Chương 8
Quý Vũ Thời phát đoạn video mình tìm thấy trong thông tấn khí, mọi người đều sợ run.
Nam nhân trong video cũng có bệnh trạng tương tự với kẻ lang thang cùng nhân viên quản lý công viên---- tròng mắt trắng đục, làn da trắng bệch đầy mạch máu xanh, điên cuổng xông tới muốn cắn xé vợ mình.
"Thời gian quay đoạn phim này là một tháng trước."
Không giống với biểu hiện hoảng sợ của mọi người, giọng điệu của Quý Vũ Thời rất lạnh nhạt.
Biểu hiện của cậu dũng cảm mà thành thục, giống như cái người vừa nãy ngay cả nắp chai nước cũng không thể vặn nổi không phải là cậu.
"Là tang thi!!"
"Nếu quả thật là tang thi thì còn bao nhiêu ở bên ngoài?"
"Đệt, thảo nào nơi này lại cổ quái như vậy!"
"Này đã là video một tháng trước rồi!"
Lời xôn xao thực quen thuộc vang lên trong phòng làm việc.
Nhóm đồng đội thảo luận, mà Quý Vũ Thời thì chỉ yên lặng uống nước chờ đợi cảm giác sợ hãi vô lực kia dần dần biến mất. Cậu chậm rãi nói: "Thông tấn khí không có mạng nhưng mới vừa nãy tôi còn nhận được một tin tức, chắc hẳn là gửi cho chúng ta."
"Tin tức trên máy truyền tin của chết, nhưng lại là gửi cho chúng ta?"
"Đúng vậy."
"Mở ra."
Tống Tình Lam nói.
Quý Vũ Thời mở tin tức lên hình chiếu.
[Hoan nghênh thủ hộ giả từ tinh nguyên năm 1456 đến PU-31.]
[Hình thức nhiệm vụ: Ouroboros.]
[Quy tắc nhiệm vụ: Tử vong đào thải.]
Lúc này Thang Nhạc hô to: "Mọi người nhìn kìa!!"
Chỉ thấy trong trời đất đột nhiên xuất hiện một bức tường đen từ hướng bọn họ mới tới lan tới.
"Tít-----" Thông tấn khí xuất hiện dòng tin tức cuối cùng.
[Mục tiêu nhiệm vụ: Truy đuổi hắc ám.]
Mọi người hoảng sợ không thôi.
Trong bầu không khí nhao nhao hỗn loạn, Tống Tình Lam tìm được một cây chổi, anh chọt nó vào trong bức tường, lúc lôi ra thì phần chổi cắm vào tường đã không cánh mà bay, mặt cắt rất chỉnh tề, đã bị tường đen "ăn" mất rồi.
"Vừa rồi quy tắc nhiệm vụ là gì?"
"Tử vong đào thải." Có người trả lời.
"Biết thì tốt rồi." Tống Tình Lam nghiêm nghị nói: "Cầm chắc trang bị của mình, ai cũng đừng chết cho tôi. Dù sao cũng không thể quay trở về, mặc kệ PU-31 này rốt cuộc là gì, rồi chúng ta sẽ biết thôi."
*
"Quý cố vấn làm sao vậy?"
Đoạn Văn nhìn Quý Vũ Thời, đối phương đi ở giữa đội ngũ, dáng người cao ngất, lưng ưỡn thẳng, có vẻ khá trầm mặc, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ bị xác của quản lý dọa sợ tới mất hồn mất vía vừa nãy.
Trong kênh cá nhân, Tống Tình Lam có chút thờ ơ: "Ông tự hỏi đi."
Đoạn Văn eo một tiếng: "Thôi bỏ đi, lỡ cậu ta bảo tui vặn nắp chai thì sao?"
Giọng nói Tống Tình Lam trở nên có chút vi diệu: "Thì sao?"
Nhổ lông trên đầu cọp, Đoạn Văn không dám trêu chọc đội trưởng nhà mình: "Kia, tui sẽ hỗ trợ a, trợ giúp đồng đội chính là trách nhiệm của chúng ta."
Tống Tình Lam đánh giá: "Bớt nói nhảm đi."
Đoạn Văn: "Kỳ thực tôi chỉ hi vọng lúc về có thể báo cáo tốt một chút, không nên vì đoàn đội không hài hòa mà kéo thấp điểm bình xét cấp bậc..."
Đoạn Văn vẫn còn lải nhải, Tống Tình Lam đột nhiên dừng lại, siết nắm tay làm thủ thế.
"Chờ đã."
Âm thanh của anh vang lên trong băng tần công cộng.
Mọi người đều nhìn qua.
Trên đường phố hoang vu đổ nát vắng lặng đột nhiên xuất hiện một đám người.
Cuối mùa hè, ánh mặt trời lúc sáu giờ sáng xuyên qua những tòa kiến trúc xi măng cốt thép rọi sáng mặt đường nhựa cháy đen, tạo thành những vệt kim sắc.
Ánh sáng nhức mắt giống như một bức tường ngăn cách chia ra nhân gian cùng địa ngục.
Đó là một đám tang thi.
Chúng không phát hiện tiểu đội đang an tĩnh di chuyển trong bóng tối, chúng chuyên chú vây quanh một thi thể huyết nhục mơ hồ, cổ họng phát ra tiếng ô ô hưng phấn như lũ dã thú đang tranh giành thức ăn.
Da thịt, tứ chi cùng nội tạng bị xé rách bươm, chúng ngồm ngoàm ngấu nghiến, tiếng nhai kinh người đứng cách đó bảy tám mét vẫn truyền vào tai rõ mồn một.
"A!!!!"
Tiếng thét chói tai đột nhiên vang lên.
Phía sau tiểu đội, một người nữ từ trong kiến trúc lao ra như điên, đuổi theo phía sau cô ta là hai ba chục con tang thi, chỉ một chốc nữa thôi là có thể đuổi kịp.
Thế nhưng tiếng hét này đã quấy rầy đám tang thi đang dùng bữa bên kia.
Tiểu đội lúc này hệt như nhân bánh bích quy, mở mắt trừng trừng nhìn đám tang thi đang dùng bữa vứt bỏ thi thể nhanh chóng vọt về phía bọn họ!
"Đệt!"
Không biết ai mắng một tiếng, cũng có người hô: "Cứu người!"
"Đùng đùng đùng" vài tiếng súng, ba bốn con tang thi phía sau người nữ ngã xuống đất, cùng lúc đó, một đồng đội khác cũng nổ súng bắn gục vài con tang thi bỏ bữa ăn lao tới.
Tiếng súng văng vẳng trong thành thị vắng vẻ giống như một giọt nước rơi vào chảo dầu sôi phát ra tiềng "xèo xèo xèo" mãnh liệt, vô số tang thi từ trong bóng tối vọt ra!
"Đi mau lên!!"
"Mau!"
Tiếng súng đinh tai nhức óc.
"Tống đội?!" Đoạn Văn hô một tiếng: "Đi mau!"
Tống Tình Lam đứng im tại chỗ, tựa hồ đang chờ đợi gì đó, trên người tỏa ra khí tức bức người.
Đợi người nữ kia tiến tới trước mặt anh còn vài bước, một đạo hàn quang lóe sáng, người nữ kia chợt khuỵu gối ngã nhào xuống đường.
Có đội hữu yểm trợ, Tống Tình Lam sải bước đi tới, từ trên trán cô ta rút ra thanh quân đao của mình.
Máu tươi ồ ạt tuôn ra đọng lại trên hai tròng mắt trợn tròn của cô ta, ánh mắt chỉ trong vài giây đã trở thành trắng đục không khác gì đám tang thi rượt đuổi phía sau, phần tai thiếu mất một khối, có thể nhìn ra là dấu răng cắn.
Tống Tình Lam rút quân đao, Quý Vũ Thời ở phía sau xoay người một súng bắn về phía con tang thi ở phía sau lưng, động tác nhanh nhẹn vượt khỏi dự liệu của Tống Tình Lam.
Anh còn tưởng rằng lần đầu tiên chiến đấu thật sự người ta sẽ hơi do dự khi phải nổ dúng.
Làn sóng người ồ ạt mãnh liệt, cứ hệt như ngày tận thế.
Quý Vũ Thời nhìn thoáng qua người nữ nằm dưới đất, sau đó kinh ngạc nhìn Tống Tình Lam.
Cái nhìn này rốt cuộc cũng xác định được nguyên nhân làm cậu do dự, ánh mắt thanh tú của Quý Vũ Thời tỏa ra nhiệt độ, tựa hồ trên người rốt cuộc cũng có hơi ấm, kích động hô to: "Phía trước bên trái! Cửa hàng tiện lợi! Đi mau!"
Tang thi ngày càng nhiều hơn, còn từ những chỗ tối liên tục không ngừng tuôn ra.
Khoảng cách của bọn họ với cửa hàng tiện lợi cũng không quá xa, có thể thấy được lưới sắt hoàn chỉnh của cửa hàng.
Đúng lúc phát hiện công sự che chắn làm bọn họ tranh thủ được rất nhiều thời gian.
Mọi người hiệp lực trong mưa bom bão đạn nhanh chóng vọt tới trước cửa hàng tiện lợi.
Quý Vũ Thời nhìn cũng không thèm nhìn, "đùng" một tiếng bắn vỡ cửa kính cửa hàng, còi báo động rú vang, Lý Thuần cùng Chu Minh Hiên hợp sức kéo lưới sắt!
Vừa mới kéo lên một khoảng vừa đủ để một người lăn vào, Quý Vũ Thời giống như một con cá linh hoạt trượt vào trong.
"Đùng đùng đùng đùng đùng!"
Thoáng chốc, trong cửa hàng truyền ra một loạt phát súng.
Tiếng súng kết thúc.
Quý Vũ Thời một lần nữa xuất hiện phía sau tấm lưới sắt, máu tươi thấm ướt gò má trắng nõn của cậu, ngay cả hàng mi cũng nhuộm vệt máu.
Cậu hơi thở hổn hển, âm thanh không quá ổn: "Tiến vào!!"
Mọi người: "???"
Chờ bọn họ tiến vào trong tiệm liền đối mặt với đống xác tang thi đầy đất, mọi người: "..."
Này thật sự là Quý cố vấn ngay cả nắp chai nước cũng không vặn nổi?!
Trong cửa hàng khá hỗn loạn, kệ hàng trống rỗng, bất quá có thể xem là an toàn---- ngay cả có nguy hiểm thì cũng đã bị Quý Vũ Thời đơn thương độc mã tiêu diệt trong chớp mắt.
Tốc độ cùng sự quả quyết kia quả thật giống như đã sớm biết tình huống vậy.
Nói thật, cho dù là thủ hộ giả xuất sắc nhất thì cũng chỉ có thể làm được đến như vậy mà thôi.
Mọi người sinh ra cảm giác suy giảm IQ.
"Tống đội đâu?!" Chu Minh Hiên hỏi.
Tại chỗ có ba người là Lý Thuần, Đoạn Văn, Quý Vũ Thời, không có cặp song sinh cùng Tống Tình Lam.
Quý Vũ Thời nhíu mày: "Kéo cửa, chờ bọn họ!"
Vừa dứt lời, bên ngoài cửa tiệm đã truyền tới tiếng súng dày đặc.
Tống Tình Lam đẩy Thang Nhạc lăn vào tiệm trong sự yểm trợ của mọi người.
Biểu tình Thang Nhạc suy sụp, mà sắc mặt Tống Tình Lam cũng tái nhợt, lưới sắt xoạt một tiếng bị kéo xuống, có người hô: "Còn phải chờ Thang Kỳ!"
"Không cần chờ." Tống Tình Lam đứng dậy, toàn thân đầy vết máu: "Thang Kỳ bị cắn, sau khi bị cảm nhiễm, thời gian đột biến.... không tới mười giây."
Thang Nhạc đau đớn bật khóc.
Không ai biết bọn họ đã xảy ra chuyện gì ở bên ngoài, nghe thấy đáp án này toàn thân mọi người đều chấn động.
Ở một nơi gần trong gang tấc, vô số tang thi đang điên cuồng đẩy lưới sắt, chúng há cái miệng to như chậu máu, con ngươi trắng đục nhìn chằm chằm người sống bên trong tiệm, tựa hồ ngay giây tiếp theo sẽ tràn vào bên trong xé nát bọn họ.
10 giây.
Tốc độ virus truyền nhiễm cư nhiên nhanh như vậy.
Hơn nữa sau khi bị cắn trăm phần trăm sẽ biến dị, trên đời này căn bản không có thành thị nào có năng lực phòng vệ một loại virus như vậy.
"Không thể ngồi chờ chết, tấm lưới sắt này không chống đỡ được bao lâu." Âm thanh Tống Tình Lam rất lạnh: "Trong kho hàng của tiệm có một khoảng giả tường làm bằng gạch ống. Phá vỡ, từ đó đi ra ngoài."
Quý Vũ Thời chợt ngẩng đầu.
Ánh mắt hai người vừa vặn chạm vào nhau.
Hiện giờ không phải lúc trò chuyện, trên mặt Quý Vũ Thời nhiễm đầy máu, thế nhưng cặp mắt lại cực kỳ sáng.
Tống Tình Lam trấn định tự nhiên, lời nói lại ẩn ẩn thâm ý: "Quý cố vấn, phía sau tường là cái gì?"
Quý Vũ Thời siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Trước mặt nhóm đồng đội không hề hay biết gì cả, cậu cũng bình tĩnh nói: "Là hẻm sau."
Mọi người không hiểu, cũng không biết hai người này đang chơi trò bí hiểm gì, thế nhưng chỉ cần biết là có đường sống, trong tình huống này không có thời gian quan tâm vấn đề khác.
Lưới sắt phải chống chịu áp lực rất lớn, nó không ngừng phát ra tiếng vang như sắp hỏng mất, bọn họ phải giành giật từng phút từng giây để rời khỏi nơi này.
Tường bị hợp lực phá vỡ, tia sáng chiếu rọi vào trong.
Lúc đồng đội cuối cùng nhảy ra khỏi cửa sổ thì "ầm" một tiếng, lưới sắt đau khổ chống đỡ rốt cuộc cũng ngã xuống!
Chu Minh Hiên nổ súng bắn đám tang thi trong con hẻm, tiến hành yểm trợ: "Mau lên xe!!"
Tống Tình Lam nhét Thang Nhạc gần như đã hỏng mất vào chỗ ngồi phía sau.
Lúc này đám tang thi đang tràn vào trong tiệm, thuận lợi cho bọn họ từ cửa sổ kho hàng nhảy ra ngoài.
Chu Minh Hiên cũng lên xe, chiếc xe nhỏ không tính là rộng rãi lập tức chen chúc sáu nam nhân cao lớn, chen lấn kề sát nhau.
Chỉ nghe Đoạn Văn hô: "Thẻ nhận dạng đâu!! Mau tìm!"
Ở giữa Tống Tình Lam cùng Quý Vũ Thời là Thang Nhạc, thế nhưng vẫn gần tới mức có thể dựa vào ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào nhìn thấy lông tơ mềm mịn trên phần gáy trắng nõn của Quý Vũ Thời.
Quý Vũ Thời chen tới mở nắp ngăn giữ đồ, lấy thẻ nhận dạng đưa tới: "Ở đây!"
Lý Thuần ở ngồi ghế lái nhận lấy thẻ nhận dạng, nhanh chóng khởi động máy cho xe phóng ra ngoài.
Xe phát ra tiếng nổ vang dội, lốp xe ma sát mặt đường bốc lên một làn khói trắng đồng thời húc văng đám tang thi ở phía trước xe lưu lại những vệt máu đỏ sậm.
Bọn họ chạy ra khỏi con hẻm.
Còn chưa kịp thở phào một hơi, lúc chạy tới một ngã tư đường, Quý Vũ Thời đột nhiên biến sắc hô to: "Quẹo trái!!"
Cách đó không xa, một chiếc xe không gian khổng lồ phóng tới như bay!
Quý Vũ Thời kêu kịp lúc, tiếng kêu làm Lý Thuần phản xạ có điều kiện xoay mạnh tai lái, xe vọt thẳng vào trong một tòa cao ốc!
"Ầm ầm ầm----!!"
Chiếc xe liên tiếp tông vào mấy tấm cửa kính mới khó khăn dừng lại.
Kính chắn gió rạn thành hình mạn nhện, đầu xe bốc khói trắng, mọi người đều theo quán tính mà va chạm không nhẹ.
Sau một thoáng an tĩnh, Tống Tình Lam đá lưng ghế lái: "Thuần nhi, cậu vẫn chưa thi bằng lái đúng không?"
Lý Thuần hữu khí vô lực rên: "Không phải em tranh luận a lão đại, nhưng hiện giờ không phải thời điểm để ý mấy chi tiết này a."
Mọi người: "..."
Nam nhân trong video cũng có bệnh trạng tương tự với kẻ lang thang cùng nhân viên quản lý công viên---- tròng mắt trắng đục, làn da trắng bệch đầy mạch máu xanh, điên cuổng xông tới muốn cắn xé vợ mình.
"Thời gian quay đoạn phim này là một tháng trước."
Không giống với biểu hiện hoảng sợ của mọi người, giọng điệu của Quý Vũ Thời rất lạnh nhạt.
Biểu hiện của cậu dũng cảm mà thành thục, giống như cái người vừa nãy ngay cả nắp chai nước cũng không thể vặn nổi không phải là cậu.
"Là tang thi!!"
"Nếu quả thật là tang thi thì còn bao nhiêu ở bên ngoài?"
"Đệt, thảo nào nơi này lại cổ quái như vậy!"
"Này đã là video một tháng trước rồi!"
Lời xôn xao thực quen thuộc vang lên trong phòng làm việc.
Nhóm đồng đội thảo luận, mà Quý Vũ Thời thì chỉ yên lặng uống nước chờ đợi cảm giác sợ hãi vô lực kia dần dần biến mất. Cậu chậm rãi nói: "Thông tấn khí không có mạng nhưng mới vừa nãy tôi còn nhận được một tin tức, chắc hẳn là gửi cho chúng ta."
"Tin tức trên máy truyền tin của chết, nhưng lại là gửi cho chúng ta?"
"Đúng vậy."
"Mở ra."
Tống Tình Lam nói.
Quý Vũ Thời mở tin tức lên hình chiếu.
[Hoan nghênh thủ hộ giả từ tinh nguyên năm 1456 đến PU-31.]
[Hình thức nhiệm vụ: Ouroboros.]
[Quy tắc nhiệm vụ: Tử vong đào thải.]
Lúc này Thang Nhạc hô to: "Mọi người nhìn kìa!!"
Chỉ thấy trong trời đất đột nhiên xuất hiện một bức tường đen từ hướng bọn họ mới tới lan tới.
"Tít-----" Thông tấn khí xuất hiện dòng tin tức cuối cùng.
[Mục tiêu nhiệm vụ: Truy đuổi hắc ám.]
Mọi người hoảng sợ không thôi.
Trong bầu không khí nhao nhao hỗn loạn, Tống Tình Lam tìm được một cây chổi, anh chọt nó vào trong bức tường, lúc lôi ra thì phần chổi cắm vào tường đã không cánh mà bay, mặt cắt rất chỉnh tề, đã bị tường đen "ăn" mất rồi.
"Vừa rồi quy tắc nhiệm vụ là gì?"
"Tử vong đào thải." Có người trả lời.
"Biết thì tốt rồi." Tống Tình Lam nghiêm nghị nói: "Cầm chắc trang bị của mình, ai cũng đừng chết cho tôi. Dù sao cũng không thể quay trở về, mặc kệ PU-31 này rốt cuộc là gì, rồi chúng ta sẽ biết thôi."
*
"Quý cố vấn làm sao vậy?"
Đoạn Văn nhìn Quý Vũ Thời, đối phương đi ở giữa đội ngũ, dáng người cao ngất, lưng ưỡn thẳng, có vẻ khá trầm mặc, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ bị xác của quản lý dọa sợ tới mất hồn mất vía vừa nãy.
Trong kênh cá nhân, Tống Tình Lam có chút thờ ơ: "Ông tự hỏi đi."
Đoạn Văn eo một tiếng: "Thôi bỏ đi, lỡ cậu ta bảo tui vặn nắp chai thì sao?"
Giọng nói Tống Tình Lam trở nên có chút vi diệu: "Thì sao?"
Nhổ lông trên đầu cọp, Đoạn Văn không dám trêu chọc đội trưởng nhà mình: "Kia, tui sẽ hỗ trợ a, trợ giúp đồng đội chính là trách nhiệm của chúng ta."
Tống Tình Lam đánh giá: "Bớt nói nhảm đi."
Đoạn Văn: "Kỳ thực tôi chỉ hi vọng lúc về có thể báo cáo tốt một chút, không nên vì đoàn đội không hài hòa mà kéo thấp điểm bình xét cấp bậc..."
Đoạn Văn vẫn còn lải nhải, Tống Tình Lam đột nhiên dừng lại, siết nắm tay làm thủ thế.
"Chờ đã."
Âm thanh của anh vang lên trong băng tần công cộng.
Mọi người đều nhìn qua.
Trên đường phố hoang vu đổ nát vắng lặng đột nhiên xuất hiện một đám người.
Cuối mùa hè, ánh mặt trời lúc sáu giờ sáng xuyên qua những tòa kiến trúc xi măng cốt thép rọi sáng mặt đường nhựa cháy đen, tạo thành những vệt kim sắc.
Ánh sáng nhức mắt giống như một bức tường ngăn cách chia ra nhân gian cùng địa ngục.
Đó là một đám tang thi.
Chúng không phát hiện tiểu đội đang an tĩnh di chuyển trong bóng tối, chúng chuyên chú vây quanh một thi thể huyết nhục mơ hồ, cổ họng phát ra tiếng ô ô hưng phấn như lũ dã thú đang tranh giành thức ăn.
Da thịt, tứ chi cùng nội tạng bị xé rách bươm, chúng ngồm ngoàm ngấu nghiến, tiếng nhai kinh người đứng cách đó bảy tám mét vẫn truyền vào tai rõ mồn một.
"A!!!!"
Tiếng thét chói tai đột nhiên vang lên.
Phía sau tiểu đội, một người nữ từ trong kiến trúc lao ra như điên, đuổi theo phía sau cô ta là hai ba chục con tang thi, chỉ một chốc nữa thôi là có thể đuổi kịp.
Thế nhưng tiếng hét này đã quấy rầy đám tang thi đang dùng bữa bên kia.
Tiểu đội lúc này hệt như nhân bánh bích quy, mở mắt trừng trừng nhìn đám tang thi đang dùng bữa vứt bỏ thi thể nhanh chóng vọt về phía bọn họ!
"Đệt!"
Không biết ai mắng một tiếng, cũng có người hô: "Cứu người!"
"Đùng đùng đùng" vài tiếng súng, ba bốn con tang thi phía sau người nữ ngã xuống đất, cùng lúc đó, một đồng đội khác cũng nổ súng bắn gục vài con tang thi bỏ bữa ăn lao tới.
Tiếng súng văng vẳng trong thành thị vắng vẻ giống như một giọt nước rơi vào chảo dầu sôi phát ra tiềng "xèo xèo xèo" mãnh liệt, vô số tang thi từ trong bóng tối vọt ra!
"Đi mau lên!!"
"Mau!"
Tiếng súng đinh tai nhức óc.
"Tống đội?!" Đoạn Văn hô một tiếng: "Đi mau!"
Tống Tình Lam đứng im tại chỗ, tựa hồ đang chờ đợi gì đó, trên người tỏa ra khí tức bức người.
Đợi người nữ kia tiến tới trước mặt anh còn vài bước, một đạo hàn quang lóe sáng, người nữ kia chợt khuỵu gối ngã nhào xuống đường.
Có đội hữu yểm trợ, Tống Tình Lam sải bước đi tới, từ trên trán cô ta rút ra thanh quân đao của mình.
Máu tươi ồ ạt tuôn ra đọng lại trên hai tròng mắt trợn tròn của cô ta, ánh mắt chỉ trong vài giây đã trở thành trắng đục không khác gì đám tang thi rượt đuổi phía sau, phần tai thiếu mất một khối, có thể nhìn ra là dấu răng cắn.
Tống Tình Lam rút quân đao, Quý Vũ Thời ở phía sau xoay người một súng bắn về phía con tang thi ở phía sau lưng, động tác nhanh nhẹn vượt khỏi dự liệu của Tống Tình Lam.
Anh còn tưởng rằng lần đầu tiên chiến đấu thật sự người ta sẽ hơi do dự khi phải nổ dúng.
Làn sóng người ồ ạt mãnh liệt, cứ hệt như ngày tận thế.
Quý Vũ Thời nhìn thoáng qua người nữ nằm dưới đất, sau đó kinh ngạc nhìn Tống Tình Lam.
Cái nhìn này rốt cuộc cũng xác định được nguyên nhân làm cậu do dự, ánh mắt thanh tú của Quý Vũ Thời tỏa ra nhiệt độ, tựa hồ trên người rốt cuộc cũng có hơi ấm, kích động hô to: "Phía trước bên trái! Cửa hàng tiện lợi! Đi mau!"
Tang thi ngày càng nhiều hơn, còn từ những chỗ tối liên tục không ngừng tuôn ra.
Khoảng cách của bọn họ với cửa hàng tiện lợi cũng không quá xa, có thể thấy được lưới sắt hoàn chỉnh của cửa hàng.
Đúng lúc phát hiện công sự che chắn làm bọn họ tranh thủ được rất nhiều thời gian.
Mọi người hiệp lực trong mưa bom bão đạn nhanh chóng vọt tới trước cửa hàng tiện lợi.
Quý Vũ Thời nhìn cũng không thèm nhìn, "đùng" một tiếng bắn vỡ cửa kính cửa hàng, còi báo động rú vang, Lý Thuần cùng Chu Minh Hiên hợp sức kéo lưới sắt!
Vừa mới kéo lên một khoảng vừa đủ để một người lăn vào, Quý Vũ Thời giống như một con cá linh hoạt trượt vào trong.
"Đùng đùng đùng đùng đùng!"
Thoáng chốc, trong cửa hàng truyền ra một loạt phát súng.
Tiếng súng kết thúc.
Quý Vũ Thời một lần nữa xuất hiện phía sau tấm lưới sắt, máu tươi thấm ướt gò má trắng nõn của cậu, ngay cả hàng mi cũng nhuộm vệt máu.
Cậu hơi thở hổn hển, âm thanh không quá ổn: "Tiến vào!!"
Mọi người: "???"
Chờ bọn họ tiến vào trong tiệm liền đối mặt với đống xác tang thi đầy đất, mọi người: "..."
Này thật sự là Quý cố vấn ngay cả nắp chai nước cũng không vặn nổi?!
Trong cửa hàng khá hỗn loạn, kệ hàng trống rỗng, bất quá có thể xem là an toàn---- ngay cả có nguy hiểm thì cũng đã bị Quý Vũ Thời đơn thương độc mã tiêu diệt trong chớp mắt.
Tốc độ cùng sự quả quyết kia quả thật giống như đã sớm biết tình huống vậy.
Nói thật, cho dù là thủ hộ giả xuất sắc nhất thì cũng chỉ có thể làm được đến như vậy mà thôi.
Mọi người sinh ra cảm giác suy giảm IQ.
"Tống đội đâu?!" Chu Minh Hiên hỏi.
Tại chỗ có ba người là Lý Thuần, Đoạn Văn, Quý Vũ Thời, không có cặp song sinh cùng Tống Tình Lam.
Quý Vũ Thời nhíu mày: "Kéo cửa, chờ bọn họ!"
Vừa dứt lời, bên ngoài cửa tiệm đã truyền tới tiếng súng dày đặc.
Tống Tình Lam đẩy Thang Nhạc lăn vào tiệm trong sự yểm trợ của mọi người.
Biểu tình Thang Nhạc suy sụp, mà sắc mặt Tống Tình Lam cũng tái nhợt, lưới sắt xoạt một tiếng bị kéo xuống, có người hô: "Còn phải chờ Thang Kỳ!"
"Không cần chờ." Tống Tình Lam đứng dậy, toàn thân đầy vết máu: "Thang Kỳ bị cắn, sau khi bị cảm nhiễm, thời gian đột biến.... không tới mười giây."
Thang Nhạc đau đớn bật khóc.
Không ai biết bọn họ đã xảy ra chuyện gì ở bên ngoài, nghe thấy đáp án này toàn thân mọi người đều chấn động.
Ở một nơi gần trong gang tấc, vô số tang thi đang điên cuồng đẩy lưới sắt, chúng há cái miệng to như chậu máu, con ngươi trắng đục nhìn chằm chằm người sống bên trong tiệm, tựa hồ ngay giây tiếp theo sẽ tràn vào bên trong xé nát bọn họ.
10 giây.
Tốc độ virus truyền nhiễm cư nhiên nhanh như vậy.
Hơn nữa sau khi bị cắn trăm phần trăm sẽ biến dị, trên đời này căn bản không có thành thị nào có năng lực phòng vệ một loại virus như vậy.
"Không thể ngồi chờ chết, tấm lưới sắt này không chống đỡ được bao lâu." Âm thanh Tống Tình Lam rất lạnh: "Trong kho hàng của tiệm có một khoảng giả tường làm bằng gạch ống. Phá vỡ, từ đó đi ra ngoài."
Quý Vũ Thời chợt ngẩng đầu.
Ánh mắt hai người vừa vặn chạm vào nhau.
Hiện giờ không phải lúc trò chuyện, trên mặt Quý Vũ Thời nhiễm đầy máu, thế nhưng cặp mắt lại cực kỳ sáng.
Tống Tình Lam trấn định tự nhiên, lời nói lại ẩn ẩn thâm ý: "Quý cố vấn, phía sau tường là cái gì?"
Quý Vũ Thời siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Trước mặt nhóm đồng đội không hề hay biết gì cả, cậu cũng bình tĩnh nói: "Là hẻm sau."
Mọi người không hiểu, cũng không biết hai người này đang chơi trò bí hiểm gì, thế nhưng chỉ cần biết là có đường sống, trong tình huống này không có thời gian quan tâm vấn đề khác.
Lưới sắt phải chống chịu áp lực rất lớn, nó không ngừng phát ra tiếng vang như sắp hỏng mất, bọn họ phải giành giật từng phút từng giây để rời khỏi nơi này.
Tường bị hợp lực phá vỡ, tia sáng chiếu rọi vào trong.
Lúc đồng đội cuối cùng nhảy ra khỏi cửa sổ thì "ầm" một tiếng, lưới sắt đau khổ chống đỡ rốt cuộc cũng ngã xuống!
Chu Minh Hiên nổ súng bắn đám tang thi trong con hẻm, tiến hành yểm trợ: "Mau lên xe!!"
Tống Tình Lam nhét Thang Nhạc gần như đã hỏng mất vào chỗ ngồi phía sau.
Lúc này đám tang thi đang tràn vào trong tiệm, thuận lợi cho bọn họ từ cửa sổ kho hàng nhảy ra ngoài.
Chu Minh Hiên cũng lên xe, chiếc xe nhỏ không tính là rộng rãi lập tức chen chúc sáu nam nhân cao lớn, chen lấn kề sát nhau.
Chỉ nghe Đoạn Văn hô: "Thẻ nhận dạng đâu!! Mau tìm!"
Ở giữa Tống Tình Lam cùng Quý Vũ Thời là Thang Nhạc, thế nhưng vẫn gần tới mức có thể dựa vào ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào nhìn thấy lông tơ mềm mịn trên phần gáy trắng nõn của Quý Vũ Thời.
Quý Vũ Thời chen tới mở nắp ngăn giữ đồ, lấy thẻ nhận dạng đưa tới: "Ở đây!"
Lý Thuần ở ngồi ghế lái nhận lấy thẻ nhận dạng, nhanh chóng khởi động máy cho xe phóng ra ngoài.
Xe phát ra tiếng nổ vang dội, lốp xe ma sát mặt đường bốc lên một làn khói trắng đồng thời húc văng đám tang thi ở phía trước xe lưu lại những vệt máu đỏ sậm.
Bọn họ chạy ra khỏi con hẻm.
Còn chưa kịp thở phào một hơi, lúc chạy tới một ngã tư đường, Quý Vũ Thời đột nhiên biến sắc hô to: "Quẹo trái!!"
Cách đó không xa, một chiếc xe không gian khổng lồ phóng tới như bay!
Quý Vũ Thời kêu kịp lúc, tiếng kêu làm Lý Thuần phản xạ có điều kiện xoay mạnh tai lái, xe vọt thẳng vào trong một tòa cao ốc!
"Ầm ầm ầm----!!"
Chiếc xe liên tiếp tông vào mấy tấm cửa kính mới khó khăn dừng lại.
Kính chắn gió rạn thành hình mạn nhện, đầu xe bốc khói trắng, mọi người đều theo quán tính mà va chạm không nhẹ.
Sau một thoáng an tĩnh, Tống Tình Lam đá lưng ghế lái: "Thuần nhi, cậu vẫn chưa thi bằng lái đúng không?"
Lý Thuần hữu khí vô lực rên: "Không phải em tranh luận a lão đại, nhưng hiện giờ không phải thời điểm để ý mấy chi tiết này a."
Mọi người: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất