[Bjyx] Danh Nghĩa Hôn Nhân

Chương 3

Trước Sau
Lúc Vương Nhất Bác tiếp quản khách sạn Thịnh Nguyên, khách sạn đang trên bờ vực phá sản, dần dần thế mà lại hồi sinh một cách thần kỳ, trở thành một trong ba khách sạn 5 sao sang trọng lớn hàng đầu ở thành phố S.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đến nhà hàng hoa viên trên tầng cao nhất của khách sạn, còn mười lăm phút mới tới bảy giờ. Họ chọn đồ uống và gọi món khai vị trước, món chính thì đợi Tiêu Khả đến sẽ chọn sau.

Ca khúc “The Rain” của Joe Hisaishi lặng lẽ vang lên trong nhà hàng. Giai điệu nửa đầu hơi buồn, nhưng chậm rãi, tiết tấu cũng biến hoá về sau, giai điệu dần trở nên thoải mái hơn. Bầu không khí lúc này thực yên tĩnh thoải mái, Tiêu Chiến bất giác quay sang nhìn Vương Nhất Bác đang ngồi bên cạnh.

Vương Nhất Bác dường như rất bận rộn, tay cầm điện thoại liên tục trả lời các tin nhắn trong nhóm WeChat của công ty. Sống mũi cao, làn da trắng nõn cùng tông lạnh, đôi môi thường mím chặt, đuôi mắt hơi nhếch lên, tóm lại là ngoại hình của hắn không chê vào đâu được.

Trước hình ảnh đó, Tiêu Chiến bất giác nhớ đến mùa hè khi anh gặp Vương Nhất Bác lần đầu tiên vào chín năm trước.

Khi đó, anh hỗn loạn tỉnh lại, mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt thiếu niên nhỏ gầy của Vương Nhất Bác. Ánh nắng từ khung cửa sổ nhỏ chiếu vào gương mặt hắn, phản chiếu đôi mắt màu mực ấy thành màu hổ phách, hắn mím chặt đôi môi khô khốc, cầm chai nước khoáng, bón nốt chút nước còn sót lại trong chai cho Tiêu Chiến đang hôn mê.

“Tôi bị sao vậy… cậu là ai?” Tiêu Chiến uống hai ngụm nước rồi mới kinh hãi ngồi dậy, khàn giọng hỏi.

“Rất rõ ràng.” Vương Nhất Bác nhìn quanh nhà kho tối tăm, đổ nát rồi ngây người giải thích tình hình: “Chúng đã bị bắt cóc”.

“Bắt cóc?!” Giọng điệu của Tiêu Chiến tăng cao, anh vô thức hỏi một câu ngớ ngẩn, “Ai đã bắt cóc chúng ta? Tại sao anh ta lại bắt cóc chúng ta?”

Vương Nhất Bác giương đôi mắt mảnh khảnh lên nhìn anh, “Anh nghĩ thế nào?”

Lần này đến lượt Tiêu Chiến không nói nên lời, cúi đầu nhìn bộ đồng phục học sinh quý tộc của mình, sau đó nghĩ đến gia cảnh của mình, con trai của chủ tiệm kim hoàn giàu có nhất thành phố S. Nếu kẻ bắt cóc muốn một khoản tiền chuộc cao ngất trời thì nhất định mục tiêu tốt nhất chính là anh.

Vậy cậu bé này là ai? Tại sao lại bị bắt cóc với anh?

Như thể nghe thấy câu hỏi trong đầu, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nói: “Tôi tên là Vương Nhất Bác, tôi là con trai của Thịnh Nguyên Jewelry- Vương Tông Nguyên.”

Ồ … thế thì không trách được. Chắc hẳn tham vọng của kẻ bắt cóc thực sự rất lớn, hắn ta bắt cóc cùng lúc con trai của hai chủ tiệm kim hoàn nhất nhì của thành phố. Rốt cuộc là hắn muốn nhiều tiền chuộc đến mức nào.

Ở trong nhà kho tăm tối và ẩm ướt bảy tám tiếng đồng hồ, Tiêu Chiến nổi mẩn ngứa khắp người, cả người cũng u sầu, thờ ơ dựa vào bức tường bẩn thỉu.

Vương Nhất Bác ngồi đối diện với anh, cách đó hai ba thước, hắn từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh im lặng, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

“Cậu nghĩ khi nào họ sẽ giao đồ ăn cho chúng ta?” Tiêu Chiến nuốt nước bọt nói.

Một lúc sau, Vương Nhất Bác mới trả lời: “Tôi không biết, có lẽ trước khi chúng ta chết đói.”

“Cậu tên gì?” Tiêu Chiến hỏi khi nhớ ra.

“Vương Nhất Bác.” Bên kia lạnh lùng nói.

“Tôi tên là Tiêu Chiến.” Tiêu Chiến trầm mặc vài giây, sau đó hỏi: “Cậu bao nhiêu tuổi?

“Mười lăm.”

“Vậy anh hơn em một tuổi, anh mười sáu tuổi.”

“Em sinh vào tháng mấy?” Tiêu Chiến hỏi lại.

Vương Nhất Bác sốt ruột liếc hắn một cái, hiển nhiên không muốn trả lời nữa.



“Chán rồi …” Tiêu Chiến sờ sờ chóp mũi.

Pheromone ở độ tuổi mười lăm hay mười sáu của hắn không phải quá rõ ràng, nhưng Tiêu Chiến đã cảm thấy hắn là một Alpha, nhưng hiển nhiên, hắn không có hứng thú với Tiêu Chiến, một Omega.

Tới khi Tiêu Chiến sắp ngất đi vì đói, cuối cùng kẻ bắt cóc đã ném hai miếng bánh mì và nước khoáng từ cửa sổ nhỏ, Tiêu Chiến đói đến mức bụng gần như quặn thắt, anh cầm chiếc bánh mì lên và ăn một bất chấp hình tượng. Nhưng Vương Nhất Bác ngồi đối diện lại ăn uống rất thản nhiên, như thể một ngày đêm không ăn đối với hắn cũng không có gì quá đáng nói.

“Em không đói sao?” Tiêu Chiến đã uống nửa chai nước khoáng mới kịp hỏi hắn.

Vương Nhất Bác giương mắt nhìn anh: “Đói bụng thành quen, cũng không sợ bị đói.”

… Đói bụng thành quen? Hắn không phải là con trai của Thịnh Nguyên sao? Làm sao hắn lại có thể bị bỏ đói?

Thế nhưng lúc này Tiêu Chiến không có thời gian để suy nghĩ, nhanh chóng nhét chiếc bánh mì vào bụng, uống thêm nước khoáng mới thấy cảm giác nóng rát trong bụng giảm đi một chút.

Ba ngày tiếp theo, bọn bắt cóc ngày nào cũng đút bánh mì và nước khoáng từ ô cửa sổ nhỏ đó, lúc đầu Tiêu Chiến có thể cầm được, khi buồn chán thì nói chuyện phiếm với Vương Nhất Bác. Nhưng anh từ nhỏ đã được nuông chiều, làm sao có thể chịu được dày vò lâu như vậy, ba ngày sau, căn bệnh dạ dày của anh đột ngột ập đến.

Rất nhanh, Vương Nhất Bác đã phát hiện ra sự bất thường của anh, hắn đạp mạnh vào cổng sắt của nhà kho để thu hút sự chú ý của kẻ bắt cóc, nhưng chỉ nghe thấy những tiếng trống rỗng vang vọng trong thung lũng.

Vài ngày tiếp theo, những kẻ bắt cóc dường như biến mất, ngay cả bánh mì và nước cũng không còn đem đến nữa, như thể muốn bọn hắn tự sinh tự diệt trong nhà kho bẩn thỉu và kín mít này.

Về sau, không biết đã qua bao lâu, Tiêu Chiến tỉnh dậy sau một cơn đau bụng dữ dội. Điều đầu tiên anh nhìn thấy khi mở mắt ra là khuôn mặt gầy gò, lạnh lùng của Vương Nhất Bác. Bất quá, sắc mặt của hắn lúc này dường như yếu ớt hơn, đôi môi nhợt nhạt của hắn đã nứt nẻ đến mức rỉ máu.

Hắn đang dùng chai nước khoáng đút vào miệng Tiêu Chiến từng chút một.

“Đã mấy ngày rồi, vẫn chưa có người tới sao?” Giọng Tiêu Chiến khàn khàn đến không tưởng.

Vương Nhất Bác lắc đầu, “Đã là ngày thứ bảy.”

Nhìn nước khoáng trong nắp chai, Tiêu Chiến đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, “… Em lấy nước ở đâu, bọn họ không phải không cho sao?”

“Trước đây tôi có để lại một ít, nhưng không nhiều lắm.” Hắn nói, chỉ vào đáy chai nước khoáng sau lưng.

Tiêu Chiến nhìn đôi môi nứt nẻ khô khốc của hắn, trong mắt xẹt qua một tia không nhịn được: “Em không uống ư?”

“Tôi không sao, tôi không khát. Nước này là cứu mạng. Giữ lại cho anh trước.” Vương Nhất Bác nói, nới lỏng vòng tay ôm anh đem anh dựa vào tường.

“Em uống đi, tôi …” Tiêu Chiến như muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp nói gì thì anh đã ho dữ dội, trông như muốn ho cả phổi ra.

Vương Nhất Bác cau mày do dự, không bao lâu lại vươn tay đem anh ôm vào trong lòng, trước khi Tiêu Chiến hôn mê, anh sững sờ nghe hắn nói một câu: “Đừng lo lắng, chỉ cần anh không chết là được rồi. Tôi không thể chết. “

Cuối cùng đến ngày thứ tám, cửa kho hàng mở ra, dưới sự kích thích của ánh sáng mạnh, Tiêu Chiến đột nhiên tỉnh lại. Một người đàn ông đeo mặt nạ đen đội mũ vành thấp bước vào, thô bạo kéo anh ra ngoài.

Trong tình trạng gần như suy sụp, anh vẫn nhận ra Vương Nhất Bác ngất xỉu trong nhà kho.

Anh muốn gọi tên hắn thật to, nhưng giọng nói khàn khàn của anh chỉ có thể phát ra một tiếng nghẹn ngào rất nhỏ.

Bị lôi ra khỏi nhà kho, anh nhanh chóng được ném vào vòng tay ấm áp quen thuộc, sau đó, giọng nói nghẹn ngào của cha anh vang lên: “A Chiến, A Chiến, con có sao không? Là bố. Không, là do bố không tốt, do bố không tốt. Bố đến muộn … Đã đưa đủ tiền cho bọn họ. Con, con … “



Tiêu Chiến dùng hai tay ôm chặt cánh tay của cha mình, trước khi sắp hôn mê, anh cố bóp miệng để lại một câu cho cha mình: “Trong kho vẫn còn một người. Dù muốn bao nhiêu tiền cũng được. Chúng ta phải cứu em ấy ra, em ấy đã… cứu mạng con … “

*

Tới bảy giờ mười giờ, Tiểu Khả mới đến, cô gật đầu chào: “Xin lỗi vì đến muộn. Công ty có rất nhiều việc, mấy giám đốc bộ phận đều vô dụng.”

“Còn không phải là chị đòi hỏi quá đáng sao?” Tiêu Chiến châm chọc: “Em nghe nói anh Lưu ở bộ phận tác chiến đã ba lần khóc trong phòng ăn.”

Tiêu Khả khịt mũi: “Thị trường bị làm cho thành như vậy, anh ta còn mặt mũi mà khóc?”

Công việc kinh doanh của Tiêu gia ban đầu do cha Tiêu phụ trách, nhưng trong những năm gần đây, khi năng lực của Tiêu Khả ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn, cha Tiêu đã giao phần lớn quyền lực cho cô. Ông vui vẻ đi du lịch khắp thế giới, du sơn ngoạn thuỷ như cuộc sống của thần tiên lúc về già.

Vương Nhất Bác cùng Tiêu Khả chào hỏi, phục vụ liền đem menu tới, Tiêu Khả lười xem thực đơn nên để Vương Nhất Bác tự chọn món, còn hai chị em bắt đầu trò chuyện.

Tiêu Khả luôn là một người thẳng thắn, cho dù Vương Nhất Bác ngồi đối diện, cô vẫn không chút ngại ngùng hỏi: “Cuộc sống mới cưới của em thế nào? Có khó chịu không?”

Tiêu Chiến liếc nhìn Vương Nhất Bác đang lật xem thực đơn, khóe miệng hiện lên một nụ cười, “Tốt lắm, Nhất Bác rất tốt với em, hơn nữa em cũng thích ngôi nhà do chị trang trí.”

Nhìn thấy em trai của mình ở Vương gia không phải chịu uỷ khuất, Tiêu Khả mới yên tâm phần nào, “Tốt rồi, chị đã lâu không gặp, Mộc Mộc cũng rất nhớ em.”

Mộc Mộc là con gái của Tiêu Khả, năm nay vừa tròn 6 tuổi. Cha là một người Mỹ gốc Hoa mà Tiêu Khả gặp khi đi du học. Sau đó, anh trở về Trung Quốc và kết hôn với Tiêu Khả, hiện đang làm việc trong một công ty phần mềm.

“Được nha, có thời gian rảnh em sẽ về nhà, em cũng nhớ con bé.”

Hai chị em trò chuyện vài câu, Vương Nhất Bác đã gọi món ăn, Tiêu Khả ăn tôm hùm sữa Úc mềm ngon, không khỏi gật đầu khen ngợi: “Các món ăn của Thịnh Nguyên ngon hơn trước rất nhiều. Em cũng phí không ít tâm tư vào đây, phải không? “

Vương Nhất Bác gật đầu: “Em đã tự mình nếm thử từng món, mùi vị không tốt sẽ không xuất hiện trong thực đơn.”

Tiêu Khả mỉm cười: “Em đúng là một người đàn ông có năng khiếu kinh doanh, có thể có chỗ đứng trong ngành khách sạn cũng rất tốt.”

Vương Nhất Bác nhấp một ngụm rượu vang đỏ, trầm ngâm một lát rồi nói, “Ngành công nghiệp trụ cột của Thịnh Nguyên là đồ trang sức. Cho dù dịch vụ ăn uống của khách sạn có tốt đến đâu, em nghĩ cũng sẽ không phát triển lâu dài được.”

Tiêu Khả nghe ra hàm ý trong lời nói của hắn, “Sau đó, em tính thế nào?”

“Thực ra, em đã suy nghĩ một thời gian, không biết liệu chị có đồng ý hay không …”Vương Nhất Bác nói mắt nhìn sanh Tiêu Chiến bên cạnh, “Em muốn thành lập một thương hiệu trang sức mới, do Kim Thái cùng Thịnh Nguyên góp vốn, cùng hỗ trợ thiết kế sản phẩm và quảng bá thương hiệu. Em chỉ lấy 20% lợi nhuận cuối năm của công ty, còn lại Tiêu gia và Vương gia chia đều. Chị nghĩ sao?”

Tiêu Chiến không ngờ rằng mình sẽ tham gia vào ngành trang sức, không khỏi có chút kinh ngạc, động tác ăn uống của anh cũng dừng lại.

Tiêu Khả suy nghĩ một lúc hỏi một câu hỏi rất thiết thực, “Em có thể tự tin đến mức nào để em làm tốt công việc của mình với thương hiệu mới?”

Vương Nhất Bác không hề hoảng sợ, nói đâu vào đấy: “Hiện nay, các thương hiệu trang sức cao cấp nước ngoài đã chiếm hơn 50% thị trường trong nước. Trong tương lai, em không định đi theo con đường truyền thống như Kim Thái và Thịnh Nguyên, mà muốn mở cửa thị trường quốc tế. Vẫn còn nhiều triển vọng phát triển. “

Tiêu Chiến nghe thấy thì gật đầu không khỏi cảm thấy hắn nói rất có lý, Tiêu Khả nói, “Nhưng Kim Thái đã là người dẫn đầu trong ngành trang sức trong nước, tại sao chúng ta phải hợp tác với Thịnh Nguyên?”

Vương Nhất Bác chỉ mỉm cười, đưa tay nắm tay lấy tay Tiêu Chiến đặt lên bàn, trầm giọng nói với Tiêu Khả: “Vì em và Tiêu Chiến đều đã kết hôn nên em đương nhiên muốn anh ấy sống một cuộc sống tốt hơn trong tương lai. Điều này không phải cho em, mà cho chúng em. “

Tiểu Khả nhìn thiếu niên đầy tham vọng trước mặt, sau đó lại nhìn đến ánh mặt tràn đầy yêu thương của thiếu niên đối với đứa em trai mình, đột nhiên cong môi, dùng một đôi mắt đẹp sắc bén nhìn thẳng vào hắn nói: “Em đã yêu A Chiến nhiều như vậy, tại sao em còn không đeo nhẫn cưới? “

—————

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau