Chương 33
“Cô nói gì?!”
Vương Nhất Bác chỉ nghĩ đơn giản là mình đã nghe nhầm, cái tên “Vương Thần” đã lâu không nghe đến mức hắn thậm chí đã quên mất sự tồn tại của người này.
Catherine thận trọng trả lời: “Anh ta gửi cho tôi một báo cáo xét nghiệm tủy. Tôi đã nhờ một chuyên gia kiểm tra. Đó là sự thật. Anh ta còn yêu cầu tôi nói với ngài nếu ngài muốn anh ta hiến tủy, ngài phải tự mình đến gặp anh ta. Gặp nhau tại địa điểm đã sắp xếp.”
“Ở đâu?”
“Tôi sẽ gửi tin nhắn cho ngài thời gian và địa điểm …” Catherine nói với một chút lo lắng trong giọng nói, “Nhưng Vương tổng, nơi này khá nguy hiểm. Ngài phải cẩn thận khi đi một mình.”
Vương Nhất Bác cúp điện thoại, thấy Tiêu Chiến đang căng thẳng nhìn mình. Tiêu Chiến đang ở rất gần hắn, nhìn biểu cảm của anh thì có lẽ anh đã nghe được nội dung của cuộc trò chuyện.
“Trước tiên hãy xem kết quả đã.” Vương Nhất Bác cười với anh, ấm áp nói: “Bất kể kết quả như thế nào, Locke đều được cứu.”
Tiêu Chiến mím chặt môi nhìn anh, “Vương Thần sẽ cứu Locke chứ?”
“Ừ.” Vương Nhất Bác vẻ mặt kiên định, “Em nhất định sẽ để cho hắn đồng ý.”
Khi đến cửa phòng khám, Tiêu Chiến vẫn không khỏi cảm thấy lo lắng, anh hít sâu một hơi, mở cửa bước vào.
Bác sĩ nhìn lướt qua bảng báo cáo trong máy tính, nhanh chóng nói cho họ biết kết quả: “Anh Tiêu, theo kết quả xét nghiệm máu, thể chất của anh bình thường, không có thai.”
Nghe bác sĩ nói, Tiêu Chiến choáng váng.
Anh không thể biết được tâm trạng của mình lúc này như thế nào, giờ Locke đã tìm được tủy phù hợp nên việc sinh thêm một đứa con cũng không quá gấp gáp đối với anh. Hơn nữa, nếu một sinh mệnh được hình thành do hoàn cảnh ép buộc, thì đối với đứa trẻ đó là bất công ngay từ khi được sinh ra.
Điều khiến anh mâu thuẫn là Vương Thần có mối hận thù sâu sắc với họ, hắn ta nhất định sẽ không hiến tủy cho Locke một cách dễ dàng. Anh lo lắng không biết Vương Thần sẽ làm gì Vương Nhất Bác ngoài việc muốn lấy lại gia sản của gia đình họ Vương.
Rõ ràng tìm được tủy là một chuyện hạnh phúc, nhưng tại sao ông trời lại đặt họ vào tình thế trớ trêu như vậy?
“Tiêu Chiến.”
Nghe thấy Vương Nhất Bác gọi tên mình, Tiêu Chiến tỉnh táo lại, sánh bước cùng Vương Nhất Bác trong hành lang bệnh viện, vẻ mặt không có một chút vui mừng.
Anh biết Locke cũng là con của Vương Nhất Bác, việc yêu cầu Vương Nhất Bác hy sinh bất cứ thứ gì để cứu con là điều đương nhiên. Tuy nhiên, trong tiềm thức anh không coi Vương Nhất Bác là cha của Locke, lúc đầu Vương Nhất Bác có thể bỏ qua sự an toàn của anh vì tài sản, anh không tin rằng Vương Nhất Bác có thể từ bỏ tất cả những gì mình có vì Locke.
Trong phân tích cuối cùng, anh vẫn là không tin tưởng tuyệt đối vào Vương Nhất Bác.
“Đừng lo lắng, em sẽ gặp Vương Thần vào sáng mai. Nếu mọi việc suôn sẻ, Locke sẽ sớm được chữa khỏi.” Tiêu Chiến đang suy nghĩ thì nghe thấy Vương Nhất Bác nói.
“Ừm.” Tiêu Chiến nhìn anh với vẻ mặt lo lắng, “Anh đi cùng em được không?”
“Hắn ta gọi em đi một mình. Đó không phải là nơi tốt, đừng đi.”
“Vậy thì em có gặp nguy hiểm không?” Tiêu Chiến cau mày hỏi.
“Không.” Vương Nhất Bác siết chặt lòng bàn tay, an ủi: “Nếu hắn có cái gì muốn từ em, hắn sẽ không làm gì em.”
Vương Nhất Bác tuy nói như vậy nhưng Tiêu Chiến vẫn cảm thấy rất bối rối, ann linh cảm chuyến đi của Vương Nhất Bác sẽ không suôn sẻ, nhưng anh cũng không thể ngăn cản hắn tham gia cuộc hẹn lần này.
Sáng sớm ngày hôm sau, vùng núi phía nam thành phố.
Trong một nhà kho đổ nát, Vương Thần ngồi ngay ngắn sau một chiếc bàn dài, khí chất trên người có vẻ tiều tụy hơn so với sáu năm trước, nhưng vẻ kiêu ngạo và tham vọng trong mắt không hề giảm bớt chút nào.
Kể từ khi tài sản của Vương gia bị Vương Nhất Bác chiếm giữ sáu năm trước, gia đình Vương Thần đã chuyển ra nước ngoài định cư. Vương Thần đã bị Vương Nhất Bác bắn xuyên qua vai phải trong vụ bắt cóc đó, khiến gã phải mất hơn nửa năm để lấy lại sức sống.
Dù cuộc sống ở nước ngoài vẫn giàu có, sung túc nhưng trong lòng gã vẫn có một nỗi uất hận sâu sắc với Vương Nhất Bác, vì sự tồn tại của Vương Nhất Bác, một đứa con ngoài giá thú, gã không chỉ mất đi tất cả những gì đáng lẽ phải có mà còn phải chịu những tổn thương về mặt thể chất. Nhẹ là bị tật, thậm chí không nâng được vật nặng.
Trong những năm qua, mặc dù ở nước ngoài, họ vẫn chú ý đến hoạt động của Thịnh Nguyên, gã đang cố gắng một ngày nào đó lấy lại tất cả những gì thuộc về mình. Cho đến một thời gian trước, gã biết được rằng Vương Nhất Bác đang tìm kiếm một loại tủy trên khắp thế giới, và gã nghĩ rằng có lẽ đây là cơ hội của mình.
Gã dùng rất nhiều mối quan hệ để tìm ra tủy xương có thể hợp với con trai Vương Nhất Bác, nhưng gã không ngờ rằng thứ duy nhất có thể khớp lại chính là tủy của mình, nghe có chút buồn cười.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, gã bay về nước và liên lạc với Catherine, trợ lý cũ của ba gã, và hôm nay là bước cuối cùng trước khi thành công, gã muốn Vương Nhất Bác trả lại tất cả những gì hắn đã lấy.
Chừng mười lăm phút, cánh cổng sắt của nhà kho bị đẩy ra, Vương Nhất Bác bước vào, mặc một bộ âu phục màu đen, hắn không có vẻ gì là hoảng sợ, là một tư thế bình tĩnh vô cùng.
Đây là điều Vương Thần ghét nhất ở hắn, lúc đầu hắn đã ngấm ngầm đổi Thịnh Nguyên thành của riêng hắn với vẻ mặt này.
“Em trai, đã lâu không gặp, mấy năm nay em thế nào?” Vương Thần cười hỏi.
Vương Nhất Bác bước đến gần gã ngồi xuống, không khí trong nhà kho giống với vụ án bắt cóc sáu năm trước một cách khó hiểu, ngoại trừ Tiêu Chiến, người ở đối diện hắn, không hề bị bắt cóc.
“Tốt lắm.” Hắn cười.
“Mục đích hôm nay tao mời mày đến, tao nghĩ chắc mày cũng đoán được rồi.” Ngón tay Vương Thần bấm vào tài liệu đã chuẩn bị sẵn trên máy tính để bàn, “Thịnh Nguyên đã ở trong tay mày sáu năm, bây giờ cũng nên đã trả lại cho chủ sở hữu ban đầu của nó.”
“Được.” Vương Nhất Bác gật đầu, tựa hồ đã quyết định đơn giản, “Chỉ cần anh đồng ý hiến tủy, hôm nay tôi có thể ký.”
Không ngờ, hắn lại sẵn sàng như vậy, đến mức Vương Thần vốn đã quen với những mưu mô lừa lọc cũng hơi ngạc nhiên, “Mày thực sự muốn từ bỏ mọi thứ mà mình đã cố gắng rất nhiều vì con trai mình sao?”
“Ừ.” Vương Nhất Bác nhìn hắn, ánh mắt không chút dao động, “Chỉ cần anh nguyện ý cứu, tôi có thể nghe lời anh tất cả.”
“Có đáng không?” Vương Thần cười, “Nghe nói con trai của mày không có lớn lên ở bên cạnh mày.”
Vương Nhất Bác không nói nhiều mà thờ ơ nói: “Tôi đã bỏ qua một lần rồi. Lần này tôi biết chính xác mình muốn gì.”
“Ừm, vậy mày có thể ký tên.” Vương Thần đẩy văn kiện đến trước mặt, cười nói: “Chỉ cần mày ký, con trai mày sẽ được cứu.”
Vương Nhất Bác mở tài liệu ra xem một hồi, sau đó nhanh chóng cầm bút ký tên vào cột chữ ký ở những trang trước. Nhưng khi lật đến trang cuối cùng đọc văn bản xác nhận chuyển nhượng quyền sở hữu của Thịnh Nguyên Jewelry, tài sản cốt lõi của Vương gia, hắn đã đặt bút xuống, dừng hành động.
Trái tim Vương Thần thắt lại, gã cau mày hỏi: “Sao mày không ký?”
“Trang cuối cùng …” Vương Nhất Bác không vội vàng nhìn anh nói: “Sau khi anh hiến tủy, tôi sẽ tự mình ký. Hiện tại tôi sẽ không ký nữa.”
Vương Thần sợ hãi đứng lên, đập bàn, “Bây giờ, mày còn muốn chơi với tao?! Nếu mày không ký hôm nay, không ai trong chúng ta sẽ có thể rời đi!”
Ai biết Vương Nhất Bác cũng không sợ hãi, “Tôi, Vương Nhất Bác nói lời giữ lời. Chỉ cần anh hiến tủy, tôi sẽ cho anh tất cả tài sản của Thịnh Nguyên. Nhưng hiện tại tôi không ký tên, nếu tôi và anh chết ở đây thì cũng vô ích!”
Nghe được lời nói của Vương Nhất Bác, ánh mắt Vương Thằn lập tức trở nên dữ tợn, rút dao găm từ thắt lưng người phía sau, cắm xuống bàn đập mạnh một cái, “Sáu năm trước, mày bắn vào vai tao, hôm nay mày phải trả lại. Được rồi, không cần ký tên. Dùng con dao găm này tự đâm vào ngực mày, tao sẽ thả mày đi.”
Gã nhìn Vương Nhất Bác một cách bạo ngược và nói thêm: “Đừng lo lắng, tao không muốn tính mạng của mày. Chỉ cần đâm vào ngực bên phải. Mày không làm tổn thương tim, cũng không chết.”
Con dao găm trên bàn tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, Vương Nhất Bác nghiêm nghị nhìn nó, giống như quay trở lại sáu năm trước, hắn nhìn cảnh con dao sắc bén cắm vào trong cơ thể Tiêu Chiến.
Hắn hít một hơi thật sâu cầm lấy con dao găm trước sự kinh ngạc của mọi người, sau đó, trước khi những người khác kịp phản ứng, hắn lật cổ tay, con dao găm đâm thẳng vào ngực hắn.
Trong sự đau đớn, hắn mở miệng, nhưng không thành tiếng. Đang lúc máu tươi tóe ra, hắn nhìn thấy cảnh hôn lễ sáu năm trước, hắn đeo nhẫn cho Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cười với hắn một cách ngượng ngùng dịu dàng, hắn đã lâu không nhìn thấy Tiêu Chiếu cười như thế.
——Có phải sẽ đau đớn như vậy khi bị một lưỡi dao sắc nhọn đâm xuyên qua da thịt?
——Xin lỗi, Tiêu Chiến, cho tới bây giờ em mới cảm nhận được.
*
Tiêu Chiến hồi hộp chờ Vương Nhất Bác trở lại trong bệnh viện, nhưng anh không ngờ rằng Vương Thần lại đến một mình với dáng vẻ vội vàng.
“Vương Thần, còn Nhất Bác, anh đã làm gì em ấy vậy?!” Anh nắm lấy cánh tay Vương Thần đầy xúc động.
Vương Thần vẻ mặt ảm đạm quay mặt đi, “Nó đang ở đâu, không phải mày gọi cho nó sẽ biết à.”
Trong thời gian Vương Nhất Bác vắng mặt, Tiêu Chiến luôn cảm thấy tim mình đập loạn xạ, dường như có điều gì đó nguy hiểm sắp xảy ra.
Tiêu Chiến liếc Vương Thần một cái thật sắc, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại di động ra và bấm số của Vương Nhất Bác. Điện thoại đổ chuông hơn chục lần không có ai trả lời, chỉ một giây trước khi chuyển đến hộp thư thoại, điện thoại thực sự đã được kết nối.
“Vương Nhất Bác, là em sao? Sao lâu như vậy mới nghe điện thoại? Có chuyện gì sao?” Anh sốt sắng hỏi.
“… Tiêu tiên sinh, là tôi.” Một lúc, giọng của trợ lý Catherine truyền đến, ” Vương tổng bây giờ… đang họp nên không tiện nghe điện thoại.”
“Em ấy quay lại công ty dự cuộc họp à?” Tiêu Chiến bối rối hỏi.
“Đúng.” Catherine dừng lại trước khi giải thích: “Vì vấn đề phân phối vốn cổ phần, các cổ đông đã đến công ty gây rắc rối. Vương tổng hiện đang giải quyết.”
“À …” Nghe cô nói lời này, Tiêu Chiến mới buông tha trong lòng một chút, thở phào nhẹ nhõm nói: “Vậy xong việc để em ấy gọi lại cho tôi, tôi có chuyện muốn hỏi.”
“Được rồi, Tiêu tiên sinh.”
*
Trong nền y học hiện nay, ghép tủy không cần lấy tủy mà tế bào gốc tạo máu được lấy từ máu ngoại vi. Vì kết quả trùng hợp cao của Vương Thần và Locke nên hắn ta chỉ cần được tiêm thuốc vận động vào tĩnh mạch trong vài ngày rồi thu thập tế bào gốc tạo máu.
Buổi chiều sau khi Vương Thần nhập viện, Tiêu Chiến nhận được điện thoại của Vương Nhất Bác, hắn nói là bởi vì buổi sáng cổ đông làm phiền, giọng nói cuối cuộc gọi có vẻ hơi mệt mỏi.
“Tiêu Chiến, Vương Thần đã đến bệnh viện chưa?”
“Đến rồi, đã khám sức khỏe xong, mức độ tương thích với Locke rất cao.” Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm nói: “Cảm ơn em, nếu không có em, anh ta nhất định sẽ không đồng ý sớm như vậy. “
“Nên là …” Vương Nhất Bác chưa kịp nói xong đã ho khan một tiếng, Tiêu Chiến bị giọng nói suy yếu làm cho giật mình.
“Sao vậy? Em có sao không?!” Anh vội vàng hỏi.
“Không sao, em bị cảm.” Vương Nhất Bác hít vài hơi, giọng nói có vẻ yếu hơn một chút. “Công ty em mấy ngày nay nhiều việc, anh phải vất vả ở viện một mình. Anh nhớ thông báo với em ngay khi ghép tuỷ cho Locke thành công.”
“Được rồi, ba bốn ngày nữa sẽ phẫu thuật, anh sẽ chăm sóc Locke.” Tiêu Chiến nói như đang suy nghĩ điều gì đó, “Còn nữa, em thuyết phục Vương Thần như thế nào, anh nghĩ anh ta không dễ đối phó như vậy.”
“Không có chuyện gì, anh ta chỉ muốn tài sản và tiền bạc, cứ đưa cho anh ta.” Vương Nhất Bác thờ ơ đáp.
“Dù thế nào anh vẫn phải cảm ơn em về vấn đề này. Ổn rồi. Anh sẽ thông báo cho em ngay khi ca phẫu thuật của Locke kết thúc.”
Sau đó họ trò chuyện thêm vài câu nữa, trước khi kết thúc cuộc gọi, Vương Nhất Bác im lặng trong vài giây, như thể hắn có điều gì đó muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ để lại câu “Chăm sóc tốt cho Locke và chăm sóc cho chính mình” và cúp máy.
Nhìn màn hình điện thoại tối đen, Tiêu Chiến dường như cảm nhận được điều gì đó sâu thẳm trong lòng, nhưng lại không thể tìm ra.
Bốn ngày sau, mọi thứ đã sẵn sàng, cuối cùng Locke cũng được ghép tủy. Tiêu Chiến hồi hộp đứng ngoài phòng mổ đến mức gần như tắt thở. Cho đến khi ca mổ kết thúc, bác sĩ bước ra nói với anh cùng với nụ cười” Chúc mừng anh, ca mổ thành công tốt đẹp!” Cứ như trải qua sinh tử, anh không tự chủ được mà ngã ngửa ra ghế ngồi.
Sau khi sắp xếp xong cho Locke, anh gọi vào điện thoại của Vương Nhất Bác, muốn thông báo tin vui đến hắn càng sớm càng tốt.
“Tốt rồi… tốt rồi!”
Vương Nhất Bác rất cao hứng, lặp đi lặp lại câu này mấy lần, một lúc lâu sau mới thở phào nhẹ nhõm, dừng lại, sau đó thấp giọng nói với Tiêu Chiến: “Tiêu Chiến, em đau quá, anh có thể đến với em được không?”
Vương Nhất Bác chỉ nghĩ đơn giản là mình đã nghe nhầm, cái tên “Vương Thần” đã lâu không nghe đến mức hắn thậm chí đã quên mất sự tồn tại của người này.
Catherine thận trọng trả lời: “Anh ta gửi cho tôi một báo cáo xét nghiệm tủy. Tôi đã nhờ một chuyên gia kiểm tra. Đó là sự thật. Anh ta còn yêu cầu tôi nói với ngài nếu ngài muốn anh ta hiến tủy, ngài phải tự mình đến gặp anh ta. Gặp nhau tại địa điểm đã sắp xếp.”
“Ở đâu?”
“Tôi sẽ gửi tin nhắn cho ngài thời gian và địa điểm …” Catherine nói với một chút lo lắng trong giọng nói, “Nhưng Vương tổng, nơi này khá nguy hiểm. Ngài phải cẩn thận khi đi một mình.”
Vương Nhất Bác cúp điện thoại, thấy Tiêu Chiến đang căng thẳng nhìn mình. Tiêu Chiến đang ở rất gần hắn, nhìn biểu cảm của anh thì có lẽ anh đã nghe được nội dung của cuộc trò chuyện.
“Trước tiên hãy xem kết quả đã.” Vương Nhất Bác cười với anh, ấm áp nói: “Bất kể kết quả như thế nào, Locke đều được cứu.”
Tiêu Chiến mím chặt môi nhìn anh, “Vương Thần sẽ cứu Locke chứ?”
“Ừ.” Vương Nhất Bác vẻ mặt kiên định, “Em nhất định sẽ để cho hắn đồng ý.”
Khi đến cửa phòng khám, Tiêu Chiến vẫn không khỏi cảm thấy lo lắng, anh hít sâu một hơi, mở cửa bước vào.
Bác sĩ nhìn lướt qua bảng báo cáo trong máy tính, nhanh chóng nói cho họ biết kết quả: “Anh Tiêu, theo kết quả xét nghiệm máu, thể chất của anh bình thường, không có thai.”
Nghe bác sĩ nói, Tiêu Chiến choáng váng.
Anh không thể biết được tâm trạng của mình lúc này như thế nào, giờ Locke đã tìm được tủy phù hợp nên việc sinh thêm một đứa con cũng không quá gấp gáp đối với anh. Hơn nữa, nếu một sinh mệnh được hình thành do hoàn cảnh ép buộc, thì đối với đứa trẻ đó là bất công ngay từ khi được sinh ra.
Điều khiến anh mâu thuẫn là Vương Thần có mối hận thù sâu sắc với họ, hắn ta nhất định sẽ không hiến tủy cho Locke một cách dễ dàng. Anh lo lắng không biết Vương Thần sẽ làm gì Vương Nhất Bác ngoài việc muốn lấy lại gia sản của gia đình họ Vương.
Rõ ràng tìm được tủy là một chuyện hạnh phúc, nhưng tại sao ông trời lại đặt họ vào tình thế trớ trêu như vậy?
“Tiêu Chiến.”
Nghe thấy Vương Nhất Bác gọi tên mình, Tiêu Chiến tỉnh táo lại, sánh bước cùng Vương Nhất Bác trong hành lang bệnh viện, vẻ mặt không có một chút vui mừng.
Anh biết Locke cũng là con của Vương Nhất Bác, việc yêu cầu Vương Nhất Bác hy sinh bất cứ thứ gì để cứu con là điều đương nhiên. Tuy nhiên, trong tiềm thức anh không coi Vương Nhất Bác là cha của Locke, lúc đầu Vương Nhất Bác có thể bỏ qua sự an toàn của anh vì tài sản, anh không tin rằng Vương Nhất Bác có thể từ bỏ tất cả những gì mình có vì Locke.
Trong phân tích cuối cùng, anh vẫn là không tin tưởng tuyệt đối vào Vương Nhất Bác.
“Đừng lo lắng, em sẽ gặp Vương Thần vào sáng mai. Nếu mọi việc suôn sẻ, Locke sẽ sớm được chữa khỏi.” Tiêu Chiến đang suy nghĩ thì nghe thấy Vương Nhất Bác nói.
“Ừm.” Tiêu Chiến nhìn anh với vẻ mặt lo lắng, “Anh đi cùng em được không?”
“Hắn ta gọi em đi một mình. Đó không phải là nơi tốt, đừng đi.”
“Vậy thì em có gặp nguy hiểm không?” Tiêu Chiến cau mày hỏi.
“Không.” Vương Nhất Bác siết chặt lòng bàn tay, an ủi: “Nếu hắn có cái gì muốn từ em, hắn sẽ không làm gì em.”
Vương Nhất Bác tuy nói như vậy nhưng Tiêu Chiến vẫn cảm thấy rất bối rối, ann linh cảm chuyến đi của Vương Nhất Bác sẽ không suôn sẻ, nhưng anh cũng không thể ngăn cản hắn tham gia cuộc hẹn lần này.
Sáng sớm ngày hôm sau, vùng núi phía nam thành phố.
Trong một nhà kho đổ nát, Vương Thần ngồi ngay ngắn sau một chiếc bàn dài, khí chất trên người có vẻ tiều tụy hơn so với sáu năm trước, nhưng vẻ kiêu ngạo và tham vọng trong mắt không hề giảm bớt chút nào.
Kể từ khi tài sản của Vương gia bị Vương Nhất Bác chiếm giữ sáu năm trước, gia đình Vương Thần đã chuyển ra nước ngoài định cư. Vương Thần đã bị Vương Nhất Bác bắn xuyên qua vai phải trong vụ bắt cóc đó, khiến gã phải mất hơn nửa năm để lấy lại sức sống.
Dù cuộc sống ở nước ngoài vẫn giàu có, sung túc nhưng trong lòng gã vẫn có một nỗi uất hận sâu sắc với Vương Nhất Bác, vì sự tồn tại của Vương Nhất Bác, một đứa con ngoài giá thú, gã không chỉ mất đi tất cả những gì đáng lẽ phải có mà còn phải chịu những tổn thương về mặt thể chất. Nhẹ là bị tật, thậm chí không nâng được vật nặng.
Trong những năm qua, mặc dù ở nước ngoài, họ vẫn chú ý đến hoạt động của Thịnh Nguyên, gã đang cố gắng một ngày nào đó lấy lại tất cả những gì thuộc về mình. Cho đến một thời gian trước, gã biết được rằng Vương Nhất Bác đang tìm kiếm một loại tủy trên khắp thế giới, và gã nghĩ rằng có lẽ đây là cơ hội của mình.
Gã dùng rất nhiều mối quan hệ để tìm ra tủy xương có thể hợp với con trai Vương Nhất Bác, nhưng gã không ngờ rằng thứ duy nhất có thể khớp lại chính là tủy của mình, nghe có chút buồn cười.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, gã bay về nước và liên lạc với Catherine, trợ lý cũ của ba gã, và hôm nay là bước cuối cùng trước khi thành công, gã muốn Vương Nhất Bác trả lại tất cả những gì hắn đã lấy.
Chừng mười lăm phút, cánh cổng sắt của nhà kho bị đẩy ra, Vương Nhất Bác bước vào, mặc một bộ âu phục màu đen, hắn không có vẻ gì là hoảng sợ, là một tư thế bình tĩnh vô cùng.
Đây là điều Vương Thần ghét nhất ở hắn, lúc đầu hắn đã ngấm ngầm đổi Thịnh Nguyên thành của riêng hắn với vẻ mặt này.
“Em trai, đã lâu không gặp, mấy năm nay em thế nào?” Vương Thần cười hỏi.
Vương Nhất Bác bước đến gần gã ngồi xuống, không khí trong nhà kho giống với vụ án bắt cóc sáu năm trước một cách khó hiểu, ngoại trừ Tiêu Chiến, người ở đối diện hắn, không hề bị bắt cóc.
“Tốt lắm.” Hắn cười.
“Mục đích hôm nay tao mời mày đến, tao nghĩ chắc mày cũng đoán được rồi.” Ngón tay Vương Thần bấm vào tài liệu đã chuẩn bị sẵn trên máy tính để bàn, “Thịnh Nguyên đã ở trong tay mày sáu năm, bây giờ cũng nên đã trả lại cho chủ sở hữu ban đầu của nó.”
“Được.” Vương Nhất Bác gật đầu, tựa hồ đã quyết định đơn giản, “Chỉ cần anh đồng ý hiến tủy, hôm nay tôi có thể ký.”
Không ngờ, hắn lại sẵn sàng như vậy, đến mức Vương Thần vốn đã quen với những mưu mô lừa lọc cũng hơi ngạc nhiên, “Mày thực sự muốn từ bỏ mọi thứ mà mình đã cố gắng rất nhiều vì con trai mình sao?”
“Ừ.” Vương Nhất Bác nhìn hắn, ánh mắt không chút dao động, “Chỉ cần anh nguyện ý cứu, tôi có thể nghe lời anh tất cả.”
“Có đáng không?” Vương Thần cười, “Nghe nói con trai của mày không có lớn lên ở bên cạnh mày.”
Vương Nhất Bác không nói nhiều mà thờ ơ nói: “Tôi đã bỏ qua một lần rồi. Lần này tôi biết chính xác mình muốn gì.”
“Ừm, vậy mày có thể ký tên.” Vương Thần đẩy văn kiện đến trước mặt, cười nói: “Chỉ cần mày ký, con trai mày sẽ được cứu.”
Vương Nhất Bác mở tài liệu ra xem một hồi, sau đó nhanh chóng cầm bút ký tên vào cột chữ ký ở những trang trước. Nhưng khi lật đến trang cuối cùng đọc văn bản xác nhận chuyển nhượng quyền sở hữu của Thịnh Nguyên Jewelry, tài sản cốt lõi của Vương gia, hắn đã đặt bút xuống, dừng hành động.
Trái tim Vương Thần thắt lại, gã cau mày hỏi: “Sao mày không ký?”
“Trang cuối cùng …” Vương Nhất Bác không vội vàng nhìn anh nói: “Sau khi anh hiến tủy, tôi sẽ tự mình ký. Hiện tại tôi sẽ không ký nữa.”
Vương Thần sợ hãi đứng lên, đập bàn, “Bây giờ, mày còn muốn chơi với tao?! Nếu mày không ký hôm nay, không ai trong chúng ta sẽ có thể rời đi!”
Ai biết Vương Nhất Bác cũng không sợ hãi, “Tôi, Vương Nhất Bác nói lời giữ lời. Chỉ cần anh hiến tủy, tôi sẽ cho anh tất cả tài sản của Thịnh Nguyên. Nhưng hiện tại tôi không ký tên, nếu tôi và anh chết ở đây thì cũng vô ích!”
Nghe được lời nói của Vương Nhất Bác, ánh mắt Vương Thằn lập tức trở nên dữ tợn, rút dao găm từ thắt lưng người phía sau, cắm xuống bàn đập mạnh một cái, “Sáu năm trước, mày bắn vào vai tao, hôm nay mày phải trả lại. Được rồi, không cần ký tên. Dùng con dao găm này tự đâm vào ngực mày, tao sẽ thả mày đi.”
Gã nhìn Vương Nhất Bác một cách bạo ngược và nói thêm: “Đừng lo lắng, tao không muốn tính mạng của mày. Chỉ cần đâm vào ngực bên phải. Mày không làm tổn thương tim, cũng không chết.”
Con dao găm trên bàn tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, Vương Nhất Bác nghiêm nghị nhìn nó, giống như quay trở lại sáu năm trước, hắn nhìn cảnh con dao sắc bén cắm vào trong cơ thể Tiêu Chiến.
Hắn hít một hơi thật sâu cầm lấy con dao găm trước sự kinh ngạc của mọi người, sau đó, trước khi những người khác kịp phản ứng, hắn lật cổ tay, con dao găm đâm thẳng vào ngực hắn.
Trong sự đau đớn, hắn mở miệng, nhưng không thành tiếng. Đang lúc máu tươi tóe ra, hắn nhìn thấy cảnh hôn lễ sáu năm trước, hắn đeo nhẫn cho Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cười với hắn một cách ngượng ngùng dịu dàng, hắn đã lâu không nhìn thấy Tiêu Chiếu cười như thế.
——Có phải sẽ đau đớn như vậy khi bị một lưỡi dao sắc nhọn đâm xuyên qua da thịt?
——Xin lỗi, Tiêu Chiến, cho tới bây giờ em mới cảm nhận được.
*
Tiêu Chiến hồi hộp chờ Vương Nhất Bác trở lại trong bệnh viện, nhưng anh không ngờ rằng Vương Thần lại đến một mình với dáng vẻ vội vàng.
“Vương Thần, còn Nhất Bác, anh đã làm gì em ấy vậy?!” Anh nắm lấy cánh tay Vương Thần đầy xúc động.
Vương Thần vẻ mặt ảm đạm quay mặt đi, “Nó đang ở đâu, không phải mày gọi cho nó sẽ biết à.”
Trong thời gian Vương Nhất Bác vắng mặt, Tiêu Chiến luôn cảm thấy tim mình đập loạn xạ, dường như có điều gì đó nguy hiểm sắp xảy ra.
Tiêu Chiến liếc Vương Thần một cái thật sắc, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại di động ra và bấm số của Vương Nhất Bác. Điện thoại đổ chuông hơn chục lần không có ai trả lời, chỉ một giây trước khi chuyển đến hộp thư thoại, điện thoại thực sự đã được kết nối.
“Vương Nhất Bác, là em sao? Sao lâu như vậy mới nghe điện thoại? Có chuyện gì sao?” Anh sốt sắng hỏi.
“… Tiêu tiên sinh, là tôi.” Một lúc, giọng của trợ lý Catherine truyền đến, ” Vương tổng bây giờ… đang họp nên không tiện nghe điện thoại.”
“Em ấy quay lại công ty dự cuộc họp à?” Tiêu Chiến bối rối hỏi.
“Đúng.” Catherine dừng lại trước khi giải thích: “Vì vấn đề phân phối vốn cổ phần, các cổ đông đã đến công ty gây rắc rối. Vương tổng hiện đang giải quyết.”
“À …” Nghe cô nói lời này, Tiêu Chiến mới buông tha trong lòng một chút, thở phào nhẹ nhõm nói: “Vậy xong việc để em ấy gọi lại cho tôi, tôi có chuyện muốn hỏi.”
“Được rồi, Tiêu tiên sinh.”
*
Trong nền y học hiện nay, ghép tủy không cần lấy tủy mà tế bào gốc tạo máu được lấy từ máu ngoại vi. Vì kết quả trùng hợp cao của Vương Thần và Locke nên hắn ta chỉ cần được tiêm thuốc vận động vào tĩnh mạch trong vài ngày rồi thu thập tế bào gốc tạo máu.
Buổi chiều sau khi Vương Thần nhập viện, Tiêu Chiến nhận được điện thoại của Vương Nhất Bác, hắn nói là bởi vì buổi sáng cổ đông làm phiền, giọng nói cuối cuộc gọi có vẻ hơi mệt mỏi.
“Tiêu Chiến, Vương Thần đã đến bệnh viện chưa?”
“Đến rồi, đã khám sức khỏe xong, mức độ tương thích với Locke rất cao.” Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm nói: “Cảm ơn em, nếu không có em, anh ta nhất định sẽ không đồng ý sớm như vậy. “
“Nên là …” Vương Nhất Bác chưa kịp nói xong đã ho khan một tiếng, Tiêu Chiến bị giọng nói suy yếu làm cho giật mình.
“Sao vậy? Em có sao không?!” Anh vội vàng hỏi.
“Không sao, em bị cảm.” Vương Nhất Bác hít vài hơi, giọng nói có vẻ yếu hơn một chút. “Công ty em mấy ngày nay nhiều việc, anh phải vất vả ở viện một mình. Anh nhớ thông báo với em ngay khi ghép tuỷ cho Locke thành công.”
“Được rồi, ba bốn ngày nữa sẽ phẫu thuật, anh sẽ chăm sóc Locke.” Tiêu Chiến nói như đang suy nghĩ điều gì đó, “Còn nữa, em thuyết phục Vương Thần như thế nào, anh nghĩ anh ta không dễ đối phó như vậy.”
“Không có chuyện gì, anh ta chỉ muốn tài sản và tiền bạc, cứ đưa cho anh ta.” Vương Nhất Bác thờ ơ đáp.
“Dù thế nào anh vẫn phải cảm ơn em về vấn đề này. Ổn rồi. Anh sẽ thông báo cho em ngay khi ca phẫu thuật của Locke kết thúc.”
Sau đó họ trò chuyện thêm vài câu nữa, trước khi kết thúc cuộc gọi, Vương Nhất Bác im lặng trong vài giây, như thể hắn có điều gì đó muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ để lại câu “Chăm sóc tốt cho Locke và chăm sóc cho chính mình” và cúp máy.
Nhìn màn hình điện thoại tối đen, Tiêu Chiến dường như cảm nhận được điều gì đó sâu thẳm trong lòng, nhưng lại không thể tìm ra.
Bốn ngày sau, mọi thứ đã sẵn sàng, cuối cùng Locke cũng được ghép tủy. Tiêu Chiến hồi hộp đứng ngoài phòng mổ đến mức gần như tắt thở. Cho đến khi ca mổ kết thúc, bác sĩ bước ra nói với anh cùng với nụ cười” Chúc mừng anh, ca mổ thành công tốt đẹp!” Cứ như trải qua sinh tử, anh không tự chủ được mà ngã ngửa ra ghế ngồi.
Sau khi sắp xếp xong cho Locke, anh gọi vào điện thoại của Vương Nhất Bác, muốn thông báo tin vui đến hắn càng sớm càng tốt.
“Tốt rồi… tốt rồi!”
Vương Nhất Bác rất cao hứng, lặp đi lặp lại câu này mấy lần, một lúc lâu sau mới thở phào nhẹ nhõm, dừng lại, sau đó thấp giọng nói với Tiêu Chiến: “Tiêu Chiến, em đau quá, anh có thể đến với em được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất