt xì, run rẩy, biết cả cảm lạnh như con người bình thường. Xem ra U Minh Vương đúng là rất giữ lời. Nói được làm được. Kêu hắn thành nhân loại, hắn liền thành nhân loại.
Nhất định cũng vì tác dụng của ba vạn chượng Thần Uy. Thoạt nhìn tưởng rằng chỉ là một khúc gỗ vô tri vô hại dài hơn cơ thể người, to bằng bắp tay, hai đầu bằng nhau. Thực tế lại khác xa. Không hổ danh nó là thần khí do đích thân Thiên Đế tu luyện, sơ ý bị U Minh Vương cướp về trong trận đại chiến ma thần bốn vạn năm trước. Hiểm ác đánh Vô Ưu mất hết tất cả, tới Luân Hồi Tả Nhãn mới dùng cả tính mạng đánh đổi để (vô tình) có được cũng khó lòng kích hoạt. Chỉ tiếc hình như đánh chưa tới nên bây giờ ma lực hắn không đứt hoàn toàn, hoá nửa phàm nhân, biến thành bán ma nửa người nửa quỷ.
Đúng là phúc bất trùng lai, hoạ vô đơn chí.
Tất cả kế hoạch về tương lai đáng mong đợi đang nảy nở trong đầu, đều chờ đến khi Vô Ưu lấy về hoàn toàn ma lực, mới hoành tráng tính sổ sau.
Còn nhìn tình hình cấp bách bây giờ, hắn nghĩ xem ra đáng lưu tâm hơn...
Lại quay về việc vô duyên phải hứng nước lạnh.
"Phi phi! Con mẹ nó kẻ nào dám?!"
Vô Ưu tức giận to tiếng, miệng nhổ ra một ngụm máu bầm đen, lông mi ướt đẫm ngước nhìn. Thấy trước mắt xuất hiện cảnh tượng quen thuộc vô cùng. Rơm rạ rơi tung toé, đèn đuốc sáng leo lắt trong bóng tối, khung sắt đóng kín, mùi máu tanh quanh quẩn xen lẫn ẩm mốc hôi thối, còn có thêm một tên nam nhân to lớn mặt mày hung tợn, tay cầm chùm chìa khóa sắt, đang đứng bên ngoài lườm hắn đến toé cả lửa.
Hình như đã ngủ rất lâu, say đến nỗi mất trí một đoạn. Hoặc do vẫn đang ở trong mộng cảnh, chưa hoàn toàn tỉnh giấc.
Cái gì kia, trông rất giống mấy tay quản ngục nha?
Hắn biết nhân thế từ cổ chí kim có câu nói: "Vạn sự khởi đầu nan" rất hợp hoàn cảnh, nhưng quả thực không nghĩ tới, khởi đầu của mình sẽ "nan" kiểu này.
"..."
Vào đại lao tiếp nữa à! Bổn Thái Tử thật sự mang sức hút mãnh liệt với cơm nước trại giam thế sao?
49 ngày chịu giày vò trong Luyện Ngục Đạo Hồn, hắn đủ buồn nôn lắm rồi.
Gã quản ngục hung dứt gõ gõ cây chùy trong tay, hỏi hắn: "Điêu dân to gan! Ngươi đã biết tội trạng của mình chưa?"
Vô Ưu nâng mắt, nói: "...đoán thử xem?"
Biết mới lạ đấy.
Lí do tại sao vào đây nữa, hắn cũng đâu biết. Bày đặt hỏi đông hỏi tây, nói luôn đi cho đỡ sốt ruột.
Quản ngục giận tím tái mặt mày, nhăn nhó rít qua kẽ răng: "Vậy thì mau cút ra ngoài! Để đại nhân nhà ta xử tội ngươi."
Vô Ưu thở dài. Tai hắn rõ ràng chưa điếc, vậy nên mọi người mỗi khi nói chuyện, rất muốn đề nghị đừng hét vào mặt nhau hung dữ thế kia.
Gã quản ngục mở chốt cửa đại lao, xông vào nắm lấy cổ áo Vô Ưu, thô bạo xách hắn nhấc lên. Không chút nhẹ nhàng lưu tình.
Vô Ưu bị đối xử thấp hèn tuy chẳng phải lần đầu. Nhưng nếu là do một tên nhân loại vô dụng làm ra thì đúng vạn phân nhục nhã. Hắn không phục, bèn ném gã cái lườm cảnh cáo.
May cho tiện nô nhà ngươi tay bổn Thái Tử đang bị dây thừng thít chặt, bất lực khó cử động.
Thế mà tên đáng chết này càng không biết điều, cư nhiên to gan dám giật phăng mảnh vải băng mắt bên phải của Vô Ưu. Gã cười cợt:
"Để ta xem ngươi là đang giả mù hay mù thật!"
Roẹt!
Băng bịt mắt rách tan, rớt xuống đất, để lộ Tả Luân Nhãn đỏ thẫm tựa như huyết tươi ngước lên, vô tình tặng gã một màn áp lực nóng rực khó tả. Áp chế hai đầu gối quản ngục tự động quỳ sụp, kinh hãi run rẩy.
Nhan sắc thiếu niên anh tuấn tiêu sái mất cân bằng bởi nhãn cầu bên đỏ bên đen. Bỏ ra trông vừa kì quặc lại có chút nhức nhối nên mới bịt lại. Giờ rơi mất băng vải, tay bị trói ngược, không tiện nhặt lên đeo tiếp.
Hắn lắc đầu thở dài. Còn nói cũng tại bản thân vô dụng do mất đi quá nhiều ma lực, chẳng những Luân Hồi Tả Nhãn không hoạt động, đến Tả Luân Nhãn cấp nhẹ hơn, lên cũng chỉ được một nửa. Giờ cùng lắm chỉ mang ra bắt nạt được mấy tên chó gà tiểu tốt, có chút xấu hổ.
Nghĩ nhiều càng đau đầu, thà không nghĩ nữa.
Trực tiếp bước qua gã quản ngục đã sợ đến chết cứng, Vô Ưu hồn nhiên huýt sáo, đánh chân vui vẻ tự bước vào công đường.
Việc khác để sau. Bây giờ hắn tò mò muốn xem nhân loại diễn trò vui hơn.
Trong công đường, nghĩa cấm phủ vây kín hai bên, lão quan xét xử tuổi tác phẩm vị cao hơn nên ngồi trên đầu ghế gỗ khắc hoa tinh xảo phía trước, dân tình hóng hớt ngoài cửa nha môn, thân nhân bị hại đứng đằng sau. Tất cả có một điểm chung là sự chú ý đều đặt lên người Vô Ưu rồi xì xào bàn tán. Xem ra cảnh tượng tuy ít trang trọng cầu kì hơn, nhưng vẫn mang đôi nét quen thuộc giống lúc hắn bị gông cổ tại Thập Điện Đài ở Minh giới.
"Uy...vũ..."
"Phạm nhân! Mau quỳ xuống!"
Quan xét xử gõ mạnh lệnh bài gỗ, ra lệnh bắt Vô Ưu khuất phục.
Hắn ngang nhiên đứng im không thèm nghe, trái ngược còn trả treo: "Bổn Thái Tử vô tội, ngươi nói xem phải quỳ vì việc gì? Ở đây vai vế ta lớn nhất, các ngươi nên quỳ trước ta mới đúng."
Cả công đường rơi vào im lặng, không ai bị câu nói "đùa" của Vô Ưu chọc cười.
Thái Tử?
Tên hái hoa tặc này vậy mà mặt dày dám tự xưng mình là Thái Tử? Hay lắm! Ma mới tin hắn.
Quan xét xử trực tiếp bỏ qua chi tiết kia, lớn tiếng quát: "To gan! Nhà ngươi đêm hôm đột nhập khuê phòng thiếu nữ muốn làm xằng bậy, tang chứng vật chứng rành rành, còn có nhân chứng, ngươi vẫn dám chối tội?"
Tiểu cô nương thuần chân hai má bánh bao phồng lên đỏ ửng, bím tóc buộc dây hồng rung rinh, uất ức chỉ thẳng vào Vô Ưu khóc nức nở. Nàng ta tên Ý Liên. Xem chừng là người đã khởi kiện hắn cho đám quan phủ ngớ ngẩn này. Nhan sắc nhìn thoáng cũng mang chút vẻ bế nguyệt tu hoa, ai ngờ bên trong hoá ra thuộc kiểu mỹ nhân thập phần xà hạt(*), không biết đúng sai nhất định một mực ăn vạ hắn.
(*Mỹ nhân lòng dạ ác độc như rắn)
"Phải đó phải đó! Lưu manh đê tiện! Vô liêm sỉ! Đăng đồ tử đáng khinh!"
Vô Ưu ngoáy ngoáy lỗ tai. Hắn lúc ở Minh giới mở mắt nhắm mắt đều bị đám ma nữ dưới đấy chửi hai tiếng hạ lưu đê tiện, nghe đến thuộc bài. Được, mắng là lưu manh, đương nhiên mặt dày vui vẻ nhận hết. Còn dám đổ thừa hắn nửa đêm canh ba đột nhập nhà tiểu cô nương nảy sinh dâm ý thì rất tiếc, sở thích của Hắc Huyết Thái Tử không tầm thường như thế.
Một lần chịu hàm oan nơi địa ngục tối tăm đã quá đủ, sẽ không có lần thứ hai. Dù là bất cứ chuyện to nhỏ gì.
Quan xét xử vuốt râu, lại nói mang theo nửa ý bông đùa:
"Nhà ngươi đêm hôm không ngoan ngoãn ở nhà ngủ, rõ ràng chẳng thuộc môn phái nào, phong thái càng khác với đạo sĩ trừ yêu. Nói xem, vô duyên xông vào khuê phòng thiếu nữ, bất lắm nếu không có ý đồ xấu xa thì chả lẽ ngươi là đoạn tụ?"
"Bổn Thái Tử đoạn tụ thật thì sao, có đá vào thúng gạo nhà ngươi hả?"
"..."
Lần thứ hai Vô Ưu khiến cả công đường im lặng. Quan xét xử đùa hụt, lão rơi vào thế cứng họng, há miệng đáp không lại.
Hắn tiếp tục thao thao bất tuyệt:
"Ta vô tội. Nói tới các ngươi, ngu muội quá mức cũng thật bực mình. Nhà đấy rõ ràng xuất hiện tà khí do nhện quỷ lưu đọng nên bổn Thái Tử đại xá, mới vào giúp các ngươi thu phục. Ai ngờ chưa kịp thấy mặt mũi nhện quỷ, đã bị đánh cho ngất xỉu rồi lôi trình quan phủ. Khác nào ngậm máu phun người——"
Chính Vô Ưu đang nói dở dang, cũng bất giác ngưng lại.
Thế mà vô tình quên mất. Hiện trường vụ việc dở khóc dở cười hắn đang mắc phải, còn có kẻ thứ ba chen ngang.
Nhớ về nửa tháng trước. Khi Tạ Tất An và Phạm Vô Cứu phụng mệnh Minh Vương, đá hắn lên trần gian cũng chẳng nể mặt thông báo trước địa điểm. Nên lúc thiếu niên tỉnh giấc, hắn phát hiện xung quanh mình từ hố đen không đáy của Luyện Ngục Đạo Hồn bỗng hoá thành rừng thông với màn tuyết trắng xoá từ bao giờ. Hắc Bạch Vô Thường, hai tên yêu ma tâm địa hiểm ác này hẳn phải thù ghét Hắc Huyết Thái Tử lắm. Thế nên mới không chút lưu tình, một mạch thẳng tay đem hắn đi chà núi tuyết lạnh lẽo.
Vô Ưu dứt khoát nghĩ: "Tốt nhất tối nay ngủ đừng để ta thấy mặt chó hai ngươi hiện về, nhất định đánh tới hồn phi phách tán mới thôi!"
Nếu Minh giới tối tăm bao nhiêu thì trần gian sẽ ngược lại, tươi sáng bấy nhiêu. Không mùi máu tanh tưởi, không có những tiếng kêu gào thê thương xiết lòng, tiếng nỉ non từ những oan hồn đi qua Vong Xuyên. Lập đông, nơi đây kì lạ chỉ độc một màn mưa tuyết rơi vương vãi đầy tán thông xung quanh, dày kín vai áo lẫn gót giày. Cảnh sắc xa lạ, hắn mù mịt phương hướng, tùy ý chọn đường, men theo chỗ dốc nhất đi bừa.
Trước tiên Vô Ưu cần kiếm các tiểu yêu quái nhỏ, cấp bậc thấp nhất chưa thể tu luyện thành hình người rồi ăn chúng. Càng ăn càng hấp thụ yêu khí, ma lực của hắn mới có thể đẩy nhanh tiến độ, sớm ngày hồi phục chút đỉnh.
Hắn vừa đi vừa nghĩ ngẩn ngơ. Mắt phải quấn kín bằng băng vải trắng, mắt trái mờ mờ sương ảnh nhìn ngắm cảnh quan vạn vật. Tuy đi bừa nhưng vẫn còn may mắn, ngay khi bầu trời chìm hẳn vào màn đêm đã kịp nhìn thấy ánh sáng từ thôn bản nhân loại sinh sống hiện ra. Trùng hợp hơn nữa, thôn này đang có số lượng lớn nhện quỷ lui tới quấy nhiễu. Xem chừng lâu rồi không gặp được ai đạo hạnh đủ cao chịu diệt trừ cho. Phỏng đoán bởi vì bách tính quá nghèo, túng thiếu cả chút bạc lẻ thuê đạo sĩ.
Việc hấp thụ yêu khí từ đám ma quỷ hạng tép riu ở trần gian tuy chẳng khác gì mùi vị tự nhét giẻ lau vào miệng, nhưng vẫn là cách duy nhất để Vô Ưu cầm cự hơi tàn. Gật gù suy nghĩ, hắn thấy có còn hơn không.
Một thằng nhóc con tay bưng rổ khoai dính đầy đất cát đội trên đầu, mặt mũi lấm lem bẩn thỉu, xem chừng mới đào chúng về. Đi ngang qua thấy thân ảnh cao lớn lạ lẫm, cột tóc đuôi ngựa, mặc hắc y đứng lấp ló trước cổng thôn, mới tò mò chạy gần hỏi thăm.
"Sư huynh ăn mặc nhìn như đạo tặc vậy. Ta chưa từng gặp qua ở thôn Đào Sơn này bao giờ. Huynh từ đâu tới thế?"
Vô Ưu vẫn đảo mắt vẫn rà soát khắp từng ngôi nhà truy lùng yêu khí, thậm chí không buồn nhìn mặt đứa nhỏ, lỗ mãng nhe răng nanh ra đe dọa: "Xùy, ta có việc, biến ra chỗ khác chơi đi!"
Đứa nhỏ liền bị dọa cho hoảng sợ, khóc oe oe chạy mất.
Hắn hừ mũi, lẩm bẩm một chữ: Phiền!
Loanh quanh chốc lát rồi nhảy lên mấy mái nhà để dễ dàng quan sát, quả nhiên nhận ra nơi đây tà khí dày đặc, về đêm càng âm u bất thường. Mùi đám yêu ma thấp kém thực hôi thối, chẳng dễ ngửi chút nào.
Đào Sơn vốn là thôn nghèo xưa nay nên cũng chẳng có mấy nhà. Đường đầy sỏi đá, tứ phía đa phần chỉ toàn cây cối, ruộng vườn và đất đai khô cằn bao bọc. Vô Ưu khoanh tay lười nghĩ thêm, quyết định chọn bừa nơi duy nhất còn sáng đèn, mặt dày xông vào thật.
Đồng thời điểm hắn hành động, có một tiên tử đội lốt cáo tuyết không biết điều khác cũng lập nên kết giới bao bọc xung quanh, thuận đường nhảy vào chung với hắn.
Sở dĩ gọi như thế cũng vì, ấn tượng đầu tiên của hắn về y chính là một thân ảnh trắng thuần vô cùng chói mắt. Giày, y phục trong lẫn ngoài, khuyên xỏ tai, thậm chí đến tóc cũng màu trắng. Khác biết duy nhất chắc chỉ là bên dưới ấn đường còn có đôi nhãn cầu màu hổ phách cứng rắn mà u buồn, điểm thêm nốt ruồi lệ ngay đuôi rất thú vị.
Phong thái y toát lên mười phần thanh nhã thoát tục của kẻ tu tiên danh môn chính phái, tu vi cao áp đảo, nhưng gương mặt lại mang vẻ lãnh nhược băng sương, quả nhiên kinh tài tuyệt diễm.
Vô Ưu rất ghét tiên.
Phàm nhân tu tiên trong Tu Chân giới, hắn càng chán ghét.
Nên mồm miệng nhanh nhảu, nhìn ngũ quan sắc lạnh như loài cáo, bèn tùy tiện gọi luôn: "A, cáo tuyết——!"
Ai ngờ lời vừa thốt ra, trường kiếm giắt ngang eo nhỏ y bừng sáng, lãnh khốc lao thẳng tới. Nhanh gọn tung đường kiếm đẹp chém ngang qua vai áo khiến Vô Ưu rỉ máu. Còn giơ chân đạp một lực đạo mạnh mẽ, mặt đất liền lõm xuống thật sâu, khói bụi mù mịt. Hắn biết mình nhất định đánh không lại nên đành lui về sau, ôm chặt vết thương trên vai, toát mồ hôi lạnh.
Toi rồi. Hắn biết pháp bảo gia hoả kia đang sử dụng, hình như tên là...Truy Yêu.
Năng lực khủng khiếp thật! Cũng khá bá đạo đấy...
Đến đây thì không nhớ việc gì xảy ra tiếp theo nữa.
"Biện minh!" - Ý Liên thút thít, âm lượng trong thanh quản nàng phát ra càng nghẹn ngào - "Ngươi ăn bậy được cũng đừng nói bậy. Đời nào nửa đêm canh ba, bắt yêu ma tự tiện xông vào đúng lúc nữ tử đang tắm, là rốt cuộc muốn bắt loại yêu ma gì? Còn...còn có Dã đạo trưởng minh chứng cho ta. Bẩm quan gia, xin ngài làm chủ giúp Tiểu Liên."
Vô Ưu cười haha, cảm thấy thứ duyên phận quái gở này thật bất ngờ. Hoá ra cáo tuyết kia ở ngay đây. Y đứng đâu chẳng rõ, mãi chưa chịu lộ mặt.
Cái này kể ra có chút sai sai.
Nói tới thế thì, không phải rõ ràng cáo tuyết cũng ngắm nhìn tiểu cô nương loã thể rồi sao. Hắn mang máng nhớ khi ấy, cùng một khoảnh khắc mà hai tên nam nhân đều bất ngờ đạp cửa xông vào. Chỉ khác chút ở chỗ cách làm của Vô Ưu có phần thô bạo hơn là hắn đạp đến đổ nát cả tường nhà.
Thiếu niên tinh quái nảy sinh ý xấu, chớp mắt đã giở giọng ủy khuất đáng thương. Hắn nói:
"Hầy...bổn Thái Tử cảm thấy nếu như có sắc tâm muốn nhìn thật, cũng là tận hai người nhìn chứ không chỉ mình ta. Ngươi cố cãi ta không có đủ chứng cứ kháng cáo, thế còn người kia? Hà tất...hà tất phải thiên vị, phân biệt đối xử..."
Đây rõ ràng trắng trợn mang dụng ý muốn kéo người khác cùng rớt xuống bùn với hắn.
Ý Liên mặt đỏ đến tận mang tai, nạt nộ: "Hoang đường! Ta biết Dã đạo trưởng! Đạo trưởng rõ ràng là người của..."
"Tại hạ Dã Tử Anh, môn hạ Lưu Vân Đỉnh, xin bái kiến tri huyện đại nhân."
"...?"
Ý Liên chưa kịp dứt lời, một giọng nam nhân trầm khàn đã vang lên cắt ngang nàng ta. Y từ phía sau nghĩa cấm phủ chậm rãi đi lên, xuất hiện thân ảnh trắng thuần quen thuộc. Ngũ quan một vẻ thông tuệ hơn người, thần sắc tĩnh lặng cúi gằm mặt xuống, nhất quyết không để lộ quá nhiều biểu cảm.
Nhưng lần này cách Vô Ưu nhìn y, lại có sự thay đổi rất lớn.
Tả Luân Nhãn đang nhức nhối gào thét. Từng mạch huyết nhục thân bất do kỷ(*) sôi sục điên loạn, cấu lấy tim gan chủ thể tựa như cảm giác bị ngàn con kiến cắn trúng. Rất ngứa ngáy, rất hưng phấn, rất kích động.
(*Không tự chủ)
Vận may ập xuống đầu, mây lành che phủ, trời cũng giúp hắn.
Thuần Dương Chi Thể của bổn Thái Tử, nhanh như vậy, đã tóm được rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất