Trùng Sinh Chi Hạ Nhật Vãn Sâm
Chương 38
Khi Lê Quân Kì tỉnh dậy, hắn nghe thấy tiếng chim hót dễ nghe vào sáng sớm và tiếng chìa khoá va vào cửa.
Giấc mộng kì dị đêm qua, tới giờ Lê Quân Kì nghĩ đến vẫn cảm thấy lồng ngực đau tới co rút, trong nhất thời, hắn không phân rõ nổi đâu là hiện thực đâu là trong mơ.
Mà lúc này, tiếng chìa khoá và cửa va vào nhau ngày càng rõ ràng.
- - tiếng cửa và chìa khóa va chạn vào nhau?
Hai tay Lê Quân Kì vòng lại thật nhanh, cảm giác thân thể trần trụi trong vòng tay vẫn luôn sưởi ấm cho mình, hắn thầm nghĩ:" A... Không phải anh Đình... Vậy là ai nhỉ?"
"Hửm?... Quân Kì..." Tựa như cảm nhận được Lê Quân Kì khẽ nhúc nhích, Cố Đình Kha cũng tỉnh lại ngay sau đó, anh ngẩng đầu lên, giữ nguyên tư thế khó khăn này mà hôn Lê Quân Kì một cái.
"Đình Kha... Tôi gọi di động cho cậu mà cậu không nghe, tôi nghĩ là chúng ta cần phải thảo luận thật kĩ về cái văn kiện kia..." Theo tiếng bước chân tới gần phòng khách, giọng nói Lê Quân Minh đột nhiên vang lên.
Điều này khiến hai người vẫn đang trắng trợn trần truồng nằm bên cửa sổ sát đất đang mơ màng tiến hành nụ hôn chào buổi sáng hoàn toàn bừng tỉnh.
Hai người tách môi ra, Cố Đình Kha hơi sầu lo nhìn chằm chằm vào hai mắt Lê Quân Kì, cánh tay chắc khỏe vòng trên lưng Lê Quân Kì, nhưng nhiệt độ nóng bỏng nơi lòng bàn tay đã tiết lộ sự lo lắng của anh.
- -" Quân Kì, em là của anh."
Bóng dáng Cố Đình Kha sau khi nói lời này rồi cố chấp bảo vệ hũ tro cốt ở kiếp trước bỗng trồng đè lên người đang chăm chú nhìn hắn ở kiếp này.
Nháy mắt này, Lê Quân Kì cảm thấy tim hắn bắt đầu đập nhanh lên.
"Em là của anh." Hắn nhẹ nhàng nói.
Ngay khi vừa dứt lời, Cố Đình Kha vẫn đang căng thẳng chợt thả lỏng, trên mặt lộ r nụ cười nhợt nhạt nhưng lại vô cùng ôn nhu dịu dàng.
Ánh nắng chiếu qua cửa sổ sát đất chạm lên nụ cười của anh, giây phút này, Lê Quân Kì cảm thấy bản thân muốn lưu giữ lại nụ cười này, tâm tình này ào ạt như sắp phá tan lồng ngực hắn, nhấn hắt chết chìm.
- - đời này, hắn không bao giờ muốn nhìn thấy một Cố Đình Kha trầm mặc, bi thương như trong giấc mơ kia nữa.
...
"Đệt mẹ..." Nghe được một tiếng hít khí kinh ngạc, Lê Quân Kì biết anh trai hắn đã nhìn thấy hết thảy.
Lê Quân Kì ngẩng đầu nhìn anh trai đang đứng ở cửa phòng khách, trên tay còn đang cầm một tập văn kiện.
Có thể khiến cho người anh trai luôn theo hướng ôn hoà nho nhã này của hắn phun ra câu chửi thề như vậy... Xem ra, anh trai có hơi tức giận rồi.
"Hai người..." Khuôn mặt tuấn tú dịu dàng của Lê Quân Minh lúc này đỏ bừng bừng, ném bỏ văn kiện trong tay đi, vài bước đi tới trước mặt hai người đang loã thể phía trước, tung quyền đầu tiên hướng tới Cố Đình Kha:" Em trai lão tử mà cậu cũng giám mơ tưởng?!!!"
"...Anh." Cú đấm này thật sự đánh lên da thịt, nhưng là bị Lê Quân Kì chặn được.
Lý trí vốn bị lửa giận thiêu đốt tới không còn tí gì của Lê Quân Minh bắt đầu trở lại, anh thở hổn hển, mạch máu trên trán như sắp vỡ toạc ra.
"Anh ơi, em yêu anh Đình."
Là câu nói đơn giản vậy thôi mà lại như một gáo nước lạnh dội xuống cơn giận dữ của Lê Quân Minh, khiến nó tắt ngúm.
Lê Quân Minh giống như một quả bóng bay bị thổi phồng hết cỡ rồi lại bị kim đâm vào vậy, cơn tức giận trong bụng đột nhiên chạy đi, cả người có chút uất ức, trông ủ rũ hẳn đi.
Anh chậm rãi thu tay lại, hơi suy sụp ngồi xuống sô pha, nửa ngày chưa thấy nói lời nào, qua một hồi lâu sau, mới lên tiếng:" Mau mặc quần áo vào đi, để như vậy trông có ra thể thống gì không?"
Lê Quân Kì ngẩn ra, quay đầu nhìn Cố Đình Kha.
Nếu câu nói vừa rồi của hắn đối với anh trai là nước, thì đối với Cố Đình Kha mà nói, nó lại là rượu. Người trước mắt này mặc một chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, cơ ngực màu lúa mạch loã lồ, giương một đôi mắt có men làm say lòng người, cảm động nhìn hắn.
"Mặc quần áo đi." Ánh mắt Lê Quân Kì nhu hoà đi, nhẹ nhàng nói với Cố Đình Kha đã bớt trầm ổn và phúc hắc.
Cố Đình Kha nghe vậy, nở một nụ cười sảng khoái, gật gật đầu.
"Bớt quăng cơm chó lại cho tôi." Thanh âm rầu rĩ của Lê Quân Minh truyền đến, giọng điệu như thể đang đau khổ vì bị bỏ rơi.
...
Sau khi hai người Cố Đình Kha và Lê Quân Kì thay quần áo xong, lại phát hiện ra Lê Quân Minh vẫn giữ nguyên tư thế ngồi trên sô pha, tới cả văn kiện cũng không nhặt lên.
Tập văn kiện màu xanh rơi trên mặt đất, có vẻ hơi đáng thương.
"Năm đó, khi em quấn quýt si mê Sở Khanh Hoa." Lê Quân Minh đợi em trai và Cố Đình Kha ngồi vào chỗ xong, mới nói:" Lúc đó anh đã biết được tính hướng của em rồi."
Lê Quân Kì đờ ra, mà Cố Đình Kha ngồi bên cạnh khi nghe đến:" Từng quấn quýt si mê Sở Khanh Hoa." Thì theo bản băng xiết chặt năm ngón tay thon dài thành quyền.
"Năm đó anh từng thấy Sở Khanh Hoa và một số người khác phát sinh ít quan hệ không tốt lắm... Nên anh vẫn luôn không thích y. " Lê Quân Minh tiếp tục nói:" Vốn định chờ em lớn thêm một chút, rồi từ từ thuyết phục em cách xa y ra."
"Nhưng mà, lúc em 15 tuổi, chắc là do bị bệnh một thời gian, lâu không ở cùng một chỗ với Sở Khanh Hoa, sau này cũng dần dần không hợp rồi rời xa y."
Bị bệnh một thời gian...
Thực ra... Đâu chỉ đơn giản là bị bệnh đâu...
Lê Quân Kì đưa tay đặt lên bàn tay đang nắm thành quyền của Cố Đình Kha, yên lặng trấn an anh, trong đầu lại loé lên hình ảnh ngày trước--
"Quân Kì, sao gần đây không thấy em liên lạc với anh Sở của em vậy?"
"Anh, sao tự dưng anh lại nhắc tới y?"
"Hôm nay, lúc đang chơi bóng rổ thì gặp y, y oán giận với anh là em lâu rồi không tìm gặp y."
"Em nhìn thấy y là thấy phiền..."
"Phiền? Sao vậy? Không phải trước đây cả ngày em cứ anh Sở ngắn anh Sở dài sao?"
"..."
"Tiểu Kì nhà ta trưởng thành rồi... Em không thích y cũng tốt."
...
Hoá ra từ thời điểm đó, anh trai cũng đã nhận ra Sở Khanh Hoa là người như thế nào... Chính vì vậy, anh mới thuyết phục hắn, cũng vì vậy, mà lúc đó mới phát ra câu cảm khái:"Em không thích y cũng tốt."
"Sau này, khi Đình Kha quen biết em, cũng từng mờ mịt nói với anh, cậu ấy... Quan tâm đến em." Câu cuối cùng của Lê Quân Minh tựa như nghiến răng mà ra, tràn ngập chua chát.
"Anh hiểu Đình Kha, cậu ấy chân thành, thành thục, cũng giữ mình trong sạch." Lê Quân Minh nói:" Cho nên lúc ấy anh không có cách nào phản bác, thay em từ chối cậu ấy."
"Quân Kì, nếu em trời sinh tính hướng như vậy, không chấp nhận được phụ nữ, anh trai cũng không ngại em tìm một người đàn ông làm bạn cả đời."
"Chưa kể đến, người này còn là người anh khá tín nhiệm, Cố Đình Kha." Lê Quân Minh nói xong, trên mặt hiện lên nụ cười ảm đạm:" Quân Kì, anh trai chỉ cần em được hạnh phúc, điều gì anh cũng có thể chấp nhận."
- - chỉ khó tránh khỏi cảm thấy mất mát khi nhìn đứa em trai được mình cưng chiều từ bé nay đã có bạn đời... Lê Quân Minh nghĩ vậy, nhưng lại đem những lời này nuốt vào trong bụng.
"Quân Minh..." Cố Đình Kha vẫn luôn trầm mặc bên cạnh bỗng nhiên mở lời:" Tôi và Quân Kì nhất định sẽ sống thật tốt, tôi sẽ khiến em ấy hạnh phúc, tin tưởng tôi đi."
Giọng nói này nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng chắc chắn.
Rất cảm động, nhưng Lê Quân Kì có chút không chịu nổi khí tức văn nghệ tràn ngập trong phòng này, nhìn anh trai mình đang cúi đầu u sầu, nghiêng mặt sang một bên, mở miệng, nói thầm với Cố Đình Kha đang ngồi phía bên phải mình:" Nghiêng đầu sang bên phải đi."
... Bạn vĩnh viễn không thể lí giải được thế giới của một thoát tuyến thổ tào công.
Vẻ mặt Cố Đình Kha cứng đờ trong chốc lát, cũng thì thầm nói với Lê Quân Kì:" Em bớt xem Weibo đi."
Giấc mộng kì dị đêm qua, tới giờ Lê Quân Kì nghĩ đến vẫn cảm thấy lồng ngực đau tới co rút, trong nhất thời, hắn không phân rõ nổi đâu là hiện thực đâu là trong mơ.
Mà lúc này, tiếng chìa khoá và cửa va vào nhau ngày càng rõ ràng.
- - tiếng cửa và chìa khóa va chạn vào nhau?
Hai tay Lê Quân Kì vòng lại thật nhanh, cảm giác thân thể trần trụi trong vòng tay vẫn luôn sưởi ấm cho mình, hắn thầm nghĩ:" A... Không phải anh Đình... Vậy là ai nhỉ?"
"Hửm?... Quân Kì..." Tựa như cảm nhận được Lê Quân Kì khẽ nhúc nhích, Cố Đình Kha cũng tỉnh lại ngay sau đó, anh ngẩng đầu lên, giữ nguyên tư thế khó khăn này mà hôn Lê Quân Kì một cái.
"Đình Kha... Tôi gọi di động cho cậu mà cậu không nghe, tôi nghĩ là chúng ta cần phải thảo luận thật kĩ về cái văn kiện kia..." Theo tiếng bước chân tới gần phòng khách, giọng nói Lê Quân Minh đột nhiên vang lên.
Điều này khiến hai người vẫn đang trắng trợn trần truồng nằm bên cửa sổ sát đất đang mơ màng tiến hành nụ hôn chào buổi sáng hoàn toàn bừng tỉnh.
Hai người tách môi ra, Cố Đình Kha hơi sầu lo nhìn chằm chằm vào hai mắt Lê Quân Kì, cánh tay chắc khỏe vòng trên lưng Lê Quân Kì, nhưng nhiệt độ nóng bỏng nơi lòng bàn tay đã tiết lộ sự lo lắng của anh.
- -" Quân Kì, em là của anh."
Bóng dáng Cố Đình Kha sau khi nói lời này rồi cố chấp bảo vệ hũ tro cốt ở kiếp trước bỗng trồng đè lên người đang chăm chú nhìn hắn ở kiếp này.
Nháy mắt này, Lê Quân Kì cảm thấy tim hắn bắt đầu đập nhanh lên.
"Em là của anh." Hắn nhẹ nhàng nói.
Ngay khi vừa dứt lời, Cố Đình Kha vẫn đang căng thẳng chợt thả lỏng, trên mặt lộ r nụ cười nhợt nhạt nhưng lại vô cùng ôn nhu dịu dàng.
Ánh nắng chiếu qua cửa sổ sát đất chạm lên nụ cười của anh, giây phút này, Lê Quân Kì cảm thấy bản thân muốn lưu giữ lại nụ cười này, tâm tình này ào ạt như sắp phá tan lồng ngực hắn, nhấn hắt chết chìm.
- - đời này, hắn không bao giờ muốn nhìn thấy một Cố Đình Kha trầm mặc, bi thương như trong giấc mơ kia nữa.
...
"Đệt mẹ..." Nghe được một tiếng hít khí kinh ngạc, Lê Quân Kì biết anh trai hắn đã nhìn thấy hết thảy.
Lê Quân Kì ngẩng đầu nhìn anh trai đang đứng ở cửa phòng khách, trên tay còn đang cầm một tập văn kiện.
Có thể khiến cho người anh trai luôn theo hướng ôn hoà nho nhã này của hắn phun ra câu chửi thề như vậy... Xem ra, anh trai có hơi tức giận rồi.
"Hai người..." Khuôn mặt tuấn tú dịu dàng của Lê Quân Minh lúc này đỏ bừng bừng, ném bỏ văn kiện trong tay đi, vài bước đi tới trước mặt hai người đang loã thể phía trước, tung quyền đầu tiên hướng tới Cố Đình Kha:" Em trai lão tử mà cậu cũng giám mơ tưởng?!!!"
"...Anh." Cú đấm này thật sự đánh lên da thịt, nhưng là bị Lê Quân Kì chặn được.
Lý trí vốn bị lửa giận thiêu đốt tới không còn tí gì của Lê Quân Minh bắt đầu trở lại, anh thở hổn hển, mạch máu trên trán như sắp vỡ toạc ra.
"Anh ơi, em yêu anh Đình."
Là câu nói đơn giản vậy thôi mà lại như một gáo nước lạnh dội xuống cơn giận dữ của Lê Quân Minh, khiến nó tắt ngúm.
Lê Quân Minh giống như một quả bóng bay bị thổi phồng hết cỡ rồi lại bị kim đâm vào vậy, cơn tức giận trong bụng đột nhiên chạy đi, cả người có chút uất ức, trông ủ rũ hẳn đi.
Anh chậm rãi thu tay lại, hơi suy sụp ngồi xuống sô pha, nửa ngày chưa thấy nói lời nào, qua một hồi lâu sau, mới lên tiếng:" Mau mặc quần áo vào đi, để như vậy trông có ra thể thống gì không?"
Lê Quân Kì ngẩn ra, quay đầu nhìn Cố Đình Kha.
Nếu câu nói vừa rồi của hắn đối với anh trai là nước, thì đối với Cố Đình Kha mà nói, nó lại là rượu. Người trước mắt này mặc một chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, cơ ngực màu lúa mạch loã lồ, giương một đôi mắt có men làm say lòng người, cảm động nhìn hắn.
"Mặc quần áo đi." Ánh mắt Lê Quân Kì nhu hoà đi, nhẹ nhàng nói với Cố Đình Kha đã bớt trầm ổn và phúc hắc.
Cố Đình Kha nghe vậy, nở một nụ cười sảng khoái, gật gật đầu.
"Bớt quăng cơm chó lại cho tôi." Thanh âm rầu rĩ của Lê Quân Minh truyền đến, giọng điệu như thể đang đau khổ vì bị bỏ rơi.
...
Sau khi hai người Cố Đình Kha và Lê Quân Kì thay quần áo xong, lại phát hiện ra Lê Quân Minh vẫn giữ nguyên tư thế ngồi trên sô pha, tới cả văn kiện cũng không nhặt lên.
Tập văn kiện màu xanh rơi trên mặt đất, có vẻ hơi đáng thương.
"Năm đó, khi em quấn quýt si mê Sở Khanh Hoa." Lê Quân Minh đợi em trai và Cố Đình Kha ngồi vào chỗ xong, mới nói:" Lúc đó anh đã biết được tính hướng của em rồi."
Lê Quân Kì đờ ra, mà Cố Đình Kha ngồi bên cạnh khi nghe đến:" Từng quấn quýt si mê Sở Khanh Hoa." Thì theo bản băng xiết chặt năm ngón tay thon dài thành quyền.
"Năm đó anh từng thấy Sở Khanh Hoa và một số người khác phát sinh ít quan hệ không tốt lắm... Nên anh vẫn luôn không thích y. " Lê Quân Minh tiếp tục nói:" Vốn định chờ em lớn thêm một chút, rồi từ từ thuyết phục em cách xa y ra."
"Nhưng mà, lúc em 15 tuổi, chắc là do bị bệnh một thời gian, lâu không ở cùng một chỗ với Sở Khanh Hoa, sau này cũng dần dần không hợp rồi rời xa y."
Bị bệnh một thời gian...
Thực ra... Đâu chỉ đơn giản là bị bệnh đâu...
Lê Quân Kì đưa tay đặt lên bàn tay đang nắm thành quyền của Cố Đình Kha, yên lặng trấn an anh, trong đầu lại loé lên hình ảnh ngày trước--
"Quân Kì, sao gần đây không thấy em liên lạc với anh Sở của em vậy?"
"Anh, sao tự dưng anh lại nhắc tới y?"
"Hôm nay, lúc đang chơi bóng rổ thì gặp y, y oán giận với anh là em lâu rồi không tìm gặp y."
"Em nhìn thấy y là thấy phiền..."
"Phiền? Sao vậy? Không phải trước đây cả ngày em cứ anh Sở ngắn anh Sở dài sao?"
"..."
"Tiểu Kì nhà ta trưởng thành rồi... Em không thích y cũng tốt."
...
Hoá ra từ thời điểm đó, anh trai cũng đã nhận ra Sở Khanh Hoa là người như thế nào... Chính vì vậy, anh mới thuyết phục hắn, cũng vì vậy, mà lúc đó mới phát ra câu cảm khái:"Em không thích y cũng tốt."
"Sau này, khi Đình Kha quen biết em, cũng từng mờ mịt nói với anh, cậu ấy... Quan tâm đến em." Câu cuối cùng của Lê Quân Minh tựa như nghiến răng mà ra, tràn ngập chua chát.
"Anh hiểu Đình Kha, cậu ấy chân thành, thành thục, cũng giữ mình trong sạch." Lê Quân Minh nói:" Cho nên lúc ấy anh không có cách nào phản bác, thay em từ chối cậu ấy."
"Quân Kì, nếu em trời sinh tính hướng như vậy, không chấp nhận được phụ nữ, anh trai cũng không ngại em tìm một người đàn ông làm bạn cả đời."
"Chưa kể đến, người này còn là người anh khá tín nhiệm, Cố Đình Kha." Lê Quân Minh nói xong, trên mặt hiện lên nụ cười ảm đạm:" Quân Kì, anh trai chỉ cần em được hạnh phúc, điều gì anh cũng có thể chấp nhận."
- - chỉ khó tránh khỏi cảm thấy mất mát khi nhìn đứa em trai được mình cưng chiều từ bé nay đã có bạn đời... Lê Quân Minh nghĩ vậy, nhưng lại đem những lời này nuốt vào trong bụng.
"Quân Minh..." Cố Đình Kha vẫn luôn trầm mặc bên cạnh bỗng nhiên mở lời:" Tôi và Quân Kì nhất định sẽ sống thật tốt, tôi sẽ khiến em ấy hạnh phúc, tin tưởng tôi đi."
Giọng nói này nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng chắc chắn.
Rất cảm động, nhưng Lê Quân Kì có chút không chịu nổi khí tức văn nghệ tràn ngập trong phòng này, nhìn anh trai mình đang cúi đầu u sầu, nghiêng mặt sang một bên, mở miệng, nói thầm với Cố Đình Kha đang ngồi phía bên phải mình:" Nghiêng đầu sang bên phải đi."
... Bạn vĩnh viễn không thể lí giải được thế giới của một thoát tuyến thổ tào công.
Vẻ mặt Cố Đình Kha cứng đờ trong chốc lát, cũng thì thầm nói với Lê Quân Kì:" Em bớt xem Weibo đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất