Sư Tôn! Xin Hãy Nhận Ta Làm Đồ Đệ!
Chương 7: Âu Dương Hiểu Phong
Thời gian thấm thoát trôi. Nháy mắt một cái, đã là giờ thìn(*) sớm hôm sau.
(*khoảng từ 7 - 9 giờ sáng)
Tảng sáng tiết trời vào đông rất lạnh. Vô Ưu cuộn tròn cả người ngủ nướng trong chăn cảm thấy còn chưa đủ ấm, đã bị Dã Tử Anh đứng cạnh đầu giường, thô bạo xốc chăn dựng hắn dậy. Tất cả các động tác của người này đều nhanh gọn dứt khoát, mà Vô Ưu vẫn chưa thoát khỏi việc bị cơn buồn ngủ kéo trùng hai hàng mi dài thanh tú, không tránh được ấm ức phồng má, hốc mắt ngân ngấn nước nhìn y.
Hắn muốn chống chế để được ngủ thêm đấy, có làm sao?!
Dã Tử Anh không nhắc lại hai lần, trực tiếp đánh thẳng: "Ra khỏi chăn hoặc để ngươi ở đây, ta đi trước."
Nghe được cảnh báo vang lên, Hắc Huyết Thái Tử liền tức thì giật mình tỉnh giấc. Vô cùng hiệu quả.
Xem tình hình giống như Dã Tử Anh vẫn còn rất để bụng chuyện tối qua bị hắn chọc ghẹo. Mà hắn cũng không thể mạo hiểm cãi ngang với người này, đành lấy đại cục làm trọng, rón rén hạ giọng: "Ơ...khoan! Ta ra, ra ngay..."
Vốn dĩ bình thường Dã Tử Anh là người sống rất có quy tắc, đều ngủ giờ tí và dậy giờ mão(*). Hôm nay đã cố nán lại một chút chờ tiểu tử kia, ai ngờ chờ đến gần quá giờ thìn y vẫn nghe tiếng ngáy của hắn vang dội trong phòng. Nhịn không được thở dài bất lực.
(*giờ tí từ 21 - 1 giờ đêm, giờ mão từ 5 - 7 giờ sáng)
Hai người sửa soạn hành trang chốc lát rồi đi xuống lầu. Vô Ưu xuống trước. Trong lúc chờ Dã Tử Anh, hắn nhanh nhẹn nhảy tới cạnh trưởng quầy đang đứng ngáp ngủ ở cửa, khều khều tay áo dò hỏi: "Này, tên xấc láo...ờm, tên thiên chi kiêu tử làm loạn quán nhà ngươi tối qua đi đâu rồi?"
Trưởng quầy trong đầu liền thầm khinh bỉ nghĩ: "Chẳng phải là cả ngươi lẫn cậu ta đều làm loạn mới đúng sao, bên ngoài làm bộ làm tịch thanh cao hơn cái gì!"
Ngoài miệng cười toe, chắp tay đon đả nói: "Vị thiếu trang chủ kia từ sớm lúc gà chưa gáy đã trả phòng, cậu ấy định đi đâu tiểu nhân thực không biết, thưa khách quan."
Nghe đến đây Vô Ưu ngầm đủ hiểu. Sửu nhi trình độ non nớt, đầu óc kém linh hoạt kia nhất định nóng lòng tới Lưu Vân Hạ Nguyệt tìm Dã Tử Anh còn hơn cả hắn. Vốn định gặp mặt chọc điên thêm một chút, nhưng xem ra cơn buồn ngủ vô tình khiến hắn bỏ lỡ cơ hội tốt rồi. Nếu sớm biết bạch nguyệt quang trong lòng đã từng ở ngay cạnh mình, nhưng lúc ấy y lại vai kề vai bên kẻ khác, còn là kẻ mình vừa thề không đợi trời chung. Thật tò mò muốn biết sửu nhi sẽ bày ra biểu cảm phẫn nộ hài hước cỡ nào.
Dã Tử Anh chỉnh chu y phục lần cuối cùng, sau đó cũng hiên ngang nhấc từng bước xuống lầu. Thời gian bỏ ra đã quá nhiều, y không muốn ngu ngốc cam chịu, chờ Vô Ưu diễn trò thêm nữa, một mặt lạnh băng đi thẳng ra cửa.
Trái ngược hẳn với sự xa cách này, thiếu niên đi cùng y lại gác hai tay ra sau đầu, vui vẻ nhe răng khoe nụ cười tỏa nắng tới chói mắt, tình nguyện ngoan ngoãn chạy theo Dã Tử Anh giống hệt cái đuôi nhỏ.
Từ trấn Hương Các leo núi thêm nửa ngày, đã có thể tới đỉnh Lưu Vân.
Lưu Vân Hạ Nguyệt trong làn mây khói nhạt nhoà dần hiện rõ từ xa, sừng sững như nét bút mềm mại họa ngang bức tranh sơn thủy, lại càng giống một tòa thành cổ to lớn tọa lạc ở đỉnh Lưu Vân. Tiên cảnh đẹp đến nhường này, ma tộc luôn sống dưới ba tấc đất như Vô Ưu đúng thật hiếm có cơ hội chiêm ngưỡng.
Bởi trước đây, mỗi lần Hắc Huyết Thái Tử đặt chân lên trần gian, hễ gặp đạo sĩ tu tiên hay nhân loại thì hai tay đều nhuốm đầy máu tanh. Rõ ràng chẳng bao giờ hắn từng nghĩ sẽ có tâm trạng thường thức thứ tiên cảnh hùng tráng thế kia.
Khi hai người vừa chạm đến gần Lưu Vân Hạ Nguyệt, Dã Tử Anh liền kết ấn thủ tách phần kết giới vô hình ở sơn môn đủ để cả hai đều đi vừa qua. Lưu Vân Hạ Nguyệt từ xa nhìn lại chỉ thấy như đỉnh núi bình thường được bao bọc bởi mây mù, tới gần mới thấy cả tòa thành cổ sừng sững lộ ra. Mà những mây mù này thực chất đều là kết quả từ tâm trận pháp của Âu Dương Hiểu Phong hao tổn không ít công sức bày ra bao nhiêu năm qua, vừa che giấu tầm nhìn Lưu Vân Hạ Nguyệt trước mắt thiên hạ, vừa bảo vệ được các đồng môn.
Kết giới rất nhạy, sẽ lập tức phát cảnh báo khi gặp xâm hại từ bên ngoài, chỉ có thể được giải trừ hoặc phá hủy bằng các trưởng lão và tôn chủ.
Khi đã là đệ tử của Lưu Vân Hạ Nguyệt sẽ không cần chú ý tới kết giới nữa. Phát cho mỗi người một cái ngọc bài thông hành có linh lực, đều được phép ra vào tùy thích. Nhưng Vô Ưu hắn vốn là người ngoài, lần đầu đặt chân đến đây, nếu không mở đường ắt sẽ gặp thêm phiền phức.
Một khi kết giới phát huy tác dụng của nó, không chỉ tôn chủ, thậm chí ba vị trưởng lão còn lại đều sẽ ra mặt. Dã Tử Anh vốn dĩ chán ghét việc phải chạm mặt nhiều người. Dẫu y biết rõ, đối với một môn phái chính đạo luôn đứng trên đỉnh Tu Chân giới như Lưu Vân Hạ Nguyệt, việc luôn luôn cảnh giác phòng thủ chặt chẽ, đặt an nguy của môn sinh lên đầu là điều đương nhiên.
Mất nửa ngày leo núi, giờ đây chớp mắt mấy cái, đã thấy tấm màn sương nhuốm ánh bạc sớm bắt đầu buông xuống, nhường chỗ cho làn gió nhẹ buổi chiều phủ qua núi Lưu Vân. Càng đi tới gần, mây mỏng càng tan, dần lộ rõ một tảng đá lớn khắc đậm bốn chữ "Lưu Vân Hạ Nguyệt" ngay ngắn, thẳng hàng.
Vài tiểu đệ tử mang đồng phục sắc lam sáng nhạt, eo cột đai lưng dày dặn nghiêm trang giống nhau lập tức ngừng cầm chổi đung đưng, ngẩn ngơ theo dõi thân ảnh quen thuộc phía xa đang tiến vào sơn môn ngày càng gần hơn. Như không tin vào mắt mình, dụi liên tục rồi cứ chớp chớp mấy cái.
Một tên trong số chúng hô lớn: "Tứ trưởng lão xuất quan rồi! Mau gọi tôn chủ, mau gọi tôn chủ!"
Mày liễu nhíu lại đăm chiêu, Dã Tử Anh bấy giờ mới chịu gỡ nón tre cùng mảnh lụa đang che kín dung nhan mỹ nhân băng lãnh của y xuống, tỏ vẻ rất không hài lòng trước sự náo nhiệt đầy quen thuộc.
Lần nào y trở về cũng vậy cả. Nhất thiết phải kinh động cho cả tông môn biết như kia không? Hơn nữa lần trở về này có đem theo tiểu tử bán ma bất minh. Đến chính y cũng chẳng dám chắc, để ba vị trưởng lão tính khí vội vàng ấy gặp Vô Ưu trực tiếp thế, khó tránh xảy ra thảm cảnh xô xát.
Hắn hiện giờ vẫn là một ẩn số lớn. Việc oán khí không thể ảnh hưởng đến hắn nhất định cần điều tra rõ ràng. Chung quy chưa thể bỏ mạng quá sớm.
"Theo ta."
Vô Ưu đang ngơ ngác dùng đôi mắt hứng thú ngó nghiêng xung quanh thì liền cảm thấy một bàn tay khác rất ấm áp chạm tới cổ tay hắn, kéo đi thật nhanh.
Có phần ngỡ ngàng trước hành động thân mật bất ngờ. Hắn đem theo tâm tình phức tạp, chăm chú nhìn vào bóng lưng nam nhân vội vàng đi trước mình.
Xuyên ngang con đường sát vách núi chật trội, hiểm hóc tránh khỏi đám đông ồn ào. Hắn tiếp tục được dẫn băng thẳng qua một thủy tạ phủ kín liên hoa trên mặt hồ xanh mướt, cứ thế trực tiếp bước vào cửa chính của Lưu Vân Hạ Nguyệt.
Chỗ này phảng phất mùi đàn hương khá dễ chịu. Xung quanh còn có rất nhiều cột gỗ, khắc kín văn tự răn dạy.
Hôm nay là ngày nghỉ duy nhất trong tuần nên trong đại sảnh không còn bóng dáng bất kì môn sinh nào tới học. Cả tòa thành cao ngất ngưởng, tiên khí ngút trời. Vẻ bề ngoài hào nhoáng là thế, vậy nhưng vào trong hóa ra bày biện rất đơn giản. Buồn chán và tẻ nhạt.
Dã Tử Anh buông tay Vô Ưu ra. Chẳng biết y đang suy tính điều gì, cứ thế đứng thẳng bất động, thu liễu yên lặng.
Vô Ưu đánh bạo nghiêng đầu, ngựa quen đường cũ dở thói đê tiện. Cố ý thì thầm vào gần thính tai Dã Tử Anh, dáng vẻ mờ ám, nhiệt tình thăm dò: "Sư tôn, người bất ngờ kéo ta vào đây, rồi giờ...chúng ta phải làm gì tiếp theo?"
Tuy vẫn chưa thể quen với việc danh xưng "sư tôn" đột ngột quay về, nhưng Vô Ưu quá cố chấp. Ngày qua ngày hắn luôn mặt dày kêu gọi. Mà Dã Tử Anh bị gọi nhiều đến mức bó tay bất lực, cuối cùng chấp nhận mặc kệ hắn. Mỗi lần y nghe thấy đều vờ như bản thân mắt mù tai điếc.
"..."
"Sư tôn, sư tôn vẫn nghe ta nói?"
"..."
Được nước lấn tới, hơi thở nam tính ấm nóng của hắn cứ thế trực tiếp thổi lên cổ y thứ cảm xúc rất mãnh liệt. Khiến Dã Tử Anh chính thức đứt dây thần kinh chịu đựng, không nhịn được rùng mình, tự động rút chân, thu người lùi về sau tạo nên khoảng cách nhất định.
Phiến tai hơi ửng đỏ, y tỏ thái độ gắt gỏng: "Chờ đó đi!"
Như cảm thấy thiếu thiếu cái gì đấy, bèn cẩn thận bổ sung thêm: "Còn nữa, giữ phép tắc, tránh xa ta ra."
Vô Ưu há miệng: "Hả?"
Hắn ngờ nghệch kéo vải trên vai áo mình đưa vào gần mũi thử hít ngửi, quái dị nhíu mày, thắc mắc vô cùng. Xiêm y này đều là Dã Tử Anh đích thân chọn, mới mua cho hắn hôm qua. Hôm nay đã có mùi gì lạ sao?
...
Bỗng nhiên có tiếng thở dài nhẹ tênh vang lên, hơn cả thiên ngôn vạn ngữ. Ngữ khí tuy yếu ớt nhưng lại đánh bay được sự tĩnh lặng đang ngưng đọng. Thu hút sự chú ý của Vô Ưu.
Từ bên trong sảnh chính, một bóng người đặc biệt tiêu sái xuất hiện.
Người kia thoạt nhìn cơ thể nhẹ bẫng không hề to lớn, chiều cao ước chừng ngang bằng Dã Tử Anh. Khuôn mặt ngây ngô giống hệt thiếu niên 15 tuổi. Thế nhưng nhìn cách vấn tóc gọn gàng, lam y rườm rà cầu kì, bên hông treo bội kiếm nạm ngọc, phong thái kì quái khác lạ vẫn có sự uy nghiêm. Cứ ngỡ như vị hạc tiên nào trên Thiên giới đặt chân xuống nhân thế du sơn ngoạn thủy.
Quá nhiều thứ trái ngược lẫn lộn đan xen nhau.
Vô Ưu hơi sửng sốt, dè chừng hỏi: "Ai?"
Cái dự cảm bất an vô cớ bủa vây cơ thể hiện tại, hắn cực kì không thích.
"Thiếu niên" mới tới thấy Vô Ưu, trái lại cũng rất kinh ngạc. Hắn rút từ trong ngực một cây chiết phiến, xòe ra che mặt. Nghiên cứu thăm dò chốc lát mới nhảy bật lên như vừa phát giác ra điểm khác biệt, sau đó nghiến răng trợn mắt: "Nữa sao!"
Đối diện với thái độ quá quen thuộc, Dã Tử Anh chỉ có thể điềm tĩnh cam chịu. Nhưng sự im lặng của y cũng đồng thời là câu trả lời đơn giản nhất.
"Thiếu niên" khoát tay cười ha hả: "Ngươi có vẻ rất được thiên hạ ái mộ nhỉ, Tử Anh. Ta vất vả dọn tàn cục cho ngươi mãi cũng biết mệt đấy."
Kẻ này thế mà trực tiếp gọi thẳng tên Dã Tử Anh, hoàn toàn khác với đám dân thường ở thôn Đào Sơn và đệ tử Lưu Vân Hạ Nguyệt mới gặp ban nãy. Một câu hai câu xưng hô trôi ra từ miệng đều cẩn thận thêm kính ngữ nịnh bợ "tiên quân anh minh, trưởng lão người tốt nhất". Mà Dã Tử Anh tính khí vốn dễ kích động, nay bị vô lễ như vậy, cũng chẳng mảy may buông chút ý kiến.
Trong phút chốc, đáy lòng Vô Ưu nảy ra hàng trăm sự hoài nghi. Chỉ tiếc rằng hắn rất biết thức thời, tự hiểu bản thân mình ở đây không có tiếng nói. Nội lực hắn tuy đã tu luyện qua cả ngàn năm nhưng linh đan bị U Minh Vương phá hủy hoàn toàn. Bây giờ dùng mỗi sức mạnh cơ thể nhân loại, sao dám chống chọi nổi với cả hai đại tiên gia đắc đạo trước mặt.
Đã thế vừa rồi còn bị Dã Tử Anh liếc qua cảnh cáo tới lạnh cả người, hai cánh môi ngậm chặt, hắn tạm thời đành nuốt thắc mắc trở vào. Hít ngược ngụm khí mình vừa thở ra.
Dã Tử Anh cứng đờ người rất lâu, mới phát đắng từ yết hầu được lời đáp cứng ngắc: "Tôn chủ, người này giao cho ngài. Còn ta bây giờ sẽ lập tức đi gặp Thiên Cơ, chịu phạt."
Nghe y nói xong, Vô Ưu như ngờ ngợ nhận ra điều gì đó.
Y vừa gọi người kia là...tôn chủ.
Tôn chủ Lưu Vân Hạ Nguyệt, chính phái có danh tiếng lẫy lừng Tu Chân giới suốt bao năm, kẻ đứng trên vạn người, Âu Dương Hiểu Phong, thế mà mang hình hài thiếu niên thiếu nghiêm túc như kia sao. Trang nhã ở đâu, ôn hòa chỗ nào?
Thực khó tin. Nghe thiên hạ đồn, còn tưởng Âu Dương Hiểu Phong uy danh hiển hách, nhất định sẽ là lão gia gia trung niên râu tóc bạc phơ thân thể cường tráng, khí chất tiên tôn thanh cao thoát tục, khoa trương ngút trời. Ai ngờ khi tận mắt diện kiến, lại thấy người này đâu khác gì đám công tử quyền quý mặt lát phấn trắng, hai tay trói gà không chặt lượn qua lượn lại chơi bời lêu lổng đầy dưới phố kia.
Rốt cuộc hắn đã sử dụng tà thuật gì, mới khiến mình phi thường trông trẻ mãi không già vậy được.
Âu Dương Hiểu Phong hời hợt nâng chiết phiến vỗ trán theo thói quen, nhăn nhó cười thống khổ: "Tử Anh của ta lần này bế quan xong đầu óc cũng hỏng luôn rồi à, giới luật Lưu Vân Hạ Nguyệt hơn một ngàn chín trăm điều, cũng đâu có luật nào kêu bậc trưởng lão các ngươi đi chịu phạt chỉ vì thế này."
Trong lòng lại hiện lên chút lo lắng. Hắn giữ vững tâm trí, kiên nhẫn chờ ở Lưu Vân Hạ Nguyệt biết bao nhiêu ngày, cũng chỉ vì muốn đợi Dã Tử Anh đích thân trở về giải đáp khúc mắc.
"Vừa xuất quan, ngươi vì sao phải vội vàng muốn hạ sơn như vậy? Mỗi lần từ ngoài về đều trọng thương. Hơn nữa, vụ Nhện Tinh ở thôn Đào Sơn là ta vừa giao cho Giản Bạch Hiển xử lý. Hắn đi trước khi ngươi xuất quan một ngày, cùng đi một đường, chẳng lẽ hai ngươi chưa từng gặp nhau."
Dã Tử Anh nghe thấy thông tin khó tiếp thu, như bị thiên lôi giáng xuống một đạo sét oanh tạc, lòng không nhịn được nổi lên cồn mồ hôi lạnh ướt đẫm sau gáy.
Nhị trưởng lão pháp danh Thiên Cơ, tên húy thường gọi Giản Bạch Hiển. Là người nóng nảy thẳng thắn nhất, tính tình vội vàng hấp tấp, rất ưa càu nhàu. Mỗi lần nói chuyện hay chửi mắng ai đều bám dính cả ngày, dai dẳng không tha. Tóm lại cực kì dễ gây phiền nhiễu khó chịu.
Giản Bạch Hiển đi trước một ngày, nhưng Dã Tử Anh lại nhanh hơn một đạo, khinh công chạm ngưỡng đạp tuyết không lưu vết, chớp mắt đã tới Đào Sơn dẹp tan mọi thứ trong đúng ngày ấy. E rằng vài canh giờ sau khi Giản Bạch Hiển tới nơi, Đào Sơn vắng bóng nhện tinh bại dưới tay Dã Tử Anh, về với trạng thái yên bình, cũng chẳng còn gì bỏ sót.
Dã Tử Anh có thể tưởng tượng ra khuôn mặt tức giận phát điên của Giản Bạch Hiển khi chửi mắng y. Đầu tự động phát ra tiếng mắng chửi oang oang nhức nhối: "Lão tử cấp tốc một ngày một đêm tới nơi để bị ngươi cướp công trạng vậy sao Xích Ngọc Lưu Kim! Ngươi vội đi đầu thai à mà vừa xuất quan đã gấp rút thế?!"
Vậy nên rất thâm trầm, đôi mắt trong veo nhìn thẳng, thiện ý thành thật bộc lộ với Âu Dương Hiểu Phong: "Nóng lòng muốn cứu người thôi. Nhưng lần này ta tiếp tục là kẻ được cứu."
Âu Dương Hiểu Phong trầm mặc. Biết Dã Tử Anh rất cứng đầu, hắn hừ lạnh lười đối chấp tiếp với y. Nhưng vẫn cao hứng tò mò, không kìm được lòng hỏi thêm: "Ai cứu ngươi?"
Dã Tử Anh ngay thẳng trả lời, chỉ tay sang Vô Ưu. Vô Ưu nhanh trí cúi đầu theo góc nghiêng ôm quyền, đưa tay trái đặt lên trên (*), cung kính hành lễ: "Tiểu bối Vô Ưu, tham kiến Âu Dương tôn chủ."
(*Trong giang hồ, khi ôm quyền, tay trái đặt ở trên biểu thị sự tôn trọng, tay phải đặt ở trên mang hàm ý khiêu khích)
Âu Dương Hiểu Phong thoáng liếc sang, có cảm giác như vừa được khai quang, nhanh chóng nắm bắt tình hình. Hắn thu hồi dáng vẻ cợt nhả ban nãy, hồi phục trạng thái tôn nghiêm của một tôn chủ thực sự. Con ngươi tỏa ra luồng ám khí âm u khó lường, nghiêm túc nhìn Vô Ưu. Thế mà trực tiếp nói: "Thú vị đấy. Đường đường là bậc tông sư của Lưu Vân Hạ Nguyệt, cũng có ngày ngươi lớn gan tha cả bán ma tộc về đây."
Người này lẽ nào, năng lực còn lợi hại hơn Dã Tử Anh rất nhiều?
Thậm chí chưa cần Dã Tử Anh mở miệng giải thích. Âu Dương Hiểu Phong căn bản chỉ qua một cái liếc nhìn, đã đánh giá luôn được Vô Ưu. Hắn còn đặc biệt chú ý tới đôi mắt của tiểu tử kia, tùy tiện che đậy một bên không giống kẻ mù, rất bất thường.
Dã Tử Anh ghé sát tai Âu Dương Hiểu Phong, thì thầm to nhỏ với hắn. Cũng chẳng rõ hai người đã nói gì. Chỉ thấy một lát sau vị tôn chủ bí ẩn mỉm cười gập chiết phiến lại, thong thả vỗ vai Dã Tử Anh, ung dung nói tiếp: "Ân nhân tốt do Tử Anh đích thân đưa về như này rất hiếm thấy, ta hứa sẽ chăm sóc hắn thực chu đáo."
Ấn đường tối dần. Vô Ưu có linh cảm, hắn thực sự rất không vừa mắt đại tổ tông họ Âu Dương.
Âu Dương Hiểu Phong lại nói, ngữ khí đặc biệt nghiêm túc, còn có chút lãnh ý thúc ép bắt buộc: "Nhưng với điều kiện, tuần sau bắt đầu Chiêu Sinh Chi Hội của Lưu Vân Hạ Nguyệt rồi. Lần này ngươi tuyệt đối không được phép từ chối."
Dã Tử Anh giống như có lời muốn biện bạch, liền bị Âu Dương Hiểu Phong trực tiếp dùng chiết phiến chặn ngang họng. Hắn cười tà lắc đầu, sau đó phất đuôi áo, tiêu sái xoay gót giày rời khỏi sảnh chính. Trước khi đi cũng chỉ tùy tiện nhún vai, ném sót một câu vô tâm vô phế: "Quên mất. Tạm thời cứ để ân nhân tốt tá túc ở trúc xá ngươi đi. Mấy gian phòng khách hiện tại đều đã chật kín môn sinh tham gia đại hội, không còn chỗ dùng. Dù sao hắn cũng từng cứu ngươi, nhớ đãi ngộ cho thỏa đáng."
"..."
Người nghe lệnh chỉ có thể gằn nặng từng chữ tuyệt vọng: "Tôn chủ, ngài...!"
Lời chưa kịp dứt, bóng hình nam tử nọ tức thì đã biến mất sau hàng mây ẩn hiện. Đến cũng nhanh, đi cũng nhanh. Tựa như cơn gió nhỏ vô danh hào sảng, tự do tự tại, phiêu dật thần bí.
Qua chừng nửa nén nhang đứng bất động, Dã Tử Anh mới thôi thất thần, nặng nề nhấc chân, sắc mặt vô cùng khó coi, tức giận đẩy cửa bỏ đi. Vô Ưu ngoài mặt cố gắng làm dáng vẻ sợ hãi nhất có thể, nhưng ai biết, lòng hắn vui mừng khôn xiết, sớm đã nở rộ cả biển hoa.
Đúng là số phận an bài thuận lợi,cho thấy được tương lai xán lạn đang ở ngay trước. Còn tưởng phải tốn thời gian nghĩ thêm đủ trò kéo dài thời gian tiếp cận Thuần Dương Chi Thể, thế nhưng ai ngờ Âu Dương Hiểu Phong vô tình tạo cơ hội lớn vậy cho hắn. Dùng uy lực trực tiếp khiến Dã Tử Anh đến cự tuyệt cũng chẳng kịp bày tỏ.
Chỉ cần ở gần y, linh đan mới dần phục hồi tốt được. Tốc độ nhanh hơn, hiệu quả đặc biệt tốt gấp bội lần so với việc tìm và hấp thụ ma khí từ đám tiểu yêu thấp hèn.
Khởi đầu một kiếp mới tại nhân thế, xem ra không đến nỗi nào. Những chuyện đã trải qua, thú vị hơn hắn nghĩ rất nhiều.
- -&--
(*khoảng từ 7 - 9 giờ sáng)
Tảng sáng tiết trời vào đông rất lạnh. Vô Ưu cuộn tròn cả người ngủ nướng trong chăn cảm thấy còn chưa đủ ấm, đã bị Dã Tử Anh đứng cạnh đầu giường, thô bạo xốc chăn dựng hắn dậy. Tất cả các động tác của người này đều nhanh gọn dứt khoát, mà Vô Ưu vẫn chưa thoát khỏi việc bị cơn buồn ngủ kéo trùng hai hàng mi dài thanh tú, không tránh được ấm ức phồng má, hốc mắt ngân ngấn nước nhìn y.
Hắn muốn chống chế để được ngủ thêm đấy, có làm sao?!
Dã Tử Anh không nhắc lại hai lần, trực tiếp đánh thẳng: "Ra khỏi chăn hoặc để ngươi ở đây, ta đi trước."
Nghe được cảnh báo vang lên, Hắc Huyết Thái Tử liền tức thì giật mình tỉnh giấc. Vô cùng hiệu quả.
Xem tình hình giống như Dã Tử Anh vẫn còn rất để bụng chuyện tối qua bị hắn chọc ghẹo. Mà hắn cũng không thể mạo hiểm cãi ngang với người này, đành lấy đại cục làm trọng, rón rén hạ giọng: "Ơ...khoan! Ta ra, ra ngay..."
Vốn dĩ bình thường Dã Tử Anh là người sống rất có quy tắc, đều ngủ giờ tí và dậy giờ mão(*). Hôm nay đã cố nán lại một chút chờ tiểu tử kia, ai ngờ chờ đến gần quá giờ thìn y vẫn nghe tiếng ngáy của hắn vang dội trong phòng. Nhịn không được thở dài bất lực.
(*giờ tí từ 21 - 1 giờ đêm, giờ mão từ 5 - 7 giờ sáng)
Hai người sửa soạn hành trang chốc lát rồi đi xuống lầu. Vô Ưu xuống trước. Trong lúc chờ Dã Tử Anh, hắn nhanh nhẹn nhảy tới cạnh trưởng quầy đang đứng ngáp ngủ ở cửa, khều khều tay áo dò hỏi: "Này, tên xấc láo...ờm, tên thiên chi kiêu tử làm loạn quán nhà ngươi tối qua đi đâu rồi?"
Trưởng quầy trong đầu liền thầm khinh bỉ nghĩ: "Chẳng phải là cả ngươi lẫn cậu ta đều làm loạn mới đúng sao, bên ngoài làm bộ làm tịch thanh cao hơn cái gì!"
Ngoài miệng cười toe, chắp tay đon đả nói: "Vị thiếu trang chủ kia từ sớm lúc gà chưa gáy đã trả phòng, cậu ấy định đi đâu tiểu nhân thực không biết, thưa khách quan."
Nghe đến đây Vô Ưu ngầm đủ hiểu. Sửu nhi trình độ non nớt, đầu óc kém linh hoạt kia nhất định nóng lòng tới Lưu Vân Hạ Nguyệt tìm Dã Tử Anh còn hơn cả hắn. Vốn định gặp mặt chọc điên thêm một chút, nhưng xem ra cơn buồn ngủ vô tình khiến hắn bỏ lỡ cơ hội tốt rồi. Nếu sớm biết bạch nguyệt quang trong lòng đã từng ở ngay cạnh mình, nhưng lúc ấy y lại vai kề vai bên kẻ khác, còn là kẻ mình vừa thề không đợi trời chung. Thật tò mò muốn biết sửu nhi sẽ bày ra biểu cảm phẫn nộ hài hước cỡ nào.
Dã Tử Anh chỉnh chu y phục lần cuối cùng, sau đó cũng hiên ngang nhấc từng bước xuống lầu. Thời gian bỏ ra đã quá nhiều, y không muốn ngu ngốc cam chịu, chờ Vô Ưu diễn trò thêm nữa, một mặt lạnh băng đi thẳng ra cửa.
Trái ngược hẳn với sự xa cách này, thiếu niên đi cùng y lại gác hai tay ra sau đầu, vui vẻ nhe răng khoe nụ cười tỏa nắng tới chói mắt, tình nguyện ngoan ngoãn chạy theo Dã Tử Anh giống hệt cái đuôi nhỏ.
Từ trấn Hương Các leo núi thêm nửa ngày, đã có thể tới đỉnh Lưu Vân.
Lưu Vân Hạ Nguyệt trong làn mây khói nhạt nhoà dần hiện rõ từ xa, sừng sững như nét bút mềm mại họa ngang bức tranh sơn thủy, lại càng giống một tòa thành cổ to lớn tọa lạc ở đỉnh Lưu Vân. Tiên cảnh đẹp đến nhường này, ma tộc luôn sống dưới ba tấc đất như Vô Ưu đúng thật hiếm có cơ hội chiêm ngưỡng.
Bởi trước đây, mỗi lần Hắc Huyết Thái Tử đặt chân lên trần gian, hễ gặp đạo sĩ tu tiên hay nhân loại thì hai tay đều nhuốm đầy máu tanh. Rõ ràng chẳng bao giờ hắn từng nghĩ sẽ có tâm trạng thường thức thứ tiên cảnh hùng tráng thế kia.
Khi hai người vừa chạm đến gần Lưu Vân Hạ Nguyệt, Dã Tử Anh liền kết ấn thủ tách phần kết giới vô hình ở sơn môn đủ để cả hai đều đi vừa qua. Lưu Vân Hạ Nguyệt từ xa nhìn lại chỉ thấy như đỉnh núi bình thường được bao bọc bởi mây mù, tới gần mới thấy cả tòa thành cổ sừng sững lộ ra. Mà những mây mù này thực chất đều là kết quả từ tâm trận pháp của Âu Dương Hiểu Phong hao tổn không ít công sức bày ra bao nhiêu năm qua, vừa che giấu tầm nhìn Lưu Vân Hạ Nguyệt trước mắt thiên hạ, vừa bảo vệ được các đồng môn.
Kết giới rất nhạy, sẽ lập tức phát cảnh báo khi gặp xâm hại từ bên ngoài, chỉ có thể được giải trừ hoặc phá hủy bằng các trưởng lão và tôn chủ.
Khi đã là đệ tử của Lưu Vân Hạ Nguyệt sẽ không cần chú ý tới kết giới nữa. Phát cho mỗi người một cái ngọc bài thông hành có linh lực, đều được phép ra vào tùy thích. Nhưng Vô Ưu hắn vốn là người ngoài, lần đầu đặt chân đến đây, nếu không mở đường ắt sẽ gặp thêm phiền phức.
Một khi kết giới phát huy tác dụng của nó, không chỉ tôn chủ, thậm chí ba vị trưởng lão còn lại đều sẽ ra mặt. Dã Tử Anh vốn dĩ chán ghét việc phải chạm mặt nhiều người. Dẫu y biết rõ, đối với một môn phái chính đạo luôn đứng trên đỉnh Tu Chân giới như Lưu Vân Hạ Nguyệt, việc luôn luôn cảnh giác phòng thủ chặt chẽ, đặt an nguy của môn sinh lên đầu là điều đương nhiên.
Mất nửa ngày leo núi, giờ đây chớp mắt mấy cái, đã thấy tấm màn sương nhuốm ánh bạc sớm bắt đầu buông xuống, nhường chỗ cho làn gió nhẹ buổi chiều phủ qua núi Lưu Vân. Càng đi tới gần, mây mỏng càng tan, dần lộ rõ một tảng đá lớn khắc đậm bốn chữ "Lưu Vân Hạ Nguyệt" ngay ngắn, thẳng hàng.
Vài tiểu đệ tử mang đồng phục sắc lam sáng nhạt, eo cột đai lưng dày dặn nghiêm trang giống nhau lập tức ngừng cầm chổi đung đưng, ngẩn ngơ theo dõi thân ảnh quen thuộc phía xa đang tiến vào sơn môn ngày càng gần hơn. Như không tin vào mắt mình, dụi liên tục rồi cứ chớp chớp mấy cái.
Một tên trong số chúng hô lớn: "Tứ trưởng lão xuất quan rồi! Mau gọi tôn chủ, mau gọi tôn chủ!"
Mày liễu nhíu lại đăm chiêu, Dã Tử Anh bấy giờ mới chịu gỡ nón tre cùng mảnh lụa đang che kín dung nhan mỹ nhân băng lãnh của y xuống, tỏ vẻ rất không hài lòng trước sự náo nhiệt đầy quen thuộc.
Lần nào y trở về cũng vậy cả. Nhất thiết phải kinh động cho cả tông môn biết như kia không? Hơn nữa lần trở về này có đem theo tiểu tử bán ma bất minh. Đến chính y cũng chẳng dám chắc, để ba vị trưởng lão tính khí vội vàng ấy gặp Vô Ưu trực tiếp thế, khó tránh xảy ra thảm cảnh xô xát.
Hắn hiện giờ vẫn là một ẩn số lớn. Việc oán khí không thể ảnh hưởng đến hắn nhất định cần điều tra rõ ràng. Chung quy chưa thể bỏ mạng quá sớm.
"Theo ta."
Vô Ưu đang ngơ ngác dùng đôi mắt hứng thú ngó nghiêng xung quanh thì liền cảm thấy một bàn tay khác rất ấm áp chạm tới cổ tay hắn, kéo đi thật nhanh.
Có phần ngỡ ngàng trước hành động thân mật bất ngờ. Hắn đem theo tâm tình phức tạp, chăm chú nhìn vào bóng lưng nam nhân vội vàng đi trước mình.
Xuyên ngang con đường sát vách núi chật trội, hiểm hóc tránh khỏi đám đông ồn ào. Hắn tiếp tục được dẫn băng thẳng qua một thủy tạ phủ kín liên hoa trên mặt hồ xanh mướt, cứ thế trực tiếp bước vào cửa chính của Lưu Vân Hạ Nguyệt.
Chỗ này phảng phất mùi đàn hương khá dễ chịu. Xung quanh còn có rất nhiều cột gỗ, khắc kín văn tự răn dạy.
Hôm nay là ngày nghỉ duy nhất trong tuần nên trong đại sảnh không còn bóng dáng bất kì môn sinh nào tới học. Cả tòa thành cao ngất ngưởng, tiên khí ngút trời. Vẻ bề ngoài hào nhoáng là thế, vậy nhưng vào trong hóa ra bày biện rất đơn giản. Buồn chán và tẻ nhạt.
Dã Tử Anh buông tay Vô Ưu ra. Chẳng biết y đang suy tính điều gì, cứ thế đứng thẳng bất động, thu liễu yên lặng.
Vô Ưu đánh bạo nghiêng đầu, ngựa quen đường cũ dở thói đê tiện. Cố ý thì thầm vào gần thính tai Dã Tử Anh, dáng vẻ mờ ám, nhiệt tình thăm dò: "Sư tôn, người bất ngờ kéo ta vào đây, rồi giờ...chúng ta phải làm gì tiếp theo?"
Tuy vẫn chưa thể quen với việc danh xưng "sư tôn" đột ngột quay về, nhưng Vô Ưu quá cố chấp. Ngày qua ngày hắn luôn mặt dày kêu gọi. Mà Dã Tử Anh bị gọi nhiều đến mức bó tay bất lực, cuối cùng chấp nhận mặc kệ hắn. Mỗi lần y nghe thấy đều vờ như bản thân mắt mù tai điếc.
"..."
"Sư tôn, sư tôn vẫn nghe ta nói?"
"..."
Được nước lấn tới, hơi thở nam tính ấm nóng của hắn cứ thế trực tiếp thổi lên cổ y thứ cảm xúc rất mãnh liệt. Khiến Dã Tử Anh chính thức đứt dây thần kinh chịu đựng, không nhịn được rùng mình, tự động rút chân, thu người lùi về sau tạo nên khoảng cách nhất định.
Phiến tai hơi ửng đỏ, y tỏ thái độ gắt gỏng: "Chờ đó đi!"
Như cảm thấy thiếu thiếu cái gì đấy, bèn cẩn thận bổ sung thêm: "Còn nữa, giữ phép tắc, tránh xa ta ra."
Vô Ưu há miệng: "Hả?"
Hắn ngờ nghệch kéo vải trên vai áo mình đưa vào gần mũi thử hít ngửi, quái dị nhíu mày, thắc mắc vô cùng. Xiêm y này đều là Dã Tử Anh đích thân chọn, mới mua cho hắn hôm qua. Hôm nay đã có mùi gì lạ sao?
...
Bỗng nhiên có tiếng thở dài nhẹ tênh vang lên, hơn cả thiên ngôn vạn ngữ. Ngữ khí tuy yếu ớt nhưng lại đánh bay được sự tĩnh lặng đang ngưng đọng. Thu hút sự chú ý của Vô Ưu.
Từ bên trong sảnh chính, một bóng người đặc biệt tiêu sái xuất hiện.
Người kia thoạt nhìn cơ thể nhẹ bẫng không hề to lớn, chiều cao ước chừng ngang bằng Dã Tử Anh. Khuôn mặt ngây ngô giống hệt thiếu niên 15 tuổi. Thế nhưng nhìn cách vấn tóc gọn gàng, lam y rườm rà cầu kì, bên hông treo bội kiếm nạm ngọc, phong thái kì quái khác lạ vẫn có sự uy nghiêm. Cứ ngỡ như vị hạc tiên nào trên Thiên giới đặt chân xuống nhân thế du sơn ngoạn thủy.
Quá nhiều thứ trái ngược lẫn lộn đan xen nhau.
Vô Ưu hơi sửng sốt, dè chừng hỏi: "Ai?"
Cái dự cảm bất an vô cớ bủa vây cơ thể hiện tại, hắn cực kì không thích.
"Thiếu niên" mới tới thấy Vô Ưu, trái lại cũng rất kinh ngạc. Hắn rút từ trong ngực một cây chiết phiến, xòe ra che mặt. Nghiên cứu thăm dò chốc lát mới nhảy bật lên như vừa phát giác ra điểm khác biệt, sau đó nghiến răng trợn mắt: "Nữa sao!"
Đối diện với thái độ quá quen thuộc, Dã Tử Anh chỉ có thể điềm tĩnh cam chịu. Nhưng sự im lặng của y cũng đồng thời là câu trả lời đơn giản nhất.
"Thiếu niên" khoát tay cười ha hả: "Ngươi có vẻ rất được thiên hạ ái mộ nhỉ, Tử Anh. Ta vất vả dọn tàn cục cho ngươi mãi cũng biết mệt đấy."
Kẻ này thế mà trực tiếp gọi thẳng tên Dã Tử Anh, hoàn toàn khác với đám dân thường ở thôn Đào Sơn và đệ tử Lưu Vân Hạ Nguyệt mới gặp ban nãy. Một câu hai câu xưng hô trôi ra từ miệng đều cẩn thận thêm kính ngữ nịnh bợ "tiên quân anh minh, trưởng lão người tốt nhất". Mà Dã Tử Anh tính khí vốn dễ kích động, nay bị vô lễ như vậy, cũng chẳng mảy may buông chút ý kiến.
Trong phút chốc, đáy lòng Vô Ưu nảy ra hàng trăm sự hoài nghi. Chỉ tiếc rằng hắn rất biết thức thời, tự hiểu bản thân mình ở đây không có tiếng nói. Nội lực hắn tuy đã tu luyện qua cả ngàn năm nhưng linh đan bị U Minh Vương phá hủy hoàn toàn. Bây giờ dùng mỗi sức mạnh cơ thể nhân loại, sao dám chống chọi nổi với cả hai đại tiên gia đắc đạo trước mặt.
Đã thế vừa rồi còn bị Dã Tử Anh liếc qua cảnh cáo tới lạnh cả người, hai cánh môi ngậm chặt, hắn tạm thời đành nuốt thắc mắc trở vào. Hít ngược ngụm khí mình vừa thở ra.
Dã Tử Anh cứng đờ người rất lâu, mới phát đắng từ yết hầu được lời đáp cứng ngắc: "Tôn chủ, người này giao cho ngài. Còn ta bây giờ sẽ lập tức đi gặp Thiên Cơ, chịu phạt."
Nghe y nói xong, Vô Ưu như ngờ ngợ nhận ra điều gì đó.
Y vừa gọi người kia là...tôn chủ.
Tôn chủ Lưu Vân Hạ Nguyệt, chính phái có danh tiếng lẫy lừng Tu Chân giới suốt bao năm, kẻ đứng trên vạn người, Âu Dương Hiểu Phong, thế mà mang hình hài thiếu niên thiếu nghiêm túc như kia sao. Trang nhã ở đâu, ôn hòa chỗ nào?
Thực khó tin. Nghe thiên hạ đồn, còn tưởng Âu Dương Hiểu Phong uy danh hiển hách, nhất định sẽ là lão gia gia trung niên râu tóc bạc phơ thân thể cường tráng, khí chất tiên tôn thanh cao thoát tục, khoa trương ngút trời. Ai ngờ khi tận mắt diện kiến, lại thấy người này đâu khác gì đám công tử quyền quý mặt lát phấn trắng, hai tay trói gà không chặt lượn qua lượn lại chơi bời lêu lổng đầy dưới phố kia.
Rốt cuộc hắn đã sử dụng tà thuật gì, mới khiến mình phi thường trông trẻ mãi không già vậy được.
Âu Dương Hiểu Phong hời hợt nâng chiết phiến vỗ trán theo thói quen, nhăn nhó cười thống khổ: "Tử Anh của ta lần này bế quan xong đầu óc cũng hỏng luôn rồi à, giới luật Lưu Vân Hạ Nguyệt hơn một ngàn chín trăm điều, cũng đâu có luật nào kêu bậc trưởng lão các ngươi đi chịu phạt chỉ vì thế này."
Trong lòng lại hiện lên chút lo lắng. Hắn giữ vững tâm trí, kiên nhẫn chờ ở Lưu Vân Hạ Nguyệt biết bao nhiêu ngày, cũng chỉ vì muốn đợi Dã Tử Anh đích thân trở về giải đáp khúc mắc.
"Vừa xuất quan, ngươi vì sao phải vội vàng muốn hạ sơn như vậy? Mỗi lần từ ngoài về đều trọng thương. Hơn nữa, vụ Nhện Tinh ở thôn Đào Sơn là ta vừa giao cho Giản Bạch Hiển xử lý. Hắn đi trước khi ngươi xuất quan một ngày, cùng đi một đường, chẳng lẽ hai ngươi chưa từng gặp nhau."
Dã Tử Anh nghe thấy thông tin khó tiếp thu, như bị thiên lôi giáng xuống một đạo sét oanh tạc, lòng không nhịn được nổi lên cồn mồ hôi lạnh ướt đẫm sau gáy.
Nhị trưởng lão pháp danh Thiên Cơ, tên húy thường gọi Giản Bạch Hiển. Là người nóng nảy thẳng thắn nhất, tính tình vội vàng hấp tấp, rất ưa càu nhàu. Mỗi lần nói chuyện hay chửi mắng ai đều bám dính cả ngày, dai dẳng không tha. Tóm lại cực kì dễ gây phiền nhiễu khó chịu.
Giản Bạch Hiển đi trước một ngày, nhưng Dã Tử Anh lại nhanh hơn một đạo, khinh công chạm ngưỡng đạp tuyết không lưu vết, chớp mắt đã tới Đào Sơn dẹp tan mọi thứ trong đúng ngày ấy. E rằng vài canh giờ sau khi Giản Bạch Hiển tới nơi, Đào Sơn vắng bóng nhện tinh bại dưới tay Dã Tử Anh, về với trạng thái yên bình, cũng chẳng còn gì bỏ sót.
Dã Tử Anh có thể tưởng tượng ra khuôn mặt tức giận phát điên của Giản Bạch Hiển khi chửi mắng y. Đầu tự động phát ra tiếng mắng chửi oang oang nhức nhối: "Lão tử cấp tốc một ngày một đêm tới nơi để bị ngươi cướp công trạng vậy sao Xích Ngọc Lưu Kim! Ngươi vội đi đầu thai à mà vừa xuất quan đã gấp rút thế?!"
Vậy nên rất thâm trầm, đôi mắt trong veo nhìn thẳng, thiện ý thành thật bộc lộ với Âu Dương Hiểu Phong: "Nóng lòng muốn cứu người thôi. Nhưng lần này ta tiếp tục là kẻ được cứu."
Âu Dương Hiểu Phong trầm mặc. Biết Dã Tử Anh rất cứng đầu, hắn hừ lạnh lười đối chấp tiếp với y. Nhưng vẫn cao hứng tò mò, không kìm được lòng hỏi thêm: "Ai cứu ngươi?"
Dã Tử Anh ngay thẳng trả lời, chỉ tay sang Vô Ưu. Vô Ưu nhanh trí cúi đầu theo góc nghiêng ôm quyền, đưa tay trái đặt lên trên (*), cung kính hành lễ: "Tiểu bối Vô Ưu, tham kiến Âu Dương tôn chủ."
(*Trong giang hồ, khi ôm quyền, tay trái đặt ở trên biểu thị sự tôn trọng, tay phải đặt ở trên mang hàm ý khiêu khích)
Âu Dương Hiểu Phong thoáng liếc sang, có cảm giác như vừa được khai quang, nhanh chóng nắm bắt tình hình. Hắn thu hồi dáng vẻ cợt nhả ban nãy, hồi phục trạng thái tôn nghiêm của một tôn chủ thực sự. Con ngươi tỏa ra luồng ám khí âm u khó lường, nghiêm túc nhìn Vô Ưu. Thế mà trực tiếp nói: "Thú vị đấy. Đường đường là bậc tông sư của Lưu Vân Hạ Nguyệt, cũng có ngày ngươi lớn gan tha cả bán ma tộc về đây."
Người này lẽ nào, năng lực còn lợi hại hơn Dã Tử Anh rất nhiều?
Thậm chí chưa cần Dã Tử Anh mở miệng giải thích. Âu Dương Hiểu Phong căn bản chỉ qua một cái liếc nhìn, đã đánh giá luôn được Vô Ưu. Hắn còn đặc biệt chú ý tới đôi mắt của tiểu tử kia, tùy tiện che đậy một bên không giống kẻ mù, rất bất thường.
Dã Tử Anh ghé sát tai Âu Dương Hiểu Phong, thì thầm to nhỏ với hắn. Cũng chẳng rõ hai người đã nói gì. Chỉ thấy một lát sau vị tôn chủ bí ẩn mỉm cười gập chiết phiến lại, thong thả vỗ vai Dã Tử Anh, ung dung nói tiếp: "Ân nhân tốt do Tử Anh đích thân đưa về như này rất hiếm thấy, ta hứa sẽ chăm sóc hắn thực chu đáo."
Ấn đường tối dần. Vô Ưu có linh cảm, hắn thực sự rất không vừa mắt đại tổ tông họ Âu Dương.
Âu Dương Hiểu Phong lại nói, ngữ khí đặc biệt nghiêm túc, còn có chút lãnh ý thúc ép bắt buộc: "Nhưng với điều kiện, tuần sau bắt đầu Chiêu Sinh Chi Hội của Lưu Vân Hạ Nguyệt rồi. Lần này ngươi tuyệt đối không được phép từ chối."
Dã Tử Anh giống như có lời muốn biện bạch, liền bị Âu Dương Hiểu Phong trực tiếp dùng chiết phiến chặn ngang họng. Hắn cười tà lắc đầu, sau đó phất đuôi áo, tiêu sái xoay gót giày rời khỏi sảnh chính. Trước khi đi cũng chỉ tùy tiện nhún vai, ném sót một câu vô tâm vô phế: "Quên mất. Tạm thời cứ để ân nhân tốt tá túc ở trúc xá ngươi đi. Mấy gian phòng khách hiện tại đều đã chật kín môn sinh tham gia đại hội, không còn chỗ dùng. Dù sao hắn cũng từng cứu ngươi, nhớ đãi ngộ cho thỏa đáng."
"..."
Người nghe lệnh chỉ có thể gằn nặng từng chữ tuyệt vọng: "Tôn chủ, ngài...!"
Lời chưa kịp dứt, bóng hình nam tử nọ tức thì đã biến mất sau hàng mây ẩn hiện. Đến cũng nhanh, đi cũng nhanh. Tựa như cơn gió nhỏ vô danh hào sảng, tự do tự tại, phiêu dật thần bí.
Qua chừng nửa nén nhang đứng bất động, Dã Tử Anh mới thôi thất thần, nặng nề nhấc chân, sắc mặt vô cùng khó coi, tức giận đẩy cửa bỏ đi. Vô Ưu ngoài mặt cố gắng làm dáng vẻ sợ hãi nhất có thể, nhưng ai biết, lòng hắn vui mừng khôn xiết, sớm đã nở rộ cả biển hoa.
Đúng là số phận an bài thuận lợi,cho thấy được tương lai xán lạn đang ở ngay trước. Còn tưởng phải tốn thời gian nghĩ thêm đủ trò kéo dài thời gian tiếp cận Thuần Dương Chi Thể, thế nhưng ai ngờ Âu Dương Hiểu Phong vô tình tạo cơ hội lớn vậy cho hắn. Dùng uy lực trực tiếp khiến Dã Tử Anh đến cự tuyệt cũng chẳng kịp bày tỏ.
Chỉ cần ở gần y, linh đan mới dần phục hồi tốt được. Tốc độ nhanh hơn, hiệu quả đặc biệt tốt gấp bội lần so với việc tìm và hấp thụ ma khí từ đám tiểu yêu thấp hèn.
Khởi đầu một kiếp mới tại nhân thế, xem ra không đến nỗi nào. Những chuyện đã trải qua, thú vị hơn hắn nghĩ rất nhiều.
- -&--
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất