Chương 30
Ra khỏi phòng khám, Tiêu Chiến bước đi có chút không vững, thậm chí còn bị chóng mặt, Vương Nhất Bác sửng sốt, vội vàng đỡ anh ngồi xuống ghế chờ ở hành lang.
“Tiêu Chiến, anh có sao không?” Vương Nhất Bác siết chặt vai anh, lo lắng nói: “Anh đừng làm em sợ!”
Tiêu Chiến nhắm mắt, một lát sau tỉnh lại, đáy mắt có chút hõm xuống, sắc mặt cũng tái nhợt yếu ớt.
“Tiêu Chiến… anh không sao chứ?” Vương Nhất Bác trầm mặc nhìn anh, nhẹ giọng hỏi.
Tiêu Chiến như chìm vào một giấc mơ đau khổ, phải mất một lúc lâu sau mới cất tiếng nói: “Vương Nhất Bác, anh buồn quá.”
Nói xong, hai dòng nước mắt trong veo chảy dài trên khóe mắt đỏ hoe, anh thút thít thút thít, từng giọt nước mắt rơi xuống trái tim Vương Nhất Bác như những nhát dao sắc bén.
“Đừng khóc …” Vương Nhất Bác siết chặt bàn tay lạnh lẽo, run giọng nói: “Bác sĩ không phải nói có cách sao? Chúng ta đều sẽ làm xét nghiệm tuỷ, nhất định sẽ khớp!”
Nhưng Tiêu Chiến dường như không nghe thấy, anh nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt với đôi mắt mờ mờ, dường như tất cả sức lực của anh đã bị rút hết: “… nhưng con vẫn còn nhỏ như vậy, đang khỏe mạnh mà sao … tại sao? Tự dưng lại mắc phải căn bệnh này. Có phải anh đã làm gì sai không? Ông trời muốn phạt anh … Vậy thì cứ phạt anh đi. Tại sao lại phải phạt con anh … “
Vương Nhất Bác vừa muốn nói gì đó, nhưng người trên vai đột nhiên mềm nhũn, liền ngã vào trong vòng tay của hắn.
“Tiêu Chiến–” Sợi dây căng trong lòng hắn đột nhiên đứt ra, hắn bế Tiêu Chiến lên chạy nhanh về phía phòng cấp cứu.
“Anh ấy chỉ vì quá đau buồn và suy nhược nên sẽ bị sốc nhẹ. Truyền nước xong, sẽ ổn. Trong thời gian tới, anh nên chú ý thư giãn đầu óc và chế độ ăn uống của Tiêu tiên sinh.”
Vương Nhất Bác cảm ơn bác sĩ, tiễn bác sĩ đi, hắn trở lại bên giường, tiếp tục nhìn Tiêu Chiến đang ngủ.
Locke lăn ra ngủ sau khi uống thuốc, hiện tại đang có một nữ y tá chăm sóc, để không làm con lo lắng, Vương Nhất Bác đã không xếp Tiêu Chiến và con vào cùng một khu.
Kể từ khi Locke đổ bệnh, Tiêu Chiến đã tiều tụy thấy rõ. Giờ anh chỉ như một lát mỏng khi nằm trên giường, cổ tay gầy guộc, cả mạch máu xanh nhạt có thể nhìn thấy rõ ràng.
Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào bộ dạng nhợt nhạt của anh, trong lòng hắn không khỏi dâng lên một cảm giác tội lỗi nặng nề. Sáu năm trước, Tiêu Chiến có lẽ muốn nói cho hắn biết chuyện mình mang thai, dù sao thì anh rất thích trẻ con, anh cũng đã mong đợi đứa trẻ đó lâu như vậy rồi.
Nhưng sau này, dù biết mình có thai mà quyết tâm bỏ đi như vậy thì chắc hẳn anh cũng rất đau lòng, khi sự thất vọng của một người lên đến đỉnh điểm cũng là lúc người đó hoàn toàn suy sụp.
Trong sáu năm đó, Tiêu Chiến đã trải qua một thời kỳ mang thai khó khăn, một mình nuôi nấng đứa trẻ, anh đã dồn hết tình yêu của mình cho đứa trẻ này, thậm chí bù đắp cả phần mà Vương Nhất Bác đã bỏ qua.
Vương Nhất Bác từng cho rằng cuộc sống của Tiêu Chiến đã đủ trọn vẹn và có lẽ anh không cần thêm tình yêu của mình. Nhưng nghĩ lại, khi còn nhỏ, mẹ anh ốm và qua đời, tình mẫu tử không còn, sau khi kết hôn, anh đã nghĩ rằng mình sẽ gặp được người thương, nhưng anh đã nhầm. Sau này, anh rời quê hương, một mình nuôi con, cuối cùng đứa con duy nhất của anh bị bệnh nặng.
Có lẽ nếu ngay từ đầu Tiêu Chiến không chọn lấy hắn, thì sau này sẽ không có chuyện gì xảy ra, cuộc sống của anh vẫn được bao bọc bởi hạnh phúc.
Thật không may, Tiêu Chiến đã gặp hắn.
Vương Nhất Bác biết rằng sự xuất hiện của mình giống như một tai họa đối với Tiêu Chiến, nhưng hắn lại ích kỷ biết ơn vì đời này có thể gặp Tiêu Chiến, chính sự xuất hiện của Tiêu Chiến đã cho hắn một tia nắng trong cuộc sống lạnh lẽo.
Đồng hồ lặng lẽ điểm qua từng giây, đợi hơn nửa giờ, Tiêu Chiến mới tỉnh, mở mắt ra, nhưng chỉ một giây đã ngồi dậy trên giường, “Locke thì sao!” Quá kích động, anh nắm tay Vương Nhất Bác, “Anh đang ở đâu, Locke ở đâu, Locke thế nào?!”
“Con không sao đâu!” Vương Nhất Bác ấn tay phải để anh không rút kim truyền dịch ra “Con ngủ thiếp đi sau khi uống thuốc, có người đang trông rồi.”
Tiêu Chiến phản ứng một lúc mới từ từ bình tĩnh lại, “… anh bị sao vậy, ngất à?”
“Ừm, vừa rồi anh bị ngất, đã truyền dịch dinh dưỡng nên sẽ không sao đâu.” Vương Nhất Bác nói.
Tiêu Chiến ngồi trên giường bệnh nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác vài giây, đột nhiên vẻ mặt trở nên nghiêm túc, “Vương Nhất Bác, anh muốn nói với em một chuyện.”
Vương Nhất Bác dường như đoán được anh định nói gì, “Có chuyện gì vậy?” Hắn căng thẳng hỏi.
“Về chuyện của Locke …” Tiêu Chiến siết chặt lòng bàn tay, từ từ tiết lộ những bí mật mà anh đã chôn chặt trong lòng suốt sáu năm, “… Năm nay con năm tuổi ba tháng, còn có, thằng bé là con ruột của em.”
Vừa nói ra lời này, thời gian như ngừng trôi, một lúc sau Vương Nhất Bác mới chậm rãi thở ra một hơi nóng, trong lòng như có một cái búa nặng rơi xuống đất.
Thấy tâm trạng Vương Nhất Bác dường như không có dao động quá lớn, Tiêu Chiến không khỏi có chút hoảng hốt, nắm lấy cánh tay Vương Nhất Bác, ánh mắt còn có chút cầu xin: “Nó là con trai của em, máu chảy trong người là một nửa của em. Cho nên … cho nên anh thật lòng mong em sẽ hợp tuỷ với con, dù anh không hợp, nếu em có thể hợp, anh sẽ cả đời cảm tạ em … “
“…” Vương Nhất Bác cau mày, nhìn hắn nói: “Anh nói cho em biết, chẳng qua là sợ em không chịu cho tuỷ? Em trong lòng anh là người như thế sao?”
“Không, anh chỉ …”
“Tiêu Chiến, em đã nói với anh em sẽ làm mọi cách để chữa khỏi bệnh cho Locke, cho dù nó có phải là con của em hay không.” Vương Nhất Bác vừa nói vừa đưa tay ra và ôm anh vào lòng, “Anh không bao giờ phải cảm ơn em. Em, người nên nói lời cảm ơn và xin lỗi, luôn là em. “
“Cảm ơn vì đã sinh ra con trai của chúng ta. Xin lỗi vì đã để anh một mình suốt bao nhiêu năm.”
Tiêu Chiến vốn nghĩ rằng mình có thể kìm được nước mắt, nhưng nghe những gì Vương Nhất Bác nói, bức tường trong trái tim mà anh đã ngụy trang nhiều năm như sụp đổ ngay lập tức, tình cảm của anh dành cho Vương Nhất Bác, cho dù anh có bắt mình quên đi như thế nào đi chăng nữa, thì sâu thẳm trong trái tim anh vẫn luôn có một chút hy vọng, nhưng anh sợ bị tổn thương, vì vậy anh giả vờ quên đi.
“Vương Nhất Bác… con sẽ không sao chứ?” Tiêu Chiến run rẩy nói.
“Đúng.” Giống như một lời hứa, Vương Nhất Bác nói đi nói lại với anh: “Nhất định sẽ như vậy.”
Đợi sức khỏe của Tiêu Chiến tốt hơn, Vương Nhất Bác đã đi làm xét nghiệm tủy xương với anh vào chiều hôm đó. Sau đó, cha Tiêu và Tiêu Khả cũng nghe tin này và lần lượt đi xét nghiệm. Theo bác sĩ, tỷ lệ ghép thành công giữa các thành viên trong gia đình có thể lên tới 50%.
Tiễn Tiêu ba và Tiêu Khả về, ba người họ mới ngồi ăn tối. Locke luôn là một đứa trẻ nhạy cảm và thông minh, hôm nay thấy ba ba thất thần, ông ngoại và dì vội chạy đến thì biết chắc mình có vấn đề về thể chất.
“Ba ba, ba ba không phải thích nhất là thịt bò sao? Sao bây giờ không ăn?” Locke cẩn thận gắp miếng thịt đã cắt nhỏ vào bát Tiêu Chiến, mắt to chớp chớp hỏi.
Dạ dày Tiêu Chiến không tốt, rất ít khi ăn thịt, thứ thịt anh thích duy nhất là thịt bò, nhìn thấy miếng thịt bò mà con trai mình để trong bát, Tiêu Chiến cảm thấy khó chịu, nhưng anh phải chịu đựng những cảm xúc hỗn loạn, anh cúi đầu cười nói: “Ba ba gần đây ăn không ngon, ăn không nhiều, vậy nên con ăn hộ ba nhé.”
“Chú Vương.” Locke quay đầu lại nhìn Vương Nhất Bác, tuy sắc mặt tái nhợt nhưng đôi mắt rất sáng: “Chú có thể chăm sóc ba ba của con không? Con sẽ trả ơn chú khi con xuất viện.”
Nghe con nói, Vương Nhất Bác không khỏi mềm lòng, hắn chạm vào mái tóc mềm mại của Locke và thì thầm: “Chú sẽ chăm sóc baba. Đừng lo. Hơn nữa, chú đã mua một chiếc xe hơi bốn bánh, chỉ đợi con xuất viện thôi, nên con phải nghe lời chị y tá, uống thuốc đúng giờ, không sợ tiêm, biết không?”
“Vâng.” Locke ngoan ngoãn gật đầu, sau đó cúi đầu nghiêm túc ăn cơm, một lúc sau bọn họ ăn xong cùng dọn dẹp bàn ăn, Locke đột nhiên đưa tay sờ mu bàn tay gầy guộc của Tiêu Chiến, cậu thì thào nói một tiếng: “Ba ba, ba luôn nói với con phải làm một người lạc quan vui vẻ, bây giờ con đã làm được, vậy ba cũng phải làm được.”
“Tiêu Chiến, anh có sao không?” Vương Nhất Bác siết chặt vai anh, lo lắng nói: “Anh đừng làm em sợ!”
Tiêu Chiến nhắm mắt, một lát sau tỉnh lại, đáy mắt có chút hõm xuống, sắc mặt cũng tái nhợt yếu ớt.
“Tiêu Chiến… anh không sao chứ?” Vương Nhất Bác trầm mặc nhìn anh, nhẹ giọng hỏi.
Tiêu Chiến như chìm vào một giấc mơ đau khổ, phải mất một lúc lâu sau mới cất tiếng nói: “Vương Nhất Bác, anh buồn quá.”
Nói xong, hai dòng nước mắt trong veo chảy dài trên khóe mắt đỏ hoe, anh thút thít thút thít, từng giọt nước mắt rơi xuống trái tim Vương Nhất Bác như những nhát dao sắc bén.
“Đừng khóc …” Vương Nhất Bác siết chặt bàn tay lạnh lẽo, run giọng nói: “Bác sĩ không phải nói có cách sao? Chúng ta đều sẽ làm xét nghiệm tuỷ, nhất định sẽ khớp!”
Nhưng Tiêu Chiến dường như không nghe thấy, anh nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt với đôi mắt mờ mờ, dường như tất cả sức lực của anh đã bị rút hết: “… nhưng con vẫn còn nhỏ như vậy, đang khỏe mạnh mà sao … tại sao? Tự dưng lại mắc phải căn bệnh này. Có phải anh đã làm gì sai không? Ông trời muốn phạt anh … Vậy thì cứ phạt anh đi. Tại sao lại phải phạt con anh … “
Vương Nhất Bác vừa muốn nói gì đó, nhưng người trên vai đột nhiên mềm nhũn, liền ngã vào trong vòng tay của hắn.
“Tiêu Chiến–” Sợi dây căng trong lòng hắn đột nhiên đứt ra, hắn bế Tiêu Chiến lên chạy nhanh về phía phòng cấp cứu.
“Anh ấy chỉ vì quá đau buồn và suy nhược nên sẽ bị sốc nhẹ. Truyền nước xong, sẽ ổn. Trong thời gian tới, anh nên chú ý thư giãn đầu óc và chế độ ăn uống của Tiêu tiên sinh.”
Vương Nhất Bác cảm ơn bác sĩ, tiễn bác sĩ đi, hắn trở lại bên giường, tiếp tục nhìn Tiêu Chiến đang ngủ.
Locke lăn ra ngủ sau khi uống thuốc, hiện tại đang có một nữ y tá chăm sóc, để không làm con lo lắng, Vương Nhất Bác đã không xếp Tiêu Chiến và con vào cùng một khu.
Kể từ khi Locke đổ bệnh, Tiêu Chiến đã tiều tụy thấy rõ. Giờ anh chỉ như một lát mỏng khi nằm trên giường, cổ tay gầy guộc, cả mạch máu xanh nhạt có thể nhìn thấy rõ ràng.
Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào bộ dạng nhợt nhạt của anh, trong lòng hắn không khỏi dâng lên một cảm giác tội lỗi nặng nề. Sáu năm trước, Tiêu Chiến có lẽ muốn nói cho hắn biết chuyện mình mang thai, dù sao thì anh rất thích trẻ con, anh cũng đã mong đợi đứa trẻ đó lâu như vậy rồi.
Nhưng sau này, dù biết mình có thai mà quyết tâm bỏ đi như vậy thì chắc hẳn anh cũng rất đau lòng, khi sự thất vọng của một người lên đến đỉnh điểm cũng là lúc người đó hoàn toàn suy sụp.
Trong sáu năm đó, Tiêu Chiến đã trải qua một thời kỳ mang thai khó khăn, một mình nuôi nấng đứa trẻ, anh đã dồn hết tình yêu của mình cho đứa trẻ này, thậm chí bù đắp cả phần mà Vương Nhất Bác đã bỏ qua.
Vương Nhất Bác từng cho rằng cuộc sống của Tiêu Chiến đã đủ trọn vẹn và có lẽ anh không cần thêm tình yêu của mình. Nhưng nghĩ lại, khi còn nhỏ, mẹ anh ốm và qua đời, tình mẫu tử không còn, sau khi kết hôn, anh đã nghĩ rằng mình sẽ gặp được người thương, nhưng anh đã nhầm. Sau này, anh rời quê hương, một mình nuôi con, cuối cùng đứa con duy nhất của anh bị bệnh nặng.
Có lẽ nếu ngay từ đầu Tiêu Chiến không chọn lấy hắn, thì sau này sẽ không có chuyện gì xảy ra, cuộc sống của anh vẫn được bao bọc bởi hạnh phúc.
Thật không may, Tiêu Chiến đã gặp hắn.
Vương Nhất Bác biết rằng sự xuất hiện của mình giống như một tai họa đối với Tiêu Chiến, nhưng hắn lại ích kỷ biết ơn vì đời này có thể gặp Tiêu Chiến, chính sự xuất hiện của Tiêu Chiến đã cho hắn một tia nắng trong cuộc sống lạnh lẽo.
Đồng hồ lặng lẽ điểm qua từng giây, đợi hơn nửa giờ, Tiêu Chiến mới tỉnh, mở mắt ra, nhưng chỉ một giây đã ngồi dậy trên giường, “Locke thì sao!” Quá kích động, anh nắm tay Vương Nhất Bác, “Anh đang ở đâu, Locke ở đâu, Locke thế nào?!”
“Con không sao đâu!” Vương Nhất Bác ấn tay phải để anh không rút kim truyền dịch ra “Con ngủ thiếp đi sau khi uống thuốc, có người đang trông rồi.”
Tiêu Chiến phản ứng một lúc mới từ từ bình tĩnh lại, “… anh bị sao vậy, ngất à?”
“Ừm, vừa rồi anh bị ngất, đã truyền dịch dinh dưỡng nên sẽ không sao đâu.” Vương Nhất Bác nói.
Tiêu Chiến ngồi trên giường bệnh nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác vài giây, đột nhiên vẻ mặt trở nên nghiêm túc, “Vương Nhất Bác, anh muốn nói với em một chuyện.”
Vương Nhất Bác dường như đoán được anh định nói gì, “Có chuyện gì vậy?” Hắn căng thẳng hỏi.
“Về chuyện của Locke …” Tiêu Chiến siết chặt lòng bàn tay, từ từ tiết lộ những bí mật mà anh đã chôn chặt trong lòng suốt sáu năm, “… Năm nay con năm tuổi ba tháng, còn có, thằng bé là con ruột của em.”
Vừa nói ra lời này, thời gian như ngừng trôi, một lúc sau Vương Nhất Bác mới chậm rãi thở ra một hơi nóng, trong lòng như có một cái búa nặng rơi xuống đất.
Thấy tâm trạng Vương Nhất Bác dường như không có dao động quá lớn, Tiêu Chiến không khỏi có chút hoảng hốt, nắm lấy cánh tay Vương Nhất Bác, ánh mắt còn có chút cầu xin: “Nó là con trai của em, máu chảy trong người là một nửa của em. Cho nên … cho nên anh thật lòng mong em sẽ hợp tuỷ với con, dù anh không hợp, nếu em có thể hợp, anh sẽ cả đời cảm tạ em … “
“…” Vương Nhất Bác cau mày, nhìn hắn nói: “Anh nói cho em biết, chẳng qua là sợ em không chịu cho tuỷ? Em trong lòng anh là người như thế sao?”
“Không, anh chỉ …”
“Tiêu Chiến, em đã nói với anh em sẽ làm mọi cách để chữa khỏi bệnh cho Locke, cho dù nó có phải là con của em hay không.” Vương Nhất Bác vừa nói vừa đưa tay ra và ôm anh vào lòng, “Anh không bao giờ phải cảm ơn em. Em, người nên nói lời cảm ơn và xin lỗi, luôn là em. “
“Cảm ơn vì đã sinh ra con trai của chúng ta. Xin lỗi vì đã để anh một mình suốt bao nhiêu năm.”
Tiêu Chiến vốn nghĩ rằng mình có thể kìm được nước mắt, nhưng nghe những gì Vương Nhất Bác nói, bức tường trong trái tim mà anh đã ngụy trang nhiều năm như sụp đổ ngay lập tức, tình cảm của anh dành cho Vương Nhất Bác, cho dù anh có bắt mình quên đi như thế nào đi chăng nữa, thì sâu thẳm trong trái tim anh vẫn luôn có một chút hy vọng, nhưng anh sợ bị tổn thương, vì vậy anh giả vờ quên đi.
“Vương Nhất Bác… con sẽ không sao chứ?” Tiêu Chiến run rẩy nói.
“Đúng.” Giống như một lời hứa, Vương Nhất Bác nói đi nói lại với anh: “Nhất định sẽ như vậy.”
Đợi sức khỏe của Tiêu Chiến tốt hơn, Vương Nhất Bác đã đi làm xét nghiệm tủy xương với anh vào chiều hôm đó. Sau đó, cha Tiêu và Tiêu Khả cũng nghe tin này và lần lượt đi xét nghiệm. Theo bác sĩ, tỷ lệ ghép thành công giữa các thành viên trong gia đình có thể lên tới 50%.
Tiễn Tiêu ba và Tiêu Khả về, ba người họ mới ngồi ăn tối. Locke luôn là một đứa trẻ nhạy cảm và thông minh, hôm nay thấy ba ba thất thần, ông ngoại và dì vội chạy đến thì biết chắc mình có vấn đề về thể chất.
“Ba ba, ba ba không phải thích nhất là thịt bò sao? Sao bây giờ không ăn?” Locke cẩn thận gắp miếng thịt đã cắt nhỏ vào bát Tiêu Chiến, mắt to chớp chớp hỏi.
Dạ dày Tiêu Chiến không tốt, rất ít khi ăn thịt, thứ thịt anh thích duy nhất là thịt bò, nhìn thấy miếng thịt bò mà con trai mình để trong bát, Tiêu Chiến cảm thấy khó chịu, nhưng anh phải chịu đựng những cảm xúc hỗn loạn, anh cúi đầu cười nói: “Ba ba gần đây ăn không ngon, ăn không nhiều, vậy nên con ăn hộ ba nhé.”
“Chú Vương.” Locke quay đầu lại nhìn Vương Nhất Bác, tuy sắc mặt tái nhợt nhưng đôi mắt rất sáng: “Chú có thể chăm sóc ba ba của con không? Con sẽ trả ơn chú khi con xuất viện.”
Nghe con nói, Vương Nhất Bác không khỏi mềm lòng, hắn chạm vào mái tóc mềm mại của Locke và thì thầm: “Chú sẽ chăm sóc baba. Đừng lo. Hơn nữa, chú đã mua một chiếc xe hơi bốn bánh, chỉ đợi con xuất viện thôi, nên con phải nghe lời chị y tá, uống thuốc đúng giờ, không sợ tiêm, biết không?”
“Vâng.” Locke ngoan ngoãn gật đầu, sau đó cúi đầu nghiêm túc ăn cơm, một lúc sau bọn họ ăn xong cùng dọn dẹp bàn ăn, Locke đột nhiên đưa tay sờ mu bàn tay gầy guộc của Tiêu Chiến, cậu thì thào nói một tiếng: “Ba ba, ba luôn nói với con phải làm một người lạc quan vui vẻ, bây giờ con đã làm được, vậy ba cũng phải làm được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất